- Sư huynh ngươi nói Thánh Hoàng Đan ta luyện cho ngươi không dùng được?
Lăng Tiếu hỏi.
Hàn Khai vẫy lắc đầu nói
- Đương nhiên không phải, Thánh Hoàng Đan này tích súc lực lượng bổn nguyên, xác thực có thể giúp người ta đột phá Thánh Hoàng Cảnh, nhưng mà ta phục dụng thì không có lực lượng bổn nguyên bên ngoài chống đỡ, ta tối đa chỉ có thể thành nửa bước Thánh hoàng, không cách nào trở thành Thánh hoàng chính thức!
Nói tới đây hắn ngừng một chút.
- Nhưng cho dù là nửa bước Thánh hoàng cũng có thể kéo dài không ít thọ nguyên cho cái mạng già của ta.
- Vậy là tốt rồi, ta tưởng sư đệ luyện không công đấy!
Lăng Tiếu buông lỏng nói một câu.
Viên Thánh Hoàng Đan này dùng đều là linh thảo bát giai cao cấp, nếu như Hàn Khai không dùng được thì hắn luyện cũng uổng công.
- Ngươi yên tâm đi Thiên Vực đi, có ta ở đây Tiếu Ngạo Cung trong ngàn năm tuyệt đối không có chuyện gì!
Hàn Khai trịnh trọng nói với Lăng Tiếu.
- Vậy nhọc lòng sư huynh, nếu như ta có thể đứng vững gót chân ở Thiên Vực, nhất định sẽ mang các ngươi đi Thiên Vực!
Lăng Tiếu nói một câu.
- Ha ha, ta tin tưởng năng lực tiểu tử ngươi, bây giờ ta đang chờ ngày đó đấy!
Hàn Khai vui vẻ vỗ vai Lăng Tiếu, ngừng một chút và nói:
- Thiên Vực đường xá xa xôi, gian nan trùng trùng điệp điệp, tin tưởng ngươi cũng từ trong miệng sư phụ Tà Đế biết được một ít tình huống, ta không nói nhiều cái gì, chuyện gì cũng phải cẩn thận, không được thì cứ quay về tu luyện thêm ngàn năm.
- Ân, yên tâm đi sư huynh, ngươi cũng biết mạng của ta rất cứng đấy, huống hồ còn mang theo hai hộ vệ đặc cấp, tin tưởng đi đến Thiên Vực cũng không có vấn đề gì.
Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu cùng Hàn Khai quay về Tiếu Ngạo Cung, lại gọi Phượng Lăng Thiên cùng Tân Lập tới.
- Thiên nhi, về sau phụ thân ở đây ngươi không được hư đốn, phải tập trung vào tu luyện, có rảnh thì nên nói chuyện với nãi nãi và nương của ngươi, trọng yếu nhất phải chiếu cố đệ đệ, muội muội biết không?
Lăng Tiếu nhìn qua đứa con uy vũ bất phàm thì phân phó.
Phượng Lăng Thiên thu hồi bộ dáng bất cần đời lúc trước, con mắt hơi ướt nhìn qua phụ thân trước mặt.
- Phụ thân cứ yên tâm đi, nhi tử biết phải làm sao, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để đệ đệ, muội muội chịu ủy khuất!
- Ân, bây giờ ngươi cũng lớn rồi, phụ thân yêu cầu với ngươi lúc trước nghiêm khắc, nhưng mà phụ thân chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi bây giờ thực lực mặc dù không tệ nhưng cũng cần cố gắng biết không?
Lăng Tiếu nhìn Phượng Lăng Thiên nói ra, tiếp theo hắn nhìn qua Tân Lập nói:
- Lập nhi, sư phụ vẫn không có thời gian dạy ngươi, ngươi có oán trách sư phụ không?
Trong ánh mắt Tân Lập ngấn nước, quỳ trước mặt Lăng Tiếu.
- Không, sư phụ ngươi dạy ta rất nhiều rồi, nếu không có sư phụ, Lập nhi đâu có ngày hôm nay!
