Cung Nguyên lại hơi ngạc nhiên, kiếm quang này sắc bén không gì sánh được, lại tựa hồ không tạo thành tổn thương gì cho Tụ Vân Tông.
Dưới Quan Vân Thai, các đệ tử đều là hoàn hảo không việc gì. Phía trên hắn sư tôn và bốn vị trưởng lão cũng vẫn như cũ đứng giữa không trung.
Không đúng!
Cung Nguyên tỉ mỉ hồi tưởng, hồi tưởng khi kiếm quang kia chém về phía phương hướng đó. Sau đó bỗng nhiên biến sắc, miễn cưỡng chống người đứng lên, nhìn về phía dưới chân núi.
Tiếp đó lại chỉ nghe một tiếng "răng rắc" thanh thúy vang lên, cả sơn thể đều bắt đầu lay động, sau đó lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Linh trận tan vỡ, toàn bộ phù cấm đều từng mảnh nát bấy ra, phía trên đang ngưng tụ ra cự kiếm.
Cung Nguyên sắc mặt trắng bệch một mảnh, nhãn thần mờ mịt.
Một kiếm này, không chỉ là đem cả Tụ Vân Sơn sơn thể triệt để chặt đứt, càng đoạn khai căn cơ của hộ sơn linh trận!
Phía trên lần thứ hai một trận bạo hưởng. Là Tử Tâm, đang dẫn động lôi xà hạo hãn, hướng chỗ Tông Thủ trùng kích qua tới.
Cùng với đôi Lôi Dực ba nghìn trượng kia ầm ầm giao phong. Quang xà chớp động, từng trận thanh âm bạo liệt chấn triệt phía chân trời.
Gần như trong nháy mắt, đoàn tử quang kia đã giống như lưu tinh rơi xuống phía dưới. Theo đó mà đến, còn lại là kiếm triều mạn thiên! Giống như bão tố, mạnh mẽ đâm xuyên xuống dưới!
Đem Tụ Vân Sơn thể đã đang rơi xuống nửa đoạn, đâm thành thiên sang bách khổng.
Sư tôn!
Trong mắt Cung Nguyên đã dần hiện ra vẻ tuyệt vọng. Mà sau một khắc, chỉ thấy thân ảnh Tử Tâm hiện ra ở bên cạnh người. Chính là nhục thân vì vậy hình dáng cũng không chật vật ra sao, nhưng trong mắt lại là sinh cơ ảm đạm.
- Hôm nay là đại kiếp nạn của Tụ Vân Tông ta! Khung Cảnh đã không cứu kịp...
- Cũng là ta quá hồ đồ, mới vì tông môn dẫn tới tai họa này...
Trong lúc nói chuyện, Tử Tâm đưa tay vỗ ở trên người Cung Nguyên một cái. Xung quanh nơi này bất chợt nữu khúc.
- Tông Thủ này kiếm đạo dưới Tiên Cảnh, không ai có thể địch nổi! Nếu như phá được thiên chướng, bước vào Linh Cảnh. Thì trong Vân Giới càng là không ai có thể chế phục. Bất quá người này tự có đám người trong Khung Cảnh đến quan tâm, cùng với ngươi không liên quan. Nhớ kỹ đừng đi trêu chọc, cũng chớ có báo thù. Ngươi mười lăm tuổi ngũ giai, linh võ hợp nhất. Giống như Tông Thủ tiền đồ rộng lớn. Ngày sau nếu có thành tựu, có thể khôi phục đạo thống của Tụ Vân Tông ta. Ghi nhớ kỹ, đạo môn chư tông, thậm chí Đạo Linh Khung Cảnh kia đều không thể tin tưởng...
Kiếm quang trùng lăng, đem nửa đoạn Tụ Vân Sơn này đâm ra vô số lỗ hổng. Khi nửa đoạn sơn thể từ trên cao mấy nghìn trượng rơi xuống đất, dưới cự lực trùng kích, đã trực tiếp nát bấy ra.
