Lăng Tiếu hơi có chút thất vọng nói:
- Vậy nhọc lòng Lưu tỷ!
Hắn tưởng dựa vào thiên phú của Vân Mộng Kỳ có thể đánh ra danh tiếng trong Liên Hoa Giáo, nhưng mà từ phản ứng của Lưu Phương Di xem ra nàng xác thực không biết Vân Mộng Kỳ tồn tại.
- Có cái gì đâu, ta phái người đi tra một chút, đợi có tin tức thì ta sẽ thông tri cho ngươi!
Lưu Phương Di nói.
Lăng Tiếu gật đầu, tiếp theo hỏi:
- Không biết Lưu tỷ ngươi tinh tu đặc tính gì?
Lưu Phương Di nghi hoặc nhìn qua Lăng Tiếu, nàng không rõ Lăng Tiếu hỏi ời này là có ý gì.
Lăng Tiếu tự biết có chút mạo muội, hắn giải thích:
- Chỗ của ta có một ít thần đan, nhưng mà không biết Lưu tỷ đặc tính gì, ta tặng cho ngươi một chút!
- Ha ha, thì ra là như thế, thế thì không cần, thần đan ta cũng có, huống chi ngươi là tiểu thúc của Trân Thải, đều là người một nhà thì không nên khách sáo!
Lưu Phương Di từ chối nhã nhặn.
Nàng không nhận ra Lăng Tiếu có thể xuất ra thần đan gì tốt, mà những thàn đan bình thường thì trưởng lão thực quyền trong Liên Hoa Giáo như nàng vẫn có một ít, cho nên không có quá để ý thần đan của Lăng Tiếu.
Lúc này Tiêu Trân Thải nhìn ra Lưu Phương Di không thèm để ý, lại cười nói:
- Phương di, ngươi không nên xem thường tiểu thúc, hắn là thần dược sư trẻ tuổi nhất trong Thiên Long Môn đấy, hắn tặng thần đan cho ngươi, tự nhiên sẽ không phải phàm phẩm, nếu ngươi không cần là tổn thất của ngươi đấy..
Lưu Phương Di lúc này há to miệng ra, biểu lộ vô cùng quái dị, gấp gáp nói:
- Hắn... Hắn là thần dược sư? Không... Không thể nào đâu!
- Ha ha, mới đầu ta cũng không có tin, nhưng đây là sự thật, làm sao lại nói bậy được!
Tiêu Trân Thải cười nói.
Lưu Phương Di không thể không tin lời Tiêu Trân Thải, dùng biểu lộ khoa trương nhìn qua Lăng Tiếu.
- Thật lợi hại, Thiên Long Môn các ngươi thật sự là cường đại, không ngờ có được thiên tài như thế!
Nàng nhìn Lăng Tiếu nói:
- Nếu không ngươi gia nhập Liên Hoa Giáo chúng ta, Liên Hoa Giáo cúng ta có nhiều mỹ nữ hầu hạ ngươi!
Lưu Phương Di nói lời này là trêu ghẹo hắn, nàng biết không có khả năng dựa vào điểm này đào được thần dược sư của Thiên Long Môn.
Cuối cùng Lưu Phương Di cũng nói nàng là thủy thuộc tính, Lăng Tiếu liền lấy ra một khỏa Thần Vương Đan đưa cho nàng xem như thù lao.
Lưu Phương Di đạt được Thần Vương Đan thì đại hỉ, nàng trước kia dù có phục dụng qua Thần Vương Đan, viên này không có tác dụng với nàng, thế nhưng mà nàng có thể cầm đi trao đổi với trưởng lão khác, hoặc là sau này ban cho đệ tử của mình.
Bình thường muốn thu được một viên Thần Vương Đan cần thiết cống hiến nhiều giá trị.
Lăng Tiếu đang chờ đợi tin tức.
Mà Lưu Phương Di cùng Tiêu Trân Thải lại tùy ý đi dạo trong Liên Hoa Thành.