Vừa nghĩ tới Lăng Tiếu sau này phải lâu lắm mới gặp lại, trong lòng của hắn đặc biệt khó chịu, trong lòng hắn sớm xem Lăng Tiếu như phụ thân của mình.
- Ngươi cố gắng vi sư đều nhìn ở trong mắt, con đường của ngươi còn dài, còn có ngày dương danh trung vực, ngươi tính tình trầm ổn, làm việc cẩn thận, ngươi làm đại sư huynh vật vả rồi, bảo ban sư đệ và sư muội, tránh cho bọn họ đi đường sai.
Lăng Tiếu căn dặn.
- Sư phụ ngươi yên tâm, Lập nhi sẽ bảo vệ bọn họ!
Tân Lập cũng nhận lời.
- Ân, các ngươi nhất định phải đoàn kết nhất trí, tuyệt đối không thể làm nhục uy danh của Tiếu Ngạo Cung chúng ta, hy vọng sau khi ta quay về, các ngươi đã là nhân vật oanh trấn nhất phương, phát triển Tiếu Ngạo Cung càng long trọng hơn nữa.
Lăng Tiếu kích lệ bọn họ.
Hai người đều là trịnh trọng địa điểm đầu, ánh mắt giữa đều sung mãn ý chí chiến đấu.
Lăng Tiếu mang theo Ngọc Nhu Phỉ, Huyền Diệu cùng với Sát Thiên rời khỏi Tiếu Ngạo Cung.
Huyền Diệu biết rõ Lăng Tiếu cùng Ngọc Nhu Phỉ quan hệ không bình thường, hắn rất thức thời tiến vào dược đỉnh tu luyện.
Những năm qua hắn bận tâm vì những chuyện cao thấp của Tiếu Ngạo Cung, không quản Lăng Tiếu dùng linh đan diệu dược tương trợ, hắn cũng chi đạt tới Thiên Tôn cao giai đỉnh phong, Huyền Đế giai vẫn còn một đoạn xa, cho nên thừa dịp này rãnh rỗi đi tu luyện.
Lăng Tiếu không có trực tiếp tiến vào cứ điểm Thiên Vực, hắn đi phía tây bắc Hoang Tùng sơn mạch một chuyến, muốn trước khi đi tìm bại gia tử một chút.
Đáng tiếc hắn vừa tới nơi của Kỳ Lân tộc thì từ lão Kỳ Lân biết rõ bại gia tử lần trước theo hắn ra ngoài thì chưa quay về, hắn phải đi chấp hành sứ mạng của mình.
Lăng Tiếu có chút thất vọng rời khỏi Hoang Tùng sơn mạch, trong nội tâm vẫn rất nhớ gia hỏa bại gia tử này.
Tiếp theo hắn đi tới Phong gia tiếp sư nương Phong Thanh Duyên.
Hôm nay phong gia đã có hai Thánh giả, Phong Thanh Duyên không cần phải gánh vách trách nhiệm tọa trấn Phong gia nữa, nàng có thể yên tâm cùng Lăng Tiếu đi tới Thiên Vực.
Nàng nghĩ tới Lăng Tiếu bây giờ đột phá Thánh giai quá nhanh, hắn đến Huyền Đế cao giai cho tới bây giờ chỉ mới bảy năm mà thôi.
Mà lúc trước nàng đi tới một bước này không biết tiêu bao nhiêu tư nguyên và thời gian đấy.
Tiếp Phong Thanh Duyên xong Lăng Tiếu lại lập tức đi tới long cung, gặp mặt Long Nữ.
Hắn không có nói cho Long Nữ biết hắn đi Thiên Vực, miễn cho nàng sẽ yêu cầu đi theo.
Mặc dù Lăng Tiếu rất muốn có Long Nữ là trợ thủ cường đại đi theo, thế nhưng mà hắn biết rõ Long Nữ ở lại long cung là lựa chọn tốt nhất.
