Ngay khí lao xuống, một cổ hấp phệ chi lực vô cùng cường hãn sinh ra, rất nhiều gỗ đá ở phụ cận đều là bị cuốn đến, mà Thập Tam thái tử cũng bị đối phương hấp xả mà thân hình run lên.
Chỉ là miệng Thập Tam thái tử lại phun ra một đạo kim quang khủng bố đánh tới Hỗn Độn thần thú, uy lực của nó thật vô cùng đáng sợ, đủ để phá hủy một phương sơn mạch chi địa này rồi.
Đổi lại là Hỗn Độn thần thú chưa bị thương có lẽ có thể thôn phệ được. Nhưng tình huống của nó hiện giờ há có thể chịu nổi, chỉ sợ dù thôn phệ cũng bị đánh thành phấn vụn thôi.
Thân thể nó chăm chú co rụt lại, hơn nữa lăn sang một bên.
Tuy nói làm vậy khiến nó tránh khỏi đại bộ phận lực công kích, nhưng thân hình vẫn bị oanh nổ bay lên, xem ra đã bị thương không hề nhẹ!
Lăng Tiếu ở xa xa đang xem cuộc chiến đại hỉ, hắn quát lên với Thập Tam thái tử:
- Thập tam, trước đừng ăn nó, bắt nó lưu cho ta!
Thập Tam thái tử đã đến trước Hỗn Độn thần thú, vốn muốn cắn nuốt sạch đối phương nhưng nghe Lăng Tiếu nói, nó thuận theo ý tứ Lăng Tiếu, chỉ dùng long trảo hung hăng chộp vào trên người Hỗn Độn thần thú, trảo cho nó huyết nhục mơ hồ, chất lỏng quỷ dị càng không ngừng chảy đầm đìa, liên tục phát ra thanh âm kêu rên.
Nó muốn vùng vẫy giãy chết, cũng bị Thập Tam thái tử lần nữa hung hăng quăng vài cái, nó mới trở nên trung thực hơn.
Lăng Tiếu lập tức mang theo Vân Mộng Kỳ và Bại Gia Tử lướt đến.
Nhìn đoàn thịt núc ních kia, Lăng Tiếu thực nhìn không ra nó là Hỗn Độn thần thú, ngoại hình của nó nếu so với Chân Long và Kỳ Lân thì quả thật quá mức xấu xí.
- Được rồi, dầu gì cũng là một loại thần thú, miễn miễn cưỡng cưỡng thu lấy nó a!
Lăng Tiếu trong lòng thật không vui nói.
Lời này nếu như bị Thần Vương khác nghe được, chỉ sợ đã liều mạng với hắn rồi.
Mẹ nó, người ta nguyên một đám Thần Vương muốn bắt giữ Hỗn Độn thần thú này, khiến nó thần phục, cũng bởi vậy mà mất đi mạng nhỏ, mà Lăng Tiếu bắt được, rõ ràng còn không vui như thế, cái này có còn thiên lý nữa không chứ!
Cái này cũng không trách được Lăng Tiếu ah, ai bảo hai đại thần thú đi theo hắn đều hoàn mỹ uy vũ như vậy chứ
Lăng Tiếu đến trước Hỗn Độn thần thú nhàn nhạt nói:
- Thần phục ta đi, chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, tha cho ngươi khỏi chết!
Dừng chút hắn còn nói:
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hạn chế tự do của ngươi đâu.
Lăng Tiếu biết rõ thần thú đều có tôn nghiêm và cao ngạo, tuyệt đối sẽ không ký kết khế ước chủ tớ với bất cứ người nào, có thể khiến cho nó ngang hàng với bản thân đã không tệ rồi.
Hỗn Độn thần thú lộ ra thần sắc âm tàn, mang theo vẻ gian nan nói:
- Nhân loại... Ta... Ta ăn hết ngươi!