Ngày sau rốt cuộc có người truyền tin tức cho Lưu Phương Di.
Sau khi Lăng Tiếu nghe tin tức này thì tinh thần suy sụp.
Trong Liên Hoa Giáo không có nữ tử tên là Vân Mộng Kỳ.
Điểm này làm Lăng Tiếu phi thường khó có thể tiếp nhận.
Lúc đó nàng từ trong miệng Âm bà biết được Vân Mộng Kỳ bị một nữ nhân trên trán có hoa sen mang đi.
Mà hắn nhìn thấy hoa văn trên trán Lưu Phương Di thì không khác gì hoa sen trong miệng Âm bà, nghĩ là không sai.
- Hẳn là Mộng Kỳ thực... Thực không còn?
Lăng Tiếu vò đầu nói thầm.
Tìm kiếm nhiều năm như thế, lại đạt được tin tức này khiến hắn không cách nào tiếp nhận được.
Hắn vốn dĩ cho rằng mình sẽ chịu được, thế nhưng mà trước sau vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ.
Lăng Tiếu rất muốn khóc lớn lên, đáng tiếc tu luyện nhiều năm qua tâm tình của hắn không cách nào chảy được giọt nước mắt nào.
Hắn nói với Ngọc Nhu Phỉ, Tiên Vu Dã và người khác một câu, liền đi tới một quán rượu khác.
Hắn rất muốn triệt để say sưa quên đi mọi chuyện.
Bởi vì hắn đã triệt để mất đi hy vọng tìm được Vân Mộng Kỳ rồi, hắn không biết nên đi đâu tìm kiếm tung tích của nàng.
Trong biển người mênh mông muốn tìm được một người không nghi ngờ là người si nói mộng!
Lăng Tiếu uống một đàn rượu, hắn bi thương nói:
- Mộng Kỳ, là ta xin lỗi ngươi... Ngươi đang ở nơi nào? Những năm qua ngươi có nhớ tới ta hay không?
Vào lúc hắn đang uống rượu, cuối cùng lại biến thành mượn rượu nói sảng.
Tư vị cay độc của rượu càng kích thích hắn thống khổ.
- Vị huynh đệ này, xem ra ngươi là người bị tình làm khó, không bằng chúng ta cùng uống nhé?
Một nam tử áo trắng nhu nhược ngồi bên cạnh Lăng Tiếu nói.
Xem gương mặt tuấn tú của người này sầu khổ, hiển nhiên tâm tình cũng đang có buồn bực.
- Ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ, uống, chúng ta cùng uống!
Lăng Tiếu triệt để phóng túng bản thân mình, cũng không có dùng thần lực đi hóa giải tửu lực, mà tâm tình của hắn rất không xong, có thể nói là rượu không say mà người tự say.
- Tốt một câu ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ, dựa vào lời này của ngươi ta mời ngươi một chén lớn!
Nam tử áo trắng ứng một tiếng, rót cho mình một chén rượu, mà Lăng Tiếu lại cầm một đàn rượu uống cạn.
Lăng Tiếu giống như không đủ, nhấc một đàn rượu khác lên uống, tửu thủy đã uốt cả vạt áo của hắn.
- Huynh đệ ngươi là nhân tài, là đau khổ vì cô nương nhà ai thế?
Nam tử áo trắng nhìn Lăng Tiếu tuấn tú bất phàm thì hỏi một câu.
- Huynh đệ ngươi cũng không tệ, lại là tiểu thư nhà nào làm ngươi thương tâm?
Lăng Tiếu mơ hồ hỏi.
- Ai, cũng không sợ huynh đệ ngươi chê cười, là ta tương tư đơn phương, ta không xứng với nàng, nàng giống như một đóa Tuyết Liên Vương, khiến người ta không nở tổn thương, càng cảm thấy thẹn không bằng!
Nam tử áo trắng thần sắc si mê cảm khái.
Nam tử áo trắng này có thực lực Thánh Hoàng cao giai, là đệ tử nội môn của Liên Hoa Giáo.
