Cường chiêu này kéo tên Thần Vương đẩy qua kiếm khí của Đào Phục Lưu đánh tới.
Ah ah!
Tên này bị kiếm khí của Đào Phục Lưu cắt thành vô số khối, kêu thảm không ngớt, máu chảy đầm đìa chết đi.
Về phần Lăng Tiếu lúc này không ngừng giơ hai tay lên, ngăn cản kiếm khí đánh tới.
Uy lực bán thần khí đúng là không nhỏ, hai tay của hắn đầy vết kiếm ngấn.
- Cái gì!
Đào Phục Lưu nhìn Lăng Tiếu dùng thân thể ngăn cản một kích tuyệt cường của hắn, hắn sợ hãi cả kinh!
Hắn biết rõ đại thế đã mất, nếu lưu lại không thể làm gì Lăng Tiếu, huống chi còn có một Đinh Cô Độc, đành phải lui lại!
Nhưng mà Lăng Tiếu không cho hắn trốn đi.
- Đường đường Thiên Thần Vương không chiến mà trốn, ngươi đúng là quá đủ mất mặt.
Lăng Tiếu chế nhạo nói một tiếng, thân hình như gió đuổi theo Đào Phục Lưu, hàng long chưởng lăng không cường thế đánh ra ngoài.
Chỉ thấy kim long xuất thế trên không trung tàn sát chung quanh.
Lăng Tiếu toàn lực khai chiến nhất định không dưới bán Thủy Thần, mỗi một chưởng đều mang theo đại thế đánh nát hư không.
Đào Phục Lưu đánh hắn bay ra xa.
Nếu không phải hắn mặc thần giáp, mỗi một chưởng đều muốn mạng của hắn.
- Đáng chết, tiểu súc sanh này không ngờ cấu kết cường viện này, thật sự là thất sách a.
Đào Phục Lưu thầm mắng trong lòng, mang theo thương thế lao đi với tốc độ nhanh nhất..
Đáng tiếc tốc độ của hắn trước mặt Lăng Tiếu hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Lăng Tiếu vận dụng hàng long chưởng đánh tới, chưởng ý đang có xu thế hoàn mỹ, đánh Đào Phục Lưu không biết ra làm sao.
Đào Phục Lưu biết rõ trốn không được thì phản kích, thế nhưng mà không cách nào tỏa định mục tiêu, tốc độ của đối phương quá nhanh.
Hắn chỉ có thể đánh cận thân với Lăng Tiếu, nhưng làm thế thì sẽ bị đánh nát như tương.
Thủ lâu sẽ thua, đối mặt Lăng Tiếu công kích mạnh mẽ như vậy, Đào Phục Lưu cũng không cịu đựng nổi, bị Lăng Tiếu đánh ra sơ hở.
Lăng Tiếu bắt lấy lúc Đào Phục Lưu không kịp trở tay, thân thể tới sát Đào Phục Lưu, song chưởng nện vào ngực của Đào Phục Lưu.
Đào Phục Lưu bay đi giống như quả đạn pháo, máu tươi phun ra không ngớt!
Lăng Tiếu như ảnh tùy hình, hai chân lăng không đạp xuống giẫm Đào Phục Lưu bay xuống đất.
Trên người Đào Phục Lưu bị giẫm gãy nhiều khối xương, bộ thần giáp cũng bị giẫm lõm một lỗ.
Hắn rơi vào một ngọn núi hoang, trực tiếp núi hoang bị nện thành đá vụn, mảnh đá bắn ra tung tóe.
Lăng Tiếu đuổi theo công kích, chân của hắn đạp lên ngực của Đào Phục Lưu.
- Tha... Tha mạng!
Đào Phục Lưu lúc này dùng ánh mắt cầu khẩn nói với Lăng Tiếu.
Hắn bây giờ sợ sệt, Lăng Tiếu này chỉ mới là Thiên Thần Vương ah, chỉ sợ top một trăm cũng không phải đối thủ của hắn, tay không tấc sắt đã đánh hắn như vậy, thật sự khiến hắn tâm phục khẩu phục!
