- Không sai, tà phái Âm Bạt tông rốt cục bị tiêu diệt, Hoàng gia lang dưới cửu tuyền có thể sáng mắt!
Hoàng Mãn Đường cũng không nhịn được thở ra, nước mắt dâng tràn.
- Đại ca, năm xưa huynh bị người của Âm Bạt tông bắt giữ, hôm nay ta đã báo thù, huynh ngủ yên đi!
- Tiểu muội, đại thù của ngươi đã báo, tâm nguyện của ca ca đã hoàn thành, năm sau đi Thiên Vực thôi, thay ngươi làm chuyện mà ngày trước ngươi không làm được!
…
Một đám thánh hoàng gào khóc, thân nhân của họ đều bị Âm Bạt tông bức hại, hiện giờ đại thù được báo, cuối cùng không nhẫn nhịn được khổ sở đều gào khóc lên.
- Ai, thật không biết Âm Bạt tông từng hãm hại bao nhiêu người!
Phong Thanh Duyên không nhịn được thở dài nói.
Duẫn Tuyết nói:
- Bọn hắn xây dựng tông phái đã mười vạn năm đi, từ một thế lực vô danh phát triển đến bây giờ là nhờ luyện chế âm bạt, thi ma, vì vậy khiến người người oán hận, hôm nay bị tiêu diệt là việc may mắn của yếu tắc!
Bỗng nhiên nàng nhìn qua Lăng Tiếu lộ vẻ tán thưởng:
- Vẫn nhờ có Lăng Tiếu ngăn cơn sóng dữ, bằng không người của chúng ta chỉ chết vô ích mà thôi, căn bản không thể hủy diệt Âm Bạt tông!
- Sư thúc quá khen, nếu không nhờ ngài sử dụng Trấn Thiên Cổ, ta sẽ xong đời!
Lăng Tiếu khiêm tốn đáp.
Toàn bộ đồ vật của Âm Bạt tông đều bị tịch thu, ngoại trừ thật nhiều tài liệu đặc thù dùng âm bạt cùng thi ma, thu hoạch lớn nhất chính là không gian giới của bọn hắn.
- Lăng thánh sư, chúng ta đi thôi, Âm Bạt tông đã diệt, chúng ta trở về chúc mừng ba ngày ba đêm!
Dịch Thành Dung đi tới bên cạnh Lăng Tiếu cao hứng nói.
Hoàng Mãn Đường phụ họa:
- Không sai, nếu không có Lăng thánh sư trợ giúp, mối thù của chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn không thể báo phục!
- Dịch lão, Hoàng lão không nên nói những lời này, ta cũng có thù với Âm Bạt tông, chúng ta chẳng qua có chung một mục tiêu mà thôi, nhưng vẫn cần phải chúc mừng, chỉ là không phải hiện tại!
Lăng Tiếu cười nói, ngừng một chút mới nói tiếp:
- Ta còn muốn cùng sư nương với sư thúc ôn chuyện một chút, Dịch lão cùng Hoàng lão dẫn người về trước đi!
Dịch Thành Dung cùng Hoàng Mãn Đường còn muốn dựa vào Lăng Tiếu giao kết với Vạn Kiếm tông, nhưng cũng biết việc này không thể quá gấp, chỉ cần kết giao tốt với Lăng Tiếu thì tin tưởng ngày sau sẽ có cơ hội.
Bọn họ mang theo người còn sống sót rời khỏi Âm Bạt tông.
Duẫn Tuyết nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, hỏi:
- Ta nghe Duyên tỷ nói các ngươi muốn đến Thiên Vực sao?
- Phải, chờ năm nay khi mở ra Thông Thiên trận, là thời gian chúng ta đến Thiên Vực, sư thúc có muốn đi cùng hay không?
Lăng Tiếu đáp.
Duẫn Tuyết lắc đầu nói:
- Nếu ta có thể đến Thiên Vực thì đã sớm đi rồi!
- Làm sao vậy? Hay là có người hạn chế sư thúc hay sao?
Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.
