Người này trong ngôn ngữ nói ra đầy vẻ lẳng lơ, thật sự khiến nàng không thoải mái.
- Lần này giao thủ, ta hạ hơi thua một nửa. Khổng Dao thuật biến hóa hư thực này của ngươi thực sự là đã dùng đến mức tận cùng, diệu đến không bút nào tả nổi. Hôm qua bốn ngàn Huyết Kỵ còn ở phía Đông Đông Lâm, tựa hồ muốn chạy gấp tới Vân Thánh thành. Hôm nay đã lại không một tiếng động, trở về Kiền Thiên Sơn. Hơn nữa tại Tuyết Tầm Thành này, bày bố xuống hai mươi vạn đại quân. Nếu không phải tại hạ trước đó cũng có phòng bị chỉ sợ hôm nay, chúng ta sẽ triệt để bỏ mạng ở chỗ này.
Tử Quy Tử thần thái tươi cười ấm áp, lại có hứng thú nhìn về phía Tuyết Tầm Thành vẫn như cũ là lửa khói hừng hực kia.
Đột nhiên ngữ khí vừa chuyển, trong thần tình mang theo vài phần nóng bỏng điên cuồng, nhìn Khổng Dao.
- Ngươi là phi tần của Tông Thủ kia? Nhưng vì sao lại vẫn là tấm thân xử nữ?
Một câu nói khiến tất cả mọi người ở nơi này đều nao nao. Mà trong lời nói của Tử Quy Tử cũng lộ ra vài phần mị hoặc.
- Không bằng cùng ta kết làm đạo lữ thế nào? Tử Quy Tử hai trăm ba mươi ba năm nay, còn chưa bao giờ gặp qua nữ tử khiến ta động lòng. Khổng Dao ngươi là đệ nhất...
Sát ý trên mặt Tông Nguyên đã nồng nặc đến mức tận cùng. Hắn không cho bất luận kẻ nào, mạo phạm Tông Thủ, cũng bao gồm cả tần phi của hắn.
Ở dưới trướng Khổng Dao hiệu lực gần một năm, đối với khả năng của nữ nhân này đã cực kỳ bội phục, không cho phép người bên ngoài được vũ nhục nàng.
Khổng Dao bên kia cũng đã là sắc mặt băng lãnh nói:
- Đạo lữ? Tử Quy Tử ngươi thì tính là cái gì, có thể so được với một đầu ngón chân của phu quân ta không? Khổng Dao ta cho rằng ngươi không được, nhưng phu quân của ta nếu là biết được, hắn nhất định sẽ đem lưỡi của ngươi cắt bỏ cho chó ăn! Đạo môn đến ngày hôm nay đã bị diệt hai mươi lăm tông. Cũng không biết Đạo Linh Khung Cảnh kia có thể bảo hộ ngươi được không?
Tử Quy Tử biến sắc, chợt xanh chợt trắng. Sau đó lại nhẹ giọng cười:
- Cử chỉ của vị Yêu Vương kia quả thật là ngoài dự đoán của mọi người. Bất quá hôm nay đại thế đã thành, sức lực một người lấy cái gì xoay chuyển trời đất? Kiền Thiên Sơn trong vòng ba tháng nhất định bị diệt, Tông Thủ cũng khó bảo toàn bản thân. Khổng Dao ngươi trí tuệ thấu đáo, hẳn là sẽ không thể không biết. Lẽ nào không muốn vì phụ nữ các ngươi tìm một con đường lui?
Khổng Dao nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lại tươi cười dị thường xán lạn:
- Nhưng phụ thân kia của ta hôm qua, đêm xem thiên tượng. Nói là có đế tinh, phạm Trung Nam chi cảnh. Đạo môn ngươi hôm nay có thể có một hồi huyết kiếp quy mô không nhỏ, có dấu hiệu nhân chủ thân vẫn...
Tử Quy Tử kinh ngạc, phụ thân của Khổng Dao Khổng Duệ, tên này hắn cũng nghe nói qua.
