Sao có thể như vậy? Làm sao có thể?
Càn Thiên Tông thị không phải là nô bộc, hạ nhân của Tuyết thị bọn hắn sao?
Nói là Vương tộc, nhưng chỉ là tự phong sau khi Tuyết thị rời đi thôi. Nhiều nhất chỉ hơi cao hơn các tộc bầy khác trong hồ bộ một chút thôi.
Độ cao của huyết mạch cơ hồ không thể vượt qua.
Vì vậy lần này quay lại Vân Giới, nàng tự hỏi nhất định là dễ như trở bàn tay!
Nhưng từ lúc nào huyế mạch của nhất tộc này đã đến tình trạng có thể xuất hiện Cửu vĩ hồ Vương rồi?
Nếu là thế --
Thấy lại bốn phía, chỉ thấy tất cả người Tông thị chung quanh giờ phút này ánh mắt đều cuồng nhiệt, trên mặt hiện hồng, thần sắc phấn chấn.
Sau khi bị ánh sáng màu xanh chiếu rọi thì huyết mạch trong cơ thể liền chấn động cộng minh, yêu thân đều ẩn ẩn hiển hiện.
Bát vĩ!
Càn Thiên tông thị, không ngờ là có thể cùng Tuyết thị bọn họ sánh vai?
Chẳng lẽ lần này Tuyết gia bọn hắn nhất định phải thua sao?
Trong chớp mắt vô số ý niệm nổi lên. Lại có vô số nghi hoặc bị cời bỏ từng cái một.
Người Tông thị chi nhân, căn bản từ đầu đến cuối, cũng không bị nàng chế phục, tạm thời khuất tùng, chỉ vì kéo dài thời gian, chờ đợi Tông Thủ mang Huyết Vân Kỵ trở về thôi.
Tông Lam đồng ý để Tuyết thị tộc binh vào thành, cũng không phải thật sự là có ý hàng mà là muốn một mẻ hốt gọn lực lượng của Tuyết thị bọn hắn trong Vân Giới.
Càng nghĩ, càng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nử tử Tuyết thị sau đó lại bỗng dưng thiếu đốt bốn đạo phù lục ở chung quanh
Tả hữu hai tay, đồng loạt xuất hiện hơn mười đạo miệng vết thương. Rồi sau đó từng chút một máu tươi, từ trong cơ thể tràn ra, trôi nổi mà lên, hợp nhập vào cửu vĩ hồ ảnh trên đầu.
Uy thế của pháp tướng lập tức lại tăng! Mặt kính tròn ở mi tâm cũng một lần nữa ngưng tụ.
Nhưng lúc này Tuyết Mạc Phi quỳ gối bên cạnh xe lừa cỏ tranh kia lại bi thiết một tiếng không cam lòng:
- Điện hạ!
Nử tử Tuyết thị kia lại buồn bả cười cười. Cửu Vĩ chi thân này là nàng cầm tánh mạng để đổi. Mỗi duy trì thêm một khắc đều cần tiêu hao mười năm thọ nguyên. Càng là nguyên khí tổn hao nhiều, ngày sau tu vị khó có thể đột phá thêm nữa!
Nhưng giờ này khắc này, nàng còn lựa chọn nào nữa?
Nếu có thể bảo trụ mặt Huyễn Tâm Kính này, Tuyết thị bọn hắn, ngày sau còn có một đường cơ hội xoay người.
Những nếu mất đi, chỉ sợ con cháu đời sau vĩnh viễn đều phải làm nô bộ hạ nhân cho Tông gia mất !
Dù sao cùng lắm thì chỉ là chết thôi --
Tông Thủ lại không thèm để ý tới, vẫn nhìn mặt kính kia.
- Đây Huyễn Tâm Kính? Quả nhiên giốngđồn đãi, chỉ biết nhận đồng Hồ bộ chi Vương --
Kính này dùng tâm huyết của ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba vị cường giả Hồ tộc đổ vào có thể chỉ là một truyền thuyết nhưng nhất định là dùng vật gì đó tâm huyết tương hệ với người hồ bộ luyện chế mà thành!
