Dực nhân nhất tộc trừ trời sinh dị bẩm ra, còn lại đều là quang thuộc tính.
Bọn chúng khinh thường làm bạn với nhân tộc, cũng khinh thường làm bạn với thú tộc, ở một khu vực gọi là quang giới ở Thiên Long địa vực, sinh tồn riêng biệt.
Bọn chúng rất ít khi cho nhân tộc đi vào lãnh địa của mình, mà bọn chúng cũng ít đặt chân tới địa bàn nhân tộc.
Thời điểm thượng cổ bọn chúng là chủng tộc cao ngạo, tự nhận là cùng giai không ai là đối thủ của bọn chúng, thế nhưng mà khi đó lại bị cao thủ Hồn Tộc chém giết tay không quay về.
Khi đó bọn chúng trở thành địch nhân vốn có của Hồn tộc.
Chẳng qua khi đó dực nhân tộc còn phải đối mặt với địch nhân cường đại nhát, là ma hổ tộc khiêu khích, vẫn không có biện pháp hình thành cục diện không chết không ngớt với Hồn tộc.
Mà thời điểm tổ tiên dực nhân tộc tham dự vào cuộc chiến tru diệt Hồn tộc cũng bị tiêu diệt.
Khi đó bọn chúng đã để bụng Cổ thần khí của Hồn tộc là Long Phượng Thần Cô, cực kỳ muốn chiếm làm của riêng.
Đáng tiếc tới cuối cùng thất bại mà về, khiến nó biến mất trong hư không vô tận.
Lúc này Long Phượng Thần Cô lại hiện ra, bọn chúng nhận được tin tức của U Ảnh tộc cho nên lập tức hành động.
Hôm nay Long Phượng Thần Cô gần trong gang tấc nên bọn chúng càng động tâm.
Dưới ánh sáng màu lam chói mắt chiếu xuống không làm Lăng Tiếu bên này bị tổn thương gì, nhưng mà thần hồn phân thân của hắn Lăng Tiếu lại hiện ra.
- Người nào!
Lăng Tiếu hoảng sợ nói ra, hắn xuyên thấu qua tầng tầng không gian che dấu phát hiện đám người đang ẩn nấp.
- Thì ra là một đám điểu nhân!
Lăng Tiếu thầm mắng trong lòng.
Trong trí nhớ truyền thừa của Hồn Phong thì Lăng Tiếu đương nhiên biết rõ đám dực nhân tộc này có chút bổn sự, nhưng mà bọn chúng cao ngạo khiến người ta chán ghét.
Dực nhân nhất tộc tại thời kỳ thượng cổ là dịch nhân không chết không thôi với ma hổ tộc, bởi vì quang và ám chính là tử địch trời sinh.
Sau này Kim tộc tại Thiên Long địa vực quật khởi thì dực nhân tộc thu liễm, cho nên ma hổ tộc cùng Kim tộc mới đấu với nhau.
Nhưng mà hai chủng tộc đối địch chủ yếu dựa vào Chí Tôn vượt qua vực môn.
Thần hồn phân thân của Lăng Tiếu bị hiện ra, lang nhân chỉ chịu đánh rốt cuộc tìm ra mục tiêu rồi, hứn nhìn thấy có hai Lăng Tiếu giống như đúc thì lập tức hoài nghi hai người có phải song bào thai hay không.
Cho dù thần hồn phân thân của Lăng Tiếu hiện ra thì hắn cũng không có lo lắng cái gì.
Hôm nay hai lang nhân khác bị Lăng Cương, Tà Đế cùng với đám người Cuồng Tăng chế trụ, mà thần hồn phân thân củ hắn tương đương với lang nhân này, một đánh một thì Lăng Tiếu cũng có tự tin chém lang nhân này.
Mà lang nhân này bị hắn đánh vào ót bị thương từ trước, nếu không kịp chữa trị chỉ có đường chết mà thôi.