Thanh âm vừa dứt, một cổ hấp lực từ trong miệng nó phát ra hướng về phía Lăng Tiếu.
Xem ra nó vẫn không nhận rõ tình thế, gian ngoan mất linh
Lăng Tiếu không bị nó hút đi vào, Thập Tam thái tử lại hung hăng vung nó vào một ngọn núi cao khác.
Phanh!
Núi cao kia bị thân hình của nó nện thành bột mịn.
- Lão đại đừng phí công nữa, Hỗn Độn Thần Tộc không chỉ cừu thị Long tộc, còn cừu thị Nhân tộc, chúng cảm thấy chúng mới là chúa tể trong thiên địa, là chủng tộc ưu tú nhất vĩ đại, chúng sẽ không chọn thần phục bất luận tộc loại nào đâu!
Bại Gia Tử ở bên cạnh nói.
Đối với một ít tân bí giữa thần thú nó vẫn biết một ít.
Lăng Tiếu buồn bực, xem ra muốn thu phục được Hỗn Độn thần thú là chuyện không thể rồi.
Nhưng Lăng Tiếu cũng không muốn để Thập Tam thái tử ăn mất nó, dầu gì cũng là một cỗ thần thú chi thân, toàn thân đều là thần tài, tuyệt đối không thể lãng phí được.
Cuối cùng, Hỗn Độn thần thú trực tiếp bị Thập Tam thái tử tươi sống hành hạ chết.
Lăng Tiếu trước tiên lấy ra thú đan của nó
Khỏa thú đan này khác biệt rất lớn với các linh thú khác, nó có hình thoi, có năm lại nhan sắc không giống nhau, đại biểu cho năm loại bổn nguyên thuộc tính lực lượng.
Khỏa thú đan này đối với Hỗn Độn chi thể như Võ Bất Phàm y mà nói, tuyệt đối là thần vật tốt nhất, có thể đưa hắn luyện hóa, khiến hắn có thể trực tiếp đạt được thiên phú thôn phệ của Hỗn Độn thần thú, cùng với một ít thần hiệu khác.
Chỉ tiếc, Lăng Tiếu tuy là năm loại thuộc tính cùng tu, tuy nhiên lại Ngũ Hành thiếu thổ nhiều phong, căn bản vô phúc tiêu thụ thần uy khỏa thú đan này.
Đương nhiên, Hỗn Độn thần thú ngoại trừ khỏa thú đan này ra, nó còn có một chỗ bổn nguyên thần bảo, đó chính là Hỗn Độn chi đảm của nó, cũng có thể gọi là thôn phệ chi đảm.
Đây mới là bổn nguyên khiên nó thôn phệ được tất cả
Chỉ cần có thể tr luyện hóa được Hỗn Độn huyết tinh, sau đó nuốt nó, liền có thể có được thần thông thôn phệ rồi, cũng không cần phải có Hỗn Độn chi thể.
Đây tuyệt đối là thần vật có giá trị nhất của nó!
Nhưng Lăng Tiếu cũng vô phúc tiêu thụ bổn nguyên thần vật tốt như vậy.
Trong cơ thể hắn đã ẩn chứa đại lượng long huyết, mà Hỗn Độn lại là thiên địch của Long tộc, dù muốn luyện hóa máu huyết của nó chỉ sợ cũng chỉ tốn công vô ích.
Hắn đành phải tiếc nuối thu lại tòn bộ thứ tốt!
- Aizz, cơ duyên quá tốt cũng là lỗi ah!
Lăng Tiếu thầm thở dài nói.
Lời này nếu để cho người khác nghe được, chỉ sợ cho dù dốc sức liều mạng cũng phải phân ra sinh tử với Lăng Tiếu.
Ngươi tên này nếu không cần thứ tốt thì có thể cho chúng ta mà!
Bọn người Băng Đao Minh ở không xa một mực lưu ý lấy bọn người Lăng Tiếu trông thấy Hỗn Độn thần thú bị bắt, nguyên một đám cực kỳ đỏ mắt, nhưng cũng không dám tiến lên cướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta thu vào!
