- Song mạch thân thể sao?
Liêm Nhị vốn muốn giễu cợt, lúc nà lại kinh ngạc nhìn Tông Thủ.
Song mạch chi thân, có thể vào cửu giai, thật là hiếm thấy.
Sau đó sâu trong mắt lại càng nhiều thêm vài phần khinh thị.
Dùng song mạch chi thân, người dù có thành tựu thì một thân chiến lực đều vô cùng nhỏ yếu, không chịu nổi khổ chiến.
- Thầm mến Minh Nữ điện hạ, một tên tu giả Thiên Cảnh nho nhỏ, xứng sao?
Tông Thủ thần sắc hờ hững, không chút nào vì những lời này mà thay đổi. Hai mắt bình tĩnh, nhìn kỹ nhất cử nhất động của Củng Hân Nhiên.
Vẫn còn nửa phần cảm tình khi còn sống, còn có một tia hi vọng vãn hồi.
Hắn cũng tuyệt không muốn dễ dàng giết chết nàng. Nhất định sẽ hết toàn lực khiến Củng Hân Nhiên khôi phục lại.
Chỉ là trong nội tâm lại không tự kìm hãm được dần dần lạnh buốt, một tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất.
Người trước mắt, tuyệt đối không phải là Củng Hân Nhiên, mà là Cửu U Minh Nữ!
Chỉ có thể là địch, lại không thể làm bạn.
Trong nội tâm chính thầm thở dài, rồi sau đó chợt nghe trên bầu trời, truyền ra một tiếng cười lớn:
- Phế vật? Kiếm đạo đệ nhất Vân Giới đương thời, cường giả vô địch, Yêu tộc chi Vương quản hạt ức vạn dặm. Rõ ràng bị người nói là phế vật? Cũng không biết nhưng người bại vong trong tay vị phế vật này sau khi nghe được sẽ có cảm tưởng gì?
Thanh âm hạ thấp, một thanh sam đạo sĩ, chợt xuất hiện ở phía chân trời ngoài mấy chục dặm.
Tông Thủ lạnh lùng nhìn lên bầu trời, nhớ rõ hắn từng nói qua. Phàm là môn hạ của Đạo Linh khung cảnh, gặp sẽ chém ngay!
Người này, gan chó thật lớn!
Liêm Nhị nghe vậy liền hơi hơi ngoài ý muốn. Cao thấp đánh giá Tông Thủ, sau đó liền nghi hoặc lắc đầu.
Thật sự nhìn không ra người trước mắt này có nửa không tầm thường nào.
Vô địch Vân Giới, đây là khoác lác a. Đây là chuyện mà mấy trăm năm trước, rất nhiều anh kiệt đều làm không được.
Cũng không tin tên cửu giai song mạch chi thân này lại có thể làm được.
Mặc dù là thực, cũng chỉ là không có cường nhân, để tên nhãi xưng hùng thôi!
Củng Hân Nhiên như đang suy tư nhớ lại, thật lâu sau lại cười cười:
- Ta nhớ rồi, là ngươi mai táng ta ở nơi cửu âm tuyệt địa này, như thế phải đa tạ rồi. Tính toán ra, đây cũng là ân tái tạo, không thể không trả. Không biết có nguyện chết để hiệu lực dưới trướng của Bổn cung hay không?
Tông Thủ nhíu mày, tạm thời không để ý tới thanh sam đạo nhân thân phân không rõ kia, ngược lại nhìn kỹ Củng Hân Nhiên, chỉ thấy ánh mắt nàng thản nhiên, từ cao nhìn xuống, cũng không nửa phần lập loè.
Xem ra thật sự xem lời kia như lẽ đương nhiên vậy.
