Thực lực của nội môn đệ tử mà thương minh bồi dưỡng ra cũng không phải là nói loạn.
Công phu quyền cước của bọn họ hết sức mạnh mẽ, từng chiêu quyền kình cước mang đều mang theo lực sát thương cường đại, mà thân pháp của bọn họ lại giống như là cành liễu trong gió, nhẹ nhàng lơ lửng ở trên hoa đăng mà không làm hại đến hoa đăng một chút nào.
Quyền ảnh cước mang giao nhau, ở dưới ánh trăng hiển lộ ra vẻ vô cùng linh động, cực kỳ có tính thưởng thức.
Ở trên tấm bình phong của hoa thuyền có một nữ tử quốc sắc thiên hương ngồi đó.
Khuôn mặt của nàng như hoa, mắt sáng răng khểnh, làn da như khi sương hàn tuyết, dáng người uyển chuyển như xà, một tầng quang mang thánh khiết lóe lên ở quanh người nàng, để nàng giống như là tiên tử hạ phàm, đẹp đến cho người ta hít thở không thông, đẹp đến để cho ánh trăng ảm nhiên thất sắc.
Lông mày của nàng khẽ nhíu lên ưu tư, đôi mắt như nước hồ thu mang theo vài phần lo lắng, phảng phất là đang lo lắng chờ đợi kết quả.
Ở bên cạnh nàng nàng tên công tử, dáng người hắn không được cao lớn lắm, ngược lại hiện ra một loại khí chất tiêm nhu, tay hắn cầm bạch chỉ phiến, tướng mạo nhìn đến cực kỳ đẹp trai, là mỹ nam tử khó gặp.
Mỹ nam tử này nhẹ vỗ vai của Chu Chỉ Tĩnh cười mỉm nói:
- Sư tỷ chớ vội, rất nhanh liền có kết quả rồi!
- Ta cũng không gấp, nếu như vị sư huynh nào thật đoạt được tú hoa thì nhân gia còn cao hứng không kịp đây.
Chu Chỉ Tĩnh nghĩ một đường nói một nẻo.
Trong mắt nàng phóng ra trận trận sóng gợn, đặc biệt lộ ra mỹ diễm động lòng người.
- Ha hả, chớ lo lắng, bây giờ còn không phải là lúc vi huynh xuất thủ, ta đảm bảo ngươi sẽ không bị những người này đoạt tú hoa vào tay, có thể hợp với sư tỷ chỉ có tiểu sinh mà thôi!
Mỹ nam tử kia cười mỉm nói, tiếp theo hắn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Chu Chỉ Tĩnh một cái.
Chủ Chỉ Tĩnh giận nói:
- Thật là đáng ghét, chớ làm trò kỳ quái!
Nếu là những thanh niên đang đánh đến sống chết ở bên ngoài kia biết Chu Chỉ Tĩnh đã bị người ở bên trong nắm được rồi, không biết bọn họ có bị tức đến hộc máu hay không.
Lúc này, trên cái thang bằng hoa đăng đã chỉ còn lại bốn người nữa.
Bốn người này phân biệt là Dương Bân, Ngô Tuấn Lang, Thiên Cốc Khai, Liệt Phương.
- Hiện tại chỉ còn lại bốn người chúng ta, không bằng chúng ta thương lượng ai nên lấy cái tú hoa này đi.
Dương Bân cười nhạt, tiếp theo hắn lại nói:
- Ngô sư đệ, chỗ sư huynh có một gốc Thanh Tùng thảo ba vạn năm, sau khi trở về ta đưa cho ngươi là tốt rồi, sư đệ ngươi không phải là thích Nguyệt sư muội sao, ta sẽ mai mối cho ngươi thì như thế nào? Về phần Liệt sư đệ ngươi nói ra điều kiện đi, chỉ cần sư huynh làm được tự nhiên sẽ nhận lời ngươi.
