Biết được vị này, cùng Bách Nhược Bích Trúc, đều là nhân vật vô cùng cao minh đương thời..
Chỉ là hai người sau bởi vì tông môn nên đã lại Vân Giới. Mà Từ Vấn này, lại từ lúc mấy trăm năm trước, đã bước vào tiên cảnh, ly khai khỏi giới này rooif.
Đều là người trong Đạo Môn, Nghiêm Phi Bạch ngược lại không có địch ý gì, trong mắt Ca Hàm Vận lại mang theo cảnh giác nhàn nhạt.
- Hai vị đạo hữu, đã lâu không gặp! Từ Vấn cực kỳ nhung nhớ!
Thi cái lễ, tiếp theo Từ Vấn lại cười nhạt một tiếng:
- Bần đạo đến đây, tự nhiên là vì hàng yêu trừ ma! Chẳng lẽ chỉ có Hạo Huyền Tông các ngươi vì thương sinh thiên hạ bôn tẩu, mà không cho phép Đạo Môn ta, vì thế gian sinh linh này làm ra chút chuyện sao?
Bách Nhược nhíu mày, rõ ràng không tin, trên mặt vẫn tràn đầy ý đề phòng.
Từ Vấn tiếp theo lại giễu cợt một tiếng:
- Ta nghe nói Bách Nhược ngươi có một vị đệ tử đích truyền, có giao hảo với Tông Thủ. Gần đây ở Đông Lâm Huy Châu, hai phái các ngươi đều có phần cầm đi một ít mạch khoáng, thậm chí mở thêm không ít đạo quán. Sao hả? Chỉ với những chỗ tốt này đã khiến hai đại thánh địa tông phái các ngươi cam tâm hiện lực cho vị Yêu Vương điện hạ này rồi sao?
Bích Trúc vốn yên lặng ở bên lắng nghe, lúc này nghe vậy, mới giương mắt mở miệng:
- Nói là hiệu lực, cũng có thể. Thế gian này vốn không có chuyện không làm mà hưởng, chúng ta đã nhận chỗ tốt từ Càn Thiên Sơn, dĩ nhiên phải bảo vệ con dân hắn. Huống chi chuyện hôm nay, vốn có quan hệ không cạn với hai tông ta. Thực không nhọc người bên ngoài quan tâm! Ngược lại Từ huynh, kính xin giải thích chuyện hôm nay! Nếu không Bích Trúc, tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
Mắt Từ Vấn có chút nhíu lại. Ngược lại ngơ ngẩn, tiếp theo lại cười cười.
- Yên tâm đi! Từ Vấn tới đây, chỉ là muốn xem thử sâu cạn của vị Càn Thiên quốc chủ này. Xem thử danh tiếng vô địch có thật không. Dám tuyên bố muốn diệt Đạo môn ta là nhân vật bực nào? Sẽ không ngăn các ngươi diệt trừ Cửu U Minh Nữ đâu--
Nói đến đây, khóe môi Từ Vấn lại lần nữa cong lên, giọng mỉa mai hỏi lại:
- Mặc dù bản đạo thật sự trong lòng có ác ý với vị Yêu Vương này, nhưng cũng sẽ không chọn ra tay vào lúc này đến. Nói đến có mấy vị ở đây, Từ Vấn ta sao dám nhúc nhích chứ?
Thần sắc mấy người Bích Trúc cũng không nhẹ nhõm nửa phần, ngược lại vẻ lo lắng càng đậm.
Từ Vấn nói sẽ không động thủ, chỉ muốn đứng ngoài quan sát. Cũng không cần hắn ra tay, nhưng có hắn ở đây, lại khiến mọi người, tính cả mấy bộ kiếm trận, đều bị một mực kiềm chế, không thể ra tay trợ Tông Thủ được.
Mà mặc dù biết rõ đối phương ở trong tối giúp Cửu U Minh Nữ và hai tên thuộc hạ, nhưng lại không thể tránh được.
