Văn Thái Nhạc ở chỗ này không còn tính cách ngạo mạn trước kia nữa, ngược lại lộ ra có chút cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
Thần Vương đứng ở cửa ra vào đạm mạc nhìn hắn một cái nói:
- Vào đi, sư phụ của ngươi đang chờ ngươi ở bên trong.
Văn Thái Nhạc có chút tâm thần bất định đi vào.
Hắn biết rõ việc hắn khởi xướng khiêu chiến sư phó đãbiết, nếu không có thuyết pháp, chỉ sợ hắn cũng không qua đây rồi.
Hạ Công thoạt nhìn bộ dáng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, không lộ ra quá già, nhưng cũng không quá trẻ, là đỉnh phong Thần Vương chân chính.
Hắn có thể vào mấy năm trước lực chém một gã Thiên Thần Vương xếp hạng hơn tám trăm, từ đó tấn chức trở thành Thiên Thần Vương mới, bên trong môn ngược lại có không ít thanh danh.
Cho nên được ban cho loại lầu các độc lập này, để bày ra thân phận bất phàm của hắn trong môn.
Văn Thái Nhạc vừa mới tiến đến, liền lập tức cung kính quỳ xuống thi lễ với Hạ Công:
- Đồ nhi bái kiến sư phó!
Hạ Công vẫn đang nhắm mắt, căn bản không để ý tới Văn Thái Nhạc, phảng phất như xem hắn như không tồn tại vậy.
Văn Thái Nhạc biết rõ tính cách sư phó, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Hạ Công mới chậm rãi mở mắt ra nhàn nhạt nói:
- Đầu ngươi bị kẹp sao?
Hạ Công rất tức giận, đồ đệ này của hắn có thiên phú, nhưng sao cứ trêu chọc vào những chuyện không đâu này, mà không dùng thời gian để tu luyện chứ. Bằng không bằng vào tài nguyên hắn cung cấp thì giờ đã là Thần Vương rồi, mà không phải chỉ là Bán Thần Vương.
Văn Thái Nhạc biết rõ bất cứ chuyện gì của mình tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt sư phó, chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì cả.
- Ngươi sao thế? Ngay cả mấy con đàn bà cũng không làm gì được, còn bị ném ra, mặt mũi vi sư bị ngươi làm mất hết rồi!
Hạ Công rít gào nói.
Văn Thái Nhạc nói:
- Sư phó, ta. . . Chúng ta đánh không lại Khang Văn và Khang Vũ trưởng lão ah, bọn hắn biết rõ ta là đệ tử ngài còn dám động thủ, đệ tử vì thay sư phó đòi lại mặt mũi nên đã khiêu chiến tiểu tử kia, ngày mai ta nhất định phải dẫm nát hắn dưới chân, cho hắn biết chúng ta cũng không dễ khi dễ như vậy!
- Vậy ngươi có biết địa vị của tiểu tử kia không? Có biết thực lực người ta thế nào không?
Hạ Công trầm giọng hỏi.
Văn Thái Nhạc do dự một chút nói:
- Hắn dường như gọi là Lăng Tiếu, là chân truyền đệ tử tân tấn a..
Dừng chút hắn lại nói:
- Sư phó có phải lo hắn là người của nhất tộc kia, sợ đệ tử không phải đối thủ của hắn không? Ngài đại khái có thể yên tâm, hắn chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng, cho dù có thể tăng lên chiến lực, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.
- Thực lực chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng? Khó trách ngươi dám khiêu chiến hắn, tốt, vi sư cho ngươi nhiệm vụ, trận chiến ngày mai chỉ có thể thắng không cho phép bại, nếu như ngươi thua, vậy ngươi sẽ không phải là đồ đệ vi sư nữa, vi sư gánh không nổi ngươi đâu!
Hạ Công nói với Văn Thái Nhạc!
Bán Thần Vương đối chiến đỉnh phong Thánh Hoàng, đây là cục diện tất thắng !
Bất quá, Lăng Tiếu họ Lăng , thân phận thế nào cũng không cần nói nữa, ai cũng biết Kim tộc có lực lượng biến thái tăng lên chiến lực, coi như là đỉnh phong Thánh Hoàng cũng có được thực lực khiêu chiến Bán Thần Vương.
Trong Thiên Long Môn rất nhiều cao tầng đều bị người Kim tộc áp đến sít sao, nhưng cũng có bộ phận người không phục, những người bọn hắn lực lượng không kém, bọn hắn không cam lòng một mực đều bị Kim tộc đè nặng, cảm giác thấp hơn người Kim tộc một đầu, nhất là những tên yêu nghiệt có thần thể kia lại càng thêm không phục.
