- Nếu cung chủ ngươi còn nghĩ ở chỗ này lưu lại một đoạn thời gian, chúng ta cũng có thể trước thay cung chủ tìm thật nhiều linh thảo luyện đan hoặc thánh vật, dù sao sau này cũng sẽ cần dùng đến.
Huyền Diệu nói.
Lăng Tiếu gật gật đầu nói:
- Ta cũng có ý nghĩ này, chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ ta liền đi ra ngoài thành tìm địa phương dừng chân cho các ngươi, cũng tốt để cho các ngươi quen thuộc hoàn cảnh nơi này, đợi đến sau khi thăm dò hết thảy, còn phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này.
Nói là làm, Lăng Tiếu đem Huyền Diệu tạm thời thu lại, lợi dụng danh nghĩa tuần thị ra khỏi Trương gia, đến bên ngoài thành.
Mấy ngày này Lăng Tiếu sống ở Trương gia cũng không phải là đơn độc hành động, ở dưới tay hắn cũng có gần trăm người nghe hắn sai khiến.
Chỉ là những người này đại đa số đều là tâm phúc hoặc là bàng chi của Trương gia, khó có thể lôi kéo.
Nhưng mà có một hộ vệ gọi là Sài Quán ngược lại là để Lăng Tiếu nhìn thuận mắt.
Hắn cũng không phải là người của Trương gia, chỉ là hộ vệ mà hai năm trước Trương gia chiêu lãm đến, tu vi chỉ là đê cấp Thánh giả.
Thực lực này ở bên trong Thiên vực chỉ có thể coi là vừa mới đăng đường nhập thất, không coi là cao thủ gì.
Bất quá Lăng Tiếu ngược lại là nhìn trúng cơ trí làm người của người này, đồng thời cũng có một lòng muốn tiến thủ.
Chỉ là những chấp sự khác của Trương gia lại là một mực không để ý đến hắn, căn bản không trọng thị, cảm thấy thiên phú của Sài Quán có hạn, cung cấp tư nguyên cho hắn chỉ là lãng phí mà thôi.
Cho nên Lăng Tiếu đem chuyện tình tìm viện tử giao cho Sài Quán đi làm, đồng thời cũng động tâm tư muốn đem Sài Quán thu làm tâm phúc.
Đầu năm nay phải tìm biện pháp, nếu không có mấy chân chạy việc lại thật là rất không thuận tiện.
Lăng Tiếu bây giờ ở Thạch Thiên thành cũng coi như là có chút danh khí, không thể nào mọi chuyện đều tự thân mình làm.
- Lăng trưởng lão, tìm được rồi, tìm được rồi!
Sài Quán hưng phấn mà chạy đến kinh hô.
Lăng Tiếu trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Kêu lớn hô nhỏ thành cái thể thống gì!
Sài Quán vội vã thu tiếng nói lại, tiếp theo mới hạ thấp thanh âm nói:
- Lăng trưởng lão, viện tử ngươi muốn đã tìm được rồi, chỉ bấ quá vị trí có chênh lệch chút ít, phương diện giá cả ngược lại là dễ nói!
- Ừ, như thế rất tốt, vậy mang ta theo đi qua xem một chút, chuyện này chớ để cho những người khác biết, bằng không ngươi biết hậu quả rồi đấy!
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Sài Quán nhưng là biết Lăng Tiếu là sát thần còn sống từ bên trong Đấu Ngục tràng đi ra, nghe được ngữ khí nghiêm túc kia lập tức có chút sợ hãi nói:
- Lăng trưởng lão cứ việc yên tâm, Sài Quán cái gì cũng không biết.
- Ừ, đây là thưởng cho ngươi, sau này tận tâm thay ta làm việc, không thiếu chỗ tốt của ngươi!
Lăng Tiếu lấy ra một khỏa thánh đan ném cho Sài Quán nói.
Chiêu này có thể nói là cây gậy và củ cà rốt, ân uy cùng làm mới có thể lôi kéo lòng người tốt hơn.
Lăng Tiếu đã làm cung chủ mấy năm, đạo lý này tự nhiên là hiểu.
Sài Quán tiếp lấy đan dược, lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ, Thánh đan này nhưng là hắn thấy qua nhiều lần, chỉ là lại một mực không có huyền tinh để mua, bên trong tộc lại không cho hắn, hôm nay chỉ là thay Lăng Tiếu đi làm một việc nhỏ lại có được đan dược mình mong muốn đã lâu, trong lòng đối với Lăng Tiếu cảm động đến rơi nước mắt a.
