Trong nội tâm nàng không muốn đắc tội Huyền Vũ Tông, nhưng nàng lại không muốn khiến nam nhân của mình phải khó xử.
- Mộng Kỳ ngươi không cần khó xử, hắn đả thương huynh đệ ta, huynh đệ ta hiệu triệu con dân của nó đến trả thù cũng là chuyện hợp tình lý, đương nhiên. . . Nếu như ngày sau Huyền Vũ Tông bọn hắn dám làm khó dễ Liên Hoa Giáo các ngươi, ta tất nhiên sẽ suất lĩnh Thú Tộc đại quân diệt Huyền Vũ Tông bọn hắn, ta cũng không tin chỉ một tông môn liền có thể ngăn cản trăm vạn thánh thú, huống chi. . . Ta còn là người của Thiên Long Môn!
Lăng Tiếu thập phần chắc chắc nói.
Lời này vừa nói ra, bất kể là người Huyền Vũ Tông hay những người khác đều hít một hơi khí lạnh.
Bọn hắn nhìn xem cực nhiều thánh thú ở bốn phía, bọn hắn tuyệt đối không dám hoài nghi Lăng Tiếu có năng lực làm được chuyện này.
Hắn có thần thú làm chỗ dựa, đã có được lực hiệu triệu mà Thuần Thú Sư cũng khó mà sánh bằng.
Chỉ riêng điểm này thôi người Huyền Vũ Tông đã có lý do tin tưởng Lăng Tiếu thật sự không sợ bọn hắn rồi, huống chi đối phương còn nói ra một thân phận khác, người của Thiên Long Môn.
Bọn hắn thân là người của Huyền Vũ Tông nên hiểu rất rõ, trong Thiên Long Môn có thể có Chân Long thần thú chỉ có thể nhân vật trọng yếu dòng chính của Kim tộc.
Kim tộc chính là Cổ gia tộc tiếng tăm lừng lẫy tại Thiên Vực, là tồn tại mà Huyền Vũ Tông bọn hắn không cách nào sánh bằng được.
Tuy rằng, bọn hắn không tin Kim tộc hoặc Thiên Long Môn sẽ khai chiến với Huyền Vũ Tông, nhưng ai lại biết rõ người ta có dám lập tức động thủ giết chết bọn hắn ở đây hay không chứ?
- Vị thiếu gia kia, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, không biết có thể cho chúng ta rời đi trước không?
Phần Khoan Tranh ở không xa rốt cục không chịu nổi áp lực này nữa yếu ớt nói với Lăng Tiếu.
Thông Tu bên cạnh cũng lập tức nói:
- Đúng vậy a, chúng ta là phát giác bên này có động tĩnh, cho nên. . . Cho nên chỉ tới đế góp náo nhiệt thôi, thả chúng ta rời đi có được không...
Buồn cười, nếu người ta chiến đấu lan đến bọn hắn, vậy bọn hắn phải chết oan uổng rồi.
Mặc kệ là đội ngũ nào cũng không phải bọn hắn dám đắc tội.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua bọn hắn nhàn nhạt nói:
- Muốn đi cũng được, bất quá. . . Không có chút thành ý xin lỗi, các ngươi cho rằng ta sẽ tin lời các ngươi nói sao?
Người Phần gia và người Tạo Khí Môn, nguyên một đám đều bắt đầu lo lắng.
- Vậy. . . Vậy vị thiếu gia này muốn phải thế nào mới bằng lòng thả chúng ta đây?
Phần Khoan Tranh hỏi.
Thông Tu bên cạnh cũng nói:
- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta tất nhiên sẽ đáp ứng ngươi!
Bọn hắn vì bảo vệ tánh mạng nên không thể không hạ thấp tư thái ah!
Lăng Tiếu cười nói:
- Các ngươi đã có thành ý như vậy, như vậy. . . Liền chiếu theo tình huống bản thân các ngươi ý tứ một chút đi!
Lăng Tiếu nói xong, mấy ngón tay càng không ngừng nhẹ xoa xoa, bộ dáng gian thương mười phần.
Bọn họ tuy không ý Lăng Tiếu chà xát ngón tay là sao, nhưng bọn hắn lại có thể đọc hiểu được dáng cười của Lăng Tiếu, cực kỳ hèn mọn, vô sỉ.
Phần Khoan Tranh là người đầu tiên hiểu ý đi qua, lấy ra một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.
Đóa hoa này một bông hoa có tám cánh hoa, mỗi một cánh như hỏa diễm đang thiêu đốt lập loè, chính giữa hoa tâm lại nhấp nhô từng đoàn từng đoàn bổn nguyên lực lượng Thuần Dương.
Đây rõ ràng là một đóa thập giai trung giai bát dương hoa, có được lực lượng chí dương, là thần vật mà Thần Vương hỏa thuộc tính đều phải đỏ mắt.
