Nói chung không có khả năng, là kẻ khác đánh rơi ở đây.
Tựa như có chút suy nghĩ, nhìn lên bầu trời này, Tông Thủ lại chú mục thân kiếm, đi tuần tra xung quanh, vẫn không tìm được các loại ấn ký chữ triện gì đó.
Một kiếm này, vô danh?
Vậy liền gọi nó là Vô Danh đi!
Tông Thủ vừa mới yên tâm thoải mái, đem thanh kiếm này đeo ở bên hông. Cũng chỉ cảm giác thanh kiếm trong tay run rẩy một tiếng.
Tiếp đó lại là một trận kinh dị, Vô Danh Kiếm này tựa hồ có linh? Phảng phất như đang vì Tông Thủ đặt cho nó cái tên này mà bất mãn.
Nhưng nháy mắt sau, đã lại ổn định yên ắng xuống.
Tông Thủ thì ánh mắt sáng ngời, thực sự là khí linh? Đây chính là nhặt được bảo vật nha!
Phàm khí linh chi bảo nếu không tiếc bỏ tiền vốn đều có thể trưởng thành. Căn cơ tốt, tiên khí thần khí cũng đều có thể được.
Theo hắn biết, toàn bộ tiên khí chi chúc, điều kiện thứ nhất chính là bản thân có thể có linh thức. Trong đó tuyệt đại đa số đều là do pháp bảo tiến giai mà thành.
Thế gian truyền xuống rất nhiều tiên khí, nhưng cho dù Tiên Kiếm có tốt đi nữa, cũng không so được với loại binh khí do bản thân bồi dưỡng ra này.
Cũng không biết rốt cuộc là vị tiền bối nào hào phóng như vậy?
Lúc này Tông Thủ lại không biết, cùng một thời gian ngay trong Tổ Sư Linh Từ tại khung cảnh hư không, một thanh trường kiếm kim sắc hình dáng kỳ dị đột nhiên kim mang đại phóng, đem cả phòng đều chiếu rọi tràn ngập kim sắc.
Sau một lát lại thu liễm toàn bộ khôi phục như trước, linh quang không còn chút dáng dấp nào.
Nhưng biến hóa trong chốc lát, lại là trên Tử Kim Thư Sách. Trang sách kia mở ra, không ngừng lật lên ầm ầm.
Một tờ trong đó chợt di chuyển về phía trước, từ trang thứ mười sáu đến vị trí trang thứ mười năm.
Sau đó lại mạnh mẽ khép kin lại toàn bộ.
Ở ngoài cự ly cách Vân Giới mấy trăm thế giới, hai nữ tử đang du nhàn chậm bước trong hư không, cũng là nhíu mày chặt một cái, quay đầu về phía thế giới kia nhìn lại.
Là Huyền Mệnh Kim Sách.
Kim Hiệt Tiền Di, người này rốt cuộc là ai?
Cuối cùng Tông Thủ rốt cục tìm được sư đồ hai người Hàn Phương lại ở trong Vực Ngoại giới hà.
Khi Tông Thủ đuổi kịp đến chỉ thấy Sư Nhược Lan đang cầm một thanh đoản đao, cùng một đầu Diễm Kim Lang thân hình khổng lồ ẩu đả.
Liệt Diễm quấn lấy toàn thân, móng vuốt tràn đầy kim sắc. Mỗi một kích của đầu Diễm Kim Lang này đều rất mạnh mẽ, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Bất quá chỉ là một đầu thất giai linh thú mà thôi, ở trong mắt Tông Thủ có thể tiêu diệt tức khắc.
Nhưng đối với Sư Nhược Lan mà nói lại là nguy hiểm chân chính. Tấm thân nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng tránh né, di chuyên. Nhưng mỗi một lần đều là hiểm trở mà thoát được nguy hiểm thân vong. Hơi chút không chú ý đã có thể là vỡ óc, hoặc giả bị mổ ngực phá bụng.