- Thuộc hạ nhất định sẽ tận trung với trưởng lão!
Sài Quán quỳ xuống một gối mà đáp.
- Đứng lên đi, trước mang theo ta đi xem viện tử kia một chút!
Lăng Tiếu cười mỉm nói.
Ngay lập tức Lăng Tiếu liền cùng Sài Quán đi xem viện tử.
Viện tử này là ở thành Nam, thuộc về ngoại ô, chỉ có thể coi là chỗ cư ngụ của người bình thường, ngược lại không phải là địa phương đặc biệt gì.
Lăng Tiếu đối với cái này lại là hài lòng, chỉ cần để cho đám người Huyền Diệu có một chỗ ở là tốt rồi, không cần quá mức xa hoa.
Lăng Tiếu đem viện tử mua lấy, sau đó lại để cho Sài Quán dọn dẹp một lần, mới để cho Sài Quán rời đi trước.
Lăng Tiếu không có gấp gáp để cho đám người Huyền Diệu, Ngọc Nhu Phỉ đi ra, hắn đã cảm giác được có người đang giám thị hành tung của hắn.
Hơn một tháng nay Lăng Tiếu một mực đều biết hành tung của chính mình bị người khác lưu ý.
Mới đầu hắn còn cho là có thể người của Trương gia đối với hắn không yên lòng, cho nên cũng không để trong lòng.
Bây giờ lại cảm ứng đến đối phương lại không chút che giấu sát ý, nghĩ đến không phải là người của Trương gia.
Bất quá chỗ này còn là ở trong thành, người bình thường còn thật không dám tùy ý khai chiến.
Nhưng mà mấy người truy tung tới đây lúc này lại giống như là khẩn cấp muốn trảo sát Lăng Tiếu, cư nhiên đồng thời xuất hiện.
Tổng cộng có năm người, hai đại cao cấp Thánh Hoàng cùng với tam đại trung cấp Thánh Hoàng.
- Nguyên lai là thải thất phu ngươi?
Lăng Tiếu nhìn một gã lão giả ở trong đó cười lạnh nói.
- Hừ, ngươi giết thiếu gia nhà ta, hôm nay chính là lúc nợ máu phải trả bằng máu!
Lão giả kia hừ lạnh nói.
Tiếp theo hắn hướng về phía người của mình vẫy tay một cái, trong nháy mắt tản mát ra muốn đem đường đi của Lăng Tiếu phong tỏa lại.
Lăng Tiếu lại là không để cho bọn họ như ý, thân hình bạo khởi lên hướng về phía ngoài thành lướt ra ngoài.
Cái viện tử này vừa mới mua được, Lăng Tiếu cũng không muốn bị bọn họ phá hoại.
- Bắt lấy hắn, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy!
Lão giả kia kinh quát lên.
Lăng Tiếu hiện nay đã là ngoại môn trưởng lão của Trương gia rồi, nếu như để Lăng Tiếu đem viện binh của Trương gia đến, mấy người bọn họ khó có thể giết được, nói không chừng còn khiến cho hai nhà tranh chấp.
Bọn họ không muốn để Trương gia biết, Lăng Tiếu cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết.
Vài người này là trưởng lão của Cao gia, nhất định là có không ít thứ tốt, chính là một món tiền đầu tiên đưa đến cho hắn.
Đến chỗ hoang dã bên ngoài thành, Lăng Tiếu cố ý đình trệ tốc độ một chút, để cho bọn họ đuổi theo đến.
- Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi còn chỗ nào để trốn!
Lão giả kia hét lên một tiếng, Thánh khí trong tay không chút lưu tình hướng về phía Lăng Tiếu oanh tới.
Những người khác cũng liên tục xuất thủ, từng phiến không gian lực biến thành lao tù đem Lăng Tiếu phong tỏa lại, không để cho hắn có cơ hội chạy trốn.
- Hắc hắc, hôm nay ta liền để cho các ngươi kiến thức thực lực của bổn cung một chút!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, chiến lực trong nháy mắt tiên thăng tới cực điểm, trong tay đã nhiều ra một kiện Kim Long Thương.
Lăng Tiếu xoay người lại vũ động, nghênh đón kiếm khí của lão giả kia trảm đến.
Oanh long!
Một chiêu tương giao xuống, phát ra tiếng va chạm cường đại, cao giai kiếm khí trong tay lão giả kia lại trực tiếp băng liệt rồi.
- Bán... Bán Thần khí!
