- Tuyết gia này trước đó khi ở Vân Giới đã liên hệ với Liêu Vương. Muốn kết thành minh ước, ý định mượn quan hệ của Liêu Vương và liên hệ Thái Linh Tông. Nếu như được việc thì Kiền Thiên Sơn cùng Đông Lâm Vân Lục sẽ trở thành ngoại viện giúp đỡ Liêu Vương. Vốn Liêu Vương điện hạ. Nếu đập chủ ý thử xem cũng không sao, phái công tử hắn tới trợ giúpTuyết gia. Nhưng hôm nay xem ra Tuyết thị chỉ sợ đúng là được việc. Nhưng mà muội muội đáng thương vừa mới lập gia đình, lại gặp phải chuyện này!
Trong lời nói là đáng thương. Giọng nói và ngữ khí không hề có ý thương tiếc nào cả.
Khổng Dao cũng lắc đầu như cũ, nàng ngược lại chưa từng cảm thấy mình đáng thương chỗ nào cả.
Nếu thật sự có người có thể đối phó được Tông Thủ, làm cho nàng có thể chạy ra khỏi ma chưởng của người nọ đó là chuyện vui nhất.
Nhưng mà đáng tiếc...
Nàng đưa mắt nhìn qua ngoài cửa, trong mi tâm của Khổng Dao ‘ linh mục ’ mở ra một đường. Sau đó càng thêm thất vọng, khí vận càng nhạt đi. Vô cùng yếu ớt, ẩn ẩn lộ ra hắc khí, rõ ràng là hướng suy vong...
Nhưng hết lần này tới lần khác còn không tự biết, ngay cả huynh trưởng của mình còn dương dương đắc ý. Ước chừng cho rằng sau khi làm xong chuyện này sẽ được Liêu Vương khen ngợi.
Cho dù như thế nào thì người Tuyết gia cũng không có chút phần thắng nào cả.
- Ta khuyên huynh trưởng, tốt nhất nên rời khỏi Kiền Thiên Sơn là hơn!
Khổng Tu nhíu mày, chợt nghe Khổng Dao thở dài nói:
- Vị yêu vương kia cũng không phải là người mà các ngươi có thể đối phó được. Coi chừng bảo hổ lột da không được, còn bị hổ cắn ngược!
Nghe tới đây Khổng Tu đã không kiên nhẫn. Chỉ cảm thây Khổng Dao nói là nói nhảm, nói chuyện giật gân.
- Muội muội nói giỡn, trong mắt ta thì không nhìn tốt cho Tông Thủ được, hắn không có nửa cơ hội lật bàn, mặc dù còn sinh khí nhưng chỉ hấp hối mà thôi. Lúc này không có quan hệ tới ngươi, an tâm mà nhìn đi.
Khổng Dao lần nữa thầm than trong lòng, nghe nói nữ nhân mỗi khi thở dài thì già đi một chút.
Như vậy hôm nay nàng đã tiêu hao vài chục ngày sống đấy.
Nhưng mà chuyện này đúng là không có nửa phần quan hệ tới nàng. Từ nay về sau nàng sẽ không dính vào mấy chuyện này, bị tên kia xem thành đồ chơi. Trong lòng của nàng không cam lòng không bình thường.
Khổng Tu nói đằng sau Khổng Dao xem như không. Thần sắc ngốc trệ nhìn qua hoa đào ngoài cửa sổ, trong con ngươi linh quang ảm đạm.
Thời điểm đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Khổng Dao lại cảm thấy nội tâm chấn động. Kinh ngạc nhìn qua phương xa.
Linh mục hi vọng, chỉ thấy một cổ khí cơ cuồn cuộn từ trong lòng đất lao ra ngoài.
Màu sắc thuần trắng, chẳng lẽ là Tông Thủ? Phương hướng kia há không phải là Âm Long Cốc?
Chẳng lẽ chỗ đó có cái gì thay đổi?
Cảm giác này giống như cá gặp nước, như hổ thêm cánh...
Tên kia chẳng lẽ tại Âm Long Cốc đạt được kỳ ngộ gì sao?
Lấy mệnh cách của Tông Thủ trước kia, tuy có ít khí tượng Thánh hoàng, có một góc thiên thượng nhưng khó thành khí hậu. Thế nhưng mà lúc này lại quá mạnh mẽ.
Khí cơ này mang theo sinh cơ bá cmn đạo...
Lại nhìn qua không trung, nhìn qua đoàn mây đen không ngừng tiêu tán.
Sao có thể tốt như vậy? Khí cơ ảm đạm này như thế thì không lâu sau có thua thì cũng có một đường sinh cơ.
Lúc này xem ra ti tí sinh cơ kia cũng không còn.
