Trong điện là một hồi tĩnh mịch, là không người lên tiếng, là không người nói lời giải thích cho Tông Thủ. Thần sắc Khổng Dao cũng tái nhợt một mảnh, nghĩ lại cũng có chút sợ hãi. Tiến hành trả thù đối với Đạo môn, nàng là vui mừng đồng ý. Thực lại không có nghĩ đến, Tông Thủ sẽ mạo hiểm như thế.
Tông Thủ thì là một trận yên lặng, vẫn là ánh nhìn cầu trợ giúp ở trong điện. Chỗ ánh mắt chạm đến, tất cả mọi người đều hơi hơi tránh đi.
Tâm nghĩ những người này thật là hung ác, đây chính là chúng bạn xa lánh a. Cũng không chịu cho một cái bậc thang để hạ xuống.
Độc thân ngăn địch, tuy là không nghĩ tới Khiếu Nhật thằng này đối với những Huyền Diễm Kim Lân thú kia có lực uy hiếp mạnh như vậy. Nhưng lúc ấy, lại thật là có đến năm sáu mươi phần trăm nắm chắc, đối với Tông Nguyên cũng có lòng tin có thể kịp thời tìm đến.
Thực sự không đánh được, vậy trốn là được, độc chiến bảy ngàn thiết kỵ, bá vương thời cổ đại cũng không hơn gì cái này, nên không mất mặt.
Bất quá lúc này, những lời kia lại không thể hùng hồn nói ra.
Lúc này toàn bộ thân hình hắn phảng phất là mệt rã rời. Cốt cách toàn thân nát hơn mười chỗ, kinh mạch trong cơ thể cũng loạn tùng phèo.
Cùng bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ chiến đấu, cố nhiên là khí khái kinh người, khí thế không thua nửa phần.
Nhưng nếu như không phải Khiếu Nhật đột nhiên phát uy, Tông Nguyên lại đến chậm một chút, tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản được một cái thế công nữa, là cũng phải cân nhắc đào tẩu.
Trương Hoài vẫn là hùng hổ dọa người hướng bên này khi dễ, Tông Thủ lại là ngượng ngùng cười cười.
- Theo khanh nói nhưu vậy, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Bổn vương sẽ cẩn thận.
Hắn là quân vương của một quốc gia, càng là kiếm giả. Nếu như một trận chiến thiết yếu, tuyệt sẽ không lui bước. Hứa hẹn như thế, đã là cực hạn.
Người ở trong điện, cũng biết là không thể bức bách quá phận, thần sắc căng cứng đều là buông lỏng.
Xem sắc mặt Trương Hoài, cũng hơi hơi hòa hoãn. Tiếp đó rồi lại đem một cái tấu sớ dâng lên.
- Còn có một chuyện khác, chiếu văn mà quân thượng diệt đạo, đã bị thừa tướng cùng chư học sĩ nội các trả lại. Lại nói để cho Trương Hoài thay mặt bẩm báo quân thượng, chiếu này hắn không dám phụng theo. Mặc dù quân thượng có cưỡng ép phổ biến, thừa tướng cũng sẽ ở nghị sự điện đánh lén ngăn cản.
Lời ấy nói ra, hai tay mười ngón của Tông Thủ liền niết lên tiếng vang kèn kẹt.
Trương Hoài nhưng sắc mặt lại không đổi:
- Thay mặt thừa tướng có lời, người làm vua, không thẻ bởi vì giận dữ mà hưng binh, cũng không thể bởi vì vui vẻ mà định ra chính sách. Cùng đạo môn quyết liệt, lại cũng không thể ngăn trở người tín đạom cũng không thể bởi vì ngôn luận đạo gia kinh điển, liền có thêm tội. Đây là quốc quân loạn chiếu, muốn thỉnh quân thượng cẩn thận nghĩ lại!
Sắc mặt Tông Thủ đỏ lên, ghế dựa làm bằng hoàng kim đã dần dần biến thành bánh quai chèo.
Tử lão đầu này, lại đến bác bỏ ý hắn, rốt cuộc muốn náo đến dạng nào?
Nói ngược lại là rất có lý lẽ, nhưng lại để cho Tông Thủ hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Nhẫn thằng này, đã rất rất lâu rồi!
- Như vậy trừ cái đó ra, còn nói gì không?
Nhậm Thiên hành là hãi hùng khiếp vía, cảm giác được trong điện, cái thế áp âm lãnh kia khiến người ta sợ hãi.
Thầm nghĩ bá phụ a bá phụ, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào? Nếu quốc quân giận lên, chém đầu ngươi thì làm sao?