Tinh thông thuật số, sớm tại hoàng kinh thành cũng đã là nổi danh Đại Thương. Mà một năm gần đây, ở trong Tu Giới, cũng là thanh danh nổi lên. Cùng với Trọng Huyền chân nhân có xu thế sánh vai ngang hàng.
Truyền thuyết người này từng cùng Trọng Huyền có đánh cuộc, đoạn mệnh số của Khổng Dao. Kết quả cuối cùng lại là Khổng Duệ thắng được.
Ai cũng chưa từng nghĩ qua, Khổng Dao này từ lúc chấp chưởng đại quân trăm vạn đã càng không thể thu thập được.
Lấy ít địch nhiều, cùng với Dạ Ma Quân chiến đấu, lại có thể chống đỡ bất bại. Cuối cùng lại càng đại phá Dạ Ma Quân ở dưới Thất Hà Sơn, thành tựu kỳ danh soái.
Mà mấy ngày nay tới bây giờ, cùng đạo môn giao phong, cũng là không hổ kỳ danh.
Mấy mươi lần giao thủ, khiến đạo môn tổn thương thảm trọng, không thể không thu liễm động tác, không thể lại hoành hành không cố kỵ nữa.
Khổng Duệ hôm nay từng có lời này sao? Không phải Khổng Dao này nói bậy chứ?
Trong mắt Tử Quy Tử hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cái gọi là nhân chủ đặt ở một quốc gia chính là vua của một nước. Ở trong Đạo Linh Khung Cảnh bọn họ, Đạo Tôn không ở đây, tự nhiên có thể là chỉ Khung Cảnh cung chủ Vô Khư.
Bất quá điều này sao có thể? Không nói đến Vô Khư mấy trăm năm nay, đều chỉ là tọa trấn trong cung, lập mưu dụng sách, chỉ huy điều hành, chưa bao giờ từng đích thân tới đốc chiến, cũng chưa từng rời khỏi Đạo Linh Khung Cảnh.
Mặc dù tự mình xuất thủ, cũng xem như là có mười phần nắm chặt.
Đối với tính tình của vị sư huynh kia, hắn là rất rõ ràng. Trầm ổn quá mức, không ai có thể uy hiếp đến hắn, không ai có thể khiến hắn tức giận. Cũng không ai có thể lay động tâm trí của hắn, liền giống như là một pho thạch Phật.
Lạnh lùng cười một tiếng, Tử Quy Tử đang muốn lại chê cười vài câu. Bất chợt trong lòng khẽ động, cảm giác được xung quanh có vài đạo khí tức đang mơ hồ áp sát.
Nhất thời tức giận hừ một tiếng, xoay người bước vào bên trong hư không.
Khổng Dao thấy thế, hơi chút tiếc nuối. Phất tay nhẹ tay áo, đã hướng phía mấy Linh Cảnh Tu Giả tới gần nơi này đều tự tản đi.
Lúc này Tông Nguyên cũng đem đại kích trong tay thu hồi, thong dong bước qua đây. Trong mắt chớp động, nhàn nhạt nhìn xuống phía dưới một cái.
- Lần này tử thương bao nhiêu?
- Bình dân khoảng hai vạn ba nghìn, tường tận hơn thì không rõ.
Khổng Dao thần tình ngưng trọng, cười khổ một tiếng nói:
- Hai mươi vạn tinh nhuệ, hầu hết bị trọng thương, Phù Linh Tông càng tổn thất một vị Linh Cảnh.
Lần này là sai lầm của nàng, không ngờ đạo môn lần này Linh Cảnh cường giả xuất thủ đúng là cao tới hai mươi người. Cửu giai thì nhiều tới một trăm hai mươi vị, chuẩn bị có chút không đủ.
Tông Nguyên thần tình yên lặng, lần này chém ngã đạt đến mười ba người, Linh Cảnh ba vị.
