Rời khỏi Âm Long Cốc, Tông Thủ liền trực tiếp bỏ tám vạn binh sĩ lại. Chỉ dẫn theo bốn ngàn Huyết Vân Kỵ quần áo nhẹ đi nhanh. Bốn nghìn dặm dùng tứ giai Long Giác Dực Mã chạy thì chỉ cần một ngày là tới được, cũng đã nhìn thấy bóng dáng Kiền Thiên Sơn.
Nhưng mà khi xuyên qua rãnh mương trấn thủ quan ải đến dưới tường thành Kiền Thiên Sơn thì Tông Thủ lại bỗng nhiên ghìm chặt ngựa, cả kỵ đội nhanh chóng dừng lại.
Bốn ngàn huyết kỵ giống như một người. Bọn họ híp mắt nhìn qua tường thành.
Âm thanh phồn hoa náo động giống nhau mười mấy ngày trước, hắn rời đi thì xem ra tòa thành này không có gì không hài hòa.
- Mùi phân thật sự quá nồng đậm, là mùi của Tuyết thị!
Tông Phi Nhất lúc này hừ nhẹ, lần này hắn đi theo Tông Thủ tới Âm Long Cốc, không tọa trấn nơi này, cho nên cũng xảy ra biến cố trong Kiền Thiên Sơn.
Nhưng mà bọn họ biết sớm muôn ì thì Tuyết thị cũng tới.
Trên mặt mọi người hiện ra thần sắc giận dữ. Lại ẩn hàm vài phần phấn chấn, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn qua bên cạnh, bọn họ nhìn qua thiếu niên dẫn đầu. Trong lồng ngực cũng không có gì ngoài vui mừng như điên.
Cửu Vĩ! Hậu bối của hắn bây giờ là tộc trưởng Tông gia, không ngờ đã là Cửu Vĩ Thiên Hồ chi huyết!
Vốn không biết được, nhưng mà hôm nay huyết mạch phát sinh chút ít biến hóa, không ngờ đạt tới cấp độ bát vĩ.
Thời điểm hắn và Tông Thủ đứng chung một chỗ thì lần nữa hiện ra loại cảm giác này, nhưng mà hắn cũng hiểu rất rõ ràng.
Liên hệ với huyết mạch uy áp làm tâm thần của hắn rung động lắc lư.
Sau khi cảm nhận được huyết mạch thì không cách nào phản kháng được.
Tông Thủ lúc này hoàn toàn xứng đáng là yêu vương của bọn họ.
Tông Thủ không có nói cái gì, tinh tế dò xét. Ánh mắt của hắn đảo qua tường thành, chỉ thấy phòng thủ ở nơi này không giống như luc trước. Dường như chỉ là tường tường sắt, cơ hồ không có sơ hở, một ít chi tiết tỉ mỉ cũng nhìn ra được.
So với tinh binh dưới trướng của hắn còn muốn tinh nhuệ hơn nhiều. Dường như trải qua giết chóc trên chiến trường, có sát khí nồng đậm và cực kỳ hung mãnh.
Vượt qua xa tướng sĩ Kiền Thiên Sơn, có khả năng là...
Số lượng cường giả Tiên Thiên chỉ hơi nhiều hơn Kiền Thiên Sơn chút ít. Nhưng mà nếu hai quân giao chiến thì ba đạo quân của Kiền Thiên Sơn chỉ bằng một đội quân của đối phương.
Đây là binh sĩ của Tuyết thị? Xem ra hoàng tộc hồ tộc ngày xưa đi ra nước ngoài cũng không có tốt hơn so với hồ tộc ở lại Vân Giới bao nhiêu.
Tinh binh như vậy nếu không trải qua vô số lần chém giết thì không thể luyện ra được.
Trách không được Tuyết thị này dám đem hai mươi vạn quân đi tính toán Kiền Thiên Sơn. Lại có thể chắc chắn sau khi hắn chết thì có thể hàng phục những người trung thành với hắn, đúng là có chút tiền vốn đấy.
