Hậu Lãng Minh mắng:
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, ta chỉ tìm ngươi tâm sự thôi, không có làm gì ngươi cả, ngươi lập tức đi đi, bằng không ngươi sẽ chết đấy!
Hắn xác thực không làm gì với Cổ Đại, nhưng mà lúc hắn thấy Cổ Đại thì bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn, cho nên nhịn không được nói chuyện với nàng.
Cổ Đại vừa thấy Hậu Lãng Minh đã yêu, hai người tương tư với nhau, nhất thời dẫn làm hồng nhan tri kỷ.
Vốn Hậu Lãng Minh muốn Đề thương lên trận ăn Cổ Đạo nói sau, thế nhưng mà nghe nàng đã là nữ nhân của Chu Thương thì thu cờ trống lại.
Hắn không phải không dám trộm nữ nhân của người khác, cũng không phải sợ Chu Thương, mà là sợ quy củ trong môn, không được nhúng chàm vào thê thiếp của đồng môn, bằng không chính là phạm tử tội ah!
Không quản như thế nào, Cổ Đại vẫn vui vẻ ở bên cạnh Hậu Lãng Minh.
Nhưng mà nàng không biết thị nữ bên cạnh mang chuyện này nói cho Chu Thương nghe toàn bộ.
Cổ Đại bị Hậu Lãng Minh mắng rời đi.
Mà sau đó ngoài cửa lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Lúc này hộ vệ thành đã tới.
- Người nào dám gây sự trong thành?
Một gã bán Thần Vương quát.
Lúc này Hậu Lãng Minh không thể không thả Chu Thương, nhìn qua tên bán Thần Vương nhú chắp tay nói:
- Hải chấp sự, ta và Chu sư huynh chơi đùa thôi, mong tha thứ!
- Hải chấp sự, ngươi không nên nghe hắn, hắn câu dẫn nữ nhân của ta, bị ta biết rõ, cho nên ta mới tới tìm hắn nói lý, còn mời Hải chấp sự bắt hắn lại, giao cho trong giáo xử trí!
Chu Thương vội vã nói.
Chu Thương vừa nói ra lời này thì đánh mắt qua tên bán Thần Vương.
Tên bán Thần Vương trầm giọng nói:
- Bắt hắn cho ta, mang về trong giáo hậu thẩm!
Hậu Lãng Minh không nghĩ đến tên chấp sự ngoại môn này không cho mặt mũi như thế, hắn dù thế nào cũng là đệ tử nội môn, chỉ cần tiến thêm một bước chính là đệ tử chân truỳen, những chấp sự ngoại môn này bình thường đều nể mặt của hắn.
- Hải chấp sự, ngươi phải nghĩ rõ ràng, đây chỉ là lời của mình Chu Thương mà thôi, nếu trong giáo tra ra rõ ràng là lỗi của ai thì ngươi mới được phép bắt người.
Hậu Lãng Minh quát.
Hắn căn bản không nghĩ tới tên bán Thần Vương kỳ thật là chấp sự ngoại môn thuộc nhất mạch sư phụ của Chu Thương, người ta không thể vì hắn mà đắc tội Chu Thương.
- Ai có lỗi thì vào trong giáo sẽ rõ, ngươi gây chuyện chính là vi phạm quy cũ, ta có chức trách bắt ngươi trở về!
Tên bán Thần Vương quát.
Hậu Lãng Minh âm trầm lên, tâm tình của hắn cực kỳ buồn bực, hắn không nghĩ tới nhiều năm lăn lộn bụi hoa lại chọc phải chuyện này.
- Ta có thể cùng các ngươi quay về, nhưng mà chờ ta, ta nói vài lời với bằng hữu của ta!
Hậu Lãng Minh nói.
Tên bán Thần Vương cũng không dám làm quá chặt, cũng không có trở ngại
Hậu Lãng Minh.
Dùng thực lực của hắn Hậu Lãng Minh căn bản không trốn được.