Cư nhiên còn có thể phản kích, đoản đao trong tay không ngừng ở trên người Diễm Kim Lang này mở ra từng vết thương thật nhỏ.
Bất quá lấy hình thể khổng lồ của Diễm Kim Lang, những vết thương này tối đa cũng chỉ có thể gãi ngứa cho nó mà thôi.
Hàn Phương thì ở bên cạnh quan sát, quanh thân một tầng khí tức như vân như vụ bao phủ.
Vốn dĩ hắn là rất khó nhìn được, chỉ là thân mang Cửu Vĩ thiên hồ chi huyết, lại có Huyễn Tâm Kính nơi tay.
Huyễn thuật đẳng cấp này còn không lừa được hắn.
Tông Thủ nhìn mà trong lòng kinh hãi, đi qua đứng bên cạnh Hàn Phương, sau đó giống như không đành lòng than thở một tiếng.
- Như vậy cũng quá tàn nhẫn! Sư huynh ngươi làm thế này có tính là ngược đãi đệ tử hay không?
Hàn Phương nghe được liền nhíu chặt mày lại, sau đó cười nhạt một tiếng:
- Tuyết Sư Tộc ở dưới Vân Hải, mười hai tuổi đã có thể cùng những mãnh thú kia ẩu đả. Nhược Lan nàng hôm nay đã mười bốn! Cho dù Tông Thủ ngươi, khi tại niên kỷ này, cũng không phải là bị Lăng Vân tông đuổi ra khỏi cửa, sinh tử khó biết sao? Đồ đệ này của ta làm không được thành tựu như ngươi, lại cũng không có thể kém hơn người khác được.
Tông Thủ nghĩ thầm, chính mình có thể nào tương đồng? Có vài chục năm kinh nghiệm kiếp trước nữa đấy!
Bất quá câu nói mới vừa rồi kia cũng bất quá là lời nói đùa mà thôi.
Chỉ nhìn Hàn Phương lúc này, con mắt chớp cũng không thèm chớp lấy một cái, đứng ở chỗ này quan sát, đã biết lão sư huynh này đối với Sư Nhược Lan coi trọng ra sao.
- Nói đùa chút mà thôi! Sư huynh đừng nóng giận. Chưa trải qua sinh tử ẩu đả bực này, võ đạo khó có đại thành.
Khi nói những lời này, Tông Thủ tâm thần hoảng hốt, nhớ tới kiếp trước hắn trước giai đoạn kiếm đạo tiểu thành, mỗi ngày đều là ở trong ẩu đả vượt qua. Lập tức chính là tâm thần giác ngộ:
- Không biết sư huynh gọi Tông Thủ trở lại là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là có chỗ tốt gì, muốn cho Tông Thủ?
- Ngươi suy nghĩ thực sự là tốt đẹp nha, gọi ngươi trở lại, tự nhiên chỉ có thể là vì Nhược Lan!
Khi nói ra những lời này, Hàn Phương thần tình cũng là kinh ngạc:
- Ngươi có tâm sự, đó là vì Huy Châu kia?
Dạng đại sự tựa như Dạ Ma giáng xuống bực này, tại Vân Giới tự nhiên là người người đều biết.
Tông Thủ cười mà không nói, tâm tư của Hàn Phương này đúng thật là nhạy cảm, nhanh như vậy đã có thể biết rõ rồi.
- Vị hoàng đế kia của Đại Thương đã định sách trước an nội sau nhường ngoại. Chuẩn bị bình định tai hoạ ngầm tại quốc nội trước, sau đó mới đáp lại những dị tộc Ngoại Vực kia. Đạo Linh Khung Cảnh cũng phải bảo toàn thực lực, không nên dốc hết sức mà làm. Chuẩn bị rút lui khỏi Huy Châu. Sư đệ ngươi phải cẩn thận! Chớ để lún người quá sâu, cuối cùng không thể thoát thân. Nếu như chống đỡ hết nổi, có thể tùy thời hướng tông môn cầu viện.