Trừ chuyện đó ra thì trong nội thành dường như có bố trí chuyên dụng nhắm vào Huyết Vân Kỵ.
Lúc này trong nội thành dường như giật mình rồi. Trên cổng thành lập tức có chút ít động tĩnh. Rồi sau đó cửa thành đóng chặt cũng lập tức mở rộng ra hai bên..
Gần vạn giáp sĩ bộ pháp chỉnh tề đứng qua hai bên, rồi sau đó phủ phục xuống nghênh đón quân vương trở về.
Tông Thủ ý vị thâm trường nhìn qua binh sĩ phủ phục trên mặt đất. Sau đó cười cười đi thẳng vào phía trước.
- Vào thành!
Hắn vừa ra lệnh thì bốn ngàn thiết kỵ lập tức ngay ngắn thúc dục kỵ thú. Đều nhịp, nhắm mắt theo đuôi Tông Thủ, đi vào trong cửa thành.
Sau khi đi vào thành thì lập tức chạy tới Ùng thành, Tông Thủ đi tới cửa thành thứ hai.
Nhìn thấy một nam tử mặc trang phục quan văn đi ra, đi đến trước mặt hắn, cúi người hành lễ:
- Quân thượng! Lúc này chính là giờ Tỵ, là thời điểm trong thành sầm uất nhất. Đi ngựa vào có chút không ổn. Nếu có gì sẽ tổn thương uy danh của quân thượng. Kính xin quân thượng đi lên xe nghi thức mà chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ánh mắt Tông Thủ có chút nheo lại, đã lờ mờ cảm giác trên đỉnh núi chung quanh Ủng thành có vô số khí cơ lập lòe.
Cũng không biết nơi đây che dấu bao nhiêu cường nỏ.
Có ý bắt rùa trong hủ sao? Bản thân mình mang theo Huyết Vân Kỵ đi qua nơi này. Chẳng lẽ Tuyết thị chuẩn bị bị diệt Huyết Vân Kỵ?
Không biết nếu hắn sau khi trở về thì người ở đây sẽ như thế nào?
Trong nội tâm có nhiều ý niệm lưu chuyển, Tông Thủ lại cười cười thúc ngựa đi tới trước mặt tên quan văn kia.
- Cử chỉ như vậy là ai dạy cho ngươi? Hôm nay ta muốn mang theo Huyết Vân Kỵ vào thành, ngươi muốn như nào?
Thanh niên quan văn kia dường như có chút kinh ngạc, hắn ngẩng đầu muốn khuyên một câu.
Tông Thủ cũng không có nhiều lời với thằng này, tiện tay một kiếm chém ra. Lập tức một cái đầu và máu bay lên cao cao.
Ngay vào thời điểm tên này bị chém đầu thì Tông Nguyên Duẫn Dương cũng nhíu mày.
Phát giác được khí cơ sau vách tường bốn phía Ủng thành thì muốn động thủ.
Yên tĩnh một lát, sau đó cửa thành sau lưng đã từ từ khép lại.
Tông Nguyên cười lạnh một tiếng, trong tay bỗng nhiên có một đoản kích bay ra, lấy ý tụ thế, bốn ngàn nhân khí liền lạc.
Huyết quang lóe lên, cũng chỉ nghe ‘ oanh ’ một tiếng nổ mạnh, huyết sắc đoản kích lập tức đem cửa thành đồng thau kia đánh nát hơn một nửa.
Nhưng sau khi cửa thành vỡ vụn thì có nhiều linh quang hiện ra, bỗng nhiên nhộn nhạo khắp nơi, bốn phía tòa thành có hào quang bao phủ.
Tinh quang trong mắt Tông Thủ lóe lên, biết được đây là linh trận được khởi động.
Hơn phân nửa đã bị người Tuyết thị cải biến qua, đem toàn bộ Ùng thành này vây vào trong.