Hắn thuận theo nhìn qua Hậu Lãng Minh đi đến một người đang say mèm nằm trên bàn, mà hắn không nhìn ra thực lực của con ma men này.
- Tiểu tử này thật cổ quái!
Tên bán Thần Vương cùng Chu Thương đều nghi hoặc nghĩ thầm.
Hậu Lãng Minh đi qua và cầm một đàn rượu nói:
- Lăng lão đệ, ta và ngươi vừa gặp đã thân, lần này chia tay không biết khi nào mới gặp lại, cây quạt này tặng cho ngươi, trong đó là những nữ nhân xinh đẹp nhất cả đời ta gặp được, cũng là những nữ tử ta vĩnh viễn không cách nào chạm tới, tin tưởng ngươi thấy nàng thì ngươi sẽ không quên đâu, đến lúc đó ngươi có thể đứng lên lần nữa.
Nói xong hắn liền đưa cây quạt tới trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lại uống rượu nhưng không nói gì.
Hậu Lãng Minh cũng không có nói gì, muốn xoay người đi theo tên chấp sự kia.
Nhưng mà Chu Thương đột nhiên ra tay, hắn cầm cây quạt và nói:
- Ta đúng là muốn nhìn nữ nhân mà tính thánh ngươi không chiếm được là ai, để ta chiêm ngưỡng phong thái của nữ nhân này mới được.
Hậu Lãng Minh tức giận quát lên:
- Mau buông cây quạt xuống, bằng không ta giết ngươi!
Hậu Lãng Minh đã tức giận thật rồi, nhìn ra được hắn cực kỳ xem trọng cây quạt này.
- Hừ, chỉ là một cái phát quạt mà thôi, nhìn một chút thì ngươi giết ta sao? Ta đúng là muốn nhìn xem ngươi đang giấu bí mật gì đấy.
Hậu Lãng Minh càng khẩn trương, Chu Thương càng hiếu kỳ.
Thời điểm Chu Thương muốn mở cây quạt ra thì Hậu Lãng Minh lại ra tay với Chu Thương.
Hắn lần này đã dùng toàn lực, căn bản không có áp chế lực lượng đặc tính.
Chỉ tiếc tên bán Thần Vương chấp sự đã áp chế hắn lại.
- Ngươi còn dám động thủ thì đứng trách ta không khách khí!
Hậu Lãng Minh chỉ có thể trợn mát nhìn qua Chu Thương mở cây quạt ra.
Mà Chu Thương nhìn thấy chân dung trong cây quạt thì ngây người, lắp bắp nói:
- A... Là thần nữ, thậc... Thật đẹp!
- Chu Thương mau buông cây quạt ra, bằng không ta không chết không ngớt với ngươi!
Hậu Lãng Minh quát.
Đây là thần nữ của Liên Hoa Giáo bọn họ a, nếu có người biết hắn vụng trộm họa nàng lại thì hắn chết không chỗ chôn.
- Ha ha... Ngươi không chết không ngớt với ta, thật sự là chuyện cười, ngươi rõ ràng dám vẽ chân dung của thần nữ, đây là tội chét ngàn lần đấy.
Chu Thương bình tĩnh cười to nói.
Hắn và Hậu Lãng Minh đã kết oán từ trước, nếu như Hậu Lãng Minh thực sự không dâm ra chuyện của Cổ Đại thì hắn không có biện pháp làm gì Hậu Lãng Minh, nhưng mà hiện tại thì khác.
Trong giáo trọng nữ khinh nam, mà cây quạt này chính là đệ nhất mỹ nhân của Liên Hoa Giáo, cũng là thần nữ, địa vị chí cao vô thượng.
Mà bức họa của nàng bị đệ tử trong giáo vẽ lại, nếu để nàng biết rõ việc này, Hậu Lãng Minh sẽ khó thoát cái chết.
Thần sắc Hậu Lãng Minh lúc này tái nhợt cùng cực.
Hắn đang có tội lăng nhục thần nữ, cho dù là sư phụ hắn cũng không thể bảo vệ được.
