Thân thể của Tông Thủ vô ý thức co rụt lại về phía sau, trong vô thức hắn cảm giác được sự sợ hãi với nam tử này, sâu trong đó còn ẩn ẩn một chút hận ý. Sau một khắc ánh mắt của hắn nhẹ nhàng ngưng lại, hắn biết đây là bản năng còn sót lại của thân thể này.
Thời đại này, ngoại trừ vài nhân vật cao cao tại thượng thì cho dù là những cường giả không xuất thế hắn cũng tự tin có thể thong dong ứng đối. Người này là cái đệt gì mà có tư cách làm hắn sợ hãi.
Vứt bỏ những thứ linh tinh sau đầu, Tông Thủ nhìn sau lưng của nam tử này còn có một hai người hầu khác nhắm mắt đi theo. Thần sắc yên lặng, khí tức tĩnh mịch tựa như cái bóng.
Nhưng ở trong mắt hắn xem ra thì hai người này giống như giấu kiếm trong vải, vô cùng nguy hiểm.
Vô luận là thiếu niên này hay là hai người hầu đằng sau đều có một thân võ lực rất cao minh không kém Sơ Tuyết chút nào.
Chỉ là hắn không nhận ra ba người này là ai, nam tử gọi hắn là đường đệ chỉ có rải rác một vài ký ức ngắn ngủi, có thể nói là vừa xoay người đã không còn nhớ nữa.
Thiếu niên kia cũng cực kỳ phối hợp, nhìn Tông Thủ lại cười mị mị nói:
- Ở trong thư viện ba năm đã không nhớ ta rồi sao? Khi còn bé, ngươi thường gọi ta là Du ca, có nhớ ra chưa?
Tông Thủ lúc này mới giật mình, bất quá Sơ Tuyết thì hừ lạnh một tiếng, sát ý càng mạnh:
- Giả mù sa mưa, Thiếu chủ có hơn mười vị huynh đệ, chỉ có mình Tông Du ngươi thích dối trá. Mấy ngày nay ta cùng với Doãn Thúc giết người, không phải là ngươi phái tới hay sao? Mưu sát thế tử tội đáng diệt tộc! Quân thượng sớm muộn có một ngày tru diệt toàn bộ tiểu nhân phản chủ như các ngươi.
Tông Du không thèm để ý chút nào, trái lại còn cười to vài tiếng:
- Hay cho tru diệt toàn bộ, lâu rồi không gặp, Tuyết nhi ngươi vẫn đáng yêu như thế, Tông Du thực sự không nỡ giết ngươi. Ha ha, đổi lại là mấy tháng trước, Tông Du ta nào dám có nửa điểm dị tâm? Nhưng hôm nay vị thúc thúc kia đã xác định thân vẫn, cho dù Tông Du ta lấy mạng đường đệ thì người bên ngoài ai làm khó được ta?
Sắc mặt Sơ Tuyết lập tức tái đi, thân hình lung lay một cái, nàng hừ lạnh quát:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Có ngốc mới tin.
Tông Du lặng lẽ mỉm cười một cái, tựa hồ là chẳng muốn tranh luận cùng Sơ Tuyết, hắn vẫn lẩm bẩm nói:
- Hôm nay Yêu Vương không còn tại vị, bên trong có tiểu nhân bụng dạ khó lường, ngoài có cường địch rình mò. Chẳng lẽ thật muốn để cho cái phế vật này ngồi trên vương vị hay sao?
Nhìn Tông Thủ, Tông Du lại cười lạnh một tiếng:
- Ta tới nơi này chỉ để thông báo cho đường đệ một tiếng. Ta và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, nếu như ngươi nhượng xuất thế tử vị, Tông Du ta sẽ lưu lại một mạng cho ngươi, nếu không thì đừng trách Du ca ngươi tàn nhẫn vô tình. Hiện giờ không phải như lúc còn bé, chỉ cần ngươi cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho ngươi.
Nói xong hắn liền phẩy tay áo bỏ đi. Ở trong Binh Trai, thần sắc Sơ Tuyết lúc xanh lúc trắng, còn Tông Thủ thì như có điều gì đó suy nghĩ.
Từ Bách Binh Trai mua Tùng Văn Phong Kiếm, lại lấy phù đao cùng ngân châm, hai người không còn hứng thú đi dạo phố nữa mà trực tiếp quay trở về xe ngựa.