Thần hồn phân thân của Lăng Tiếu tăng chiến lực lên vài chục lần, Cửu Dương phần thiên quyền và hàng long chưởng luân chuyển đánh thẳng vào lang nhân này.
Nếu không phải trong tay lang nhân này có bán Cổ Thần khí thì Lăng Tiếu xác định vững chắc đã đánh hắn chết từ lâu rồi.
Mà hướng của dực nhân bên kia, tên dực nhân gọi là Kiều Đặc cười lạnh, nói:
- Chỉ có chút tài mọn này cũng có thể giấu diếm được đám ngu xuẩn kia sao?
- Đó là đương nhiên, trước thiên thần chi quang của chúng ta thì những biện pháp ẩn hình không có ý nghĩa!
Tên dực nhân mang theo cái nón màu lam cười nói, người này tên là Kiệt Sâm, tên còn lại là Kiệt Mẫu.
Lúc này chân thân của Lăng Tiếu nhìn qua hướng của ba tên dực nhân này, trong tay xuát hiện bồ đề thần cung, mũi tên cũng cầm trong tay, dùng tất cả lực lượng hội tụ vào mũi tên, từng đoàn hào quang hiện ra.
- Tên nhân loại này dám dùng tên bắn chúng ta, thật sự là chán sống mà!
Kiệt Đặc cười lạnh nói ra..
Cổ nhân bắn chim, giương cung cài tên!
Dực nhân tộc ghét nhất là có người giương cung về phía bọn họ, giống như xem bọn họ là lũ chim bình thường.
Ba tên dực nhân tộc này oán hận tới cực điểm, cho rằng Lăng Tiếu đang ô nhục bọn họ!
- Tạp chủng đáng chết, vốn định cho ngươi sống lâu một chút, xem ra lưu hắn không được!
Kiệt Sâm tức giận nói ra.
Thời điêm đám dực nhân này xông qua phía Lăng Tiếu thì Lăng Tiếu đã bắn tên.
- Cổ nhân xạ nhật, hôm nay bổn cung bắn chim!
Lăng Tiếu quát một tiếng, mũi tên trong tay buông lỏng.
XÍU...UU!!
Một đạo lục quang như lưu tinh bắn lên trời, nó ở trên không trung hiển hóa hào quang, trong chớp mắt đã tới trước đám dực nhân.
- Không tốt, mau tránh ra!
Kiệt Đặc phản ứng nhanh nhất.
Trong nháy mắt hắn né tránh như thiểm điện, tốc độ kia không chậm hơn bán Thủy Thần phong thuộc tính, hai người khác cũng nhanh chóng né tránh.
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Tránh né sao?
Mũi tên này của hắn lại quay ngược bắn thẳng vào Kiệt Sâm.
Tên Kiệt Sâm vào lúc đã tránh thoát thì buông lỏng một hơi, bởi vì hắn có thể cảm ứng được lực lượng mũi tên ẩn chứa khí tức khiến hắn run sợ.
Nhưng hắn còn chưa thở được bao lâu thì lông tơ dựng đứng, hắn không chút suy nghĩ chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
Đáng tiếc lần này không kịp, mũi tên này đã tập trung khí tức của hắn rồi, bắn thẳng vào lưng của hắn.
Ầm ầm!
Kiệt Sâm không kịp kêu thảm đã bị bắn thành cặn bã.
Hai tên dực nhân còn lại kinh hô lên, trong ánh mắt của bọn chúng đầy sợ hãi.
Thực lực của Kiệt Sâm không kém bọn họ bao nhiêu, không ngờ bị một mũi tên của đối phương bắn chết, cây cung kia chắc chắn là bảo vật.
Mũi tên dừng lại, Lăng Tiếu nhanh chóng móc đan dược ăn vào, lại lấy mũi tên ra và cài lên cây cung.
- Không tốt, vương tử, tạp chủng kia định bắn tên!
Kiệt Mẫu hoảng sợ nói ra.
- Thiên thần tộc chúng ta không có đạo lý lui bước, xem thiên thần thần chú của ta!
