Tuyết Âm Lĩnh, đây là sơn mạch băng giá quanh năm có tuyết, liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm.
Phía đông sơn mạch này là phạm vi thế lực của Âm Bạt Tông.
Căn cứ vào tư liệu Lăng Tiếu hấp thu của đám Thánh giả, Lăng Tiếu biết rõ Tuyết Âm Lĩnh này là một hiểm địa, đồng thời cũng là nơi tràn ngập kỳ ngộ.
Bởi vì từng có người ở đây thu được bổn nguyên băng thuộc tính.
Cho nên trong nơi này có rất nhiều dong binh đoàn lui tới, cũng có nhiều thế lực nhỏ.
Lăng Tiếu lúc này xuất hiện ở nơi có nhiều dong binh đoàn tụ tập, bên cạnh hắn có hai nữ nhân như minh châu, thiên địa cũng phải biến sắc.
Đám dong binh này quanh năm sống trong sinh tử, tính tình đặc biệt thô lỗ và háo sắc.
Ánh mắt bọn họ không cố kỵ nhìn qua hai nữ nhân, nước miếng gần như sắp chảy ra.
Một ít dong binh lớn mật nhìn qua sau đó lại đi tới gần bọn họ.
- Hai vị mỹ nữ, lưu lại chơi đùa đi, trời giá rét như vậy đi theo một tiểu bạch kiểm là không có tiền đồ!
Một tên Huyền Đế đỉnh phong tham lam nói với Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên.
Một tên Huyền Đế cao giai cười nói:
- Hắc hắc, cũng không phải, cùng chúng ta thì ăn ngon uống sướng, còn có thể đạt được mưa móc của chúng ta, sao lại không làm chứ?
Nói xong người này lớn mặt đưa tay bóp ngực của Ngọc Nhu Phỉ.
Đáng tiếc bàn tay của hắn chưa chạm vào Ngọc Nhu Phỉ thì một đạo kiếm quang lóe lên, hắn còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đã biến mất.
Tên Huyền Đế cao giai kêu thảm một tiếng, bưng cổ tay và lui ra phía sau.
Nhưng mà Lăng Tiếu không có ý đinh bỏ qua cho hắn, kiếm trong tay như linh xà, trong nháy mắt đâm vào cổ họng đám người này.
Tên Huyền Đế cao giai này trong nháy mắt bị xuyên thủng cổ, máu đỏ tươi phún rangoaif, cả người ngã xuống đất.
- Ngươi thật can đảm, lại dám giết...
Tên Huyền Đế đỉnh phong đại kinh, hắn hét to một tiếng, muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà hắn chưa nói xong trong mắt Lăng Tiếu đã có hàn quang lóe lên, kiếm quang trong tay thoáng biến mất, đầu của Huyền Đế đỉnh phong đã bị chém bay.
Đám người kia biến sắc, bọn họ biết rõ người trẻ tuổi này không phải là tiểu bạch kiểm, mà là tồn tại giết người không nháy mắt, rất đáng sợ.
XIU....XIU...
Lăng Tiếu tùy ý huy động trường kiếm trong tay, kiếm quang phân ra mấy hướng, tốc độ cùng lực lượng khong phải đám Huyền Đế có thể ngăn cản được.
Vài tên Huyền Đế lập tức sụp đổ.
Lúc này máu huyết đã dính vào vách tường.
Đám dong binh bốn phía lúc này vô cùng kinh hãi, không dám nói ra lời nào.
Bọn họ không nghĩ tới người trẻ tuổi này đáng sợ như vậy, hơn nữa là một chiêu kích sát Huyền Đế, thực lực của hắn vô cùng đáng sợ.
- Dám giết người Băng Lang dong binh đoàn, thật sự là can đảm!
Một đạo tiếng quát to truyền tới.
Một tên nam tử trung niên ngồi lên bát giai Băng Tuyết Lang đi tới.