Trước mặt Khổng Dao ngẩn người lần nữa.
Nói đến vị huynh trưởng nhà mình ấn đường cũng biến thành màu đen. Lúc này đây đã liên lụy với Tuyết gia, xảy ra chuyện gì a?
Đáng thương, nghe nói đại huynh Khổng Tu của nàng mới tân hôn không lâu... Đang lúc Khổng Dao xoắn xuýt thì thì ở Kiền Thiên Sơn, ở bên ngoài tường thành.
Một văn sĩ nho nhã đang nằm ngủ trên tường cũng ‘ ồ ’ một tiếng, trên thân bỗng nhiên đứng thẳng nhìn qua phương đông.
Bên cạnh có một nam tử tráng kiện ăn mặc áo giáp sáng loáng, cầm một cây đại đao thân hình thẳng tắp. Giống như cây cột đứng ở đó.
Lúc này văn sĩ trẻ tuổi bị dọa nhìn qua bốn phía. Phát hiện cũng không có người nào khác phát giác mới nhẹ buông lỏng một hơi.
- Sư đệ! Ngươi đừng dọa dọa người, tới cũng nên nói một tiếng với ta. Nếu bị người phát giác thì trách nhiệm này ta gánh sao nổi?
Thanh niên tú sĩ nghe vậy cũng có chút im lặng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép noi:
- Ta nói sư huynh, ngươi nói như thế nào cũng là một gã Đô úy trông coi ba ngàn người! Làm sao lại sợ đông sợ tây, không có chút tha thứ nào?
Lại lắc đầu thất vọng nói:
- Không phải sớm nghe nói thúc phụ của ngươi tại Kiền Thiên Sơn quyền thế ngập trời? Ngươi nói có thể quan tâm tới một tiểu Đô úy sao? Dùng thực lực bát giai của ngươi cho dù ở nơi nào. Ít nhất một đốc suất là không thoát khỏi. Cũng thiệt thòi ngươi rồi, thúc phụ hắn đối đãi với ngươi như con ruột!
Đại hán không cho là đúng, không chút do dự giải thích. Âm thanh đè thấp xuống cực điểm sợ người ta nghe thấy.
- Nói bậy! Thúc phụ hắn mặc dù chưởng quản chính vụ Kiền Thiên Sơn, nhưng mà trong tham nghị điện có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào. Nghe nói những người kia có quyền hành bãi mỗi nội các. Vì vậy thúc phụ nói những năm này đều phải chú ý cẩn thận, làm việc công bằng, không dám có nửa bước đi nhầm. Cũng không thể có nửa điểm sơ hở cho người ta bắt được. Lại nói trong quân hắn cũng không chen vào lọt tay. Sư đệ, ngươi nói Kiền Thiên Yêu Vương này có phải điên hay không? Một ít tham nghị loạn thất bát tao này có quyền lực phế trừ đại thần, vậy thì uy nghiêm quân vương ở đâu?
Nói tới chỗ này cười chất phác.
- Kỳ thật trong quân quy củ sâm nghiêm. Đây là chuyện tốt, ta ưa thích như vậy! Mặc dù ở chỗ sư tôn tu tập chiến sự, nhưng mà ta chưa bao giờ chính thức mang quân đi. Từ Đô úy làm là vừa vặn! Mà thúc phụ hắn cũng không biết tu vi của ta kỳ thật đã tới bát giai.
Thanh niên tú sĩ nghe vậy càng lắc đầu không ngớt, nghĩ ngợi nói dùng tham nghị điện ngăn được nội các, đây mới là chỗ thông minh của quân thượng.
Nếu không có yêu vương như Tông Thủ, đem quyền lực ban cho cấp dưới của mình, lại có nhiều người cùng giám sát ngăn cản lộng quyền, bằng không Kiền Thiên Sơn cũng đã sớm đổi chủ.
Nhưng nói quân kỷ sâm nghiêm thì hắn cũng thưởng thức. Hơn mười vạn đại quân của Kiền Thiên Sơn thành hơn thì chẳng những tinh nhuệ, hơn nữa pháp lệnh nghiêm minh. Hơn nữa sĩ khí cũng không thấp.
Khó trách mấy tháng trước có thể dùng hơn hai trăm vạn đại quân đối chiến cả mấy ngàn vạn đại quân của Thiên Thành Minh, ngược lại còn đánh bại.
Những ngày này hắn tại Kiền Thiên Sơn đi đi lại lại bốn phía. Lại càng quan sát càng kinh hãi.
Vị quân vương này càng không có suy nghĩ của một quân vương. Cũng không cần quản lý nhưng lại quốc thái dân an. Cũng không đi cai trị quản lý cái gì, chính trị trong nước thanh minh.