- Đây là bát dương hoa, kính xin vị thiếu gia này chớ có ghét bỏ!
Phần Khoan Tranh cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Lăng Tiếu nói.
Hắn là đê giai Thần Vương, Đại Thánh Sư, thân phận cũng không thấp, nhưng xuất ra đóa bát dương hoa này lại khiến hắn cảm thấy thịt đau rồi.
Trong mắt Lăng Tiếu lộ ra vài phần mừng rỡ, nhưng hắn vẫn làm ra bộ dáng thập phần miễn cưỡng
Phần Khoan Tranh thấy biểu lộ này của Lăng Tiếu, lại nhìn rất nhiều thánh thú ở chung quanh, cắn răng lại giao ra hai đóa đê giai thần thảo cộng thêm một trăm triệu thần tinh.
Lăng Tiếu lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng, hắn vỗ vỗ bả vai Phần Khoan Tranh nói:
- Về sau ngươi chính là bằng hữu của Lăng Tiếu ta, đi tốt, không tiễn!
Phần Khoan Tranh bộ dáng như muốn khóc, cảm ơn Lăng Tiếu hai câu liền muốn dẫn theo người của mình rời đi.
Lăng Tiếu lập tức nhíu mày nói:
- Cái này chỉ đủ cứu mạng một mình ngươi thôi! Muốn mạng sống thì giao lên tất cả thần vật, nếu không khiến ta thoả mãn, các ngươi ai cũng đừng mong rời khỏi đây!
Hắn ở trong lòng thầm mắng:
- Mẹ nó, phải khiến Bổn cung tự hủy hình tượng mới được, thật sự là mấy gia hỏa không biết điều!
Người Phần gia cùng với Tạo Khí Tông nguyên một đám trong lòng đều ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lăng Tiếu: Con mẹ nó, tên này chẳng lẽ xuất thân thổ phỉ sao!
Từng tên từng tên Thần Vương đều mang theo dáng tươi cười lần lượt dâng lên thần tài khiến Lăng Tiếu, sau đó mới mang theo thần sắc vô cùng đau lòng trốn đi xa xa!
Bọn hắn thề, cả đời này đây là lần đầu gặp phải thổ phỉ vô sỉ như vậy, trong nội tâm cầu nguyện tên này sớm bị ngũ lôi oanh đỉnh mà chết đi mới tốt!
Người Huyền Vũ Tông và Liên Hoa Giáo nhìn nụ cười kia của Lăng Tiếu, lòng bàn chân lập tức bốc lên một cổ hàn khí, bọn hắn đều sợ ánh mắt Lăng Tiếu sẽ rơi xuống trên người bọn họ a!
Người Liên Hoa Giáo còn may mắn, bởi vì bên phía bọn nàng có Vân Mộng Kỳ, cho nên không lo lắng bị đánh cướp.
Nhưng người Huyền Vũ Tông lại không có vận tốt như vậy.
Ánh mắt Lăng Tiếu lần nữa rơi xuống trên người Huyền Suất:
- Đã nghĩ tốt chưa, tự phế hai tay, hãy để cho huynh đệ của huynh đệ ta ‘ luân’ các ngươi, chính ngươi quyết định đi, bất quá. . . Ta là người rất có kiên nhẫn, nhưng hai vị huynh đệ này của ta kiên nhẫn lại không được tốt lắm đâu!
Theo thanh âm Lăng Tiếu rơi xuống, Phá Sản Tử cùng với Thập Tam thái tử đã biến thành hình người đều là đồng thời gào thét một tiếng, giả bộ như hết sức tức giận.
Chúng gào thét, khiến hơn một ngàn thánh thú ở bốn phía cũng theo đó rống lên.
Thanh âm rung trời động địa kia dọa cho người Phần gia cùng với Tạo Khí Tông vừa rời đi không xa thần sắc thất thố, bọn hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay chạy khỏi Tà Nhai Cốc.
- Ngươi không nên khinh người quá đáng, chúng ta là người Huyền Vũ Tông, là thế lực cường đại nhất Thiên Huyền Địa Vực, ngươi đắc tội chúng ta không có kết quả gì tốt đâu!
Một gã Thần Vương của Huyền Vũ Tông cuối cùng nhịn không được nhảy ra ngoài quát một tiếng.
- Đúng vậy, ngươi mau chóng để chúng ta rời đi, thiếu tông chủ của chúng ta sẽ không so đo việc này với ngươi nữa.
- Việc này coi như xong, chúng ta cũng không đánh chủ ý vào đầu Kỳ Lân thần thú này nữa, dù sao nó lại không có chuyện gì, mọi thứ lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện!