Sau khi hắn đi vào thì khí thế tỏa ra, một đạo khí tức sát lục của một đám dong binh hiện ra ngoài.
Đám người tới có vài trăm người, thực lực đều ngoài Thiên Tôn.
- Đoàn trưởng, ta nhận ra hắn, hắn chính là tiểu tử bị Âm Bạt Tông truy nã.
Một gã một tên bán thánh xuất hiện trước mặt Băng Tuyết Lang nói với tên Thánh giả, chỉ vào Lăng Tiếu quát to lên.
Hắn nói ra lời này đám dong binh chung quanh đầy tham lam đứng lên.
Một hồ Sinh Mệnh Tuyền Dịch có thể cứu mạng mình bao nhiêu lần, mà những dong binh như bọn họ quanh năm sống trong bờ sinh tử, Sinh Mệnh Tuyền Dịch không nghi ngờ là thánh vật tốt nhất.
- Băng Lang, ngươi không ra tay với tiểu tử này thì ta tới đây!
Lại có tiếng hô to truyền tới.
Ngay lập tức có một người cưỡi bát giai Tuyết Băng Lang Sư đi tới, theo sau hắn có không ít thủ hạ.
Hai đội dong binh này hợp với nhau gần một ngàn người, còn có không ít người ngồi xem hai bên dấu, ít nhất ... Cũng có hai ngàn người.
Hai tên dong binh này thực lực đạt tới Thánh giả, nhưng chỉ là Thánh giả thấp giai, đối với Lăng Tiếu uy hiếp không lớn.
Khiến Lăng Tiếu cảm thấy thất vọng không thôi, hắn muốn khống chế khôi lỗi tử sĩ, đương nhiên là thực lực càng mạnh càng tốt.
- Tuyết Sư, người là do chúng ta phát hiện trước, xem ta bắt giữ hắn đây!
Tên trung niên ngồi trên Băng Tuyết Lang quát lên, cưỡi Băng Tuyết Lang giết qua Lăng Tiếu.
Người còn chưa tới nhưng mà trường thương ở cách ngàn mét đã nện vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lúc này tránh né, trên khuôn mặt đầy khinh thường, nhìn qua hai tên Thánh giả ngoắc ngón tay.
- Thật lãng phí thời gian, các ngươi cùng lên đi!
Tên ngồi tên Tuyết Băng Lang nóng giận quát to lên.
- Muốn giết ngươi mình ta là đủ rồi!
- Vậy ngươi thử một lần!
Lăng Tiếu nói một câu, thu hồi thành kiếm, hắn chắp tay mà đứng, thần sắc kiêu căng.
Khí tức của Lăng Tiếu là Thánh giả thấp giai bộc phát, mục đích chính là để người khác biết thực lực của hắn, cũng thị uy với đám người rãnh rỗi.
Nếu thoáng cái bạo lộ quá nhiều, sẽ khiến những tên Thánh giả kia sợ tới mức không dám giết hắn.
- Đừng vội như vậy!
Tên Thánh giả ngồi trên Tuyết Băng Lang gầm lên một tiếng, trường thương mang theo băng phong đáng sợ đâm thẳng vào Lăng Tiếu, đây là băng hàn chi khí, những dong binh chung quanh sợ quá tránh né ra xa, tránh bị vạ lây.
Lăng Tiếu vận chuyển Cửu Dương Phần Thiên Công và dương hỏa ấm áp hiện ra, từng quyền đánh thẳng vào trường thương.
Oanh long oanh long!
Trận trận đặc tính công kích đối với đụng không ngừng phát ra điếc tai dục lung thanh âm.
Phiến thiên địa này băng tuyết rơi không ngừng, đều bị Thánh giả đối phương lợi dụng tăng phúc công kích.
Lăng Tiếu dương hỏa cường thịnh, nhiều băng tuyết chung quanh hắn bị bốc hơi, một đoàn dương diễm bay tới gần tên Thánh giả kia, khí thế đáng sợ làm cho người ta khủng hoảng.