Ngược lại cũng không phải bọn hắn hợp lực không thắng được Từ Vấn, mà là dùng năng lực của người này cũng đủ để tiến thối tự nhiên!
Càng nghĩ, kế sách duy nhất chỉ có thể là cẩn thận đề phòng.
- Nói đến ở đây, muốn tánh mạng Tông Thủ cũng không phải chỉ mình bản đạo. Chư vị thay vì lo lắng Từ Vấn ta, chẳng bằng lo lắng xem Tông Thủ, có thể giữ được tánh mạng dưới tay Minh Nữ này không thì hơn --
Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng nổ ầm ầm cắt đứt
Tầm mắt mọi người cũng lần nữa bị tình hình trong âm vụ phía dưới hấp dẫn. /
Vừa lúc Tông Thủ ra quyền, đánh lui đao ảnh đầy trời.
Ánh mắt Từ Vấn ánh mắt, vô ý thức ngưng tụ, rồi sau đó lại nhẹ trào một tiếng.
- Nguyên lai đã bắt đầu rồi sao? Quả nhiên là đồ nhà quê đi ra từ Minh Giới, thật không biết lượng sức! Thật sự cho rằng hiện giờ vẫn là mấy trăm năm trước sao? Ếch ngồi đáy giếng, không biết thế giới rộng. Một nhân vật như con kiến cũng dám coi thường anh hào đương thời, thật sự là buồn cười! Kiếm đạo đệ nhất, Vân Giới vô địch, làm sao chỉ có Linh Vũ hợp nhất bốn thành được? Minh Giới thiên nữ, Càn Thiên Yêu Vương. Ha ha, bản đạo cực kỳ chờ mong --
Thanh âm tuy nhỏ, lại không chút nào che lấp, cường giả tứ phương đều nghe được.
Tông Thủ chẳng muốn để ý, nói một câu thật có lỗi với Củng Duyệt, lôi dực 3000 trượng sau lưng liền bỗng nhiên vỗ một cái.
Khoảng cách trăm trượng, lập tức vượt qua!
Liêm Nhị lại thấy giận dữ, tiến lên trước, ngăn ở trước người Củng Hân Nhiên. Đại chùy trong tay huy động, vô cùng dữ dội nện xuống Tông Thủ!
Lúc vung chùy, toàn bộ sơn thể phía dưới, thậm chí tính cả đầu sơn mạch ngàn dặm. Đều mạnh mẽ nhoáng một cái, mang đến cho người một loại cảm giác bị sinh sinh rút ra, giơ lên không trung.
Mà khi chùy đánh xuống thì phảng phất như ngàn vạn tòa cự sơn, đồng thời nghiền áp đến.
Khiến thời không bạo chấn, hoàn toàn không cách nào chịu tải nổi lực, một tia vết rách màu đen tràn ngập ngàn trượng.
Một chùy này, ngay cả Từ Vấn đang nói lời chê cười trên không trung cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Còn lại đám người Bích Trúc sắc mặt cũng khẽ biến.
Ngay đồng thời, trong tay Tông Thủ cũng có một đạo kiếm quang từ trong vỏ chém lên!
Tiện tay chém ra, như mây trắng xuất tụ, phá vỡ mà vào trong chùy cương thế như vạn quân kia.
Cửu Cửu Long Ảnh chi Bạch Kim Long Kiếm!
Dung hợp Thuấn Không Kiếm ý, một kiếm này phảng phất như không gì kiềm giữ được vậy.
Tựa như là một đầu Cự Long màu trắng ngang trời mà đi.
Chỉ nghe là ‘ Xùy~~ ’ một tiếng vang nhỏ, cơ hồ không có bất kỳ tiếng chấn minh khi kim loại giáp công nào cả nhưng ‘ dãy núi ’ đã vỡ vụn, cự chùy khổng lồ kia cũng bị cắt thành hai đoạn.
Hơn phân nửa cự chùy hình cầu bay lên không trung.
