Tuyết Mạc Phi thấy thế nhưng lại cất tiếng cười to, mang theo đắc chí vừa lòng như hoàn thành đại sự.
Mấy người Tông Lăng Tông Hàn vẫn cúi đầu như cũ. Nhưng mà ngẫu nhiên nhìn qua đám người Tuyết thị thì như nhìn người chết.
Mà Tông Thủ lúc này chợt cảm thấy nội tâm khẽ động, bỗng dưng nhìn qua bên cạnh.
Đây là quán rượu đất đai rộng rãi, bởi vì tới gần cửa thành nên đồ ăn cũng coi như không tệ, vì vậy sinh ý cực kỳ thịnh vượng.
Nhưng mà thời điểm này quán này quạnh quẽ. Cánh cửa đóng chặt.
Nhưng mà vừa rồi Tông Thủ cảm giác được có sát ý dâng trào.
Chỉ lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.
Tu vi của kẻ này không tệ, có thể làm cho trong tâm của hắn sinh ra vài phần báo động.
Một thân thực lực hẳn sánh vai với Tuyệt Dục, Nguyên Vô Thương!
Không biết kẻ này rốt cuộc là người nào?
Cũng không quan tâm tới, chiếc xe này từ từ chuyển động, dọc theo đường đá xanh trong thành đi thẳng về phía trước.
Rồi sau đó hai mắt Tông Thủ hơi hơi nheo lại, chỉ thấy cư dân hai bên thành lúc này đã bị quân của Tuyết thị cưỡng ép bức rời đi.
Lúc này dứng ở hai bên đường nhao nhao đỏ mắt nhìn qua hắn, ai ai cũng vô cùng tức giận.
Lập tức trong nội tâm khẩn trương, sau đó khóe môi nhếch lên vui vẻ.
Có dân như thế thật sự là hi vọng!
Không phải vạn bất đắc dĩ hắn thật sự không muốn dân chúng có nửa phần thương tổn.
Nhưng mà đùa giỡn này chỉ là trò chơi mà thôi
Bắt giặc bắt vua, chỉ cần chế trụ người nọ thì có thể kết thúc tất cả.
Mấy người Tông Lam lúc này suy nghĩ cho dù Kiền Thiên Sơn bị phá huỷ cũng phải đem tai họa ngầm là Tuyết thị này bóp chết đi.
Nghĩ tới cũng tốt, nhưng mà không hợp với ý của hắn.
Lại âm thầm tự giễu, bản thân mình cũng nên tâm ngoan thủ lạt một chút, cũng không vào đường cùng thì không nên làm vậy.
Hoặc là đây mới thật sự là chính mình...
Tâm niệm vừa nghĩ như vậy thì Tông Thủ lại cảm thấy có dị lực hiện ra.
Cưỡng ép nguyên hồn của hắn, càng triệt để ngăn cách hắn và Kiền Thiên Sơn, ngăn cản khí cơ tương liên với quốc thổ.
Huyễn tâm kính sao?
Quả nhiên không hổ là chí bảo được Hồ tộc tôn sùng, truyền thừa vạn năm!
Có thứ này áp chế xu thế một quốc gia thì hắn không thể mượn khí cơ tương liên.
Xem ra thứ này không cần không được rồi.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, rồi sau đó lại đem một ít máu huyết bỗng dưng bắn vào trong linh giới, bắn vào A Tị Hoàng Tọa.
Sau khi đạt được huyết dịch của hắn thì bảo tọa này nhất thời rung động ông ông, thanh thúy chấn minh.
Dường như vô cùng hưng phấn, chín đầu rồng trên ghế chấn động và tỏa ra hào quang huy hoàng!
...
- Linh giác kẻ này thật nhạy cảm.
Cơ hồ là cùng một thời gian, thời điểm ánh mắt Tông Thủ đảo qua tửu lâu. Dương Minh nhíu mày một cái.