Duẫn Tuyết đáp:
- Thiên Vực chính là nơi hội tụ của cường giả tuyệt đỉnh, là nơi tốt tăng nhanh thực lực, nhưng hung hiểm tuyệt đối không phải ai cũng ứng phó được, nếu không cẩn thận sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, cho nên ngày trước cha ta từng buộc ta thề một ngày nào thực lực chưa đạt tới thánh hoàng cao giai thì tuyệt đối không cho phép rời khỏi yếu tắc, bằng không năm xưa ta đã cùng sư phụ của ngươi xông vào Thiên Vực từ lâu!
Ngừng một chút nàng nói tiếp:
- Ta biết thực lực ngươi bất phàm, nhưng ta khuyên ngươi nên lưu lại yếu tắc, chờ sau khi tăng lên thực lực hãy đến Thiên Vực không muộn, huống chi bằng vào thân phận đại thánh sư của ngươi lưu lại trong yếu tắc cũng trở thành nhân vật người người kính ngưỡng, nghĩ muốn tài nguyên gì cũng có người dâng tặng cho ngươi.
Lăng Tiếu cười lắc đầu, nếu hắn chỉ muốn làm một thượng vị giả vô ưu vô lự, đương nhiên hắn không cần trải qua thiên tân vạn khổ từ Huyền Linh đại lục đi tới Thiên Điếm yếu tắc này.
Hắn thích những cuộc chiến đấu nhiệt huyết, hi vọng thông qua đủ loại mài luyện thành tựu vũ lực cường đại nhất, mục tiêu theo đuổi lớn nhất của hắn chính là đạt tới cảnh giới cao nhất trong võ đạo, Thiên Vực chính là thiên đường mà hắn hướng tới.
Hơn nữa Vân Mộng Kỳ phỏng chừng đã bị người mang đi, mặc kệ là phải hay không, hắn nhất định phải đến nơi đó một lần.
Nếu phải chờ đợi tới ngày hắn tu luyện đến cảnh giới thánh hoàng cao giai mới có thể đi Thiên Vực, chỉ sợ chuyện gì cũng đã biến thành vật đổi sao dời.
Mà hắn đã thói quen phương thức tu luyện trong chiến dưỡng chiến, chỉ khi nào trải qua đủ loại đại chiến sinh tử mới có thể giúp hắn trưởng thành nhanh hơn, cơ duyên thường thường đều đạt được trong hiểm địa.
Đây mới là cách sống mà hắn muốn, cho dù có một ngày phải chết trên chiến trường hắn cũng không hối hận.
Duẫn Tuyết không tiếp tục khuyên nhủ, đề nghị Lăng Tiếu theo nàng đến Vạn Kiếm tông làm khách, tận tình địa chủ.
Lăng Tiếu không thể cự tuyệt, liền đáp ứng.
Nhưng trước khi đến Vạn Kiếm tông, hắn còn phải đến Dịch gia thành một chuyến, phải thực hiện lời hứa luyện đan của mình cho những người tham dự tiêu diệt Âm Bạt tông.
Đợi sau khi dặn dò xong hết thảy, Duẫn Tuyết đem Trấn Thiên Cổ trả lại cho Lăng Tiếu.
- Đây hẳn là thần khí viễn cổ Trấn Thiên Cổ, chỉ tiếc bị tổn hại, nhưng đã đủ cho ngươi uy hiếp cường giả dưới thánh hoàng, nhưng muốn đối mặt thần vương thì không thể nào, trừ phi ngươi tu bổ toàn bộ chỗ tổn hại của nó, còn phải tìm được Trấn Thiên Cổ Bổng, như vậy mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó, cho dù là thần ma cũng phải run rẩy!
Duẫn Tuyết nghiêm túc nói, sau đó dẫn người rời đi.
Phong Thanh Duyên tạm thời đi theo nàng đến Vạn Kiếm tông chờ Lăng Tiếu.
Chỉ có Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên lưu lại bên cạnh hắn.