Nói đến Đạo gia còn nói cái gì vô vi. Trong nho gia còn nói cái gì quyền mưu trí thuật.
Chẳng lẽ không phải tình hình của Tông Thủ hay sao?
- Đúng rồi, sư đệ! Người vừa rồi tới đây làm gì?
Trong lời nói là đáng thương. Giọng nói và ngữ khí không hề có ý thương tiếc nào cả.
Khổng Dao cũng lắc đầu như cũ, nàng ngược lại chưa từng cảm thấy mình đáng thương chỗ nào cả.
Nếu thật sự có người có thể đối phó được Tông Thủ, làm cho nàng có thể chạy ra khỏi ma chưởng của người nọ đó là chuyện vui nhất.
Nhưng mà đáng tiếc...
Nàng đưa mắt nhìn qua ngoài cửa, trong mi tâm của Khổng Dao ‘ linh mục ’ mở ra một đường. Sau đó càng thêm thất vọng, khí vận càng nhạt đi. Vô cùng yếu ớt, ẩn ẩn lộ ra hắc khí, rõ ràng là hướng suy vong...
Nhưng hết lần này tới lần khác còn không tự biết, ngay cả huynh trưởng của mình còn dương dương đắc ý. Ước chừng cho rằng sau khi làm xong chuyện này sẽ được Liêu Vương khen ngợi.
Cho dù như thế nào thì người Tuyết gia cũng không có chút phần thắng nào cả.
- Ta khuyên huynh trưởng, tốt nhất nên rời khỏi Kiền Thiên Sơn là hơn!
Khổng Tu nhíu mày, chợt nghe Khổng Dao thở dài nói:
- Vị yêu vương kia cũng không phải là người mà các ngươi có thể đối phó được. Coi chừng bảo hổ lột da không được, còn bị hổ cắn ngược!
Nghe tới đây Khổng Tu đã không kiên nhẫn. Chỉ cảm thây Khổng Dao nói là nói nhảm, nói chuyện giật gân.
- Muội muội nói giỡn, trong mắt ta thì không nhìn tốt cho Tông Thủ được, hắn không có nửa cơ hội lật bàn, mặc dù còn sinh khí nhưng chỉ hấp hối mà thôi. Lúc này không có quan hệ tới ngươi, an tâm mà nhìn đi.
Khổng Dao lần nữa thầm than trong lòng, nghe nói nữ nhân mỗi khi thở dài thì già đi một chút.
Như vậy hôm nay nàng đã tiêu hao vài chục ngày sống đấy.
Nhưng mà chuyện này đúng là không có nửa phần quan hệ tới nàng. Từ nay về sau nàng sẽ không dính vào mấy chuyện này, bị tên kia xem thành đồ chơi. Trong lòng của nàng không cam lòng không bình thường.
Khổng Tu nói đằng sau Khổng Dao xem như không. Thần sắc ngốc trệ nhìn qua hoa đào ngoài cửa sổ, trong con ngươi linh quang ảm đạm.
Thời điểm đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Khổng Dao lại cảm thấy nội tâm chấn động. Kinh ngạc nhìn qua phương xa.
Linh mục hi vọng, chỉ thấy một cổ khí cơ cuồn cuộn từ trong lòng đất lao ra ngoài.
Màu sắc thuần trắng, chẳng lẽ là Tông Thủ? Phương hướng kia há không phải là Âm Long Cốc?
Chẳng lẽ chỗ đó có cái gì thay đổi?
Cảm giác này giống như cá gặp nước, như hổ thêm cánh...
Tên kia chẳng lẽ tại Âm Long Cốc đạt được kỳ ngộ gì sao?
Lấy mệnh cách của Tông Thủ trước kia, tuy có ít khí tượng Thánh hoàng, có một góc thiên thượng nhưng khó thành khí hậu. Thế nhưng mà lúc này lại quá mạnh mẽ.
Khí cơ này mang theo sinh cơ bá cmn đạo...
Lại nhìn qua không trung, nhìn qua đoàn mây đen không ngừng tiêu tán.
Sao có thể tốt như vậy? Khí cơ ảm đạm này như thế thì không lâu sau có thua thì cũng có một đường sinh cơ.
Lúc này xem ra ti tí sinh cơ kia cũng không còn.
Trước mặt Khổng Dao ngẩn người lần nữa.
Nói đến vị huynh trưởng nhà mình ấn đường cũng biến thành màu đen. Lúc này đây đã liên lụy với Tuyết gia, xảy ra chuyện gì a?