- Chúng ta đi thôi, thách hắn cũng không dám lưu chúng ta lại.
- Mộng Kỳ ngươi không cần khó xử, hắn đả thương huynh đệ ta, huynh đệ ta hiệu triệu con dân của nó đến trả thù cũng là chuyện hợp tình lý, đương nhiên. . . Nếu như ngày sau Huyền Vũ Tông bọn hắn dám làm khó dễ Liên Hoa Giáo các ngươi, ta tất nhiên sẽ suất lĩnh Thú Tộc đại quân diệt Huyền Vũ Tông bọn hắn, ta cũng không tin chỉ một tông môn liền có thể ngăn cản trăm vạn thánh thú, huống chi. . . Ta còn là người của Thiên Long Môn!
Lăng Tiếu thập phần chắc chắc nói.
Lời này vừa nói ra, bất kể là người Huyền Vũ Tông hay những người khác đều hít một hơi khí lạnh.
Bọn hắn nhìn xem cực nhiều thánh thú ở bốn phía, bọn hắn tuyệt đối không dám hoài nghi Lăng Tiếu có năng lực làm được chuyện này.
Hắn có thần thú làm chỗ dựa, đã có được lực hiệu triệu mà Thuần Thú Sư cũng khó mà sánh bằng.
Chỉ riêng điểm này thôi người Huyền Vũ Tông đã có lý do tin tưởng Lăng Tiếu thật sự không sợ bọn hắn rồi, huống chi đối phương còn nói ra một thân phận khác, người của Thiên Long Môn.
Bọn hắn thân là người của Huyền Vũ Tông nên hiểu rất rõ, trong Thiên Long Môn có thể có Chân Long thần thú chỉ có thể nhân vật trọng yếu dòng chính của Kim tộc.
Kim tộc chính là Cổ gia tộc tiếng tăm lừng lẫy tại Thiên Vực, là tồn tại mà Huyền Vũ Tông bọn hắn không cách nào sánh bằng được.
Tuy rằng, bọn hắn không tin Kim tộc hoặc Thiên Long Môn sẽ khai chiến với Huyền Vũ Tông, nhưng ai lại biết rõ người ta có dám lập tức động thủ giết chết bọn hắn ở đây hay không chứ?
- Vị thiếu gia kia, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, không biết có thể cho chúng ta rời đi trước không?
Phần Khoan Tranh ở không xa rốt cục không chịu nổi áp lực này nữa yếu ớt nói với Lăng Tiếu.
Thông Tu bên cạnh cũng lập tức nói:
- Đúng vậy a, chúng ta là phát giác bên này có động tĩnh, cho nên. . . Cho nên chỉ tới đế góp náo nhiệt thôi, thả chúng ta rời đi có được không...
Buồn cười, nếu người ta chiến đấu lan đến bọn hắn, vậy bọn hắn phải chết oan uổng rồi.
Mặc kệ là đội ngũ nào cũng không phải bọn hắn dám đắc tội.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua bọn hắn nhàn nhạt nói:
- Muốn đi cũng được, bất quá. . . Không có chút thành ý xin lỗi, các ngươi cho rằng ta sẽ tin lời các ngươi nói sao?
Người Phần gia và người Tạo Khí Môn, nguyên một đám đều bắt đầu lo lắng.
- Vậy. . . Vậy vị thiếu gia này muốn phải thế nào mới bằng lòng thả chúng ta đây?
Phần Khoan Tranh hỏi.
Thông Tu bên cạnh cũng nói:
- Đúng vậy, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta tất nhiên sẽ đáp ứng ngươi!
Bọn hắn vì bảo vệ tánh mạng nên không thể không hạ thấp tư thái ah!
Lăng Tiếu cười nói:
- Các ngươi đã có thành ý như vậy, như vậy. . . Liền chiếu theo tình huống bản thân các ngươi ý tứ một chút đi!
Lăng Tiếu nói xong, mấy ngón tay càng không ngừng nhẹ xoa xoa, bộ dáng gian thương mười phần.
Bọn họ tuy không ý Lăng Tiếu chà xát ngón tay là sao, nhưng bọn hắn lại có thể đọc hiểu được dáng cười của Lăng Tiếu, cực kỳ hèn mọn, vô sỉ.
Phần Khoan Tranh là người đầu tiên hiểu ý đi qua, lấy ra một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.
Đóa hoa này một bông hoa có tám cánh hoa, mỗi một cánh như hỏa diễm đang thiêu đốt lập loè, chính giữa hoa tâm lại nhấp nhô từng đoàn từng đoàn bổn nguyên lực lượng Thuần Dương.
Đây rõ ràng là một đóa thập giai trung giai bát dương hoa, có được lực lượng chí dương, là thần vật mà Thần Vương hỏa thuộc tính đều phải đỏ mắt.