Dương Bân cũng hiểu được thu mua lòng người, lúc Ngô Tuấn Lang nghe đến Thanh Tùng thảo thì ánh mắt đã sáng lên, mà Thiên Cốc nghe đến Nguyệt sư muội cũng đồng dạng là có chút tâm động, chỉ là Liệt Phương lại không có động đậy.
Hắn mặc dù là bàng chi đệ tử của Liệt gia, nhưng mà một thân tu vi lại không yếu, tu vi Thánh Hoàng đỉnh phong, chỉ cần hắn có thể bước vào Thần Vương, một mạch này của bọn họ lại sẽ một lần nữa nhận được lực ủng hộ cường đại của thương minh.
Tư nguyên của một mạch này của hắn không được nhiều lắm, nhưng mà tuyệt đối so với đệ tử nội môn bình thường thì tốt hơn rất nhiều, tự nhiên sẽ không vì một câu vô ích của Dương Bân mà để xuống quyết định của mình.
Tối nay hắn muốn Chu Chỉ Tĩnh rồi, ai cũng không ngăn cản được.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Dương Bân, thân ảnh giống như thương ưng giương cánh, một tay hướng về phía tú hoa bắt qua.
Dương Bân, Ngô Tuấn Lang cùng Thiên Cốc Khai ở thời khác nào cũng đều chú ý tới hành động của đối phương, vừa thấy Liệt Phương hành động, bọn họ cũng chỉ có thể nhanh chóng động thủ.
Phanh phanh!
Dương Bân dẫn đầu truy kích Liệt Phương, liên tục huy ra mấy chục quyền đánh tới hắn.
Hiện tại đã đến đỉnh hoa đăng, phía trên đã không còn hoa đăng nữa rồi, đã không còn lo lắng sẽ đem hoa đăng dưới chân hủy diệt, xuất thủ cũng ít đi vài phần bận tâm.
Liệt Phương sớm có chuẩn bị, thân thể ở giữa không trung chuyển dời mấy cái liền tránh qua được quyền chiêu của Dương Bân, đồng thời xoay người lại đánh ra một trận cước mang mãnh liệt.
Quyền cước giao nhau, phát ra từng đạo tiếng trầm muộn.
Bọn họ dù là đánh đến kịch liệt, nhưng mà lại không dám xuất ra nửa điểm lực lượng thuộc tính, bởi vì hoa đăng ở phía dưới bọn họ nhưng là tương đối dễ bị hủy diệt.
Một bên khác, Ngô Tuấn Lang muốn thừa dịp đoạt lấy tú hoa, nhưng mà Thiên Cốc Khai lại là ngăn ở trước mặt hắn.
- Ngô sư đệ, tú hoa này vẫn là để lại cho sư huynh đi!
Thiên Cốc Khai sâu kín nói một tiếng, liên tục biến huyễn ra mấy đạo phân thân hướng về phía Ngô Tuấn Lang tập kích tới
Hắn là Phong thuộc tính, tốc độ nhanh đến người ta hoa mắt.
Ngô Tuấn Lang nhưng không dám khinh thường, quanh thân hiện lên thanh quang phòng ngự, đồng thời đánh ra mấy chục chưởng nghênh đón phân thân của Thiên Cốc Khai.
Nhưng mà lúc chưởng kình của hắn rơi đến trên phân thân của Thiên Cốc Khai, phát hiện những phân thân này cũng chỉ bất quá là hư ảnh, chân thân của Thiên Cốc Khai đã lướt đến bên cạnh tú hoa rồi.
- Khốn kiếp!
Ngô Tuấn Lang đều muốn tức đến nổ phổi, hắn kinh hô một tiếng, lại liều lĩnh đánh ra công kích thuộc tính, từng đạo thanh đằng hóa xuất tinh quang đầy trời hướng về phía Thiên Cốc Khai tập quyển mà đi.
Thanh đẳng này của Ngô Tuấn Lang khống chế cũng tương đối tinh diệu, cũng không có đụng đến bất kỳ hoa đăng nào.
Thiên Cốc Khai mắt thấy sắp lấy được tú hoa vào tay, lại là bị từng đạo thanh mang trói buộc thân thể, bị hung hăng ném qua một bên.
