Không Gian Cơ Địa của Thiên Long Môn, thành lập ở trong Vọng Long sơn mạch.
Nghe nói trong Vọng Long sơn mạch chân chính là nơi Long tộc sinh tồn, là số mệnh Long mạch chính thức của Thiên Long Địa Vực.
Chỉ diện tích Thiên Long Môn chiếm chỉ là một phần nhỏ của Vọng Long sơn mạch mà thôi, mà ở sâu trong Vọng Long sơn mạch chính là nơi Kim tộc chính thức sinh tồn.
Bọn hắn nhiều thế hệ ở chung với Kim Long tộc nhất mạch, trong đó chính là cấm địa mà thường nhân căn bản không thể tới gần.
Nhân số Kim tộc là thuộc loại ít nhất trong các Cổ Tộc, chỉ có mấy vạn người có thể kích hoạt huyết mạch chi lực là có thể tu luyện Cổ Hoàng Thần Công.
Mà những người Kim tộc khác không thể kích hoạt huyết mạch đều sẽ được an bài đến Thiên Long Môn để tu hành, mà kích hoạt huyết mạch lực lượng cũng chia ra cấp bậc bất động, chính thức có thể kích hoạt bổn tộc huyết mạch chỉ có chừng gần ngàn người thôi.
Tỉ lệ này thật sự cực kỳ thưa thớt
Lăng Phi là Ngũ Thống lĩnh của Giao Long chiến đội Thiên Long Môn, đồng thời cũng là một hậu bối xuất sắc trong Kim tộc, là một thành viên trong Thiên Thần Vương.
Hắn sau khi từ chỗ Thiên Long Môn ngoại môn trưởng lão thu được bái thiếp và ý đồ đến mà Liệt Vĩnh đưa đến liền vội vàng trở về trong tộc, báo cáo chuyện này cho tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão.
- Cái gì, đứa bé kia còn chưa chết, hiện giờ còn đi tới Thiên Long Thành?
Một lão giả tuổi già sức yếu lay động quải trượng long hình trong tay quát.
- Đúng vậy tộc trưởng, Liệt Vô Địch của Liệt Viêm Thương Minh tự mình đưa hắn tới, hiện giờ đã đưa bái thiếp cho ngoại môn rồi!
Lăng Phi cung kính đáp.
- Vậy còn chờ gì nữa, ngươi nhanh đi ra ngoài nghênh đón đứa bé kia trở về, đúng rồi bảo đại ca ngươi ngàn vạn đừng dọa đứa bé kia đấy!
Lão giả kích động đáp.
- Vâng tộc trưởng!
Lăng Phi lên tiếng lặng yên rời đi.
Lăng Phi rời khỏi tộc địa, từ không gian trận gần đó đi vào Thiên Long Môn
Không Gian Cơ Địa của Thiên Long Môn xa hoa hơn Kim tộc rất nhiều, các loại kiến trúc cỡ lớn cùng với các loại bế quan thất chuyên dùng cho tu luyện có rất nhiều, hơn nữa trên các ngọn núi đều có rất nhiều đệ tử cố gắng tu luyện, hào khí tu luyện cực kỳ đầm đặc, mang đến cho người một loại cảm giác áp bách vô hình, trên không trung thỉnh thoảng còn thấy được Giao Long bay qua bay lại trên không, khiến cho không gian này giống như là nơi nhân long cùng sống vậy.
Lăng Phi cưỡi một đầu thập giai Giao Long phía bay thẳng đến môn chủ đại điện Thiên Long Môn.
Hắn đến đâu, bất luận kẻ nào cũng đều phải tạm thời lui ra.
Bọn hắn đều biết địa vị Lăng Phi trong môn khá cao, mà môn chủ càng là thân sinh đại ca của hắn.
Lăng Phi đáp xuống trước đại điện, vỗ vỗ thân thể Giao Long, để nó ở chỗ này tự do hoạt động, còn bản thân thì đi vào đại điện.
Vào trong đại điện, căn bản không có một bóng người.
Lăng Phi trực tiếp quẹo vào cửa sau, đi đến chỗ môn chủ cư ngụ.
Lúc này, nghênh đón một phu nhân bộ dạng thùy mị mười phần, sau lưng còn đi theo hai nha hoàn.
Lăng Phi nhìn thấy phu nhân này lập tức hành lễ nói:
- Bái kiến chị dâu, không biết môn chủ có ở đây không?
Phu nhân cười nói:
- Ngũ đệ tới rồi, đại ca ngươi ở trong phòng đấy, chậm chút nữa chỉ sợ hắn đã đi bế quan mất rồi, ngươi đến gặp hắn đi.
