Tiếp theo hắn lớn tiếng kêu lên:
- Phong gia gia, chúng cháu ở trong này, chúng cháu ở trong này!
Lăng Vũ cũng kêu to:
- Phong gia gia…Phong gia gia!
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, xuyên thấu qua thật nhiều cây cối quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, thân hình hắn không khỏi run lên.
Nhiều năm qua hắn đối mặt nhiều hiểm cảnh, đối diện cùng nhiều đối thủ đáng sợ, đã có được khả năng thấy Thái Sơn sụp đổ mà không đổi sắc, nhưng vào một khắc này tâm tình hắn lại dao động.
Huynh đệ năm xưa, vẫn như ngày trước, tình huynh đệ cũng không vì sự xa cách cùng thời gian dời đổi mà biến thành phai nhạt.
Ngược lại như bầu rượu ngon, càng lâu dài thì hương vị càng thêm nồng nàn.
Mà tình nghĩa huynh đệ giữa hắn cùng Diệp Vân Phong chính là như thế.
Nhiều năm qua, trong lòng Lăng Tiếu luôn hồi ức về Diệp Vân Phong, Hoa Hiểu Quế, Đường Cương Lĩnh, Tàn Báo…những huynh đệ ngày trước đều chiếm cứ địa vị phi thường lớn trong lòng hắn, không ai có thể thay thế!
Diệp Vân Phong đã có tu vi huyền đế cao giai, hắn đã nghe được thanh âm của hai đứa trẻ.
Ngay lúc hắn vừa định bay xuống dưới, một thân ảnh khác đã nhanh hơn hắn một bậc.
Người này cưỡi trên một đầu Ma Giáp Báo thất giai đỉnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới bên dưới.
Diệp Vân Phong cười nhẹ nói:
- Hai tiểu tổ tông thật sự là tâm can của Báo ca!
Dứt lời hắn cưỡi Cương Hoàng Hùng Sư của mình đi xuống dưới.
- Di, chẳng lẽ có người tìm được hai tiểu tổ tông trước sao?
Diệp Vân Phong nhìn thấy bên dưới có người đang đứng, nhưng hắn không cảm ứng được khí tức những người đó, chỉ mơ hồ thấy được thân hình của họ mà thôi.
Tàn Báo đã đến trên đầu Lăng Vũ cùng Lăng Trạch, hắn thu lại Ma Giáp Báo, lập tức đi tới kéo hai tiểu tử xem xét nói:
- Lăng Vũ, Lăng Trạch, hai đứa không sao chứ?
Vẻ quan tâm trên mặt hắn hoàn toàn biểu lộ, giống như hai đứa trẻ chính là cháu ruột của hắn.
- Báo gia gia, chúng cháu không việc gì.
Lăng Trạch đáp.
Lăng Vũ nói tiếp:
- Báo gia gia, có vị đại ca đã cứu chúng cháu, hắn đã dọa chạy một đầu mẫu lão hổ thật lớn, gia gia nhất định phải báo đáp người ta.
Lăng Vũ nói thật nghiêm trang, trên gương mặt non nớt đã lộ ra thần sắc mang ơn.
- Được được, yên tâm đi, gia gia đưa hai đứa về trước, sẽ phái người hậu thưởng họ thật nặng.
Tàn Báo lộ vẻ hiền lành đáp.
- Báo gia gia, ngài xem vị đại ca kia có giống như pho tượng mà chúng ta cung phụng trong cung hay không?
Lăng Trạch nhỏ giọng nói với Tàn Báo.
- Nói gì vậy, pho tượng kia chính là…
Tàn Báo không cho là đúng nói, nhưng hắn chưa dứt lời đã nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Khi hắn vừa nhìn thấy rõ người nọ, thân hình nháy mắt liền run rẩy, trong mắt tràn ngập chấn kinh.
- Tàn Báo, đã lâu không gặp!
Lăng Tiếu cười nhẹ nói.
