Nhưng còn không đợi đến khi thấy Dạ Ma lại nghe hơn mười vạn đại quên đến tức Càn Thiên Sơn từ phía đông cuốn tới.
Sau đó liền bốn phía công thành đoạt đất, đuổi tất cả mọi người, vô luận giàu nghèo già yếu về hướng Tây.
Vị dương nghiệp thành chủ kia tự nhiên không tình nguyện, nhưng chi cường quân này lại chỉ dùng một ngày đã công phá thành trì, chém giết thành chủ của hắn.
Cuối cùng càng xâm nhập vào nhà hắn, lấy đi tất cả ngựa, tất cả cỗ xe.
Trẻ trung cường tráng tự mình đi bộ, già yếu thì lên xe đi về Tây.
Lúc này một điểm ánh lửa lọt vào tầm mắt hắn, theo Phiên Vân Xa tới gần. Đại hỏa càng thêm chói mắt. Diễm lực người, cách ngoài nửa dặm đã có thể cảm giác được trận trận sóng nhiệt, chỉ là lại khiến người khác không có nửa phần ấm áp.
Không cần nhìn, đã biết dưới đống lửa kia đều là lương thực như núi.
Kỳ thật mặc dù bị những người cùng hung ác sát kia bức đuổi, nhưng cũng có rất nhiều người, không muốn đơn giản rời xa quê hương.
Nhưng người Càn Thiên Sơn cũng không nói nhiều, trực tiếp động thủ đoạt lấy toàn bộ lương thực, sau đó đốt quách đi. Chỉ để lại nửa tháng chi lương thực, nếu không đi, có thể chịu đựng được đói, vậy cũng tùy ngươi.
Bản thân của hắn tựu cũng như thế. Nghĩ tới bảy cái kho lúa quy mô trăm vạn thạch trong nhà, hôm nay đều đã hóa thành tro tàn, hắn liền cảm thấy đau lòng không hiểu.
Lúc này rất xa, có thể thấy rất nhiều người lớn tiếng khóc thét, lại càng không thiếu thống mạ.
Bất quá giáp sĩ bên cạnh đống lửa lại thờ ơ. Vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, tay cầm lưỡi dao sắc bén, ngăn cản những người này tới gần.
Một màn này lờ mờ tương tự, mười mấy ngày trước, hắn đã từng như thế.
- Phi! Đều là đồ nhát gan, sao không liều mạng với chúng?
Nhổ một bãi nước miếng xuống đất, cẩm bào trung niên càng cảm thấy oán hận.
Bất quá những lời này, hắn cũng chỉ dám nói ngoài miệng thôi. Lúc trước tuy có hơn ngàn gia tướng, nhưng vẫn không dám kháng cự.
Những giáp sĩ Càn Thiên Sơn này không ai không tâm ngoan thủ lạt. Chỉ cần có người động thủ, vậy thì đánh trả nhất định cũng cực kỳ lăng lệ ác liệt.
Đoạn đường này, hắn đã thấy qua nhiều cái ví dụ, đều là tộc diệt gia vong, khiến hắn may mắn không thôi.
Lúc này lại chợt cả kinh, chỉ cảm thấy hơn mười đạo ánh mắt sâm lãnh nhao nhao nhìn tới hắn.
Nhíu nhíu mày, cẩm bào trung niên không cần nhìn qua, cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Đó là những ngời trờ về từ Liên Vân Đảo --
Lúc trước dương nghiệp thành chủ, muốn trưng tập cường tráng, nghe nói là muốn đưa đến phía đông làm vài năm làm việc cực nhọc, tiền lương phong phú.
Hắn thân là cự thương, tự nhiên lòng dạ biết rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì. Bởi vì trong nhà nô bộc mấy ngàn, cũng chia ra hơn trăm cái danh ngạch. Lúc ấy là giả bộ như không biết, đưa một ít người hầu tính tình bướng bỉnh, không phục quản thúc trong nhà đi.
Lại không nghĩ đến, những người này có thể trở về.
Đây là muốn mạng của hắn?
Cẩm bào trung niên cười lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn rút đầu vào thùng xe.
Mà chợt nghe một thanh âm, đang run rẩy nói:
- Càn Thiên giết dân uy hiếp, đi ngược lại nhân đạo! Bạo quân như thế sao không bị Thiên Khiển? Ta sẽ động viên thân hữu thỉnh Đại Thương hoàng đế, hưng binh thảo phạt, bình định lập lại trật tự! Là chúng ta không đức, mới khiến cho bạo quân như thế giáng sinh hậu thế, chẳng lẽ là Thiên Khiển --
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy là một lão nho hình dung chật vật đang đứng đó nói.