Chuyện cấm tuyệt Đạo môn cũng là sự tình có nguyên nhân. Những tu giả Đạo môn kia cũng có lý do đáng chết. Không cần phải vì một chút chuyện nhỏ này mà chọc giận quân thượng.
Mắt Trương Hoài giống như đã nhắm lại, cẩn thận suy nghĩ, vẫn là thản nhiên nói:
- Cử động lần này của quân thượng đơn giản là muốn mượn cớ hướng đạo môn hạ thủ. Muốn dừng quyền lực ở thế tục của hắn, thu hồi điền sản ruộng đất của các đạo quan, tặng cho nhân lực của Càn Thiên ta. Ý này tuy là đúng, nhưng lại không cần liên quan đến người vô tội. Càn Thiên ta, nếu là có người nói là tội nhân, liền không cần xét tội khác, liền lấy cực hình mà làm. Như vậy sợ là cách xã tắc diệt vong không xa. Nếu lo các Đạo quan này làm hại, chỉ cần thi triển thủ đoạn, khiến cho đạo lính thoát ly khỏi Đạo Linh khung cảnh quản thúc là được. Ly gián, thuế nặng, thậm chí là đầu danh trạng, đều là lương pháp.
Khổng Dao nhíu mày, quyền lực quân vương không được mở rộng, đây mới thực sự là điềm báo vong quốc chứ?
Không khỏi có chút hả hê nhìn nhìn Tông Thủ. Một màn hôm nay này, đều là do Tông Thủ nuông chiều sinh hư! Chẳng thể trách được người kahcs.
Cũng không biết Tông Thủ sẽ xử trí như thế nào? Đem Nhâm Bác một đao mà chém? Không có khả năng. Xem ở mặt mũi Nhậm Thiên Hành, tất nhiên sẽ lưu lại tính mạng của hắn.
Bất quá cũng sẽ không sống được khá giả, cử động lần này của Nhâm Bác, bất luận là quốc quân nào cũng đều là không nhẫn nhịn được.
Đã thấy Tông Thủ là lâm vào trầm tư. Sau một lát, mới nghiến răng nói:
- Vậy chia làm hai chiếu, do tham nghị điện xem xét.
Trong lòng thật sự là không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi. Tiếp theo nếu như lại có một chuyện như thế nào, vậy thật sự là không thể nhịn rồi.
Hơn mười người nơi này, nghe vậy trước tiên là liền giật mình, chợt liền tỉnh ngộ lại, ý của Tông Thủ, đúng là nhượng bộ.
Đối với Nhâm Bác kia, rõ ràng cũng không có xử trí gì.
Ánh mắt Trương Hoài chớp chớp, rồi sau đó đến bên cạnh Nhậm Thiên Hành, khẽ khom người, thành tâm thành ý, tất cung tất kính.
Tông Thủ lại có chút ít không giải thích được, nhìn nhìn cái hồng bảo thạch ở trước ngực, lúc này lại từ trước ngực của hắn phiêu đãng lên, hồng quang lập lòe.
Lúc này đây, nhưng có chút khiến cho người ta bực bội.
Khổng Dao yên lặng không nói, đồng thời lại không khỏi cảm thấy yên tâm. Nghĩ thầm xem ra là muốn mời phụ thân xuất thủ, cái dị bảo này, sợ là không áp chế nổi vương khí của quân thượng nữa.
Đột nhiên cảm thấy không vui, từ trong đại điện của cái nơi gọi là ‘Hành cung’ này trở về đến tẩm cung.
Tông Thủ như cũ là chỉ cảm thấy trong lồng ngực hơi có chút bị đè nén, nhưng sau một lát rồi lại bật cười một tiếng.
Tính toán của mình, thật đúng là bị lão già đáng chết kia toàn bộ xem thấu.
Lúc Phật tông toàn thịnh, chiến cứ lấy nửa thành thổ địa của Vân Giới, nhân khẩu hàng tỉ.
Nhưng là quy mô của Đạo môn, lại cũng không ở dưới. Những năm này cũng một mực hưng thịnh, không bị cái gì đả kích.
Cộng thêm tiền nhang đèn thường nhật, một năm sản xuất ở Đông Lâm, chí ít có nửa thành nhập vào trong môn phái hắn. Nhìn ở trong mắt, thật sự là có phần khiến cho người ta khó chịu.
Lần trước tuy là khu trục Lăng Vân tông cùng với rất nhiều tông môn của Đông Lâm, nhưng đối với rất nhiều Đạo quan ở bên trong cảnh nộ, lại không thể nào đả kích được.
Vốn là không muốn cùng Đạo Linh khung cảnh huyên náo quá đáng, nhưng hôm nay đã trở mặt, vậy lại không cần khách khí.