Huyết dịch hắn vừa vãi ra, tâm thần liền lập có cảm ứng, lại có một mảnh thanh mang xa xa chiếu xuống.
Tông Thủ vốn dùng hồn lực kháng cự, sau đó mới phát giác vầng sáng này kỳ thật cũng không ngại, mà có chỗ hữu dụng khác.
- Thứ này, là muốn thử nghiệm mình sao?
Giật mình, trên mặt dày hơn tường thành của Tông Thủ khó được lộ ra vài phần ngượng ngùng, càng nhiều chút ít bất đắc dĩ.
Yêu thân chi hình này, hắn thật sự không muốn những người khác nhìn thấy.
Do dự một lát, Tông Thủ vẫn thu hồn lực về, tùy ý để linh quang càn quét mọi nơi trong cơ thể.
Cũng ngay trong giây lát sau, huyết mạch Hồ tộc trong cơ thể liền không thể áp chế.
Vốn là một đôi hồ nhĩ xuất hiện ở sau tai Tông Thủ, sau đó đầu tóc dài cũng bung ra, lập tức chuyển thành ngân bạch.
Về sau là chín cái hồ vĩ hiện ra từng cái sau lưng Tông Thủ, từng cái hiện ra, cũng lăng không mà múa.
-- một cái, hai cái, ba cái, năm cái, sáu cái!
Đầu tiên là sáu cái hồ vĩ, từng cái hiện hình. Tiếp theo lại là hư ảnh hồ vĩ nhàn nhạt.
Thất vĩ, bát vĩ, cửu Vĩ!
Không giống với nử tử Tuyết thị kia, chín cái hồ vĩ này lại dài ngắn như nhau, không hề có nửa phần khuyết điểm nhỏ nhặt!
Phạm vi ngàn trượng lúc này đều yên tĩnh im ắng. Càn Thiên Sơn cơ hồ tất cả người có huyết mạch Hồ tộc đều lần nữa phủ phục đầy đất.
Tâm niệm yên tĩnh, không có sợ hãi, cũng không có lo lắng. Lẳng lặng cảm thụ, đây là Vương giả uy áp chính thức!
Dù là những tộc binh Tuyết thị, những Hồ tộc tùy tùng kia cũng cũng đều có chút giật mình, trên đỉnh Càn Thiên Sơn, Khổng Dao lúc này cũng ‘ ồ ’ một tiếng, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Cố nhiên là có thể phát giác được xu thế huy hoàng của Tông Thủ ở xa xa.
Chỉ là giờ phút này, nàng càng để ý đến hình tượng Tông Thủ.
Ý niệm đầu tiên là thì ra tên này lớn lên lại tuấn tú như thế --
Ngũ quan thanh tú tinh xảo, lại tuyệt không hề có khí âm nhu, khí khái hào hùng bừng bừng!
Giờ phút này Cửu Vĩ hiện ra, lại càng có một cổ mị lực gần như yêu ma, khiến lòng nàng phải rung động.
Đều nói nữ tử Hồ tộc đều yêu mị tận xương. Nếu có chủ tâm câu dẫn, không có một nam tử nào không động tâm.
Mà nam nhân Hồ tộc lại là một cực đoan khác, đối với nữ tử thiên hạ đều có được lực hấp dẫn trí mạng.
Mà Tông Thủ lúc này, rõ ràng đạt đến một cái cực hạn.
Cảm giác cực kỳ đáng yêu. Thực tế đôi hồ nhĩ rung rung kia, quả thực khiến người nhịn không được muốn ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương --
Nếu lại lớn thêm vài tuổi, tướng mạo lại thành thục một ít, vậy sẽ càng có khí chất nam tử thành thục.
