Nhưng mà lời này dĩ nhiên không giống. Đến thời điểm này không cần quan tâm chuyện đó nữa.
Hít sâu một hơi, Lý Vô Hồi cưỡng chế nổi lòng, trường đao lại run lên.
Một trận chiến này cũng không bao nhiêu thắng thua nữa. Trong trường hợp này không thắng thì chết, chỉ có thể dứt bỏ mọi thứ chỉ còn tâm quyết tử mà thôi.
Ở trước mặt Tông Thủ nửa đường bỏ chạy chưa tính là sỉ nhục. Nhưng mà Vũ Hiên này thì hắn không bao giờ lùi bước.
Trong nội tâm lại ẩn ẩn có hâm mộ và ghen ghét, Quân Thiên Diễm Giáp này chính là bảo vật đỉnh cấp đấy!
Mặc dù bị kinh văn phật gia phong ấn, cũng đương đương với pháp khí đỉnh cấp nhất. Một bộ đầy đủ chính là tiên khí đỉnh cấp...
Nếu như hắn có món đồ này, ở trên Thượng Tiêu Sơn đã có thể tử chiến một trận với Tông Thủ.
Mà Thiên Ma khung cảnh rõ ràng lại đem pháp khí đỉnh cấp này đưa cho Vũ Hiên, đây không phải nội tình thâm hậu bình thường.
Tâm niệm vừa động, đối mặt với Vũ Hiên khí thế còn mạnh hơn nhiều.
Lại nghe Nguyên Vô Thương bỗng nhiên cười cười, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần phải như vậy, tên kia đã tới rồi!
Lý Vô Hồi nhíu mày, ý niệm của hắn vừa rồi chỉ đặt lên người Vũ Hiên. Đối với chuyện ở gần thì hắn không phát giác.
Tên kia chẳng lẽ là Tông Thủ. Ý niệm của hắn tản ra thì phát hiện không phải.
Nhưng mà kế tiếp không cần hắn ra mặt làm cái gì.
Ánh mắt mọi người lúc này nhao nhao nhìn qua cửa ra vào của mộ thất này.
Chỉ thấy một bóng người lưng mang đại kiếm màu đen đi vào trong.
- Lúc nãy ta mơ mơ hồ hồ nghe được cái gì Vân Giới lục tuyệt kiếm không gì hơn cái này...
Tùy ý bước vào trong mộ thất, mỗi một bước như nện vào đáy lòng của mọi người!
Chợt người này ngừng chân, Tuyệt Dục cau mày, mắt của hắn nhìn qua Nguyên Vô Thương cách đó không xa, rồi sau đó ‘ xùy ’ một tiếng trào phúng:
- Tại sao tổn thương thành như thế này? Nguyên Vô Thương ngươi cũng có ngày hôm nay?
Nguyên Vô Thương hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn thắng ta thì đây là thời điểm tốt đấy!
- Loại chuyện này Tuyệt Dục ta khinh thường đi làm! Muốn tìm ngươi thì phải đi tới lúc ngươi thương thế tốt lên đã. Ta và ngươi mới tranh tài một hồi! Sỉ nhục một kiếm bại vào ba năm trước Tuyệt Dục nhớ mãi trong lòng.
Tuyệt Dục cười lạnh, dường như cực kỳ chán ghét Nguyên Vô Thương, không muốn nhìn qua nhiều. Trực tiếp quay người. Trong mắt nhìn qua chính là Vũ Hiên cùng Tiêu Tương:
- Mới vừa rồi người nói ra lời kia là ai trong các ngươi?
Vũ Hiên nắm chặt tay, lúc này không còn nửa phần cuồng ngạo, cũng không có khinh thị, hắn chỉ thầm tức giận mà thôi.
Từ khi Tuyệt Dục đi vào nơi này, mơ hồ áp chế hai người bọn họ. Một cổ khí thế vô hình và kiếm ý áp xuống làm hắn ẩn ẩn có cảm giác tự thẹn không bằng.
- Ta ở vạn ma khung cảnh tiềm tu đã ba tháng, không ngờ vừa ra ngoài thì nghe có người trào phúng mình.