Lẽ ra là cực kỳ có lời, nhưng sự tình cũng không thể tính toán như vậy được, hôm nay là lưỡng bại câu thương.
Lúc này Khổng Dao lại khẽ lắc đầu:
- Kỳ thực nếu Quân Thượng trở về, chỉ cần chống đỡ qua một năm. Thì Trung Ương Vân Lục nhất định sinh biến. Khi đó đạo môn, căn bản không rảnh bận tâm Đông Lâm ta...
Tông Nguyên nghe vậy gật đầu, hắn cũng biết hôm nay Trung Ương Vân Lục đã như một thùng hỏa dược, tùy thời liền có thể đại loạn.
Một năm trước, mượn việc Đông Lâm, vị Nguyên Thần Đại Đế kia đã lột bỏ chức Tướng của Dương gia. Thậm chí có ý định cướp đoạt đất phong của tộc hắn. Lại liên tục chèn ép mấy thế gia Trung Thổ kia.
Tông Nguyên loáng thoáng biết được tâm tư của hắn, là muốn đem bọn họ bức phản. Tại sinh thời, chân chính đại loạn đã tới, đem những thế gia có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế này giải quyết.
Bất quá cũng bởi vậy, dẫn tới thế cục Trung Thổ lúc này hết sức căng thẳng.
Ám Vệ bên kia cũng thăm dò được tin tức. Trong hoàng kinh thành, tựa hồ có hoàng tộc đời trước hiện thân.
Một ngày Trung Thổ chi chiến nổ ra, đạo gia dù có không cam lòng ra sao cũng phải trước an nội viện, mới lại để ý tới chuyện khác được.
- Quân Thượng đúng là không phải tính cách chỉ chịu đòn không hoàn thủ, mặc cho người khác trêu chọc này.
Nói đến đây, thần tình Tông Nguyên lại thoáng hiện ra vài tia phức tạp.
- Điện hạ tính tình ngoài lạnh trong nóng, tuyệt sẽ không ngồi nhìn con dân, vì ngài mà tử thương vô tội.
- Lần này giao thủ, ta hạ hơi thua một nửa. Khổng Dao thuật biến hóa hư thực này của ngươi thực sự là đã dùng đến mức tận cùng, diệu đến không bút nào tả nổi. Hôm qua bốn ngàn Huyết Kỵ còn ở phía Đông Đông Lâm, tựa hồ muốn chạy gấp tới Vân Thánh thành. Hôm nay đã lại không một tiếng động, trở về Kiền Thiên Sơn. Hơn nữa tại Tuyết Tầm Thành này, bày bố xuống hai mươi vạn đại quân. Nếu không phải tại hạ trước đó cũng có phòng bị chỉ sợ hôm nay, chúng ta sẽ triệt để bỏ mạng ở chỗ này.
Tử Quy Tử thần thái tươi cười ấm áp, lại có hứng thú nhìn về phía Tuyết Tầm Thành vẫn như cũ là lửa khói hừng hực kia.
Đột nhiên ngữ khí vừa chuyển, trong thần tình mang theo vài phần nóng bỏng điên cuồng, nhìn Khổng Dao.
- Ngươi là phi tần của Tông Thủ kia? Nhưng vì sao lại vẫn là tấm thân xử nữ?
Một câu nói khiến tất cả mọi người ở nơi này đều nao nao. Mà trong lời nói của Tử Quy Tử cũng lộ ra vài phần mị hoặc.
- Không bằng cùng ta kết làm đạo lữ thế nào? Tử Quy Tử hai trăm ba mươi ba năm nay, còn chưa bao giờ gặp qua nữ tử khiến ta động lòng. Khổng Dao ngươi là đệ nhất...
Sát ý trên mặt Tông Nguyên đã nồng nặc đến mức tận cùng. Hắn không cho bất luận kẻ nào, mạo phạm Tông Thủ, cũng bao gồm cả tần phi của hắn.
