Lăng Tiếu đã liên tiếp đánh bại bốn người, chém giết ba người, hơn nữa bốn người đều mạnh mẽ, đủ chứng minh sự cường đại của hắn.
Vẫn còn vài người ở lại, chính là Cơ Thiên Phương, Ba Nhĩ Đặc, Trang Bất Phàm, Trương Hiểu Ngữ cùng ba thần vương đỉnh có thần lực thật thần bí.
- Các ngươi cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian!
Lăng Tiếu thở ra một hơi, nhìn bảy người âm lãnh nói.
- Hì hì, khẩu khí thật lớn, nhưng mà ta thích!
Một thanh âm thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng vang lên.
Chính là đệ nhất mỹ nhân Thiên Long địa vực Trương Hiểu Ngữ lên tiếng.
Lăng Tiếu liếc nhìn nàng, liền bị mỹ mạo của nàng làm chấn kinh.
Trong những nữ nhân mà Lăng Tiếu nhận thức, có thể so với nàng chỉ có Liễu Phiêu Phiêu, Vân Mộng Kỳ cùng Liệt Như Ngọc mà thôi.
Lăng Tiếu vừa liếc nhìn đôi mắt chợt có chút dại ra, thân hình như mất phương hướng lâm vào mê mang.
- Nam nhân anh tuấn cường đại thần phục bổn tiểu thư đi, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ đối đãi tốt với ngươi!
Ma âm truyền vào tai Lăng Tiếu, điều khiển hắn đi về hướng Trương Hiểu Ngữ.
Đôi mắt màu lam của Trương Hiểu Ngữ tản ra sáng rọi, vẻ mặt tươi cười vô hại, bàn tay cầm một cây châm nhỏ lặng yên đâm thẳng tới cổ họng Lăng Tiếu.
Trương Hiểu Ngữ là đệ tử thân truyền của chí tôn thủy thần thủ hộ Nam Vực môn Thiên Long địa vực.
Nàng có được dáng người cùng dung mạo như ma quỷ, ngoài ra còn có được một đôi mắt màu lam mê hoặc lòng người, có thể mê hãm tâm trí bất kỳ nam nhân nào, nghe theo lời nàng chỉ huy.
Đôi mắt của nàng được xưng Mê Tâm Nhãn, một khi bị ma lực xâm nhập người có tâm trí không kiên định không cách nào thoát khỏi sự mê hoặc của nàng.
Bộ dáng của nàng nũng nịu yếu ớt, nhưng vì muốn tranh đoạt vị trí thiên thần vương, ra tay tuyệt đối tàn nhẫn phi thường.
Lăng Tiếu đã đi tới gần nàng, trong tay nàng lóe ra ngân mang, làm cho người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy có chút rét lạnh, một châm kia đi xuống, cổ họng không xuyên thủng mới lạ!
Ngay lúc châm nhỏ muốn đâm tới cổ họng Lăng Tiếu, một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh chóng bắt giữ cổ tay mềm mại kia.
- Ngươi không cảm thấy xử lý một nam nhân anh tuấn như ta là tổn thất lớn nhất trên đời sao?
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Trương Hiểu Ngữ bị Lăng Tiếu nắm chặt cổ tay cũng không lộ vẻ kinh hoảng, ngược lại lộ dáng tươi cười nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng mà…nam nhân anh tuấn trong thiên hạ cũng không chỉ có mình ngươi!
Chân của Trương Hiểu Ngữ lập tức đá thẳng vào giữa hai chân Lăng Tiếu, không ngờ lại xuất ra chiêu thức ác độc như thế!
Lăng Tiếu phản ứng cực nhanh, hai chân kẹp xuống, liền kẹp lấy chân Trương Hiểu Ngữ đá tới.
Cặp đùi đẹp của Trương Hiểu Ngữ bại lộ bên ngoài, vệ giáp phòng ngự chỉ bao trùm nửa thân trên cùng bàn tọa của nàng, vì vậy chiếc đùi trắng nõn lại bị kẹt giữa hai chân Lăng Tiếu, làm cho động tác của hai người mờ tối vô cùng.