Đây là nguyên nhân Hậu Lãng Minh đưa cây quạt cho Lăng Tiếu, hắn sợ bị người khác phát hiện, vậy tội lớn rồi, hắn vốn định qua hủy cây quạt đi nhưng không nỡ.
Không nghĩ tới hôm nay đã chọc ra chuyện lớn này.
- Không nghĩ tới Hậu mỗ lăng lộn bụi hoa trăm năm qua, cuối cùng lại bởi vì nữ nhân mà chết, ha ha...
Hậu Lãng Minh tuyệt vọng cười lên.
Chu Thương thu hồi cây quạt đắc ý nói:
- Hắc hắc, ngươi biết là tốt rồi, nhanh bắt hắn trở về!
Thời điểm Hậu Lãng Minh và đám người Chu Thương đi ra khỏi tửu quán thì Lăng Tiếu đang uống rượu bất ngờ lật tay một cái, trong nháy mắt cây quạt trong tay Chu Thương bị hút tới trước mặt của hắn.
- Là tửu quỷ đó, dám đoạt quạt của ta!
Chu Thương cảm thấy cương phong thổi qua, cây quạt trong tay bay vào tay Lăng Tiếu, hắn nhìn qua Lăng Tiếu quát lên.
Trong Liên Hoa Thành này chính là địa bàn của Liên Hoa Giáo, Chu Thương không sợ kẻ nào ở đây cả.
Lăng Tiếu cầm cây quạt trong tay và tiếp tục uống rượu, không quan tâm Chu Thương.
Chu Thương vừa mới bị Hậu Lãng Minh đánh gãy tay, dù khôi phục như trước nhưng mà vất mất mặt, hôm nay bị tiểu tử trước mặt không thức thời thì hắn tức giận tới cực điểm.
- Ta hoài nghi ngươi là gian tế của thế lực khác, bắt hắn trở về trong giáo cho ta!
Chu Thương tùy ý tìm cái cớ, liền bắt giữ Lăng Tiếu.
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, ta chỉ tìm ngươi tâm sự thôi, không có làm gì ngươi cả, ngươi lập tức đi đi, bằng không ngươi sẽ chết đấy!
Hắn xác thực không làm gì với Cổ Đại, nhưng mà lúc hắn thấy Cổ Đại thì bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn, cho nên nhịn không được nói chuyện với nàng.
Cổ Đại vừa thấy Hậu Lãng Minh đã yêu, hai người tương tư với nhau, nhất thời dẫn làm hồng nhan tri kỷ.
Vốn Hậu Lãng Minh muốn Đề thương lên trận ăn Cổ Đạo nói sau, thế nhưng mà nghe nàng đã là nữ nhân của Chu Thương thì thu cờ trống lại.
Hắn không phải không dám trộm nữ nhân của người khác, cũng không phải sợ Chu Thương, mà là sợ quy củ trong môn, không được nhúng chàm vào thê thiếp của đồng môn, bằng không chính là phạm tử tội ah!
Không quản như thế nào, Cổ Đại vẫn vui vẻ ở bên cạnh Hậu Lãng Minh.
Nhưng mà nàng không biết thị nữ bên cạnh mang chuyện này nói cho Chu Thương nghe toàn bộ.
Cổ Đại bị Hậu Lãng Minh mắng rời đi.
Mà sau đó ngoài cửa lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Lúc này hộ vệ thành đã tới.
- Người nào dám gây sự trong thành?
Một gã bán Thần Vương quát.
Lúc này Hậu Lãng Minh không thể không thả Chu Thương, nhìn qua tên bán Thần Vương nhú chắp tay nói:
- Hải chấp sự, ta và Chu sư huynh chơi đùa thôi, mong tha thứ!
- Hải chấp sự, ngươi không nên nghe hắn, hắn câu dẫn nữ nhân của ta, bị ta biết rõ, cho nên ta mới tới tìm hắn nói lý, còn mời Hải chấp sự bắt hắn lại, giao cho trong giáo xử trí!