Giờ phút này tâm tình của hắn thật kích động lại cao hứng!
- Bái kiến cung chủ!
Tàn Báo tiến lên hai bước, quỳ một gối cung kính kêu lên.
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch nhìn thấy Tàn Báo quỳ xuống nháy mắt kinh hãi.
- Thật…thật sự là lão đại, ngươi thật sự đã về rồi!
Một thanh âm khác từ trên trời giáng xuống cả kinh kêu lên.
Thân ảnh kia nháy mắt vọt tới, cùng Tàn Báo quỳ một gối xuống đất.
Hai tiểu tử nhìn thấy một màn này đều trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Phong gia gia cũng quỳ như thế.
Điều này nháy mắt khẳng định ý nghĩ trong lòng bọn họ, pho tượng ngay cửa cung chính là vị đại ca này, không, phải nói đây chính là gia gia của bọn họ!
Lăng Tiếu kéo mạnh hai người đứng lên, vỗ mạnh lên vai họ, lộ vẻ vui sướng nói:
- Phải, ta đã trở về!
Ngay sau đó hắn cùng hai người ôm chặt lại, biểu đạt tâm tình kích động trong nội tâm.
Biết được các huynh đệ đều bình an, hắn xem như đã yên lòng.
Lúc trước bởi hắn gặp mặt Phạm Quan Trường cùng Liệt Tán, thái độ tự ti lấy lòng của họ làm cho hắn mê mang, nhưng vào lúc này đã trở thành hư không.
Hắn tin tưởng cảm tình huynh đệ tuyệt đối không bởi vì nguyên nhân nào khác mà xa cách lẫn nhau.
Nhiều năm không gặp, Diệp Vân Phong đã thăng lên một tầng, chỉ còn nửa bước đến thánh giả, mà Tàn Báo đã hoàn toàn thành thánh giả, tướng mạo hai người không thay đổi bao nhiêu, nhưng khí chất đã cao hơn một bậc.
- Tiểu Vũ, tiểu Trạch, mau tới đây gặp mặt gia gia của hai đứa, vị này là thân gia gia mà ta thường xuyên nhắc tới, hai đứa không phải luôn nói nằm mộng cũng muốn gặp hắn sao.
Diệp Vân Phong quay đầu lại gọi Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đang đứng ngẩn người.
Cả hai lập tức phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kích động chạy tới quỳ trước mặt Lăng Tiếu kêu lên:
- Lăng Vũ ( Lăng Trạch) bái kiến gia gia!
- Đây là hai đứa con của Duyệt nhi sao?
Lăng Tiếu có chút kích động hỏi.
- Ha ha, ngươi nhìn lầm rồi, họ là nhi đồng của tiểu tử Lăng Thiên, một đôi long phượng thai, tỷ tỷ là Lăng Vũ, đệ đệ là Lăng Trạch, hiện tại Tử Vong sơn mạch đã đổi tên là Vũ Trạch sơn mạch, đây là ý tứ của nghĩa mẫu đâu.
Diệp Vân Phong cười to giải thích.
- Nhi đồng của Thiên nhi, ha ha, tốt tốt, long phượng thai thật tốt, không nghĩ tới Lăng Tiếu này đã làm ông nội!
Lăng Tiếu ngửa mặt cười lớn, tiến tới kéo hai đứa trẻ, đánh giá cả hai, trong lòng thật hài lòng lẫn vui vẻ.
Ngay sau đó trong tay hắn truyền ra hai cỗ lực lượng.
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đều cảm thấy huyết mạch táo động, kinh mạch, tạng phủ, khung xương tựa hồ nhận được tẩy lễ, cảm giác dị thường sảng khoái, làm cho họ không nhịn được muốn kêu lên.
Ba lạp ba lạp!
Trong thân thể hai người không ngừng truyền ra thanh âm răng rắc, linh khí mãnh liệt tràn đến, đồng thời dung nhập vào trong thân thể hai người.