- Tha ngươi, bài danh của ngươi không thể lấy, huống chi Thiên Thần Vương có tồn tại như ngươi ta cũng cảm thấy mất thể diện!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một tiếng, dưới chân dùng lực đạp xuống.
Ngực của Đào Phục Lưu lõm xuống, máu tươi phun ra ngoài.
Sau đó Lăng Tiếu bắn ra một đạo tử sát chi khí vào trong người Đào Phục Lưu, hủ thực sinh cơ của hắn.
Một gã Thiên Thần Vương bài danh hơn bốn trăm bị Lăng Tiếu tiêu diệt!
Thời điểm Lăng Tiếu mới thu đồ vật của Đào Phục Lưu thì trên bầu trời có dị biến sinh ra, một đạo thần quang chiếu lên người Lăng Tiếu.
Đây chính là nghiệm chứng thần quang Thiên Thần Vương!
Vào lúc này Lăng Tiếu hai làn trải qua nghiệm chứng thần quang Thiên Thần Vương.
Sau khi thần quang chiếu xạ trên người của hắn liền biến mất, mà trên không trung sinh ra tư liệu của hắn, bài danh của hắn từ chín trăm năm mươi bảy nhảy lên bốn trăm tám mươi tám.
Tin tức này nhanh chóng bị người Thiên Long địa vực biết rõ.
Lăng Tiếu cầm lệnh bài Thiên Thần Vương ra thì thấy con số đã thay đổi.
Lăng Tiếu vừa mới cảm giác ứng được nghiệm chứng thần quang mênh mông, trong đó mang theo lực lượng không hiểu, dường như có người thao túng nó, làm hắn không rõ, nắm không ra.
Sau đó ba tên Thần Vương vây công Đinh Cô Độc cũng bị hắn đánh chết.
Toàn thân Đinh Cô Độc nhuốm máu, giống như sát thần hàng lâm, trên gương mặt mang theo thần sắc không cam lòng nhìn qua.
- Ta muốn chiến với ngươi.
Đinh Cô Độc cầm tam xoa kích chỉa thẳng vào Lăng Tiếu.
Tuy nói hắn chọn chiến Đào Phục Lưu mục đích là báo thù phục hận, nhưng cũng muốn đoạt vị trí của Đào Phục Lưu.
Trong mắt của hắn Đào Phục Lưu bại trong tay hắn là khẳng định, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì, khiến Lăng Tiếu chiếm tiện nghi.
Đinh Cô Độc biết rõ Lăng Tiếu lợi hại, người ta có thể trong tranh giành Thiên Thần Vương đoạt khôi thủ cũng chứng minh hắn cường đại.
Thế nhưng mà hắn cũng là người cao ngạo, cả đời truy cầu không nhiều lắm, trừ báo thì ra, hắn muốn vang danh Thiên Vực, đứng ở đỉnh phong võ đạo!
Hắn ủng không có tâm sợ hãi, sớm xem sinh tử rất nhạt!
Cho nên hắn không ngại bây giờ khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn cảm thấy mình không thua ai cả.
Lăng Tiếu híp mắt nhìn Đinh Cô Độc thản nhiên nói:
- Muốn chiến với ta cũng được, lập tức khôi phục thần lực, ta sẽ cho ngươi cơ hội.
Thế giới này không thiếu thiên tài cao ngạo, hơn nữa còn là cùng giai ít có đối thủ, nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lăng Tiếu gần đây không có cảm thấy mình là cùng giai vô địch thủ, nhưng nhưng mà hắn có chỗ dựa chính là ý chí cực kỳ cường đại.
Dù thực lực của Đinh Cô Độc không tệ, nhưng không đủ nhìn.
Đinh Cô Độc phục tạp nhìn qua Lăng Tiếu, trong tay cầm thần đan ăn vào.
Thập giai cao giai thiên hổ cũng quay về bên cạnh hắn.