Tố Sơ Tuyết vẫn im lặng không nói, cũng không có đi tận lực che dấu khuôn mặt u sầu.
Thẳng đến Tông Thủ phản hồi thùng xe mới đột nhiên mở miệng nói:
- Thiếu chủ, Tông Du này rất giảo hoạt, lời nói thật nửa giả, không cần để ý. Quân thượng chỉ là tạm thời không có tin tức mà thôi, vẫn lạc tuyệt đối không thể nào. Dùng bản lãnh của ngài, trên đời này có bao nhiêu người có thể làm gì được?
Tông Thủ thầm nghĩ, nếu thực không cần để ý tới lời nói của Tông Du thì bộ dáng lúc ấy của Sơ Tuyết nàng là gì?
Mặc dù chính mình chưa từng gặp mặt, trong trí nhớ cũng không tồn tại phụ thân nhưng nếu như ông ta chết thì chỉ sợ tình huống cực kỳ không ổn.
Nếu không nhất định nắm chắc thì Tông Du sao có thể có thể mạo hiểm lớn lớn, toàn bộ không để ý hậu quả tới giết thế tử như hắn?
Trong nội tâm cảm giác rét lạnh nhưng trên mặt Tông Thủ thì không hiện mảy may, hắn ôn hòa cười cười rồi vào trong xe.
Khi ngồi xuống, thần sắc ôn hòa biến mất, chỉ còn lại nụ cười khổ.
Phải làm như thế nào đây? Nhìn bộ dáng của Tông Du rõ ràng cho thấy đã nắm chắc trăm phần trăm, đoán chừng một khi mình bước ra Cổ Linh Tập chính là thời điểm người này phát động tập sát.
Mặc dù còn không biết Tông Du có át chủ bài gì, bất quá chỉ riêng bản thân hắn cùng hai người hầu đã rất khó ứng phó.
Chả lẽ mới đi tới thời đại này đã phải chết?
Mặc dù vẫn không rõ tình huống của mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình có hy vọng trở về hay không nhưng con sâu cái kiến còn ham sống, huống chi là người?
Ánh mắt từ lo lắng trở thành lạnh lẽo, tay phải Tông Thủ khẽ đảo, mấy miếng ngân châm, một khối tinh thạch màu xanh xuất hiện trong tay.
Ngân châm là để hắn chuẩn bị phương pháp chân cứu phối hợp Đạo Dẫn Thuật để có thêm hiệu quả kiện thể.
Rồi sau đó hắn lại lấy thú tinh Thanh Diện Lang nhị giai ra, trên thị trường hiện nay nó có giá một vạn bạc ròng, hai trăm lượng hoàng kim.
Bất quá nếu Tông Thủ nguyện ý thì hai món đồ này đều có thể dùng ứng phó nguy cơ khi cần kíp.
Chỉ là một bước này, một khi chính thức bước ra khả năng không cách nào đình chỉ, cũng không có thể quay đầu trở về.
Nếu vô pháp leo lên đỉnh phong thì đợi mình sẽ là địa ngục.
Im lặng chỉ chốc lát, Tông Thủ cười lạnh một tiếng, chuyện đã tới nước này còn chần chờ cái quái gì, đúng là mềm yếu.
Trước đó ở Cổ Linh Tập người ta đã cho mình lựa chọn rồi, mình còn do dự cái gì?
Châm đèn trong xe lên cho sáng, Tông Thủ hơ nóng cương chân lên, sau đó không kiêng kị Sơ Tuyết bên ngoài, tay phải cầm châm, cánh tay vững như kìm, chuẩn xác đâm một cương châm dài gần tấc vào thể nổi.
Suốt bốn mươi cái cắm vào huyệt mạch, hắn hồn nhiên chưa phát giác ra đau đớn thần sắc vẫn chuyên chú nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Ở trong Vân Giới có rất nhiều chủng tộc, cho nên huyệt mạch của mọi người đều không giống nhau. Mặc dù huynh đệ cùng cha cùng mẹ sinh ra cũng có khác biệt, chỉ có tất cả yếu huyệt thân mạch cửu luân là cơ bản giống nhau.
Tông Thủ thân là nửa yêu có hai kinh mạch song song càng không thể vô ý.
Mà hiện tại, những cây châm này là Kim Châm Trắc Huyệt Chi Thuật kiếp trước hắn luyện tập từ phương pháp châm liệu Diễn Sinh, giá trị của nó trân quý hơn bí thuật võ học cao nhất rất nhiều.
