Tông Thủ mấy ngày nay nhàm chán nên đi đến sùng chính điện của mình, nhìn những cao tăng Vân Giới tinh lọc A Tỳ hoàng tọa kia.
Vốn nếu là lúc A Tỳ hoàng tọa còn toàn thịnh, những hòa thượng cảnh giới này cao nhất, cũng mới đến cửu giai này dù thế nào cũng không có khả năng siêu độ oan hồn của lục quốc hoàng tộc được.
Bất quá lúc này nguyên khí của nó đã tổn hao nhiều, chưa từng khôi phục lại nên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ là những tăng nhân này cũng vận dụng hai kiện Phật khí cực kỳ khủng khiếp. Một kiện là Chuyển Sinh Bàn khảm nạm suốt bốn mươi chín khỏa Xá Lợi Tử, vẽ đầy vãng sinh kinh. Một kiện là Phật tràng cao tới chín tầng, trên mỗi một tầng đều là một cái khô lâu do ngọc chế thành khiến Tông Thủ phải ngạc nhiên không thôi, hắn thân là vua của một nước, kỳ thật dù nhàn rỗi thế nào cũng không đi xem hòa thượng làm việc.
Ngồi ở chỗ nầy, chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, muốn đề phòng những cao tăng Phật gia này động tay chân gì đó trong hoàng tọa của hắn thôi.
Cúng bái hành lễ bốn mươi chín ngày, đã đến mấy ngày cuối cùng. Tuyệt đại đa số oan hồn, đã bị tinh lọc, đánh vào thế giới Minh phủ.
Bộ phận còn lại là ngoan cố nhất, cũng là vong hồn khó siêu độ nhất, Thực lực đều có chút cường hãn, chỉ thấy mấy vị hòa thượng trong điện trên đầu đều đã hôi lạnh đầm đìa. Giống như đã kiệt lực, nhưng vẫn đang kiên trì.
Phạm âm trận trận, càng lúc càng vang dội, rung động nhân tâm.
Hai kiện Phật bảo, lại yên lặng đều ra, Phật gia xem ra rất là coi trọng Triệu Yên Nhiên.
Bất quá lúc này Triệu Yên Nhiên lại đang xanh mặt ngồi ở một bên khác, cách chừng mười trượng.
- Tông Thủ ngươi không tệ, lần này xem như đã mang Triệu Yên Nhiên ta bán đi với một cái giá tốt rồi!
Tông Thủ cũng không thèm để ý, không có tim không phổi cười:
- Chắc hẳn vị Đại hòa thượng kia cùng Tịnh Âm đã thuyết phục ngươi, muốn làm ni cô rồi sao. Sắp được thành Phật, chúc mừng chúc mừng --
Triệu Yên Nhiên tức giận không biết nói gì, vốn là định dùng đỉnh thai chi thuật để ứng phó với Tịnh Âm, miễn cho cô nàng này ngày ngày đến phiền nàng. Kết quả lại bị Tông Thủ một cước đá quả cầu lại. Tấm mộc không có tác dụng, còn bị tên này vô duyên vô cớ đạt được chỗ tốt nữa.
- Ngươi mới làm ni cô! Muốn đi thành Phật, sao ngươi không tự mình đi đi?
Bên kia Tịnh Âm nghe xong, lập tức lắc đầu nói:
- Yên Nhiên tỷ, làm ni cô cũng không có gì không tốt --
Triệu Yên Nhiên chán nản, Tông Thủ lại phì cười không thôi, cười lớn ra tiếng. Tiếp theo chỉ thấy cao tăng trong cả điện đều cau mày, khó chịu nhìn qua. Lúc này mới giật mình, ở đây đang là siêu độ đạo tràng a.
