Bên cạnh hắn có hon mười tên Thần Vương cao giai, tinh khí thần no đủ, bọn họ cưỡi thánh thú thập giai, thần sắc thập phần cẩn thận.
Một đội cường giả Thần Vương đủ để hủy diệt tất cả, trong Tà Nhai Cốc này lại cẩn thận, giống như sắp đối mặt với cái gì đó đáng sợ.
- Vì sao không thấy nó tới?
Mạc Âm Ngưu lúc này không nhịn được gầm lên.
Một tên Thần Vương cao giai nói:
- Chỗ nầy rất quỷ ý, thần niệm của chúng ta không cách nào tìm tòi được, cũng không biết nó có quay về đây hay không.
- Không có khả năng, nó đã đi thì sao dễ dàng quay về, lại tiếp tục tìm xem!
Mạc Âm Ngưu nói.
Hắn bây giờ cầm theo Cổ Thần khí mà hắn thu được cách đây nhiều năm, chính là vì bắt hỗn độn thần thú, hắn quả quyết không hy vọng nó không quay về vực thẩm này.
Bỗng nhiên ở phía sau có tiếng rống vang lên.
Đám người Mạc Âm Ngưu đều khẩn trương lên, bọn họ cầm thần khí và bộ dáng phòng bị.
Rống rống!
Từng tiếng rống kinh thiên vang vọng, không đống thánh thú vây quanh đám người Mạc Âm Ngưu vào giữa.
Sư, hổ, báo, sói... Rất nhiều thánh thú biến dị, có cửu giai, có thập giai tồn tại, tổng cộng có mấy trăm con, da đầu của bọn họ run lên không thôi
Bọn chúng đang khởi xướng tấn công đám người Mạc Âm Ngưu.
- Đây có khả năng là thăm dò, phải nhanh chóng giải quyết chúng đi!
Mạc Âm Ngưu quát một tiếng, hắn cầm thần khí ba chỉa lao tới.
Tuy số lượng thánh thú rất nhiều, nhưng mà không có bao nhiêu đầu thập giai, mà thập giai cao giai càng không có.
Cho nên đám người Mạc Âm Ngưu muốn đối phó bọn chúng áp lực không quá lớn.
Rất nhiều Thần Vương sử đụng thần lực kinh người, càng cầm thần khí của mình đồ sát.
Tình cảnh đại chiến diễn ra khắp nơi, trong đó có bộ phận là Thần Vương thấp giai vì đối phó thánh thú nên bị ăn thịt, thậm chí là tử vong.
Đám người Mạc Âm Ngưu cố gắng chém giết đám thánh thú này, ở cách đó không xa có một thân ảnh đang ngồi trên cây gỗ khô.
Thân ảnh này hình tròn, một thân thịt mỡ chứng mấy trăm cân rũ xuống, nhìn qua rất hung ác, đoàn thịt này trần trụi, không có bất luận che lắp gì, cái đầu cực lớn nhưng ngũ quan lại cực nhỏ, dáng vẻ cực kỳ xấu xí.
Mà trước mặt nó có không ít xương cốt võ giả nhân loại, mà trong tay của nó cầm cánh tay lên ăn.
Nó đang ăn thịt người, cái miệng rộng máu tươi đầm đìa, nhìn qua càng hung ác và đáng sợ./
Đôi mắt nhỏ của nó không ngừng lưu chuyển, ánh mắt nó quan sát đánh nhau đằng kia, lộ ra thần sắc âm hàn.
- Nhân... Nhân loại ăn thật ngon!
Nó nói cực kỳ khó nghe.
Nó nuốt cả xương cánh tay vào miệng, nó đi thong thả về nơi đánh nhau trước mặt.
Lực lượng thần lực ở nơi đánh nhau văng tung tóe tới bên cạnh nó, lập tức chấn đắc thành vô hình.
Chiến đấu ở phía trước, đám người Mạc Âm Ngưu giết rất cao hứng, bọn họ dù không tìm được hỗn độn, nhưng mà tru sát những thánh thú này cũng có thể mang thi thể thánh thú ra bán đấu giá.
Cho nên bọn họ cũng dùng toàn lực đi chém giết thánh thú.
Ở cách đó không xa, đám người Băng Vô Cực rốt cuộc dẫn theo Tuyết Ưng biến dị bay tới.
- Bọn chúng phát hiện hỗn độn? Chúng ta mau tới đi, nhất thiết không thể để bọn chúng nhanh chân tới trước!
Băng Vô Cực ứng một tiếng, hắn cưỡi Tuyết Ưng Vương bay thẳng tới phía trước.
Thời điểm đám người Băng Đao Minh đi tới thì Băng Vô Cực lại nói:
- Trước đừng gấp, bọn chúng không phải giao chiến với hỗn độn!