Không bao lâu, hai người từ tu vi linh sư đê giai tiến lên trung giai.
- Tiếu đệ, đừng quá gấp gáp!
Lăng Phi nhắc nhở.
Lăng Tiếu gật nhẹ đầu, buông lỏng tay, nói:
- Khoanh chân ngồi xuống ngưng thần tĩnh khí, kiên cố lực lượng!
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đồng thời ngồi xuống bắt đầu kiên cố lực lượng ngay tại chỗ.
Tàn Báo cùng Diệp Vân Phong nhìn hành động của Lăng Tiếu, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Họ chưa từng nghe nói qua có ai đủ khả năng trực tiếp đề thăng tu vi cho người khác, cho dù thánh giả cũng không có năng lực đó.
Rốt cục họ ý thức được thực lực Lăng Tiếu chỉ sợ đã vượt xa tưởng tượng của chính mình.
Ngay lúc hai tiểu tử còn đang ổn định lực lượng, Lăng Tiếu đem Diệp Vân Phong cùng Tàn Báo giới thiệu với nhóm người Lăng Phi.
Diệp Vân Phong cùng Tàn Báo biết được những người này là cường giả đến từ Thiên Vực, thần sắc liền biến thành có chút câu nệ.
Nhưng khi nghe Lăng Tiếu nói một câu “sau này đều là huynh đệ”, Diệp Vân Phong cùng Tàn Báo đã cảm thấy thả lỏng hơn không ít.
Bởi vì hai người nhìn ra được cho dù những người đó thật mạnh mẽ nhưng vẫn lấy Lăng Tiếu làm trung tâm, hơn nữa tuy nhìn họ ngạo khí túc sát nhưng thái độ cũng không đến nỗi nào.
- Tiếu đệ, huyết mạch lực của hai nhi đồng này xem như không kém, nhất định phải đưa về trong nội tộc bồi dưỡng, lão tộc trưởng nhất định thật cao hứng!
- Phong gia gia, chúng cháu ở trong này, chúng cháu ở trong này!
Lăng Vũ cũng kêu to:
- Phong gia gia…Phong gia gia!
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, xuyên thấu qua thật nhiều cây cối quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, thân hình hắn không khỏi run lên.
Nhiều năm qua hắn đối mặt nhiều hiểm cảnh, đối diện cùng nhiều đối thủ đáng sợ, đã có được khả năng thấy Thái Sơn sụp đổ mà không đổi sắc, nhưng vào một khắc này tâm tình hắn lại dao động.
Huynh đệ năm xưa, vẫn như ngày trước, tình huynh đệ cũng không vì sự xa cách cùng thời gian dời đổi mà biến thành phai nhạt.
Ngược lại như bầu rượu ngon, càng lâu dài thì hương vị càng thêm nồng nàn.
Mà tình nghĩa huynh đệ giữa hắn cùng Diệp Vân Phong chính là như thế.
Nhiều năm qua, trong lòng Lăng Tiếu luôn hồi ức về Diệp Vân Phong, Hoa Hiểu Quế, Đường Cương Lĩnh, Tàn Báo…những huynh đệ ngày trước đều chiếm cứ địa vị phi thường lớn trong lòng hắn, không ai có thể thay thế!
Diệp Vân Phong đã có tu vi huyền đế cao giai, hắn đã nghe được thanh âm của hai đứa trẻ.
Ngay lúc hắn vừa định bay xuống dưới, một thân ảnh khác đã nhanh hơn hắn một bậc.
Người này cưỡi trên một đầu Ma Giáp Báo thất giai đỉnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới bên dưới.
Diệp Vân Phong cười nhẹ nói:
- Hai tiểu tổ tông thật sự là tâm can của Báo ca!
Dứt lời hắn cưỡi Cương Hoàng Hùng Sư của mình đi xuống dưới.
- Di, chẳng lẽ có người tìm được hai tiểu tổ tông trước sao?