Mắt thấy thân thể của Thiên Cốc Khai sắp nện ở trên hoa đăng, chỉ cần hoa đăng bị rơi, hắn liền tính là thua cuộc rồi.
Thiên Cốc Khai này cũng rất cao minh, ở một khắc này thân thể của hắn nhẹ nhơ gió đem những hoa đăng kia nhẹ nhàng thổi ra, cũng không có đem nó hủy diệt.
Ngô Tuấn Lang phát ra một tiếng cười lạnh, thân ảnh cực tốc dũng động, hướng về phía tú hoa bắt lấy.
Chỉ là ở ngay sau đó, một đạo đao mang từ phía trên đánh xuống, hướng về cánh tay của Ngô Tuấn Lang trảm xuống.
Ngô Tuấn Lang phải cuống quýt rút tay trở về, ngay lập tức hắn hóa trảo thành chưởng hướng về phía đao mang kia oanh tới.
Nguyên lai đao mang này bất quá là Thiên Cốc Khai dùng lực lượng thuộc tính ngưng tụ thành, cũng không phải là vũ khí chân chính.
Sau một phen giao chiến, Ngô Tuấn Lang lại là bị Thiên Cốc Khai đánh đến đụng phải hoa đăng, vô cùng không cam lòng mà thua cuộc.
Dương Bân ở một bên khác cũng là dựa vào kinh nghiệm đem Liệt Phương đánh xuống đài.
Trong lúc nhất thời, cuối cùng còn thừa lại hai người Dương Bân cùng Thiên Cốc Khai.
- Thiên sư đệ, kiến nghị vừa rồi của ta ngươi thấy như thế nào, chỉ cần ngươi nhường cho ta, ta nhất định có thể khuyên bảo Nguyệt sư muội trở thành tu lữ với ngươi, như thế ta với ngươi đều có thể ôm được mỹ nhân, đây nhưng là biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ a!
Dương Bân nhìn Thiên Cốc Khai nói.
Công phu quyền cước của bọn họ hết sức mạnh mẽ, từng chiêu quyền kình cước mang đều mang theo lực sát thương cường đại, mà thân pháp của bọn họ lại giống như là cành liễu trong gió, nhẹ nhàng lơ lửng ở trên hoa đăng mà không làm hại đến hoa đăng một chút nào.
Quyền ảnh cước mang giao nhau, ở dưới ánh trăng hiển lộ ra vẻ vô cùng linh động, cực kỳ có tính thưởng thức.
Ở trên tấm bình phong của hoa thuyền có một nữ tử quốc sắc thiên hương ngồi đó.
Khuôn mặt của nàng như hoa, mắt sáng răng khểnh, làn da như khi sương hàn tuyết, dáng người uyển chuyển như xà, một tầng quang mang thánh khiết lóe lên ở quanh người nàng, để nàng giống như là tiên tử hạ phàm, đẹp đến cho người ta hít thở không thông, đẹp đến để cho ánh trăng ảm nhiên thất sắc.
Lông mày của nàng khẽ nhíu lên ưu tư, đôi mắt như nước hồ thu mang theo vài phần lo lắng, phảng phất là đang lo lắng chờ đợi kết quả.
Ở bên cạnh nàng nàng tên công tử, dáng người hắn không được cao lớn lắm, ngược lại hiện ra một loại khí chất tiêm nhu, tay hắn cầm bạch chỉ phiến, tướng mạo nhìn đến cực kỳ đẹp trai, là mỹ nam tử khó gặp.
Mỹ nam tử này nhẹ vỗ vai của Chu Chỉ Tĩnh cười mỉm nói:
- Sư tỷ chớ vội, rất nhanh liền có kết quả rồi!
- Ta cũng không gấp, nếu như vị sư huynh nào thật đoạt được tú hoa thì nhân gia còn cao hứng không kịp đây.
Chu Chỉ Tĩnh nghĩ một đường nói một nẻo.