Trải qua cuộc chiến lần này, Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đều bị tổn thương, Lăng Tiếu thu họ vào dược đỉnh chữa trị, đồng thời gọi về Huyền Diệu.
- Thần côn, mau tìm xem mẫu trận ở đâu!
Lăng Tiếu lộ vẻ khẩn cấp nói.
Hắn để mọi người đều rời đi mà bản thân lưu lại, chính là vì còn có tính toán khác.
Tuy Âm Bạt tông bị tiêu diệt, nhưng Quỷ Mẫu trận chưa xuất hiện, nơi đó là đại yêu trận đặc biệt hấp thu sinh mệnh tinh khí, bên trong nhất định có rất nhiều Sinh Mệnh Tuyền Dịch.
Huyền Diệu quan sát chung quanh một lát, nhịn không được thở dài nói:
- Âm sát khí nơi này nồng đậm dị thường, thật là một nơi nuôi thi tuyệt hảo, khó trách Âm Bạt tông kiến tạo ở chỗ này!
- Đừng nói nhảm, mau tìm xem mẫu trận ở đâu, vạn nhất có người quay lại, còn phải ứng phó thêm chuyện phiền toái!
Lăng Tiếu thúc giục.
- Chúng ta tách ra tìm xem có địa phương nào đặc biệt hay không, ta cũng không thể lập tức tìm được mẫu trận, vạn nhất không phải kiến tạo ở nơi này chẳng phải là uổng công sao.
Huyền Diệu nói.
- Vừa rồi khi chiếm lĩnh Âm Bạt tông, nơi này đã bị mọi người lục soát qua một lần, có thứ tốt gì đã bị vơ vét đi rồi, nhưng chưa phát hiện được mẫu trận, ta khẳng định mẫu trận còn được bảo tồn toàn diện!
Lăng Tiếu kéo Huyền Diệu nói.
- Nhiều thánh hoàng như vậy còn không phát hiện mẫu trận ở đâu, ta dựa vào cái gì tìm được đây, ta nghĩ có lẽ mẫu trận không được xây dựng ở nơi này!
Huyền Diệu giang tay nói.
Hoàng Mãn Đường cũng không nhịn được thở ra, nước mắt dâng tràn.
- Đại ca, năm xưa huynh bị người của Âm Bạt tông bắt giữ, hôm nay ta đã báo thù, huynh ngủ yên đi!
- Tiểu muội, đại thù của ngươi đã báo, tâm nguyện của ca ca đã hoàn thành, năm sau đi Thiên Vực thôi, thay ngươi làm chuyện mà ngày trước ngươi không làm được!
…
Một đám thánh hoàng gào khóc, thân nhân của họ đều bị Âm Bạt tông bức hại, hiện giờ đại thù được báo, cuối cùng không nhẫn nhịn được khổ sở đều gào khóc lên.
- Ai, thật không biết Âm Bạt tông từng hãm hại bao nhiêu người!
Phong Thanh Duyên không nhịn được thở dài nói.
Duẫn Tuyết nói:
- Bọn hắn xây dựng tông phái đã mười vạn năm đi, từ một thế lực vô danh phát triển đến bây giờ là nhờ luyện chế âm bạt, thi ma, vì vậy khiến người người oán hận, hôm nay bị tiêu diệt là việc may mắn của yếu tắc!
Bỗng nhiên nàng nhìn qua Lăng Tiếu lộ vẻ tán thưởng:
- Vẫn nhờ có Lăng Tiếu ngăn cơn sóng dữ, bằng không người của chúng ta chỉ chết vô ích mà thôi, căn bản không thể hủy diệt Âm Bạt tông!
- Sư thúc quá khen, nếu không nhờ ngài sử dụng Trấn Thiên Cổ, ta sẽ xong đời!
Lăng Tiếu khiêm tốn đáp.
Toàn bộ đồ vật của Âm Bạt tông đều bị tịch thu, ngoại trừ thật nhiều tài liệu đặc thù dùng âm bạt cùng thi ma, thu hoạch lớn nhất chính là không gian giới của bọn hắn.