- Đây là bát dương hoa, kính xin vị thiếu gia này chớ có ghét bỏ!
Phần Khoan Tranh cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Lăng Tiếu nói.
Hắn là đê giai Thần Vương, Đại Thánh Sư, thân phận cũng không thấp, nhưng xuất ra đóa bát dương hoa này lại khiến hắn cảm thấy thịt đau rồi.
Trong mắt Lăng Tiếu lộ ra vài phần mừng rỡ, nhưng hắn vẫn làm ra bộ dáng thập phần miễn cưỡng
Phần Khoan Tranh thấy biểu lộ này của Lăng Tiếu, lại nhìn rất nhiều thánh thú ở chung quanh, cắn răng lại giao ra hai đóa đê giai thần thảo cộng thêm một trăm triệu thần tinh.
Lăng Tiếu lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng, hắn vỗ vỗ bả vai Phần Khoan Tranh nói:
- Về sau ngươi chính là bằng hữu của Lăng Tiếu ta, đi tốt, không tiễn!
Phần Khoan Tranh bộ dáng như muốn khóc, cảm ơn Lăng Tiếu hai câu liền muốn dẫn theo người của mình rời đi.
Lăng Tiếu lập tức nhíu mày nói:
- Cái này chỉ đủ cứu mạng một mình ngươi thôi! Muốn mạng sống thì giao lên tất cả thần vật, nếu không khiến ta thoả mãn, các ngươi ai cũng đừng mong rời khỏi đây!
Hắn ở trong lòng thầm mắng:
- Mẹ nó, phải khiến Bổn cung tự hủy hình tượng mới được, thật sự là mấy gia hỏa không biết điều!
Người Phần gia cùng với Tạo Khí Tông nguyên một đám trong lòng đều ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lăng Tiếu: Con mẹ nó, tên này chẳng lẽ xuất thân thổ phỉ sao!
Từng tên từng tên Thần Vương đều mang theo dáng tươi cười lần lượt dâng lên thần tài khiến Lăng Tiếu, sau đó mới mang theo thần sắc vô cùng đau lòng trốn đi xa xa!
Bọn hắn thề, cả đời này đây là lần đầu gặp phải thổ phỉ vô sỉ như vậy, trong nội tâm cầu nguyện tên này sớm bị ngũ lôi oanh đỉnh mà chết đi mới tốt!
Người Huyền Vũ Tông và Liên Hoa Giáo nhìn nụ cười kia của Lăng Tiếu, lòng bàn chân lập tức bốc lên một cổ hàn khí, bọn hắn đều sợ ánh mắt Lăng Tiếu sẽ rơi xuống trên người bọn họ a!
Người Liên Hoa Giáo còn may mắn, bởi vì bên phía bọn nàng có Vân Mộng Kỳ, cho nên không lo lắng bị đánh cướp.
Nhưng người Huyền Vũ Tông lại không có vận tốt như vậy.
Ánh mắt Lăng Tiếu lần nữa rơi xuống trên người Huyền Suất:
- Đã nghĩ tốt chưa, tự phế hai tay, hãy để cho huynh đệ của huynh đệ ta ‘ luân’ các ngươi, chính ngươi quyết định đi, bất quá. . . Ta là người rất có kiên nhẫn, nhưng hai vị huynh đệ này của ta kiên nhẫn lại không được tốt lắm đâu!
Theo thanh âm Lăng Tiếu rơi xuống, Phá Sản Tử cùng với Thập Tam thái tử đã biến thành hình người đều là đồng thời gào thét một tiếng, giả bộ như hết sức tức giận.
Chúng gào thét, khiến hơn một ngàn thánh thú ở bốn phía cũng theo đó rống lên.
Thanh âm rung trời động địa kia dọa cho người Phần gia cùng với Tạo Khí Tông vừa rời đi không xa thần sắc thất thố, bọn hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay chạy khỏi Tà Nhai Cốc.
- Ngươi không nên khinh người quá đáng, chúng ta là người Huyền Vũ Tông, là thế lực cường đại nhất Thiên Huyền Địa Vực, ngươi đắc tội chúng ta không có kết quả gì tốt đâu!
Một gã Thần Vương của Huyền Vũ Tông cuối cùng nhịn không được nhảy ra ngoài quát một tiếng.
- Đúng vậy, ngươi mau chóng để chúng ta rời đi, thiếu tông chủ của chúng ta sẽ không so đo việc này với ngươi nữa.
- Việc này coi như xong, chúng ta cũng không đánh chủ ý vào đầu Kỳ Lân thần thú này nữa, dù sao nó lại không có chuyện gì, mọi thứ lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện!
- Chúng ta đi thôi, thách hắn cũng không dám lưu chúng ta lại.
/2767
|