Cũng không đủ đồ ăn là có khả năng nhất.
Không đặt nó trong lòng, Tông Thủ lần nữa ngự kiếm bay lên trời, rời đi xa xa.
Lần nữa lọt vào trong sương mù âm lãnh, Tông Thủ liền không nhịn được thầm mắng, ‘ Đàm Thu ’ quả thực quá ác.
Trước khi đi sao còn không điểm tĩnh hắn mộ Hạng vương nằm ở nơi nào?
Dùng tu vi thông thiên của nữ nhân này, đối với Âm Long Cốc này hẳn rõ như lòng bàn tay.
Nếu chịu chỉ điểm đôi lời, lúc này chẳng phải bớt nhiều việc.
Hôm nay chỉ có thể như con ruồi không đầu đâm loạn, linh thức dò xét không ra, cũng không có nhìn thấy, cũng đành phải dùng biện pháp này mà thôi.
Nghe nói có chút thần thú có được thần thông ‘ thiên nhãn ’. Có thể nhìn đủ mọi thứ ở nhiều đại thế giới, đều có thể nhìn không sót cái gì.
Ngày sau nếu có cơ hội, không thể nói trước cũng nên học thần thông linh mục a.
Qua trong giây lát sau Tông Thủ chợt cảm thấy nội tâm rùng mình, phát giác không gian nơi này đã ổn định lại.
Không thể làm rung chuyển, cũng không giống như ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn có thể xuyên thấu không gian một lần, nhưng mà cấm chế nơi này bắt đầu hoàn thiện rồi. Hơi có không chú ý thì xúc động cấm chế.
Mặc dù qua gần vạn năm, mặc dù thực lực của hắn cường hoành cũng không dám nói có thể từ trong toàn thân trở ra.
Càng làm người ta ngạc nhiên là, nơi này không giống như linh cấm linh trận, ngược lại giống như là một phong ấn.
Đại đa số linh cấm đều nhắm vào bên trong. Chỉ có một phần nhỏ nhất mới nhắm ra bên ngoài. Có phải là vì đề phòng phong ấn này bị người khác bài trừ.
Tông Thủ cũng bắt đầu cẩn thận hơn, không nhúc nhích dùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư, linh thạch trong tay xài như không cần tiền, đi lên phía trước là ném một cái.
Mượn nhờ linh lực chấn bạo mà phân biệt hiệu quả của linh cấm. Có chút đã bất ổn thì trực tiếp dẫn phát.
Qua một lát chợt nội tâm cảm thấy cái gì đó, Tông Thủ thân kiếm hơi nghiêng, đổi một phương vị.
Như thế đi về phía chừng nửa khắc, Tông Thủ mới chợt dừng lại, sau khi độn quang hạ xuống. Rồi sau đó cũng chỉ thấy một nữ tử yểu điệu bình tĩnh nhìn qua. Không cần nhìn cũng biết đây là Triệu Yên Nhiên.
Ánh mắt nhìn qua một đóa hoa sen màu xanh. Thời điểm này dường như nở ra, nụ hoa đang nở ra phía ngoài.
Mỗi một mảnh lá đều có vô cùng âm lực bị hấp thu vào, giống như vòng xoáy không thấy đáy.
Tụ tập rất nhiều âm lực ô uế và oán khí mạnh mẽ, đóa hoa sen này phải vô cùng dơ bẩn mới đúng.
Xem rễ của nó cũng xác thực là vô cùng ghê tỏm khó coi. Rất nhiều địa phương cũng đã mục nát. Cánh hoa bị tổn thương, những đường vân làm cho người ta buồn nôn, mùi hôi thối ghê sợ.
Sau khi nở thì đài sen hạt sen lại xanh tương ướt át, màu sắc giông như ngọc.
Không có nửa phần dơ bẩn, cũng không có gì oán sát tồn lưu. Giống như những thứ dơ bẩn vừa rồi không có bị hấp thu.