Tông Thủ lại không để ý lắc đầu nói:
- Những kẻ tâm tư lén lút kia, Tông Thủ làm sao lại không biết? Lúc này còn không đến mức phải đến tông môn cầu viện. Không phải chỉ là một đám Dạ Ma thôi sao? Tông Thủ tự tin, một kiếm, có thể ổn định được!
- Hay cho câu một kiếm có thể ổn định, rất có khí phách! Không hổ là thủ tịch Thương Sinh Đạo ta! Vân Giới Lục Tuyệt kiếm chi thủ!
Hàn Phương cười to một tiếng, biết được Tông Thủ có kế hoạch khác, cũng không khuyên nữa. Tiếp đó thần tình lại ảm đạm xuống:
- Ba tháng sau, Hàn Phương sẽ rời khỏi Vân Giới, chuyến này tiền đồ khó dò. Nhược Lan hài tử này, ngươi mang đi thôi!
Tông Thủ hơi giật mình, lúc này mới phản ứng lại đây, cúi người hành lễ:
- Sư đệ ở đây, trước hết cầu chúc sư huynh vinh đăng Thánh Cảnh!
Hàn Phương nghe vậy, lại lắc đầu:
- Là thành là bại, thực sự rất khó nói!
Trong lời nói tràn ngập vẻ ảm đạm.
Tông Thủ không nói, mấy tháng trước Long Ảnh cũng là như vậy.
Linh Cảnh, Tiên Cảnh, Thần Cảnh, Thánh Cảnh mỗi một hoa giới, thời gian đối với Tu Giả cận kề giới hạn sinh tử mà nói, đều là một đại hạm.
Loại cảm giác này, hắn chưa từng thể hội qua, không thể đánh giá, cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Đang muốn nói, Tông Thủ chợt mặt mày lạnh lùng, tỉ tỉ chú mực phía trước.
Chỉ thấy Sư Nhược Lan lúc này đã bị Diễm Kim Lang kia dần dần bức đến tuyệt lộ, muốn tránh cũng không thể tránh nữa.
Tựa như có chút suy nghĩ, nhìn lên bầu trời này, Tông Thủ lại chú mục thân kiếm, đi tuần tra xung quanh, vẫn không tìm được các loại ấn ký chữ triện gì đó.
Một kiếm này, vô danh?
Vậy liền gọi nó là Vô Danh đi!
Tông Thủ vừa mới yên tâm thoải mái, đem thanh kiếm này đeo ở bên hông. Cũng chỉ cảm giác thanh kiếm trong tay run rẩy một tiếng.
Tiếp đó lại là một trận kinh dị, Vô Danh Kiếm này tựa hồ có linh? Phảng phất như đang vì Tông Thủ đặt cho nó cái tên này mà bất mãn.
Nhưng nháy mắt sau, đã lại ổn định yên ắng xuống.
Tông Thủ thì ánh mắt sáng ngời, thực sự là khí linh? Đây chính là nhặt được bảo vật nha!
Phàm khí linh chi bảo nếu không tiếc bỏ tiền vốn đều có thể trưởng thành. Căn cơ tốt, tiên khí thần khí cũng đều có thể được.
Theo hắn biết, toàn bộ tiên khí chi chúc, điều kiện thứ nhất chính là bản thân có thể có linh thức. Trong đó tuyệt đại đa số đều là do pháp bảo tiến giai mà thành.
Thế gian truyền xuống rất nhiều tiên khí, nhưng cho dù Tiên Kiếm có tốt đi nữa, cũng không so được với loại binh khí do bản thân bồi dưỡng ra này.
Cũng không biết rốt cuộc là vị tiền bối nào hào phóng như vậy?
Lúc này Tông Thủ lại không biết, cùng một thời gian ngay trong Tổ Sư Linh Từ tại khung cảnh hư không, một thanh trường kiếm kim sắc hình dáng kỳ dị đột nhiên kim mang đại phóng, đem cả phòng đều chiếu rọi tràn ngập kim sắc.