Kiệt Đặc áp chế sợ hãi trong nội tâm của mình, quát lên một tiếng và hít sâu một hơi, đón lấy nhìn qua Lăng Tiếu hét lên chối tai.
Tư tư!
Âm thanh này giống như kim loại va chạm vào nhau, làm cho người ta nghe thấy rất khó chịu, giống như cắt vào tim của mình.
Lăng Tiếu vừa mới chuẩn bị bắn tên nhưng đột nhiên nghe âm thanh này thì cảm thấy ngũ tạng đau đớn, khí thế giảm đi không ít.
Cũng may hắn tu luyện Cổ Hoàng Thần Công sắp tới cảnh giới hoàn mỹ, cơ hồ tất cả tạng phủ đều cứng rắn như thần khí, cũng không có bị bao nhiêu tổn thương.
Đổi lại là Thần Vương khác chỉ sợ là muốn mạng người rồi.
Vào lúc khí thế Lăng Tiếu yếu thì hai tên dực nhân đã lao qua phía hắn, hai đạo hào quang ẩn chứa quang thuộc tính nồng đâm đánh tới.
- Mẹ khiếp!
Lăng Tiếu thầm mắng một tiếng, thu hồi bồ đề thần cung, lập tức tránh né.
Thần hồn phân thân của hắn lúc này đã đánh bại tên lang nhân kia rồi.
Lăng Tiếu lập tức thu hồi thần hồn phân thân lại, hắn biết rõ muốn đối phó hai dực nhân này phải dùng thần hồn công kích mới được.
Chỉ tiếc hồn lực công kích của hắn còn chưa xuất ra, đối phương công kích mạnh mẽ đã tới.
Thiên thần chi quang -- vĩnh hằng trục phóng!
Thiên thần chi quang -- hào quang vạn trượng!
Từng đạo thần quang bắn tới, không gian bị quấy lên không ngớt, bất luận là cái gì rơi vào trong đó cũng bị không gian loạn lưu xé nát.
Bọn chúng khinh thường làm bạn với nhân tộc, cũng khinh thường làm bạn với thú tộc, ở một khu vực gọi là quang giới ở Thiên Long địa vực, sinh tồn riêng biệt.
Bọn chúng rất ít khi cho nhân tộc đi vào lãnh địa của mình, mà bọn chúng cũng ít đặt chân tới địa bàn nhân tộc.
Thời điểm thượng cổ bọn chúng là chủng tộc cao ngạo, tự nhận là cùng giai không ai là đối thủ của bọn chúng, thế nhưng mà khi đó lại bị cao thủ Hồn Tộc chém giết tay không quay về.
Khi đó bọn chúng trở thành địch nhân vốn có của Hồn tộc.
Chẳng qua khi đó dực nhân tộc còn phải đối mặt với địch nhân cường đại nhát, là ma hổ tộc khiêu khích, vẫn không có biện pháp hình thành cục diện không chết không ngớt với Hồn tộc.
Mà thời điểm tổ tiên dực nhân tộc tham dự vào cuộc chiến tru diệt Hồn tộc cũng bị tiêu diệt.
Khi đó bọn chúng đã để bụng Cổ thần khí của Hồn tộc là Long Phượng Thần Cô, cực kỳ muốn chiếm làm của riêng.
Đáng tiếc tới cuối cùng thất bại mà về, khiến nó biến mất trong hư không vô tận.
Lúc này Long Phượng Thần Cô lại hiện ra, bọn chúng nhận được tin tức của U Ảnh tộc cho nên lập tức hành động.
Hôm nay Long Phượng Thần Cô gần trong gang tấc nên bọn chúng càng động tâm.
Dưới ánh sáng màu lam chói mắt chiếu xuống không làm Lăng Tiếu bên này bị tổn thương gì, nhưng mà thần hồn phân thân của hắn Lăng Tiếu lại hiện ra.
- Người nào!