- Tốt một đóa Tam Âm Chân Liên. Bùn nước bất nhiễm, không dính ô uế.
Trong miệng Tông Thủ tán thưởng, cũng không ra tay lấy đi. Chuyện có trước sau, là đồ tốt không sai, nhưng mà không phải của hắn. Dù sao Triệu Yên Nhiên ăn vào hắn cũng có được chỗ tốt thật lớn.
Triệu Yên Nhiên vui mừng lẫn sợ hãi, đem đài sen Tam Âm Chân Liên thu vào toàn bộ.
Thứ này ăn vào ít nhất có thể tương đương với nội tức tu hành mười năm. Đối với nàng có tác dụng lớn với nàng, có thể rút ngắn thời gian tu luyện hơn. Nếu như mài nhỏ pha loãng, luyện chế thành đan dược. Vậy thì đồng môn trong Thất Linh Tông ăn vào vận khí tốt có thể trực tiếp từ ngũ giai bước vào lục giai! Lúc này mới quay đầu lại hiếu kỳ nói:
- Tại sao ngươi đi tới nơi này?
Chợt cảm giác tình hình Tông Thủ lúc này khác với thời điểm lúc trước. Khí cơ càng nội liễm, lộ ra cảm giác thấu triệt và thâm sâu khó dò.
Tông Thủ cũng không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tại sao dừng ở đây? Có trông thấy Nhược Thủy của ta đâu không? Lôi Động hai người thế nào.
- Dừng lại ở chỗ này là vì không đi được!
Triệu Yên Nhiên nhìn trước mắt, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
- Lôi Động cùng Kim Bất Hối ta không biết, nhưng mà không lâu trước nhìn thấy Nhược Thủy cũng đi theo đi vào --
Về phần tông Nhược Thủy đi vào như thế nào Triệu Yên Nhiên chưa nói.
Trong nội tâm Tông Thủ bỗng nhiên hiện ra cảm giác không rõ ràng. Là Nhược Thủy sao?
- Nhược Thủy đi vào? Nàng đi vào như thế nào?
Trong nội tâm Tông Thủ bỗng nhiên dâng lên cảm giác không tốt. Nhược Thủy chẳng lẽ gặp chuyện không may rồi?
Lại thầm cảm thấy kỳ quái, nơi này phong ấn rậm rạp, Triệu Yên Nhiên cũng dừng bước tại đây. Nhược Thủy mới chỉ thất giai, linh pháp cũng còn kém hơn Triệu Yên Nhiên không ít, làm sao lại có thể đi qua?
- Hẳn là một loại huyết mạch thần thông?
Triệu Yên Nhiên nhíu nhíu mày và nhớ lại.
- Lúc đầu nàng cùng ta bị nhốt ở nơi cách đó không xa. Khi đó Tuyệt Dục đi qua nơi đó nhưng về sau không biết, Tuyệt Dục không thấy. Vô ảnh vô hình, không thấy bóng dáng. Ước chừng là dùng ẩn nặc thuật đi theo Vũ Hiên đi vào --
Tông Thủ nhíu mày, nghĩ ngợi nói Nhược Thủy nữ oa này cũng không phải là người lõ mãng a.
Lần này sao lại đi mạo hiểm như vậy?
- Như vậy đi vào nơi đó trừ Tuyệt Dục ra còn có ai?
- Vận khí ta tốt, hai ngày trước ở nơi này nhìn thấy Nguyên Vô Thương cùng Lý Vô Hồi. Về phần Phong Thái Cực Vũ Hiên Tiêu Tương Tử cũng đi qua toàn bộ. Không nhớ rõ tên, cũng có không ít người. Vốn còn muốn đợi Lôi Động chạy đến nhờ hắn dẫn ta vào. Kết quả thằng này không biết sao cho tới bây giờ còn chưa tới. Còn những người khác không biết ở đâu.