Mà người nhất mạch Hạ Công trong lòng càng tương đối phản cảm người Kim tộc, muốn lấy năng lực áp Kim tộc, lấy được quyền khống chế chính thức Thiên Long Môn.
Cho nên, đồ đệ của hắn giờ khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn không thể không hạ quân lệnh trạng, nhất định phải giành được thắng lợi trận chiến này.
Đương nhiên, hắn đối với tính cách của tên đồ đệ này hiểu rất rõ, rõ ràng ở trong môn lại đi tranh giành nữ nhân với người ta, còn bị ném ra ngoài, thật sự là mất mặt.
- Đệ tử tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư phó!
Văn Thái Nhạc đại hỉ đáp.
Hắn còn sợ bị sư phó trách phạt chứ, hiện giờ không cần lo lắng nữa rồi, chỉ cần có thể giành được thắng lợi, không những đạt được mỹ nữ, lại có thể đạt được sự tán thưởng của sư phó, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
. . .
Ở trong môn chủ tổng điện, vợ chồng Lăng Thần và Tiêu Trân Thải cũng nhận được tin tức này.
Ở trong Thiên Long Môn, bất cứ chuyện gì cũng không dấu được tai mắt của bọn hắn.
Mà Lăng Phi hiện giờ cũng ở cùng một chỗ với bọn họ, đang càu nhàu nói:
- Xem ra có ít người ngay cả da mặt cũng không cần nữa rồi, rõ ràng để một gã Bán Thần Vương khiêu chiến một gã cao giai Thánh Hoàng, nói không chừng ta cũng nên đi khiếu chiến bọn hắn đây.
Lăng Phi cũng không biết Lăng Tiếu hiện giờ đã là đỉnh phong Thánh Hoàng rồi, bằng không hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy
- Thật sự là quá mức, những năm gần đây Kim tộc đối với bọn họ đều không tệ, rõ ràng dám khiêu khích, phu quân, nếu không ngươi ra mặt ngăn trận đấu này lại đi!
Tiêu Trân Thải đối với Lăng Tiếu ấn tượng không tệ, lúc này ở một bên khuyên.
Lăng Thần trong mắt lập lòe thần sắc cơ trí, hắn thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ là tranh giành giữa tiểu bối thôi, nếu như Lăng Tiếu thua coi như là một bài học, đến lúc đó lại an bài một đối thủ ngang giai khiêu chiến với bọn họ.
Là nhất môn chi chủ, áp lực của hắn không phải thường nhân có thể tưởng tượng được.
Thiên Long Môn theo người khác thấy là thế lực cự đầu, nhưng cũng tồn tại nội lo mà người khác khó biết.
- Đại ca đã đến lúc này rồi mà ngươi còn bảo trì bình thản, cứ theo ta nói, trực tiếp mang Hạ Công kia ra ngoài đánh một trận, mặt khác gọi mấy vị trưởng lão trong tộc ta đi ra, chấn nhiếp mấy gia hỏa tự cho là đúng kia, bằng không bọn hắn luôn hô phong hoán vũ, sớm muộn có một ngày, bọn hắn sẽ cấu kết ngoại nhân đoạt cơ nghiệp Thiên Long Môn của chúng ta thôi!
Lăng Phi rất là khó chịu nói.
- Ngũ đệ, đừng náo nữa, bọn hắn tuy muốn đoạt phần cơ nghiệp này, nhưng tuyệt đối sẽ không cấu kết ngoại nhân đâu!
Lăng Thần trầm giọng nói, tiếp theo hắn lại thở dài:
- Chủ yếu vẫn do chúng ta chậm chạp không thể đột phá, nếu như thế hệ chúng ta lại thêm một vị Thủy Thần, những người kia sẽ phải kiêng kị rồi, mặt khác trong một đời trẻ tuổi ngoại trừ Lăng Bá ra, những người khác cũng không chống đỡ nổi tràng diện, lực lĩnh ngộ đều không cao ah!
Nói đến đây, thần sắc Lăng Phi cũng ảm đạm thêm vài phần.
Kim tộc bọn hắn là chủng tộc cổ xưa, có được ưu thế người khác khó có thể bằng được, lại có Cổ Hoàng Thần Công trợ giúp, đủ để khiến bọn hắn xưng bá một phương rồi.
Chỉ là theo nhiều đời nhân tài ra hết, rất nhiều thần thể đến thế gian, mà huyết mạch Kim tộc bọn hắn càng lúc càng mỏng manh, mới khiến cho địa vị một đời mới của Kim tộc ở Thiên Long Môn bị trùng kích như vậy.