Thiên hổ là thánh thú thập giai vô hạn tiếp cận thần thú, lực chiến đấu không tầm thường, vừa mới bị đám thánh thú vây công, còn giết ba con, đứng ở thế bát bại. Mắt hổ của nó nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu phát tán vương uy không thể xâm phạm.
Lăng Tiếu khoanh tay nhìn qua thiên hổ này, trong nội tâm hân thưởng nó, nếu nó có thể thu răng của bạch hổ, thành tựu thần thú chính thức cũng không phải vấn đề.
Bạch hổ chủ sát, chính là thiên sát chi chủ, lực chiến đấu của nó sàn sàn với long tộc, nếu ai thu được nó làm tọa kỵ, ngược lại là tam sinh hữu hạnh ah!
Nhưng mà Lăng Tiếu có chút lòng tham không đáy, hắn có ba thần thú đi theo rồi, còn quan tâm tới thần thú khác cũng đúng là quá tự cao!
Đám người Lăng Phi vẫn chờ đợi, cũng không có tiến đến khuyên can Lăng Tiếu.
Hắn biết rõ Lăng Tiếu có chừng mực, hơn nữa đối phó một Thần Vương cao giai, đối với Lăng Tiếu mà nói là tiện tay!
Chớp mắt đã qua hai canh giờ.
Đinh Cô Độc lúc này chiến ý dâng cao, từng đạo lực lượng thuộc tính trùng thiên, lệ khí bay lên cao.
Đây là hổ sát chi khí, mang theo lực lượng đặc thù áp chế đối thủ, đồng thời cũng có thể tăng sát lục và chiến ý cho bản thân.
- Khôi phục?
Lăng Tiếu đạm mạc địa nhìn Đinh Cô Độc hỏi.
Đinh Cô Độc cầm tam xoa kích chỉ vào Lăng Tiếu.
- Khôi phục, ta và ngươi chiến một trận.
- Thực lực của ta trên ngươi, chiến đấu quá vô vị!
Lăng Tiếu nói một tiếng, thân pháp chuyển động.
Ah ah!
Tên này bị kiếm khí của Đào Phục Lưu cắt thành vô số khối, kêu thảm không ngớt, máu chảy đầm đìa chết đi.
Về phần Lăng Tiếu lúc này không ngừng giơ hai tay lên, ngăn cản kiếm khí đánh tới.
Uy lực bán thần khí đúng là không nhỏ, hai tay của hắn đầy vết kiếm ngấn.
- Cái gì!
Đào Phục Lưu nhìn Lăng Tiếu dùng thân thể ngăn cản một kích tuyệt cường của hắn, hắn sợ hãi cả kinh!
Hắn biết rõ đại thế đã mất, nếu lưu lại không thể làm gì Lăng Tiếu, huống chi còn có một Đinh Cô Độc, đành phải lui lại!
Nhưng mà Lăng Tiếu không cho hắn trốn đi.
- Đường đường Thiên Thần Vương không chiến mà trốn, ngươi đúng là quá đủ mất mặt.
Lăng Tiếu chế nhạo nói một tiếng, thân hình như gió đuổi theo Đào Phục Lưu, hàng long chưởng lăng không cường thế đánh ra ngoài.
Chỉ thấy kim long xuất thế trên không trung tàn sát chung quanh.
Lăng Tiếu toàn lực khai chiến nhất định không dưới bán Thủy Thần, mỗi một chưởng đều mang theo đại thế đánh nát hư không.
Đào Phục Lưu đánh hắn bay ra xa.
Nếu không phải hắn mặc thần giáp, mỗi một chưởng đều muốn mạng của hắn.
- Đáng chết, tiểu súc sanh này không ngờ cấu kết cường viện này, thật sự là thất sách a.
Đào Phục Lưu thầm mắng trong lòng, mang theo thương thế lao đi với tốc độ nhanh nhất..