Hơn mười đạo kiếm khí tan vỡ, một mảnh đỏ đậm. Trong nháy mắt, không gian phía trước bất chợt chuyển hoán, sau một trận thiên toàn địa chuyển cũng đã thay đổi thành một nơi khác.
Xung quanh một mảnh hoang mạc, đâu còn có nửa phần cảnh tượng ngày tận thế lúc trước kia nữa?
Mơ hồ chỉ trong chốc lát, trong con ngươi của Cung Nguyên đã tất cả đều là lệ sắc oán khí.
Hắn trong lòng thống hận, hận trời xanh này không có mắt, hận Tông Thủ kia hung ác, hận chính mình không thể phát hiện, càng hận Vô Khư Tử kia vô năng!
Mà lúc này trên bầu trời Tụ Vân Sơn, Tông Thủ chính là tựa như có chút suy nghĩ! Bản thân tựa hồ đã quên một việc...
Tụ Vân Tông?
Đây chẳng phài chính là chỗ sư môn của vị nhân vật kìa tương lai từng cùng thần hoàng sánh vai sao?
Lúc này đây cũng không biết có chết hay không?
Nếu là người này không chết, vậy thì thật sự đáng tiếc.
Lười suy nghĩ, Tông Thủ lại nhìn về phía trước mắt.
Cũng không biết có phải là giết quá nhiều người hay không, chỉ thấy Vô Danh Kiếm trong tay đã bắt đầu phiếm ra quang hoa đỏ sậm.
Phảng phất như là từng tầng tiên huyết, ở trên thân kiếm lưu động...
Xem ra thích sát phạt, không chỉ có Hàm Hi, còn có thanh kiếm này của hắn nữa.
Hấp phệ Nguyên Hồn càng nhiều, kiếm phong này lại càng là lợi hãi...
Tâm niệm lại khẽ động, khiến huyết sắc trên thanh kiếm này càng đậm hơn vài phần.
Là Sát Lục Kiếm Ý, còn chưa hoàn thành, cũng đã hiện ra hình thức ban đầu.
Tông Thủ vô ý thức, đã nghĩ đến Lý Tà Linh, cũng nghĩ tới Đàm Thu, lấy một bộ Minh Hà Cáo Tử Kiếm, sát phạt khắp nơi.
Bất chợt mạnh mẽ lắc đầu, nghĩ thầm tông môn tiếp theo nên ở nơi nào?
Đạo Linh Khung Cảnh, tiếng chuông vang vọng khắp nơi.
Tiêu Tương Tử đang ở bên cạnh một chỗ thủy tạ, khẽ nhíu mày lại, hơi chút lo lắng, nhìn về phía bên trên.
Đây đã là tiếng chuông thứ mười bảy trong ngày hôm nay vang lên. Từ hôm nay trở đi bắt đầu, bầu không khí bên trong Khung Cảnh trở nên ngưng trọng, là mỗi khắc một nồng đậm hơn.
Lúc ban đầu biết được Khung Cảnh chuẩn bị đối với người nọ xuất thủ mà hưng phấn sớm đã biến mất vô tung vô ảnh từ lâu. Lúc này còn lại cũng chỉ có lo lắng và bất an.
Người nọ ở trong lòng hắn lưu lại một bóng ma, không chỉ chưa từng tiêu trừ, ngược lại càng ngày càng đậm.
Kiền Thiên Tông Thủ!
Tiêu Tương Tử hai chân bỗng dưng căng thẳng, khí cơ di động, khiến mấy con cá nhỏ trong hồ phía trước, cái bụng trắng dã nổi lên.
Tiêu Tương Tử nhàn nhạt cúi người nhìn một cái, liền không để ý tới nữa.
Nhưng suy nghĩ chốc lát, bản thân ở trong mắt người kia cũng là như thế sao?
- Tiêu Tương Tử sư đệ!
Một thanh âm truyền đến, mang theo vài phần tiếu ý.
Tiêu Tương Tử mi mục nghiêm túc, lập tức lại buông lỏng ra.
Đây là sư huynh Thu Hoa của hắn, vài chục năm trước đã bước vào Linh Cảnh. Mấy ngày trước vừa mới trở về Vân Giới.