Tiếp theo trong nháy mắt, tiếng nói của Củng Hân Nhiên lại lần nữa biến đổi:
- A... ta nhớ ngươi là con trai Yêu Vương phải không? Chủ nhân đời sau của Càn Thiên Sơn, không biết giờ đã kế vị chưa? Đúng rồi, ta mới vừa nghe người gọi ngươi là quân thượng, tất nhiên đã là Càn Thiên Chi Chủ đúng không? Bá chủ Đông Lâm Tây Bắc, hùng cứ ba tỉnh, con dân quá ức --
Lời vừa nói ra, trong mắt Cốt Diệt lập tức Âm Hỏa phóng đại, lần nữa chú mục Tông Thủ. Đao ý xông lăng, xa xa khóa đi.
Mà Liêm Nhị kia cũng quái dị ha ha cười cười.
- Nguyên lai còn là Vương một quốc gia, thất kính thất kính. Chỉ là nếu vậy thì lại càng thêm thú vị rồi. Thân phận người này đối với chúng ta rất hữu dụng. Không biết Minh Nữ điện hạ, nghĩ như thế nào --
Nhưng lại đối với lời kiếm đạo đệ nhất, vô địch đương thời vừa rồi hoàn toàn không thèm để ý tới.
Mặc dù thật sự là vô địch, đó cũng là người mấy trăm năm sau, có gì phải sợ chứ?
Củng Hân Nhiên cũng như có điều suy nghĩ:
- Nói cũng đúng! Thân phận quốc chủ của người này quả thật có chút tác dụng.
Tông Thủ vốn đã không còn hy vọng, lúc này nghe vậy cũng không thích không giận, chỉ âm thầm thở dài. Hai nắm chặt hai đấm, trong cơ thể cương kình bừng bừng phấn chấn, đã chuẩn bị ra tay.
Nhưng lập tức trong nội tâm liền khẽ nhúc nhích, Linh Giác dao cảm, chỉ cảm thấy trên bầu trời sau lưng lại có một đạo khí cơ độn xuống.
Thực lực nhỏ yếu, vừa đến chỗ khói đen thâm trầm đầy trời đã chống đỡ hết nổi. Được Tông Thủ dùng một đạo chân lực bảo vệ, mới có thể tiếp tục bình yên độn xuống.
Thực lực mới đến lục giai. Đúng là Củng Duyệt.
Mà trên mặt Tông Thủ lúc này lại hiện lên một tia do dự.
Dùng tình huống của Củng Hân Nhiên hiện giờ, mặc dù Củng Duyệt có đến cũng chỉ vô dụng, ngược lại càng thêm hung hiểm.
Nhưng tiếp theo lại không tự kìm hãm được nổi lên một tia hi vọng.
Tông Thủ hắn dù sao chỉ là sư đệ của Củng Hân Nhiên, mặc dù khi còn sống có giao hảo nhưng cũng là cách một tầng.
Củng Duyệt lại là thân đệ duy nhất của nàng --
Chỉ thoáng chần chờ, Củng Duyệt cũng đã đáp xuống bên cạnh hắn.
Thần sắc vốn một hồi hoảng hốt, trong mắt thần sắc phức tạp thương cảm, lại mang theo vài phần kỳ vọng mở miệng:
- Nhiên tỷ, không biết còn nhớ rõ Duyệt nhi không?
- Duyệt nhi? Tự nhiên nhớ rõ, thân đệ đệ của Bổn cung khi còn sống, tên là Củng Duyệt đúng không
Củng Hân Nhiên dời đi ánh mắt, có chút hăng hái theo tiếng nhìn sang. Rồi sau đó có chút gật đầu thoả mãn:
- Ngươi đã trưởng thành rồi, rất giống phụ thân đấy! Chỉ sáu năm ngắn ngủi đã vào lục giai, rất không tồi! Đến bên tỷ tỷ, để ta nhìn kỹ xem--
Củng Duyệt nghe vậy lập tức vui vẻ, cũng không nghĩ gì liền đi đến bên cạnh.
Tông Thủ trong nội tâm lại lần nữa trầm xuống, âm thầm phòng bị. Lời Củng Hân Nhiên không hề giống như khi gặp thân nhân. Không hề phập phồng chấn động, trên mặt cũng vẫn không có nửa phần tình cảm.