- Lam trưởng lão, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Một gã người Băng Đao Minh nhìn Lam Văn hỏi.
Lam Văn nhẹ trách mắng:
- Có thể làm sao, Vô Cực trưởng lão không có ở đây, chỉ bằng chút người chúng ta có thể đối phó đầu Chân Long jua sao? Đi thôi, hi vọng Vô Cực trưởng lão có thể bắt được Mạc Âm Ngưu, ít nhất có thể có chút thu hoạch, bằng không những người khác thật sự là chết vô ích rồi.
Dứt lời, hắn không dám dừng lại, mang theo những người khác bay sang hướng khác.
Lăng Tiếu và Vân Mộng Kỳ đã sớm phát giác được sự hiện hữu của bọn hắn rồi.
Vân Mộng Kỳ càng nhận ra lai lịch của bọn hắn:
- Bọn hắn hẳn là người của Băng Đao Minh!
- Băng Đao Minh sao? Xem bọn hắn cũng không phải hạng tốt lạnh, rõ ràng còn muốn nhặt tiện nghi, xem bọn hắn còn rất thức thời, không dám đánh chủ ý vào chúng ta!
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
Trong lòng của hắn ngược lại rất chờ đợi những người này dám động đến bọn hắn, hắn còn đang suy nghĩ muốn lúc nào đó tạo ra một đám tùy tùng Thần Vương.
Lăng Tiếu sau khi nhận lấy Hỗn Độn thần thú cũng tạm thời không định rời khỏi Tà Nhai Cốc.
Tà Nhai Cốc cấm địa mà rất nhiều Thần Vương đều cảm thấy nguy hiểm, nhưng đối với Lăng Tiếu căn bản không là gì cả
Về sau chỉ cần không phải sơn mạch có thần thú tồn tại, bên cạnh hắn chỉ cần mang theo Bại Gia Tử hoặc Thập Tam thái tử là có thể tùy tiện ở nơi này vơ vét thánh thảo, thần thảo rồi.
Chỉ là miệng Thập Tam thái tử lại phun ra một đạo kim quang khủng bố đánh tới Hỗn Độn thần thú, uy lực của nó thật vô cùng đáng sợ, đủ để phá hủy một phương sơn mạch chi địa này rồi.
Đổi lại là Hỗn Độn thần thú chưa bị thương có lẽ có thể thôn phệ được. Nhưng tình huống của nó hiện giờ há có thể chịu nổi, chỉ sợ dù thôn phệ cũng bị đánh thành phấn vụn thôi.
Thân thể nó chăm chú co rụt lại, hơn nữa lăn sang một bên.
Tuy nói làm vậy khiến nó tránh khỏi đại bộ phận lực công kích, nhưng thân hình vẫn bị oanh nổ bay lên, xem ra đã bị thương không hề nhẹ!
Lăng Tiếu ở xa xa đang xem cuộc chiến đại hỉ, hắn quát lên với Thập Tam thái tử:
- Thập tam, trước đừng ăn nó, bắt nó lưu cho ta!
Thập Tam thái tử đã đến trước Hỗn Độn thần thú, vốn muốn cắn nuốt sạch đối phương nhưng nghe Lăng Tiếu nói, nó thuận theo ý tứ Lăng Tiếu, chỉ dùng long trảo hung hăng chộp vào trên người Hỗn Độn thần thú, trảo cho nó huyết nhục mơ hồ, chất lỏng quỷ dị càng không ngừng chảy đầm đìa, liên tục phát ra thanh âm kêu rên.
Nó muốn vùng vẫy giãy chết, cũng bị Thập Tam thái tử lần nữa hung hăng quăng vài cái, nó mới trở nên trung thực hơn.
Lăng Tiếu lập tức mang theo Vân Mộng Kỳ và Bại Gia Tử lướt đến.