- Đáng tiếc, Tông Thủ này uổng danh anh hùng! Thật sự làm cho người ta thất vọng...
Trong tòa nhà to như vậy cũng chỉ có hai người. Trừ Dương Minh ra còn tên còn lại chính là Khổng Tu. Lúc này nghe vậy cũng có chút gật đầu.
- Thật làm cho người ta bất ngờ, Tông Thủ này hoàn toàn không có nửa phần chống cự lại!
Nói tới đây thì Khổng Tu tươi cười trấn an.
- Có huyễn tâm kính áp chế, một thân tu vi của Tông Thủ mười mất đi chín. Tuy cường giả Tuyết thị nhiều, hôm nay hơn phân nửa ở lại đỉnh Kiền Thiên Sơn. Mà Ngũ Đại tiên sinh lần này không làm công tử thất vọng.
Tình hình dự đoán không xuất hiện, như vậy cũng chỉ có đối sách khác...
Tâm của Dương Minh không ở nơi này, mắt thấy hai bên đường đám người mạnh mẽ kia, rồi sau đó thổn thức cảm thán. Mặt lạnh mỉm cười.
- Không ngờ Tông Thủ có dân tâm ở Kiền Thiên Sơn cao tới như vậy. Tuyết gia muốn làm nhục Tông Thủ, làm tổn hại uy vọng của hắn. Không ngờ lại đem đá nện chân của mình.
Nghe được lời ấy Khổng Tu cũng im lặng. Tình cảnh này hắn cũng không ngờ tới.
Cơ hồ cùng một thời gian, trên mây xanh có tiếng thở dài vang lên
- Xem ra Tuyết thị này thắng chắc rồi! Thật đáng tiếc, một quốc gia to lớn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhất thống Đông Lâm cũng chỉ mười ngày mà thôi, Kiền Thiên Quốc thật đoản mệnh.
Nói đến chỗ này chủ nhân âm thanh kia khẽ lắc đầu:
- Đây cũng là số mệnh như thế! Tông Thủ này tuy có hùng tài, có cường binh nhưng lại là người không có quyết đoán, kỳ thật chỉ cảm thấy tạm thời bỏ qua Kiền Thiên Sơn. Mặc dù có Thái Linh Tông tương trọ, hắn ít nhất còn có ba phần thắng. Cũng không biết tên này mới thu nạp phi tần mới đã làm tính mạng dân toàn thành và hắn lâm nguy.
- Kể từ đó hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, Long khốn nước cạn bị tôm xem thường, không còn thực lực xoay chuyển trời đất! Cục diện Đông Lâm Vân Lục đại biến rồi. Đáng tiếc một thiên tài tuyệt thế, xem ra bụi quay về bụi rồi.
- Cái gì chứ? Ta và ngươi thấy hắn trong lòng đất lấy một địch sáu. Lấy một địch sáu đấy, không có kẻ nào không phải Linh Vũ hợp nhất cường giả đương thời, hắn vẫn bất bại. Từ bỏ quốc nghiệp bảo vệ bản thân thì còn có khả năng xoay người.
Một âm thanh tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
- Vô Cực sư huynh, ngươi thua hắn? Thái Linh Tông lần này hợp lực với Tuyết thị, tính toán hắn cùng với Kiền Thiên Sơn. Nhưng mà hắn lại có ân oán trước với Lăng Vân Tông. Đối với đạo gia chỉ sợ có oán khí không nhỏ, sợ rằng khó quy tâm.
Trong mấy người cầm đầu đúng là Vô Cực. Giờ phút này hắn cau mày suy nghĩ sâu xa.
- Hôm nay ta do dự, nhưng mà...
Lại nói một nửa thì Vô Cực lại nhìn qua mây mù xa xa.
- Mặc dù chúng ta không ra tay, người bên kia cũng kích động rồi.
Mấy người kia đưa mắt nhìn qua nhưng không thấy gì, trước mắt chỉ là mây không có kẻ nào..