- Tuyết Lang lên cho ta!
Người nọ nhảy ra khỏi tọa kỵ, hắn cho tọa kỵ đối phó Lăng Tiếu, bản thân mình thì tập sát.
- Dùng súc sinh này đối phó ta, ngươi quá xem thường ta rồi!
Lăng Tiếu lạnh lùng quát một câu, thân hình của hắn chớp động, một cước đá bay con Tuyết Băng Lang ra xa, nó kêu lên thảm thiết.
Băng thương kia bay tới, xoáy lên vô số bông tuyết, giống như có thể đóng băng vạn dặm, muốn triệt tiêu ngọn lửa và tiêu diệt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không có tâm tư với hắn, lực lượng nhắc tăng lên gấp hai đánh tan băng tuyết, trực tiếp tới trước người tên Thánh giả và hỏa quyền không chút lưu tình nện vào người Thánh giả.
Đồng tử của Thánh giả này co rút lại, hắn không ngờ tốc độ của Lăng Tiếu mạnh như thế, lập tức hoành thánh thương trước ngực, muốn ngăn cản một quyền đáng sợ của Lăng Tiếu.
Thánh khí trong tay tên Thánh giả ngăn một quyền của Lăng Tiếu và bị đánh thành hai đoạn, quyền thế vẫn không ngừng nện thẳng.
Tên Thánh giả này bị nện xa trăm mét, máu tươi phun trào, cả người vùi trong đống tuyết.
- Đoàn trưởng! Chúng ta cùng giết hắn!
Những tên dong binh chung quanh hét to lên, có không ít người lao tới muốn giết Lăng Tiếu.
Đáng tiếc Lăng Tiếu chỉ đánh ra hai quyền và không gian chấn động đã giết mấy chục người.
Những người chung quanh sợ hãi mất hết can đảm và chấn kinh, lập tức như chim thú tán chạy đi.
Tên Thánh giả còn lại nhíu mày, do dự một chút vẫn quay người rời đi.
Phía đông sơn mạch này là phạm vi thế lực của Âm Bạt Tông.
Căn cứ vào tư liệu Lăng Tiếu hấp thu của đám Thánh giả, Lăng Tiếu biết rõ Tuyết Âm Lĩnh này là một hiểm địa, đồng thời cũng là nơi tràn ngập kỳ ngộ.
Bởi vì từng có người ở đây thu được bổn nguyên băng thuộc tính.
Cho nên trong nơi này có rất nhiều dong binh đoàn lui tới, cũng có nhiều thế lực nhỏ.
Lăng Tiếu lúc này xuất hiện ở nơi có nhiều dong binh đoàn tụ tập, bên cạnh hắn có hai nữ nhân như minh châu, thiên địa cũng phải biến sắc.
Đám dong binh này quanh năm sống trong sinh tử, tính tình đặc biệt thô lỗ và háo sắc.
Ánh mắt bọn họ không cố kỵ nhìn qua hai nữ nhân, nước miếng gần như sắp chảy ra.
Một ít dong binh lớn mật nhìn qua sau đó lại đi tới gần bọn họ.
- Hai vị mỹ nữ, lưu lại chơi đùa đi, trời giá rét như vậy đi theo một tiểu bạch kiểm là không có tiền đồ!
Một tên Huyền Đế đỉnh phong tham lam nói với Ngọc Nhu Phỉ cùng Phong Thanh Duyên.
Một tên Huyền Đế cao giai cười nói:
- Hắc hắc, cũng không phải, cùng chúng ta thì ăn ngon uống sướng, còn có thể đạt được mưa móc của chúng ta, sao lại không làm chứ?
Nói xong người này lớn mặt đưa tay bóp ngực của Ngọc Nhu Phỉ.
Đáng tiếc bàn tay của hắn chưa chạm vào Ngọc Nhu Phỉ thì một đạo kiếm quang lóe lên, hắn còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đã biến mất.