Nhìn đoàn thịt núc ních kia, Lăng Tiếu thực nhìn không ra nó là Hỗn Độn thần thú, ngoại hình của nó nếu so với Chân Long và Kỳ Lân thì quả thật quá mức xấu xí.
- Được rồi, dầu gì cũng là một loại thần thú, miễn miễn cưỡng cưỡng thu lấy nó a!
Lăng Tiếu trong lòng thật không vui nói.
Lời này nếu như bị Thần Vương khác nghe được, chỉ sợ đã liều mạng với hắn rồi.
Mẹ nó, người ta nguyên một đám Thần Vương muốn bắt giữ Hỗn Độn thần thú này, khiến nó thần phục, cũng bởi vậy mà mất đi mạng nhỏ, mà Lăng Tiếu bắt được, rõ ràng còn không vui như thế, cái này có còn thiên lý nữa không chứ!
Cái này cũng không trách được Lăng Tiếu ah, ai bảo hai đại thần thú đi theo hắn đều hoàn mỹ uy vũ như vậy chứ
Lăng Tiếu đến trước Hỗn Độn thần thú nhàn nhạt nói:
- Thần phục ta đi, chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, tha cho ngươi khỏi chết!
Dừng chút hắn còn nói:
- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hạn chế tự do của ngươi đâu.
Lăng Tiếu biết rõ thần thú đều có tôn nghiêm và cao ngạo, tuyệt đối sẽ không ký kết khế ước chủ tớ với bất cứ người nào, có thể khiến cho nó ngang hàng với bản thân đã không tệ rồi.
Hỗn Độn thần thú lộ ra thần sắc âm tàn, mang theo vẻ gian nan nói:
- Nhân loại... Ta... Ta ăn hết ngươi!
Thanh âm vừa dứt, một cổ hấp lực từ trong miệng nó phát ra hướng về phía Lăng Tiếu.
Xem ra nó vẫn không nhận rõ tình thế, gian ngoan mất linh
Lăng Tiếu không bị nó hút đi vào, Thập Tam thái tử lại hung hăng vung nó vào một ngọn núi cao khác.
Phanh!
Núi cao kia bị thân hình của nó nện thành bột mịn.
- Lão đại đừng phí công nữa, Hỗn Độn Thần Tộc không chỉ cừu thị Long tộc, còn cừu thị Nhân tộc, chúng cảm thấy chúng mới là chúa tể trong thiên địa, là chủng tộc ưu tú nhất vĩ đại, chúng sẽ không chọn thần phục bất luận tộc loại nào đâu!
Bại Gia Tử ở bên cạnh nói.
Đối với một ít tân bí giữa thần thú nó vẫn biết một ít.
Lăng Tiếu buồn bực, xem ra muốn thu phục được Hỗn Độn thần thú là chuyện không thể rồi.
Nhưng Lăng Tiếu cũng không muốn để Thập Tam thái tử ăn mất nó, dầu gì cũng là một cỗ thần thú chi thân, toàn thân đều là thần tài, tuyệt đối không thể lãng phí được.
Cuối cùng, Hỗn Độn thần thú trực tiếp bị Thập Tam thái tử tươi sống hành hạ chết.
Lăng Tiếu trước tiên lấy ra thú đan của nó
Khỏa thú đan này khác biệt rất lớn với các linh thú khác, nó có hình thoi, có năm lại nhan sắc không giống nhau, đại biểu cho năm loại bổn nguyên thuộc tính lực lượng.
Khỏa thú đan này đối với Hỗn Độn chi thể như Võ Bất Phàm y mà nói, tuyệt đối là thần vật tốt nhất, có thể đưa hắn luyện hóa, khiến hắn có thể trực tiếp đạt được thiên phú thôn phệ của Hỗn Độn thần thú, cùng với một ít thần hiệu khác.