Liên Hoa Giáo dùng nữ làm chủ, dùng nam làm phụ, nam tử có thể tiến vào Liên Hoa Giáo trở thành đệ tử nội môn thì thiên phú chắc chắn phải xuất sắc.
Mà tên nam tử Hậu Lãng Minh này mới một trăm tám mươi tuổi đã là Thánh Hoàng cao giai, tư chất không tính là yếu.
Lăng Tiếu không có nghe tình sử của Hậu Lãng Minh, thế nhưng mà hắn vẫn làm bộ dáng lắng nghe, trong miệng càng không ngừng nói nữ tử đó xinh đẹp cỡ nào, giống như thần liên trên trời, không nhiễm hạt bụi trần nào cả.
Lăng Tiếu nghe mà buồn bực, nghe hắn tả chẳng phải là thiên thần hay sao?
Vốn Hậu Lãng Minh rất phiền Lăng Tiếu, dần dần cũng khiến Lăng Tiếu nói chuyện.
Hậu Lãng Minh này nhìn thấy Lăng Tiếu ,lắng nghe như thế thì không ngừng xưng huynh gọi đệ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã say, bộ dáng không thèm quan tâm, cũng nói chuyện với Hậu Lãng Minh.
- Ta nói Lăng lão đệ, chúng ta ở chân trời xa xăm gặp nhau, chúng ta là trẻ tuổi tuấn tài, không phải không có nữ nhân thích, mà là không chiếm được nữ nhân mình muốn, nhưng mà... Thân làm ca ca sẽ không nhìn ngươi mặc kệ, trong giáo của ta có không ít tỷ muội xinh đẹp, tới lúc đó ta giới thiệu cho ngươi mấy người, tin tưởng không kém gì người ngươi mất đâu!
Hậu Lãng Minh vỗ vai Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mắt lờ mờ, nói:
- Đa tạ Hậu huynh... Ý tốt, nhưng mà... nhưng mà khó tìm được nữ nhân mà mình tương tư!
- Vậy nhọc lòng Lưu tỷ!
Hắn tưởng dựa vào thiên phú của Vân Mộng Kỳ có thể đánh ra danh tiếng trong Liên Hoa Giáo, nhưng mà từ phản ứng của Lưu Phương Di xem ra nàng xác thực không biết Vân Mộng Kỳ tồn tại.
- Có cái gì đâu, ta phái người đi tra một chút, đợi có tin tức thì ta sẽ thông tri cho ngươi!
Lưu Phương Di nói.
Lăng Tiếu gật đầu, tiếp theo hỏi:
- Không biết Lưu tỷ ngươi tinh tu đặc tính gì?
Lưu Phương Di nghi hoặc nhìn qua Lăng Tiếu, nàng không rõ Lăng Tiếu hỏi ời này là có ý gì.
Lăng Tiếu tự biết có chút mạo muội, hắn giải thích:
- Chỗ của ta có một ít thần đan, nhưng mà không biết Lưu tỷ đặc tính gì, ta tặng cho ngươi một chút!
- Ha ha, thì ra là như thế, thế thì không cần, thần đan ta cũng có, huống chi ngươi là tiểu thúc của Trân Thải, đều là người một nhà thì không nên khách sáo!
Lưu Phương Di từ chối nhã nhặn.
Nàng không nhận ra Lăng Tiếu có thể xuất ra thần đan gì tốt, mà những thàn đan bình thường thì trưởng lão thực quyền trong Liên Hoa Giáo như nàng vẫn có một ít, cho nên không có quá để ý thần đan của Lăng Tiếu.
Lúc này Tiêu Trân Thải nhìn ra Lưu Phương Di không thèm để ý, lại cười nói:
- Phương di, ngươi không nên xem thường tiểu thúc, hắn là thần dược sư trẻ tuổi nhất trong Thiên Long Môn đấy, hắn tặng thần đan cho ngươi, tự nhiên sẽ không phải phàm phẩm, nếu ngươi không cần là tổn thất của ngươi đấy..