Thần Vương đứng ở cửa ra vào đạm mạc nhìn hắn một cái nói:
- Vào đi, sư phụ của ngươi đang chờ ngươi ở bên trong.
Văn Thái Nhạc có chút tâm thần bất định đi vào.
Hắn biết rõ việc hắn khởi xướng khiêu chiến sư phó đãbiết, nếu không có thuyết pháp, chỉ sợ hắn cũng không qua đây rồi.
Hạ Công thoạt nhìn bộ dáng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, không lộ ra quá già, nhưng cũng không quá trẻ, là đỉnh phong Thần Vương chân chính.
Hắn có thể vào mấy năm trước lực chém một gã Thiên Thần Vương xếp hạng hơn tám trăm, từ đó tấn chức trở thành Thiên Thần Vương mới, bên trong môn ngược lại có không ít thanh danh.
Cho nên được ban cho loại lầu các độc lập này, để bày ra thân phận bất phàm của hắn trong môn.
Văn Thái Nhạc vừa mới tiến đến, liền lập tức cung kính quỳ xuống thi lễ với Hạ Công:
- Đồ nhi bái kiến sư phó!
Hạ Công vẫn đang nhắm mắt, căn bản không để ý tới Văn Thái Nhạc, phảng phất như xem hắn như không tồn tại vậy.
Văn Thái Nhạc biết rõ tính cách sư phó, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Hạ Công mới chậm rãi mở mắt ra nhàn nhạt nói:
- Đầu ngươi bị kẹp sao?
Hạ Công rất tức giận, đồ đệ này của hắn có thiên phú, nhưng sao cứ trêu chọc vào những chuyện không đâu này, mà không dùng thời gian để tu luyện chứ. Bằng không bằng vào tài nguyên hắn cung cấp thì giờ đã là Thần Vương rồi, mà không phải chỉ là Bán Thần Vương.
Văn Thái Nhạc biết rõ bất cứ chuyện gì của mình tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt sư phó, chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì cả.
- Ngươi sao thế? Ngay cả mấy con đàn bà cũng không làm gì được, còn bị ném ra, mặt mũi vi sư bị ngươi làm mất hết rồi!
Hạ Công rít gào nói.
Văn Thái Nhạc nói:
- Sư phó, ta. . . Chúng ta đánh không lại Khang Văn và Khang Vũ trưởng lão ah, bọn hắn biết rõ ta là đệ tử ngài còn dám động thủ, đệ tử vì thay sư phó đòi lại mặt mũi nên đã khiêu chiến tiểu tử kia, ngày mai ta nhất định phải dẫm nát hắn dưới chân, cho hắn biết chúng ta cũng không dễ khi dễ như vậy!
- Vậy ngươi có biết địa vị của tiểu tử kia không? Có biết thực lực người ta thế nào không?
Hạ Công trầm giọng hỏi.
Văn Thái Nhạc do dự một chút nói:
- Hắn dường như gọi là Lăng Tiếu, là chân truyền đệ tử tân tấn a..
Dừng chút hắn lại nói:
- Sư phó có phải lo hắn là người của nhất tộc kia, sợ đệ tử không phải đối thủ của hắn không? Ngài đại khái có thể yên tâm, hắn chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng, cho dù có thể tăng lên chiến lực, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.
- Thực lực chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng? Khó trách ngươi dám khiêu chiến hắn, tốt, vi sư cho ngươi nhiệm vụ, trận chiến ngày mai chỉ có thể thắng không cho phép bại, nếu như ngươi thua, vậy ngươi sẽ không phải là đồ đệ vi sư nữa, vi sư gánh không nổi ngươi đâu!
Hạ Công nói với Văn Thái Nhạc!
Bán Thần Vương đối chiến đỉnh phong Thánh Hoàng, đây là cục diện tất thắng !
Bất quá, Lăng Tiếu họ Lăng , thân phận thế nào cũng không cần nói nữa, ai cũng biết Kim tộc có lực lượng biến thái tăng lên chiến lực, coi như là đỉnh phong Thánh Hoàng cũng có được thực lực khiêu chiến Bán Thần Vương.
Trong Thiên Long Môn rất nhiều cao tầng đều bị người Kim tộc áp đến sít sao, nhưng cũng có bộ phận người không phục, những người bọn hắn lực lượng không kém, bọn hắn không cam lòng một mực đều bị Kim tộc đè nặng, cảm giác thấp hơn người Kim tộc một đầu, nhất là những tên yêu nghiệt có thần thể kia lại càng thêm không phục.
