Có năng lượng cuồn cuộn cung cấp không dứt, đây là nguyên nhân Lăng Tiếu đi tới mà không cần đan dược hồi khí.
Càng tiến vào sâu bên trong, lực lượng không gian vặn vẹo mang tới thương hại càng lớn, thân thể Lăng Tiếu giống như nặng ngàn cân, tốc độ càng lúc càng chậm, trùng kích càng ngày càng mạnh.
Cũng may hắn đã sắp tới không gian tầng thứ sáu.
Nhưng mà lúc nỳ có một ít thứ kỳ dị bay tới.
Lăng Tiếu tay không tiếp được những thứ này, là cực phẩm hỏa huyền tinh.
Hắn vui mừng tới cực điểm, lúc ở trong núi lửa hắn thu được tám trăm khối cực phẩm hỏa huyền tinh, bây giờ chỗ này chúng lại bay tán loạn, hiển nhiên có không ít.
Lăng Tiếu nghi hoặc nói thầm:
- Vẫn còn ba tầng phía sau, chẳng lẽ phía sau sẽ có dị vật xuất hiện?
Lăng Tiếu tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, bắt đầu di chuyển chun qunh, hắn thu những cực phẩm hỏa huyền tinh đang phiêu phù.
Qua mấy ngày Lăng Tiếu tổng cộng thu được gần vạn khối cực phẩm hỏa huyền tinh.
Thu được số lượng này Lăng Tiếu cười không khép miệng được.
- Không bằng ở lại đây tu luyện một thời gian, lại qua tầng tiếp theo cũng không chậm.
Lăng Tiếu do dự hạ quyết định.
Năng lượng hỏa diễm ở đây cực kỳ cuồng bạo, căn bản không phải người thường có thể thừa nhận được.
Nhưng mà Lăng Tiếu có Si Mị Thiên Hỏa châu trợ giúp nên không cần lo lắng.
Thiên hỏa châu không ngừng hấp thu năng lượng hỏa diễm chung quanh, lại tịnh hóa lực lượng tặng cho hắn, lực lượng của hắn tăng lên không ít.
Một bên chờ thiên hỏa châu tiến giai, hắn cũng thu được cực phẩm hỏa huyền tinh, đây là chuyện một đá trúng hai con chim.
Hắn cũng nói rõ tình huống cho Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên troing dược đỉnh nghe, cũng không vội vàng lên đường.
Hắn vừa tìm cực phẩm hỏa huyền tinh, vừa cho thiên hỏa châu hấp thu năng lượng, đồng thời hắn không ngừng thích ứng với áp bách ở không gian này, đoán luyện thân thể của mình.
Qua ba tháng sau Lăng Tiếu thu được số lượng cực phẩm hỏa huyền tinh số cực kỳ khổng lồ, mà Si Mị Thiên Hỏa châu dường như đã no, hình như còn kém mấy thứ gì đó nên chưa tiến giai.
Lăng Tiếu biết rõ năng lượng ở đây không đủ thỏa mãn thiên hỏa châu, có ở tiếp cũng không có ý nghĩa gì, hắn đi qua tầng tiếp theo.
Không biết bao nhiêu ngày đêm, Lăng Tiếu đã đi tới bình chướng không gian tầng thứ sáu.
Không gian tầng thứ sáu không giống tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Không gian này có sinh cơ bừng bừng.
Có núi, cây cối, kỳ hoa dị thảo, càng có hồ nước, thủy đàm... Nơi này giống như thế giới an tường.
Vào lúc Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng với Phong Thanh Duyên xuyên qua khe hở không gian tới đây thì ngây người.
Bọn họ đã sớm làm tốt chuẩn bị, thế nhưng mà lại nhìn thấy tràng cảng này thì quả thực ngoài ý muốn.
Nhưng mà lúc bọn họ định nói chuyện thì một đạp hấp lực to lớn từ dưới đất kéo xuống, ba người không bị khống chế đã rơi xuống đất.