Lăng Tiếu nháy mắt thu hồi Kim Long thương, bàn tay rảnh rỗi không chút khách khí vươn tới sờ soạng đùi đẹp của Trương Hiểu Ngữ.
- Chậc chậc, vừa non lại trơn!
Trên khuôn mặt Lăng Tiếu lộ nụ cười khinh bạc nói.
Mấy người đứng cách đó không xa thấy Lăng Tiếu chiếm tiện nghi của Trương Hiểu Ngữ, một đám người đỏ mắt không thôi.
- Vô sỉ!
Trương Hiểu Ngữ không ngờ mình trộm gà không được còn mất nắm gạo, không ngờ còn vung chân cho người ta sờ soạng, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác xấu hổ.
Nàng sân quát một tiếng, một đầu cửu vĩ hồ thật nhỏ nhắn xuất hiện sau vai nàng, vung trảo chộp tới mặt Lăng Tiếu.
Ngao!
Cửu vĩ hồ xuất hiện thật đột nhiên, hơn nữa tốc độ thật nhanh, người bình thường muốn né tránh cũng không còn kịp nữa.
Nhưng Lăng Tiếu phản ứng thật đúng lúc, hơn nữa còn dùng biện pháp phòng ngự phi thường tinh diệu tránh thoát công kích.
Hắn ngã sấp thẳng tới người Trương Hiểu Ngữ, nhìn qua thật giống như muốn bá vương ngạnh thượng cung, bộ dáng như cực độ đói khát.
Hơn nữa một chân của Trương Hiểu Ngữ bị kẹp giữa hai chân Lăng Tiếu, Lăng Tiếu lại đè sấp lên người nàng, nhìn qua như ôm nàng vào trong ngực, đem bộ ngực mẩy đè ép trong lồng ngực hắn, kiện nhuyễn thần giáp vẫn có thể truyền ra xúc cảm va chạm mềm mại co dãn mười phần.
Cảm giác tuyệt vời làm Lăng Tiếu có chút không tự chủ được xúc động, liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại bên dưới.
Một màn ướt át như thế khiến cuộc chiến kịch liệt chung quanh càng tăng thêm tình cảnh lãng mạn hấp dẫn.
Đầu óc Trương Hiểu Ngữ nhất thời không xoay chuyển, khí tức bá đạo của nam tử khiến nàng có cảm giác như sa vào, thần lực tựa hồ không đất dụng võ, chỉ mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt, một loại cảm giác chưa từng có từ trước tới nay tràn ngập trong lòng.
- Vương bát đản, ta giết ngươi!
Ba Nhĩ Đặc nháy mắt giận dữ rống lên.
Mặt khác có một gã thần vương đỉnh tên Lưu Truyện Pháp cũng kinh rống lên:
- Mau buông ra thần nữ, bằng không ta cho ngươi không chết tử tế được!
Hai người giống như bị người chiếm đoạt thê tử, phản ứng thập phần kịch liệt.
Trang Bất Phàm cũng nắm chặt trường kiếm trong tay, đôi mắt lóe lên lửa giận.
Ba Nhĩ Đặc cùng Lưu Truyện Pháp còn chưa đánh tới gần Lăng Tiếu, hắn đã rên khẽ một tiếng, nháy mắt đẩy Trương Hiểu Ngữ ra xa, trên môi hiện lên tia vết máu, trên lưng bàn tay hắn cũng bị cửu vĩ hồ hung hăng chộp trúng lưu lại vết thương.
- Ta phải giết dâm tặc ngươi!
Trương Hiểu Ngữ tức giận, trong tay hiện ra thanh trường kiếm hướng Lăng Tiếu điên cuồng chém tới.
Cửu vĩ hồ cũng hét to một tiếng, thân thể dần dần lớn lên, chín cái đuôi không ngừng lay động, có vẻ vô cùng yêu dị, hướng Lăng Tiếu cuốn qua.
Lăng Tiếu lau vết máu, thân hình không ngừng biến ảo, tránh thoát công kích của nàng đồng thời không quên trêu chọc:
- Nữ nhân, ngươi muốn mưu sát chồng sao?