Mà người nhất mạch Hạ Công trong lòng càng tương đối phản cảm người Kim tộc, muốn lấy năng lực áp Kim tộc, lấy được quyền khống chế chính thức Thiên Long Môn.
Cho nên, đồ đệ của hắn giờ khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn không thể không hạ quân lệnh trạng, nhất định phải giành được thắng lợi trận chiến này.
Đương nhiên, hắn đối với tính cách của tên đồ đệ này hiểu rất rõ, rõ ràng ở trong môn lại đi tranh giành nữ nhân với người ta, còn bị ném ra ngoài, thật sự là mất mặt.
- Đệ tử tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư phó!
Văn Thái Nhạc đại hỉ đáp.
Hắn còn sợ bị sư phó trách phạt chứ, hiện giờ không cần lo lắng nữa rồi, chỉ cần có thể giành được thắng lợi, không những đạt được mỹ nữ, lại có thể đạt được sự tán thưởng của sư phó, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
. . .
Ở trong môn chủ tổng điện, vợ chồng Lăng Thần và Tiêu Trân Thải cũng nhận được tin tức này.
Ở trong Thiên Long Môn, bất cứ chuyện gì cũng không dấu được tai mắt của bọn hắn.
Mà Lăng Phi hiện giờ cũng ở cùng một chỗ với bọn họ, đang càu nhàu nói:
- Xem ra có ít người ngay cả da mặt cũng không cần nữa rồi, rõ ràng để một gã Bán Thần Vương khiêu chiến một gã cao giai Thánh Hoàng, nói không chừng ta cũng nên đi khiếu chiến bọn hắn đây.
Lăng Phi cũng không biết Lăng Tiếu hiện giờ đã là đỉnh phong Thánh Hoàng rồi, bằng không hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy
- Thật sự là quá mức, những năm gần đây Kim tộc đối với bọn họ đều không tệ, rõ ràng dám khiêu khích, phu quân, nếu không ngươi ra mặt ngăn trận đấu này lại đi!
Tiêu Trân Thải đối với Lăng Tiếu ấn tượng không tệ, lúc này ở một bên khuyên.
Lăng Thần trong mắt lập lòe thần sắc cơ trí, hắn thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ là tranh giành giữa tiểu bối thôi, nếu như Lăng Tiếu thua coi như là một bài học, đến lúc đó lại an bài một đối thủ ngang giai khiêu chiến với bọn họ.
Là nhất môn chi chủ, áp lực của hắn không phải thường nhân có thể tưởng tượng được.
Thiên Long Môn theo người khác thấy là thế lực cự đầu, nhưng cũng tồn tại nội lo mà người khác khó biết.
- Đại ca đã đến lúc này rồi mà ngươi còn bảo trì bình thản, cứ theo ta nói, trực tiếp mang Hạ Công kia ra ngoài đánh một trận, mặt khác gọi mấy vị trưởng lão trong tộc ta đi ra, chấn nhiếp mấy gia hỏa tự cho là đúng kia, bằng không bọn hắn luôn hô phong hoán vũ, sớm muộn có một ngày, bọn hắn sẽ cấu kết ngoại nhân đoạt cơ nghiệp Thiên Long Môn của chúng ta thôi!
Lăng Phi rất là khó chịu nói.
- Ngũ đệ, đừng náo nữa, bọn hắn tuy muốn đoạt phần cơ nghiệp này, nhưng tuyệt đối sẽ không cấu kết ngoại nhân đâu!
Lăng Thần trầm giọng nói, tiếp theo hắn lại thở dài:
- Chủ yếu vẫn do chúng ta chậm chạp không thể đột phá, nếu như thế hệ chúng ta lại thêm một vị Thủy Thần, những người kia sẽ phải kiêng kị rồi, mặt khác trong một đời trẻ tuổi ngoại trừ Lăng Bá ra, những người khác cũng không chống đỡ nổi tràng diện, lực lĩnh ngộ đều không cao ah!
Nói đến đây, thần sắc Lăng Phi cũng ảm đạm thêm vài phần.
Kim tộc bọn hắn là chủng tộc cổ xưa, có được ưu thế người khác khó có thể bằng được, lại có Cổ Hoàng Thần Công trợ giúp, đủ để khiến bọn hắn xưng bá một phương rồi.
Chỉ là theo nhiều đời nhân tài ra hết, rất nhiều thần thể đến thế gian, mà huyết mạch Kim tộc bọn hắn càng lúc càng mỏng manh, mới khiến cho địa vị một đời mới của Kim tộc ở Thiên Long Môn bị trùng kích như vậy.
/2767
|