Đáng thương, nghe nói đại huynh Khổng Tu của nàng mới tân hôn không lâu... Đang lúc Khổng Dao xoắn xuýt thì thì ở Kiền Thiên Sơn, ở bên ngoài tường thành.
Một văn sĩ nho nhã đang nằm ngủ trên tường cũng ‘ ồ ’ một tiếng, trên thân bỗng nhiên đứng thẳng nhìn qua phương đông.
Bên cạnh có một nam tử tráng kiện ăn mặc áo giáp sáng loáng, cầm một cây đại đao thân hình thẳng tắp. Giống như cây cột đứng ở đó.
Lúc này văn sĩ trẻ tuổi bị dọa nhìn qua bốn phía. Phát hiện cũng không có người nào khác phát giác mới nhẹ buông lỏng một hơi.
- Sư đệ! Ngươi đừng dọa dọa người, tới cũng nên nói một tiếng với ta. Nếu bị người phát giác thì trách nhiệm này ta gánh sao nổi?
Thanh niên tú sĩ nghe vậy cũng có chút im lặng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép noi:
- Ta nói sư huynh, ngươi nói như thế nào cũng là một gã Đô úy trông coi ba ngàn người! Làm sao lại sợ đông sợ tây, không có chút tha thứ nào?
Lại lắc đầu thất vọng nói:
- Không phải sớm nghe nói thúc phụ của ngươi tại Kiền Thiên Sơn quyền thế ngập trời? Ngươi nói có thể quan tâm tới một tiểu Đô úy sao? Dùng thực lực bát giai của ngươi cho dù ở nơi nào. Ít nhất một đốc suất là không thoát khỏi. Cũng thiệt thòi ngươi rồi, thúc phụ hắn đối đãi với ngươi như con ruột!
Đại hán không cho là đúng, không chút do dự giải thích. Âm thanh đè thấp xuống cực điểm sợ người ta nghe thấy.
- Nói bậy! Thúc phụ hắn mặc dù chưởng quản chính vụ Kiền Thiên Sơn, nhưng mà trong tham nghị điện có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào. Nghe nói những người kia có quyền hành bãi mỗi nội các. Vì vậy thúc phụ nói những năm này đều phải chú ý cẩn thận, làm việc công bằng, không dám có nửa bước đi nhầm. Cũng không thể có nửa điểm sơ hở cho người ta bắt được. Lại nói trong quân hắn cũng không chen vào lọt tay. Sư đệ, ngươi nói Kiền Thiên Yêu Vương này có phải điên hay không? Một ít tham nghị loạn thất bát tao này có quyền lực phế trừ đại thần, vậy thì uy nghiêm quân vương ở đâu?
Nói tới chỗ này cười chất phác.
- Kỳ thật trong quân quy củ sâm nghiêm. Đây là chuyện tốt, ta ưa thích như vậy! Mặc dù ở chỗ sư tôn tu tập chiến sự, nhưng mà ta chưa bao giờ chính thức mang quân đi. Từ Đô úy làm là vừa vặn! Mà thúc phụ hắn cũng không biết tu vi của ta kỳ thật đã tới bát giai.
Thanh niên tú sĩ nghe vậy càng lắc đầu không ngớt, nghĩ ngợi nói dùng tham nghị điện ngăn được nội các, đây mới là chỗ thông minh của quân thượng.
Nếu không có yêu vương như Tông Thủ, đem quyền lực ban cho cấp dưới của mình, lại có nhiều người cùng giám sát ngăn cản lộng quyền, bằng không Kiền Thiên Sơn cũng đã sớm đổi chủ.
Nhưng nói quân kỷ sâm nghiêm thì hắn cũng thưởng thức. Hơn mười vạn đại quân của Kiền Thiên Sơn thành hơn thì chẳng những tinh nhuệ, hơn nữa pháp lệnh nghiêm minh. Hơn nữa sĩ khí cũng không thấp.
Khó trách mấy tháng trước có thể dùng hơn hai trăm vạn đại quân đối chiến cả mấy ngàn vạn đại quân của Thiên Thành Minh, ngược lại còn đánh bại.
Những ngày này hắn tại Kiền Thiên Sơn đi đi lại lại bốn phía. Lại càng quan sát càng kinh hãi.
Vị quân vương này càng không có suy nghĩ của một quân vương. Cũng không cần quản lý nhưng lại quốc thái dân an. Cũng không đi cai trị quản lý cái gì, chính trị trong nước thanh minh.
Nói đến Đạo gia còn nói cái gì vô vi. Trong nho gia còn nói cái gì quyền mưu trí thuật.
Chẳng lẽ không phải tình hình của Tông Thủ hay sao?
- Đúng rồi, sư đệ! Người vừa rồi tới đây làm gì?
/1700
|