Vô Khư tuy chỉ Cửu giai, nhưng một thân cảnh giới, lại là cưỡng ép tự áp chế. Tích lũy sớm đã có thể bước vào Tiên Cảnh, nếu không có sự việc lần này, chỉ cần bế quan vài năm, đã có thể Kết Đan nhập tiên.
Mấy trăm năm tại Vân Giới, Vô Khư tu vi không thể có đột phá, lại dạy dỗ ra mấy chục đệ tử kiệt xuất thân đăng Linh Cảnh. Thu Hoa chính là một trong đó. Dường như nhìn thấy được đám cá bị đánh chết ở trước người hắn, Thu Hoa tới bên cạnh hắn, khẽ lắc đầu nói:
- Lại là lo lắng vì sư tôn sao? Sư đệ tâm tình này của ngươi, xem ra còn cần ma luyện thêm.
Tiêu Tương Tử lặng lẽ, đâu chỉ là lo lắng cho Vô Khư mà thôi. Lại đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này chính là một góc bên cạnh thạch đạo, Đạo Linh Khung Cảnh đệ tử quần tam tụ ngũ, từ chỗ này đi qua.
Nhưng lại không có một ai, có vẻ thân thiết giống như dĩ vãng chủ động hướng về phía hắn hàng lễ cả. Mà đều là dùng nhãn thàn quái dị bí mật nhìn lén.
Ngày xưa mấy kẽ vẫn luôn đi theo bên người hắn, a dua nịnh hót kia cũng đã biến mất không thấy hình bóng.
Tình hình tương tự, Tiêu Tương Tử một năm trước đã sớm thấy qua, cũng đã không còn tính tình không biết trời cao đất rộng như năm xưa.
Mơ hồ biết được lúc này bên trong Đạo Linh Khung Cảnh có vô số người đang mong chờ vị sư tôn kia của hắn ngã xuống.
Nhưng thời gian này lại vẫn cảm giác kỳ quái. Xung quanh đây có rất nhiều người trong mắt đều hàm chưa vẻ nộ hận, phảng phất như coi hắn là cừu địch.
Dưới Quan Vân Thai, các đệ tử đều là hoàn hảo không việc gì. Phía trên hắn sư tôn và bốn vị trưởng lão cũng vẫn như cũ đứng giữa không trung.
Không đúng!
Cung Nguyên tỉ mỉ hồi tưởng, hồi tưởng khi kiếm quang kia chém về phía phương hướng đó. Sau đó bỗng nhiên biến sắc, miễn cưỡng chống người đứng lên, nhìn về phía dưới chân núi.
Tiếp đó lại chỉ nghe một tiếng "răng rắc" thanh thúy vang lên, cả sơn thể đều bắt đầu lay động, sau đó lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Linh trận tan vỡ, toàn bộ phù cấm đều từng mảnh nát bấy ra, phía trên đang ngưng tụ ra cự kiếm.
Cung Nguyên sắc mặt trắng bệch một mảnh, nhãn thần mờ mịt.
Một kiếm này, không chỉ là đem cả Tụ Vân Sơn sơn thể triệt để chặt đứt, càng đoạn khai căn cơ của hộ sơn linh trận!
Phía trên lần thứ hai một trận bạo hưởng. Là Tử Tâm, đang dẫn động lôi xà hạo hãn, hướng chỗ Tông Thủ trùng kích qua tới.
Cùng với đôi Lôi Dực ba nghìn trượng kia ầm ầm giao phong. Quang xà chớp động, từng trận thanh âm bạo liệt chấn triệt phía chân trời.
Gần như trong nháy mắt, đoàn tử quang kia đã giống như lưu tinh rơi xuống phía dưới. Theo đó mà đến, còn lại là kiếm triều mạn thiên! Giống như bão tố, mạnh mẽ đâm xuyên xuống dưới!
Đem Tụ Vân Sơn thể đã đang rơi xuống nửa đoạn, đâm thành thiên sang bách khổng.
Sư tôn!