- Ân, chị dâu ngươi muốn đi đâu thế?
Lăng Phi thuận miệng hỏi.
- Ta nhàn rỗi muốn đi vào thành một chút.
Phu nhân đáp, tiếp theo nàng lại nói:
- Ngũ đệ, lúc nào mang một cô nương về cho chị dâu ngươi xem mặt đây, ngươi cũng đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, lại không thành thân, các trưởng lão trong tộc đều có ý kiến rồi.
Lăng Phi có chút chột dạ nói:
- Việc này không gấp, ta đi gặp đại ca đã!
Nhìn Lăng Phi vội vàng bỏ đi, phu nhân lộ ra vài phần ưu sầu nói:
- Năng lực sinh sôi của tộc ta kém, Ngũ đệ nếu không nắm chặt thì không biết ai trong nhất mạch chúng ta có thể khai hoa kết quả trước đây nữa.
Lăng Phi đến trước một căn phòng, cửa phòng tự động mở ra.
Lăng Phi không chút khách khí đi vào gian phòng ngủ của môn chủ Thiên Long Môn mà thường nhân khó có thể bước vào này.
Một gã cao nam tử cao lớn đứng ở trước giá sách, cầm trong tay một quyển sách đang đọc lấy, hắn phảng phất như không chút phát giác ra Lăng Phi đã tiến vào phòng vậy.
Nhưng trên thực tế, hắn sớm đã biết rõ Lăng Phi đến, chỉ là đối với người đệ đệ này lại không có biện pháp ước thúc thôi.
- Đại ca, có chuyện muốn nói với ngươi một chút!
Lăng Phi không chút khách khí ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén linh trà, vừa uống vừa nói.
Thiên Long Môn môn chủ Lăng Thần chậm rãi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt cương nghị bộ dáng trung niên, trong ánh mắt lộ ra một cổ khí phách bễ nghễ thiên hạ.
- Nói đi? Có phải là lại gây ra chuyện gì, tự mình giải quyết không được muốn nhờ ta giúp không?
Lăng Thần nghiêm túc nói.
Hắn thân cư địa vị cao, mỗi một lời mỗi một câu đều mang đến cho người áp lực lớn lao, chỉ là Lăng Phi lại không có chút cảm giác nào cả.
- Đại ca ngươi cũng quá xem thường ta rồi, dùng năng lực của ta có chuyện gì mà không giải quyết được chứ?
Nghe nói trong Vọng Long sơn mạch chân chính là nơi Long tộc sinh tồn, là số mệnh Long mạch chính thức của Thiên Long Địa Vực.
Chỉ diện tích Thiên Long Môn chiếm chỉ là một phần nhỏ của Vọng Long sơn mạch mà thôi, mà ở sâu trong Vọng Long sơn mạch chính là nơi Kim tộc chính thức sinh tồn.
Bọn hắn nhiều thế hệ ở chung với Kim Long tộc nhất mạch, trong đó chính là cấm địa mà thường nhân căn bản không thể tới gần.
Nhân số Kim tộc là thuộc loại ít nhất trong các Cổ Tộc, chỉ có mấy vạn người có thể kích hoạt huyết mạch chi lực là có thể tu luyện Cổ Hoàng Thần Công.
Mà những người Kim tộc khác không thể kích hoạt huyết mạch đều sẽ được an bài đến Thiên Long Môn để tu hành, mà kích hoạt huyết mạch lực lượng cũng chia ra cấp bậc bất động, chính thức có thể kích hoạt bổn tộc huyết mạch chỉ có chừng gần ngàn người thôi.
Tỉ lệ này thật sự cực kỳ thưa thớt
Lăng Phi là Ngũ Thống lĩnh của Giao Long chiến đội Thiên Long Môn, đồng thời cũng là một hậu bối xuất sắc trong Kim tộc, là một thành viên trong Thiên Thần Vương.
Hắn sau khi từ chỗ Thiên Long Môn ngoại môn trưởng lão thu được bái thiếp và ý đồ đến mà Liệt Vĩnh đưa đến liền vội vàng trở về trong tộc, báo cáo chuyện này cho tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão.
- Cái gì, đứa bé kia còn chưa chết, hiện giờ còn đi tới Thiên Long Thành?
Một lão giả tuổi già sức yếu lay động quải trượng long hình trong tay quát.
- Đúng vậy tộc trưởng, Liệt Vô Địch của Liệt Viêm Thương Minh tự mình đưa hắn tới, hiện giờ đã đưa bái thiếp cho ngoại môn rồi!
Lăng Phi cung kính đáp.