Lăng Tiếu hoảng sợ nói ra, hắn xuyên thấu qua tầng tầng không gian che dấu phát hiện đám người đang ẩn nấp.
- Thì ra là một đám điểu nhân!
Lăng Tiếu thầm mắng trong lòng.
Trong trí nhớ truyền thừa của Hồn Phong thì Lăng Tiếu đương nhiên biết rõ đám dực nhân tộc này có chút bổn sự, nhưng mà bọn chúng cao ngạo khiến người ta chán ghét.
Dực nhân nhất tộc tại thời kỳ thượng cổ là dịch nhân không chết không thôi với ma hổ tộc, bởi vì quang và ám chính là tử địch trời sinh.
Sau này Kim tộc tại Thiên Long địa vực quật khởi thì dực nhân tộc thu liễm, cho nên ma hổ tộc cùng Kim tộc mới đấu với nhau.
Nhưng mà hai chủng tộc đối địch chủ yếu dựa vào Chí Tôn vượt qua vực môn.
Thần hồn phân thân của Lăng Tiếu bị hiện ra, lang nhân chỉ chịu đánh rốt cuộc tìm ra mục tiêu rồi, hứn nhìn thấy có hai Lăng Tiếu giống như đúc thì lập tức hoài nghi hai người có phải song bào thai hay không.
Cho dù thần hồn phân thân của Lăng Tiếu hiện ra thì hắn cũng không có lo lắng cái gì.
Hôm nay hai lang nhân khác bị Lăng Cương, Tà Đế cùng với đám người Cuồng Tăng chế trụ, mà thần hồn phân thân củ hắn tương đương với lang nhân này, một đánh một thì Lăng Tiếu cũng có tự tin chém lang nhân này.
Mà lang nhân này bị hắn đánh vào ót bị thương từ trước, nếu không kịp chữa trị chỉ có đường chết mà thôi.
Thần hồn phân thân của Lăng Tiếu tăng chiến lực lên vài chục lần, Cửu Dương phần thiên quyền và hàng long chưởng luân chuyển đánh thẳng vào lang nhân này.
Nếu không phải trong tay lang nhân này có bán Cổ Thần khí thì Lăng Tiếu xác định vững chắc đã đánh hắn chết từ lâu rồi.
Mà hướng của dực nhân bên kia, tên dực nhân gọi là Kiều Đặc cười lạnh, nói:
- Chỉ có chút tài mọn này cũng có thể giấu diếm được đám ngu xuẩn kia sao?
- Đó là đương nhiên, trước thiên thần chi quang của chúng ta thì những biện pháp ẩn hình không có ý nghĩa!
Tên dực nhân mang theo cái nón màu lam cười nói, người này tên là Kiệt Sâm, tên còn lại là Kiệt Mẫu.
Lúc này chân thân của Lăng Tiếu nhìn qua hướng của ba tên dực nhân này, trong tay xuát hiện bồ đề thần cung, mũi tên cũng cầm trong tay, dùng tất cả lực lượng hội tụ vào mũi tên, từng đoàn hào quang hiện ra.
- Tên nhân loại này dám dùng tên bắn chúng ta, thật sự là chán sống mà!
Kiệt Đặc cười lạnh nói ra..
Cổ nhân bắn chim, giương cung cài tên!
Dực nhân tộc ghét nhất là có người giương cung về phía bọn họ, giống như xem bọn họ là lũ chim bình thường.
Ba tên dực nhân tộc này oán hận tới cực điểm, cho rằng Lăng Tiếu đang ô nhục bọn họ!
- Tạp chủng đáng chết, vốn định cho ngươi sống lâu một chút, xem ra lưu hắn không được!
Kiệt Sâm tức giận nói ra.
Thời điêm đám dực nhân này xông qua phía Lăng Tiếu thì Lăng Tiếu đã bắn tên.
- Cổ nhân xạ nhật, hôm nay bổn cung bắn chim!
Lăng Tiếu quát một tiếng, mũi tên trong tay buông lỏng.