Sau một lát lại thu liễm toàn bộ khôi phục như trước, linh quang không còn chút dáng dấp nào.
Nhưng biến hóa trong chốc lát, lại là trên Tử Kim Thư Sách. Trang sách kia mở ra, không ngừng lật lên ầm ầm.
Một tờ trong đó chợt di chuyển về phía trước, từ trang thứ mười sáu đến vị trí trang thứ mười năm.
Sau đó lại mạnh mẽ khép kin lại toàn bộ.
Ở ngoài cự ly cách Vân Giới mấy trăm thế giới, hai nữ tử đang du nhàn chậm bước trong hư không, cũng là nhíu mày chặt một cái, quay đầu về phía thế giới kia nhìn lại.
Là Huyền Mệnh Kim Sách.
Kim Hiệt Tiền Di, người này rốt cuộc là ai?
Cuối cùng Tông Thủ rốt cục tìm được sư đồ hai người Hàn Phương lại ở trong Vực Ngoại giới hà.
Khi Tông Thủ đuổi kịp đến chỉ thấy Sư Nhược Lan đang cầm một thanh đoản đao, cùng một đầu Diễm Kim Lang thân hình khổng lồ ẩu đả.
Liệt Diễm quấn lấy toàn thân, móng vuốt tràn đầy kim sắc. Mỗi một kích của đầu Diễm Kim Lang này đều rất mạnh mẽ, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Bất quá chỉ là một đầu thất giai linh thú mà thôi, ở trong mắt Tông Thủ có thể tiêu diệt tức khắc.
Nhưng đối với Sư Nhược Lan mà nói lại là nguy hiểm chân chính. Tấm thân nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng tránh né, di chuyên. Nhưng mỗi một lần đều là hiểm trở mà thoát được nguy hiểm thân vong. Hơi chút không chú ý đã có thể là vỡ óc, hoặc giả bị mổ ngực phá bụng.
Cư nhiên còn có thể phản kích, đoản đao trong tay không ngừng ở trên người Diễm Kim Lang này mở ra từng vết thương thật nhỏ.
Bất quá lấy hình thể khổng lồ của Diễm Kim Lang, những vết thương này tối đa cũng chỉ có thể gãi ngứa cho nó mà thôi.
Hàn Phương thì ở bên cạnh quan sát, quanh thân một tầng khí tức như vân như vụ bao phủ.
Vốn dĩ hắn là rất khó nhìn được, chỉ là thân mang Cửu Vĩ thiên hồ chi huyết, lại có Huyễn Tâm Kính nơi tay.
Huyễn thuật đẳng cấp này còn không lừa được hắn.
Tông Thủ nhìn mà trong lòng kinh hãi, đi qua đứng bên cạnh Hàn Phương, sau đó giống như không đành lòng than thở một tiếng.
- Như vậy cũng quá tàn nhẫn! Sư huynh ngươi làm thế này có tính là ngược đãi đệ tử hay không?
Hàn Phương nghe được liền nhíu chặt mày lại, sau đó cười nhạt một tiếng:
- Tuyết Sư Tộc ở dưới Vân Hải, mười hai tuổi đã có thể cùng những mãnh thú kia ẩu đả. Nhược Lan nàng hôm nay đã mười bốn! Cho dù Tông Thủ ngươi, khi tại niên kỷ này, cũng không phải là bị Lăng Vân tông đuổi ra khỏi cửa, sinh tử khó biết sao? Đồ đệ này của ta làm không được thành tựu như ngươi, lại cũng không có thể kém hơn người khác được.
Tông Thủ nghĩ thầm, chính mình có thể nào tương đồng? Có vài chục năm kinh nghiệm kiếp trước nữa đấy!
Bất quá câu nói mới vừa rồi kia cũng bất quá là lời nói đùa mà thôi.
Chỉ nhìn Hàn Phương lúc này, con mắt chớp cũng không thèm chớp lấy một cái, đứng ở chỗ này quan sát, đã biết lão sư huynh này đối với Sư Nhược Lan coi trọng ra sao.