Võ giả tầm thường chỉ có thể biết chuẩn xác vị trí của một cái luân mạch, rải rác mấy cái huyệt vị thông thường, cho tới khi y học đời sau phát triển mới thoáng cải thiện.
Mà kiếp trước Tông Thủ lại bằng châm pháp này chuẩn xác tìm ra toàn bộ huyệt vị trong một cái luân mạch.
Vô luận là tốc độ tu hành hay là tích lũy không phải võ tu bình thường có khả năng bằng được.
Cắm cương châm vào, Tông Thủ lại thúc dục nội khí chạy trong người rồi nội thị toàn thân.
Sau đó không quá nửa khắc, sắc mặt hắn đã tái nhợt, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa, lần này còn mệt hơn cả luyện kiếm mấy phần.
- Thân luân cửu mạch, trước tu thai mạch, tráng bản thai, cố thủy nguyên. Luân mạch song song có mười sáu huyệt vị, coi như là không sai. Chỉ là Phong Linh Kỳ Huyệt tìm khắp mà không có, chỉ tìm được năm cửa. Cũng được, năm cửa thì năm cửa.
Dù sao Tông Thủ cũng vừa khai mở khí hải, chân khí chưa đủ, không cách nào chính thức đo đạc toàn thân. Có thể tìm ra hơn phân nửa huyệt vị bên trong thân thể do dựa vào kinh nghiệm kiếp trước đã làm hắn thỏa mãn.
Ngày sau khi tu vi thành công, tự nhiên có thể triệt để nắm giữ luân mạch này.
Điều hắn để ý nhất là tìm Phong Linh Kỳ Huyệt, tổng số năm cái không nhiều không ít, không kinh không hỉ cũng không thất vọng.
Hai tay huy động lần nữa ổn định chuẩn xác rút ra từng cái cương châm tạo nên những tia máu nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới thể năng đang suy yếu.
Ngay sau đó Tông Thủ lại lấy mấy khối tinh thể màu xanh bằng đầu ngón út cầm trong tay, đều là thú tinh Nhị Giai Thanh Diện Lang.
Không chút do dự, Tông Thủ khẽ quát một tiếng.
- Thôn Nguyên!
Một sát na này, tay trái Tông Thủ phảng phất là một khối nam châm, Linh Năng chung quanh thậm chí ngay cả tro bụi phụ cận cũng bị hấp thụ.
Trong lòng bàn tay Tông Thủ có hai mảnh tơ nhện và bạo ngược tinh khí bắt đầu dọc theo cánh tay tiến thẳng vào khí hải.
Sau khi chuyển động bên ngoài một vòng thì từng bước một cọ rửa khí huyết trong cơ thể tẩy mọi tạp chất.
Tay trái lại lần nữa giơ châm đâm vào thân thể, hai mươi bảy cái cắm ở dưới bụng.
Tuần hoàn như thế hơn mười lần, mãi tới khi chiết xuất đến cực hạn mới đạo nhập vào trong mạch luân.
Mà trong miệng Tông Thủ cũng đồng thời phun ra một búng sương mù máu.
Cường ngạnh nuốt tinh khí thú tinh tiến vào trong cơ thể hắn khiến khí hải cường hành bành trướng gấp đôi.
Những tinh khí này trong mắt võ tu đẳng cấp cao không đáng nhắc tới, nhưng đối với hắn giờ phút này thì vô cùng nhiều.
Hoàn toàn không cách nào tồn trữ bên trong khí hải vì vậy, nó bay nhảy khắp nơi, trùng kích bốn phương tám hướng kể cả những nơi hẻo lánh trong kinh mạch Tông Thủ.
Mà đại bộ phận tinh nguyên đều bị Tông Thủ nỗ lực dẫn dắt giống như hồng thủy cường hành rót vào khí hải, nơi có hai mạch huyệt thô to.
Bên tai Tông Thủ bỗng dưng nổ ầm một tiếng thanh thúy, cảm giác trong cổ ngòn ngọt. Toàn thân Tông Thủ kịch liệt đau nhức phảng phất là vô số mũi khoan cao tốc vận chuyển đồng thời đâm vào thể nội, ý thức cơ hồ lâm vào hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tông Thủ mới dần dần hoãn quá thần lai. Nội thị dưới bụng, chỉ thấy tình hình nơi này là một mảnh hỗn độn, sau khi tinh khí đi loạn tạo ra vô số vết thương.