Song phương cách xa nhau bất quá trăm trượng, Củng Duyệt chỉ đi hơn mười bước, đã đến trước người Củng Hân Nhiên không xa.
Lại chỉ thấy Củng Hân Nhiên bỗng dưng nhấc bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng điểm một ngón về phía mi tâm Củng Duyệt.
Củng Duyệt lập tức vẻ sợ hãi kinh tuyệt. Mắt thấy ngón giữa có một điểm hắc khí, muốn khắc sâu vào mi tâm, nhưng hắn lại không thể động đậy nổi.
Trong điểm đen kia bao hàm đầy tử khí, chưa điểm đến, cũng đã tại bắt đầu cướp đoạt sinh cơ trong cơ thể hắn. Đang nhắm mắt chờ chết, lại chỉ cảm thấy sau lưng, phảng phất như bị người mạnh mẽ kéo lại vậy. Thân hình nhanh chóng lùi lại đến bên cạnh Tông Thủ.
Lúc này mặc dù đã thoát hiểm, nhưng Củng Duyệt nghĩ lại vẫn sợ không thôi. Ngược lại nghi hoặc nhìn đối diện.
Biết được vừa rồi nếu Tông Thủ không kịp thời ra tay cứu trợ, lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Nhiên tỷ nàng, không phải nhận ra mình sao? Sao lại hạ sát thủ?
Nhớ rõ khi còn bé, thương yêu hắn nhất, chính là vị Nhị tỷ này mà.
Không đợi hắn mở miệng hỏi, Tông Thủ đã trầm giọng mở miệng:
- Vì sao phải như thế? Hắn là thân đệ duy nhất của ngươi mà --
Củng Hân Nhiên nghe vậy, lại ngược lại có chút nghi hoặc, chân mày cau lại nói:
- Ngươi người này sao lại nhiều chuyện như vậy? Giống như ta chẳng lẽ có gì không tốt? Ở bên cạnh ta, mới tiện trông nom.
Liêm Nhị vốn muốn giễu cợt, lúc nà lại kinh ngạc nhìn Tông Thủ.
Song mạch chi thân, có thể vào cửu giai, thật là hiếm thấy.
Sau đó sâu trong mắt lại càng nhiều thêm vài phần khinh thị.
Dùng song mạch chi thân, người dù có thành tựu thì một thân chiến lực đều vô cùng nhỏ yếu, không chịu nổi khổ chiến.
- Thầm mến Minh Nữ điện hạ, một tên tu giả Thiên Cảnh nho nhỏ, xứng sao?
Tông Thủ thần sắc hờ hững, không chút nào vì những lời này mà thay đổi. Hai mắt bình tĩnh, nhìn kỹ nhất cử nhất động của Củng Hân Nhiên.
Vẫn còn nửa phần cảm tình khi còn sống, còn có một tia hi vọng vãn hồi.
Hắn cũng tuyệt không muốn dễ dàng giết chết nàng. Nhất định sẽ hết toàn lực khiến Củng Hân Nhiên khôi phục lại.
Chỉ là trong nội tâm lại không tự kìm hãm được dần dần lạnh buốt, một tia hi vọng cuối cùng cũng biến mất.
Người trước mắt, tuyệt đối không phải là Củng Hân Nhiên, mà là Cửu U Minh Nữ!
Chỉ có thể là địch, lại không thể làm bạn.
Trong nội tâm chính thầm thở dài, rồi sau đó chợt nghe trên bầu trời, truyền ra một tiếng cười lớn:
- Phế vật? Kiếm đạo đệ nhất Vân Giới đương thời, cường giả vô địch, Yêu tộc chi Vương quản hạt ức vạn dặm. Rõ ràng bị người nói là phế vật? Cũng không biết nhưng người bại vong trong tay vị phế vật này sau khi nghe được sẽ có cảm tưởng gì?
Thanh âm hạ thấp, một thanh sam đạo sĩ, chợt xuất hiện ở phía chân trời ngoài mấy chục dặm.