Ở dưới trướng Khổng Dao hiệu lực gần một năm, đối với khả năng của nữ nhân này đã cực kỳ bội phục, không cho phép người bên ngoài được vũ nhục nàng.
Khổng Dao bên kia cũng đã là sắc mặt băng lãnh nói:
- Đạo lữ? Tử Quy Tử ngươi thì tính là cái gì, có thể so được với một đầu ngón chân của phu quân ta không? Khổng Dao ta cho rằng ngươi không được, nhưng phu quân của ta nếu là biết được, hắn nhất định sẽ đem lưỡi của ngươi cắt bỏ cho chó ăn! Đạo môn đến ngày hôm nay đã bị diệt hai mươi lăm tông. Cũng không biết Đạo Linh Khung Cảnh kia có thể bảo hộ ngươi được không?
Tử Quy Tử biến sắc, chợt xanh chợt trắng. Sau đó lại nhẹ giọng cười:
- Cử chỉ của vị Yêu Vương kia quả thật là ngoài dự đoán của mọi người. Bất quá hôm nay đại thế đã thành, sức lực một người lấy cái gì xoay chuyển trời đất? Kiền Thiên Sơn trong vòng ba tháng nhất định bị diệt, Tông Thủ cũng khó bảo toàn bản thân. Khổng Dao ngươi trí tuệ thấu đáo, hẳn là sẽ không thể không biết. Lẽ nào không muốn vì phụ nữ các ngươi tìm một con đường lui?
Khổng Dao nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lại tươi cười dị thường xán lạn:
- Nhưng phụ thân kia của ta hôm qua, đêm xem thiên tượng. Nói là có đế tinh, phạm Trung Nam chi cảnh. Đạo môn ngươi hôm nay có thể có một hồi huyết kiếp quy mô không nhỏ, có dấu hiệu nhân chủ thân vẫn...
Tử Quy Tử kinh ngạc, phụ thân của Khổng Dao Khổng Duệ, tên này hắn cũng nghe nói qua.
Tinh thông thuật số, sớm tại hoàng kinh thành cũng đã là nổi danh Đại Thương. Mà một năm gần đây, ở trong Tu Giới, cũng là thanh danh nổi lên. Cùng với Trọng Huyền chân nhân có xu thế sánh vai ngang hàng.
Truyền thuyết người này từng cùng Trọng Huyền có đánh cuộc, đoạn mệnh số của Khổng Dao. Kết quả cuối cùng lại là Khổng Duệ thắng được.
Ai cũng chưa từng nghĩ qua, Khổng Dao này từ lúc chấp chưởng đại quân trăm vạn đã càng không thể thu thập được.
Lấy ít địch nhiều, cùng với Dạ Ma Quân chiến đấu, lại có thể chống đỡ bất bại. Cuối cùng lại càng đại phá Dạ Ma Quân ở dưới Thất Hà Sơn, thành tựu kỳ danh soái.
Mà mấy ngày nay tới bây giờ, cùng đạo môn giao phong, cũng là không hổ kỳ danh.
Mấy mươi lần giao thủ, khiến đạo môn tổn thương thảm trọng, không thể không thu liễm động tác, không thể lại hoành hành không cố kỵ nữa.
Khổng Duệ hôm nay từng có lời này sao? Không phải Khổng Dao này nói bậy chứ?
Trong mắt Tử Quy Tử hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cái gọi là nhân chủ đặt ở một quốc gia chính là vua của một nước. Ở trong Đạo Linh Khung Cảnh bọn họ, Đạo Tôn không ở đây, tự nhiên có thể là chỉ Khung Cảnh cung chủ Vô Khư.
Bất quá điều này sao có thể? Không nói đến Vô Khư mấy trăm năm nay, đều chỉ là tọa trấn trong cung, lập mưu dụng sách, chỉ huy điều hành, chưa bao giờ từng đích thân tới đốc chiến, cũng chưa từng rời khỏi Đạo Linh Khung Cảnh.