Chỉ tiếc, thời gian Tông Thủ đột phá thất giai, tiến vào Thiên Cảnh thật sự quá sớm. Diện mạo dĩ nhiên đã dừng lại, đã giờ cũng vẫn là bộ dáng trẻ trung mười lăm mười sau tuổi.
Duy nhất có chút sát phong cảnh chính là giữa lông mày Tông Thủ, cổ ham ý nghễ quan thiên hạ, ngạo lăng thế nhân cùng với sát ý cơ hồ như hóa thành thực chất kia!
Khổng Dao không khỏi giật mình, trước kia chỉ cảm thấy tên này thật đáng hận, không chú ý đến những điểm này.
Lúc này mới bỗng nhiên giật mình. Người mà mình gả lại là một người tuấn tú như vậy?
Trên mặt đẹp lập tức đỏ lên, có chút hơi nóng.
Khổng Dao cũng lập tức giật mình, vội vàng quay đầu, không dám nhìn nữa.
Nhất định là Huyết Mạch Thần Thông, tuyệt không có sai! Tông Thủ lại dám lấy phương pháp này, hoặc tâm thần nàng! Thực đáng hận!
Cùng một thời gian, tầng mây phía chân trời, Ca Hàm Vận bỗng dưng chảy ra hai hàng máu mũi, sau đó vô cu ngf xấu hổ ngửa đầu nhìn lên trời.
Ở bên cạnh nàng, Nghiêm Phi Bạch lại một hồi im lặng. Bất quá chỉ biến hóa một cái yêu thân, có cần phải mê trai thế không?
Ca Hàm Vận ngươi trong tông môn người trong tông môn truy cầu vô số, dù thích tên này thế nào cũng không đến mức chảy máu mũi chứ!
Thật là mất mặt xấu hổ --
Trước từ đường, nơi đây tuy là thanh ảnh lưu chuyển, linh quang sáng lạn, nhưng Tuyết Dương lại không nửa phần thưởng thức.
Chín hồ vĩ màu bạc của Tông Thủ bay múa trên không, càng khiến dàng người của hắn nổi bật bất phàm.
Càn Thiên Tông thị không phải là nô bộc, hạ nhân của Tuyết thị bọn hắn sao?
Nói là Vương tộc, nhưng chỉ là tự phong sau khi Tuyết thị rời đi thôi. Nhiều nhất chỉ hơi cao hơn các tộc bầy khác trong hồ bộ một chút thôi.
Độ cao của huyết mạch cơ hồ không thể vượt qua.
Vì vậy lần này quay lại Vân Giới, nàng tự hỏi nhất định là dễ như trở bàn tay!
Nhưng từ lúc nào huyế mạch của nhất tộc này đã đến tình trạng có thể xuất hiện Cửu vĩ hồ Vương rồi?
Nếu là thế --
Thấy lại bốn phía, chỉ thấy tất cả người Tông thị chung quanh giờ phút này ánh mắt đều cuồng nhiệt, trên mặt hiện hồng, thần sắc phấn chấn.
Sau khi bị ánh sáng màu xanh chiếu rọi thì huyết mạch trong cơ thể liền chấn động cộng minh, yêu thân đều ẩn ẩn hiển hiện.
Bát vĩ!
Càn Thiên tông thị, không ngờ là có thể cùng Tuyết thị bọn họ sánh vai?
Chẳng lẽ lần này Tuyết gia bọn hắn nhất định phải thua sao?
Trong chớp mắt vô số ý niệm nổi lên. Lại có vô số nghi hoặc bị cời bỏ từng cái một.
Người Tông thị chi nhân, căn bản từ đầu đến cuối, cũng không bị nàng chế phục, tạm thời khuất tùng, chỉ vì kéo dài thời gian, chờ đợi Tông Thủ mang Huyết Vân Kỵ trở về thôi.
Tông Lam đồng ý để Tuyết thị tộc binh vào thành, cũng không phải thật sự là có ý hàng mà là muốn một mẻ hốt gọn lực lượng của Tuyết thị bọn hắn trong Vân Giới.