Tông Thủ lạnh lùng nhìn lên bầu trời, nhớ rõ hắn từng nói qua. Phàm là môn hạ của Đạo Linh khung cảnh, gặp sẽ chém ngay!
Người này, gan chó thật lớn!
Liêm Nhị nghe vậy liền hơi hơi ngoài ý muốn. Cao thấp đánh giá Tông Thủ, sau đó liền nghi hoặc lắc đầu.
Thật sự nhìn không ra người trước mắt này có nửa không tầm thường nào.
Vô địch Vân Giới, đây là khoác lác a. Đây là chuyện mà mấy trăm năm trước, rất nhiều anh kiệt đều làm không được.
Cũng không tin tên cửu giai song mạch chi thân này lại có thể làm được.
Mặc dù là thực, cũng chỉ là không có cường nhân, để tên nhãi xưng hùng thôi!
Củng Hân Nhiên như đang suy tư nhớ lại, thật lâu sau lại cười cười:
- Ta nhớ rồi, là ngươi mai táng ta ở nơi cửu âm tuyệt địa này, như thế phải đa tạ rồi. Tính toán ra, đây cũng là ân tái tạo, không thể không trả. Không biết có nguyện chết để hiệu lực dưới trướng của Bổn cung hay không?
Tông Thủ nhíu mày, tạm thời không để ý tới thanh sam đạo nhân thân phân không rõ kia, ngược lại nhìn kỹ Củng Hân Nhiên, chỉ thấy ánh mắt nàng thản nhiên, từ cao nhìn xuống, cũng không nửa phần lập loè.
Xem ra thật sự xem lời kia như lẽ đương nhiên vậy.
Tiếp theo trong nháy mắt, tiếng nói của Củng Hân Nhiên lại lần nữa biến đổi:
- A... ta nhớ ngươi là con trai Yêu Vương phải không? Chủ nhân đời sau của Càn Thiên Sơn, không biết giờ đã kế vị chưa? Đúng rồi, ta mới vừa nghe người gọi ngươi là quân thượng, tất nhiên đã là Càn Thiên Chi Chủ đúng không? Bá chủ Đông Lâm Tây Bắc, hùng cứ ba tỉnh, con dân quá ức --
Lời vừa nói ra, trong mắt Cốt Diệt lập tức Âm Hỏa phóng đại, lần nữa chú mục Tông Thủ. Đao ý xông lăng, xa xa khóa đi.
Mà Liêm Nhị kia cũng quái dị ha ha cười cười.
- Nguyên lai còn là Vương một quốc gia, thất kính thất kính. Chỉ là nếu vậy thì lại càng thêm thú vị rồi. Thân phận người này đối với chúng ta rất hữu dụng. Không biết Minh Nữ điện hạ, nghĩ như thế nào --
Nhưng lại đối với lời kiếm đạo đệ nhất, vô địch đương thời vừa rồi hoàn toàn không thèm để ý tới.
Mặc dù thật sự là vô địch, đó cũng là người mấy trăm năm sau, có gì phải sợ chứ?
Củng Hân Nhiên cũng như có điều suy nghĩ:
- Nói cũng đúng! Thân phận quốc chủ của người này quả thật có chút tác dụng.
Tông Thủ vốn đã không còn hy vọng, lúc này nghe vậy cũng không thích không giận, chỉ âm thầm thở dài. Hai nắm chặt hai đấm, trong cơ thể cương kình bừng bừng phấn chấn, đã chuẩn bị ra tay.
Nhưng lập tức trong nội tâm liền khẽ nhúc nhích, Linh Giác dao cảm, chỉ cảm thấy trên bầu trời sau lưng lại có một đạo khí cơ độn xuống.
Thực lực nhỏ yếu, vừa đến chỗ khói đen thâm trầm đầy trời đã chống đỡ hết nổi. Được Tông Thủ dùng một đạo chân lực bảo vệ, mới có thể tiếp tục bình yên độn xuống.