Đằng sau Triệu Yên Nhiên phàn nàn, Tông Thủ lại không đi nghe. Nghe thấy mấy cái tên này thì nhảy dựng lên. Vẻ này cảm giác điềm xấu lại đậm đặc hơn.
Trong ngờ còn có cảm giác nôn nao, giống như chỉ cần mình tới chậm hơn một chút là cảm thấy hối hận cả đời.
Lại không có tâm tư nói chuyện. Tay áo Tông Thủ phất một cái cuốn lấy Triệu Yên Nhiên.
Tâm niệm vừa động, Long vân kiếm cầm trong tay. Rồi sau đó liều lĩnh trực tiếp đi vào!
Trong chớp mắt chớp động vạn trượng. Cũng xúc động vô số linh cấm, thình lình dẫn động trăm ngàn không gian phong nhận gào thét.
Triệu Yên Nhiên quá sợ hãi. Thầm nghĩ Tông Thủ này chẳng lẽ điên rồi.
Nhìn thấy kiếm quang màu xanh bỗng nhiên hiện ra. Thiên vạn đạo quang ảnh giống như kiếm triều công kích về phía trước.
Trong nháy mắt đánh ra trăm ngàn kiếm quang. Tập trung ở cách hai người hai chục trượng.
Kiếm quang đánh nơi nào thì linh cấm nơi đó biến mất.
Tốc độ gần như điên cuồng, lại đi trong không gian này. Thế như chẻ tre, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm!
Theo thời gian qua đi khóe môi Tông Thủ lúc này có tơ máu tràn ra ngoài.
Nhưng mà kiếm thế kia không có nửa phần suy giảm ngược lại càng thêm lăng lệ ác liệt. Giống như có lực lượng vô cùng đang không ngừng tiến ra ngoài. Bóng kiếm chỉ có mười trượng nhưng che khuất bầu trời!
Ánh mắt lạnh như băng, lúc này đừng nói là những linh cấm ngăn trước mặt của hắn, cho dù là thần phật cũng bị diệt sát!
Không đặt nó trong lòng, Tông Thủ lần nữa ngự kiếm bay lên trời, rời đi xa xa.
Lần nữa lọt vào trong sương mù âm lãnh, Tông Thủ liền không nhịn được thầm mắng, ‘ Đàm Thu ’ quả thực quá ác.
Trước khi đi sao còn không điểm tĩnh hắn mộ Hạng vương nằm ở nơi nào?
Dùng tu vi thông thiên của nữ nhân này, đối với Âm Long Cốc này hẳn rõ như lòng bàn tay.
Nếu chịu chỉ điểm đôi lời, lúc này chẳng phải bớt nhiều việc.
Hôm nay chỉ có thể như con ruồi không đầu đâm loạn, linh thức dò xét không ra, cũng không có nhìn thấy, cũng đành phải dùng biện pháp này mà thôi.
Nghe nói có chút thần thú có được thần thông ‘ thiên nhãn ’. Có thể nhìn đủ mọi thứ ở nhiều đại thế giới, đều có thể nhìn không sót cái gì.
Ngày sau nếu có cơ hội, không thể nói trước cũng nên học thần thông linh mục a.
Qua trong giây lát sau Tông Thủ chợt cảm thấy nội tâm rùng mình, phát giác không gian nơi này đã ổn định lại.
Không thể làm rung chuyển, cũng không giống như ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn có thể xuyên thấu không gian một lần, nhưng mà cấm chế nơi này bắt đầu hoàn thiện rồi. Hơi có không chú ý thì xúc động cấm chế.
Mặc dù qua gần vạn năm, mặc dù thực lực của hắn cường hoành cũng không dám nói có thể từ trong toàn thân trở ra.
Càng làm người ta ngạc nhiên là, nơi này không giống như linh cấm linh trận, ngược lại giống như là một phong ấn.
Đại đa số linh cấm đều nhắm vào bên trong. Chỉ có một phần nhỏ nhất mới nhắm ra bên ngoài. Có phải là vì đề phòng phong ấn này bị người khác bài trừ.