Sau khi cửa thành bị nghiền nát thì giáp sĩ đông nghịt chặn lấy cửa thành.
Trái phải sau lưng cũng có vô số người, mà trên tường thành có nhiều cung tiễn đang chỉ xuống.
Thần sắc Tông Thủ nhàn nhạt, nhìn qua mấy người ở chung quanh.
Chỉ thấy một nam tử lờ mờ có cảm giác quen thuộc, kẻ này đang nhìn hắn cười cười, sau đó đứng ở cửa thành nhìn qua.
Lúc này cao thấp dò xét Tông Thủ, rồi sau đó cúi người thi lễ:
- Bát vĩ Tuyết thị Tuyết Mạc Phi, cung nghênh quân thượng trở về thành. Điện hạ nhà ta đang ở trong từ đường, đợi quân thượng viếng thăm--
Tông Thủ trực tiếp bỏ qua người này nhìn qua sau lưng Tuyết Mạc Phi .
Chỉ thấy Tông Lăng Tông Hàn đang nghiêm mặt đứng ở nơi đó. Trừ hai người này ra còn có mười mấy người.
Không chỉ có Tông thị, ngay cả mấy trưởng lão thiết hổ tộc cùng Phong Hùng tộc đang lặng lẽ đứng thẳng, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Sau khi nhìn qua những người này, Tông Thủ cười cười:
- Tuyết Mạc Phi? Vậy quan hệ giữa ngươi và Tuyết Mạc Ngôn là như thế nào, hai người cực kỳ giống nhau. Mà điện hạ của ngươi là người phương nào, cái giá đỡ rất lớn, dám cho Tông Thủ thăm viếng? Nếu ta không đi thì như thế nào?
- Tuyết Mạc Ngôn là thân đệ của ta, nhớ rõ hắn đã chết dưới kiếm của quân thượng! Về phần điện hạ của ta chính là chủ nhân bát vĩ Tuyết thị, chủ nhân của Tông Thủ ngươi! Tông thị các ngươi đánh cắp quyền uy của Tuyết gia gần sáu ngàn năm, hơn nữa cũng nên trả về cho Tuyết thị!
Nhưng mà khi xuyên qua rãnh mương trấn thủ quan ải đến dưới tường thành Kiền Thiên Sơn thì Tông Thủ lại bỗng nhiên ghìm chặt ngựa, cả kỵ đội nhanh chóng dừng lại.
Bốn ngàn huyết kỵ giống như một người. Bọn họ híp mắt nhìn qua tường thành.
Âm thanh phồn hoa náo động giống nhau mười mấy ngày trước, hắn rời đi thì xem ra tòa thành này không có gì không hài hòa.
- Mùi phân thật sự quá nồng đậm, là mùi của Tuyết thị!
Tông Phi Nhất lúc này hừ nhẹ, lần này hắn đi theo Tông Thủ tới Âm Long Cốc, không tọa trấn nơi này, cho nên cũng xảy ra biến cố trong Kiền Thiên Sơn.
Nhưng mà bọn họ biết sớm muôn ì thì Tuyết thị cũng tới.
Trên mặt mọi người hiện ra thần sắc giận dữ. Lại ẩn hàm vài phần phấn chấn, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn qua bên cạnh, bọn họ nhìn qua thiếu niên dẫn đầu. Trong lồng ngực cũng không có gì ngoài vui mừng như điên.
Cửu Vĩ! Hậu bối của hắn bây giờ là tộc trưởng Tông gia, không ngờ đã là Cửu Vĩ Thiên Hồ chi huyết!
Vốn không biết được, nhưng mà hôm nay huyết mạch phát sinh chút ít biến hóa, không ngờ đạt tới cấp độ bát vĩ.
Thời điểm hắn và Tông Thủ đứng chung một chỗ thì lần nữa hiện ra loại cảm giác này, nhưng mà hắn cũng hiểu rất rõ ràng.