Cẩm bào trung niên lại hơi cười lạnh, biết được người này là một vị đệ tử của Trung Thổ Đại Nho, nghe nói còn từng đậu tú tài. Nghe nói là vi truyền bá Nho gia giáo hóa chi đức, mới theo dương nghiệp thành chủ mời mà đi vào Huy Châu.
Bất quá những năm này, người này thu vô số đệ tử, dương nghiệp thành thực sự không gặp biến hóa gì. Ngược lại gia tư, càng lúc càng phong phú. Cho tới bây giờ tự nhiên là tận giao nước chảy, cùng hắn đồng bệnh tương liên.
Càn Thiên Yêu Vương kia tự nhiên là Bạo Quân. Nhưng muốn muốn vị Đại Thương hoàng đế kia xuất binh thảo phạt, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Lắc đầu, cẩm bào trung niên chau mày, rồi sau đó thở dài.
Hôm nay xem ra mấy đại quốc ở phía tây đã không chống đở được rồi.
Hơn một tháng trước, Càn Thiên Sơn 30 vạn quân từ phía đông tới. Lúc đàu cũng không để ý lắm, thật không nghĩ đến cuối cùng kết quả lại là quét ngang.
Từ đông sang tây, lớn nhỏ hơn mười chiến, mỗi chiến tất thắng. Như gió thu quét lá rụng, liền chiếm được hai tĩnh. Lại lôi cuốn hàng binh, đạt đến hơn trăm vạn.
Huy Châu Chư Thành Chi Chủ, vốn không thèm để ý, đến cuối cùng lại khủng hoảng, từ làm theo ý mình trước kia đến bây giờ lại liên thủ.
Chỉ là đến giờ đã không thể ngăn được binh phong, chỉ biết tháo chạy.
Dương nghiệp thành chính là bởi vì liên quân đả bại mà bị công phá.
Cũng có rất nhiều người, mong mỏi Huy Châu tam tông ra mặt. Nhưng khiến người kinh hoảng chính là, không chỉ là cho tới giờ cũng không trông thấy bóng dáng người những tông phái này mà người nhà của họ cũng không thấy đâu nữa.
Lúc này phía tây, đã có 200 vạn liên quân. Chỉ là ở trong mắt hắn xem ra, phần thắng thật sự không nhiều lắm.
- Nhậm Thiên Hành --
Nỉ non lấy đọc lên cái tên này, cẩm bào trung niên trùng trùng điệp điệp thở dài, nhíu mày không nói.
Lúc này người Càn Thiên Sơn, nghe nói là tên là Tông Lam, ở đông lâm danh vọng cực lớn.
Nhưng hắn nhớ rõ nhất vẫn là vị này.
Người này hẳn là t iên quân chủ tướng của Càn Thiên Sơn, hơn tháng này, lớn nhỏ chư chiến, lại phần lớn đều xuất từ thủ bút của người này.
Mỗi lần đều thắng, dưới trướng mười lăm vạn người, những nơi đi qua, binh bại như núi đổ.
Ngày ấy một trận chiến dương nghiệp thành thành chủ bại vong, hắn từng tận mắt tbhayas qua.
Lúc ấy cảm thấy tâm thần cũng bị chấn nhiếp, hai vạn kiếm sĩ ăn mặc xích giáp, hai vạn nỏ thủ, thúc phong nhổ duệ, gọn gàng mà linh hoạt kia khiến nhân tâm phải kinh hãi.
50 vạn đại quân, ba cổ mà bại, đánh tơi bời, người chết mấy vạn.
Cũng vì vậy mà khi đó lúc lương thảo trong nhà bị đốt hắn mới không có chút lòng phản kháng.
Mà hôm nay đã có sáu tỉnh bị công phá, phía tây mặc dù còn có hai trăm vạn liên quân. Nhưng theo hắn thấy chỉ sợ hơn phân nửa phải thua chắc.
Lẽ ra nên uể oải mới phải, nhưng trong nội tâm, lại chẳng biết tại sao, lại nổi lên một tia nhìn có chút hả hê.
Lão tử gia nghiệp hủy hết, bọn ngươi có thể nào chỉ lo thân mình... Lúc này Nhậm Thiên Hành, lại không biết có người khi nghĩ đến hắn còn có tâm tư như thế.
Lúc này hắn đang mặt ủ mày chau nhìn về phía trước mắt.
Chỉ thấy vô số doanh trướng, rậm rạp chằng chịt, phân bố ở trên gò núi phía xa .
Dùng một trướng sáu người tính toán, trong liên doanh chí ít có bảy mươi vạn đại quân.
Huy Châu quân, tuyệt không phải không chịu nổi như thế nhân nghĩ. Nơi đây dù sao cũng là chiến loạn mấy năm liên tục, cường giả mới có thể sinh tồn.
