Lăng Tiếu không đặt chuyện này trong lòng, hắn đối xử tốt với người bên cạnh, quản chi độc ưng chỉ là người hầu của hắn, chỉ cần trung tâm một mực theo hắn, vậy hắn sẽ không tiếc bồi dưỡng hắn thành cường giả.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Lăng Tiếu trực tiếp đi vào nội viện gặp Lăng Thương.
Thời điểm đi qua diễn võ trường, cơ hồ tất cả thế hệ trẻ của Lăng gia trẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn qua Lăng Tiếu, có đại bộ phận người tiến lên vấn an Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mỉm cười đáp lễ, không có biểu hiện cao ngạo tự mãn chút nào.
Tuy bình thường hắn rất tự kỷ rắm thí, nhưng hắn đối xử mọi người vẫn không tệ.
Sau khi đi vào nội các, Lăng Thương gọi Lăng Tiếu vào thư phòng.
Lăng Thương nhìn qua Lăng Tiếu cười nói:
- Tiếu nhi, tốt lắm, thật không ngờ ngươi khôi phục tu vị Huyền Sĩ, còn đột phá tới trung giai, gia gia cảm thấy kiêu ngạo thay ngươi, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không kiêu không ngạo, tranh thủ sớm ngài đột phá cao giai, nếu như mười năm có thể tiến giai Linh Sư giai, Lăng gia chúng ta chắc chắn nghênh đón thời đại huy hoàng đấy.
Lăng Tiếu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười nói:
- Gia gia, Tiếu nhi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài.
- Ân, ngươi có thể tin tưởng như vậy là tốt, lần này ngươi đột phá đến Huyền Sĩ giai vốn nên ban thưởng cho ngươi, thế nhưng mà gia gia của ngươi không có cất giữ sung túc như thái thượng trưởng lão, cho nên gia gia cũng không có ý định cho ngươi cái gì!
Lăng Thương nói một câu, uống một ngụm trà lại nói:
- Lần này gọi ngươi tới chủ yếu là nói cho ngươi hai chuyện, ngươi chủ ý nghe kỹ,
- Gia gia ngài nói!
Lăng Tiếu nghiêm túc nghe.
- Thứ nhất trước khi xong phần giao đấu trong gia tộc, ngươi không thể lại rời khỏi gia tộc, nếu quả thật muốn ra ngoài làm việc phải mang theo hổ vệ; thứ hai, ngươi không được nhúng tay vào tranh đấu trong gia tộc, chỉ cần một lòng tu luyện là tốt rồi!
Lăng Thương nghiêm túc khuyên bảo.
Đối với điểm thứ nhất Lăng Tiếu tự nhiên nhìn ra được tâm tư của gia gia.
Chính là sợ Lý Lam hai nhà trả thù, trước kia hắn giết người của hai nhà này, hơn nữa trong sơn mạch còn đoạn một tay Lý Nguyên Long, ở trước mặt nhiều dong binh và mạo hiểm giả sỉ nhục mặt mũi Lý gia. Đổi lại là hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên, thậm chí còn không tiếc khai chiến với người ta. Cho nên gia gia của hắn bảo hắn ở trong gia tộc cũng là vì suy nghĩ cho hắn.
Về phần điểm thứ hai Lăng Tiếu không đồng ý.
- Gia gia, hai lão ô quy kia vẫn bất mãn với ngươi, chẳng lẽ chúng ta nén giận sao? Ta hoài nghi ta và phụ thân bị phế bỏ kinh mạch lúc trước là do chúng làm ra.
Lăng Tiếu có chút căm phẫn nói ra.
- Những chuyện này gia gia cũng biết, gia gia có kế sách ứng phó rồi, sau khi thi đấu gia tộc chấm dứt, như vậy cục diện này sẽ không tồn tại, cho nên ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần lo lắng tu luyện thì đó là phúc của Lăng gia rồi!