Càng nghĩ, càng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nử tử Tuyết thị sau đó lại bỗng dưng thiếu đốt bốn đạo phù lục ở chung quanh
Tả hữu hai tay, đồng loạt xuất hiện hơn mười đạo miệng vết thương. Rồi sau đó từng chút một máu tươi, từ trong cơ thể tràn ra, trôi nổi mà lên, hợp nhập vào cửu vĩ hồ ảnh trên đầu.
Uy thế của pháp tướng lập tức lại tăng! Mặt kính tròn ở mi tâm cũng một lần nữa ngưng tụ.
Nhưng lúc này Tuyết Mạc Phi quỳ gối bên cạnh xe lừa cỏ tranh kia lại bi thiết một tiếng không cam lòng:
- Điện hạ!
Nử tử Tuyết thị kia lại buồn bả cười cười. Cửu Vĩ chi thân này là nàng cầm tánh mạng để đổi. Mỗi duy trì thêm một khắc đều cần tiêu hao mười năm thọ nguyên. Càng là nguyên khí tổn hao nhiều, ngày sau tu vị khó có thể đột phá thêm nữa!
Nhưng giờ này khắc này, nàng còn lựa chọn nào nữa?
Nếu có thể bảo trụ mặt Huyễn Tâm Kính này, Tuyết thị bọn hắn, ngày sau còn có một đường cơ hội xoay người.
Những nếu mất đi, chỉ sợ con cháu đời sau vĩnh viễn đều phải làm nô bộ hạ nhân cho Tông gia mất !
Dù sao cùng lắm thì chỉ là chết thôi --
Tông Thủ lại không thèm để ý tới, vẫn nhìn mặt kính kia.
- Đây Huyễn Tâm Kính? Quả nhiên giốngđồn đãi, chỉ biết nhận đồng Hồ bộ chi Vương --
Kính này dùng tâm huyết của ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba vị cường giả Hồ tộc đổ vào có thể chỉ là một truyền thuyết nhưng nhất định là dùng vật gì đó tâm huyết tương hệ với người hồ bộ luyện chế mà thành!
Huyết dịch hắn vừa vãi ra, tâm thần liền lập có cảm ứng, lại có một mảnh thanh mang xa xa chiếu xuống.
Tông Thủ vốn dùng hồn lực kháng cự, sau đó mới phát giác vầng sáng này kỳ thật cũng không ngại, mà có chỗ hữu dụng khác.
- Thứ này, là muốn thử nghiệm mình sao?
Giật mình, trên mặt dày hơn tường thành của Tông Thủ khó được lộ ra vài phần ngượng ngùng, càng nhiều chút ít bất đắc dĩ.
Yêu thân chi hình này, hắn thật sự không muốn những người khác nhìn thấy.
Do dự một lát, Tông Thủ vẫn thu hồn lực về, tùy ý để linh quang càn quét mọi nơi trong cơ thể.
Cũng ngay trong giây lát sau, huyết mạch Hồ tộc trong cơ thể liền không thể áp chế.
Vốn là một đôi hồ nhĩ xuất hiện ở sau tai Tông Thủ, sau đó đầu tóc dài cũng bung ra, lập tức chuyển thành ngân bạch.
Về sau là chín cái hồ vĩ hiện ra từng cái sau lưng Tông Thủ, từng cái hiện ra, cũng lăng không mà múa.
-- một cái, hai cái, ba cái, năm cái, sáu cái!
Đầu tiên là sáu cái hồ vĩ, từng cái hiện hình. Tiếp theo lại là hư ảnh hồ vĩ nhàn nhạt.
Thất vĩ, bát vĩ, cửu Vĩ!
Không giống với nử tử Tuyết thị kia, chín cái hồ vĩ này lại dài ngắn như nhau, không hề có nửa phần khuyết điểm nhỏ nhặt!
Phạm vi ngàn trượng lúc này đều yên tĩnh im ắng. Càn Thiên Sơn cơ hồ tất cả người có huyết mạch Hồ tộc đều lần nữa phủ phục đầy đất.