Nhưng mà bọn họ cảm nhận được khí tức ma đạo, khí tức theo gió tan ra.
Không cần nghĩ hẳn là mấy người của Thiên Ma khung cảnh.
Nếu như yêu vương từ bỏ sự nghiệp có khả năng gia nhập ma đạo.
Hậu quả như vậy đúng là không tưởng tượng nổi.
Mà lúc này trong mắt Vô Cực lại lạnh lẽo, bỗng nhiên thở dài.
- Cơ hội khó được, nếu như có thể thuyết phục hắn gia nhập đạo linh khung cảnh, đúng là nên thử một lần. Nếu không được thì nói sau. Tóm lại không thể kẻ này bị yêu mà mê hoặc. Mặc dù là chết cũng không để ma đạo đắc thủ!
Lời ấy vừa nói ra thì mấy người chung quanh lại yên lặng.
Đạo linh khung cảnh bọn họ hiện giờ gánh vác an nguy thiên hạ. Không thể ngồi nhìn Tông Thủ đi trên con đường nhập ma.
Dùng thiên tư của người này thì khi đó chính là đại kiếp của thiên hạ.
Khi đó không ai sống khá giả được, giết là tốt nhất.
Ngay khi mấy người trên không đang nhao nhao nghị luận vì Tông Thủ.
Ở trên đỉnh Càn Thiên Sơn, trong Hàm Yên Cung, Hiên Viên Y Nhân đang dựa vào lan can nhìn ra xa. Nhìn dưới núi, trong mắt tràn đầy vẻ ưu sầu.
Hiên Viên Thông thân hình lại run lên, ngay cả lời cũng nói không hoàn chỉnh. Chỉ cảm thấy hình ảnh Tông Thủ cưỡi xe lừa cỏ tranh đi trên thạch đạo kia lại kinh tâm chói mắt như thế.
- -- cư nhiên lại làm nhục như thế! Tuyết thị này thật đáng hận! Là Hiên Viên Thông ta vô năng, không thể đề ba thước kiếm, tận tru tộc chúng!
Mấy người Tông Lăng Tông Hàn vẫn cúi đầu như cũ. Nhưng mà ngẫu nhiên nhìn qua đám người Tuyết thị thì như nhìn người chết.
Mà Tông Thủ lúc này chợt cảm thấy nội tâm khẽ động, bỗng dưng nhìn qua bên cạnh.
Đây là quán rượu đất đai rộng rãi, bởi vì tới gần cửa thành nên đồ ăn cũng coi như không tệ, vì vậy sinh ý cực kỳ thịnh vượng.
Nhưng mà thời điểm này quán này quạnh quẽ. Cánh cửa đóng chặt.
Nhưng mà vừa rồi Tông Thủ cảm giác được có sát ý dâng trào.
Chỉ lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.
Tu vi của kẻ này không tệ, có thể làm cho trong tâm của hắn sinh ra vài phần báo động.
Một thân thực lực hẳn sánh vai với Tuyệt Dục, Nguyên Vô Thương!
Không biết kẻ này rốt cuộc là người nào?
Cũng không quan tâm tới, chiếc xe này từ từ chuyển động, dọc theo đường đá xanh trong thành đi thẳng về phía trước.
Rồi sau đó hai mắt Tông Thủ hơi hơi nheo lại, chỉ thấy cư dân hai bên thành lúc này đã bị quân của Tuyết thị cưỡng ép bức rời đi.
Lúc này dứng ở hai bên đường nhao nhao đỏ mắt nhìn qua hắn, ai ai cũng vô cùng tức giận.
Lập tức trong nội tâm khẩn trương, sau đó khóe môi nhếch lên vui vẻ.
Có dân như thế thật sự là hi vọng!
Không phải vạn bất đắc dĩ hắn thật sự không muốn dân chúng có nửa phần thương tổn.
Nhưng mà đùa giỡn này chỉ là trò chơi mà thôi
Bắt giặc bắt vua, chỉ cần chế trụ người nọ thì có thể kết thúc tất cả.