Đáng tiếc tốc độ của hắn trước mặt Lăng Tiếu hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Lăng Tiếu vận dụng hàng long chưởng đánh tới, chưởng ý đang có xu thế hoàn mỹ, đánh Đào Phục Lưu không biết ra làm sao.
Đào Phục Lưu biết rõ trốn không được thì phản kích, thế nhưng mà không cách nào tỏa định mục tiêu, tốc độ của đối phương quá nhanh.
Hắn chỉ có thể đánh cận thân với Lăng Tiếu, nhưng làm thế thì sẽ bị đánh nát như tương.
Thủ lâu sẽ thua, đối mặt Lăng Tiếu công kích mạnh mẽ như vậy, Đào Phục Lưu cũng không cịu đựng nổi, bị Lăng Tiếu đánh ra sơ hở.
Lăng Tiếu bắt lấy lúc Đào Phục Lưu không kịp trở tay, thân thể tới sát Đào Phục Lưu, song chưởng nện vào ngực của Đào Phục Lưu.
Đào Phục Lưu bay đi giống như quả đạn pháo, máu tươi phun ra không ngớt!
Lăng Tiếu như ảnh tùy hình, hai chân lăng không đạp xuống giẫm Đào Phục Lưu bay xuống đất.
Trên người Đào Phục Lưu bị giẫm gãy nhiều khối xương, bộ thần giáp cũng bị giẫm lõm một lỗ.
Hắn rơi vào một ngọn núi hoang, trực tiếp núi hoang bị nện thành đá vụn, mảnh đá bắn ra tung tóe.
Lăng Tiếu đuổi theo công kích, chân của hắn đạp lên ngực của Đào Phục Lưu.
- Tha... Tha mạng!
Đào Phục Lưu lúc này dùng ánh mắt cầu khẩn nói với Lăng Tiếu.
Hắn bây giờ sợ sệt, Lăng Tiếu này chỉ mới là Thiên Thần Vương ah, chỉ sợ top một trăm cũng không phải đối thủ của hắn, tay không tấc sắt đã đánh hắn như vậy, thật sự khiến hắn tâm phục khẩu phục!
- Tha ngươi, bài danh của ngươi không thể lấy, huống chi Thiên Thần Vương có tồn tại như ngươi ta cũng cảm thấy mất thể diện!
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một tiếng, dưới chân dùng lực đạp xuống.
Ngực của Đào Phục Lưu lõm xuống, máu tươi phun ra ngoài.
Sau đó Lăng Tiếu bắn ra một đạo tử sát chi khí vào trong người Đào Phục Lưu, hủ thực sinh cơ của hắn.
Một gã Thiên Thần Vương bài danh hơn bốn trăm bị Lăng Tiếu tiêu diệt!
Thời điểm Lăng Tiếu mới thu đồ vật của Đào Phục Lưu thì trên bầu trời có dị biến sinh ra, một đạo thần quang chiếu lên người Lăng Tiếu.
Đây chính là nghiệm chứng thần quang Thiên Thần Vương!
Vào lúc này Lăng Tiếu hai làn trải qua nghiệm chứng thần quang Thiên Thần Vương.
Sau khi thần quang chiếu xạ trên người của hắn liền biến mất, mà trên không trung sinh ra tư liệu của hắn, bài danh của hắn từ chín trăm năm mươi bảy nhảy lên bốn trăm tám mươi tám.
Tin tức này nhanh chóng bị người Thiên Long địa vực biết rõ.
Lăng Tiếu cầm lệnh bài Thiên Thần Vương ra thì thấy con số đã thay đổi.
Lăng Tiếu vừa mới cảm giác ứng được nghiệm chứng thần quang mênh mông, trong đó mang theo lực lượng không hiểu, dường như có người thao túng nó, làm hắn không rõ, nắm không ra.
Sau đó ba tên Thần Vương vây công Đinh Cô Độc cũng bị hắn đánh chết.
Toàn thân Đinh Cô Độc nhuốm máu, giống như sát thần hàng lâm, trên gương mặt mang theo thần sắc không cam lòng nhìn qua.