Chỉ tiếc, Lăng Tiếu tuy là năm loại thuộc tính cùng tu, tuy nhiên lại Ngũ Hành thiếu thổ nhiều phong, căn bản vô phúc tiêu thụ thần uy khỏa thú đan này.
Đương nhiên, Hỗn Độn thần thú ngoại trừ khỏa thú đan này ra, nó còn có một chỗ bổn nguyên thần bảo, đó chính là Hỗn Độn chi đảm của nó, cũng có thể gọi là thôn phệ chi đảm.
Đây mới là bổn nguyên khiên nó thôn phệ được tất cả
Chỉ cần có thể tr luyện hóa được Hỗn Độn huyết tinh, sau đó nuốt nó, liền có thể có được thần thông thôn phệ rồi, cũng không cần phải có Hỗn Độn chi thể.
Đây tuyệt đối là thần vật có giá trị nhất của nó!
Nhưng Lăng Tiếu cũng vô phúc tiêu thụ bổn nguyên thần vật tốt như vậy.
Trong cơ thể hắn đã ẩn chứa đại lượng long huyết, mà Hỗn Độn lại là thiên địch của Long tộc, dù muốn luyện hóa máu huyết của nó chỉ sợ cũng chỉ tốn công vô ích.
Hắn đành phải tiếc nuối thu lại tòn bộ thứ tốt!
- Aizz, cơ duyên quá tốt cũng là lỗi ah!
Lăng Tiếu thầm thở dài nói.
Lời này nếu để cho người khác nghe được, chỉ sợ cho dù dốc sức liều mạng cũng phải phân ra sinh tử với Lăng Tiếu.
Ngươi tên này nếu không cần thứ tốt thì có thể cho chúng ta mà!
Bọn người Băng Đao Minh ở không xa một mực lưu ý lấy bọn người Lăng Tiếu trông thấy Hỗn Độn thần thú bị bắt, nguyên một đám cực kỳ đỏ mắt, nhưng cũng không dám tiến lên cướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta thu vào!
- Lam trưởng lão, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Một gã người Băng Đao Minh nhìn Lam Văn hỏi.
Lam Văn nhẹ trách mắng:
- Có thể làm sao, Vô Cực trưởng lão không có ở đây, chỉ bằng chút người chúng ta có thể đối phó đầu Chân Long jua sao? Đi thôi, hi vọng Vô Cực trưởng lão có thể bắt được Mạc Âm Ngưu, ít nhất có thể có chút thu hoạch, bằng không những người khác thật sự là chết vô ích rồi.
Dứt lời, hắn không dám dừng lại, mang theo những người khác bay sang hướng khác.
Lăng Tiếu và Vân Mộng Kỳ đã sớm phát giác được sự hiện hữu của bọn hắn rồi.
Vân Mộng Kỳ càng nhận ra lai lịch của bọn hắn:
- Bọn hắn hẳn là người của Băng Đao Minh!
- Băng Đao Minh sao? Xem bọn hắn cũng không phải hạng tốt lạnh, rõ ràng còn muốn nhặt tiện nghi, xem bọn hắn còn rất thức thời, không dám đánh chủ ý vào chúng ta!
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
Trong lòng của hắn ngược lại rất chờ đợi những người này dám động đến bọn hắn, hắn còn đang suy nghĩ muốn lúc nào đó tạo ra một đám tùy tùng Thần Vương.
Lăng Tiếu sau khi nhận lấy Hỗn Độn thần thú cũng tạm thời không định rời khỏi Tà Nhai Cốc.
Tà Nhai Cốc cấm địa mà rất nhiều Thần Vương đều cảm thấy nguy hiểm, nhưng đối với Lăng Tiếu căn bản không là gì cả
Về sau chỉ cần không phải sơn mạch có thần thú tồn tại, bên cạnh hắn chỉ cần mang theo Bại Gia Tử hoặc Thập Tam thái tử là có thể tùy tiện ở nơi này vơ vét thánh thảo, thần thảo rồi.
/2767
|