- Tốt, bây giờ đi cứ điểm Thiên Vực thôi!
Lăng Tiếu ra khỏi long cung và thở dài một hơi.
Đã làm xong mọi chuyện, gặp người nên gặp thì bây giờ là lúc rời đi.
Thiên Vực chỉ là nơi Thánh giả mới có thể đạt tới, muốn đi qua vô cùng khó khăn, phải vượt qua chín tầng không gian.
Không có đạt tới Thánh giả, không biết cách vận dụng lực lượng không gian, căn bản không thể vượt qua các nơi hiểm yếu để tới nơi gọi là biên giới thiên địa.
Mà bên kia của chín tầng không gian là một đại lục mới, cũng chính là Thiên Vực.
Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên đã là người mạnh nhất của đại lục này, bọn họ đều có linh thú của mình, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua không gian vượt qua các hiểm địa, nhanh chóng đi tới biên giới thiên địa.
Dùng lực lượng Thánh giả và tốc độ của linh thú bát giai phải đi suốt hai năm mới tới nơi.
Chỗ đó có không gian dao động đậm đặc, muốn cách tuyệt thiên địa này, người thường không có khả năng phá được không gian chi lực ở đây, muốn làm được chỉ có Thánh giai mà thôi, chỉ có Thánh giả đỉnh phong mượn nhờ linh khí cao giai hoặc là linh thú bát giai đỉnh phong linh thú mới có thể phá lực lượng không gian ở nơi này.
Bởi vì chỗ này tổng cộng có chín tầng không gian quan tạp, một tầng mạnh và mềm dẻo hơn một tầng.
- Chỉ cần xuyên qua nơi đây sẽ đi tới Thiên Vực!
Lăng Tiếu thở dài một tiếng, cũng không chờ Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên động thủ, hắn ngưng tụ tất cả lực lượng đánh vào bình chướng không gian.
Oanh long!
Lực lượng to lớn đánh vỡ không gian nơi này, một khe nứt trăm mét trong nháy mắt hiện ra.
Lăng Tiếu hỏi.
Hàn Khai vẫy lắc đầu nói
- Đương nhiên không phải, Thánh Hoàng Đan này tích súc lực lượng bổn nguyên, xác thực có thể giúp người ta đột phá Thánh Hoàng Cảnh, nhưng mà ta phục dụng thì không có lực lượng bổn nguyên bên ngoài chống đỡ, ta tối đa chỉ có thể thành nửa bước Thánh hoàng, không cách nào trở thành Thánh hoàng chính thức!
Nói tới đây hắn ngừng một chút.
- Nhưng cho dù là nửa bước Thánh hoàng cũng có thể kéo dài không ít thọ nguyên cho cái mạng già của ta.
- Vậy là tốt rồi, ta tưởng sư đệ luyện không công đấy!
Lăng Tiếu buông lỏng nói một câu.
Viên Thánh Hoàng Đan này dùng đều là linh thảo bát giai cao cấp, nếu như Hàn Khai không dùng được thì hắn luyện cũng uổng công.
- Ngươi yên tâm đi Thiên Vực đi, có ta ở đây Tiếu Ngạo Cung trong ngàn năm tuyệt đối không có chuyện gì!
Hàn Khai trịnh trọng nói với Lăng Tiếu.
- Vậy nhọc lòng sư huynh, nếu như ta có thể đứng vững gót chân ở Thiên Vực, nhất định sẽ mang các ngươi đi Thiên Vực!
Lăng Tiếu nói một câu.
- Ha ha, ta tin tưởng năng lực tiểu tử ngươi, bây giờ ta đang chờ ngày đó đấy!
Hàn Khai vui vẻ vỗ vai Lăng Tiếu, ngừng một chút và nói:
- Thiên Vực đường xá xa xôi, gian nan trùng trùng điệp điệp, tin tưởng ngươi cũng từ trong miệng sư phụ Tà Đế biết được một ít tình huống, ta không nói nhiều cái gì, chuyện gì cũng phải cẩn thận, không được thì cứ quay về tu luyện thêm ngàn năm.
