Kỳ Lân ăn khí mà sống, không ăn khói lửa nhân gian và huyết thực. Bất quá trong cái bình này của nàng chính là sương sớm tinh khiết mỗi sáng thu được, lại hỗn hợp với một tí Linh Dược, rất là ngon miệng. Chính là vật mà Hiên Viên Y Nhân làm ra, là thứ mà khiến Khiếu Thiên thích nhất.
Khổng Duệ thấy thế liền lắc đầu một hồi:
- Một đầu linh sủng mà thôi, cần gì phải như thế chứ?
Chỉ cảm thấy mấy nữ nhân trong nội cung đối với con thổ cẩu tên là Khiếu Thiên này đã quá mức nuông chiều rồi.
Nếu nói là đáng yêu, tiểu gia hỏa này kỳ thật rất xấu xí, cũng không có chỗ nào có thể nói là khiến người yêu thích cả.
Hơn nữa còn vô cùng nghịch ngợm lớn mật --
Khổng Dao nghe vậy liền bật cười. Phụ thân này của nàng rõ ràng cũng có lúc nhìn nhầm.
Đây chính là Huyết Kỳ Lân tinh khiết, thượng vị thần thú. Sao có thể xem như yêu sủng chứ?
Đừng nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa này như thế, kỳ thật thực lực đã sớm đến tiên cảnh. Chỉ là Tông Thủ dường như cũng không muốn nó vận dụng lực lượng bản thân quá sớm nên vẫn một mực cưỡng ép áp chế.
Mới rồi tiểu gia hỏa này, chỉ là không muốn so đo với Khổng Duệ thôi.
Ôm trong ngực, Khổng Dao nhẹ vuốt cằm Khiếu Thiên, khiến tiểu gia hỏa này rên rỉ rất là thoải mái, thành thành thật thật nằm trong ngực nàng, ngay cả tiểu Kim bay trên không ngừng khiêu khích, cũng không đi quản.
Trong lầu các lại khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng sau một lát, trong lầu các liền truyền ra từng đợt tiếng cười:
- Dao phi, vi phu đã đến, còn không mau tới thị tẩm?
Khổng Dao thần sắc khẽ giật mình, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, thanh âm này chính là của Tông Thủ. Rồi sau đó trên mặt đẹp lập tức đỏ bừng lên.
Chỉ cảm thấy trong đầu một hồi có chút choáng váng, sao hết lần này tới lần khác lại tới vào lúc này chứ?
Khổng Duệ lại nhíu mày, ước chừng đoán được người đến là ai. Mặt mày rùng mình, thần sắc lộ ra vài phần nghiêm nghị, tay cũng vô ý thức cầm mấy miếng Vương Văn quái tiền trong Càn Khôn Đại vào tay.
Chợt liền thấy xấu hổ, chính sống ở đây, làm thế sợ rằng không thích hợp a?
Mà lúc trông thấy vị Càn Thiên Yêu Vương đã mong chờ từ lâu này đi vào lầu các thì Khổng Duệ lại lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn.
Cực kỳ tuổi trẻ, truyền thuyết Tông Thủ này mười sáu tuổi đã đột phá thất giai, trú hình không già, hôm nay vẫn còn chưa tới mười tám. Dung mạo thanh tú, bất quá mặc trên người cũng không phải là y phục thương mà là toàn thân áo giáp.
Áo giáp màu đỏ như máu lộ ra cực kỳ chất phác, lại mang theo một cổ duệ liệt chi khí mà thường nhân khó có, cùng với vài phần dữ tợn hung hãn.
Tông Thủ lúc này, cũng phát giác tình hình có chút không đúng. Ánh mắt nhìn trung niên nam tử kia, chỉ nhìn qua liền biết đây nhất định là phụ thân của Khổng Dao rồi.
Giữa lông mày, chí ít có ba phần tương tự.
Không khỏi gào thét một tiếng trong nội tâ, lúc không có người thì nói đùa với Khổng Dao như vậy còn được, nhưng hôm nay lại có Khổng Duệ, vừa rồi nói những lời kia đã chân chính hủy đi danh tiết của nàng rồi.
Thần sắc lại vẫn bình tĩnh, dù sao danh tiết của Khổng Dao cũng đã bị hắn hủy không sai biệt lắm, cũng không phải chỉ mỗi lần này.
Trong nội tâm cũng cảm thấy thương cho cô bé này, thật sự là đã bị hắn hại đến sua này không có cách nào lập gia đình được nữa rồi--
- Nguyên lai phụ thân Dao phi ở đây, Khổng quốc trượng, Tông Thủ có lễ! "
Những lời này nói xong, thấy trong lầu các một hồi yên tĩnh như chết. Tông Thủ cũng không thấy xấu hổ, mày dạn mặt dày phất phất tay, ý bảo Khổng Duệ đang chuẩn bị bái hạ cáo lui không cần để ý.