- Ta muốn chiến với ngươi.
Đinh Cô Độc cầm tam xoa kích chỉa thẳng vào Lăng Tiếu.
Tuy nói hắn chọn chiến Đào Phục Lưu mục đích là báo thù phục hận, nhưng cũng muốn đoạt vị trí của Đào Phục Lưu.
Trong mắt của hắn Đào Phục Lưu bại trong tay hắn là khẳng định, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì, khiến Lăng Tiếu chiếm tiện nghi.
Đinh Cô Độc biết rõ Lăng Tiếu lợi hại, người ta có thể trong tranh giành Thiên Thần Vương đoạt khôi thủ cũng chứng minh hắn cường đại.
Thế nhưng mà hắn cũng là người cao ngạo, cả đời truy cầu không nhiều lắm, trừ báo thì ra, hắn muốn vang danh Thiên Vực, đứng ở đỉnh phong võ đạo!
Hắn ủng không có tâm sợ hãi, sớm xem sinh tử rất nhạt!
Cho nên hắn không ngại bây giờ khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn cảm thấy mình không thua ai cả.
Lăng Tiếu híp mắt nhìn Đinh Cô Độc thản nhiên nói:
- Muốn chiến với ta cũng được, lập tức khôi phục thần lực, ta sẽ cho ngươi cơ hội.
Thế giới này không thiếu thiên tài cao ngạo, hơn nữa còn là cùng giai ít có đối thủ, nhưng mà nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lăng Tiếu gần đây không có cảm thấy mình là cùng giai vô địch thủ, nhưng nhưng mà hắn có chỗ dựa chính là ý chí cực kỳ cường đại.
Dù thực lực của Đinh Cô Độc không tệ, nhưng không đủ nhìn.
Đinh Cô Độc phục tạp nhìn qua Lăng Tiếu, trong tay cầm thần đan ăn vào.
Thập giai cao giai thiên hổ cũng quay về bên cạnh hắn.
Thiên hổ là thánh thú thập giai vô hạn tiếp cận thần thú, lực chiến đấu không tầm thường, vừa mới bị đám thánh thú vây công, còn giết ba con, đứng ở thế bát bại. Mắt hổ của nó nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu phát tán vương uy không thể xâm phạm.
Lăng Tiếu khoanh tay nhìn qua thiên hổ này, trong nội tâm hân thưởng nó, nếu nó có thể thu răng của bạch hổ, thành tựu thần thú chính thức cũng không phải vấn đề.
Bạch hổ chủ sát, chính là thiên sát chi chủ, lực chiến đấu của nó sàn sàn với long tộc, nếu ai thu được nó làm tọa kỵ, ngược lại là tam sinh hữu hạnh ah!
Nhưng mà Lăng Tiếu có chút lòng tham không đáy, hắn có ba thần thú đi theo rồi, còn quan tâm tới thần thú khác cũng đúng là quá tự cao!
Đám người Lăng Phi vẫn chờ đợi, cũng không có tiến đến khuyên can Lăng Tiếu.
Hắn biết rõ Lăng Tiếu có chừng mực, hơn nữa đối phó một Thần Vương cao giai, đối với Lăng Tiếu mà nói là tiện tay!
Chớp mắt đã qua hai canh giờ.
Đinh Cô Độc lúc này chiến ý dâng cao, từng đạo lực lượng thuộc tính trùng thiên, lệ khí bay lên cao.
Đây là hổ sát chi khí, mang theo lực lượng đặc thù áp chế đối thủ, đồng thời cũng có thể tăng sát lục và chiến ý cho bản thân.
- Khôi phục?
Lăng Tiếu đạm mạc địa nhìn Đinh Cô Độc hỏi.
Đinh Cô Độc cầm tam xoa kích chỉ vào Lăng Tiếu.
- Khôi phục, ta và ngươi chiến một trận.
- Thực lực của ta trên ngươi, chiến đấu quá vô vị!
Lăng Tiếu nói một tiếng, thân pháp chuyển động.
/2767
|