Chu Thương vội vã nói.
Chu Thương vừa nói ra lời này thì đánh mắt qua tên bán Thần Vương.
Tên bán Thần Vương trầm giọng nói:
- Bắt hắn cho ta, mang về trong giáo hậu thẩm!
Hậu Lãng Minh không nghĩ đến tên chấp sự ngoại môn này không cho mặt mũi như thế, hắn dù thế nào cũng là đệ tử nội môn, chỉ cần tiến thêm một bước chính là đệ tử chân truỳen, những chấp sự ngoại môn này bình thường đều nể mặt của hắn.
- Hải chấp sự, ngươi phải nghĩ rõ ràng, đây chỉ là lời của mình Chu Thương mà thôi, nếu trong giáo tra ra rõ ràng là lỗi của ai thì ngươi mới được phép bắt người.
Hậu Lãng Minh quát.
Hắn căn bản không nghĩ tới tên bán Thần Vương kỳ thật là chấp sự ngoại môn thuộc nhất mạch sư phụ của Chu Thương, người ta không thể vì hắn mà đắc tội Chu Thương.
- Ai có lỗi thì vào trong giáo sẽ rõ, ngươi gây chuyện chính là vi phạm quy cũ, ta có chức trách bắt ngươi trở về!
Tên bán Thần Vương quát.
Hậu Lãng Minh âm trầm lên, tâm tình của hắn cực kỳ buồn bực, hắn không nghĩ tới nhiều năm lăn lộn bụi hoa lại chọc phải chuyện này.
- Ta có thể cùng các ngươi quay về, nhưng mà chờ ta, ta nói vài lời với bằng hữu của ta!
Hậu Lãng Minh nói.
Tên bán Thần Vương cũng không dám làm quá chặt, cũng không có trở ngại
Hậu Lãng Minh.
Dùng thực lực của hắn Hậu Lãng Minh căn bản không trốn được.
Hắn thuận theo nhìn qua Hậu Lãng Minh đi đến một người đang say mèm nằm trên bàn, mà hắn không nhìn ra thực lực của con ma men này.
- Tiểu tử này thật cổ quái!
Tên bán Thần Vương cùng Chu Thương đều nghi hoặc nghĩ thầm.
Hậu Lãng Minh đi qua và cầm một đàn rượu nói:
- Lăng lão đệ, ta và ngươi vừa gặp đã thân, lần này chia tay không biết khi nào mới gặp lại, cây quạt này tặng cho ngươi, trong đó là những nữ nhân xinh đẹp nhất cả đời ta gặp được, cũng là những nữ tử ta vĩnh viễn không cách nào chạm tới, tin tưởng ngươi thấy nàng thì ngươi sẽ không quên đâu, đến lúc đó ngươi có thể đứng lên lần nữa.
Nói xong hắn liền đưa cây quạt tới trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lại uống rượu nhưng không nói gì.
Hậu Lãng Minh cũng không có nói gì, muốn xoay người đi theo tên chấp sự kia.
Nhưng mà Chu Thương đột nhiên ra tay, hắn cầm cây quạt và nói:
- Ta đúng là muốn nhìn nữ nhân mà tính thánh ngươi không chiếm được là ai, để ta chiêm ngưỡng phong thái của nữ nhân này mới được.
Hậu Lãng Minh tức giận quát lên:
- Mau buông cây quạt xuống, bằng không ta giết ngươi!
Hậu Lãng Minh đã tức giận thật rồi, nhìn ra được hắn cực kỳ xem trọng cây quạt này.
- Hừ, chỉ là một cái phát quạt mà thôi, nhìn một chút thì ngươi giết ta sao? Ta đúng là muốn nhìn xem ngươi đang giấu bí mật gì đấy.
Hậu Lãng Minh càng khẩn trương, Chu Thương càng hiếu kỳ.
Thời điểm Chu Thương muốn mở cây quạt ra thì Hậu Lãng Minh lại ra tay với Chu Thương.