Rồi sau đó đón lấy ánh mắt như giết người kia của Khổng Dao, cười hì hì mà nói:
- Chỉ nói vui vậy thôi, cũng không cần coi là thật. Tông Thủ còn chưa tới tình trạng bạch nhật tuyên dâm đâu, hôm nay đến chỉ là muốn hỏi Dao phi một tiếng, chuyện Huy Châu Đảo kia đến cùng là thế nào?
Khổng Dao thở sâu ra một hơi mới khiến cơn hờn dỗi khó chịu trong lồng ngực bình phục lại.
Cũng nghe ra vẻ ngưng trọng trong lời nói của Tông Thủ, Khổng Dao nhíu chặt mày hơi suy ngẫm, rồi sau đó lắc đầu:
- Tình hình cụ thể Khổng Dao cũng không biết. Bất quá mấy năm này, Đại Thương ta lục tục tăng binh, đã gần đến hai mươi vạn. Ngay vào ước chừng một năm trước, Xu Mật Viện lại có ý tăng binh, mấy vị Xu Tương tranh luận với Thái úy, kết quả lại không giải quyết được gì. Rồi sau đó mới có ý tìm người tiếp nhận, vừa hay lúc đó Càn Thiên Sơn đã quật khởi --
Hiện giờ nàng và Đại Thương đã không còn quan hệ nữa, ngay cả lão phụ cũng đã ở Càn Thiên, vì vậy liền biết gì nói nấy, chỉ vài câu đã có thể nói rõ ra tình hình. Khổng Dao tiếp theo lại do dự một lát:
- Bệ hạ hắn mệnh ta đi sứ Càn Thiên cũng là lòng dạ khó lường, có ý đẩy tai họa cho người thôi.
Tông Thủ nhìu mày, rồi sau đó liền cười khẽ một tiếng, tình hình quả nhiên là như thế.
Trách không được, đại thương lại hào phóng như thế. Năm trước Khổng Dao vừa gặp mặt hắn đã đáp ứng cung cấp nhiều vũ khí tài nguyên như vậy.
Cũng trách không được, Đạo Linh khung cảnh lại hào phóng như vậy, nhượng xuất mấy cái linh thạch mạch khoáng --
Hắn đã từng thấy trên sử sách nói đến Khổng Dao này từ nhỏ đến lớn, đều là tai tinh nổi danh. Quả nhiên giờ tai hoạ đã tới rồi, hơn nữa còn không thể né tránh.
Huy châu nếu không thể thủ được, về sau dạ ma tộc có chín thành chín khả năng sẽ dời mục tiêu đến nhăm chằm chằm vào 50 tỉnh Đông Lâm Vân Lục.
Rõ ràng chỗ đó hung hiểm, lại không thể không đi, cũng không thể không tiếp chuyện này được.
Nếu vị hoàng đế Đại Thương kia độc ác một chút, rút đi tòa bộ chỗ đóng quân thì hậu quả quả thực không thể lường được.
Đứng nguyên tại chỗ, Tông Thủ liền lâm vào suy ngẫm, mày nhíu lại thành chữ ‘ xuyên ’.
Bên kia sắc mặt Khổng Duệ lại biến đổi. Sáu miếng Văn vương quái tiền đều đang không ngừng run rẩy. Đúng là dốc hết toàn lực muốn giãy dụa khỏi sự khống chế của hắn.
Bất quá lúc này tâm thần Khổng Duệ cũng không ở đó. Trong óc đều là một mảnh mờ mịt trống rỗng.
Thiếu niên trước mắt này, thật sự là người chia sẻ tử kiếp kia với con gái hắn--
Không cần Văn vương quái tiền nhìn cũng có thể biết, giữa lông mày Tông Thủ đã có chút ít đoạn ngấn mơ hồ, cùng với màu xám đen bao phủ nơi ấn đường.
Là đại kiếp nạn buông xuống!
Chỉ một thân khí cơ của Tông Thủ lại vô cùng huy hoàng, thế tràn trề lại vô cùng tinh khiết khiến người không thể nổi lên bất kỳ tạp niệm nào. Nhất cử nhất động, đều tác động lấy địa khí nơi này.
Tụ ngàn vạn nhân tâm ý niệm, nhưng khí tức vẫn vô cùng tinh khiết
Nho gia tuyên dương Vân Hoang Tam Hoàng, mỗi lần nhân quân thi hành biện pháp chính trị, có chỗ nào khiến bọn hắn không hài lòng đều nói Thượng Cổ Thánh hoàng như thế nào như thế nào để khuyên can.