Lưu Phương Di lúc này há to miệng ra, biểu lộ vô cùng quái dị, gấp gáp nói:
- Hắn... Hắn là thần dược sư? Không... Không thể nào đâu!
- Ha ha, mới đầu ta cũng không có tin, nhưng đây là sự thật, làm sao lại nói bậy được!
Tiêu Trân Thải cười nói.
Lưu Phương Di không thể không tin lời Tiêu Trân Thải, dùng biểu lộ khoa trương nhìn qua Lăng Tiếu.
- Thật lợi hại, Thiên Long Môn các ngươi thật sự là cường đại, không ngờ có được thiên tài như thế!
Nàng nhìn Lăng Tiếu nói:
- Nếu không ngươi gia nhập Liên Hoa Giáo chúng ta, Liên Hoa Giáo cúng ta có nhiều mỹ nữ hầu hạ ngươi!
Lưu Phương Di nói lời này là trêu ghẹo hắn, nàng biết không có khả năng dựa vào điểm này đào được thần dược sư của Thiên Long Môn.
Cuối cùng Lưu Phương Di cũng nói nàng là thủy thuộc tính, Lăng Tiếu liền lấy ra một khỏa Thần Vương Đan đưa cho nàng xem như thù lao.
Lưu Phương Di đạt được Thần Vương Đan thì đại hỉ, nàng trước kia dù có phục dụng qua Thần Vương Đan, viên này không có tác dụng với nàng, thế nhưng mà nàng có thể cầm đi trao đổi với trưởng lão khác, hoặc là sau này ban cho đệ tử của mình.
Bình thường muốn thu được một viên Thần Vương Đan cần thiết cống hiến nhiều giá trị.
Lăng Tiếu đang chờ đợi tin tức.
Mà Lưu Phương Di cùng Tiêu Trân Thải lại tùy ý đi dạo trong Liên Hoa Thành.
Ngày sau rốt cuộc có người truyền tin tức cho Lưu Phương Di.
Sau khi Lăng Tiếu nghe tin tức này thì tinh thần suy sụp.
Trong Liên Hoa Giáo không có nữ tử tên là Vân Mộng Kỳ.
Điểm này làm Lăng Tiếu phi thường khó có thể tiếp nhận.
Lúc đó nàng từ trong miệng Âm bà biết được Vân Mộng Kỳ bị một nữ nhân trên trán có hoa sen mang đi.
Mà hắn nhìn thấy hoa văn trên trán Lưu Phương Di thì không khác gì hoa sen trong miệng Âm bà, nghĩ là không sai.
- Hẳn là Mộng Kỳ thực... Thực không còn?
Lăng Tiếu vò đầu nói thầm.
Tìm kiếm nhiều năm như thế, lại đạt được tin tức này khiến hắn không cách nào tiếp nhận được.
Hắn vốn dĩ cho rằng mình sẽ chịu được, thế nhưng mà trước sau vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ.
Lăng Tiếu rất muốn khóc lớn lên, đáng tiếc tu luyện nhiều năm qua tâm tình của hắn không cách nào chảy được giọt nước mắt nào.
Hắn nói với Ngọc Nhu Phỉ, Tiên Vu Dã và người khác một câu, liền đi tới một quán rượu khác.
Hắn rất muốn triệt để say sưa quên đi mọi chuyện.
Bởi vì hắn đã triệt để mất đi hy vọng tìm được Vân Mộng Kỳ rồi, hắn không biết nên đi đâu tìm kiếm tung tích của nàng.
Trong biển người mênh mông muốn tìm được một người không nghi ngờ là người si nói mộng!
Lăng Tiếu uống một đàn rượu, hắn bi thương nói:
- Mộng Kỳ, là ta xin lỗi ngươi... Ngươi đang ở nơi nào? Những năm qua ngươi có nhớ tới ta hay không?
Vào lúc hắn đang uống rượu, cuối cùng lại biến thành mượn rượu nói sảng.