Thực lực mới đến lục giai. Đúng là Củng Duyệt.
Mà trên mặt Tông Thủ lúc này lại hiện lên một tia do dự.
Dùng tình huống của Củng Hân Nhiên hiện giờ, mặc dù Củng Duyệt có đến cũng chỉ vô dụng, ngược lại càng thêm hung hiểm.
Nhưng tiếp theo lại không tự kìm hãm được nổi lên một tia hi vọng.
Tông Thủ hắn dù sao chỉ là sư đệ của Củng Hân Nhiên, mặc dù khi còn sống có giao hảo nhưng cũng là cách một tầng.
Củng Duyệt lại là thân đệ duy nhất của nàng --
Chỉ thoáng chần chờ, Củng Duyệt cũng đã đáp xuống bên cạnh hắn.
Thần sắc vốn một hồi hoảng hốt, trong mắt thần sắc phức tạp thương cảm, lại mang theo vài phần kỳ vọng mở miệng:
- Nhiên tỷ, không biết còn nhớ rõ Duyệt nhi không?
- Duyệt nhi? Tự nhiên nhớ rõ, thân đệ đệ của Bổn cung khi còn sống, tên là Củng Duyệt đúng không
Củng Hân Nhiên dời đi ánh mắt, có chút hăng hái theo tiếng nhìn sang. Rồi sau đó có chút gật đầu thoả mãn:
- Ngươi đã trưởng thành rồi, rất giống phụ thân đấy! Chỉ sáu năm ngắn ngủi đã vào lục giai, rất không tồi! Đến bên tỷ tỷ, để ta nhìn kỹ xem--
Củng Duyệt nghe vậy lập tức vui vẻ, cũng không nghĩ gì liền đi đến bên cạnh.
Tông Thủ trong nội tâm lại lần nữa trầm xuống, âm thầm phòng bị. Lời Củng Hân Nhiên không hề giống như khi gặp thân nhân. Không hề phập phồng chấn động, trên mặt cũng vẫn không có nửa phần tình cảm.
Song phương cách xa nhau bất quá trăm trượng, Củng Duyệt chỉ đi hơn mười bước, đã đến trước người Củng Hân Nhiên không xa.
Lại chỉ thấy Củng Hân Nhiên bỗng dưng nhấc bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng điểm một ngón về phía mi tâm Củng Duyệt.
Củng Duyệt lập tức vẻ sợ hãi kinh tuyệt. Mắt thấy ngón giữa có một điểm hắc khí, muốn khắc sâu vào mi tâm, nhưng hắn lại không thể động đậy nổi.
Trong điểm đen kia bao hàm đầy tử khí, chưa điểm đến, cũng đã tại bắt đầu cướp đoạt sinh cơ trong cơ thể hắn. Đang nhắm mắt chờ chết, lại chỉ cảm thấy sau lưng, phảng phất như bị người mạnh mẽ kéo lại vậy. Thân hình nhanh chóng lùi lại đến bên cạnh Tông Thủ.
Lúc này mặc dù đã thoát hiểm, nhưng Củng Duyệt nghĩ lại vẫn sợ không thôi. Ngược lại nghi hoặc nhìn đối diện.
Biết được vừa rồi nếu Tông Thủ không kịp thời ra tay cứu trợ, lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Nhiên tỷ nàng, không phải nhận ra mình sao? Sao lại hạ sát thủ?
Nhớ rõ khi còn bé, thương yêu hắn nhất, chính là vị Nhị tỷ này mà.
Không đợi hắn mở miệng hỏi, Tông Thủ đã trầm giọng mở miệng:
- Vì sao phải như thế? Hắn là thân đệ duy nhất của ngươi mà --
Củng Hân Nhiên nghe vậy, lại ngược lại có chút nghi hoặc, chân mày cau lại nói:
- Ngươi người này sao lại nhiều chuyện như vậy? Giống như ta chẳng lẽ có gì không tốt? Ở bên cạnh ta, mới tiện trông nom.
/1700
|