Nếu không phải là Tông Thủ xuất thân Thiên Hồ Nhất Tộc, thân phận không hợp. Hắn thậm chí còn cho rằng thiếu niên trước mắt này chinh là ‘ Thần Hoàng ’ tương lai!
Nhưng mà trời xanh không muốn Thần Hoàng vừa sinh ra là xuất chúng, một người như vậy vừa sinh ra có địa vị ngang hàng với người bình thường, về sau sẽ phát lực vượt qua khó khăn tiến lên.
Mà Tiêu Tương Tử này từ nhỏ được đạo môn trợ giúp, bình yên vượt qua linh triều hạo kiếp.
Nhưng mà so sánh với Lý Vô Hồi Tuyệt Dục thì càng ảm đạm thất sắc. Nhất là Tông Thủ này làm cho người ta không tự chủ mà sinh ra hoài nghi, Tiêu Tương Tử không chịu được một kích này thật sự có thể dẫn đắt đạo môn đi qua thời đại quần hùng tranh phong hay không?
Thảm bại ngày hôm nay ngược lại là chuyện tốt..
Người thừa kế hôm nay của đạo môn khung cảnh không nên quyết định qua loa.
Mấy linh tu cửu giai của Đạo linh khung cảnh kinh ngạc qua đi sau đó đều im lặng không nói. Trong ánh mắt mấy người có chờ mong hiện ra.
Mà mấy người Thiên Ma khung cảnh ánh mắt lập lòe. Vốn hối hận không sớm chút nghĩ ra nên bây giờ lo lắng.
Thẳng đến khi Tông Thủ khinh thường thì mới mỉm cười bình tĩnh lại.
- Những lời này không nhắc mới tốt. Không biết Tông Thủ ta có sư phụ sao?
Vô Cực nhíu mày, không chút quan tâm tới, nói:
- Nếu quân thượng gia nhập đạo môn của ta. Long Ảnh lão nhân tuyệt đối không ngăn cản, ngược lại còn vui mừng đấy.
Tông Thủ nhíu mày một cái, nghĩ ngợi nói cái này hơi lạ. Nhưng lại nói tiếp, Long Ảnh cùng Ngao Khôn tên kia đã không phải phàn nàn một lần.
Vì sao hắn không gia nhập đạo môn phật tông? Lần nữa Kiếm Tông cũng có thể. Hết lần này tới lần khác là Thương Sinh Đạo, không cách nào làm bọn họ an tâm.
Mặc kệ thế nào, Tông Thủ đem hai viên Tử Cực Đan cầm vào trong tay.
Tùy ý nhìn qua, Tông Thủ liền tiện tay bắn ra hai đạo ánh sáng tím, phân biệt đưa cho Nguyên Vô Thương cùng Lý Vô Hồi hai người.
Hai người có chút kinh ngạc. Liền yên tâm thoải mái thu hồi đan dược này.
Nguyên Vô Thương càng ngoài ý muốn.
- Ta trợ giúp nàng chỉ vì không muốn ngươi giận chó đánh mèo, cũng không phải là hảo tâm gì!
Nói đến đây ánh mắt của Nguyên Vô Thương có chút vui vẻ.
- Sẽ không sợ ta sau khi thương thế lành tiêp tục đối đầu với ngươi sao?
Tông Thủ nhàn nhạt liếc hắn một cái, thật sự chẳng muốn tiếp lời.
Ba tháng trước là hắn có thể chiến thắng. Ba tháng sau tự nhiên sẽ thắng, sợ quái gì?
Nguyên Vô Thương thấy thế cười ha ha, mạnh mẽ vỗ Tử Cực Đan, bóp thành bụi phận nuốt vào trong miệng.
Rồi sau đó qua giây lát vết thương vỡ vụn kia cũng đã bắt đầu nhúc nhích, một cánh tay của hắn dùng tốc độ mắt thường thấy mỏ rộng ra.
Tông Thủ nhíu mày lại, tiếp tục nhìn qua Nhược Thủy trong ngực.