Liêm Nhị trực tiếp sửng sốt, chùy trong tay hắn là lấy Minh Giới vẫn kim tạo thành, là pháp binh lục giai! Sao lại nói đứt liền đứt? Đây rốt cuộc là kiếm thuật gì lại sắc bén như thế, biến thái như thế --?
Xem phối binh của Tông Thủ, tựa hồ cũng không phải là kiếm khí gì cả --
Lập tức liền thấy trước mắt lại có một điểm kiếm quang xông tới.
Tất cả khí cương, đều ngưng tại một chỗ. Lại khiến cho người cảm giác long trời lở đất, không chỗ có thể trốn, cũng không thể tránh được.
Liêm Nhị thét lên một tiếng, vô ý thức lùi nhanh lại, huy động hắc thuẫn cực lớn kia ngăn đón trước người.
Boonggg!
Một tiếng trầm đục, cự lực trùng kích. Liêm Nhị lại không vững vàng thân hình, bị Kiếm lực mạnh mà xông bay đi.
Sắc mặt cũng trắng bệch, kiếm quang như Long Kiếm kia trực tiếp phá vỡ hắc thuẫn, đâm ra một cái lỗ thủng.
Mà kiếm khí còn sót lại, vẫn không dừng lại. Gần như xuyên thủng ngực bủng của hắn!
Hắn là một người chết, ngược lại không sợ thân thể này bị thương, chỉ mấy hơi thở, miệng vết thương sẽ khép lại.
Chỉ là kiếm của người này lại mạnh đến khiến hắn sinh ra thêm vài phần sợ hãi!
Trong lòng biết cho dù là lúc thực lực chưa từng suy yếu, toàn thịnh, cũng không ngắn được ba kiếm của Tông Thủ!
Nói là Vân Giới vô địch, kiếm đạo đệ nhất, thực không nửa phần nói ngoa. Thế gian này rốt cục là sao vậy? Rõ ràng sinh ra quái vật như vậy?
Tông Thủ không thèm nhìn Liêm Nhị, bách mở người này. Ánh mắt của hắn, tựu lại một lần nữa giao thoa với Củng Hân Nhiên.
Chỉ là hai người sau bởi vì tông môn nên đã lại Vân Giới. Mà Từ Vấn này, lại từ lúc mấy trăm năm trước, đã bước vào tiên cảnh, ly khai khỏi giới này rooif.
Đều là người trong Đạo Môn, Nghiêm Phi Bạch ngược lại không có địch ý gì, trong mắt Ca Hàm Vận lại mang theo cảnh giác nhàn nhạt.
- Hai vị đạo hữu, đã lâu không gặp! Từ Vấn cực kỳ nhung nhớ!
Thi cái lễ, tiếp theo Từ Vấn lại cười nhạt một tiếng:
- Bần đạo đến đây, tự nhiên là vì hàng yêu trừ ma! Chẳng lẽ chỉ có Hạo Huyền Tông các ngươi vì thương sinh thiên hạ bôn tẩu, mà không cho phép Đạo Môn ta, vì thế gian sinh linh này làm ra chút chuyện sao?
Bách Nhược nhíu mày, rõ ràng không tin, trên mặt vẫn tràn đầy ý đề phòng.
Từ Vấn tiếp theo lại giễu cợt một tiếng:
- Ta nghe nói Bách Nhược ngươi có một vị đệ tử đích truyền, có giao hảo với Tông Thủ. Gần đây ở Đông Lâm Huy Châu, hai phái các ngươi đều có phần cầm đi một ít mạch khoáng, thậm chí mở thêm không ít đạo quán. Sao hả? Chỉ với những chỗ tốt này đã khiến hai đại thánh địa tông phái các ngươi cam tâm hiện lực cho vị Yêu Vương điện hạ này rồi sao?