Hắn lần này đã dùng toàn lực, căn bản không có áp chế lực lượng đặc tính.
Chỉ tiếc tên bán Thần Vương chấp sự đã áp chế hắn lại.
- Ngươi còn dám động thủ thì đứng trách ta không khách khí!
Hậu Lãng Minh chỉ có thể trợn mát nhìn qua Chu Thương mở cây quạt ra.
Mà Chu Thương nhìn thấy chân dung trong cây quạt thì ngây người, lắp bắp nói:
- A... Là thần nữ, thậc... Thật đẹp!
- Chu Thương mau buông cây quạt ra, bằng không ta không chết không ngớt với ngươi!
Hậu Lãng Minh quát.
Đây là thần nữ của Liên Hoa Giáo bọn họ a, nếu có người biết hắn vụng trộm họa nàng lại thì hắn chết không chỗ chôn.
- Ha ha... Ngươi không chết không ngớt với ta, thật sự là chuyện cười, ngươi rõ ràng dám vẽ chân dung của thần nữ, đây là tội chét ngàn lần đấy.
Chu Thương bình tĩnh cười to nói.
Hắn và Hậu Lãng Minh đã kết oán từ trước, nếu như Hậu Lãng Minh thực sự không dâm ra chuyện của Cổ Đại thì hắn không có biện pháp làm gì Hậu Lãng Minh, nhưng mà hiện tại thì khác.
Trong giáo trọng nữ khinh nam, mà cây quạt này chính là đệ nhất mỹ nhân của Liên Hoa Giáo, cũng là thần nữ, địa vị chí cao vô thượng.
Mà bức họa của nàng bị đệ tử trong giáo vẽ lại, nếu để nàng biết rõ việc này, Hậu Lãng Minh sẽ khó thoát cái chết.
Thần sắc Hậu Lãng Minh lúc này tái nhợt cùng cực.
Hắn đang có tội lăng nhục thần nữ, cho dù là sư phụ hắn cũng không thể bảo vệ được.
Đây là nguyên nhân Hậu Lãng Minh đưa cây quạt cho Lăng Tiếu, hắn sợ bị người khác phát hiện, vậy tội lớn rồi, hắn vốn định qua hủy cây quạt đi nhưng không nỡ.
Không nghĩ tới hôm nay đã chọc ra chuyện lớn này.
- Không nghĩ tới Hậu mỗ lăng lộn bụi hoa trăm năm qua, cuối cùng lại bởi vì nữ nhân mà chết, ha ha...
Hậu Lãng Minh tuyệt vọng cười lên.
Chu Thương thu hồi cây quạt đắc ý nói:
- Hắc hắc, ngươi biết là tốt rồi, nhanh bắt hắn trở về!
Thời điểm Hậu Lãng Minh và đám người Chu Thương đi ra khỏi tửu quán thì Lăng Tiếu đang uống rượu bất ngờ lật tay một cái, trong nháy mắt cây quạt trong tay Chu Thương bị hút tới trước mặt của hắn.
- Là tửu quỷ đó, dám đoạt quạt của ta!
Chu Thương cảm thấy cương phong thổi qua, cây quạt trong tay bay vào tay Lăng Tiếu, hắn nhìn qua Lăng Tiếu quát lên.
Trong Liên Hoa Thành này chính là địa bàn của Liên Hoa Giáo, Chu Thương không sợ kẻ nào ở đây cả.
Lăng Tiếu cầm cây quạt trong tay và tiếp tục uống rượu, không quan tâm Chu Thương.
Chu Thương vừa mới bị Hậu Lãng Minh đánh gãy tay, dù khôi phục như trước nhưng mà vất mất mặt, hôm nay bị tiểu tử trước mặt không thức thời thì hắn tức giận tới cực điểm.
- Ta hoài nghi ngươi là gian tế của thế lực khác, bắt hắn trở về trong giáo cho ta!
Chu Thương tùy ý tìm cái cớ, liền bắt giữ Lăng Tiếu.
/2767
|