Thương thế của Nhược Thủy đã ổn định lại, nhưng mà vẫn chưa chuyển biến tốt được.
Nếu bàn về tổn thương kỳ thật Nguyên Vô Thương so với Nhược Thủy còn nặng hơn một ít. Nhưng mà Nhược Thủy không có tu vi như tên kia. Lúc này ý thức hôn mê, ngũ tạng nát bấy càng khó hấp thu dược lực. Vì vậy thẳng đến lúc này vẫn chưa có bao nhiêu hiệu quả.
Dược lực không thể luyện hóa, phục dụng nhiều Tử Cực Đan hơn nữa cũng vô dụng,
Suy nghĩ một lát Tông Thủ lấy mười kim châm cắm vào người của nàng. Thẳng đến khi thấy hô hấp Nhược Thủy càng đều đều, mới hơi thư giãn.
Nhưng mà muốn tỉnh lại còn cần trở lại Kiền Thiên Sơn mới tính tiếp. Cũng không biết Hiên Viên có biện pháp nào làm cho Nhược Thủy tỉnh lại hay không.
Mà lúc này khí tức của Tông Thủ càng âm trầm và ác liệt.
Nếu như Nhược Thủy xảy ra chuyện gì thì Tiêu Tương Tử Vũ Hiên hai người dù thế nào cũng phải chôn cùng với nàng!
Lúc này canh tay của Nguyên Vô Thương đã khôi phục lại, dùng sức xoa bóp, trừ hơi chút không thích ứng ra thì miễn cưỡng xem như tùy tâm sở dục.
Lúc này vô cùng thỏa mãn, Nguyên Vô Thương bỗng nhiên như cười mà không phải cười nhìn về phía Nghiêm Duệ, dùng ngữ khí khác thường nói:
- Nhớ rõ ngươi vừa rồi nói như thế nào không? Nguyên Vô Thương ta hư danh nói chơi? Lục tuyệt kiếm danh không xứng với thực?
Nghiêm Duệ cả kinh lui về sau một bước. Chỉ cảm thấy thiếu niên đối diện sát khí ngưng thành thực chất.
Mà Nguyên Vô Thương lúc này dường như hồi tưởng lại, nhàn nhạt nói ra:
- Đúng rồi! Còn có một câu, trước mặt Kiếm Tông thì không ai dám đàm luận kiếm đúng không?
Những lời này vừa rồi mới nói ra thì Nguyên Vô Thương đã lách tới rồi, một chưởng chụp vào cổ họng của Nghiêm Duệ.
Ánh mắt Phong Thái Cực ngưng lại, giẫm chận xuất hiện trước người Nghiêm Duệ. Bỗng dưng xuất kiếm, bóng kiếm màu xanh dùng góc độ bất khả tư nghị đâm tới.
Nguyên Vô Thương lại cười to, đồng dạng một kiếm chém ra lập tức trong hư không có ngàn vạn đạo linh tử.
Lại không còn như trước kia cùng Vũ Hiên chiên một trận. Vô cùng huy hoàng và âm trầm! Hồn lực cùng nội tức lập tức hợp nhất --
Không phải Linh Vũ hợp nhất sao? Nguyên Vô Thương ta cũng có!
Thật sự là xem nhẹ người!
Khanh!
Một tiếng kiếm minh làm cho Phong Thái Cực phun ra một búng máu. Kiếm quang bỗng nhiên tán loạn, thân thể như con diều bay ngược, trong mắt tất cả hiện ra thần sắc kinh ngạc.
Cả động quật lúc này yên lặng như tờ.
Đây là người thứ ba trong Vân Giới lục tuyệt kiếm làm được Linh Vũ hợp nhất--
Thì ra lúc đối diện với Vũ Hiên Nguyên Vô Thương không đỡ nổi một quyền lại mạnh mẽ như vậy. Thật sự là bị thương nặng tới tình trạng không cách nào dùng kiếm--
Nếu là lúc trước bọn họ sẽ ngạc nhiên. Lúc này trong đầu hiện ra vô số ý niệm, nhưng mà kiếm cuồng này quả nhiên không hổ là người có thể cùng Tông Thủ Tuyệt Dục nổi danh hậu thế.