Duy nhất làm cho trong lòng của hắn thở phào một chút là khí hải bên dưới đã đả thông một đoạn mạch huyệt, từng chút nội tức chảy xuôi.
Trong cảm ứng hắn cảm ứng của hắn nhiều ra tám cái quang điểm thật nhỏ phân bố phía trên song luân mạch, đối lập lẫn nhau. Một cái giá lớn là đoạn luân mạch này thủng lỗ chỗ khiến bụng hắn đau đớn.
Cũng may tinh khí tiêu hao hầu hết, bộ phận còn lại cũng bị hắn dần dần khống chế.
Tông Thủ cười cười tự giễu, người bình thường tu luyện đều là tiến hành theo chất lượng, từng bước một đả thông luân mạch, lớn mạnh nội tức.
Nhưng thân thể song mạch như hắn mặc kệ gì chân khí tuần hoàn trong cơ thể hắn như thế nào sau khi phân lưu sẽ xung đột lẫn nhau khiến cho cơ thể đau đớn không thể hoàn thành.
Ngoại trừ những võ học đặc thù, vài loại linh dược có thể chuyển hóa huyết mạch ra thì phương pháp duy nhất như Tông Thủ đã làm, mặc kệ quá trình ra sao, dùng phương thức dã man tiếp cận cường hành đục thủng nó.
Giờ phút này khí hải cùng thai luân đã đến cực hạn, nếu như tiếp tục thì hậu quả khó mà biết. Ít nhất cần dưỡng thương bốn ngày mới có thể trùng kích lần nữa.
Bất quá đau đớn vẫn chỉ là bắt đầu. Nhân thể ngoại trừ chín chủ mạch ra thì còn có rất nhiều kỳ huyệt bên trong, mà trước đó không lâu, Phong Linh Kỳ Huyệt chính là mục tiêu Tông Thủ dò xét.
Lúc này đối với hắn, trọng yếu của đệ ngũ môn kỳ huyệt còn hơn xa thân luân chủ mạch.
Nửa ngày sau, Doãn Dương không biết đi nơi nào rốt cục cũng trở về, hắn mang theo mấy cái bao to gồm đồ ăn quần áo đủ duy trì vài năm. Bất quá sắc mặt âm trầm và khó coi hơn cả lúc rời đi.
Trở về xe ngựa, lần đầu tiên hắn không có giấu diếm, sau khi gọi Sơ Tuyết vào trong xe tới trước mặt Tông Thủ thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Dấu diếm nhiều ngày như vậy, hôm nay tình thế hung hiểm khó lường, Doãn Dương đã không dám lại lừa gạt thế tử. Kỳ thật quân thượng đã mấy tháng không có tin tức. Ta mới vừa đi tìm người hỏi thăm, nói là nửa tháng trước có người tận mắt nhìn thấy quân thượng bị đẩy vào trong Trầm Luân Vân Hải.
Trong xe loảng xoảng một tiếng vang nhỏ, Sơ Tuyết lỡ tay làm vỡ chén trà, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
Tông Thủ nhắm lại hai mắt không nói một lời.
Vị trí của hắn hôm nay là Đông Lâm Vân Giới của Vân Giới lơ lửng trên vân hải, có phạm vi 1200 vạn dặm, là một trong năm khối đại lục lớn nhất Vân Giới.
Mà Trầm Luân Vân Hải ở phía nam Đông Lâm Vân Giới, theo truyền thuyết thượng cổ thì nơi này có rất nhiều chỗ kỳ lạhuyền diệu. Vô luận người hay thú đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Huyền cơ vạn năm sau được người ta xác minh, bất quá vào lúc đó Trầm Luân Vân Hải vẫn là tử địa.
Đặc biệt là thời điểm Linh Năng chưa bộc phát, ngoại trừ những nhân vật thượng cổ bên trong Vân Giới thì không người nào có thể xâm nhập.
Cũng khó trách vị đường huynh kia có đảm lượng như thế, tiến vào Trầm Luân Vân Hải thì sinh cơ khó mà lường được.
Sơ Tuyết hơi ổn định lại tâm thần, liền cắn răng, kiên trì nói:
- Chỉ là Trầm Luân Vân Hải mà thôi, với năng lực của quân thượng chưa hẳn không thể từ nơi ấy đi ra.