- Ai nha!
Tiếng kinh hô vang lên.
- Này, Nhu Phỉ, sư nương, các ngươi làm ơn đứng lên được không, ta đang ở dưới đát, các ngươi đang ở trên!
Lăng Tiếu bị hai nữ nhân dùng bánh thịt nện lên người, cảm thụ được cảm giác mềm mại thì kích thích.
Trong nháy mắt vừa rơi xuống Lăng Tiếu lập tức lao xuống trước và điều chỉnh phương hướng để chúng nữ rơi vào người của hắn, để ngừa chúng nữ bị thương.
Mà bảo vệ nữ nhân chính là nghĩa vụ của nam nhân.
Lăng Tiếu là một nam nhân, hắn không thể để nữ nhân bị thua thiệt trước mặt của mình.
Nhưng mà khiến hắn buồn bực chính là hắn bị đè bên dưới không thở nổi, la lên là hai nữ nhân, còn có thiên lý hay không!
Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên vội vã bò khỏi người Lăng Tiếu, hai người đều ngượng ngùng.
Bất thình lình không dấu hiệu từ trên cao rơi xuống, chúng nữ bị họa hoảng sợ.
- Đây là nơi nào, chẳng lẽ đã tới Thiên Vực sao?
Phong Thanh Duyên đánh giá chỗ này.
- Chín đạo quan tạp, bây giờ mới đến tầng thứ sáu, ta nghĩ không phải đâu.
Ngọc Nhu Phỉ nói.
- Chỗ nầy chính là quan tạp thứ sáu, bốn bề có lực lượng sinh cơ sung túc, chắc là không gian mộc thủy chi địa.
Lăng Tiếu nhíu mày, ngừng một chút và nói ra:
- Nhìn chỗ này bình tĩnh, thế nhưng mà càng như thế thì nguy hiểm càng quỷ ý, các ngươi không phát hiện chúng ta mất đi lực lượng phi hành rồi sao?
- Đúng vậy, nơi này không có không gian chi lực cuồng bạo, ngược lại tất cả không gian chi lực đã biến mất, thật là cổ quái.
Phong Thanh Duyên nói.
- Chúng ta phải thời khắc cảnh giác mới được, không thì lật thuyền trong mương.
Ngọc Nhu Phỉ tán đồng.
- Không bằng gọi linh thú ra xem, bọn chúng có thể phi hành hay không!
Lăng Tiếu đề nghị.
Tiếp theo hắn gọi Kim Sắc Lang Vương ra, hôm nay nó đã là linh thú thất giai cao giai, chỉ thiếu chút nữa là hóa hình.
Kim Sắc Lang Vương cũng như bọn họ, không cách nào bay được.
Vào lúc hắn thu hồi thì hoa cỏ chung quanh lập tức chớp động.
Nhìn qua không một đám cây cỏ không có gì lạ, đột nhiên chúng biến lớn lên, cánh hoa mở to ra thôn phệ bọn họ, mà những dị thảo không ngừng lan tràn quấn quanh bọn họ.
Biến hóa đột nhiên khiến bọn họ chấn kinh kêu lên, ba người lập tức phóng thích lực lượng to lớn, đồng thời ra tay đánh vào hoa ăn thịt người kia, mà những bụi cỏ không ngừng cắt nát.
Nhưng mà đây chỉ là bất đầu thôi.
Cây cối hoa cỏ đột nhiên biến hóa, bọn chúng giống như sống lại và không ngừng tấn công bọn họ.
Những kỳ vật này không ngừng sinh trưởng, chúng trong nháy mắt bạo động lên, không ngừng dùng xúc tu quấn quanh hoặc quật tới, toàn thân biến hóa, hoa ăn thịt người thừa cơ lao tới.
Thiên hỏa của Lăng Tiếu trong nháy mắt quét qua và tiêu diệt hoa cỏ ở đây.