Trong mắt Cung Nguyên đã dần hiện ra vẻ tuyệt vọng. Mà sau một khắc, chỉ thấy thân ảnh Tử Tâm hiện ra ở bên cạnh người. Chính là nhục thân vì vậy hình dáng cũng không chật vật ra sao, nhưng trong mắt lại là sinh cơ ảm đạm.
- Hôm nay là đại kiếp nạn của Tụ Vân Tông ta! Khung Cảnh đã không cứu kịp...
- Cũng là ta quá hồ đồ, mới vì tông môn dẫn tới tai họa này...
Trong lúc nói chuyện, Tử Tâm đưa tay vỗ ở trên người Cung Nguyên một cái. Xung quanh nơi này bất chợt nữu khúc.
- Tông Thủ này kiếm đạo dưới Tiên Cảnh, không ai có thể địch nổi! Nếu như phá được thiên chướng, bước vào Linh Cảnh. Thì trong Vân Giới càng là không ai có thể chế phục. Bất quá người này tự có đám người trong Khung Cảnh đến quan tâm, cùng với ngươi không liên quan. Nhớ kỹ đừng đi trêu chọc, cũng chớ có báo thù. Ngươi mười lăm tuổi ngũ giai, linh võ hợp nhất. Giống như Tông Thủ tiền đồ rộng lớn. Ngày sau nếu có thành tựu, có thể khôi phục đạo thống của Tụ Vân Tông ta. Ghi nhớ kỹ, đạo môn chư tông, thậm chí Đạo Linh Khung Cảnh kia đều không thể tin tưởng...
Kiếm quang trùng lăng, đem nửa đoạn Tụ Vân Sơn này đâm ra vô số lỗ hổng. Khi nửa đoạn sơn thể từ trên cao mấy nghìn trượng rơi xuống đất, dưới cự lực trùng kích, đã trực tiếp nát bấy ra.
Hơn mười đạo kiếm khí tan vỡ, một mảnh đỏ đậm. Trong nháy mắt, không gian phía trước bất chợt chuyển hoán, sau một trận thiên toàn địa chuyển cũng đã thay đổi thành một nơi khác.
Xung quanh một mảnh hoang mạc, đâu còn có nửa phần cảnh tượng ngày tận thế lúc trước kia nữa?
Mơ hồ chỉ trong chốc lát, trong con ngươi của Cung Nguyên đã tất cả đều là lệ sắc oán khí.
Hắn trong lòng thống hận, hận trời xanh này không có mắt, hận Tông Thủ kia hung ác, hận chính mình không thể phát hiện, càng hận Vô Khư Tử kia vô năng!
Mà lúc này trên bầu trời Tụ Vân Sơn, Tông Thủ chính là tựa như có chút suy nghĩ! Bản thân tựa hồ đã quên một việc...
Tụ Vân Tông?
Đây chẳng phài chính là chỗ sư môn của vị nhân vật kìa tương lai từng cùng thần hoàng sánh vai sao?
Lúc này đây cũng không biết có chết hay không?
Nếu là người này không chết, vậy thì thật sự đáng tiếc.
Lười suy nghĩ, Tông Thủ lại nhìn về phía trước mắt.
Cũng không biết có phải là giết quá nhiều người hay không, chỉ thấy Vô Danh Kiếm trong tay đã bắt đầu phiếm ra quang hoa đỏ sậm.
Phảng phất như là từng tầng tiên huyết, ở trên thân kiếm lưu động...
Xem ra thích sát phạt, không chỉ có Hàm Hi, còn có thanh kiếm này của hắn nữa.
Hấp phệ Nguyên Hồn càng nhiều, kiếm phong này lại càng là lợi hãi...
Tâm niệm lại khẽ động, khiến huyết sắc trên thanh kiếm này càng đậm hơn vài phần.
Là Sát Lục Kiếm Ý, còn chưa hoàn thành, cũng đã hiện ra hình thức ban đầu.
Tông Thủ vô ý thức, đã nghĩ đến Lý Tà Linh, cũng nghĩ tới Đàm Thu, lấy một bộ Minh Hà Cáo Tử Kiếm, sát phạt khắp nơi.