Tuyệt Dục nghe vậy cười to:
- Một trận chiến trong Thương Sinh Đạo cung, Tuyệt Dục đã tìm được chính mình. Lại nói mấy người các ngươi chỉ là mèo nuôi trong nhà, Tuyệt Dục ta không đặt vào trong mắt, cần gì phải chọc vào ta?
Lời này vừa nói ra Nghiêm Duệ vô ý thức muốn mỉa mai cười ra tiếng. Tuyệt Dục nói ra lời này đúng là cuồng vọng. Cũng không sợ gió lớn thổi mất đầu lưỡi?
Mà hắn vừa vui vẻ lại bỗng nhiên cứng đờ. Nhớ tới Lý Vô Hồi ít nhất thực lực mạnh hơn mình rất nhiều còn kém người này.
Phong sư huynh của mình dường như còn không phải đối thủ của hắn. Một trận chiến vừa rồi rõ ràng là Vũ Hiên bị áp chế. Nếu như không có bao tay thì kết quả càng không cần phải nói.
Mà Lý Vô Hồi lại tự nhận không phải đối thủ của Tông Thủ.
Nhìn trộm qua sắc mặt Phong Thái Cực. Chỉ thấy sắc mặt của thằng này tái xanh lại.
Linh Kiếm Nhược Đào khí tức càng run rẩy.
Ẩn ẩn có chút hối hận, Nghiêm Duệ lập tức khẽ lắc đầu. Chỉ cảm thấy cực kỳ cổ quái.
Nhớ rõ trong khung cảnh liên tục chiến mấy trận, Nhược Đào đều bịa trong tay Phong sư đệ.
Mà Nhược Đào trước kia lại có thể cùng nổi danh với Tuyệt Dục.
Ước chừng thực lực của mình quá nhỏ bé, không thấy rõ thực lực cao thấp của mấy người này...
Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử tuy khí cơ đã ngưng tụ tới cực điểm. Tức giận sôi trào, nhưng mà nhìn qua ánh mắt của đối phương chỉ có run sợ.
Tuyệt Dục nói vẫn còn tiếp tục.
- Hôm nay nếu bọn ngươi ở đây chỉ cứ chêến đi thôi, cũng như trước kia, cùng tiến lên cũng được...
Âm thanh chưa dứt, Tiêu Tương Tử thì hừ lạnh một tiếng, linh quyết dẫn ra và tinh không sau lưng xoay tròn. Ngàn vạn ngôi sao cũng xoay tròn, hơn mười đạo tinh quang rơi xuống.
Tuyệt Dục cũng ‘ Ân ’ một tiếng, chẳng muốn nói gì nữa. Tâm động thì kiếm lên, niệm sinh tắc giết người.
Một dạo kiếm quang màu đen bỗng nhiên bay ra khỏi vỏ. Còn chưa bay ra thì kiếm cương đã bộc phát khiến cho tinh quang chưa tới gần đã bị tiêu diệt.
Đây là tuyệt diệt kiếm ý, thuận lúc kích tán, kích xạ tứ phương.
Là kiếm ý phách cảnh!
Hơn mười tu sĩ cửu giai trong mộ thất đều có chút cả kinh. Sau đó lại càng chết lặng.
Người này cũng là Linh Vũ hợp nhất, thậm chí còn mạnh hơn Vũ Hiên!
Trong truyền thuyết Tuyệt Dục này chính là tuyệt kiếm thứ tư...
Rốt cuộc bóng kiếm màu đen hiện ra, mấy chục đạo kiếm khí nứt nẻ khuếch tán mọi nơi. Đang lúc Tuyệt Dục muốn bước về phía trước...
Đột nhiên Tuyệt Dục nhíu mày, rồi sau đó lại cười khẽ một tiếng. Chợt lui ra phía sau một bước. Chiến ý toàn bộ tiêu tán. Kiếm ý phách cảnh kiềm chế toàn bộ.
- Xem ra không đánh được rồi, chính chủ đã tới. Hai người các ngươi nên ứng phó hắn trước đi...
Người nghe vậy thì kinh ngạc.