Liên hệ với huyết mạch uy áp làm tâm thần của hắn rung động lắc lư.
Sau khi cảm nhận được huyết mạch thì không cách nào phản kháng được.
Tông Thủ lúc này hoàn toàn xứng đáng là yêu vương của bọn họ.
Tông Thủ không có nói cái gì, tinh tế dò xét. Ánh mắt của hắn đảo qua tường thành, chỉ thấy phòng thủ ở nơi này không giống như luc trước. Dường như chỉ là tường tường sắt, cơ hồ không có sơ hở, một ít chi tiết tỉ mỉ cũng nhìn ra được.
So với tinh binh dưới trướng của hắn còn muốn tinh nhuệ hơn nhiều. Dường như trải qua giết chóc trên chiến trường, có sát khí nồng đậm và cực kỳ hung mãnh.
Vượt qua xa tướng sĩ Kiền Thiên Sơn, có khả năng là...
Số lượng cường giả Tiên Thiên chỉ hơi nhiều hơn Kiền Thiên Sơn chút ít. Nhưng mà nếu hai quân giao chiến thì ba đạo quân của Kiền Thiên Sơn chỉ bằng một đội quân của đối phương.
Đây là binh sĩ của Tuyết thị? Xem ra hoàng tộc hồ tộc ngày xưa đi ra nước ngoài cũng không có tốt hơn so với hồ tộc ở lại Vân Giới bao nhiêu.
Tinh binh như vậy nếu không trải qua vô số lần chém giết thì không thể luyện ra được.
Trách không được Tuyết thị này dám đem hai mươi vạn quân đi tính toán Kiền Thiên Sơn. Lại có thể chắc chắn sau khi hắn chết thì có thể hàng phục những người trung thành với hắn, đúng là có chút tiền vốn đấy.
Trừ chuyện đó ra thì trong nội thành dường như có bố trí chuyên dụng nhắm vào Huyết Vân Kỵ.
Lúc này trong nội thành dường như giật mình rồi. Trên cổng thành lập tức có chút ít động tĩnh. Rồi sau đó cửa thành đóng chặt cũng lập tức mở rộng ra hai bên..
Gần vạn giáp sĩ bộ pháp chỉnh tề đứng qua hai bên, rồi sau đó phủ phục xuống nghênh đón quân vương trở về.
Tông Thủ ý vị thâm trường nhìn qua binh sĩ phủ phục trên mặt đất. Sau đó cười cười đi thẳng vào phía trước.
- Vào thành!
Hắn vừa ra lệnh thì bốn ngàn thiết kỵ lập tức ngay ngắn thúc dục kỵ thú. Đều nhịp, nhắm mắt theo đuôi Tông Thủ, đi vào trong cửa thành.
Sau khi đi vào thành thì lập tức chạy tới Ùng thành, Tông Thủ đi tới cửa thành thứ hai.
Nhìn thấy một nam tử mặc trang phục quan văn đi ra, đi đến trước mặt hắn, cúi người hành lễ:
- Quân thượng! Lúc này chính là giờ Tỵ, là thời điểm trong thành sầm uất nhất. Đi ngựa vào có chút không ổn. Nếu có gì sẽ tổn thương uy danh của quân thượng. Kính xin quân thượng đi lên xe nghi thức mà chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ánh mắt Tông Thủ có chút nheo lại, đã lờ mờ cảm giác trên đỉnh núi chung quanh Ủng thành có vô số khí cơ lập lòe.
Cũng không biết nơi đây che dấu bao nhiêu cường nỏ.
Có ý bắt rùa trong hủ sao? Bản thân mình mang theo Huyết Vân Kỵ đi qua nơi này. Chẳng lẽ Tuyết thị chuẩn bị bị diệt Huyết Vân Kỵ?
Không biết nếu hắn sau khi trở về thì người ở đây sẽ như thế nào?