Mà Kim Sắc Lang Vương chưa kịp quay về thì thân thể vặn vẹo, không cách nào thoát khỏi trói buộc, có hai đóa hoa ăn thịt người đã bứt đầu cắn xé nó, tình huống thập phần nguy hiểm.
Ngón tay Lăng Tiếu điểm nhẹ và thiên hỏa bay ra thiêu đốt dây trói nó, sau đó thu hồi nó về.
Bên kia Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên trong tay xuất hiện thanh kiến, càng không ngừng chém nát những cây cối này.
- Tiếu nhi nhanh rời khỏi chỗ nầy, những thứ này giống như vô cùng vô tận, tiếp tục như vậy không có biện pháp!
Phong Thanh Duyên lo lắng hét lên..
- Sư nương ngươi yên tâm, do ta mở đường! Bọn chúng không làm gì được ta!
Lăng Tiếu ứng một tiếng, hai chưởng này là thiên hỏa, thế lửa thiêu đốt hừng hực.
Tư tư!
Thiên hỏa không ngừng thiêu đốt, cho dù linh hỏa kỳ dị không ngừng thiêu đốt hừng hực.
Lúc này trong thức hải của Lăng Tiếu có âm thanh vang lên.
- Khí tức bổn nguyên ở đây rất nồng đậm, tiểu hữu có thể cho lão hủ ra ngoài thông khí không?
Nói lời này chính là Lục Ông.
Nó thân là Bất Tử thụ, chính là linh bảo mộc thuộc tính thuần túy, nó có thể hấp thu lực lượng mộc thuộc tính.
Sau khi nó hấp thu bổn nguyên huyết ma thụ xong, nó vẫn không có động tĩnh gì, nó ở trong thức hải của Lăng Tiếu khôi phục lực lượng, bây giờ đã khôi phục không sai biệt lắm.
Sở dĩ nó vẫn ở trong thức hải của Lăng Tiếu chính là muốn lợi dụng tinh thàn dịch của Lăng Tiếu vẫn thu linh hồn dịch của nó, để nó càng có nhân tính hơn, ngày sau có thể tiến hóa lên cao hơn.
Càng tiến vào sâu bên trong, lực lượng không gian vặn vẹo mang tới thương hại càng lớn, thân thể Lăng Tiếu giống như nặng ngàn cân, tốc độ càng lúc càng chậm, trùng kích càng ngày càng mạnh.
Cũng may hắn đã sắp tới không gian tầng thứ sáu.
Nhưng mà lúc nỳ có một ít thứ kỳ dị bay tới.
Lăng Tiếu tay không tiếp được những thứ này, là cực phẩm hỏa huyền tinh.
Hắn vui mừng tới cực điểm, lúc ở trong núi lửa hắn thu được tám trăm khối cực phẩm hỏa huyền tinh, bây giờ chỗ này chúng lại bay tán loạn, hiển nhiên có không ít.
Lăng Tiếu nghi hoặc nói thầm:
- Vẫn còn ba tầng phía sau, chẳng lẽ phía sau sẽ có dị vật xuất hiện?
Lăng Tiếu tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, bắt đầu di chuyển chun qunh, hắn thu những cực phẩm hỏa huyền tinh đang phiêu phù.
Qua mấy ngày Lăng Tiếu tổng cộng thu được gần vạn khối cực phẩm hỏa huyền tinh.
Thu được số lượng này Lăng Tiếu cười không khép miệng được.
- Không bằng ở lại đây tu luyện một thời gian, lại qua tầng tiếp theo cũng không chậm.
Lăng Tiếu do dự hạ quyết định.
Năng lượng hỏa diễm ở đây cực kỳ cuồng bạo, căn bản không phải người thường có thể thừa nhận được.
Nhưng mà Lăng Tiếu có Si Mị Thiên Hỏa châu trợ giúp nên không cần lo lắng.
Thiên hỏa châu không ngừng hấp thu năng lượng hỏa diễm chung quanh, lại tịnh hóa lực lượng tặng cho hắn, lực lượng của hắn tăng lên không ít.