- Lăng thánh sư, chúng ta đi thôi, Âm Bạt tông đã diệt, chúng ta trở về chúc mừng ba ngày ba đêm!
Dịch Thành Dung đi tới bên cạnh Lăng Tiếu cao hứng nói.
Hoàng Mãn Đường phụ họa:
- Không sai, nếu không có Lăng thánh sư trợ giúp, mối thù của chúng ta chỉ sợ vĩnh viễn không thể báo phục!
- Dịch lão, Hoàng lão không nên nói những lời này, ta cũng có thù với Âm Bạt tông, chúng ta chẳng qua có chung một mục tiêu mà thôi, nhưng vẫn cần phải chúc mừng, chỉ là không phải hiện tại!
Lăng Tiếu cười nói, ngừng một chút mới nói tiếp:
- Ta còn muốn cùng sư nương với sư thúc ôn chuyện một chút, Dịch lão cùng Hoàng lão dẫn người về trước đi!
Dịch Thành Dung cùng Hoàng Mãn Đường còn muốn dựa vào Lăng Tiếu giao kết với Vạn Kiếm tông, nhưng cũng biết việc này không thể quá gấp, chỉ cần kết giao tốt với Lăng Tiếu thì tin tưởng ngày sau sẽ có cơ hội.
Bọn họ mang theo người còn sống sót rời khỏi Âm Bạt tông.
Duẫn Tuyết nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, hỏi:
- Ta nghe Duyên tỷ nói các ngươi muốn đến Thiên Vực sao?
- Phải, chờ năm nay khi mở ra Thông Thiên trận, là thời gian chúng ta đến Thiên Vực, sư thúc có muốn đi cùng hay không?
Lăng Tiếu đáp.
Duẫn Tuyết lắc đầu nói:
- Nếu ta có thể đến Thiên Vực thì đã sớm đi rồi!
- Làm sao vậy? Hay là có người hạn chế sư thúc hay sao?
Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.
Duẫn Tuyết đáp:
- Thiên Vực chính là nơi hội tụ của cường giả tuyệt đỉnh, là nơi tốt tăng nhanh thực lực, nhưng hung hiểm tuyệt đối không phải ai cũng ứng phó được, nếu không cẩn thận sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, cho nên ngày trước cha ta từng buộc ta thề một ngày nào thực lực chưa đạt tới thánh hoàng cao giai thì tuyệt đối không cho phép rời khỏi yếu tắc, bằng không năm xưa ta đã cùng sư phụ của ngươi xông vào Thiên Vực từ lâu!
Ngừng một chút nàng nói tiếp:
- Ta biết thực lực ngươi bất phàm, nhưng ta khuyên ngươi nên lưu lại yếu tắc, chờ sau khi tăng lên thực lực hãy đến Thiên Vực không muộn, huống chi bằng vào thân phận đại thánh sư của ngươi lưu lại trong yếu tắc cũng trở thành nhân vật người người kính ngưỡng, nghĩ muốn tài nguyên gì cũng có người dâng tặng cho ngươi.
Lăng Tiếu cười lắc đầu, nếu hắn chỉ muốn làm một thượng vị giả vô ưu vô lự, đương nhiên hắn không cần trải qua thiên tân vạn khổ từ Huyền Linh đại lục đi tới Thiên Điếm yếu tắc này.
Hắn thích những cuộc chiến đấu nhiệt huyết, hi vọng thông qua đủ loại mài luyện thành tựu vũ lực cường đại nhất, mục tiêu theo đuổi lớn nhất của hắn chính là đạt tới cảnh giới cao nhất trong võ đạo, Thiên Vực chính là thiên đường mà hắn hướng tới.
Hơn nữa Vân Mộng Kỳ phỏng chừng đã bị người mang đi, mặc kệ là phải hay không, hắn nhất định phải đến nơi đó một lần.
Nếu phải chờ đợi tới ngày hắn tu luyện đến cảnh giới thánh hoàng cao giai mới có thể đi Thiên Vực, chỉ sợ chuyện gì cũng đã biến thành vật đổi sao dời.