Tông Thủ cũng bắt đầu cẩn thận hơn, không nhúc nhích dùng Trụ Cực Mệnh Thế Thư, linh thạch trong tay xài như không cần tiền, đi lên phía trước là ném một cái.
Mượn nhờ linh lực chấn bạo mà phân biệt hiệu quả của linh cấm. Có chút đã bất ổn thì trực tiếp dẫn phát.
Qua một lát chợt nội tâm cảm thấy cái gì đó, Tông Thủ thân kiếm hơi nghiêng, đổi một phương vị.
Như thế đi về phía chừng nửa khắc, Tông Thủ mới chợt dừng lại, sau khi độn quang hạ xuống. Rồi sau đó cũng chỉ thấy một nữ tử yểu điệu bình tĩnh nhìn qua. Không cần nhìn cũng biết đây là Triệu Yên Nhiên.
Ánh mắt nhìn qua một đóa hoa sen màu xanh. Thời điểm này dường như nở ra, nụ hoa đang nở ra phía ngoài.
Mỗi một mảnh lá đều có vô cùng âm lực bị hấp thu vào, giống như vòng xoáy không thấy đáy.
Tụ tập rất nhiều âm lực ô uế và oán khí mạnh mẽ, đóa hoa sen này phải vô cùng dơ bẩn mới đúng.
Xem rễ của nó cũng xác thực là vô cùng ghê tỏm khó coi. Rất nhiều địa phương cũng đã mục nát. Cánh hoa bị tổn thương, những đường vân làm cho người ta buồn nôn, mùi hôi thối ghê sợ.
Sau khi nở thì đài sen hạt sen lại xanh tương ướt át, màu sắc giông như ngọc.
Không có nửa phần dơ bẩn, cũng không có gì oán sát tồn lưu. Giống như những thứ dơ bẩn vừa rồi không có bị hấp thu.
- Tốt một đóa Tam Âm Chân Liên. Bùn nước bất nhiễm, không dính ô uế.
Trong miệng Tông Thủ tán thưởng, cũng không ra tay lấy đi. Chuyện có trước sau, là đồ tốt không sai, nhưng mà không phải của hắn. Dù sao Triệu Yên Nhiên ăn vào hắn cũng có được chỗ tốt thật lớn.
Triệu Yên Nhiên vui mừng lẫn sợ hãi, đem đài sen Tam Âm Chân Liên thu vào toàn bộ.
Thứ này ăn vào ít nhất có thể tương đương với nội tức tu hành mười năm. Đối với nàng có tác dụng lớn với nàng, có thể rút ngắn thời gian tu luyện hơn. Nếu như mài nhỏ pha loãng, luyện chế thành đan dược. Vậy thì đồng môn trong Thất Linh Tông ăn vào vận khí tốt có thể trực tiếp từ ngũ giai bước vào lục giai! Lúc này mới quay đầu lại hiếu kỳ nói:
- Tại sao ngươi đi tới nơi này?
Chợt cảm giác tình hình Tông Thủ lúc này khác với thời điểm lúc trước. Khí cơ càng nội liễm, lộ ra cảm giác thấu triệt và thâm sâu khó dò.
Tông Thủ cũng không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tại sao dừng ở đây? Có trông thấy Nhược Thủy của ta đâu không? Lôi Động hai người thế nào.
- Dừng lại ở chỗ này là vì không đi được!
Triệu Yên Nhiên nhìn trước mắt, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
- Lôi Động cùng Kim Bất Hối ta không biết, nhưng mà không lâu trước nhìn thấy Nhược Thủy cũng đi theo đi vào --
Về phần tông Nhược Thủy đi vào như thế nào Triệu Yên Nhiên chưa nói.
Trong nội tâm Tông Thủ bỗng nhiên hiện ra cảm giác không rõ ràng. Là Nhược Thủy sao?