Nhưng nhân vật chân chính có thể cùng mấy vị Thánh hoàng kia sánh vai lại đứng ở đây, bị mấy đại nho tự cho mình là chính thống ở Trung Thổ coi là man di, hoang đường vô đức
Khổng Duệ thấy thế liền lắc đầu một hồi:
- Một đầu linh sủng mà thôi, cần gì phải như thế chứ?
Chỉ cảm thấy mấy nữ nhân trong nội cung đối với con thổ cẩu tên là Khiếu Thiên này đã quá mức nuông chiều rồi.
Nếu nói là đáng yêu, tiểu gia hỏa này kỳ thật rất xấu xí, cũng không có chỗ nào có thể nói là khiến người yêu thích cả.
Hơn nữa còn vô cùng nghịch ngợm lớn mật --
Khổng Dao nghe vậy liền bật cười. Phụ thân này của nàng rõ ràng cũng có lúc nhìn nhầm.
Đây chính là Huyết Kỳ Lân tinh khiết, thượng vị thần thú. Sao có thể xem như yêu sủng chứ?
Đừng nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa này như thế, kỳ thật thực lực đã sớm đến tiên cảnh. Chỉ là Tông Thủ dường như cũng không muốn nó vận dụng lực lượng bản thân quá sớm nên vẫn một mực cưỡng ép áp chế.
Mới rồi tiểu gia hỏa này, chỉ là không muốn so đo với Khổng Duệ thôi.
Ôm trong ngực, Khổng Dao nhẹ vuốt cằm Khiếu Thiên, khiến tiểu gia hỏa này rên rỉ rất là thoải mái, thành thành thật thật nằm trong ngực nàng, ngay cả tiểu Kim bay trên không ngừng khiêu khích, cũng không đi quản.
Trong lầu các lại khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng sau một lát, trong lầu các liền truyền ra từng đợt tiếng cười:
- Dao phi, vi phu đã đến, còn không mau tới thị tẩm?
Khổng Dao thần sắc khẽ giật mình, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, thanh âm này chính là của Tông Thủ. Rồi sau đó trên mặt đẹp lập tức đỏ bừng lên.
Chỉ cảm thấy trong đầu một hồi có chút choáng váng, sao hết lần này tới lần khác lại tới vào lúc này chứ?
Khổng Duệ lại nhíu mày, ước chừng đoán được người đến là ai. Mặt mày rùng mình, thần sắc lộ ra vài phần nghiêm nghị, tay cũng vô ý thức cầm mấy miếng Vương Văn quái tiền trong Càn Khôn Đại vào tay.
Chợt liền thấy xấu hổ, chính sống ở đây, làm thế sợ rằng không thích hợp a?
Mà lúc trông thấy vị Càn Thiên Yêu Vương đã mong chờ từ lâu này đi vào lầu các thì Khổng Duệ lại lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn.
Cực kỳ tuổi trẻ, truyền thuyết Tông Thủ này mười sáu tuổi đã đột phá thất giai, trú hình không già, hôm nay vẫn còn chưa tới mười tám. Dung mạo thanh tú, bất quá mặc trên người cũng không phải là y phục thương mà là toàn thân áo giáp.
Áo giáp màu đỏ như máu lộ ra cực kỳ chất phác, lại mang theo một cổ duệ liệt chi khí mà thường nhân khó có, cùng với vài phần dữ tợn hung hãn.
Tông Thủ lúc này, cũng phát giác tình hình có chút không đúng. Ánh mắt nhìn trung niên nam tử kia, chỉ nhìn qua liền biết đây nhất định là phụ thân của Khổng Dao rồi.
Giữa lông mày, chí ít có ba phần tương tự.
Không khỏi gào thét một tiếng trong nội tâ, lúc không có người thì nói đùa với Khổng Dao như vậy còn được, nhưng hôm nay lại có Khổng Duệ, vừa rồi nói những lời kia đã chân chính hủy đi danh tiết của nàng rồi.
Thần sắc lại vẫn bình tĩnh, dù sao danh tiết của Khổng Dao cũng đã bị hắn hủy không sai biệt lắm, cũng không phải chỉ mỗi lần này.
Trong nội tâm cũng cảm thấy thương cho cô bé này, thật sự là đã bị hắn hại đến sua này không có cách nào lập gia đình được nữa rồi--
- Nguyên lai phụ thân Dao phi ở đây, Khổng quốc trượng, Tông Thủ có lễ! "
Những lời này nói xong, thấy trong lầu các một hồi yên tĩnh như chết. Tông Thủ cũng không thấy xấu hổ, mày dạn mặt dày phất phất tay, ý bảo Khổng Duệ đang chuẩn bị bái hạ cáo lui không cần để ý.