Vội vàng ngừng lại, chân tình ý cắt nói:
- Cơ duyên khó được, Yên Nhiên ngươi tốt nhất là nên cẩn thận cân nhắc một hai. Nếu lo lắng tông môn trách tội, cô có thể thay cứu vãn. Ngày sau nếu thật sự có thể leo lên Phật vị thì những người bạn cũ chúng ta cũng có thể thơm lây. Có chuyện gì thì phải trông cậy vào cô nương làm chỗ dựa rồi.
Triệu Yên Nhiên cười lạnh:
- Ta nếu có một ngày, thực sự được thành tựu như thế. Chuyện thứ nhất, nhất định sẽ bắt Tông Thủ ngươi ra, cắt căn tiểu hòa thượng kia của ngươi!
Tịnh Âm lại khó hiểu, mờ mịt nói:
- Tiểu hòa thượng là cái gì? Vì sao phải cắt bỏ?
Lời ấy nói ra, Hiên Vận Lan ngồi xem bên cạnh liền phì cười không thôi. Hiên Viên Y Nhân thì mặt đỏ tới mang tai, nhớ tới đêm hôm đó, chỉ cảm thấy thân thể chột dạ. Tiểu hòa thượng này rất tốt, nhưng cũng hơi hung mãnh rồi.
Tông Thủ giật giật khóe môi, đến cùng vẫn không dám trêu chọc quá mức. Tiếp tục nữa, nếu khiếu khích Triệu Yên Nhiên thẹn quá hoá giận, vào Phật môn, thật sự muốn cắt đứt tiểu hòa thượng của mình thì không hay rồi. Hắn lúc này còn trông cậy vào thứ này để song tu nữa--
Đến lúc này, phạm âm lại đột nhiên biến đổi, nếu nói lúc vừa bắt đầu là uyển chuyển thì vào lúc này lại là chính đại cương nghiêm.
Mỗi một chữ mỗi một câu nhổ ra, đều như búa tạ, không còn vẻ uyển chuyển như trước nữ.
Mà theo tiếng ngâm tụng của mấy chục Phật tăng, huyết quang trên A Tỳ hoàng tọa cũng dần dần mỏng đi, tán loạn từng chút một.
Đợi đến ước chừng hai khắc chung qua đi, Huyết Quang âm lực trên hoàng tọa đều đã áp súc lại, Phật âm cũng vẫn chấn động không tiêu tan.
Bất quá trong điện lại có một hình ảnh dần dần ngưng tụ. Cần ngẩng đầu lên, mới có thể trông thấy. Đó rõ ràng là một cự nhâncao mười trượng, ba đầu sáu tay. Tuy toàn thân, đều bao phủ bởi một tầng kim quang tường hòa, nhưng thực sự không thể che dữ tợn hung lệ trong mắt hắn.
- Pháp tướng hình chiếu?
Tông Thủ nhìn thoáng qua, biết được đây là hình chiếu của một vị hộ pháp Kim Cương, chính là những tăng nhân này dùng trận pháp tụ kết.
- Diện mạo giống như quỷ, cực kỳ đáng sợ!
Mới nhàn nhạt đánh giá một câu, Tịnh Âm liền lên tiếng:
- Phật gia ta có thể phổ độ thế nhân, cũng có nộ mục Kim Cương, hộ pháp La Sát!
Tông Thủ cười mà không nói, chỉ thấy một cánh tya của hình chiếu Kim Cương kia đang có nhúm kim quang ngưng tụ.
Mờ mờ ảo ảo phảng phất như hình trường mâu, theo phạm âmcủa chúng tăng mà kim mang cũng càng lúc càng thịnh.
Lăng lệ ác liệt chi ý khiến Tông Thủ cũng thấy kinh hãi.
Lại đợi ước chừng nửa canh giờ, Kim Cương pháp tướng cũng dần dần tán loạn. Bất quá ngay trước khi triệt để tiêu tan, kim mâu kia cũng đột ngột đâm ra, trực chỉ vào điểm Huyết Quang âm lực áp súc nhất.
Sau một khắc, trong điện liền oanh một tiếng nổ vang. Vô lượng âm lực gạt ra, toàn bộ nóc nhà, đều bị lật tung.