- Nhược Thủy đi vào? Nàng đi vào như thế nào?
Trong nội tâm Tông Thủ bỗng nhiên dâng lên cảm giác không tốt. Nhược Thủy chẳng lẽ gặp chuyện không may rồi?
Lại thầm cảm thấy kỳ quái, nơi này phong ấn rậm rạp, Triệu Yên Nhiên cũng dừng bước tại đây. Nhược Thủy mới chỉ thất giai, linh pháp cũng còn kém hơn Triệu Yên Nhiên không ít, làm sao lại có thể đi qua?
- Hẳn là một loại huyết mạch thần thông?
Triệu Yên Nhiên nhíu nhíu mày và nhớ lại.
- Lúc đầu nàng cùng ta bị nhốt ở nơi cách đó không xa. Khi đó Tuyệt Dục đi qua nơi đó nhưng về sau không biết, Tuyệt Dục không thấy. Vô ảnh vô hình, không thấy bóng dáng. Ước chừng là dùng ẩn nặc thuật đi theo Vũ Hiên đi vào --
Tông Thủ nhíu mày, nghĩ ngợi nói Nhược Thủy nữ oa này cũng không phải là người lõ mãng a.
Lần này sao lại đi mạo hiểm như vậy?
- Như vậy đi vào nơi đó trừ Tuyệt Dục ra còn có ai?
- Vận khí ta tốt, hai ngày trước ở nơi này nhìn thấy Nguyên Vô Thương cùng Lý Vô Hồi. Về phần Phong Thái Cực Vũ Hiên Tiêu Tương Tử cũng đi qua toàn bộ. Không nhớ rõ tên, cũng có không ít người. Vốn còn muốn đợi Lôi Động chạy đến nhờ hắn dẫn ta vào. Kết quả thằng này không biết sao cho tới bây giờ còn chưa tới. Còn những người khác không biết ở đâu.
Đằng sau Triệu Yên Nhiên phàn nàn, Tông Thủ lại không đi nghe. Nghe thấy mấy cái tên này thì nhảy dựng lên. Vẻ này cảm giác điềm xấu lại đậm đặc hơn.
Trong ngờ còn có cảm giác nôn nao, giống như chỉ cần mình tới chậm hơn một chút là cảm thấy hối hận cả đời.
Lại không có tâm tư nói chuyện. Tay áo Tông Thủ phất một cái cuốn lấy Triệu Yên Nhiên.
Tâm niệm vừa động, Long vân kiếm cầm trong tay. Rồi sau đó liều lĩnh trực tiếp đi vào!
Trong chớp mắt chớp động vạn trượng. Cũng xúc động vô số linh cấm, thình lình dẫn động trăm ngàn không gian phong nhận gào thét.
Triệu Yên Nhiên quá sợ hãi. Thầm nghĩ Tông Thủ này chẳng lẽ điên rồi.
Nhìn thấy kiếm quang màu xanh bỗng nhiên hiện ra. Thiên vạn đạo quang ảnh giống như kiếm triều công kích về phía trước.
Trong nháy mắt đánh ra trăm ngàn kiếm quang. Tập trung ở cách hai người hai chục trượng.
Kiếm quang đánh nơi nào thì linh cấm nơi đó biến mất.
Tốc độ gần như điên cuồng, lại đi trong không gian này. Thế như chẻ tre, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm!
Theo thời gian qua đi khóe môi Tông Thủ lúc này có tơ máu tràn ra ngoài.
Nhưng mà kiếm thế kia không có nửa phần suy giảm ngược lại càng thêm lăng lệ ác liệt. Giống như có lực lượng vô cùng đang không ngừng tiến ra ngoài. Bóng kiếm chỉ có mười trượng nhưng che khuất bầu trời!
Ánh mắt lạnh như băng, lúc này đừng nói là những linh cấm ngăn trước mặt của hắn, cho dù là thần phật cũng bị diệt sát!
/1700
|