Tên Huyền Đế cao giai kêu thảm một tiếng, bưng cổ tay và lui ra phía sau.
Nhưng mà Lăng Tiếu không có ý đinh bỏ qua cho hắn, kiếm trong tay như linh xà, trong nháy mắt đâm vào cổ họng đám người này.
Tên Huyền Đế cao giai này trong nháy mắt bị xuyên thủng cổ, máu đỏ tươi phún rangoaif, cả người ngã xuống đất.
- Ngươi thật can đảm, lại dám giết...
Tên Huyền Đế đỉnh phong đại kinh, hắn hét to một tiếng, muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà hắn chưa nói xong trong mắt Lăng Tiếu đã có hàn quang lóe lên, kiếm quang trong tay thoáng biến mất, đầu của Huyền Đế đỉnh phong đã bị chém bay.
Đám người kia biến sắc, bọn họ biết rõ người trẻ tuổi này không phải là tiểu bạch kiểm, mà là tồn tại giết người không nháy mắt, rất đáng sợ.
XIU....XIU...
Lăng Tiếu tùy ý huy động trường kiếm trong tay, kiếm quang phân ra mấy hướng, tốc độ cùng lực lượng khong phải đám Huyền Đế có thể ngăn cản được.
Vài tên Huyền Đế lập tức sụp đổ.
Lúc này máu huyết đã dính vào vách tường.
Đám dong binh bốn phía lúc này vô cùng kinh hãi, không dám nói ra lời nào.
Bọn họ không nghĩ tới người trẻ tuổi này đáng sợ như vậy, hơn nữa là một chiêu kích sát Huyền Đế, thực lực của hắn vô cùng đáng sợ.
- Dám giết người Băng Lang dong binh đoàn, thật sự là can đảm!
Một đạo tiếng quát to truyền tới.
Một tên nam tử trung niên ngồi lên bát giai Băng Tuyết Lang đi tới.
Sau khi hắn đi vào thì khí thế tỏa ra, một đạo khí tức sát lục của một đám dong binh hiện ra ngoài.
Đám người tới có vài trăm người, thực lực đều ngoài Thiên Tôn.
- Đoàn trưởng, ta nhận ra hắn, hắn chính là tiểu tử bị Âm Bạt Tông truy nã.
Một gã một tên bán thánh xuất hiện trước mặt Băng Tuyết Lang nói với tên Thánh giả, chỉ vào Lăng Tiếu quát to lên.
Hắn nói ra lời này đám dong binh chung quanh đầy tham lam đứng lên.
Một hồ Sinh Mệnh Tuyền Dịch có thể cứu mạng mình bao nhiêu lần, mà những dong binh như bọn họ quanh năm sống trong bờ sinh tử, Sinh Mệnh Tuyền Dịch không nghi ngờ là thánh vật tốt nhất.
- Băng Lang, ngươi không ra tay với tiểu tử này thì ta tới đây!
Lại có tiếng hô to truyền tới.
Ngay lập tức có một người cưỡi bát giai Tuyết Băng Lang Sư đi tới, theo sau hắn có không ít thủ hạ.
Hai đội dong binh này hợp với nhau gần một ngàn người, còn có không ít người ngồi xem hai bên dấu, ít nhất ... Cũng có hai ngàn người.
Hai tên dong binh này thực lực đạt tới Thánh giả, nhưng chỉ là Thánh giả thấp giai, đối với Lăng Tiếu uy hiếp không lớn.
Khiến Lăng Tiếu cảm thấy thất vọng không thôi, hắn muốn khống chế khôi lỗi tử sĩ, đương nhiên là thực lực càng mạnh càng tốt.
- Tuyết Sư, người là do chúng ta phát hiện trước, xem ta bắt giữ hắn đây!
Tên trung niên ngồi trên Băng Tuyết Lang quát lên, cưỡi Băng Tuyết Lang giết qua Lăng Tiếu.