Ở trong mắt hắn xem ra, chiến sĩ ở đây so với binh mã của Đại Thương còn mạnh hơn rất nhiều.
Sau đó liền bốn phía công thành đoạt đất, đuổi tất cả mọi người, vô luận giàu nghèo già yếu về hướng Tây.
Vị dương nghiệp thành chủ kia tự nhiên không tình nguyện, nhưng chi cường quân này lại chỉ dùng một ngày đã công phá thành trì, chém giết thành chủ của hắn.
Cuối cùng càng xâm nhập vào nhà hắn, lấy đi tất cả ngựa, tất cả cỗ xe.
Trẻ trung cường tráng tự mình đi bộ, già yếu thì lên xe đi về Tây.
Lúc này một điểm ánh lửa lọt vào tầm mắt hắn, theo Phiên Vân Xa tới gần. Đại hỏa càng thêm chói mắt. Diễm lực người, cách ngoài nửa dặm đã có thể cảm giác được trận trận sóng nhiệt, chỉ là lại khiến người khác không có nửa phần ấm áp.
Không cần nhìn, đã biết dưới đống lửa kia đều là lương thực như núi.
Kỳ thật mặc dù bị những người cùng hung ác sát kia bức đuổi, nhưng cũng có rất nhiều người, không muốn đơn giản rời xa quê hương.
Nhưng người Càn Thiên Sơn cũng không nói nhiều, trực tiếp động thủ đoạt lấy toàn bộ lương thực, sau đó đốt quách đi. Chỉ để lại nửa tháng chi lương thực, nếu không đi, có thể chịu đựng được đói, vậy cũng tùy ngươi.
Bản thân của hắn tựu cũng như thế. Nghĩ tới bảy cái kho lúa quy mô trăm vạn thạch trong nhà, hôm nay đều đã hóa thành tro tàn, hắn liền cảm thấy đau lòng không hiểu.
Lúc này rất xa, có thể thấy rất nhiều người lớn tiếng khóc thét, lại càng không thiếu thống mạ.
Bất quá giáp sĩ bên cạnh đống lửa lại thờ ơ. Vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó, tay cầm lưỡi dao sắc bén, ngăn cản những người này tới gần.
Một màn này lờ mờ tương tự, mười mấy ngày trước, hắn đã từng như thế.
- Phi! Đều là đồ nhát gan, sao không liều mạng với chúng?
Nhổ một bãi nước miếng xuống đất, cẩm bào trung niên càng cảm thấy oán hận.
Bất quá những lời này, hắn cũng chỉ dám nói ngoài miệng thôi. Lúc trước tuy có hơn ngàn gia tướng, nhưng vẫn không dám kháng cự.
Những giáp sĩ Càn Thiên Sơn này không ai không tâm ngoan thủ lạt. Chỉ cần có người động thủ, vậy thì đánh trả nhất định cũng cực kỳ lăng lệ ác liệt.
Đoạn đường này, hắn đã thấy qua nhiều cái ví dụ, đều là tộc diệt gia vong, khiến hắn may mắn không thôi.
Lúc này lại chợt cả kinh, chỉ cảm thấy hơn mười đạo ánh mắt sâm lãnh nhao nhao nhìn tới hắn.
Nhíu nhíu mày, cẩm bào trung niên không cần nhìn qua, cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Đó là những ngời trờ về từ Liên Vân Đảo --
Lúc trước dương nghiệp thành chủ, muốn trưng tập cường tráng, nghe nói là muốn đưa đến phía đông làm vài năm làm việc cực nhọc, tiền lương phong phú.
Hắn thân là cự thương, tự nhiên lòng dạ biết rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì. Bởi vì trong nhà nô bộc mấy ngàn, cũng chia ra hơn trăm cái danh ngạch. Lúc ấy là giả bộ như không biết, đưa một ít người hầu tính tình bướng bỉnh, không phục quản thúc trong nhà đi.
Lại không nghĩ đến, những người này có thể trở về.
Đây là muốn mạng của hắn?
Cẩm bào trung niên cười lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn rút đầu vào thùng xe.
Mà chợt nghe một thanh âm, đang run rẩy nói:
- Càn Thiên giết dân uy hiếp, đi ngược lại nhân đạo! Bạo quân như thế sao không bị Thiên Khiển? Ta sẽ động viên thân hữu thỉnh Đại Thương hoàng đế, hưng binh thảo phạt, bình định lập lại trật tự! Là chúng ta không đức, mới khiến cho bạo quân như thế giáng sinh hậu thế, chẳng lẽ là Thiên Khiển --
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy là một lão nho hình dung chật vật đang đứng đó nói.
Cẩm bào trung niên lại hơi cười lạnh, biết được người này là một vị đệ tử của Trung Thổ Đại Nho, nghe nói còn từng đậu tú tài. Nghe nói là vi truyền bá Nho gia giáo hóa chi đức, mới theo dương nghiệp thành chủ mời mà đi vào Huy Châu.