Rồi sau đó đón lấy ánh mắt như giết người kia của Khổng Dao, cười hì hì mà nói:
- Chỉ nói vui vậy thôi, cũng không cần coi là thật. Tông Thủ còn chưa tới tình trạng bạch nhật tuyên dâm đâu, hôm nay đến chỉ là muốn hỏi Dao phi một tiếng, chuyện Huy Châu Đảo kia đến cùng là thế nào?
Khổng Dao thở sâu ra một hơi mới khiến cơn hờn dỗi khó chịu trong lồng ngực bình phục lại.
Cũng nghe ra vẻ ngưng trọng trong lời nói của Tông Thủ, Khổng Dao nhíu chặt mày hơi suy ngẫm, rồi sau đó lắc đầu:
- Tình hình cụ thể Khổng Dao cũng không biết. Bất quá mấy năm này, Đại Thương ta lục tục tăng binh, đã gần đến hai mươi vạn. Ngay vào ước chừng một năm trước, Xu Mật Viện lại có ý tăng binh, mấy vị Xu Tương tranh luận với Thái úy, kết quả lại không giải quyết được gì. Rồi sau đó mới có ý tìm người tiếp nhận, vừa hay lúc đó Càn Thiên Sơn đã quật khởi --
Hiện giờ nàng và Đại Thương đã không còn quan hệ nữa, ngay cả lão phụ cũng đã ở Càn Thiên, vì vậy liền biết gì nói nấy, chỉ vài câu đã có thể nói rõ ra tình hình. Khổng Dao tiếp theo lại do dự một lát:
- Bệ hạ hắn mệnh ta đi sứ Càn Thiên cũng là lòng dạ khó lường, có ý đẩy tai họa cho người thôi.
Tông Thủ nhìu mày, rồi sau đó liền cười khẽ một tiếng, tình hình quả nhiên là như thế.
Trách không được, đại thương lại hào phóng như thế. Năm trước Khổng Dao vừa gặp mặt hắn đã đáp ứng cung cấp nhiều vũ khí tài nguyên như vậy.
Cũng trách không được, Đạo Linh khung cảnh lại hào phóng như vậy, nhượng xuất mấy cái linh thạch mạch khoáng --
Hắn đã từng thấy trên sử sách nói đến Khổng Dao này từ nhỏ đến lớn, đều là tai tinh nổi danh. Quả nhiên giờ tai hoạ đã tới rồi, hơn nữa còn không thể né tránh.
Huy châu nếu không thể thủ được, về sau dạ ma tộc có chín thành chín khả năng sẽ dời mục tiêu đến nhăm chằm chằm vào 50 tỉnh Đông Lâm Vân Lục.
Rõ ràng chỗ đó hung hiểm, lại không thể không đi, cũng không thể không tiếp chuyện này được.
Nếu vị hoàng đế Đại Thương kia độc ác một chút, rút đi tòa bộ chỗ đóng quân thì hậu quả quả thực không thể lường được.
Đứng nguyên tại chỗ, Tông Thủ liền lâm vào suy ngẫm, mày nhíu lại thành chữ ‘ xuyên ’.
Bên kia sắc mặt Khổng Duệ lại biến đổi. Sáu miếng Văn vương quái tiền đều đang không ngừng run rẩy. Đúng là dốc hết toàn lực muốn giãy dụa khỏi sự khống chế của hắn.
Bất quá lúc này tâm thần Khổng Duệ cũng không ở đó. Trong óc đều là một mảnh mờ mịt trống rỗng.
Thiếu niên trước mắt này, thật sự là người chia sẻ tử kiếp kia với con gái hắn--
Không cần Văn vương quái tiền nhìn cũng có thể biết, giữa lông mày Tông Thủ đã có chút ít đoạn ngấn mơ hồ, cùng với màu xám đen bao phủ nơi ấn đường.
Là đại kiếp nạn buông xuống!
Chỉ một thân khí cơ của Tông Thủ lại vô cùng huy hoàng, thế tràn trề lại vô cùng tinh khiết khiến người không thể nổi lên bất kỳ tạp niệm nào. Nhất cử nhất động, đều tác động lấy địa khí nơi này.
Tụ ngàn vạn nhân tâm ý niệm, nhưng khí tức vẫn vô cùng tinh khiết
Nho gia tuyên dương Vân Hoang Tam Hoàng, mỗi lần nhân quân thi hành biện pháp chính trị, có chỗ nào khiến bọn hắn không hài lòng đều nói Thượng Cổ Thánh hoàng như thế nào như thế nào để khuyên can.
Nhưng nhân vật chân chính có thể cùng mấy vị Thánh hoàng kia sánh vai lại đứng ở đây, bị mấy đại nho tự cho mình là chính thống ở Trung Thổ coi là man di, hoang đường vô đức
/1700
|