Người còn chưa tới nhưng mà trường thương ở cách ngàn mét đã nện vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lúc này tránh né, trên khuôn mặt đầy khinh thường, nhìn qua hai tên Thánh giả ngoắc ngón tay.
- Thật lãng phí thời gian, các ngươi cùng lên đi!
Tên ngồi tên Tuyết Băng Lang nóng giận quát to lên.
- Muốn giết ngươi mình ta là đủ rồi!
- Vậy ngươi thử một lần!
Lăng Tiếu nói một câu, thu hồi thành kiếm, hắn chắp tay mà đứng, thần sắc kiêu căng.
Khí tức của Lăng Tiếu là Thánh giả thấp giai bộc phát, mục đích chính là để người khác biết thực lực của hắn, cũng thị uy với đám người rãnh rỗi.
Nếu thoáng cái bạo lộ quá nhiều, sẽ khiến những tên Thánh giả kia sợ tới mức không dám giết hắn.
- Đừng vội như vậy!
Tên Thánh giả ngồi trên Tuyết Băng Lang gầm lên một tiếng, trường thương mang theo băng phong đáng sợ đâm thẳng vào Lăng Tiếu, đây là băng hàn chi khí, những dong binh chung quanh sợ quá tránh né ra xa, tránh bị vạ lây.
Lăng Tiếu vận chuyển Cửu Dương Phần Thiên Công và dương hỏa ấm áp hiện ra, từng quyền đánh thẳng vào trường thương.
Oanh long oanh long!
Trận trận đặc tính công kích đối với đụng không ngừng phát ra điếc tai dục lung thanh âm.
Phiến thiên địa này băng tuyết rơi không ngừng, đều bị Thánh giả đối phương lợi dụng tăng phúc công kích.
Lăng Tiếu dương hỏa cường thịnh, nhiều băng tuyết chung quanh hắn bị bốc hơi, một đoàn dương diễm bay tới gần tên Thánh giả kia, khí thế đáng sợ làm cho người ta khủng hoảng.
- Tuyết Lang lên cho ta!
Người nọ nhảy ra khỏi tọa kỵ, hắn cho tọa kỵ đối phó Lăng Tiếu, bản thân mình thì tập sát.
- Dùng súc sinh này đối phó ta, ngươi quá xem thường ta rồi!
Lăng Tiếu lạnh lùng quát một câu, thân hình của hắn chớp động, một cước đá bay con Tuyết Băng Lang ra xa, nó kêu lên thảm thiết.
Băng thương kia bay tới, xoáy lên vô số bông tuyết, giống như có thể đóng băng vạn dặm, muốn triệt tiêu ngọn lửa và tiêu diệt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không có tâm tư với hắn, lực lượng nhắc tăng lên gấp hai đánh tan băng tuyết, trực tiếp tới trước người tên Thánh giả và hỏa quyền không chút lưu tình nện vào người Thánh giả.
Đồng tử của Thánh giả này co rút lại, hắn không ngờ tốc độ của Lăng Tiếu mạnh như thế, lập tức hoành thánh thương trước ngực, muốn ngăn cản một quyền đáng sợ của Lăng Tiếu.
Thánh khí trong tay tên Thánh giả ngăn một quyền của Lăng Tiếu và bị đánh thành hai đoạn, quyền thế vẫn không ngừng nện thẳng.
Tên Thánh giả này bị nện xa trăm mét, máu tươi phun trào, cả người vùi trong đống tuyết.
- Đoàn trưởng! Chúng ta cùng giết hắn!
Những tên dong binh chung quanh hét to lên, có không ít người lao tới muốn giết Lăng Tiếu.
Đáng tiếc Lăng Tiếu chỉ đánh ra hai quyền và không gian chấn động đã giết mấy chục người.
Những người chung quanh sợ hãi mất hết can đảm và chấn kinh, lập tức như chim thú tán chạy đi.
Tên Thánh giả còn lại nhíu mày, do dự một chút vẫn quay người rời đi.
/2767
|