Tông Thủ tạm thời không có tâm tư đi so đo, đây là kiến trúc thứ hai bị phá hủy trong vài ngày này ở Hàm Yên Cung.
Cả người thân hình lóe lên, đến bên cạnh A Tỳ hoàng tọa, cũng may không có việc gì, vừa rồi hắn cho rằng một mâu kia đã triệt để phá hủy hoàng tọa. Không ngờ vật ấy, lại rắn chắc vô cùng, không hề bị tổn hao gì cả.
Trong nội tâm buông lỏng, ánh mắt Tông Thủ tiếp theo lại lộ ra vẻ vui mừng. Oán lực trong A Tỳ hoàng tọa có lẽ đã bị khu trừ toàn bộ. Ít nhất hắn lúc này đã triệt để không tìm ra gì nữa.
Những âm hồn sát lực kia trước đây ẩn nơi sâu nhất trong A Tỳ hoàng tọa, bất quá dưới phạm âm đều không có chỗ nào để trốn cả.
Lúc này Tông Thủ dùng linh thức nhiều lần dò xét, lại liên tục thi triển vài loại bí pháp, cũng không thấy bóng dáng bọn chúng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là A Tỳ hoàng tọa lúc này lại mang đến người một loại cảm giác vô cùng hư không, lại còn một cổ nhiếp lực cường hoành tự động tán dật khắp bốn phía nữa.
Tông Thủ khẽ nhíu mày, linh niệm buông ra, hướng bốn phía cảm trắc. Chỉ thấy bên ngoài Càn Thiên Thành có vô số oan hồn bị hấp dẫn tới.
Chỉ là đại đa số vừa mới tới gần Càn Thiên Sơn Thành, đã bị một cổ cương dương chi lực mênh mông cuồn cuộn đánh cho hồn phách toái tán.
Một ít âm hồn hơi có chút lý trí biết chuyện chưa từng tới gần, bất quá vẫn bồi hồi không đi bên ngoài tường thành của Càn Thiên Sơn.
Vốn nếu là lúc A Tỳ hoàng tọa còn toàn thịnh, những hòa thượng cảnh giới này cao nhất, cũng mới đến cửu giai này dù thế nào cũng không có khả năng siêu độ oan hồn của lục quốc hoàng tộc được.
Bất quá lúc này nguyên khí của nó đã tổn hao nhiều, chưa từng khôi phục lại nên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ là những tăng nhân này cũng vận dụng hai kiện Phật khí cực kỳ khủng khiếp. Một kiện là Chuyển Sinh Bàn khảm nạm suốt bốn mươi chín khỏa Xá Lợi Tử, vẽ đầy vãng sinh kinh. Một kiện là Phật tràng cao tới chín tầng, trên mỗi một tầng đều là một cái khô lâu do ngọc chế thành khiến Tông Thủ phải ngạc nhiên không thôi, hắn thân là vua của một nước, kỳ thật dù nhàn rỗi thế nào cũng không đi xem hòa thượng làm việc.
Ngồi ở chỗ nầy, chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, muốn đề phòng những cao tăng Phật gia này động tay chân gì đó trong hoàng tọa của hắn thôi.
Cúng bái hành lễ bốn mươi chín ngày, đã đến mấy ngày cuối cùng. Tuyệt đại đa số oan hồn, đã bị tinh lọc, đánh vào thế giới Minh phủ.
Bộ phận còn lại là ngoan cố nhất, cũng là vong hồn khó siêu độ nhất, Thực lực đều có chút cường hãn, chỉ thấy mấy vị hòa thượng trong điện trên đầu đều đã hôi lạnh đầm đìa. Giống như đã kiệt lực, nhưng vẫn đang kiên trì.
Phạm âm trận trận, càng lúc càng vang dội, rung động nhân tâm.
Hai kiện Phật bảo, lại yên lặng đều ra, Phật gia xem ra rất là coi trọng Triệu Yên Nhiên.