Mặc dù tự mình xuất thủ, cũng xem như là có mười phần nắm chặt.
Đối với tính tình của vị sư huynh kia, hắn là rất rõ ràng. Trầm ổn quá mức, không ai có thể uy hiếp đến hắn, không ai có thể khiến hắn tức giận. Cũng không ai có thể lay động tâm trí của hắn, liền giống như là một pho thạch Phật.
Lạnh lùng cười một tiếng, Tử Quy Tử đang muốn lại chê cười vài câu. Bất chợt trong lòng khẽ động, cảm giác được xung quanh có vài đạo khí tức đang mơ hồ áp sát.
Nhất thời tức giận hừ một tiếng, xoay người bước vào bên trong hư không.
Khổng Dao thấy thế, hơi chút tiếc nuối. Phất tay nhẹ tay áo, đã hướng phía mấy Linh Cảnh Tu Giả tới gần nơi này đều tự tản đi.
Lúc này Tông Nguyên cũng đem đại kích trong tay thu hồi, thong dong bước qua đây. Trong mắt chớp động, nhàn nhạt nhìn xuống phía dưới một cái.
- Lần này tử thương bao nhiêu?
- Bình dân khoảng hai vạn ba nghìn, tường tận hơn thì không rõ.
Khổng Dao thần tình ngưng trọng, cười khổ một tiếng nói:
- Hai mươi vạn tinh nhuệ, hầu hết bị trọng thương, Phù Linh Tông càng tổn thất một vị Linh Cảnh.
Lần này là sai lầm của nàng, không ngờ đạo môn lần này Linh Cảnh cường giả xuất thủ đúng là cao tới hai mươi người. Cửu giai thì nhiều tới một trăm hai mươi vị, chuẩn bị có chút không đủ.
Tông Nguyên thần tình yên lặng, lần này chém ngã đạt đến mười ba người, Linh Cảnh ba vị.
Lẽ ra là cực kỳ có lời, nhưng sự tình cũng không thể tính toán như vậy được, hôm nay là lưỡng bại câu thương.
Lúc này Khổng Dao lại khẽ lắc đầu:
- Kỳ thực nếu Quân Thượng trở về, chỉ cần chống đỡ qua một năm. Thì Trung Ương Vân Lục nhất định sinh biến. Khi đó đạo môn, căn bản không rảnh bận tâm Đông Lâm ta...
Tông Nguyên nghe vậy gật đầu, hắn cũng biết hôm nay Trung Ương Vân Lục đã như một thùng hỏa dược, tùy thời liền có thể đại loạn.
Một năm trước, mượn việc Đông Lâm, vị Nguyên Thần Đại Đế kia đã lột bỏ chức Tướng của Dương gia. Thậm chí có ý định cướp đoạt đất phong của tộc hắn. Lại liên tục chèn ép mấy thế gia Trung Thổ kia.
Tông Nguyên loáng thoáng biết được tâm tư của hắn, là muốn đem bọn họ bức phản. Tại sinh thời, chân chính đại loạn đã tới, đem những thế gia có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế này giải quyết.
Bất quá cũng bởi vậy, dẫn tới thế cục Trung Thổ lúc này hết sức căng thẳng.
Ám Vệ bên kia cũng thăm dò được tin tức. Trong hoàng kinh thành, tựa hồ có hoàng tộc đời trước hiện thân.
Một ngày Trung Thổ chi chiến nổ ra, đạo gia dù có không cam lòng ra sao cũng phải trước an nội viện, mới lại để ý tới chuyện khác được.
- Quân Thượng đúng là không phải tính cách chỉ chịu đòn không hoàn thủ, mặc cho người khác trêu chọc này.
Nói đến đây, thần tình Tông Nguyên lại thoáng hiện ra vài tia phức tạp.
- Điện hạ tính tình ngoài lạnh trong nóng, tuyệt sẽ không ngồi nhìn con dân, vì ngài mà tử thương vô tội.
/1700
|