Bất chợt mạnh mẽ lắc đầu, nghĩ thầm tông môn tiếp theo nên ở nơi nào?
Đạo Linh Khung Cảnh, tiếng chuông vang vọng khắp nơi.
Tiêu Tương Tử đang ở bên cạnh một chỗ thủy tạ, khẽ nhíu mày lại, hơi chút lo lắng, nhìn về phía bên trên.
Đây đã là tiếng chuông thứ mười bảy trong ngày hôm nay vang lên. Từ hôm nay trở đi bắt đầu, bầu không khí bên trong Khung Cảnh trở nên ngưng trọng, là mỗi khắc một nồng đậm hơn.
Lúc ban đầu biết được Khung Cảnh chuẩn bị đối với người nọ xuất thủ mà hưng phấn sớm đã biến mất vô tung vô ảnh từ lâu. Lúc này còn lại cũng chỉ có lo lắng và bất an.
Người nọ ở trong lòng hắn lưu lại một bóng ma, không chỉ chưa từng tiêu trừ, ngược lại càng ngày càng đậm.
Kiền Thiên Tông Thủ!
Tiêu Tương Tử hai chân bỗng dưng căng thẳng, khí cơ di động, khiến mấy con cá nhỏ trong hồ phía trước, cái bụng trắng dã nổi lên.
Tiêu Tương Tử nhàn nhạt cúi người nhìn một cái, liền không để ý tới nữa.
Nhưng suy nghĩ chốc lát, bản thân ở trong mắt người kia cũng là như thế sao?
- Tiêu Tương Tử sư đệ!
Một thanh âm truyền đến, mang theo vài phần tiếu ý.
Tiêu Tương Tử mi mục nghiêm túc, lập tức lại buông lỏng ra.
Đây là sư huynh Thu Hoa của hắn, vài chục năm trước đã bước vào Linh Cảnh. Mấy ngày trước vừa mới trở về Vân Giới.
Vô Khư tuy chỉ Cửu giai, nhưng một thân cảnh giới, lại là cưỡng ép tự áp chế. Tích lũy sớm đã có thể bước vào Tiên Cảnh, nếu không có sự việc lần này, chỉ cần bế quan vài năm, đã có thể Kết Đan nhập tiên.
Mấy trăm năm tại Vân Giới, Vô Khư tu vi không thể có đột phá, lại dạy dỗ ra mấy chục đệ tử kiệt xuất thân đăng Linh Cảnh. Thu Hoa chính là một trong đó. Dường như nhìn thấy được đám cá bị đánh chết ở trước người hắn, Thu Hoa tới bên cạnh hắn, khẽ lắc đầu nói:
- Lại là lo lắng vì sư tôn sao? Sư đệ tâm tình này của ngươi, xem ra còn cần ma luyện thêm.
Tiêu Tương Tử lặng lẽ, đâu chỉ là lo lắng cho Vô Khư mà thôi. Lại đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này chính là một góc bên cạnh thạch đạo, Đạo Linh Khung Cảnh đệ tử quần tam tụ ngũ, từ chỗ này đi qua.
Nhưng lại không có một ai, có vẻ thân thiết giống như dĩ vãng chủ động hướng về phía hắn hàng lễ cả. Mà đều là dùng nhãn thàn quái dị bí mật nhìn lén.
Ngày xưa mấy kẽ vẫn luôn đi theo bên người hắn, a dua nịnh hót kia cũng đã biến mất không thấy hình bóng.
Tình hình tương tự, Tiêu Tương Tử một năm trước đã sớm thấy qua, cũng đã không còn tính tình không biết trời cao đất rộng như năm xưa.
Mơ hồ biết được lúc này bên trong Đạo Linh Khung Cảnh có vô số người đang mong chờ vị sư tôn kia của hắn ngã xuống.
Nhưng thời gian này lại vẫn cảm giác kỳ quái. Xung quanh đây có rất nhiều người trong mắt đều hàm chưa vẻ nộ hận, phảng phất như coi hắn là cừu địch.
/1700
|