Trong mắt nàng phóng ra trận trận sóng gợn, đặc biệt lộ ra mỹ diễm động lòng người.
- Ha hả, chớ lo lắng, bây giờ còn không phải là lúc vi huynh xuất thủ, ta đảm bảo ngươi sẽ không bị những người này đoạt tú hoa vào tay, có thể hợp với sư tỷ chỉ có tiểu sinh mà thôi!
Mỹ nam tử kia cười mỉm nói, tiếp theo hắn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Chu Chỉ Tĩnh một cái.
Chủ Chỉ Tĩnh giận nói:
- Thật là đáng ghét, chớ làm trò kỳ quái!
Nếu là những thanh niên đang đánh đến sống chết ở bên ngoài kia biết Chu Chỉ Tĩnh đã bị người ở bên trong nắm được rồi, không biết bọn họ có bị tức đến hộc máu hay không.
Lúc này, trên cái thang bằng hoa đăng đã chỉ còn lại bốn người nữa.
Bốn người này phân biệt là Dương Bân, Ngô Tuấn Lang, Thiên Cốc Khai, Liệt Phương.
- Hiện tại chỉ còn lại bốn người chúng ta, không bằng chúng ta thương lượng ai nên lấy cái tú hoa này đi.
Dương Bân cười nhạt, tiếp theo hắn lại nói:
- Ngô sư đệ, chỗ sư huynh có một gốc Thanh Tùng thảo ba vạn năm, sau khi trở về ta đưa cho ngươi là tốt rồi, sư đệ ngươi không phải là thích Nguyệt sư muội sao, ta sẽ mai mối cho ngươi thì như thế nào? Về phần Liệt sư đệ ngươi nói ra điều kiện đi, chỉ cần sư huynh làm được tự nhiên sẽ nhận lời ngươi.
Dương Bân cũng hiểu được thu mua lòng người, lúc Ngô Tuấn Lang nghe đến Thanh Tùng thảo thì ánh mắt đã sáng lên, mà Thiên Cốc nghe đến Nguyệt sư muội cũng đồng dạng là có chút tâm động, chỉ là Liệt Phương lại không có động đậy.
Hắn mặc dù là bàng chi đệ tử của Liệt gia, nhưng mà một thân tu vi lại không yếu, tu vi Thánh Hoàng đỉnh phong, chỉ cần hắn có thể bước vào Thần Vương, một mạch này của bọn họ lại sẽ một lần nữa nhận được lực ủng hộ cường đại của thương minh.
Tư nguyên của một mạch này của hắn không được nhiều lắm, nhưng mà tuyệt đối so với đệ tử nội môn bình thường thì tốt hơn rất nhiều, tự nhiên sẽ không vì một câu vô ích của Dương Bân mà để xuống quyết định của mình.
Tối nay hắn muốn Chu Chỉ Tĩnh rồi, ai cũng không ngăn cản được.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Dương Bân, thân ảnh giống như thương ưng giương cánh, một tay hướng về phía tú hoa bắt qua.
Dương Bân, Ngô Tuấn Lang cùng Thiên Cốc Khai ở thời khác nào cũng đều chú ý tới hành động của đối phương, vừa thấy Liệt Phương hành động, bọn họ cũng chỉ có thể nhanh chóng động thủ.
Phanh phanh!
Dương Bân dẫn đầu truy kích Liệt Phương, liên tục huy ra mấy chục quyền đánh tới hắn.
Hiện tại đã đến đỉnh hoa đăng, phía trên đã không còn hoa đăng nữa rồi, đã không còn lo lắng sẽ đem hoa đăng dưới chân hủy diệt, xuất thủ cũng ít đi vài phần bận tâm.
Liệt Phương sớm có chuẩn bị, thân thể ở giữa không trung chuyển dời mấy cái liền tránh qua được quyền chiêu của Dương Bân, đồng thời xoay người lại đánh ra một trận cước mang mãnh liệt.
Quyền cước giao nhau, phát ra từng đạo tiếng trầm muộn.