- Ngươi…ngươi hỗn đản!
Trương Hiểu Ngữ như một đầu mẫu sư tử bị chọc giận không biết làm sao phản bác Lăng Tiếu, chỉ có thể mắng một tiếng liền dốc hết lực lượng đối phó hắn.
Đáng tiếc Lăng Tiếu chỉ một lòng muốn né tránh, cho dù bán thủy thần cũng không làm gì được hắn.
Trương Hiểu Ngữ muốn xuất ra sát chiêu, nhưng khi nhìn thấy dáng tươi cười tà mị của nam nhân kia, hồi tưởng cảm giác kỳ diệu vừa rồi, khiến nàng không cách nào hạ thủ.
- Hiểu Ngữ, nàng lui ra phía sau, để ta giúp nàng giết tiểu tử này!
Ba Nhĩ Đặc cưỡi thánh thú hướng Lăng Tiếu vọt tới.
Mà Lưu Truyện Pháp cũng quát to:
- Thần nữ yên tâm, ta tuyệt đối phải bằm thây tên tiểu tử dám ô nhục nàng thành vạn đoạn!
Khí tràng của Ba Nhĩ Đặc nháy mắt bao phủ Lăng Tiếu, trọng lực gấp vạn lần thật sự có thể đem người đè ép xuống.
Ngay cả Lưu Truyện Pháp cũng bị hắn quấy nhiễu không cách nào công kích trúng Lăng Tiếu.
Khai Thiên phủ của Ba Nhĩ Đặc hướng Lăng Tiếu chém tới, mỗi một chiêu thức mang theo uy thế như trời sụp đất nứt, thật sự vô cùng kinh người.
Ba Nhĩ Đặc nổi giận như thế là bởi vì hắn đã sớm xem Trương Hiểu Ngữ là nữ nhân của mình.
Người khác có thể không biết rõ ràng, sư phụ của Ba Nhĩ Đặc cũng là nhân vật chí tôn, là bằng hữu tốt của sư phụ Trương Hiểu Ngữ, hai vị lão nhân từng có ý định tổ chức hôn sự cho hắn cùng Trương Hiểu Ngữ.
Vẫn còn vài người ở lại, chính là Cơ Thiên Phương, Ba Nhĩ Đặc, Trang Bất Phàm, Trương Hiểu Ngữ cùng ba thần vương đỉnh có thần lực thật thần bí.
- Các ngươi cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian!
Lăng Tiếu thở ra một hơi, nhìn bảy người âm lãnh nói.
- Hì hì, khẩu khí thật lớn, nhưng mà ta thích!
Một thanh âm thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng vang lên.
Chính là đệ nhất mỹ nhân Thiên Long địa vực Trương Hiểu Ngữ lên tiếng.
Lăng Tiếu liếc nhìn nàng, liền bị mỹ mạo của nàng làm chấn kinh.
Trong những nữ nhân mà Lăng Tiếu nhận thức, có thể so với nàng chỉ có Liễu Phiêu Phiêu, Vân Mộng Kỳ cùng Liệt Như Ngọc mà thôi.
Lăng Tiếu vừa liếc nhìn đôi mắt chợt có chút dại ra, thân hình như mất phương hướng lâm vào mê mang.
- Nam nhân anh tuấn cường đại thần phục bổn tiểu thư đi, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ đối đãi tốt với ngươi!
Ma âm truyền vào tai Lăng Tiếu, điều khiển hắn đi về hướng Trương Hiểu Ngữ.
Đôi mắt màu lam của Trương Hiểu Ngữ tản ra sáng rọi, vẻ mặt tươi cười vô hại, bàn tay cầm một cây châm nhỏ lặng yên đâm thẳng tới cổ họng Lăng Tiếu.
Trương Hiểu Ngữ là đệ tử thân truyền của chí tôn thủy thần thủ hộ Nam Vực môn Thiên Long địa vực.
Nàng có được dáng người cùng dung mạo như ma quỷ, ngoài ra còn có được một đôi mắt màu lam mê hoặc lòng người, có thể mê hãm tâm trí bất kỳ nam nhân nào, nghe theo lời nàng chỉ huy.