Doãn Dương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không để ý tới:
- Quân thượng không phải người dễ chết sớm, vấn đề là trước mắt tranh giành vương vị Càn Thiên Sơn. Thế hệ con cháu mấy vị huynh đệ Quân thượng đều có dã tâm bừng bừng, thí dụ như Tông Du!
Thời đại này, ngoại trừ vài nhân vật cao cao tại thượng thì cho dù là những cường giả không xuất thế hắn cũng tự tin có thể thong dong ứng đối. Người này là cái đệt gì mà có tư cách làm hắn sợ hãi.
Vứt bỏ những thứ linh tinh sau đầu, Tông Thủ nhìn sau lưng của nam tử này còn có một hai người hầu khác nhắm mắt đi theo. Thần sắc yên lặng, khí tức tĩnh mịch tựa như cái bóng.
Nhưng ở trong mắt hắn xem ra thì hai người này giống như giấu kiếm trong vải, vô cùng nguy hiểm.
Vô luận là thiếu niên này hay là hai người hầu đằng sau đều có một thân võ lực rất cao minh không kém Sơ Tuyết chút nào.
Chỉ là hắn không nhận ra ba người này là ai, nam tử gọi hắn là đường đệ chỉ có rải rác một vài ký ức ngắn ngủi, có thể nói là vừa xoay người đã không còn nhớ nữa.
Thiếu niên kia cũng cực kỳ phối hợp, nhìn Tông Thủ lại cười mị mị nói:
- Ở trong thư viện ba năm đã không nhớ ta rồi sao? Khi còn bé, ngươi thường gọi ta là Du ca, có nhớ ra chưa?
Tông Thủ lúc này mới giật mình, bất quá Sơ Tuyết thì hừ lạnh một tiếng, sát ý càng mạnh:
- Giả mù sa mưa, Thiếu chủ có hơn mười vị huynh đệ, chỉ có mình Tông Du ngươi thích dối trá. Mấy ngày nay ta cùng với Doãn Thúc giết người, không phải là ngươi phái tới hay sao? Mưu sát thế tử tội đáng diệt tộc! Quân thượng sớm muộn có một ngày tru diệt toàn bộ tiểu nhân phản chủ như các ngươi.
Tông Du không thèm để ý chút nào, trái lại còn cười to vài tiếng:
- Hay cho tru diệt toàn bộ, lâu rồi không gặp, Tuyết nhi ngươi vẫn đáng yêu như thế, Tông Du thực sự không nỡ giết ngươi. Ha ha, đổi lại là mấy tháng trước, Tông Du ta nào dám có nửa điểm dị tâm? Nhưng hôm nay vị thúc thúc kia đã xác định thân vẫn, cho dù Tông Du ta lấy mạng đường đệ thì người bên ngoài ai làm khó được ta?
Sắc mặt Sơ Tuyết lập tức tái đi, thân hình lung lay một cái, nàng hừ lạnh quát:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Có ngốc mới tin.
Tông Du lặng lẽ mỉm cười một cái, tựa hồ là chẳng muốn tranh luận cùng Sơ Tuyết, hắn vẫn lẩm bẩm nói:
- Hôm nay Yêu Vương không còn tại vị, bên trong có tiểu nhân bụng dạ khó lường, ngoài có cường địch rình mò. Chẳng lẽ thật muốn để cho cái phế vật này ngồi trên vương vị hay sao?
Nhìn Tông Thủ, Tông Du lại cười lạnh một tiếng:
- Ta tới nơi này chỉ để thông báo cho đường đệ một tiếng. Ta và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, nếu như ngươi nhượng xuất thế tử vị, Tông Du ta sẽ lưu lại một mạng cho ngươi, nếu không thì đừng trách Du ca ngươi tàn nhẫn vô tình. Hiện giờ không phải như lúc còn bé, chỉ cần ngươi cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho ngươi.
Nói xong hắn liền phẩy tay áo bỏ đi. Ở trong Binh Trai, thần sắc Sơ Tuyết lúc xanh lúc trắng, còn Tông Thủ thì như có điều gì đó suy nghĩ.
Từ Bách Binh Trai mua Tùng Văn Phong Kiếm, lại lấy phù đao cùng ngân châm, hai người không còn hứng thú đi dạo phố nữa mà trực tiếp quay trở về xe ngựa.
Tố Sơ Tuyết vẫn im lặng không nói, cũng không có đi tận lực che dấu khuôn mặt u sầu.