Mà Phong Thái Cực kinh ngạc thì mặt mũi càng ngượng ngùng.
Bản thân mình đã xem thường Nguyên Vô Thương, thậm chí ẩn ẩn nhận đồng Vũ Hiên nói ra, cảm thấy thằng này nổi danh trong lục tuyệt kiếm là quá mất mặt.
Thì ra ngay bản thân mình ngay cả một kiếm của Nguyên Vô Thương còn không ngăn được! Như vậy càng không cần phải so sánh với kiếm đạo và võ đạo của Tông Thủ mạnh hơn hắn!
Sau khi trảm lui Phong Thái Cực, Nguyên Vô Thương đã cầm chặt cổ của Nghiêm Duệ, trong mắt hiện ra thần sắc điên cuồng khát máu.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo lại chỉ cảm giác khí tức Tông Thủ mãnh liệt, ánh mắt cảnh cáo nhìn qua hắn. Lập tức có chút do dự, hắn thật sự hiểu rõ Tông Thủ cùng Kiếm Tông hơi có chút giao tình.
Lôi Động lại là huynh trưởng kết bái của hắn. Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật. Mặc dù bất mãn với những người này, vui cười nhìn hắn giáo huấn người Kiếm Tông, nhưng mà hắn không nguyện ý nhìn thấy hắn giết Nghiêm Duệ.
Cố tình không để ý tới, nhưng mà trước mặt Tông Thủ thì hắn muốn giết người cũng khó. Nếu như quyết ý thì hắn không làm được.
Đúng lúc này bên cạnh có một kiếm đâm tới.
Nguyên Vô Thương nhíu mày lại, hơi hàm kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy bóng kiêm màu xanh da trời đánh tới, kiếm thế chỉ là bát giai bình thường, xa xa không đặt vào trong mắt của hắn. Nhưng mà lại ẩn chứa linh vận khó nói nên lời.
Nếu nói kiếm của người khác là cưỡng ép khống chế lấy thiên địa chi linh, làm cho nó bạo liệt.
Nhưng mà trời xanh không muốn Thần Hoàng vừa sinh ra là xuất chúng, một người như vậy vừa sinh ra có địa vị ngang hàng với người bình thường, về sau sẽ phát lực vượt qua khó khăn tiến lên.
Mà Tiêu Tương Tử này từ nhỏ được đạo môn trợ giúp, bình yên vượt qua linh triều hạo kiếp.
Nhưng mà so sánh với Lý Vô Hồi Tuyệt Dục thì càng ảm đạm thất sắc. Nhất là Tông Thủ này làm cho người ta không tự chủ mà sinh ra hoài nghi, Tiêu Tương Tử không chịu được một kích này thật sự có thể dẫn đắt đạo môn đi qua thời đại quần hùng tranh phong hay không?
Thảm bại ngày hôm nay ngược lại là chuyện tốt..
Người thừa kế hôm nay của đạo môn khung cảnh không nên quyết định qua loa.
Mấy linh tu cửu giai của Đạo linh khung cảnh kinh ngạc qua đi sau đó đều im lặng không nói. Trong ánh mắt mấy người có chờ mong hiện ra.
Mà mấy người Thiên Ma khung cảnh ánh mắt lập lòe. Vốn hối hận không sớm chút nghĩ ra nên bây giờ lo lắng.
Thẳng đến khi Tông Thủ khinh thường thì mới mỉm cười bình tĩnh lại.
- Những lời này không nhắc mới tốt. Không biết Tông Thủ ta có sư phụ sao?
Vô Cực nhíu mày, không chút quan tâm tới, nói:
- Nếu quân thượng gia nhập đạo môn của ta. Long Ảnh lão nhân tuyệt đối không ngăn cản, ngược lại còn vui mừng đấy.
Tông Thủ nhíu mày một cái, nghĩ ngợi nói cái này hơi lạ. Nhưng lại nói tiếp, Long Ảnh cùng Ngao Khôn tên kia đã không phải phàn nàn một lần.