Bất quá những năm này, người này thu vô số đệ tử, dương nghiệp thành thực sự không gặp biến hóa gì. Ngược lại gia tư, càng lúc càng phong phú. Cho tới bây giờ tự nhiên là tận giao nước chảy, cùng hắn đồng bệnh tương liên.
Càn Thiên Yêu Vương kia tự nhiên là Bạo Quân. Nhưng muốn muốn vị Đại Thương hoàng đế kia xuất binh thảo phạt, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Lắc đầu, cẩm bào trung niên chau mày, rồi sau đó thở dài.
Hôm nay xem ra mấy đại quốc ở phía tây đã không chống đở được rồi.
Hơn một tháng trước, Càn Thiên Sơn 30 vạn quân từ phía đông tới. Lúc đàu cũng không để ý lắm, thật không nghĩ đến cuối cùng kết quả lại là quét ngang.
Từ đông sang tây, lớn nhỏ hơn mười chiến, mỗi chiến tất thắng. Như gió thu quét lá rụng, liền chiếm được hai tĩnh. Lại lôi cuốn hàng binh, đạt đến hơn trăm vạn.
Huy Châu Chư Thành Chi Chủ, vốn không thèm để ý, đến cuối cùng lại khủng hoảng, từ làm theo ý mình trước kia đến bây giờ lại liên thủ.
Chỉ là đến giờ đã không thể ngăn được binh phong, chỉ biết tháo chạy.
Dương nghiệp thành chính là bởi vì liên quân đả bại mà bị công phá.
Cũng có rất nhiều người, mong mỏi Huy Châu tam tông ra mặt. Nhưng khiến người kinh hoảng chính là, không chỉ là cho tới giờ cũng không trông thấy bóng dáng người những tông phái này mà người nhà của họ cũng không thấy đâu nữa.
Lúc này phía tây, đã có 200 vạn liên quân. Chỉ là ở trong mắt hắn xem ra, phần thắng thật sự không nhiều lắm.
- Nhậm Thiên Hành --
Nỉ non lấy đọc lên cái tên này, cẩm bào trung niên trùng trùng điệp điệp thở dài, nhíu mày không nói.
Lúc này người Càn Thiên Sơn, nghe nói là tên là Tông Lam, ở đông lâm danh vọng cực lớn.
Nhưng hắn nhớ rõ nhất vẫn là vị này.
Người này hẳn là t iên quân chủ tướng của Càn Thiên Sơn, hơn tháng này, lớn nhỏ chư chiến, lại phần lớn đều xuất từ thủ bút của người này.
Mỗi lần đều thắng, dưới trướng mười lăm vạn người, những nơi đi qua, binh bại như núi đổ.
Ngày ấy một trận chiến dương nghiệp thành thành chủ bại vong, hắn từng tận mắt tbhayas qua.
Lúc ấy cảm thấy tâm thần cũng bị chấn nhiếp, hai vạn kiếm sĩ ăn mặc xích giáp, hai vạn nỏ thủ, thúc phong nhổ duệ, gọn gàng mà linh hoạt kia khiến nhân tâm phải kinh hãi.
50 vạn đại quân, ba cổ mà bại, đánh tơi bời, người chết mấy vạn.
Cũng vì vậy mà khi đó lúc lương thảo trong nhà bị đốt hắn mới không có chút lòng phản kháng.
Mà hôm nay đã có sáu tỉnh bị công phá, phía tây mặc dù còn có hai trăm vạn liên quân. Nhưng theo hắn thấy chỉ sợ hơn phân nửa phải thua chắc.
Lẽ ra nên uể oải mới phải, nhưng trong nội tâm, lại chẳng biết tại sao, lại nổi lên một tia nhìn có chút hả hê.
Lão tử gia nghiệp hủy hết, bọn ngươi có thể nào chỉ lo thân mình... Lúc này Nhậm Thiên Hành, lại không biết có người khi nghĩ đến hắn còn có tâm tư như thế.
Lúc này hắn đang mặt ủ mày chau nhìn về phía trước mắt.
Chỉ thấy vô số doanh trướng, rậm rạp chằng chịt, phân bố ở trên gò núi phía xa .
Dùng một trướng sáu người tính toán, trong liên doanh chí ít có bảy mươi vạn đại quân.
Huy Châu quân, tuyệt không phải không chịu nổi như thế nhân nghĩ. Nơi đây dù sao cũng là chiến loạn mấy năm liên tục, cường giả mới có thể sinh tồn.
Ở trong mắt hắn xem ra, chiến sĩ ở đây so với binh mã của Đại Thương còn mạnh hơn rất nhiều.
/1700
|