Một bên chờ thiên hỏa châu tiến giai, hắn cũng thu được cực phẩm hỏa huyền tinh, đây là chuyện một đá trúng hai con chim.
Hắn cũng nói rõ tình huống cho Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên troing dược đỉnh nghe, cũng không vội vàng lên đường.
Hắn vừa tìm cực phẩm hỏa huyền tinh, vừa cho thiên hỏa châu hấp thu năng lượng, đồng thời hắn không ngừng thích ứng với áp bách ở không gian này, đoán luyện thân thể của mình.
Qua ba tháng sau Lăng Tiếu thu được số lượng cực phẩm hỏa huyền tinh số cực kỳ khổng lồ, mà Si Mị Thiên Hỏa châu dường như đã no, hình như còn kém mấy thứ gì đó nên chưa tiến giai.
Lăng Tiếu biết rõ năng lượng ở đây không đủ thỏa mãn thiên hỏa châu, có ở tiếp cũng không có ý nghĩa gì, hắn đi qua tầng tiếp theo.
Không biết bao nhiêu ngày đêm, Lăng Tiếu đã đi tới bình chướng không gian tầng thứ sáu.
Không gian tầng thứ sáu không giống tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Không gian này có sinh cơ bừng bừng.
Có núi, cây cối, kỳ hoa dị thảo, càng có hồ nước, thủy đàm... Nơi này giống như thế giới an tường.
Vào lúc Lăng Tiếu, Ngọc Nhu Phỉ cùng với Phong Thanh Duyên xuyên qua khe hở không gian tới đây thì ngây người.
Bọn họ đã sớm làm tốt chuẩn bị, thế nhưng mà lại nhìn thấy tràng cảng này thì quả thực ngoài ý muốn.
Nhưng mà lúc bọn họ định nói chuyện thì một đạp hấp lực to lớn từ dưới đất kéo xuống, ba người không bị khống chế đã rơi xuống đất.
- Ai nha!
Tiếng kinh hô vang lên.
- Này, Nhu Phỉ, sư nương, các ngươi làm ơn đứng lên được không, ta đang ở dưới đát, các ngươi đang ở trên!
Lăng Tiếu bị hai nữ nhân dùng bánh thịt nện lên người, cảm thụ được cảm giác mềm mại thì kích thích.
Trong nháy mắt vừa rơi xuống Lăng Tiếu lập tức lao xuống trước và điều chỉnh phương hướng để chúng nữ rơi vào người của hắn, để ngừa chúng nữ bị thương.
Mà bảo vệ nữ nhân chính là nghĩa vụ của nam nhân.
Lăng Tiếu là một nam nhân, hắn không thể để nữ nhân bị thua thiệt trước mặt của mình.
Nhưng mà khiến hắn buồn bực chính là hắn bị đè bên dưới không thở nổi, la lên là hai nữ nhân, còn có thiên lý hay không!
Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên vội vã bò khỏi người Lăng Tiếu, hai người đều ngượng ngùng.
Bất thình lình không dấu hiệu từ trên cao rơi xuống, chúng nữ bị họa hoảng sợ.
- Đây là nơi nào, chẳng lẽ đã tới Thiên Vực sao?
Phong Thanh Duyên đánh giá chỗ này.
- Chín đạo quan tạp, bây giờ mới đến tầng thứ sáu, ta nghĩ không phải đâu.
Ngọc Nhu Phỉ nói.
- Chỗ nầy chính là quan tạp thứ sáu, bốn bề có lực lượng sinh cơ sung túc, chắc là không gian mộc thủy chi địa.
Lăng Tiếu nhíu mày, ngừng một chút và nói ra:
- Nhìn chỗ này bình tĩnh, thế nhưng mà càng như thế thì nguy hiểm càng quỷ ý, các ngươi không phát hiện chúng ta mất đi lực lượng phi hành rồi sao?
- Đúng vậy, nơi này không có không gian chi lực cuồng bạo, ngược lại tất cả không gian chi lực đã biến mất, thật là cổ quái.