Đôi mắt của nàng được xưng Mê Tâm Nhãn, một khi bị ma lực xâm nhập người có tâm trí không kiên định không cách nào thoát khỏi sự mê hoặc của nàng.
Bộ dáng của nàng nũng nịu yếu ớt, nhưng vì muốn tranh đoạt vị trí thiên thần vương, ra tay tuyệt đối tàn nhẫn phi thường.
Lăng Tiếu đã đi tới gần nàng, trong tay nàng lóe ra ngân mang, làm cho người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy có chút rét lạnh, một châm kia đi xuống, cổ họng không xuyên thủng mới lạ!
Ngay lúc châm nhỏ muốn đâm tới cổ họng Lăng Tiếu, một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh chóng bắt giữ cổ tay mềm mại kia.
- Ngươi không cảm thấy xử lý một nam nhân anh tuấn như ta là tổn thất lớn nhất trên đời sao?
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Trương Hiểu Ngữ bị Lăng Tiếu nắm chặt cổ tay cũng không lộ vẻ kinh hoảng, ngược lại lộ dáng tươi cười nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng mà…nam nhân anh tuấn trong thiên hạ cũng không chỉ có mình ngươi!
Chân của Trương Hiểu Ngữ lập tức đá thẳng vào giữa hai chân Lăng Tiếu, không ngờ lại xuất ra chiêu thức ác độc như thế!
Lăng Tiếu phản ứng cực nhanh, hai chân kẹp xuống, liền kẹp lấy chân Trương Hiểu Ngữ đá tới.
Cặp đùi đẹp của Trương Hiểu Ngữ bại lộ bên ngoài, vệ giáp phòng ngự chỉ bao trùm nửa thân trên cùng bàn tọa của nàng, vì vậy chiếc đùi trắng nõn lại bị kẹt giữa hai chân Lăng Tiếu, làm cho động tác của hai người mờ tối vô cùng.
Lăng Tiếu nháy mắt thu hồi Kim Long thương, bàn tay rảnh rỗi không chút khách khí vươn tới sờ soạng đùi đẹp của Trương Hiểu Ngữ.
- Chậc chậc, vừa non lại trơn!
Trên khuôn mặt Lăng Tiếu lộ nụ cười khinh bạc nói.
Mấy người đứng cách đó không xa thấy Lăng Tiếu chiếm tiện nghi của Trương Hiểu Ngữ, một đám người đỏ mắt không thôi.
- Vô sỉ!
Trương Hiểu Ngữ không ngờ mình trộm gà không được còn mất nắm gạo, không ngờ còn vung chân cho người ta sờ soạng, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác xấu hổ.
Nàng sân quát một tiếng, một đầu cửu vĩ hồ thật nhỏ nhắn xuất hiện sau vai nàng, vung trảo chộp tới mặt Lăng Tiếu.
Ngao!
Cửu vĩ hồ xuất hiện thật đột nhiên, hơn nữa tốc độ thật nhanh, người bình thường muốn né tránh cũng không còn kịp nữa.
Nhưng Lăng Tiếu phản ứng thật đúng lúc, hơn nữa còn dùng biện pháp phòng ngự phi thường tinh diệu tránh thoát công kích.
Hắn ngã sấp thẳng tới người Trương Hiểu Ngữ, nhìn qua thật giống như muốn bá vương ngạnh thượng cung, bộ dáng như cực độ đói khát.
Hơn nữa một chân của Trương Hiểu Ngữ bị kẹp giữa hai chân Lăng Tiếu, Lăng Tiếu lại đè sấp lên người nàng, nhìn qua như ôm nàng vào trong ngực, đem bộ ngực mẩy đè ép trong lồng ngực hắn, kiện nhuyễn thần giáp vẫn có thể truyền ra xúc cảm va chạm mềm mại co dãn mười phần.
Cảm giác tuyệt vời làm Lăng Tiếu có chút không tự chủ được xúc động, liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại bên dưới.
Một màn ướt át như thế khiến cuộc chiến kịch liệt chung quanh càng tăng thêm tình cảnh lãng mạn hấp dẫn.