Thẳng đến Tông Thủ phản hồi thùng xe mới đột nhiên mở miệng nói:
- Thiếu chủ, Tông Du này rất giảo hoạt, lời nói thật nửa giả, không cần để ý. Quân thượng chỉ là tạm thời không có tin tức mà thôi, vẫn lạc tuyệt đối không thể nào. Dùng bản lãnh của ngài, trên đời này có bao nhiêu người có thể làm gì được?
Tông Thủ thầm nghĩ, nếu thực không cần để ý tới lời nói của Tông Du thì bộ dáng lúc ấy của Sơ Tuyết nàng là gì?
Mặc dù chính mình chưa từng gặp mặt, trong trí nhớ cũng không tồn tại phụ thân nhưng nếu như ông ta chết thì chỉ sợ tình huống cực kỳ không ổn.
Nếu không nhất định nắm chắc thì Tông Du sao có thể có thể mạo hiểm lớn lớn, toàn bộ không để ý hậu quả tới giết thế tử như hắn?
Trong nội tâm cảm giác rét lạnh nhưng trên mặt Tông Thủ thì không hiện mảy may, hắn ôn hòa cười cười rồi vào trong xe.
Khi ngồi xuống, thần sắc ôn hòa biến mất, chỉ còn lại nụ cười khổ.
Phải làm như thế nào đây? Nhìn bộ dáng của Tông Du rõ ràng cho thấy đã nắm chắc trăm phần trăm, đoán chừng một khi mình bước ra Cổ Linh Tập chính là thời điểm người này phát động tập sát.
Mặc dù còn không biết Tông Du có át chủ bài gì, bất quá chỉ riêng bản thân hắn cùng hai người hầu đã rất khó ứng phó.
Chả lẽ mới đi tới thời đại này đã phải chết?
Mặc dù vẫn không rõ tình huống của mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình có hy vọng trở về hay không nhưng con sâu cái kiến còn ham sống, huống chi là người?
Ánh mắt từ lo lắng trở thành lạnh lẽo, tay phải Tông Thủ khẽ đảo, mấy miếng ngân châm, một khối tinh thạch màu xanh xuất hiện trong tay.
Ngân châm là để hắn chuẩn bị phương pháp chân cứu phối hợp Đạo Dẫn Thuật để có thêm hiệu quả kiện thể.
Rồi sau đó hắn lại lấy thú tinh Thanh Diện Lang nhị giai ra, trên thị trường hiện nay nó có giá một vạn bạc ròng, hai trăm lượng hoàng kim.
Bất quá nếu Tông Thủ nguyện ý thì hai món đồ này đều có thể dùng ứng phó nguy cơ khi cần kíp.
Chỉ là một bước này, một khi chính thức bước ra khả năng không cách nào đình chỉ, cũng không có thể quay đầu trở về.
Nếu vô pháp leo lên đỉnh phong thì đợi mình sẽ là địa ngục.
Im lặng chỉ chốc lát, Tông Thủ cười lạnh một tiếng, chuyện đã tới nước này còn chần chờ cái quái gì, đúng là mềm yếu.
Trước đó ở Cổ Linh Tập người ta đã cho mình lựa chọn rồi, mình còn do dự cái gì?
Châm đèn trong xe lên cho sáng, Tông Thủ hơ nóng cương chân lên, sau đó không kiêng kị Sơ Tuyết bên ngoài, tay phải cầm châm, cánh tay vững như kìm, chuẩn xác đâm một cương châm dài gần tấc vào thể nổi.
Suốt bốn mươi cái cắm vào huyệt mạch, hắn hồn nhiên chưa phát giác ra đau đớn thần sắc vẫn chuyên chú nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Ở trong Vân Giới có rất nhiều chủng tộc, cho nên huyệt mạch của mọi người đều không giống nhau. Mặc dù huynh đệ cùng cha cùng mẹ sinh ra cũng có khác biệt, chỉ có tất cả yếu huyệt thân mạch cửu luân là cơ bản giống nhau.
Tông Thủ thân là nửa yêu có hai kinh mạch song song càng không thể vô ý.
Mà hiện tại, những cây châm này là Kim Châm Trắc Huyệt Chi Thuật kiếp trước hắn luyện tập từ phương pháp châm liệu Diễn Sinh, giá trị của nó trân quý hơn bí thuật võ học cao nhất rất nhiều.
Võ giả tầm thường chỉ có thể biết chuẩn xác vị trí của một cái luân mạch, rải rác mấy cái huyệt vị thông thường, cho tới khi y học đời sau phát triển mới thoáng cải thiện.