Diệp Vân Phong nhìn thấy bên dưới có người đang đứng, nhưng hắn không cảm ứng được khí tức những người đó, chỉ mơ hồ thấy được thân hình của họ mà thôi.
Tàn Báo đã đến trên đầu Lăng Vũ cùng Lăng Trạch, hắn thu lại Ma Giáp Báo, lập tức đi tới kéo hai tiểu tử xem xét nói:
- Lăng Vũ, Lăng Trạch, hai đứa không sao chứ?
Vẻ quan tâm trên mặt hắn hoàn toàn biểu lộ, giống như hai đứa trẻ chính là cháu ruột của hắn.
- Báo gia gia, chúng cháu không việc gì.
Lăng Trạch đáp.
Lăng Vũ nói tiếp:
- Báo gia gia, có vị đại ca đã cứu chúng cháu, hắn đã dọa chạy một đầu mẫu lão hổ thật lớn, gia gia nhất định phải báo đáp người ta.
Lăng Vũ nói thật nghiêm trang, trên gương mặt non nớt đã lộ ra thần sắc mang ơn.
- Được được, yên tâm đi, gia gia đưa hai đứa về trước, sẽ phái người hậu thưởng họ thật nặng.
Tàn Báo lộ vẻ hiền lành đáp.
- Báo gia gia, ngài xem vị đại ca kia có giống như pho tượng mà chúng ta cung phụng trong cung hay không?
Lăng Trạch nhỏ giọng nói với Tàn Báo.
- Nói gì vậy, pho tượng kia chính là…
Tàn Báo không cho là đúng nói, nhưng hắn chưa dứt lời đã nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Khi hắn vừa nhìn thấy rõ người nọ, thân hình nháy mắt liền run rẩy, trong mắt tràn ngập chấn kinh.
- Tàn Báo, đã lâu không gặp!
Lăng Tiếu cười nhẹ nói.
Giờ phút này tâm tình của hắn thật kích động lại cao hứng!
- Bái kiến cung chủ!
Tàn Báo tiến lên hai bước, quỳ một gối cung kính kêu lên.
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch nhìn thấy Tàn Báo quỳ xuống nháy mắt kinh hãi.
- Thật…thật sự là lão đại, ngươi thật sự đã về rồi!
Một thanh âm khác từ trên trời giáng xuống cả kinh kêu lên.
Thân ảnh kia nháy mắt vọt tới, cùng Tàn Báo quỳ một gối xuống đất.
Hai tiểu tử nhìn thấy một màn này đều trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Phong gia gia cũng quỳ như thế.
Điều này nháy mắt khẳng định ý nghĩ trong lòng bọn họ, pho tượng ngay cửa cung chính là vị đại ca này, không, phải nói đây chính là gia gia của bọn họ!
Lăng Tiếu kéo mạnh hai người đứng lên, vỗ mạnh lên vai họ, lộ vẻ vui sướng nói:
- Phải, ta đã trở về!
Ngay sau đó hắn cùng hai người ôm chặt lại, biểu đạt tâm tình kích động trong nội tâm.
Biết được các huynh đệ đều bình an, hắn xem như đã yên lòng.
Lúc trước bởi hắn gặp mặt Phạm Quan Trường cùng Liệt Tán, thái độ tự ti lấy lòng của họ làm cho hắn mê mang, nhưng vào lúc này đã trở thành hư không.
Hắn tin tưởng cảm tình huynh đệ tuyệt đối không bởi vì nguyên nhân nào khác mà xa cách lẫn nhau.
Nhiều năm không gặp, Diệp Vân Phong đã thăng lên một tầng, chỉ còn nửa bước đến thánh giả, mà Tàn Báo đã hoàn toàn thành thánh giả, tướng mạo hai người không thay đổi bao nhiêu, nhưng khí chất đã cao hơn một bậc.