Chính chủ? Như vậy chỉ có thể là Kiền Thiên Yêu Vương --
Khóe môi Nguyên Vô Thương lúc này nhuếch lên, có tró hay xem rồi. Sau đó lại dùng ánh mắt thương cảm nhìn qua Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử hai người.
Nháy mắt sau đó cả mộ thất nổ mạnh.
Một tiếng chấn minh từ trên cao nện xuống. Một vết nứt hiện ra, trong nháy mắt kiếm áp tuyệt thế nện xuống.
Trong lúc nhất thời bụi mù tứ tán, bốn phía đều là bụi. Khối lớn đá vụn nhao nhao rơi xuống.
Nguyên Vô Thương có chút biến sắc, vội vàng đem Nhược Thủy đưa ra sau lưng. Trong cự thạch bóng kiếm không ngừng hiện ra.
Lý Vô Hồi há to mồm, cũng không sợ miệng dính đầy cát bụi. Hai mắt ngạc nhiên nhìn qua trần động.
Nghĩ ngợi nói có cần phải khoa trương như vậy hay không? Mặt đất sâu trăm trượng đều bị cưỡng ép đục xuyên qua a!
Cho dù chút ít binh khí cấp pháp bảo cũng khó khăn làm thương tổn tầng đá này a.
Kiếm thuật của tên kia chỉ sợ mạnh hơn lần nữa rồi.
Lúc này đất đá rơi xuống cũng từ từ ít đi, một đạo bóng kiếm thê lương hiện ra ngoài. Sáng vút lên chém về phía Nguyên Vô Thương. Sát ý hiện ra khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù không phải nghênh đón chính diện cũng đồng dạng cảm thấy ý niệm lạnh như băng đâm thẳng vào tâm thần.
Chỉ cảm thấy một kiếm này không thể trốn, không thể ngăn cản, không thể chiến, chỉ có thể nghênh đón!
Mắt của Nguyên Vô Thương không nháy một cái, ngược lại vô cùng hưng phấn. Ánh mắt nóng rực, toàn bộ tinh thần tập trung vào một kiếm này.
Hít sâu một hơi, Lý Vô Hồi cưỡng chế nổi lòng, trường đao lại run lên.
Một trận chiến này cũng không bao nhiêu thắng thua nữa. Trong trường hợp này không thắng thì chết, chỉ có thể dứt bỏ mọi thứ chỉ còn tâm quyết tử mà thôi.
Ở trước mặt Tông Thủ nửa đường bỏ chạy chưa tính là sỉ nhục. Nhưng mà Vũ Hiên này thì hắn không bao giờ lùi bước.
Trong nội tâm lại ẩn ẩn có hâm mộ và ghen ghét, Quân Thiên Diễm Giáp này chính là bảo vật đỉnh cấp đấy!
Mặc dù bị kinh văn phật gia phong ấn, cũng đương đương với pháp khí đỉnh cấp nhất. Một bộ đầy đủ chính là tiên khí đỉnh cấp...
Nếu như hắn có món đồ này, ở trên Thượng Tiêu Sơn đã có thể tử chiến một trận với Tông Thủ.
Mà Thiên Ma khung cảnh rõ ràng lại đem pháp khí đỉnh cấp này đưa cho Vũ Hiên, đây không phải nội tình thâm hậu bình thường.
Tâm niệm vừa động, đối mặt với Vũ Hiên khí thế còn mạnh hơn nhiều.
Lại nghe Nguyên Vô Thương bỗng nhiên cười cười, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần phải như vậy, tên kia đã tới rồi!
Lý Vô Hồi nhíu mày, ý niệm của hắn vừa rồi chỉ đặt lên người Vũ Hiên. Đối với chuyện ở gần thì hắn không phát giác.
Tên kia chẳng lẽ là Tông Thủ. Ý niệm của hắn tản ra thì phát hiện không phải.
Nhưng mà kế tiếp không cần hắn ra mặt làm cái gì.
Ánh mắt mọi người lúc này nhao nhao nhìn qua cửa ra vào của mộ thất này.
Chỉ thấy một bóng người lưng mang đại kiếm màu đen đi vào trong.