Mà kiếp trước Tông Thủ lại bằng châm pháp này chuẩn xác tìm ra toàn bộ huyệt vị trong một cái luân mạch.
Vô luận là tốc độ tu hành hay là tích lũy không phải võ tu bình thường có khả năng bằng được.
Cắm cương châm vào, Tông Thủ lại thúc dục nội khí chạy trong người rồi nội thị toàn thân.
Sau đó không quá nửa khắc, sắc mặt hắn đã tái nhợt, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa, lần này còn mệt hơn cả luyện kiếm mấy phần.
- Thân luân cửu mạch, trước tu thai mạch, tráng bản thai, cố thủy nguyên. Luân mạch song song có mười sáu huyệt vị, coi như là không sai. Chỉ là Phong Linh Kỳ Huyệt tìm khắp mà không có, chỉ tìm được năm cửa. Cũng được, năm cửa thì năm cửa.
Dù sao Tông Thủ cũng vừa khai mở khí hải, chân khí chưa đủ, không cách nào chính thức đo đạc toàn thân. Có thể tìm ra hơn phân nửa huyệt vị bên trong thân thể do dựa vào kinh nghiệm kiếp trước đã làm hắn thỏa mãn.
Ngày sau khi tu vi thành công, tự nhiên có thể triệt để nắm giữ luân mạch này.
Điều hắn để ý nhất là tìm Phong Linh Kỳ Huyệt, tổng số năm cái không nhiều không ít, không kinh không hỉ cũng không thất vọng.
Hai tay huy động lần nữa ổn định chuẩn xác rút ra từng cái cương châm tạo nên những tia máu nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới thể năng đang suy yếu.
Ngay sau đó Tông Thủ lại lấy mấy khối tinh thể màu xanh bằng đầu ngón út cầm trong tay, đều là thú tinh Nhị Giai Thanh Diện Lang.
Không chút do dự, Tông Thủ khẽ quát một tiếng.
- Thôn Nguyên!
Một sát na này, tay trái Tông Thủ phảng phất là một khối nam châm, Linh Năng chung quanh thậm chí ngay cả tro bụi phụ cận cũng bị hấp thụ.
Trong lòng bàn tay Tông Thủ có hai mảnh tơ nhện và bạo ngược tinh khí bắt đầu dọc theo cánh tay tiến thẳng vào khí hải.
Sau khi chuyển động bên ngoài một vòng thì từng bước một cọ rửa khí huyết trong cơ thể tẩy mọi tạp chất.
Tay trái lại lần nữa giơ châm đâm vào thân thể, hai mươi bảy cái cắm ở dưới bụng.
Tuần hoàn như thế hơn mười lần, mãi tới khi chiết xuất đến cực hạn mới đạo nhập vào trong mạch luân.
Mà trong miệng Tông Thủ cũng đồng thời phun ra một búng sương mù máu.
Cường ngạnh nuốt tinh khí thú tinh tiến vào trong cơ thể hắn khiến khí hải cường hành bành trướng gấp đôi.
Những tinh khí này trong mắt võ tu đẳng cấp cao không đáng nhắc tới, nhưng đối với hắn giờ phút này thì vô cùng nhiều.
Hoàn toàn không cách nào tồn trữ bên trong khí hải vì vậy, nó bay nhảy khắp nơi, trùng kích bốn phương tám hướng kể cả những nơi hẻo lánh trong kinh mạch Tông Thủ.
Mà đại bộ phận tinh nguyên đều bị Tông Thủ nỗ lực dẫn dắt giống như hồng thủy cường hành rót vào khí hải, nơi có hai mạch huyệt thô to.
Bên tai Tông Thủ bỗng dưng nổ ầm một tiếng thanh thúy, cảm giác trong cổ ngòn ngọt. Toàn thân Tông Thủ kịch liệt đau nhức phảng phất là vô số mũi khoan cao tốc vận chuyển đồng thời đâm vào thể nội, ý thức cơ hồ lâm vào hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tông Thủ mới dần dần hoãn quá thần lai. Nội thị dưới bụng, chỉ thấy tình hình nơi này là một mảnh hỗn độn, sau khi tinh khí đi loạn tạo ra vô số vết thương.
Duy nhất làm cho trong lòng của hắn thở phào một chút là khí hải bên dưới đã đả thông một đoạn mạch huyệt, từng chút nội tức chảy xuôi.