Bất quá lúc này Triệu Yên Nhiên lại đang xanh mặt ngồi ở một bên khác, cách chừng mười trượng.
- Tông Thủ ngươi không tệ, lần này xem như đã mang Triệu Yên Nhiên ta bán đi với một cái giá tốt rồi!
Tông Thủ cũng không thèm để ý, không có tim không phổi cười:
- Chắc hẳn vị Đại hòa thượng kia cùng Tịnh Âm đã thuyết phục ngươi, muốn làm ni cô rồi sao. Sắp được thành Phật, chúc mừng chúc mừng --
Triệu Yên Nhiên tức giận không biết nói gì, vốn là định dùng đỉnh thai chi thuật để ứng phó với Tịnh Âm, miễn cho cô nàng này ngày ngày đến phiền nàng. Kết quả lại bị Tông Thủ một cước đá quả cầu lại. Tấm mộc không có tác dụng, còn bị tên này vô duyên vô cớ đạt được chỗ tốt nữa.
- Ngươi mới làm ni cô! Muốn đi thành Phật, sao ngươi không tự mình đi đi?
Bên kia Tịnh Âm nghe xong, lập tức lắc đầu nói:
- Yên Nhiên tỷ, làm ni cô cũng không có gì không tốt --
Triệu Yên Nhiên chán nản, Tông Thủ lại phì cười không thôi, cười lớn ra tiếng. Tiếp theo chỉ thấy cao tăng trong cả điện đều cau mày, khó chịu nhìn qua. Lúc này mới giật mình, ở đây đang là siêu độ đạo tràng a.
Vội vàng ngừng lại, chân tình ý cắt nói:
- Cơ duyên khó được, Yên Nhiên ngươi tốt nhất là nên cẩn thận cân nhắc một hai. Nếu lo lắng tông môn trách tội, cô có thể thay cứu vãn. Ngày sau nếu thật sự có thể leo lên Phật vị thì những người bạn cũ chúng ta cũng có thể thơm lây. Có chuyện gì thì phải trông cậy vào cô nương làm chỗ dựa rồi.
Triệu Yên Nhiên cười lạnh:
- Ta nếu có một ngày, thực sự được thành tựu như thế. Chuyện thứ nhất, nhất định sẽ bắt Tông Thủ ngươi ra, cắt căn tiểu hòa thượng kia của ngươi!
Tịnh Âm lại khó hiểu, mờ mịt nói:
- Tiểu hòa thượng là cái gì? Vì sao phải cắt bỏ?
Lời ấy nói ra, Hiên Vận Lan ngồi xem bên cạnh liền phì cười không thôi. Hiên Viên Y Nhân thì mặt đỏ tới mang tai, nhớ tới đêm hôm đó, chỉ cảm thấy thân thể chột dạ. Tiểu hòa thượng này rất tốt, nhưng cũng hơi hung mãnh rồi.
Tông Thủ giật giật khóe môi, đến cùng vẫn không dám trêu chọc quá mức. Tiếp tục nữa, nếu khiếu khích Triệu Yên Nhiên thẹn quá hoá giận, vào Phật môn, thật sự muốn cắt đứt tiểu hòa thượng của mình thì không hay rồi. Hắn lúc này còn trông cậy vào thứ này để song tu nữa--
Đến lúc này, phạm âm lại đột nhiên biến đổi, nếu nói lúc vừa bắt đầu là uyển chuyển thì vào lúc này lại là chính đại cương nghiêm.
Mỗi một chữ mỗi một câu nhổ ra, đều như búa tạ, không còn vẻ uyển chuyển như trước nữ.
Mà theo tiếng ngâm tụng của mấy chục Phật tăng, huyết quang trên A Tỳ hoàng tọa cũng dần dần mỏng đi, tán loạn từng chút một.