Hắn có thể cho phép tông phái tồn tại, lại tuyệt không cho phép cái tôn giáo này lớn mạnh.
Tông Thủ thì là một trận yên lặng, vẫn là ánh nhìn cầu trợ giúp ở trong điện. Chỗ ánh mắt chạm đến, tất cả mọi người đều hơi hơi tránh đi.
Tâm nghĩ những người này thật là hung ác, đây chính là chúng bạn xa lánh a. Cũng không chịu cho một cái bậc thang để hạ xuống.
Độc thân ngăn địch, tuy là không nghĩ tới Khiếu Nhật thằng này đối với những Huyền Diễm Kim Lân thú kia có lực uy hiếp mạnh như vậy. Nhưng lúc ấy, lại thật là có đến năm sáu mươi phần trăm nắm chắc, đối với Tông Nguyên cũng có lòng tin có thể kịp thời tìm đến.
Thực sự không đánh được, vậy trốn là được, độc chiến bảy ngàn thiết kỵ, bá vương thời cổ đại cũng không hơn gì cái này, nên không mất mặt.
Bất quá lúc này, những lời kia lại không thể hùng hồn nói ra.
Lúc này toàn bộ thân hình hắn phảng phất là mệt rã rời. Cốt cách toàn thân nát hơn mười chỗ, kinh mạch trong cơ thể cũng loạn tùng phèo.
Cùng bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ chiến đấu, cố nhiên là khí khái kinh người, khí thế không thua nửa phần.
Nhưng nếu như không phải Khiếu Nhật đột nhiên phát uy, Tông Nguyên lại đến chậm một chút, tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản được một cái thế công nữa, là cũng phải cân nhắc đào tẩu.
Trương Hoài vẫn là hùng hổ dọa người hướng bên này khi dễ, Tông Thủ lại là ngượng ngùng cười cười.
- Theo khanh nói nhưu vậy, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Bổn vương sẽ cẩn thận.
Hắn là quân vương của một quốc gia, càng là kiếm giả. Nếu như một trận chiến thiết yếu, tuyệt sẽ không lui bước. Hứa hẹn như thế, đã là cực hạn.
Người ở trong điện, cũng biết là không thể bức bách quá phận, thần sắc căng cứng đều là buông lỏng.
Xem sắc mặt Trương Hoài, cũng hơi hơi hòa hoãn. Tiếp đó rồi lại đem một cái tấu sớ dâng lên.
- Còn có một chuyện khác, chiếu văn mà quân thượng diệt đạo, đã bị thừa tướng cùng chư học sĩ nội các trả lại. Lại nói để cho Trương Hoài thay mặt bẩm báo quân thượng, chiếu này hắn không dám phụng theo. Mặc dù quân thượng có cưỡng ép phổ biến, thừa tướng cũng sẽ ở nghị sự điện đánh lén ngăn cản.
Lời ấy nói ra, hai tay mười ngón của Tông Thủ liền niết lên tiếng vang kèn kẹt.
Trương Hoài nhưng sắc mặt lại không đổi:
- Thay mặt thừa tướng có lời, người làm vua, không thẻ bởi vì giận dữ mà hưng binh, cũng không thể bởi vì vui vẻ mà định ra chính sách. Cùng đạo môn quyết liệt, lại cũng không thể ngăn trở người tín đạom cũng không thể bởi vì ngôn luận đạo gia kinh điển, liền có thêm tội. Đây là quốc quân loạn chiếu, muốn thỉnh quân thượng cẩn thận nghĩ lại!
Sắc mặt Tông Thủ đỏ lên, ghế dựa làm bằng hoàng kim đã dần dần biến thành bánh quai chèo.
Tử lão đầu này, lại đến bác bỏ ý hắn, rốt cuộc muốn náo đến dạng nào?
Nói ngược lại là rất có lý lẽ, nhưng lại để cho Tông Thủ hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Nhẫn thằng này, đã rất rất lâu rồi!
- Như vậy trừ cái đó ra, còn nói gì không?
Nhậm Thiên hành là hãi hùng khiếp vía, cảm giác được trong điện, cái thế áp âm lãnh kia khiến người ta sợ hãi.
Thầm nghĩ bá phụ a bá phụ, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào? Nếu quốc quân giận lên, chém đầu ngươi thì làm sao?
Chuyện cấm tuyệt Đạo môn cũng là sự tình có nguyên nhân. Những tu giả Đạo môn kia cũng có lý do đáng chết. Không cần phải vì một chút chuyện nhỏ này mà chọc giận quân thượng.