Mấy người Tông Lam lúc này suy nghĩ cho dù Kiền Thiên Sơn bị phá huỷ cũng phải đem tai họa ngầm là Tuyết thị này bóp chết đi.
Nghĩ tới cũng tốt, nhưng mà không hợp với ý của hắn.
Lại âm thầm tự giễu, bản thân mình cũng nên tâm ngoan thủ lạt một chút, cũng không vào đường cùng thì không nên làm vậy.
Hoặc là đây mới thật sự là chính mình...
Tâm niệm vừa nghĩ như vậy thì Tông Thủ lại cảm thấy có dị lực hiện ra.
Cưỡng ép nguyên hồn của hắn, càng triệt để ngăn cách hắn và Kiền Thiên Sơn, ngăn cản khí cơ tương liên với quốc thổ.
Huyễn tâm kính sao?
Quả nhiên không hổ là chí bảo được Hồ tộc tôn sùng, truyền thừa vạn năm!
Có thứ này áp chế xu thế một quốc gia thì hắn không thể mượn khí cơ tương liên.
Xem ra thứ này không cần không được rồi.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, rồi sau đó lại đem một ít máu huyết bỗng dưng bắn vào trong linh giới, bắn vào A Tị Hoàng Tọa.
Sau khi đạt được huyết dịch của hắn thì bảo tọa này nhất thời rung động ông ông, thanh thúy chấn minh.
Dường như vô cùng hưng phấn, chín đầu rồng trên ghế chấn động và tỏa ra hào quang huy hoàng!
...
- Linh giác kẻ này thật nhạy cảm.
Cơ hồ là cùng một thời gian, thời điểm ánh mắt Tông Thủ đảo qua tửu lâu. Dương Minh nhíu mày một cái.
- Đáng tiếc, Tông Thủ này uổng danh anh hùng! Thật sự làm cho người ta thất vọng...
Trong tòa nhà to như vậy cũng chỉ có hai người. Trừ Dương Minh ra còn tên còn lại chính là Khổng Tu. Lúc này nghe vậy cũng có chút gật đầu.
- Thật làm cho người ta bất ngờ, Tông Thủ này hoàn toàn không có nửa phần chống cự lại!
Nói tới đây thì Khổng Tu tươi cười trấn an.
- Có huyễn tâm kính áp chế, một thân tu vi của Tông Thủ mười mất đi chín. Tuy cường giả Tuyết thị nhiều, hôm nay hơn phân nửa ở lại đỉnh Kiền Thiên Sơn. Mà Ngũ Đại tiên sinh lần này không làm công tử thất vọng.
Tình hình dự đoán không xuất hiện, như vậy cũng chỉ có đối sách khác...
Tâm của Dương Minh không ở nơi này, mắt thấy hai bên đường đám người mạnh mẽ kia, rồi sau đó thổn thức cảm thán. Mặt lạnh mỉm cười.
- Không ngờ Tông Thủ có dân tâm ở Kiền Thiên Sơn cao tới như vậy. Tuyết gia muốn làm nhục Tông Thủ, làm tổn hại uy vọng của hắn. Không ngờ lại đem đá nện chân của mình.
Nghe được lời ấy Khổng Tu cũng im lặng. Tình cảnh này hắn cũng không ngờ tới.
Cơ hồ cùng một thời gian, trên mây xanh có tiếng thở dài vang lên
- Xem ra Tuyết thị này thắng chắc rồi! Thật đáng tiếc, một quốc gia to lớn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhất thống Đông Lâm cũng chỉ mười ngày mà thôi, Kiền Thiên Quốc thật đoản mệnh.