- Nói đùa chút mà thôi! Sư huynh đừng nóng giận. Chưa trải qua sinh tử ẩu đả bực này, võ đạo khó có đại thành.
Khi nói những lời này, Tông Thủ tâm thần hoảng hốt, nhớ tới kiếp trước hắn trước giai đoạn kiếm đạo tiểu thành, mỗi ngày đều là ở trong ẩu đả vượt qua. Lập tức chính là tâm thần giác ngộ:
- Không biết sư huynh gọi Tông Thủ trở lại là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là có chỗ tốt gì, muốn cho Tông Thủ?
- Ngươi suy nghĩ thực sự là tốt đẹp nha, gọi ngươi trở lại, tự nhiên chỉ có thể là vì Nhược Lan!
Khi nói ra những lời này, Hàn Phương thần tình cũng là kinh ngạc:
- Ngươi có tâm sự, đó là vì Huy Châu kia?
Dạng đại sự tựa như Dạ Ma giáng xuống bực này, tại Vân Giới tự nhiên là người người đều biết.
Tông Thủ cười mà không nói, tâm tư của Hàn Phương này đúng thật là nhạy cảm, nhanh như vậy đã có thể biết rõ rồi.
- Vị hoàng đế kia của Đại Thương đã định sách trước an nội sau nhường ngoại. Chuẩn bị bình định tai hoạ ngầm tại quốc nội trước, sau đó mới đáp lại những dị tộc Ngoại Vực kia. Đạo Linh Khung Cảnh cũng phải bảo toàn thực lực, không nên dốc hết sức mà làm. Chuẩn bị rút lui khỏi Huy Châu. Sư đệ ngươi phải cẩn thận! Chớ để lún người quá sâu, cuối cùng không thể thoát thân. Nếu như chống đỡ hết nổi, có thể tùy thời hướng tông môn cầu viện.
Tông Thủ lại không để ý lắc đầu nói:
- Những kẻ tâm tư lén lút kia, Tông Thủ làm sao lại không biết? Lúc này còn không đến mức phải đến tông môn cầu viện. Không phải chỉ là một đám Dạ Ma thôi sao? Tông Thủ tự tin, một kiếm, có thể ổn định được!
- Hay cho câu một kiếm có thể ổn định, rất có khí phách! Không hổ là thủ tịch Thương Sinh Đạo ta! Vân Giới Lục Tuyệt kiếm chi thủ!
Hàn Phương cười to một tiếng, biết được Tông Thủ có kế hoạch khác, cũng không khuyên nữa. Tiếp đó thần tình lại ảm đạm xuống:
- Ba tháng sau, Hàn Phương sẽ rời khỏi Vân Giới, chuyến này tiền đồ khó dò. Nhược Lan hài tử này, ngươi mang đi thôi!
Tông Thủ hơi giật mình, lúc này mới phản ứng lại đây, cúi người hành lễ:
- Sư đệ ở đây, trước hết cầu chúc sư huynh vinh đăng Thánh Cảnh!
Hàn Phương nghe vậy, lại lắc đầu:
- Là thành là bại, thực sự rất khó nói!
Trong lời nói tràn ngập vẻ ảm đạm.
Tông Thủ không nói, mấy tháng trước Long Ảnh cũng là như vậy.
Linh Cảnh, Tiên Cảnh, Thần Cảnh, Thánh Cảnh mỗi một hoa giới, thời gian đối với Tu Giả cận kề giới hạn sinh tử mà nói, đều là một đại hạm.
Loại cảm giác này, hắn chưa từng thể hội qua, không thể đánh giá, cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Đang muốn nói, Tông Thủ chợt mặt mày lạnh lùng, tỉ tỉ chú mực phía trước.
Chỉ thấy Sư Nhược Lan lúc này đã bị Diễm Kim Lang kia dần dần bức đến tuyệt lộ, muốn tránh cũng không thể tránh nữa.
/1700
|