Mắt Trương Hoài giống như đã nhắm lại, cẩn thận suy nghĩ, vẫn là thản nhiên nói:
- Cử động lần này của quân thượng đơn giản là muốn mượn cớ hướng đạo môn hạ thủ. Muốn dừng quyền lực ở thế tục của hắn, thu hồi điền sản ruộng đất của các đạo quan, tặng cho nhân lực của Càn Thiên ta. Ý này tuy là đúng, nhưng lại không cần liên quan đến người vô tội. Càn Thiên ta, nếu là có người nói là tội nhân, liền không cần xét tội khác, liền lấy cực hình mà làm. Như vậy sợ là cách xã tắc diệt vong không xa. Nếu lo các Đạo quan này làm hại, chỉ cần thi triển thủ đoạn, khiến cho đạo lính thoát ly khỏi Đạo Linh khung cảnh quản thúc là được. Ly gián, thuế nặng, thậm chí là đầu danh trạng, đều là lương pháp.
Khổng Dao nhíu mày, quyền lực quân vương không được mở rộng, đây mới thực sự là điềm báo vong quốc chứ?
Không khỏi có chút hả hê nhìn nhìn Tông Thủ. Một màn hôm nay này, đều là do Tông Thủ nuông chiều sinh hư! Chẳng thể trách được người kahcs.
Cũng không biết Tông Thủ sẽ xử trí như thế nào? Đem Nhâm Bác một đao mà chém? Không có khả năng. Xem ở mặt mũi Nhậm Thiên Hành, tất nhiên sẽ lưu lại tính mạng của hắn.
Bất quá cũng sẽ không sống được khá giả, cử động lần này của Nhâm Bác, bất luận là quốc quân nào cũng đều là không nhẫn nhịn được.
Đã thấy Tông Thủ là lâm vào trầm tư. Sau một lát, mới nghiến răng nói:
- Vậy chia làm hai chiếu, do tham nghị điện xem xét.
Trong lòng thật sự là không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi. Tiếp theo nếu như lại có một chuyện như thế nào, vậy thật sự là không thể nhịn rồi.
Hơn mười người nơi này, nghe vậy trước tiên là liền giật mình, chợt liền tỉnh ngộ lại, ý của Tông Thủ, đúng là nhượng bộ.
Đối với Nhâm Bác kia, rõ ràng cũng không có xử trí gì.
Ánh mắt Trương Hoài chớp chớp, rồi sau đó đến bên cạnh Nhậm Thiên Hành, khẽ khom người, thành tâm thành ý, tất cung tất kính.
Tông Thủ lại có chút ít không giải thích được, nhìn nhìn cái hồng bảo thạch ở trước ngực, lúc này lại từ trước ngực của hắn phiêu đãng lên, hồng quang lập lòe.
Lúc này đây, nhưng có chút khiến cho người ta bực bội.
Khổng Dao yên lặng không nói, đồng thời lại không khỏi cảm thấy yên tâm. Nghĩ thầm xem ra là muốn mời phụ thân xuất thủ, cái dị bảo này, sợ là không áp chế nổi vương khí của quân thượng nữa.
Đột nhiên cảm thấy không vui, từ trong đại điện của cái nơi gọi là ‘Hành cung’ này trở về đến tẩm cung.
Tông Thủ như cũ là chỉ cảm thấy trong lồng ngực hơi có chút bị đè nén, nhưng sau một lát rồi lại bật cười một tiếng.
Tính toán của mình, thật đúng là bị lão già đáng chết kia toàn bộ xem thấu.
Lúc Phật tông toàn thịnh, chiến cứ lấy nửa thành thổ địa của Vân Giới, nhân khẩu hàng tỉ.
Nhưng là quy mô của Đạo môn, lại cũng không ở dưới. Những năm này cũng một mực hưng thịnh, không bị cái gì đả kích.
Cộng thêm tiền nhang đèn thường nhật, một năm sản xuất ở Đông Lâm, chí ít có nửa thành nhập vào trong môn phái hắn. Nhìn ở trong mắt, thật sự là có phần khiến cho người ta khó chịu.
Lần trước tuy là khu trục Lăng Vân tông cùng với rất nhiều tông môn của Đông Lâm, nhưng đối với rất nhiều Đạo quan ở bên trong cảnh nộ, lại không thể nào đả kích được.
Vốn là không muốn cùng Đạo Linh khung cảnh huyên náo quá đáng, nhưng hôm nay đã trở mặt, vậy lại không cần khách khí.
Hắn có thể cho phép tông phái tồn tại, lại tuyệt không cho phép cái tôn giáo này lớn mạnh.
/1700
|