Lăng Thương thập phần chắc chắc nói.
Lăng Tiếu do dự một chút, nói:
- Tiếu nhi biết rõ.
Nhìn thấy thần sắc của gia gia, Lăng Tiếu có thể cảm giác được gia gia của hắn có lẽ đã sớm có chuẩn bị, mình cũng không nói thêm gì nữa.
- Đúng rồi, ngươi biết ngày hôm qua đám người chặn giết ngươi có địa vị gì không? Lý gia hay là Lam gia?
Lăng Thương nhớ tới hôm qua Lăng Tiếu bị chặn giết nên hỏi.
Vì vậy Lăng Tiếu nói chuyện trải qua một lần.
- Ám thuộc tính Linh Sư, hơn nữa còn rất lùn?
Lăng Thương trầm tư một chút, sắc mặt kinh hãi, nói:
- Chẳng lẽ là hắn?
- Gia gia, hắn là ai?
Lăng cười hỏi.
- Một gã Độc sư tàn nhẫn, người ta xưng là ‘ lão quỷ ’, chuyên dùng độc đan nổi danh, mười năm trước không biết trong thành Vẫn Thạch giết bao nhiêu nhân mạng, có một lần hắn vào trong gia tộc trộm đồ bị thái thượng trưởng lão đánh thành trọng thương đuổi ra khỏi thành Vẫn Thạch, không nghĩ tới lần này lại quay về.
Thần sắc Lăng Thương ngưng trọng nói.
Lúc này Lăng Thương lại nghĩ tới Lăng Tiếu cho người mang tin tức quay về, Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão chính là người thu mua độc thảo, chẳng lẽ bọn họ cấu kết với lão quỷ sao?
Nếu là như vậy thì khó đối phó.
Lăng Tiếu cũng nghĩ nhiều như Lăng Thương, bằng không tại sao thân phận như Thanh Lang có thể mời được cao thủ như vậy chứ?
- Tiếu nhi, đợi lát nữa ngươi đi gặp thái thượng trưởng lão, nhớ rõ mang việc này nói cho hắn biết, xem hắn có nói gì không.
Lăng Thương nghiêm túc nói ra.
- Dạ gia gia!
Lăng Tiếu ứng một câu, lại kéo việc nhà với Lăng Thương một chút mới rời đi.
Rời khỏi nội các, Lăng Tiếu đi tới Huyền Kỹ các lầu hai.
- Lão thái gia ta đến rồi!
Lăng Tiếu vừa gặp thái thượng trưởng lão nằm trên ghế thái sư thì nói một câu.
- Ở bên ngoài chơi hai tháng cũng tới thời điểm tu luyện rồi.
Thái thượng trưởng lão không nói nhảm, trực tiếp nói chính đề.
- Dạ Lão thái gia, nhưng mà gia gia bảo ta nhắn lại với ngài.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, sau đó mang chuyện Độc sư chặn giết hắn nói một lần.
Sau khi nghe xong, trong mắt thái thượng trưởng lão có lệ quang lóe lên, buồn bã nói:
- Khó trách lúc ấy cảm thấy có độc tính, không nghĩ tới là tên kia trở về.
- Lão thái gia, tên lùn kia rất lợi hại sao?
Lăng cười hỏi.
Tuy hắn biết rõ tên lùn là Linh Sư, nhưng mà gia gia của hắn và thái thượng trưởng lão trước mặt cũng không yếu a, thấy thế nào cũng không cần nghiêm túc như vậy.
- Mười năm trước hắn chính là Linh Sư trung giai, ngươi nói hắn có lợi hại không?
Thái thượng trưởng lão nói ra, lại nói tiếp:
- Hắn lợi hại nhất không phải tu vị, mà là công kích mang độc tính, người bình thường bị dính chết ngay lập tức, cho dù không chết cũng mất đi sức chiến đấu, lúc đó mặc người ta xâm lược.