Đầu óc Trương Hiểu Ngữ nhất thời không xoay chuyển, khí tức bá đạo của nam tử khiến nàng có cảm giác như sa vào, thần lực tựa hồ không đất dụng võ, chỉ mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt, một loại cảm giác chưa từng có từ trước tới nay tràn ngập trong lòng.
- Vương bát đản, ta giết ngươi!
Ba Nhĩ Đặc nháy mắt giận dữ rống lên.
Mặt khác có một gã thần vương đỉnh tên Lưu Truyện Pháp cũng kinh rống lên:
- Mau buông ra thần nữ, bằng không ta cho ngươi không chết tử tế được!
Hai người giống như bị người chiếm đoạt thê tử, phản ứng thập phần kịch liệt.
Trang Bất Phàm cũng nắm chặt trường kiếm trong tay, đôi mắt lóe lên lửa giận.
Ba Nhĩ Đặc cùng Lưu Truyện Pháp còn chưa đánh tới gần Lăng Tiếu, hắn đã rên khẽ một tiếng, nháy mắt đẩy Trương Hiểu Ngữ ra xa, trên môi hiện lên tia vết máu, trên lưng bàn tay hắn cũng bị cửu vĩ hồ hung hăng chộp trúng lưu lại vết thương.
- Ta phải giết dâm tặc ngươi!
Trương Hiểu Ngữ tức giận, trong tay hiện ra thanh trường kiếm hướng Lăng Tiếu điên cuồng chém tới.
Cửu vĩ hồ cũng hét to một tiếng, thân thể dần dần lớn lên, chín cái đuôi không ngừng lay động, có vẻ vô cùng yêu dị, hướng Lăng Tiếu cuốn qua.
Lăng Tiếu lau vết máu, thân hình không ngừng biến ảo, tránh thoát công kích của nàng đồng thời không quên trêu chọc:
- Nữ nhân, ngươi muốn mưu sát chồng sao?
- Ngươi…ngươi hỗn đản!
Trương Hiểu Ngữ như một đầu mẫu sư tử bị chọc giận không biết làm sao phản bác Lăng Tiếu, chỉ có thể mắng một tiếng liền dốc hết lực lượng đối phó hắn.
Đáng tiếc Lăng Tiếu chỉ một lòng muốn né tránh, cho dù bán thủy thần cũng không làm gì được hắn.
Trương Hiểu Ngữ muốn xuất ra sát chiêu, nhưng khi nhìn thấy dáng tươi cười tà mị của nam nhân kia, hồi tưởng cảm giác kỳ diệu vừa rồi, khiến nàng không cách nào hạ thủ.
- Hiểu Ngữ, nàng lui ra phía sau, để ta giúp nàng giết tiểu tử này!
Ba Nhĩ Đặc cưỡi thánh thú hướng Lăng Tiếu vọt tới.
Mà Lưu Truyện Pháp cũng quát to:
- Thần nữ yên tâm, ta tuyệt đối phải bằm thây tên tiểu tử dám ô nhục nàng thành vạn đoạn!
Khí tràng của Ba Nhĩ Đặc nháy mắt bao phủ Lăng Tiếu, trọng lực gấp vạn lần thật sự có thể đem người đè ép xuống.
Ngay cả Lưu Truyện Pháp cũng bị hắn quấy nhiễu không cách nào công kích trúng Lăng Tiếu.
Khai Thiên phủ của Ba Nhĩ Đặc hướng Lăng Tiếu chém tới, mỗi một chiêu thức mang theo uy thế như trời sụp đất nứt, thật sự vô cùng kinh người.
Ba Nhĩ Đặc nổi giận như thế là bởi vì hắn đã sớm xem Trương Hiểu Ngữ là nữ nhân của mình.
Người khác có thể không biết rõ ràng, sư phụ của Ba Nhĩ Đặc cũng là nhân vật chí tôn, là bằng hữu tốt của sư phụ Trương Hiểu Ngữ, hai vị lão nhân từng có ý định tổ chức hôn sự cho hắn cùng Trương Hiểu Ngữ.
/2767
|