Lam Văn nhìn qua trước mặt, tươi cười nói:
- Ha ha, bọn chúng bị đám thánh thú vây công a!
- Do bọn chúng tiêu hao đi, chúng ta không tham dự!
Băng Vô Cực nói.
Đối với bọn họ mà nói chém giết thánh thú là lãng phí thời gian.
Trái lại để thánh thú tiêu hao thần lực của đám người Mạc Âm Ngưu đối với bọn họ mà nói là trăm lợi không có một hại.
Thời điểm đám người Băng Vô Cực nhìn qua trước mặt, khóe mắt Băng Vô Cực nhìn qua một hướng, mí mắt của hắn nhảy lên, nói:
- Đó là cái gì?
Hắn nhìn qua một chỗ trong rừng rậm, nhìn thấy một cục thịt đang di động từ từ.
Băng Vô Cực có cảm giác nguy hiểm, hắn nhíu mày nhìn qua, cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân.
Bỗng nhiên cục thịt này nhìn qua phía hắn.
Thân thể Băng Vô Cực chấn động, thần sắc hắn biến đổi, tiếp theo quát:
- Hỗn độn thần thú ở đó!
Khi giọng của hắn vang lên, hỗn độn cười nhạt với hắn, tiếp theo nó há to miệng của mình ra, một đạo lực lượng hấp phệ khổng lồ ập tới.
Những thánh thú và Thần Vương đang đánh nhau nghe Băng Vô Cực gầm rú, không biết hỗn độn ở nơi nào.
Bất thình lình một lực lượng thôn phệ mạnh mẽ cuốn lấy bọn ho, thân hình của bọn họ không tự chủ bay ngược ra phía sau.
Tất cả mọi người biến sắc.
Mạc Âm Ngưu ngồi trên tuyết ngưu, hắn dùng toàn bộ lực lượng của mình, yên ổn thân hình trên đó.
Tiếp theo hắn nhìn qua hướng hỗn độn quát to.
- Tất cả mọi người không nên gấp, theo ta tấn công nó.
Mạc Âm Ngưu không hổ là lão giáo chủ, hắn công kích đầu tiên, thần lực của hắn đánh thẳng vào hỗn độn.
Những tên Thần Vương kia cũng ổn định thân hình, thần khí trong tay chém qua.
Hào quang đủ màu sắc không ngừng đánh thẳng vào hỗn độn.
Chư thần ra tay, cây cối và núi non chung quanh bị hủy diệt, rất nhiều không gian loạn lưu hiện ra, uy thế hủy thiên diệt địa ập tới hỗn độn.
Những thánh thú này thừa cơ tránh ra được bao xa thì tránh, bọn chúng không dám dừng ở đây thêm một giây nào.
Chỉ tiếc bọn chúng không thể thống nhất tấn công như nhân loại, đồng thời bọn chúng bị uy thế của hỗn độn đè ép, bọn chúng không sinh ra nổi tâm tư chống cự, chỉ có gào rú sợ hãi.
Bọn chúng bị hấp lực khổng lồ này kéo ngược ra phía sau, những con thánh thú cửu giai yếu ót bị kéo vào trong vòng xoáy màu đen sau đó tiến vào trong miệng của hỗn độn.
Thiên phú của hỗn độn cực kỳ khủng bố -- thôn phệ vạn vật!
Hỗn độn dùng cái miệng của mình tiêu diệt địch thủ, cái miệng của nó há to giống như có thể dung nạp vạn vật, có thể dễ dàng thôn phệ đám Thần Vương và thánh thú cửu giai thành thức ăn của nó.
Vào thời khắc này hỗn độn biến thành chân thân của mình.
Một cục thịt to lớn như ngọn núi xuất hiện trước mặt của mọi người, trên người của nó không có cọng lông nào cả, chỉ có da thịt, còn có cánh nhỏ bằng thịt, cái chân thịt không có móng vuốt, kỳ lạ nhất chính là cái miệng to lớn của nó đầy răng nanh khát máu, càng không ngừng có nước dãy chảy ra khỏi miệng của nó giống như mấy tháng chưa ăn cái gì, cực kỳ đói khát.
Nó không mạnh như chân long, không uy vũ bất phàm như các thần thú khác, ngược lại nó như độc thú, hình tượng cực kỳ khó coi và hung tàn, nhưng mà nó đúng là hỗn độn thần thú.
Nó chính là thần thú đầu tinh sinh ra lúc thiên địa hỗn độn sơ khai nhất, thân thể của nó có thân thể ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ này năm loại bổn nguyên lực lượng ngưng tụ thành sinh linh.
Hỗn độn thôn phệ toàn bộ thánh thú cửu giai và đám Thần Vương thấp giai vào trong miệng của mình, thân hình của nó bành trướng mấy lần.