- Đáng sợ như vậy?
Lăng Tiếu hồi tưởng lại thảm trạng ngày hôm qua khi mình bị khói độc bao phủ, trên người sưng vù lên vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà hắn không rõ vì sao mình không bị độc phát thân vong, ngược lại độc tính kia không có tràn vào ngũ tạng lục phủ đã biến mất rồi. Chẳng lẽ là hạt châu kia hỗ trợ sao?
Lăng Tiếu còn không có đột phá Linh Sư giai, còn không thể nội thị đan điền và thức hải của mình, hắn chỉ biết là ngày đó dưới vực sâu sơn mạch có hạt châu tiến vào đầu của hắn, cho nên suy đoán có phải hạt châu trợ giúp không, hoặc là trong thức hải lục ông ra tay giúp đỡ.
- Sớm biết hắn không chết tâm, ngày đó ta nên giết hắn!
Thái thượng trưởng lão hối hận nói ra.
- Lão thái gia, ngươi cũng không nên tự trách, chẳng ai ngờ thằng này dám quay về.
Lăng Tiếu an ủi một câu, lại nói tiếp:
- Lão thái gia, Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão lợi dụng tài vụ gia tộc thu mua độc thảo, có quan hệ tới lão quỷ này hay không?
Trên mặt thái thượng trưởng lão hiện ra nét khó coi.
- Lúc trước ta đã hứa hẹn với lão tộc trưởng, ta sẽ không can thiệp vào chuyện trong gia tộc, lão Nhị cùng lão Ngũ đều nhìn chằm chằm vào gia gia của ngươi thì ta biết, nhưng ta biết rõ ngày nào còn có ta, bọn chúng cũng không dám quá phận, nhưng không nghĩ tới bọn chúng mưu đồ đoạt vị rõ ràng cấu kết với người như thế, thật sự làm người ta đau lòng, việc này ngươi không cần phải xen vào, nếu quả thật ta tra ra bọn chúng có quan hệ với lão quỷ, ta sẽ đích thân mang bọn chúng đi gặp lão tộc trưởng sám hối.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Lăng Tiếu trực tiếp đi vào nội viện gặp Lăng Thương.
Thời điểm đi qua diễn võ trường, cơ hồ tất cả thế hệ trẻ của Lăng gia trẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn qua Lăng Tiếu, có đại bộ phận người tiến lên vấn an Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mỉm cười đáp lễ, không có biểu hiện cao ngạo tự mãn chút nào.
Tuy bình thường hắn rất tự kỷ rắm thí, nhưng hắn đối xử mọi người vẫn không tệ.
Sau khi đi vào nội các, Lăng Thương gọi Lăng Tiếu vào thư phòng.
Lăng Thương nhìn qua Lăng Tiếu cười nói:
- Tiếu nhi, tốt lắm, thật không ngờ ngươi khôi phục tu vị Huyền Sĩ, còn đột phá tới trung giai, gia gia cảm thấy kiêu ngạo thay ngươi, nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không kiêu không ngạo, tranh thủ sớm ngài đột phá cao giai, nếu như mười năm có thể tiến giai Linh Sư giai, Lăng gia chúng ta chắc chắn nghênh đón thời đại huy hoàng đấy.
Lăng Tiếu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cười nói:
- Gia gia, Tiếu nhi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài.
- Ân, ngươi có thể tin tưởng như vậy là tốt, lần này ngươi đột phá đến Huyền Sĩ giai vốn nên ban thưởng cho ngươi, thế nhưng mà gia gia của ngươi không có cất giữ sung túc như thái thượng trưởng lão, cho nên gia gia cũng không có ý định cho ngươi cái gì!
Lăng Thương nói một câu, uống một ngụm trà lại nói:
- Lần này gọi ngươi tới chủ yếu là nói cho ngươi hai chuyện, ngươi chủ ý nghe kỹ,
- Gia gia ngài nói!