Mà hắn đã thói quen phương thức tu luyện trong chiến dưỡng chiến, chỉ khi nào trải qua đủ loại đại chiến sinh tử mới có thể giúp hắn trưởng thành nhanh hơn, cơ duyên thường thường đều đạt được trong hiểm địa.
Đây mới là cách sống mà hắn muốn, cho dù có một ngày phải chết trên chiến trường hắn cũng không hối hận.
Duẫn Tuyết không tiếp tục khuyên nhủ, đề nghị Lăng Tiếu theo nàng đến Vạn Kiếm tông làm khách, tận tình địa chủ.
Lăng Tiếu không thể cự tuyệt, liền đáp ứng.
Nhưng trước khi đến Vạn Kiếm tông, hắn còn phải đến Dịch gia thành một chuyến, phải thực hiện lời hứa luyện đan của mình cho những người tham dự tiêu diệt Âm Bạt tông.
Đợi sau khi dặn dò xong hết thảy, Duẫn Tuyết đem Trấn Thiên Cổ trả lại cho Lăng Tiếu.
- Đây hẳn là thần khí viễn cổ Trấn Thiên Cổ, chỉ tiếc bị tổn hại, nhưng đã đủ cho ngươi uy hiếp cường giả dưới thánh hoàng, nhưng muốn đối mặt thần vương thì không thể nào, trừ phi ngươi tu bổ toàn bộ chỗ tổn hại của nó, còn phải tìm được Trấn Thiên Cổ Bổng, như vậy mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó, cho dù là thần ma cũng phải run rẩy!
Duẫn Tuyết nghiêm túc nói, sau đó dẫn người rời đi.
Phong Thanh Duyên tạm thời đi theo nàng đến Vạn Kiếm tông chờ Lăng Tiếu.
Chỉ có Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên lưu lại bên cạnh hắn.
Trải qua cuộc chiến lần này, Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đều bị tổn thương, Lăng Tiếu thu họ vào dược đỉnh chữa trị, đồng thời gọi về Huyền Diệu.
- Thần côn, mau tìm xem mẫu trận ở đâu!
Lăng Tiếu lộ vẻ khẩn cấp nói.
Hắn để mọi người đều rời đi mà bản thân lưu lại, chính là vì còn có tính toán khác.
Tuy Âm Bạt tông bị tiêu diệt, nhưng Quỷ Mẫu trận chưa xuất hiện, nơi đó là đại yêu trận đặc biệt hấp thu sinh mệnh tinh khí, bên trong nhất định có rất nhiều Sinh Mệnh Tuyền Dịch.
Huyền Diệu quan sát chung quanh một lát, nhịn không được thở dài nói:
- Âm sát khí nơi này nồng đậm dị thường, thật là một nơi nuôi thi tuyệt hảo, khó trách Âm Bạt tông kiến tạo ở chỗ này!
- Đừng nói nhảm, mau tìm xem mẫu trận ở đâu, vạn nhất có người quay lại, còn phải ứng phó thêm chuyện phiền toái!
Lăng Tiếu thúc giục.
- Chúng ta tách ra tìm xem có địa phương nào đặc biệt hay không, ta cũng không thể lập tức tìm được mẫu trận, vạn nhất không phải kiến tạo ở nơi này chẳng phải là uổng công sao.
Huyền Diệu nói.
- Vừa rồi khi chiếm lĩnh Âm Bạt tông, nơi này đã bị mọi người lục soát qua một lần, có thứ tốt gì đã bị vơ vét đi rồi, nhưng chưa phát hiện được mẫu trận, ta khẳng định mẫu trận còn được bảo tồn toàn diện!
Lăng Tiếu kéo Huyền Diệu nói.
- Nhiều thánh hoàng như vậy còn không phát hiện mẫu trận ở đâu, ta dựa vào cái gì tìm được đây, ta nghĩ có lẽ mẫu trận không được xây dựng ở nơi này!
Huyền Diệu giang tay nói.
/2767
|