Nói đến chỗ này chủ nhân âm thanh kia khẽ lắc đầu:
- Đây cũng là số mệnh như thế! Tông Thủ này tuy có hùng tài, có cường binh nhưng lại là người không có quyết đoán, kỳ thật chỉ cảm thấy tạm thời bỏ qua Kiền Thiên Sơn. Mặc dù có Thái Linh Tông tương trọ, hắn ít nhất còn có ba phần thắng. Cũng không biết tên này mới thu nạp phi tần mới đã làm tính mạng dân toàn thành và hắn lâm nguy.
- Kể từ đó hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, Long khốn nước cạn bị tôm xem thường, không còn thực lực xoay chuyển trời đất! Cục diện Đông Lâm Vân Lục đại biến rồi. Đáng tiếc một thiên tài tuyệt thế, xem ra bụi quay về bụi rồi.
- Cái gì chứ? Ta và ngươi thấy hắn trong lòng đất lấy một địch sáu. Lấy một địch sáu đấy, không có kẻ nào không phải Linh Vũ hợp nhất cường giả đương thời, hắn vẫn bất bại. Từ bỏ quốc nghiệp bảo vệ bản thân thì còn có khả năng xoay người.
Một âm thanh tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
- Vô Cực sư huynh, ngươi thua hắn? Thái Linh Tông lần này hợp lực với Tuyết thị, tính toán hắn cùng với Kiền Thiên Sơn. Nhưng mà hắn lại có ân oán trước với Lăng Vân Tông. Đối với đạo gia chỉ sợ có oán khí không nhỏ, sợ rằng khó quy tâm.
Trong mấy người cầm đầu đúng là Vô Cực. Giờ phút này hắn cau mày suy nghĩ sâu xa.
- Hôm nay ta do dự, nhưng mà...
Lại nói một nửa thì Vô Cực lại nhìn qua mây mù xa xa.
- Mặc dù chúng ta không ra tay, người bên kia cũng kích động rồi.
Mấy người kia đưa mắt nhìn qua nhưng không thấy gì, trước mắt chỉ là mây không có kẻ nào..
Nhưng mà bọn họ cảm nhận được khí tức ma đạo, khí tức theo gió tan ra.
Không cần nghĩ hẳn là mấy người của Thiên Ma khung cảnh.
Nếu như yêu vương từ bỏ sự nghiệp có khả năng gia nhập ma đạo.
Hậu quả như vậy đúng là không tưởng tượng nổi.
Mà lúc này trong mắt Vô Cực lại lạnh lẽo, bỗng nhiên thở dài.
- Cơ hội khó được, nếu như có thể thuyết phục hắn gia nhập đạo linh khung cảnh, đúng là nên thử một lần. Nếu không được thì nói sau. Tóm lại không thể kẻ này bị yêu mà mê hoặc. Mặc dù là chết cũng không để ma đạo đắc thủ!
Lời ấy vừa nói ra thì mấy người chung quanh lại yên lặng.
Đạo linh khung cảnh bọn họ hiện giờ gánh vác an nguy thiên hạ. Không thể ngồi nhìn Tông Thủ đi trên con đường nhập ma.
Dùng thiên tư của người này thì khi đó chính là đại kiếp của thiên hạ.
Khi đó không ai sống khá giả được, giết là tốt nhất.
Ngay khi mấy người trên không đang nhao nhao nghị luận vì Tông Thủ.
Ở trên đỉnh Càn Thiên Sơn, trong Hàm Yên Cung, Hiên Viên Y Nhân đang dựa vào lan can nhìn ra xa. Nhìn dưới núi, trong mắt tràn đầy vẻ ưu sầu.
Hiên Viên Thông thân hình lại run lên, ngay cả lời cũng nói không hoàn chỉnh. Chỉ cảm thấy hình ảnh Tông Thủ cưỡi xe lừa cỏ tranh đi trên thạch đạo kia lại kinh tâm chói mắt như thế.
- -- cư nhiên lại làm nhục như thế! Tuyết thị này thật đáng hận! Là Hiên Viên Thông ta vô năng, không thể đề ba thước kiếm, tận tru tộc chúng!
/1700
|