Đợi đến ước chừng hai khắc chung qua đi, Huyết Quang âm lực trên hoàng tọa đều đã áp súc lại, Phật âm cũng vẫn chấn động không tiêu tan.
Bất quá trong điện lại có một hình ảnh dần dần ngưng tụ. Cần ngẩng đầu lên, mới có thể trông thấy. Đó rõ ràng là một cự nhâncao mười trượng, ba đầu sáu tay. Tuy toàn thân, đều bao phủ bởi một tầng kim quang tường hòa, nhưng thực sự không thể che dữ tợn hung lệ trong mắt hắn.
- Pháp tướng hình chiếu?
Tông Thủ nhìn thoáng qua, biết được đây là hình chiếu của một vị hộ pháp Kim Cương, chính là những tăng nhân này dùng trận pháp tụ kết.
- Diện mạo giống như quỷ, cực kỳ đáng sợ!
Mới nhàn nhạt đánh giá một câu, Tịnh Âm liền lên tiếng:
- Phật gia ta có thể phổ độ thế nhân, cũng có nộ mục Kim Cương, hộ pháp La Sát!
Tông Thủ cười mà không nói, chỉ thấy một cánh tya của hình chiếu Kim Cương kia đang có nhúm kim quang ngưng tụ.
Mờ mờ ảo ảo phảng phất như hình trường mâu, theo phạm âmcủa chúng tăng mà kim mang cũng càng lúc càng thịnh.
Lăng lệ ác liệt chi ý khiến Tông Thủ cũng thấy kinh hãi.
Lại đợi ước chừng nửa canh giờ, Kim Cương pháp tướng cũng dần dần tán loạn. Bất quá ngay trước khi triệt để tiêu tan, kim mâu kia cũng đột ngột đâm ra, trực chỉ vào điểm Huyết Quang âm lực áp súc nhất.
Sau một khắc, trong điện liền oanh một tiếng nổ vang. Vô lượng âm lực gạt ra, toàn bộ nóc nhà, đều bị lật tung.
Tông Thủ tạm thời không có tâm tư đi so đo, đây là kiến trúc thứ hai bị phá hủy trong vài ngày này ở Hàm Yên Cung.
Cả người thân hình lóe lên, đến bên cạnh A Tỳ hoàng tọa, cũng may không có việc gì, vừa rồi hắn cho rằng một mâu kia đã triệt để phá hủy hoàng tọa. Không ngờ vật ấy, lại rắn chắc vô cùng, không hề bị tổn hao gì cả.
Trong nội tâm buông lỏng, ánh mắt Tông Thủ tiếp theo lại lộ ra vẻ vui mừng. Oán lực trong A Tỳ hoàng tọa có lẽ đã bị khu trừ toàn bộ. Ít nhất hắn lúc này đã triệt để không tìm ra gì nữa.
Những âm hồn sát lực kia trước đây ẩn nơi sâu nhất trong A Tỳ hoàng tọa, bất quá dưới phạm âm đều không có chỗ nào để trốn cả.
Lúc này Tông Thủ dùng linh thức nhiều lần dò xét, lại liên tục thi triển vài loại bí pháp, cũng không thấy bóng dáng bọn chúng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là A Tỳ hoàng tọa lúc này lại mang đến người một loại cảm giác vô cùng hư không, lại còn một cổ nhiếp lực cường hoành tự động tán dật khắp bốn phía nữa.
Tông Thủ khẽ nhíu mày, linh niệm buông ra, hướng bốn phía cảm trắc. Chỉ thấy bên ngoài Càn Thiên Thành có vô số oan hồn bị hấp dẫn tới.
Chỉ là đại đa số vừa mới tới gần Càn Thiên Sơn Thành, đã bị một cổ cương dương chi lực mênh mông cuồn cuộn đánh cho hồn phách toái tán.
Một ít âm hồn hơi có chút lý trí biết chuyện chưa từng tới gần, bất quá vẫn bồi hồi không đi bên ngoài tường thành của Càn Thiên Sơn.
/1700
|