- Vậy còn chờ gì nữa, ngươi nhanh đi ra ngoài nghênh đón đứa bé kia trở về, đúng rồi bảo đại ca ngươi ngàn vạn đừng dọa đứa bé kia đấy!
Lão giả kích động đáp.
- Vâng tộc trưởng!
Lăng Phi lên tiếng lặng yên rời đi.
Lăng Phi rời khỏi tộc địa, từ không gian trận gần đó đi vào Thiên Long Môn
Không Gian Cơ Địa của Thiên Long Môn xa hoa hơn Kim tộc rất nhiều, các loại kiến trúc cỡ lớn cùng với các loại bế quan thất chuyên dùng cho tu luyện có rất nhiều, hơn nữa trên các ngọn núi đều có rất nhiều đệ tử cố gắng tu luyện, hào khí tu luyện cực kỳ đầm đặc, mang đến cho người một loại cảm giác áp bách vô hình, trên không trung thỉnh thoảng còn thấy được Giao Long bay qua bay lại trên không, khiến cho không gian này giống như là nơi nhân long cùng sống vậy.
Lăng Phi cưỡi một đầu thập giai Giao Long phía bay thẳng đến môn chủ đại điện Thiên Long Môn.
Hắn đến đâu, bất luận kẻ nào cũng đều phải tạm thời lui ra.
Bọn hắn đều biết địa vị Lăng Phi trong môn khá cao, mà môn chủ càng là thân sinh đại ca của hắn.
Lăng Phi đáp xuống trước đại điện, vỗ vỗ thân thể Giao Long, để nó ở chỗ này tự do hoạt động, còn bản thân thì đi vào đại điện.
Vào trong đại điện, căn bản không có một bóng người.
Lăng Phi trực tiếp quẹo vào cửa sau, đi đến chỗ môn chủ cư ngụ.
Lúc này, nghênh đón một phu nhân bộ dạng thùy mị mười phần, sau lưng còn đi theo hai nha hoàn.
Lăng Phi nhìn thấy phu nhân này lập tức hành lễ nói:
- Bái kiến chị dâu, không biết môn chủ có ở đây không?
Phu nhân cười nói:
- Ngũ đệ tới rồi, đại ca ngươi ở trong phòng đấy, chậm chút nữa chỉ sợ hắn đã đi bế quan mất rồi, ngươi đến gặp hắn đi.
- Ân, chị dâu ngươi muốn đi đâu thế?
Lăng Phi thuận miệng hỏi.
- Ta nhàn rỗi muốn đi vào thành một chút.
Phu nhân đáp, tiếp theo nàng lại nói:
- Ngũ đệ, lúc nào mang một cô nương về cho chị dâu ngươi xem mặt đây, ngươi cũng đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, lại không thành thân, các trưởng lão trong tộc đều có ý kiến rồi.
Lăng Phi có chút chột dạ nói:
- Việc này không gấp, ta đi gặp đại ca đã!
Nhìn Lăng Phi vội vàng bỏ đi, phu nhân lộ ra vài phần ưu sầu nói:
- Năng lực sinh sôi của tộc ta kém, Ngũ đệ nếu không nắm chặt thì không biết ai trong nhất mạch chúng ta có thể khai hoa kết quả trước đây nữa.
Lăng Phi đến trước một căn phòng, cửa phòng tự động mở ra.
Lăng Phi không chút khách khí đi vào gian phòng ngủ của môn chủ Thiên Long Môn mà thường nhân khó có thể bước vào này.
Một gã cao nam tử cao lớn đứng ở trước giá sách, cầm trong tay một quyển sách đang đọc lấy, hắn phảng phất như không chút phát giác ra Lăng Phi đã tiến vào phòng vậy.
Nhưng trên thực tế, hắn sớm đã biết rõ Lăng Phi đến, chỉ là đối với người đệ đệ này lại không có biện pháp ước thúc thôi.
- Đại ca, có chuyện muốn nói với ngươi một chút!
Lăng Phi không chút khách khí ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén linh trà, vừa uống vừa nói.
Thiên Long Môn môn chủ Lăng Thần chậm rãi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt cương nghị bộ dáng trung niên, trong ánh mắt lộ ra một cổ khí phách bễ nghễ thiên hạ.
- Nói đi? Có phải là lại gây ra chuyện gì, tự mình giải quyết không được muốn nhờ ta giúp không?
Lăng Thần nghiêm túc nói.
Hắn thân cư địa vị cao, mỗi một lời mỗi một câu đều mang đến cho người áp lực lớn lao, chỉ là Lăng Phi lại không có chút cảm giác nào cả.
- Đại ca ngươi cũng quá xem thường ta rồi, dùng năng lực của ta có chuyện gì mà không giải quyết được chứ?
/2767
|