Lăng Tiếu nghiêm túc nghe.
- Thứ nhất trước khi xong phần giao đấu trong gia tộc, ngươi không thể lại rời khỏi gia tộc, nếu quả thật muốn ra ngoài làm việc phải mang theo hổ vệ; thứ hai, ngươi không được nhúng tay vào tranh đấu trong gia tộc, chỉ cần một lòng tu luyện là tốt rồi!
Lăng Thương nghiêm túc khuyên bảo.
Đối với điểm thứ nhất Lăng Tiếu tự nhiên nhìn ra được tâm tư của gia gia.
Chính là sợ Lý Lam hai nhà trả thù, trước kia hắn giết người của hai nhà này, hơn nữa trong sơn mạch còn đoạn một tay Lý Nguyên Long, ở trước mặt nhiều dong binh và mạo hiểm giả sỉ nhục mặt mũi Lý gia. Đổi lại là hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên, thậm chí còn không tiếc khai chiến với người ta. Cho nên gia gia của hắn bảo hắn ở trong gia tộc cũng là vì suy nghĩ cho hắn.
Về phần điểm thứ hai Lăng Tiếu không đồng ý.
- Gia gia, hai lão ô quy kia vẫn bất mãn với ngươi, chẳng lẽ chúng ta nén giận sao? Ta hoài nghi ta và phụ thân bị phế bỏ kinh mạch lúc trước là do chúng làm ra.
Lăng Tiếu có chút căm phẫn nói ra.
- Những chuyện này gia gia cũng biết, gia gia có kế sách ứng phó rồi, sau khi thi đấu gia tộc chấm dứt, như vậy cục diện này sẽ không tồn tại, cho nên ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần lo lắng tu luyện thì đó là phúc của Lăng gia rồi!
Lăng Thương thập phần chắc chắc nói.
Lăng Tiếu do dự một chút, nói:
- Tiếu nhi biết rõ.
Nhìn thấy thần sắc của gia gia, Lăng Tiếu có thể cảm giác được gia gia của hắn có lẽ đã sớm có chuẩn bị, mình cũng không nói thêm gì nữa.
- Đúng rồi, ngươi biết ngày hôm qua đám người chặn giết ngươi có địa vị gì không? Lý gia hay là Lam gia?
Lăng Thương nhớ tới hôm qua Lăng Tiếu bị chặn giết nên hỏi.
Vì vậy Lăng Tiếu nói chuyện trải qua một lần.
- Ám thuộc tính Linh Sư, hơn nữa còn rất lùn?
Lăng Thương trầm tư một chút, sắc mặt kinh hãi, nói:
- Chẳng lẽ là hắn?
- Gia gia, hắn là ai?
Lăng cười hỏi.
- Một gã Độc sư tàn nhẫn, người ta xưng là ‘ lão quỷ ’, chuyên dùng độc đan nổi danh, mười năm trước không biết trong thành Vẫn Thạch giết bao nhiêu nhân mạng, có một lần hắn vào trong gia tộc trộm đồ bị thái thượng trưởng lão đánh thành trọng thương đuổi ra khỏi thành Vẫn Thạch, không nghĩ tới lần này lại quay về.
Thần sắc Lăng Thương ngưng trọng nói.
Lúc này Lăng Thương lại nghĩ tới Lăng Tiếu cho người mang tin tức quay về, Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão chính là người thu mua độc thảo, chẳng lẽ bọn họ cấu kết với lão quỷ sao?
Nếu là như vậy thì khó đối phó.
Lăng Tiếu cũng nghĩ nhiều như Lăng Thương, bằng không tại sao thân phận như Thanh Lang có thể mời được cao thủ như vậy chứ?
- Tiếu nhi, đợi lát nữa ngươi đi gặp thái thượng trưởng lão, nhớ rõ mang việc này nói cho hắn biết, xem hắn có nói gì không.