Thần sắc của lão giả kia hoảng hốt, tiếp theo kinh hô:
- Đồng loạt ra tay giết chết hắn!
Huyền Diệu nói.
Lăng Tiếu gật gật đầu nói:
- Ta cũng có ý nghĩ này, chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ ta liền đi ra ngoài thành tìm địa phương dừng chân cho các ngươi, cũng tốt để cho các ngươi quen thuộc hoàn cảnh nơi này, đợi đến sau khi thăm dò hết thảy, còn phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này.
Nói là làm, Lăng Tiếu đem Huyền Diệu tạm thời thu lại, lợi dụng danh nghĩa tuần thị ra khỏi Trương gia, đến bên ngoài thành.
Mấy ngày này Lăng Tiếu sống ở Trương gia cũng không phải là đơn độc hành động, ở dưới tay hắn cũng có gần trăm người nghe hắn sai khiến.
Chỉ là những người này đại đa số đều là tâm phúc hoặc là bàng chi của Trương gia, khó có thể lôi kéo.
Nhưng mà có một hộ vệ gọi là Sài Quán ngược lại là để Lăng Tiếu nhìn thuận mắt.
Hắn cũng không phải là người của Trương gia, chỉ là hộ vệ mà hai năm trước Trương gia chiêu lãm đến, tu vi chỉ là đê cấp Thánh giả.
Thực lực này ở bên trong Thiên vực chỉ có thể coi là vừa mới đăng đường nhập thất, không coi là cao thủ gì.
Bất quá Lăng Tiếu ngược lại là nhìn trúng cơ trí làm người của người này, đồng thời cũng có một lòng muốn tiến thủ.
Chỉ là những chấp sự khác của Trương gia lại là một mực không để ý đến hắn, căn bản không trọng thị, cảm thấy thiên phú của Sài Quán có hạn, cung cấp tư nguyên cho hắn chỉ là lãng phí mà thôi.
Cho nên Lăng Tiếu đem chuyện tình tìm viện tử giao cho Sài Quán đi làm, đồng thời cũng động tâm tư muốn đem Sài Quán thu làm tâm phúc.
Đầu năm nay phải tìm biện pháp, nếu không có mấy chân chạy việc lại thật là rất không thuận tiện.
Lăng Tiếu bây giờ ở Thạch Thiên thành cũng coi như là có chút danh khí, không thể nào mọi chuyện đều tự thân mình làm.
- Lăng trưởng lão, tìm được rồi, tìm được rồi!
Sài Quán hưng phấn mà chạy đến kinh hô.
Lăng Tiếu trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Kêu lớn hô nhỏ thành cái thể thống gì!
Sài Quán vội vã thu tiếng nói lại, tiếp theo mới hạ thấp thanh âm nói:
- Lăng trưởng lão, viện tử ngươi muốn đã tìm được rồi, chỉ bấ quá vị trí có chênh lệch chút ít, phương diện giá cả ngược lại là dễ nói!
- Ừ, như thế rất tốt, vậy mang ta theo đi qua xem một chút, chuyện này chớ để cho những người khác biết, bằng không ngươi biết hậu quả rồi đấy!
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Sài Quán nhưng là biết Lăng Tiếu là sát thần còn sống từ bên trong Đấu Ngục tràng đi ra, nghe được ngữ khí nghiêm túc kia lập tức có chút sợ hãi nói:
- Lăng trưởng lão cứ việc yên tâm, Sài Quán cái gì cũng không biết.
- Ừ, đây là thưởng cho ngươi, sau này tận tâm thay ta làm việc, không thiếu chỗ tốt của ngươi!
Lăng Tiếu lấy ra một khỏa thánh đan ném cho Sài Quán nói.
Chiêu này có thể nói là cây gậy và củ cà rốt, ân uy cùng làm mới có thể lôi kéo lòng người tốt hơn.
Lăng Tiếu đã làm cung chủ mấy năm, đạo lý này tự nhiên là hiểu.
Sài Quán tiếp lấy đan dược, lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ, Thánh đan này nhưng là hắn thấy qua nhiều lần, chỉ là lại một mực không có huyền tinh để mua, bên trong tộc lại không cho hắn, hôm nay chỉ là thay Lăng Tiếu đi làm một việc nhỏ lại có được đan dược mình mong muốn đã lâu, trong lòng đối với Lăng Tiếu cảm động đến rơi nước mắt a.
- Thuộc hạ nhất định sẽ tận trung với trưởng lão!