- Tiểu Vũ, tiểu Trạch, mau tới đây gặp mặt gia gia của hai đứa, vị này là thân gia gia mà ta thường xuyên nhắc tới, hai đứa không phải luôn nói nằm mộng cũng muốn gặp hắn sao.
Diệp Vân Phong quay đầu lại gọi Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đang đứng ngẩn người.
Cả hai lập tức phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kích động chạy tới quỳ trước mặt Lăng Tiếu kêu lên:
- Lăng Vũ ( Lăng Trạch) bái kiến gia gia!
- Đây là hai đứa con của Duyệt nhi sao?
Lăng Tiếu có chút kích động hỏi.
- Ha ha, ngươi nhìn lầm rồi, họ là nhi đồng của tiểu tử Lăng Thiên, một đôi long phượng thai, tỷ tỷ là Lăng Vũ, đệ đệ là Lăng Trạch, hiện tại Tử Vong sơn mạch đã đổi tên là Vũ Trạch sơn mạch, đây là ý tứ của nghĩa mẫu đâu.
Diệp Vân Phong cười to giải thích.
- Nhi đồng của Thiên nhi, ha ha, tốt tốt, long phượng thai thật tốt, không nghĩ tới Lăng Tiếu này đã làm ông nội!
Lăng Tiếu ngửa mặt cười lớn, tiến tới kéo hai đứa trẻ, đánh giá cả hai, trong lòng thật hài lòng lẫn vui vẻ.
Ngay sau đó trong tay hắn truyền ra hai cỗ lực lượng.
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đều cảm thấy huyết mạch táo động, kinh mạch, tạng phủ, khung xương tựa hồ nhận được tẩy lễ, cảm giác dị thường sảng khoái, làm cho họ không nhịn được muốn kêu lên.
Ba lạp ba lạp!
Trong thân thể hai người không ngừng truyền ra thanh âm răng rắc, linh khí mãnh liệt tràn đến, đồng thời dung nhập vào trong thân thể hai người.
Không bao lâu, hai người từ tu vi linh sư đê giai tiến lên trung giai.
- Tiếu đệ, đừng quá gấp gáp!
Lăng Phi nhắc nhở.
Lăng Tiếu gật nhẹ đầu, buông lỏng tay, nói:
- Khoanh chân ngồi xuống ngưng thần tĩnh khí, kiên cố lực lượng!
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch đồng thời ngồi xuống bắt đầu kiên cố lực lượng ngay tại chỗ.
Tàn Báo cùng Diệp Vân Phong nhìn hành động của Lăng Tiếu, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Họ chưa từng nghe nói qua có ai đủ khả năng trực tiếp đề thăng tu vi cho người khác, cho dù thánh giả cũng không có năng lực đó.
Rốt cục họ ý thức được thực lực Lăng Tiếu chỉ sợ đã vượt xa tưởng tượng của chính mình.
Ngay lúc hai tiểu tử còn đang ổn định lực lượng, Lăng Tiếu đem Diệp Vân Phong cùng Tàn Báo giới thiệu với nhóm người Lăng Phi.
Diệp Vân Phong cùng Tàn Báo biết được những người này là cường giả đến từ Thiên Vực, thần sắc liền biến thành có chút câu nệ.
Nhưng khi nghe Lăng Tiếu nói một câu “sau này đều là huynh đệ”, Diệp Vân Phong cùng Tàn Báo đã cảm thấy thả lỏng hơn không ít.
Bởi vì hai người nhìn ra được cho dù những người đó thật mạnh mẽ nhưng vẫn lấy Lăng Tiếu làm trung tâm, hơn nữa tuy nhìn họ ngạo khí túc sát nhưng thái độ cũng không đến nỗi nào.
- Tiếu đệ, huyết mạch lực của hai nhi đồng này xem như không kém, nhất định phải đưa về trong nội tộc bồi dưỡng, lão tộc trưởng nhất định thật cao hứng!
/2767
|