XÍU...UU!!
Một đạo lục quang như lưu tinh bắn lên trời, nó ở trên không trung hiển hóa hào quang, trong chớp mắt đã tới trước đám dực nhân.
- Không tốt, mau tránh ra!
Kiệt Đặc phản ứng nhanh nhất.
Trong nháy mắt hắn né tránh như thiểm điện, tốc độ kia không chậm hơn bán Thủy Thần phong thuộc tính, hai người khác cũng nhanh chóng né tránh.
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
- Tránh né sao?
Mũi tên này của hắn lại quay ngược bắn thẳng vào Kiệt Sâm.
Tên Kiệt Sâm vào lúc đã tránh thoát thì buông lỏng một hơi, bởi vì hắn có thể cảm ứng được lực lượng mũi tên ẩn chứa khí tức khiến hắn run sợ.
Nhưng hắn còn chưa thở được bao lâu thì lông tơ dựng đứng, hắn không chút suy nghĩ chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
Đáng tiếc lần này không kịp, mũi tên này đã tập trung khí tức của hắn rồi, bắn thẳng vào lưng của hắn.
Ầm ầm!
Kiệt Sâm không kịp kêu thảm đã bị bắn thành cặn bã.
Hai tên dực nhân còn lại kinh hô lên, trong ánh mắt của bọn chúng đầy sợ hãi.
Thực lực của Kiệt Sâm không kém bọn họ bao nhiêu, không ngờ bị một mũi tên của đối phương bắn chết, cây cung kia chắc chắn là bảo vật.
Mũi tên dừng lại, Lăng Tiếu nhanh chóng móc đan dược ăn vào, lại lấy mũi tên ra và cài lên cây cung.
- Không tốt, vương tử, tạp chủng kia định bắn tên!
Kiệt Mẫu hoảng sợ nói ra.
- Thiên thần tộc chúng ta không có đạo lý lui bước, xem thiên thần thần chú của ta!
Kiệt Đặc áp chế sợ hãi trong nội tâm của mình, quát lên một tiếng và hít sâu một hơi, đón lấy nhìn qua Lăng Tiếu hét lên chối tai.
Tư tư!
Âm thanh này giống như kim loại va chạm vào nhau, làm cho người ta nghe thấy rất khó chịu, giống như cắt vào tim của mình.
Lăng Tiếu vừa mới chuẩn bị bắn tên nhưng đột nhiên nghe âm thanh này thì cảm thấy ngũ tạng đau đớn, khí thế giảm đi không ít.
Cũng may hắn tu luyện Cổ Hoàng Thần Công sắp tới cảnh giới hoàn mỹ, cơ hồ tất cả tạng phủ đều cứng rắn như thần khí, cũng không có bị bao nhiêu tổn thương.
Đổi lại là Thần Vương khác chỉ sợ là muốn mạng người rồi.
Vào lúc khí thế Lăng Tiếu yếu thì hai tên dực nhân đã lao qua phía hắn, hai đạo hào quang ẩn chứa quang thuộc tính nồng đâm đánh tới.
- Mẹ khiếp!
Lăng Tiếu thầm mắng một tiếng, thu hồi bồ đề thần cung, lập tức tránh né.
Thần hồn phân thân của hắn lúc này đã đánh bại tên lang nhân kia rồi.
Lăng Tiếu lập tức thu hồi thần hồn phân thân lại, hắn biết rõ muốn đối phó hai dực nhân này phải dùng thần hồn công kích mới được.
Chỉ tiếc hồn lực công kích của hắn còn chưa xuất ra, đối phương công kích mạnh mẽ đã tới.
Thiên thần chi quang -- vĩnh hằng trục phóng!
Thiên thần chi quang -- hào quang vạn trượng!
Từng đạo thần quang bắn tới, không gian bị quấy lên không ngớt, bất luận là cái gì rơi vào trong đó cũng bị không gian loạn lưu xé nát.
/2767
|