Sài Quán quỳ xuống một gối mà đáp.
- Đứng lên đi, trước mang theo ta đi xem viện tử kia một chút!
Lăng Tiếu cười mỉm nói.
Ngay lập tức Lăng Tiếu liền cùng Sài Quán đi xem viện tử.
Viện tử này là ở thành Nam, thuộc về ngoại ô, chỉ có thể coi là chỗ cư ngụ của người bình thường, ngược lại không phải là địa phương đặc biệt gì.
Lăng Tiếu đối với cái này lại là hài lòng, chỉ cần để cho đám người Huyền Diệu có một chỗ ở là tốt rồi, không cần quá mức xa hoa.
Lăng Tiếu đem viện tử mua lấy, sau đó lại để cho Sài Quán dọn dẹp một lần, mới để cho Sài Quán rời đi trước.
Lăng Tiếu không có gấp gáp để cho đám người Huyền Diệu, Ngọc Nhu Phỉ đi ra, hắn đã cảm giác được có người đang giám thị hành tung của hắn.
Hơn một tháng nay Lăng Tiếu một mực đều biết hành tung của chính mình bị người khác lưu ý.
Mới đầu hắn còn cho là có thể người của Trương gia đối với hắn không yên lòng, cho nên cũng không để trong lòng.
Bây giờ lại cảm ứng đến đối phương lại không chút che giấu sát ý, nghĩ đến không phải là người của Trương gia.
Bất quá chỗ này còn là ở trong thành, người bình thường còn thật không dám tùy ý khai chiến.
Nhưng mà mấy người truy tung tới đây lúc này lại giống như là khẩn cấp muốn trảo sát Lăng Tiếu, cư nhiên đồng thời xuất hiện.
Tổng cộng có năm người, hai đại cao cấp Thánh Hoàng cùng với tam đại trung cấp Thánh Hoàng.
- Nguyên lai là thải thất phu ngươi?
Lăng Tiếu nhìn một gã lão giả ở trong đó cười lạnh nói.
- Hừ, ngươi giết thiếu gia nhà ta, hôm nay chính là lúc nợ máu phải trả bằng máu!
Lão giả kia hừ lạnh nói.
Tiếp theo hắn hướng về phía người của mình vẫy tay một cái, trong nháy mắt tản mát ra muốn đem đường đi của Lăng Tiếu phong tỏa lại.
Lăng Tiếu lại là không để cho bọn họ như ý, thân hình bạo khởi lên hướng về phía ngoài thành lướt ra ngoài.
Cái viện tử này vừa mới mua được, Lăng Tiếu cũng không muốn bị bọn họ phá hoại.
- Bắt lấy hắn, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy!
Lão giả kia kinh quát lên.
Lăng Tiếu hiện nay đã là ngoại môn trưởng lão của Trương gia rồi, nếu như để Lăng Tiếu đem viện binh của Trương gia đến, mấy người bọn họ khó có thể giết được, nói không chừng còn khiến cho hai nhà tranh chấp.
Bọn họ không muốn để Trương gia biết, Lăng Tiếu cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết.
Vài người này là trưởng lão của Cao gia, nhất định là có không ít thứ tốt, chính là một món tiền đầu tiên đưa đến cho hắn.
Đến chỗ hoang dã bên ngoài thành, Lăng Tiếu cố ý đình trệ tốc độ một chút, để cho bọn họ đuổi theo đến.
- Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi còn chỗ nào để trốn!
Lão giả kia hét lên một tiếng, Thánh khí trong tay không chút lưu tình hướng về phía Lăng Tiếu oanh tới.
Những người khác cũng liên tục xuất thủ, từng phiến không gian lực biến thành lao tù đem Lăng Tiếu phong tỏa lại, không để cho hắn có cơ hội chạy trốn.
- Hắc hắc, hôm nay ta liền để cho các ngươi kiến thức thực lực của bổn cung một chút!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, chiến lực trong nháy mắt tiên thăng tới cực điểm, trong tay đã nhiều ra một kiện Kim Long Thương.
Lăng Tiếu xoay người lại vũ động, nghênh đón kiếm khí của lão giả kia trảm đến.
Oanh long!
Một chiêu tương giao xuống, phát ra tiếng va chạm cường đại, cao giai kiếm khí trong tay lão giả kia lại trực tiếp băng liệt rồi.
- Bán... Bán Thần khí!
Thần sắc của lão giả kia hoảng hốt, tiếp theo kinh hô:
- Đồng loạt ra tay giết chết hắn!
/2767
|