Tư vị cay độc của rượu càng kích thích hắn thống khổ.
- Vị huynh đệ này, xem ra ngươi là người bị tình làm khó, không bằng chúng ta cùng uống nhé?
Một nam tử áo trắng nhu nhược ngồi bên cạnh Lăng Tiếu nói.
Xem gương mặt tuấn tú của người này sầu khổ, hiển nhiên tâm tình cũng đang có buồn bực.
- Ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ, uống, chúng ta cùng uống!
Lăng Tiếu triệt để phóng túng bản thân mình, cũng không có dùng thần lực đi hóa giải tửu lực, mà tâm tình của hắn rất không xong, có thể nói là rượu không say mà người tự say.
- Tốt một câu ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ, dựa vào lời này của ngươi ta mời ngươi một chén lớn!
Nam tử áo trắng ứng một tiếng, rót cho mình một chén rượu, mà Lăng Tiếu lại cầm một đàn rượu uống cạn.
Lăng Tiếu giống như không đủ, nhấc một đàn rượu khác lên uống, tửu thủy đã uốt cả vạt áo của hắn.
- Huynh đệ ngươi là nhân tài, là đau khổ vì cô nương nhà ai thế?
Nam tử áo trắng nhìn Lăng Tiếu tuấn tú bất phàm thì hỏi một câu.
- Huynh đệ ngươi cũng không tệ, lại là tiểu thư nhà nào làm ngươi thương tâm?
Lăng Tiếu mơ hồ hỏi.
- Ai, cũng không sợ huynh đệ ngươi chê cười, là ta tương tư đơn phương, ta không xứng với nàng, nàng giống như một đóa Tuyết Liên Vương, khiến người ta không nở tổn thương, càng cảm thấy thẹn không bằng!
Nam tử áo trắng thần sắc si mê cảm khái.
Nam tử áo trắng này có thực lực Thánh Hoàng cao giai, là đệ tử nội môn của Liên Hoa Giáo.
Liên Hoa Giáo dùng nữ làm chủ, dùng nam làm phụ, nam tử có thể tiến vào Liên Hoa Giáo trở thành đệ tử nội môn thì thiên phú chắc chắn phải xuất sắc.
Mà tên nam tử Hậu Lãng Minh này mới một trăm tám mươi tuổi đã là Thánh Hoàng cao giai, tư chất không tính là yếu.
Lăng Tiếu không có nghe tình sử của Hậu Lãng Minh, thế nhưng mà hắn vẫn làm bộ dáng lắng nghe, trong miệng càng không ngừng nói nữ tử đó xinh đẹp cỡ nào, giống như thần liên trên trời, không nhiễm hạt bụi trần nào cả.
Lăng Tiếu nghe mà buồn bực, nghe hắn tả chẳng phải là thiên thần hay sao?
Vốn Hậu Lãng Minh rất phiền Lăng Tiếu, dần dần cũng khiến Lăng Tiếu nói chuyện.
Hậu Lãng Minh này nhìn thấy Lăng Tiếu ,lắng nghe như thế thì không ngừng xưng huynh gọi đệ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã say, bộ dáng không thèm quan tâm, cũng nói chuyện với Hậu Lãng Minh.
- Ta nói Lăng lão đệ, chúng ta ở chân trời xa xăm gặp nhau, chúng ta là trẻ tuổi tuấn tài, không phải không có nữ nhân thích, mà là không chiếm được nữ nhân mình muốn, nhưng mà... Thân làm ca ca sẽ không nhìn ngươi mặc kệ, trong giáo của ta có không ít tỷ muội xinh đẹp, tới lúc đó ta giới thiệu cho ngươi mấy người, tin tưởng không kém gì người ngươi mất đâu!
Hậu Lãng Minh vỗ vai Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mắt lờ mờ, nói:
- Đa tạ Hậu huynh... Ý tốt, nhưng mà... nhưng mà khó tìm được nữ nhân mà mình tương tư!
/2767
|