- Lúc nãy ta mơ mơ hồ hồ nghe được cái gì Vân Giới lục tuyệt kiếm không gì hơn cái này...
Tùy ý bước vào trong mộ thất, mỗi một bước như nện vào đáy lòng của mọi người!
Chợt người này ngừng chân, Tuyệt Dục cau mày, mắt của hắn nhìn qua Nguyên Vô Thương cách đó không xa, rồi sau đó ‘ xùy ’ một tiếng trào phúng:
- Tại sao tổn thương thành như thế này? Nguyên Vô Thương ngươi cũng có ngày hôm nay?
Nguyên Vô Thương hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn thắng ta thì đây là thời điểm tốt đấy!
- Loại chuyện này Tuyệt Dục ta khinh thường đi làm! Muốn tìm ngươi thì phải đi tới lúc ngươi thương thế tốt lên đã. Ta và ngươi mới tranh tài một hồi! Sỉ nhục một kiếm bại vào ba năm trước Tuyệt Dục nhớ mãi trong lòng.
Tuyệt Dục cười lạnh, dường như cực kỳ chán ghét Nguyên Vô Thương, không muốn nhìn qua nhiều. Trực tiếp quay người. Trong mắt nhìn qua chính là Vũ Hiên cùng Tiêu Tương:
- Mới vừa rồi người nói ra lời kia là ai trong các ngươi?
Vũ Hiên nắm chặt tay, lúc này không còn nửa phần cuồng ngạo, cũng không có khinh thị, hắn chỉ thầm tức giận mà thôi.
Từ khi Tuyệt Dục đi vào nơi này, mơ hồ áp chế hai người bọn họ. Một cổ khí thế vô hình và kiếm ý áp xuống làm hắn ẩn ẩn có cảm giác tự thẹn không bằng.
- Ta ở vạn ma khung cảnh tiềm tu đã ba tháng, không ngờ vừa ra ngoài thì nghe có người trào phúng mình.
Tuyệt Dục nghe vậy cười to:
- Một trận chiến trong Thương Sinh Đạo cung, Tuyệt Dục đã tìm được chính mình. Lại nói mấy người các ngươi chỉ là mèo nuôi trong nhà, Tuyệt Dục ta không đặt vào trong mắt, cần gì phải chọc vào ta?
Lời này vừa nói ra Nghiêm Duệ vô ý thức muốn mỉa mai cười ra tiếng. Tuyệt Dục nói ra lời này đúng là cuồng vọng. Cũng không sợ gió lớn thổi mất đầu lưỡi?
Mà hắn vừa vui vẻ lại bỗng nhiên cứng đờ. Nhớ tới Lý Vô Hồi ít nhất thực lực mạnh hơn mình rất nhiều còn kém người này.
Phong sư huynh của mình dường như còn không phải đối thủ của hắn. Một trận chiến vừa rồi rõ ràng là Vũ Hiên bị áp chế. Nếu như không có bao tay thì kết quả càng không cần phải nói.
Mà Lý Vô Hồi lại tự nhận không phải đối thủ của Tông Thủ.
Nhìn trộm qua sắc mặt Phong Thái Cực. Chỉ thấy sắc mặt của thằng này tái xanh lại.
Linh Kiếm Nhược Đào khí tức càng run rẩy.
Ẩn ẩn có chút hối hận, Nghiêm Duệ lập tức khẽ lắc đầu. Chỉ cảm thấy cực kỳ cổ quái.
Nhớ rõ trong khung cảnh liên tục chiến mấy trận, Nhược Đào đều bịa trong tay Phong sư đệ.
Mà Nhược Đào trước kia lại có thể cùng nổi danh với Tuyệt Dục.
Ước chừng thực lực của mình quá nhỏ bé, không thấy rõ thực lực cao thấp của mấy người này...
Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử tuy khí cơ đã ngưng tụ tới cực điểm. Tức giận sôi trào, nhưng mà nhìn qua ánh mắt của đối phương chỉ có run sợ.
Tuyệt Dục nói vẫn còn tiếp tục.