Vì sao hắn không gia nhập đạo môn phật tông? Lần nữa Kiếm Tông cũng có thể. Hết lần này tới lần khác là Thương Sinh Đạo, không cách nào làm bọn họ an tâm.
Mặc kệ thế nào, Tông Thủ đem hai viên Tử Cực Đan cầm vào trong tay.
Tùy ý nhìn qua, Tông Thủ liền tiện tay bắn ra hai đạo ánh sáng tím, phân biệt đưa cho Nguyên Vô Thương cùng Lý Vô Hồi hai người.
Hai người có chút kinh ngạc. Liền yên tâm thoải mái thu hồi đan dược này.
Nguyên Vô Thương càng ngoài ý muốn.
- Ta trợ giúp nàng chỉ vì không muốn ngươi giận chó đánh mèo, cũng không phải là hảo tâm gì!
Nói đến đây ánh mắt của Nguyên Vô Thương có chút vui vẻ.
- Sẽ không sợ ta sau khi thương thế lành tiêp tục đối đầu với ngươi sao?
Tông Thủ nhàn nhạt liếc hắn một cái, thật sự chẳng muốn tiếp lời.
Ba tháng trước là hắn có thể chiến thắng. Ba tháng sau tự nhiên sẽ thắng, sợ quái gì?
Nguyên Vô Thương thấy thế cười ha ha, mạnh mẽ vỗ Tử Cực Đan, bóp thành bụi phận nuốt vào trong miệng.
Rồi sau đó qua giây lát vết thương vỡ vụn kia cũng đã bắt đầu nhúc nhích, một cánh tay của hắn dùng tốc độ mắt thường thấy mỏ rộng ra.
Tông Thủ nhíu mày lại, tiếp tục nhìn qua Nhược Thủy trong ngực.
Thương thế của Nhược Thủy đã ổn định lại, nhưng mà vẫn chưa chuyển biến tốt được.
Nếu bàn về tổn thương kỳ thật Nguyên Vô Thương so với Nhược Thủy còn nặng hơn một ít. Nhưng mà Nhược Thủy không có tu vi như tên kia. Lúc này ý thức hôn mê, ngũ tạng nát bấy càng khó hấp thu dược lực. Vì vậy thẳng đến lúc này vẫn chưa có bao nhiêu hiệu quả.
Dược lực không thể luyện hóa, phục dụng nhiều Tử Cực Đan hơn nữa cũng vô dụng,
Suy nghĩ một lát Tông Thủ lấy mười kim châm cắm vào người của nàng. Thẳng đến khi thấy hô hấp Nhược Thủy càng đều đều, mới hơi thư giãn.
Nhưng mà muốn tỉnh lại còn cần trở lại Kiền Thiên Sơn mới tính tiếp. Cũng không biết Hiên Viên có biện pháp nào làm cho Nhược Thủy tỉnh lại hay không.
Mà lúc này khí tức của Tông Thủ càng âm trầm và ác liệt.
Nếu như Nhược Thủy xảy ra chuyện gì thì Tiêu Tương Tử Vũ Hiên hai người dù thế nào cũng phải chôn cùng với nàng!
Lúc này canh tay của Nguyên Vô Thương đã khôi phục lại, dùng sức xoa bóp, trừ hơi chút không thích ứng ra thì miễn cưỡng xem như tùy tâm sở dục.
Lúc này vô cùng thỏa mãn, Nguyên Vô Thương bỗng nhiên như cười mà không phải cười nhìn về phía Nghiêm Duệ, dùng ngữ khí khác thường nói:
- Nhớ rõ ngươi vừa rồi nói như thế nào không? Nguyên Vô Thương ta hư danh nói chơi? Lục tuyệt kiếm danh không xứng với thực?
Nghiêm Duệ cả kinh lui về sau một bước. Chỉ cảm thấy thiếu niên đối diện sát khí ngưng thành thực chất.