- Ân, yên tâm đi sư huynh, ngươi cũng biết mạng của ta rất cứng đấy, huống hồ còn mang theo hai hộ vệ đặc cấp, tin tưởng đi đến Thiên Vực cũng không có vấn đề gì.
Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu cùng Hàn Khai quay về Tiếu Ngạo Cung, lại gọi Phượng Lăng Thiên cùng Tân Lập tới.
- Thiên nhi, về sau phụ thân ở đây ngươi không được hư đốn, phải tập trung vào tu luyện, có rảnh thì nên nói chuyện với nãi nãi và nương của ngươi, trọng yếu nhất phải chiếu cố đệ đệ, muội muội biết không?
Lăng Tiếu nhìn qua đứa con uy vũ bất phàm thì phân phó.
Phượng Lăng Thiên thu hồi bộ dáng bất cần đời lúc trước, con mắt hơi ướt nhìn qua phụ thân trước mặt.
- Phụ thân cứ yên tâm đi, nhi tử biết phải làm sao, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để đệ đệ, muội muội chịu ủy khuất!
- Ân, bây giờ ngươi cũng lớn rồi, phụ thân yêu cầu với ngươi lúc trước nghiêm khắc, nhưng mà phụ thân chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi bây giờ thực lực mặc dù không tệ nhưng cũng cần cố gắng biết không?
Lăng Tiếu nhìn Phượng Lăng Thiên nói ra, tiếp theo hắn nhìn qua Tân Lập nói:
- Lập nhi, sư phụ vẫn không có thời gian dạy ngươi, ngươi có oán trách sư phụ không?
Trong ánh mắt Tân Lập ngấn nước, quỳ trước mặt Lăng Tiếu.
- Không, sư phụ ngươi dạy ta rất nhiều rồi, nếu không có sư phụ, Lập nhi đâu có ngày hôm nay!
Vừa nghĩ tới Lăng Tiếu sau này phải lâu lắm mới gặp lại, trong lòng của hắn đặc biệt khó chịu, trong lòng hắn sớm xem Lăng Tiếu như phụ thân của mình.
- Ngươi cố gắng vi sư đều nhìn ở trong mắt, con đường của ngươi còn dài, còn có ngày dương danh trung vực, ngươi tính tình trầm ổn, làm việc cẩn thận, ngươi làm đại sư huynh vật vả rồi, bảo ban sư đệ và sư muội, tránh cho bọn họ đi đường sai.
Lăng Tiếu căn dặn.
- Sư phụ ngươi yên tâm, Lập nhi sẽ bảo vệ bọn họ!
Tân Lập cũng nhận lời.
- Ân, các ngươi nhất định phải đoàn kết nhất trí, tuyệt đối không thể làm nhục uy danh của Tiếu Ngạo Cung chúng ta, hy vọng sau khi ta quay về, các ngươi đã là nhân vật oanh trấn nhất phương, phát triển Tiếu Ngạo Cung càng long trọng hơn nữa.
Lăng Tiếu kích lệ bọn họ.
Hai người đều là trịnh trọng địa điểm đầu, ánh mắt giữa đều sung mãn ý chí chiến đấu.
Lăng Tiếu mang theo Ngọc Nhu Phỉ, Huyền Diệu cùng với Sát Thiên rời khỏi Tiếu Ngạo Cung.
Huyền Diệu biết rõ Lăng Tiếu cùng Ngọc Nhu Phỉ quan hệ không bình thường, hắn rất thức thời tiến vào dược đỉnh tu luyện.
Những năm qua hắn bận tâm vì những chuyện cao thấp của Tiếu Ngạo Cung, không quản Lăng Tiếu dùng linh đan diệu dược tương trợ, hắn cũng chi đạt tới Thiên Tôn cao giai đỉnh phong, Huyền Đế giai vẫn còn một đoạn xa, cho nên thừa dịp này rãnh rỗi đi tu luyện.