Sau đó nó Nấc một cái, thân thể của nó biến lại như trước.
Một đội cường giả Thần Vương đủ để hủy diệt tất cả, trong Tà Nhai Cốc này lại cẩn thận, giống như sắp đối mặt với cái gì đó đáng sợ.
- Vì sao không thấy nó tới?
Mạc Âm Ngưu lúc này không nhịn được gầm lên.
Một tên Thần Vương cao giai nói:
- Chỗ nầy rất quỷ ý, thần niệm của chúng ta không cách nào tìm tòi được, cũng không biết nó có quay về đây hay không.
- Không có khả năng, nó đã đi thì sao dễ dàng quay về, lại tiếp tục tìm xem!
Mạc Âm Ngưu nói.
Hắn bây giờ cầm theo Cổ Thần khí mà hắn thu được cách đây nhiều năm, chính là vì bắt hỗn độn thần thú, hắn quả quyết không hy vọng nó không quay về vực thẩm này.
Bỗng nhiên ở phía sau có tiếng rống vang lên.
Đám người Mạc Âm Ngưu đều khẩn trương lên, bọn họ cầm thần khí và bộ dáng phòng bị.
Rống rống!
Từng tiếng rống kinh thiên vang vọng, không đống thánh thú vây quanh đám người Mạc Âm Ngưu vào giữa.
Sư, hổ, báo, sói... Rất nhiều thánh thú biến dị, có cửu giai, có thập giai tồn tại, tổng cộng có mấy trăm con, da đầu của bọn họ run lên không thôi
Bọn chúng đang khởi xướng tấn công đám người Mạc Âm Ngưu.
- Đây có khả năng là thăm dò, phải nhanh chóng giải quyết chúng đi!
Mạc Âm Ngưu quát một tiếng, hắn cầm thần khí ba chỉa lao tới.
Tuy số lượng thánh thú rất nhiều, nhưng mà không có bao nhiêu đầu thập giai, mà thập giai cao giai càng không có.
Cho nên đám người Mạc Âm Ngưu muốn đối phó bọn chúng áp lực không quá lớn.
Rất nhiều Thần Vương sử đụng thần lực kinh người, càng cầm thần khí của mình đồ sát.
Tình cảnh đại chiến diễn ra khắp nơi, trong đó có bộ phận là Thần Vương thấp giai vì đối phó thánh thú nên bị ăn thịt, thậm chí là tử vong.
Đám người Mạc Âm Ngưu cố gắng chém giết đám thánh thú này, ở cách đó không xa có một thân ảnh đang ngồi trên cây gỗ khô.
Thân ảnh này hình tròn, một thân thịt mỡ chứng mấy trăm cân rũ xuống, nhìn qua rất hung ác, đoàn thịt này trần trụi, không có bất luận che lắp gì, cái đầu cực lớn nhưng ngũ quan lại cực nhỏ, dáng vẻ cực kỳ xấu xí.
Mà trước mặt nó có không ít xương cốt võ giả nhân loại, mà trong tay của nó cầm cánh tay lên ăn.
Nó đang ăn thịt người, cái miệng rộng máu tươi đầm đìa, nhìn qua càng hung ác và đáng sợ./
Đôi mắt nhỏ của nó không ngừng lưu chuyển, ánh mắt nó quan sát đánh nhau đằng kia, lộ ra thần sắc âm hàn.
- Nhân... Nhân loại ăn thật ngon!
Nó nói cực kỳ khó nghe.
Nó nuốt cả xương cánh tay vào miệng, nó đi thong thả về nơi đánh nhau trước mặt.
Lực lượng thần lực ở nơi đánh nhau văng tung tóe tới bên cạnh nó, lập tức chấn đắc thành vô hình.
Chiến đấu ở phía trước, đám người Mạc Âm Ngưu giết rất cao hứng, bọn họ dù không tìm được hỗn độn, nhưng mà tru sát những thánh thú này cũng có thể mang thi thể thánh thú ra bán đấu giá.
Cho nên bọn họ cũng dùng toàn lực đi chém giết thánh thú.
Ở cách đó không xa, đám người Băng Vô Cực rốt cuộc dẫn theo Tuyết Ưng biến dị bay tới.
- Bọn chúng phát hiện hỗn độn? Chúng ta mau tới đi, nhất thiết không thể để bọn chúng nhanh chân tới trước!
Băng Vô Cực ứng một tiếng, hắn cưỡi Tuyết Ưng Vương bay thẳng tới phía trước.
Thời điểm đám người Băng Đao Minh đi tới thì Băng Vô Cực lại nói:
- Trước đừng gấp, bọn chúng không phải giao chiến với hỗn độn!
Lam Văn nhìn qua trước mặt, tươi cười nói:
- Ha ha, bọn chúng bị đám thánh thú vây công a!