- Hôm nay nếu bọn ngươi ở đây chỉ cứ chêến đi thôi, cũng như trước kia, cùng tiến lên cũng được...
Âm thanh chưa dứt, Tiêu Tương Tử thì hừ lạnh một tiếng, linh quyết dẫn ra và tinh không sau lưng xoay tròn. Ngàn vạn ngôi sao cũng xoay tròn, hơn mười đạo tinh quang rơi xuống.
Tuyệt Dục cũng ‘ Ân ’ một tiếng, chẳng muốn nói gì nữa. Tâm động thì kiếm lên, niệm sinh tắc giết người.
Một dạo kiếm quang màu đen bỗng nhiên bay ra khỏi vỏ. Còn chưa bay ra thì kiếm cương đã bộc phát khiến cho tinh quang chưa tới gần đã bị tiêu diệt.
Đây là tuyệt diệt kiếm ý, thuận lúc kích tán, kích xạ tứ phương.
Là kiếm ý phách cảnh!
Hơn mười tu sĩ cửu giai trong mộ thất đều có chút cả kinh. Sau đó lại càng chết lặng.
Người này cũng là Linh Vũ hợp nhất, thậm chí còn mạnh hơn Vũ Hiên!
Trong truyền thuyết Tuyệt Dục này chính là tuyệt kiếm thứ tư...
Rốt cuộc bóng kiếm màu đen hiện ra, mấy chục đạo kiếm khí nứt nẻ khuếch tán mọi nơi. Đang lúc Tuyệt Dục muốn bước về phía trước...
Đột nhiên Tuyệt Dục nhíu mày, rồi sau đó lại cười khẽ một tiếng. Chợt lui ra phía sau một bước. Chiến ý toàn bộ tiêu tán. Kiếm ý phách cảnh kiềm chế toàn bộ.
- Xem ra không đánh được rồi, chính chủ đã tới. Hai người các ngươi nên ứng phó hắn trước đi...
Người nghe vậy thì kinh ngạc.
Chính chủ? Như vậy chỉ có thể là Kiền Thiên Yêu Vương --
Khóe môi Nguyên Vô Thương lúc này nhuếch lên, có tró hay xem rồi. Sau đó lại dùng ánh mắt thương cảm nhìn qua Vũ Hiên cùng Tiêu Tương Tử hai người.
Nháy mắt sau đó cả mộ thất nổ mạnh.
Một tiếng chấn minh từ trên cao nện xuống. Một vết nứt hiện ra, trong nháy mắt kiếm áp tuyệt thế nện xuống.
Trong lúc nhất thời bụi mù tứ tán, bốn phía đều là bụi. Khối lớn đá vụn nhao nhao rơi xuống.
Nguyên Vô Thương có chút biến sắc, vội vàng đem Nhược Thủy đưa ra sau lưng. Trong cự thạch bóng kiếm không ngừng hiện ra.
Lý Vô Hồi há to mồm, cũng không sợ miệng dính đầy cát bụi. Hai mắt ngạc nhiên nhìn qua trần động.
Nghĩ ngợi nói có cần phải khoa trương như vậy hay không? Mặt đất sâu trăm trượng đều bị cưỡng ép đục xuyên qua a!
Cho dù chút ít binh khí cấp pháp bảo cũng khó khăn làm thương tổn tầng đá này a.
Kiếm thuật của tên kia chỉ sợ mạnh hơn lần nữa rồi.
Lúc này đất đá rơi xuống cũng từ từ ít đi, một đạo bóng kiếm thê lương hiện ra ngoài. Sáng vút lên chém về phía Nguyên Vô Thương. Sát ý hiện ra khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù không phải nghênh đón chính diện cũng đồng dạng cảm thấy ý niệm lạnh như băng đâm thẳng vào tâm thần.
Chỉ cảm thấy một kiếm này không thể trốn, không thể ngăn cản, không thể chiến, chỉ có thể nghênh đón!
Mắt của Nguyên Vô Thương không nháy một cái, ngược lại vô cùng hưng phấn. Ánh mắt nóng rực, toàn bộ tinh thần tập trung vào một kiếm này.
/1700
|