Trong cảm ứng hắn cảm ứng của hắn nhiều ra tám cái quang điểm thật nhỏ phân bố phía trên song luân mạch, đối lập lẫn nhau. Một cái giá lớn là đoạn luân mạch này thủng lỗ chỗ khiến bụng hắn đau đớn.
Cũng may tinh khí tiêu hao hầu hết, bộ phận còn lại cũng bị hắn dần dần khống chế.
Tông Thủ cười cười tự giễu, người bình thường tu luyện đều là tiến hành theo chất lượng, từng bước một đả thông luân mạch, lớn mạnh nội tức.
Nhưng thân thể song mạch như hắn mặc kệ gì chân khí tuần hoàn trong cơ thể hắn như thế nào sau khi phân lưu sẽ xung đột lẫn nhau khiến cho cơ thể đau đớn không thể hoàn thành.
Ngoại trừ những võ học đặc thù, vài loại linh dược có thể chuyển hóa huyết mạch ra thì phương pháp duy nhất như Tông Thủ đã làm, mặc kệ quá trình ra sao, dùng phương thức dã man tiếp cận cường hành đục thủng nó.
Giờ phút này khí hải cùng thai luân đã đến cực hạn, nếu như tiếp tục thì hậu quả khó mà biết. Ít nhất cần dưỡng thương bốn ngày mới có thể trùng kích lần nữa.
Bất quá đau đớn vẫn chỉ là bắt đầu. Nhân thể ngoại trừ chín chủ mạch ra thì còn có rất nhiều kỳ huyệt bên trong, mà trước đó không lâu, Phong Linh Kỳ Huyệt chính là mục tiêu Tông Thủ dò xét.
Lúc này đối với hắn, trọng yếu của đệ ngũ môn kỳ huyệt còn hơn xa thân luân chủ mạch.
Nửa ngày sau, Doãn Dương không biết đi nơi nào rốt cục cũng trở về, hắn mang theo mấy cái bao to gồm đồ ăn quần áo đủ duy trì vài năm. Bất quá sắc mặt âm trầm và khó coi hơn cả lúc rời đi.
Trở về xe ngựa, lần đầu tiên hắn không có giấu diếm, sau khi gọi Sơ Tuyết vào trong xe tới trước mặt Tông Thủ thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Dấu diếm nhiều ngày như vậy, hôm nay tình thế hung hiểm khó lường, Doãn Dương đã không dám lại lừa gạt thế tử. Kỳ thật quân thượng đã mấy tháng không có tin tức. Ta mới vừa đi tìm người hỏi thăm, nói là nửa tháng trước có người tận mắt nhìn thấy quân thượng bị đẩy vào trong Trầm Luân Vân Hải.
Trong xe loảng xoảng một tiếng vang nhỏ, Sơ Tuyết lỡ tay làm vỡ chén trà, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
Tông Thủ nhắm lại hai mắt không nói một lời.
Vị trí của hắn hôm nay là Đông Lâm Vân Giới của Vân Giới lơ lửng trên vân hải, có phạm vi 1200 vạn dặm, là một trong năm khối đại lục lớn nhất Vân Giới.
Mà Trầm Luân Vân Hải ở phía nam Đông Lâm Vân Giới, theo truyền thuyết thượng cổ thì nơi này có rất nhiều chỗ kỳ lạhuyền diệu. Vô luận người hay thú đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Huyền cơ vạn năm sau được người ta xác minh, bất quá vào lúc đó Trầm Luân Vân Hải vẫn là tử địa.
Đặc biệt là thời điểm Linh Năng chưa bộc phát, ngoại trừ những nhân vật thượng cổ bên trong Vân Giới thì không người nào có thể xâm nhập.
Cũng khó trách vị đường huynh kia có đảm lượng như thế, tiến vào Trầm Luân Vân Hải thì sinh cơ khó mà lường được.
Sơ Tuyết hơi ổn định lại tâm thần, liền cắn răng, kiên trì nói:
- Chỉ là Trầm Luân Vân Hải mà thôi, với năng lực của quân thượng chưa hẳn không thể từ nơi ấy đi ra.
Doãn Dương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không để ý tới:
- Quân thượng không phải người dễ chết sớm, vấn đề là trước mắt tranh giành vương vị Càn Thiên Sơn. Thế hệ con cháu mấy vị huynh đệ Quân thượng đều có dã tâm bừng bừng, thí dụ như Tông Du!
/1700
|