Bọn họ dù là đánh đến kịch liệt, nhưng mà lại không dám xuất ra nửa điểm lực lượng thuộc tính, bởi vì hoa đăng ở phía dưới bọn họ nhưng là tương đối dễ bị hủy diệt.
Một bên khác, Ngô Tuấn Lang muốn thừa dịp đoạt lấy tú hoa, nhưng mà Thiên Cốc Khai lại là ngăn ở trước mặt hắn.
- Ngô sư đệ, tú hoa này vẫn là để lại cho sư huynh đi!
Thiên Cốc Khai sâu kín nói một tiếng, liên tục biến huyễn ra mấy đạo phân thân hướng về phía Ngô Tuấn Lang tập kích tới
Hắn là Phong thuộc tính, tốc độ nhanh đến người ta hoa mắt.
Ngô Tuấn Lang nhưng không dám khinh thường, quanh thân hiện lên thanh quang phòng ngự, đồng thời đánh ra mấy chục chưởng nghênh đón phân thân của Thiên Cốc Khai.
Nhưng mà lúc chưởng kình của hắn rơi đến trên phân thân của Thiên Cốc Khai, phát hiện những phân thân này cũng chỉ bất quá là hư ảnh, chân thân của Thiên Cốc Khai đã lướt đến bên cạnh tú hoa rồi.
- Khốn kiếp!
Ngô Tuấn Lang đều muốn tức đến nổ phổi, hắn kinh hô một tiếng, lại liều lĩnh đánh ra công kích thuộc tính, từng đạo thanh đằng hóa xuất tinh quang đầy trời hướng về phía Thiên Cốc Khai tập quyển mà đi.
Thanh đẳng này của Ngô Tuấn Lang khống chế cũng tương đối tinh diệu, cũng không có đụng đến bất kỳ hoa đăng nào.
Thiên Cốc Khai mắt thấy sắp lấy được tú hoa vào tay, lại là bị từng đạo thanh mang trói buộc thân thể, bị hung hăng ném qua một bên.
Mắt thấy thân thể của Thiên Cốc Khai sắp nện ở trên hoa đăng, chỉ cần hoa đăng bị rơi, hắn liền tính là thua cuộc rồi.
Thiên Cốc Khai này cũng rất cao minh, ở một khắc này thân thể của hắn nhẹ nhơ gió đem những hoa đăng kia nhẹ nhàng thổi ra, cũng không có đem nó hủy diệt.
Ngô Tuấn Lang phát ra một tiếng cười lạnh, thân ảnh cực tốc dũng động, hướng về phía tú hoa bắt lấy.
Chỉ là ở ngay sau đó, một đạo đao mang từ phía trên đánh xuống, hướng về cánh tay của Ngô Tuấn Lang trảm xuống.
Ngô Tuấn Lang phải cuống quýt rút tay trở về, ngay lập tức hắn hóa trảo thành chưởng hướng về phía đao mang kia oanh tới.
Nguyên lai đao mang này bất quá là Thiên Cốc Khai dùng lực lượng thuộc tính ngưng tụ thành, cũng không phải là vũ khí chân chính.
Sau một phen giao chiến, Ngô Tuấn Lang lại là bị Thiên Cốc Khai đánh đến đụng phải hoa đăng, vô cùng không cam lòng mà thua cuộc.
Dương Bân ở một bên khác cũng là dựa vào kinh nghiệm đem Liệt Phương đánh xuống đài.
Trong lúc nhất thời, cuối cùng còn thừa lại hai người Dương Bân cùng Thiên Cốc Khai.
- Thiên sư đệ, kiến nghị vừa rồi của ta ngươi thấy như thế nào, chỉ cần ngươi nhường cho ta, ta nhất định có thể khuyên bảo Nguyệt sư muội trở thành tu lữ với ngươi, như thế ta với ngươi đều có thể ôm được mỹ nhân, đây nhưng là biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ a!
Dương Bân nhìn Thiên Cốc Khai nói.
/2767
|