Bích Trúc vốn yên lặng ở bên lắng nghe, lúc này nghe vậy, mới giương mắt mở miệng:
- Nói là hiệu lực, cũng có thể. Thế gian này vốn không có chuyện không làm mà hưởng, chúng ta đã nhận chỗ tốt từ Càn Thiên Sơn, dĩ nhiên phải bảo vệ con dân hắn. Huống chi chuyện hôm nay, vốn có quan hệ không cạn với hai tông ta. Thực không nhọc người bên ngoài quan tâm! Ngược lại Từ huynh, kính xin giải thích chuyện hôm nay! Nếu không Bích Trúc, tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.
Mắt Từ Vấn có chút nhíu lại. Ngược lại ngơ ngẩn, tiếp theo lại cười cười.
- Yên tâm đi! Từ Vấn tới đây, chỉ là muốn xem thử sâu cạn của vị Càn Thiên quốc chủ này. Xem thử danh tiếng vô địch có thật không. Dám tuyên bố muốn diệt Đạo môn ta là nhân vật bực nào? Sẽ không ngăn các ngươi diệt trừ Cửu U Minh Nữ đâu--
Nói đến đây, khóe môi Từ Vấn lại lần nữa cong lên, giọng mỉa mai hỏi lại:
- Mặc dù bản đạo thật sự trong lòng có ác ý với vị Yêu Vương này, nhưng cũng sẽ không chọn ra tay vào lúc này đến. Nói đến có mấy vị ở đây, Từ Vấn ta sao dám nhúc nhích chứ?
Thần sắc mấy người Bích Trúc cũng không nhẹ nhõm nửa phần, ngược lại vẻ lo lắng càng đậm.
Từ Vấn nói sẽ không động thủ, chỉ muốn đứng ngoài quan sát. Cũng không cần hắn ra tay, nhưng có hắn ở đây, lại khiến mọi người, tính cả mấy bộ kiếm trận, đều bị một mực kiềm chế, không thể ra tay trợ Tông Thủ được.
Mà mặc dù biết rõ đối phương ở trong tối giúp Cửu U Minh Nữ và hai tên thuộc hạ, nhưng lại không thể tránh được.
Ngược lại cũng không phải bọn hắn hợp lực không thắng được Từ Vấn, mà là dùng năng lực của người này cũng đủ để tiến thối tự nhiên!
Càng nghĩ, kế sách duy nhất chỉ có thể là cẩn thận đề phòng.
- Nói đến ở đây, muốn tánh mạng Tông Thủ cũng không phải chỉ mình bản đạo. Chư vị thay vì lo lắng Từ Vấn ta, chẳng bằng lo lắng xem Tông Thủ, có thể giữ được tánh mạng dưới tay Minh Nữ này không thì hơn --
Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng nổ ầm ầm cắt đứt
Tầm mắt mọi người cũng lần nữa bị tình hình trong âm vụ phía dưới hấp dẫn. /
Vừa lúc Tông Thủ ra quyền, đánh lui đao ảnh đầy trời.
Ánh mắt Từ Vấn ánh mắt, vô ý thức ngưng tụ, rồi sau đó lại nhẹ trào một tiếng.
- Nguyên lai đã bắt đầu rồi sao? Quả nhiên là đồ nhà quê đi ra từ Minh Giới, thật không biết lượng sức! Thật sự cho rằng hiện giờ vẫn là mấy trăm năm trước sao? Ếch ngồi đáy giếng, không biết thế giới rộng. Một nhân vật như con kiến cũng dám coi thường anh hào đương thời, thật sự là buồn cười! Kiếm đạo đệ nhất, Vân Giới vô địch, làm sao chỉ có Linh Vũ hợp nhất bốn thành được? Minh Giới thiên nữ, Càn Thiên Yêu Vương. Ha ha, bản đạo cực kỳ chờ mong --
Thanh âm tuy nhỏ, lại không chút nào che lấp, cường giả tứ phương đều nghe được.
Tông Thủ chẳng muốn để ý, nói một câu thật có lỗi với Củng Duyệt, lôi dực 3000 trượng sau lưng liền bỗng nhiên vỗ một cái.
Khoảng cách trăm trượng, lập tức vượt qua!