Mà Nguyên Vô Thương lúc này dường như hồi tưởng lại, nhàn nhạt nói ra:
- Đúng rồi! Còn có một câu, trước mặt Kiếm Tông thì không ai dám đàm luận kiếm đúng không?
Những lời này vừa rồi mới nói ra thì Nguyên Vô Thương đã lách tới rồi, một chưởng chụp vào cổ họng của Nghiêm Duệ.
Ánh mắt Phong Thái Cực ngưng lại, giẫm chận xuất hiện trước người Nghiêm Duệ. Bỗng dưng xuất kiếm, bóng kiếm màu xanh dùng góc độ bất khả tư nghị đâm tới.
Nguyên Vô Thương lại cười to, đồng dạng một kiếm chém ra lập tức trong hư không có ngàn vạn đạo linh tử.
Lại không còn như trước kia cùng Vũ Hiên chiên một trận. Vô cùng huy hoàng và âm trầm! Hồn lực cùng nội tức lập tức hợp nhất --
Không phải Linh Vũ hợp nhất sao? Nguyên Vô Thương ta cũng có!
Thật sự là xem nhẹ người!
Khanh!
Một tiếng kiếm minh làm cho Phong Thái Cực phun ra một búng máu. Kiếm quang bỗng nhiên tán loạn, thân thể như con diều bay ngược, trong mắt tất cả hiện ra thần sắc kinh ngạc.
Cả động quật lúc này yên lặng như tờ.
Đây là người thứ ba trong Vân Giới lục tuyệt kiếm làm được Linh Vũ hợp nhất--
Thì ra lúc đối diện với Vũ Hiên Nguyên Vô Thương không đỡ nổi một quyền lại mạnh mẽ như vậy. Thật sự là bị thương nặng tới tình trạng không cách nào dùng kiếm--
Nếu là lúc trước bọn họ sẽ ngạc nhiên. Lúc này trong đầu hiện ra vô số ý niệm, nhưng mà kiếm cuồng này quả nhiên không hổ là người có thể cùng Tông Thủ Tuyệt Dục nổi danh hậu thế.
Mà Phong Thái Cực kinh ngạc thì mặt mũi càng ngượng ngùng.
Bản thân mình đã xem thường Nguyên Vô Thương, thậm chí ẩn ẩn nhận đồng Vũ Hiên nói ra, cảm thấy thằng này nổi danh trong lục tuyệt kiếm là quá mất mặt.
Thì ra ngay bản thân mình ngay cả một kiếm của Nguyên Vô Thương còn không ngăn được! Như vậy càng không cần phải so sánh với kiếm đạo và võ đạo của Tông Thủ mạnh hơn hắn!
Sau khi trảm lui Phong Thái Cực, Nguyên Vô Thương đã cầm chặt cổ của Nghiêm Duệ, trong mắt hiện ra thần sắc điên cuồng khát máu.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo lại chỉ cảm giác khí tức Tông Thủ mãnh liệt, ánh mắt cảnh cáo nhìn qua hắn. Lập tức có chút do dự, hắn thật sự hiểu rõ Tông Thủ cùng Kiếm Tông hơi có chút giao tình.
Lôi Động lại là huynh trưởng kết bái của hắn. Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật. Mặc dù bất mãn với những người này, vui cười nhìn hắn giáo huấn người Kiếm Tông, nhưng mà hắn không nguyện ý nhìn thấy hắn giết Nghiêm Duệ.
Cố tình không để ý tới, nhưng mà trước mặt Tông Thủ thì hắn muốn giết người cũng khó. Nếu như quyết ý thì hắn không làm được.
Đúng lúc này bên cạnh có một kiếm đâm tới.
Nguyên Vô Thương nhíu mày lại, hơi hàm kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy bóng kiêm màu xanh da trời đánh tới, kiếm thế chỉ là bát giai bình thường, xa xa không đặt vào trong mắt của hắn. Nhưng mà lại ẩn chứa linh vận khó nói nên lời.
Nếu nói kiếm của người khác là cưỡng ép khống chế lấy thiên địa chi linh, làm cho nó bạo liệt.
/1700
|