Lăng Thương nghiêm túc nói ra.
- Dạ gia gia!
Lăng Tiếu ứng một câu, lại kéo việc nhà với Lăng Thương một chút mới rời đi.
Rời khỏi nội các, Lăng Tiếu đi tới Huyền Kỹ các lầu hai.
- Lão thái gia ta đến rồi!
Lăng Tiếu vừa gặp thái thượng trưởng lão nằm trên ghế thái sư thì nói một câu.
- Ở bên ngoài chơi hai tháng cũng tới thời điểm tu luyện rồi.
Thái thượng trưởng lão không nói nhảm, trực tiếp nói chính đề.
- Dạ Lão thái gia, nhưng mà gia gia bảo ta nhắn lại với ngài.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, sau đó mang chuyện Độc sư chặn giết hắn nói một lần.
Sau khi nghe xong, trong mắt thái thượng trưởng lão có lệ quang lóe lên, buồn bã nói:
- Khó trách lúc ấy cảm thấy có độc tính, không nghĩ tới là tên kia trở về.
- Lão thái gia, tên lùn kia rất lợi hại sao?
Lăng cười hỏi.
Tuy hắn biết rõ tên lùn là Linh Sư, nhưng mà gia gia của hắn và thái thượng trưởng lão trước mặt cũng không yếu a, thấy thế nào cũng không cần nghiêm túc như vậy.
- Mười năm trước hắn chính là Linh Sư trung giai, ngươi nói hắn có lợi hại không?
Thái thượng trưởng lão nói ra, lại nói tiếp:
- Hắn lợi hại nhất không phải tu vị, mà là công kích mang độc tính, người bình thường bị dính chết ngay lập tức, cho dù không chết cũng mất đi sức chiến đấu, lúc đó mặc người ta xâm lược.
- Đáng sợ như vậy?
Lăng Tiếu hồi tưởng lại thảm trạng ngày hôm qua khi mình bị khói độc bao phủ, trên người sưng vù lên vô cùng đáng sợ.
Nhưng mà hắn không rõ vì sao mình không bị độc phát thân vong, ngược lại độc tính kia không có tràn vào ngũ tạng lục phủ đã biến mất rồi. Chẳng lẽ là hạt châu kia hỗ trợ sao?
Lăng Tiếu còn không có đột phá Linh Sư giai, còn không thể nội thị đan điền và thức hải của mình, hắn chỉ biết là ngày đó dưới vực sâu sơn mạch có hạt châu tiến vào đầu của hắn, cho nên suy đoán có phải hạt châu trợ giúp không, hoặc là trong thức hải lục ông ra tay giúp đỡ.
- Sớm biết hắn không chết tâm, ngày đó ta nên giết hắn!
Thái thượng trưởng lão hối hận nói ra.
- Lão thái gia, ngươi cũng không nên tự trách, chẳng ai ngờ thằng này dám quay về.
Lăng Tiếu an ủi một câu, lại nói tiếp:
- Lão thái gia, Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão lợi dụng tài vụ gia tộc thu mua độc thảo, có quan hệ tới lão quỷ này hay không?
Trên mặt thái thượng trưởng lão hiện ra nét khó coi.
- Lúc trước ta đã hứa hẹn với lão tộc trưởng, ta sẽ không can thiệp vào chuyện trong gia tộc, lão Nhị cùng lão Ngũ đều nhìn chằm chằm vào gia gia của ngươi thì ta biết, nhưng ta biết rõ ngày nào còn có ta, bọn chúng cũng không dám quá phận, nhưng không nghĩ tới bọn chúng mưu đồ đoạt vị rõ ràng cấu kết với người như thế, thật sự làm người ta đau lòng, việc này ngươi không cần phải xen vào, nếu quả thật ta tra ra bọn chúng có quan hệ với lão quỷ, ta sẽ đích thân mang bọn chúng đi gặp lão tộc trưởng sám hối.
/2767
|