- Do bọn chúng tiêu hao đi, chúng ta không tham dự!
Băng Vô Cực nói.
Đối với bọn họ mà nói chém giết thánh thú là lãng phí thời gian.
Trái lại để thánh thú tiêu hao thần lực của đám người Mạc Âm Ngưu đối với bọn họ mà nói là trăm lợi không có một hại.
Thời điểm đám người Băng Vô Cực nhìn qua trước mặt, khóe mắt Băng Vô Cực nhìn qua một hướng, mí mắt của hắn nhảy lên, nói:
- Đó là cái gì?
Hắn nhìn qua một chỗ trong rừng rậm, nhìn thấy một cục thịt đang di động từ từ.
Băng Vô Cực có cảm giác nguy hiểm, hắn nhíu mày nhìn qua, cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân.
Bỗng nhiên cục thịt này nhìn qua phía hắn.
Thân thể Băng Vô Cực chấn động, thần sắc hắn biến đổi, tiếp theo quát:
- Hỗn độn thần thú ở đó!
Khi giọng của hắn vang lên, hỗn độn cười nhạt với hắn, tiếp theo nó há to miệng của mình ra, một đạo lực lượng hấp phệ khổng lồ ập tới.
Những thánh thú và Thần Vương đang đánh nhau nghe Băng Vô Cực gầm rú, không biết hỗn độn ở nơi nào.
Bất thình lình một lực lượng thôn phệ mạnh mẽ cuốn lấy bọn ho, thân hình của bọn họ không tự chủ bay ngược ra phía sau.
Tất cả mọi người biến sắc.
Mạc Âm Ngưu ngồi trên tuyết ngưu, hắn dùng toàn bộ lực lượng của mình, yên ổn thân hình trên đó.
Tiếp theo hắn nhìn qua hướng hỗn độn quát to.
- Tất cả mọi người không nên gấp, theo ta tấn công nó.
Mạc Âm Ngưu không hổ là lão giáo chủ, hắn công kích đầu tiên, thần lực của hắn đánh thẳng vào hỗn độn.
Những tên Thần Vương kia cũng ổn định thân hình, thần khí trong tay chém qua.
Hào quang đủ màu sắc không ngừng đánh thẳng vào hỗn độn.
Chư thần ra tay, cây cối và núi non chung quanh bị hủy diệt, rất nhiều không gian loạn lưu hiện ra, uy thế hủy thiên diệt địa ập tới hỗn độn.
Những thánh thú này thừa cơ tránh ra được bao xa thì tránh, bọn chúng không dám dừng ở đây thêm một giây nào.
Chỉ tiếc bọn chúng không thể thống nhất tấn công như nhân loại, đồng thời bọn chúng bị uy thế của hỗn độn đè ép, bọn chúng không sinh ra nổi tâm tư chống cự, chỉ có gào rú sợ hãi.
Bọn chúng bị hấp lực khổng lồ này kéo ngược ra phía sau, những con thánh thú cửu giai yếu ót bị kéo vào trong vòng xoáy màu đen sau đó tiến vào trong miệng của hỗn độn.
Thiên phú của hỗn độn cực kỳ khủng bố -- thôn phệ vạn vật!
Hỗn độn dùng cái miệng của mình tiêu diệt địch thủ, cái miệng của nó há to giống như có thể dung nạp vạn vật, có thể dễ dàng thôn phệ đám Thần Vương và thánh thú cửu giai thành thức ăn của nó.
Vào thời khắc này hỗn độn biến thành chân thân của mình.
Một cục thịt to lớn như ngọn núi xuất hiện trước mặt của mọi người, trên người của nó không có cọng lông nào cả, chỉ có da thịt, còn có cánh nhỏ bằng thịt, cái chân thịt không có móng vuốt, kỳ lạ nhất chính là cái miệng to lớn của nó đầy răng nanh khát máu, càng không ngừng có nước dãy chảy ra khỏi miệng của nó giống như mấy tháng chưa ăn cái gì, cực kỳ đói khát.
Nó không mạnh như chân long, không uy vũ bất phàm như các thần thú khác, ngược lại nó như độc thú, hình tượng cực kỳ khó coi và hung tàn, nhưng mà nó đúng là hỗn độn thần thú.
Nó chính là thần thú đầu tinh sinh ra lúc thiên địa hỗn độn sơ khai nhất, thân thể của nó có thân thể ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ này năm loại bổn nguyên lực lượng ngưng tụ thành sinh linh.
Hỗn độn thôn phệ toàn bộ thánh thú cửu giai và đám Thần Vương thấp giai vào trong miệng của mình, thân hình của nó bành trướng mấy lần.
Sau đó nó Nấc một cái, thân thể của nó biến lại như trước.
/2767
|