Trong nội tâm có nhiều ý niệm lưu chuyển, Tông Thủ lại cười cười thúc ngựa đi tới trước mặt tên quan văn kia.
- Cử chỉ như vậy là ai dạy cho ngươi? Hôm nay ta muốn mang theo Huyết Vân Kỵ vào thành, ngươi muốn như nào?
Thanh niên quan văn kia dường như có chút kinh ngạc, hắn ngẩng đầu muốn khuyên một câu.
Tông Thủ cũng không có nhiều lời với thằng này, tiện tay một kiếm chém ra. Lập tức một cái đầu và máu bay lên cao cao.
Ngay vào thời điểm tên này bị chém đầu thì Tông Nguyên Duẫn Dương cũng nhíu mày.
Phát giác được khí cơ sau vách tường bốn phía Ủng thành thì muốn động thủ.
Yên tĩnh một lát, sau đó cửa thành sau lưng đã từ từ khép lại.
Tông Nguyên cười lạnh một tiếng, trong tay bỗng nhiên có một đoản kích bay ra, lấy ý tụ thế, bốn ngàn nhân khí liền lạc.
Huyết quang lóe lên, cũng chỉ nghe ‘ oanh ’ một tiếng nổ mạnh, huyết sắc đoản kích lập tức đem cửa thành đồng thau kia đánh nát hơn một nửa.
Nhưng sau khi cửa thành vỡ vụn thì có nhiều linh quang hiện ra, bỗng nhiên nhộn nhạo khắp nơi, bốn phía tòa thành có hào quang bao phủ.
Tinh quang trong mắt Tông Thủ lóe lên, biết được đây là linh trận được khởi động.
Hơn phân nửa đã bị người Tuyết thị cải biến qua, đem toàn bộ Ùng thành này vây vào trong.
Sau khi cửa thành bị nghiền nát thì giáp sĩ đông nghịt chặn lấy cửa thành.
Trái phải sau lưng cũng có vô số người, mà trên tường thành có nhiều cung tiễn đang chỉ xuống.
Thần sắc Tông Thủ nhàn nhạt, nhìn qua mấy người ở chung quanh.
Chỉ thấy một nam tử lờ mờ có cảm giác quen thuộc, kẻ này đang nhìn hắn cười cười, sau đó đứng ở cửa thành nhìn qua.
Lúc này cao thấp dò xét Tông Thủ, rồi sau đó cúi người thi lễ:
- Bát vĩ Tuyết thị Tuyết Mạc Phi, cung nghênh quân thượng trở về thành. Điện hạ nhà ta đang ở trong từ đường, đợi quân thượng viếng thăm--
Tông Thủ trực tiếp bỏ qua người này nhìn qua sau lưng Tuyết Mạc Phi .
Chỉ thấy Tông Lăng Tông Hàn đang nghiêm mặt đứng ở nơi đó. Trừ hai người này ra còn có mười mấy người.
Không chỉ có Tông thị, ngay cả mấy trưởng lão thiết hổ tộc cùng Phong Hùng tộc đang lặng lẽ đứng thẳng, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Sau khi nhìn qua những người này, Tông Thủ cười cười:
- Tuyết Mạc Phi? Vậy quan hệ giữa ngươi và Tuyết Mạc Ngôn là như thế nào, hai người cực kỳ giống nhau. Mà điện hạ của ngươi là người phương nào, cái giá đỡ rất lớn, dám cho Tông Thủ thăm viếng? Nếu ta không đi thì như thế nào?
- Tuyết Mạc Ngôn là thân đệ của ta, nhớ rõ hắn đã chết dưới kiếm của quân thượng! Về phần điện hạ của ta chính là chủ nhân bát vĩ Tuyết thị, chủ nhân của Tông Thủ ngươi! Tông thị các ngươi đánh cắp quyền uy của Tuyết gia gần sáu ngàn năm, hơn nữa cũng nên trả về cho Tuyết thị!
/1700
|