Phong Thanh Duyên nói.
- Chúng ta phải thời khắc cảnh giác mới được, không thì lật thuyền trong mương.
Ngọc Nhu Phỉ tán đồng.
- Không bằng gọi linh thú ra xem, bọn chúng có thể phi hành hay không!
Lăng Tiếu đề nghị.
Tiếp theo hắn gọi Kim Sắc Lang Vương ra, hôm nay nó đã là linh thú thất giai cao giai, chỉ thiếu chút nữa là hóa hình.
Kim Sắc Lang Vương cũng như bọn họ, không cách nào bay được.
Vào lúc hắn thu hồi thì hoa cỏ chung quanh lập tức chớp động.
Nhìn qua không một đám cây cỏ không có gì lạ, đột nhiên chúng biến lớn lên, cánh hoa mở to ra thôn phệ bọn họ, mà những dị thảo không ngừng lan tràn quấn quanh bọn họ.
Biến hóa đột nhiên khiến bọn họ chấn kinh kêu lên, ba người lập tức phóng thích lực lượng to lớn, đồng thời ra tay đánh vào hoa ăn thịt người kia, mà những bụi cỏ không ngừng cắt nát.
Nhưng mà đây chỉ là bất đầu thôi.
Cây cối hoa cỏ đột nhiên biến hóa, bọn chúng giống như sống lại và không ngừng tấn công bọn họ.
Những kỳ vật này không ngừng sinh trưởng, chúng trong nháy mắt bạo động lên, không ngừng dùng xúc tu quấn quanh hoặc quật tới, toàn thân biến hóa, hoa ăn thịt người thừa cơ lao tới.
Thiên hỏa của Lăng Tiếu trong nháy mắt quét qua và tiêu diệt hoa cỏ ở đây.
Mà Kim Sắc Lang Vương chưa kịp quay về thì thân thể vặn vẹo, không cách nào thoát khỏi trói buộc, có hai đóa hoa ăn thịt người đã bứt đầu cắn xé nó, tình huống thập phần nguy hiểm.
Ngón tay Lăng Tiếu điểm nhẹ và thiên hỏa bay ra thiêu đốt dây trói nó, sau đó thu hồi nó về.
Bên kia Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên trong tay xuất hiện thanh kiến, càng không ngừng chém nát những cây cối này.
- Tiếu nhi nhanh rời khỏi chỗ nầy, những thứ này giống như vô cùng vô tận, tiếp tục như vậy không có biện pháp!
Phong Thanh Duyên lo lắng hét lên..
- Sư nương ngươi yên tâm, do ta mở đường! Bọn chúng không làm gì được ta!
Lăng Tiếu ứng một tiếng, hai chưởng này là thiên hỏa, thế lửa thiêu đốt hừng hực.
Tư tư!
Thiên hỏa không ngừng thiêu đốt, cho dù linh hỏa kỳ dị không ngừng thiêu đốt hừng hực.
Lúc này trong thức hải của Lăng Tiếu có âm thanh vang lên.
- Khí tức bổn nguyên ở đây rất nồng đậm, tiểu hữu có thể cho lão hủ ra ngoài thông khí không?
Nói lời này chính là Lục Ông.
Nó thân là Bất Tử thụ, chính là linh bảo mộc thuộc tính thuần túy, nó có thể hấp thu lực lượng mộc thuộc tính.
Sau khi nó hấp thu bổn nguyên huyết ma thụ xong, nó vẫn không có động tĩnh gì, nó ở trong thức hải của Lăng Tiếu khôi phục lực lượng, bây giờ đã khôi phục không sai biệt lắm.
Sở dĩ nó vẫn ở trong thức hải của Lăng Tiếu chính là muốn lợi dụng tinh thàn dịch của Lăng Tiếu vẫn thu linh hồn dịch của nó, để nó càng có nhân tính hơn, ngày sau có thể tiến hóa lên cao hơn.
/2767
|