Tâm niệm yên tĩnh, không có sợ hãi, cũng không có lo lắng. Lẳng lặng cảm thụ, đây là Vương giả uy áp chính thức!
Dù là những tộc binh Tuyết thị, những Hồ tộc tùy tùng kia cũng cũng đều có chút giật mình, trên đỉnh Càn Thiên Sơn, Khổng Dao lúc này cũng ‘ ồ ’ một tiếng, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Cố nhiên là có thể phát giác được xu thế huy hoàng của Tông Thủ ở xa xa.
Chỉ là giờ phút này, nàng càng để ý đến hình tượng Tông Thủ.
Ý niệm đầu tiên là thì ra tên này lớn lên lại tuấn tú như thế --
Ngũ quan thanh tú tinh xảo, lại tuyệt không hề có khí âm nhu, khí khái hào hùng bừng bừng!
Giờ phút này Cửu Vĩ hiện ra, lại càng có một cổ mị lực gần như yêu ma, khiến lòng nàng phải rung động.
Đều nói nữ tử Hồ tộc đều yêu mị tận xương. Nếu có chủ tâm câu dẫn, không có một nam tử nào không động tâm.
Mà nam nhân Hồ tộc lại là một cực đoan khác, đối với nữ tử thiên hạ đều có được lực hấp dẫn trí mạng.
Mà Tông Thủ lúc này, rõ ràng đạt đến một cái cực hạn.
Cảm giác cực kỳ đáng yêu. Thực tế đôi hồ nhĩ rung rung kia, quả thực khiến người nhịn không được muốn ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương --
Nếu lại lớn thêm vài tuổi, tướng mạo lại thành thục một ít, vậy sẽ càng có khí chất nam tử thành thục.
Chỉ tiếc, thời gian Tông Thủ đột phá thất giai, tiến vào Thiên Cảnh thật sự quá sớm. Diện mạo dĩ nhiên đã dừng lại, đã giờ cũng vẫn là bộ dáng trẻ trung mười lăm mười sau tuổi.
Duy nhất có chút sát phong cảnh chính là giữa lông mày Tông Thủ, cổ ham ý nghễ quan thiên hạ, ngạo lăng thế nhân cùng với sát ý cơ hồ như hóa thành thực chất kia!
Khổng Dao không khỏi giật mình, trước kia chỉ cảm thấy tên này thật đáng hận, không chú ý đến những điểm này.
Lúc này mới bỗng nhiên giật mình. Người mà mình gả lại là một người tuấn tú như vậy?
Trên mặt đẹp lập tức đỏ lên, có chút hơi nóng.
Khổng Dao cũng lập tức giật mình, vội vàng quay đầu, không dám nhìn nữa.
Nhất định là Huyết Mạch Thần Thông, tuyệt không có sai! Tông Thủ lại dám lấy phương pháp này, hoặc tâm thần nàng! Thực đáng hận!
Cùng một thời gian, tầng mây phía chân trời, Ca Hàm Vận bỗng dưng chảy ra hai hàng máu mũi, sau đó vô cu ngf xấu hổ ngửa đầu nhìn lên trời.
Ở bên cạnh nàng, Nghiêm Phi Bạch lại một hồi im lặng. Bất quá chỉ biến hóa một cái yêu thân, có cần phải mê trai thế không?
Ca Hàm Vận ngươi trong tông môn người trong tông môn truy cầu vô số, dù thích tên này thế nào cũng không đến mức chảy máu mũi chứ!
Thật là mất mặt xấu hổ --
Trước từ đường, nơi đây tuy là thanh ảnh lưu chuyển, linh quang sáng lạn, nhưng Tuyết Dương lại không nửa phần thưởng thức.
Chín hồ vĩ màu bạc của Tông Thủ bay múa trên không, càng khiến dàng người của hắn nổi bật bất phàm.
/1700
|