Liêm Nhị lại thấy giận dữ, tiến lên trước, ngăn ở trước người Củng Hân Nhiên. Đại chùy trong tay huy động, vô cùng dữ dội nện xuống Tông Thủ!
Lúc vung chùy, toàn bộ sơn thể phía dưới, thậm chí tính cả đầu sơn mạch ngàn dặm. Đều mạnh mẽ nhoáng một cái, mang đến cho người một loại cảm giác bị sinh sinh rút ra, giơ lên không trung.
Mà khi chùy đánh xuống thì phảng phất như ngàn vạn tòa cự sơn, đồng thời nghiền áp đến.
Khiến thời không bạo chấn, hoàn toàn không cách nào chịu tải nổi lực, một tia vết rách màu đen tràn ngập ngàn trượng.
Một chùy này, ngay cả Từ Vấn đang nói lời chê cười trên không trung cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Còn lại đám người Bích Trúc sắc mặt cũng khẽ biến.
Ngay đồng thời, trong tay Tông Thủ cũng có một đạo kiếm quang từ trong vỏ chém lên!
Tiện tay chém ra, như mây trắng xuất tụ, phá vỡ mà vào trong chùy cương thế như vạn quân kia.
Cửu Cửu Long Ảnh chi Bạch Kim Long Kiếm!
Dung hợp Thuấn Không Kiếm ý, một kiếm này phảng phất như không gì kiềm giữ được vậy.
Tựa như là một đầu Cự Long màu trắng ngang trời mà đi.
Chỉ nghe là ‘ Xùy~~ ’ một tiếng vang nhỏ, cơ hồ không có bất kỳ tiếng chấn minh khi kim loại giáp công nào cả nhưng ‘ dãy núi ’ đã vỡ vụn, cự chùy khổng lồ kia cũng bị cắt thành hai đoạn.
Hơn phân nửa cự chùy hình cầu bay lên không trung.
Liêm Nhị trực tiếp sửng sốt, chùy trong tay hắn là lấy Minh Giới vẫn kim tạo thành, là pháp binh lục giai! Sao lại nói đứt liền đứt? Đây rốt cuộc là kiếm thuật gì lại sắc bén như thế, biến thái như thế --?
Xem phối binh của Tông Thủ, tựa hồ cũng không phải là kiếm khí gì cả --
Lập tức liền thấy trước mắt lại có một điểm kiếm quang xông tới.
Tất cả khí cương, đều ngưng tại một chỗ. Lại khiến cho người cảm giác long trời lở đất, không chỗ có thể trốn, cũng không thể tránh được.
Liêm Nhị thét lên một tiếng, vô ý thức lùi nhanh lại, huy động hắc thuẫn cực lớn kia ngăn đón trước người.
Boonggg!
Một tiếng trầm đục, cự lực trùng kích. Liêm Nhị lại không vững vàng thân hình, bị Kiếm lực mạnh mà xông bay đi.
Sắc mặt cũng trắng bệch, kiếm quang như Long Kiếm kia trực tiếp phá vỡ hắc thuẫn, đâm ra một cái lỗ thủng.
Mà kiếm khí còn sót lại, vẫn không dừng lại. Gần như xuyên thủng ngực bủng của hắn!
Hắn là một người chết, ngược lại không sợ thân thể này bị thương, chỉ mấy hơi thở, miệng vết thương sẽ khép lại.
Chỉ là kiếm của người này lại mạnh đến khiến hắn sinh ra thêm vài phần sợ hãi!
Trong lòng biết cho dù là lúc thực lực chưa từng suy yếu, toàn thịnh, cũng không ngắn được ba kiếm của Tông Thủ!
Nói là Vân Giới vô địch, kiếm đạo đệ nhất, thực không nửa phần nói ngoa. Thế gian này rốt cục là sao vậy? Rõ ràng sinh ra quái vật như vậy?
Tông Thủ không thèm nhìn Liêm Nhị, bách mở người này. Ánh mắt của hắn, tựu lại một lần nữa giao thoa với Củng Hân Nhiên.
/1700
|