Lăng Tiếu không có trực tiếp tiến vào cứ điểm Thiên Vực, hắn đi phía tây bắc Hoang Tùng sơn mạch một chuyến, muốn trước khi đi tìm bại gia tử một chút.
Đáng tiếc hắn vừa tới nơi của Kỳ Lân tộc thì từ lão Kỳ Lân biết rõ bại gia tử lần trước theo hắn ra ngoài thì chưa quay về, hắn phải đi chấp hành sứ mạng của mình.
Lăng Tiếu có chút thất vọng rời khỏi Hoang Tùng sơn mạch, trong nội tâm vẫn rất nhớ gia hỏa bại gia tử này.
Tiếp theo hắn đi tới Phong gia tiếp sư nương Phong Thanh Duyên.
Hôm nay phong gia đã có hai Thánh giả, Phong Thanh Duyên không cần phải gánh vách trách nhiệm tọa trấn Phong gia nữa, nàng có thể yên tâm cùng Lăng Tiếu đi tới Thiên Vực.
Nàng nghĩ tới Lăng Tiếu bây giờ đột phá Thánh giai quá nhanh, hắn đến Huyền Đế cao giai cho tới bây giờ chỉ mới bảy năm mà thôi.
Mà lúc trước nàng đi tới một bước này không biết tiêu bao nhiêu tư nguyên và thời gian đấy.
Tiếp Phong Thanh Duyên xong Lăng Tiếu lại lập tức đi tới long cung, gặp mặt Long Nữ.
Hắn không có nói cho Long Nữ biết hắn đi Thiên Vực, miễn cho nàng sẽ yêu cầu đi theo.
Mặc dù Lăng Tiếu rất muốn có Long Nữ là trợ thủ cường đại đi theo, thế nhưng mà hắn biết rõ Long Nữ ở lại long cung là lựa chọn tốt nhất.
- Tốt, bây giờ đi cứ điểm Thiên Vực thôi!
Lăng Tiếu ra khỏi long cung và thở dài một hơi.
Đã làm xong mọi chuyện, gặp người nên gặp thì bây giờ là lúc rời đi.
Thiên Vực chỉ là nơi Thánh giả mới có thể đạt tới, muốn đi qua vô cùng khó khăn, phải vượt qua chín tầng không gian.
Không có đạt tới Thánh giả, không biết cách vận dụng lực lượng không gian, căn bản không thể vượt qua các nơi hiểm yếu để tới nơi gọi là biên giới thiên địa.
Mà bên kia của chín tầng không gian là một đại lục mới, cũng chính là Thiên Vực.
Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên đã là người mạnh nhất của đại lục này, bọn họ đều có linh thú của mình, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua không gian vượt qua các hiểm địa, nhanh chóng đi tới biên giới thiên địa.
Dùng lực lượng Thánh giả và tốc độ của linh thú bát giai phải đi suốt hai năm mới tới nơi.
Chỗ đó có không gian dao động đậm đặc, muốn cách tuyệt thiên địa này, người thường không có khả năng phá được không gian chi lực ở đây, muốn làm được chỉ có Thánh giai mà thôi, chỉ có Thánh giả đỉnh phong mượn nhờ linh khí cao giai hoặc là linh thú bát giai đỉnh phong linh thú mới có thể phá lực lượng không gian ở nơi này.
Bởi vì chỗ này tổng cộng có chín tầng không gian quan tạp, một tầng mạnh và mềm dẻo hơn một tầng.
- Chỉ cần xuyên qua nơi đây sẽ đi tới Thiên Vực!
Lăng Tiếu thở dài một tiếng, cũng không chờ Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên động thủ, hắn ngưng tụ tất cả lực lượng đánh vào bình chướng không gian.
Oanh long!
Lực lượng to lớn đánh vỡ không gian nơi này, một khe nứt trăm mét trong nháy mắt hiện ra.
/2767
|