Mà người kia từ thực lực thần vương đỉnh tiến lên thủy thần đê giai, trở thành một thành viên quan trọng trong Kim tộc.
Đây là chuyện vượt ngoài dự liệu của Lăng Tiếu, nhưng cũng xem như là chuyện tốt.
Lăng Tiếu vì chuyện của Lăng Vệ mà tâm tình thập phần trầm trọng, hắn quay về nơi ở của mình, nội tâm không cách nào bình tĩnh.
Bất kỳ một chí tôn thủy thần nào cũng có được tuổi thọ vô cùng vô tận, mà Lăng Vệ là một trong những thủy lão cường đại của Kim tộc, bởi vì hắn mà chiến vong, bất kể thế nào hắn cũng phải báo mối thù này.
Lăng Tiếu lưu lại trong tộc hai ngày, vốn định chờ Bại Gia Tử cùng Chu Tước đi ra tìm hắn, nhưng không thấy động tĩnh, vì vậy hắn quay về ngoại môn, cùng người thân đoàn tụ nghỉ ngơi, chờ thêm thời gian mới tính tiếp.
Những năm gần đây hắn chạy ngược chạy xuôi, không có thời gian bồi cạnh người nhà, trong lòng thật sự áy náy.
Ở trên đỉnh núi của hắn có mở một đại đình viện cho người nhà ở lại, bên trong trang nhã, kỳ hoa dị thảo, mỹ nhân lượn lờ, tiếng đàn du dương, vô cùng hài hòa xinh đẹp.
Thanh âm tiếng cười đùa khúc khích vang lên, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư tâm.
Lăng Tiếu vừa về đến trong sân viện, tâm tình hòa hoãn hơn thật nhiều.
Nhìn thấy những mỹ nhân oanh oanh yến yến, trong lòng Lăng Tiếu vô cùng tự hào, có thể khiến cho các nàng luôn đi theo hắn quả nhiên là phúc khí mà hắn đã tu luyện ba đời.
Lăng Tiếu về đến làm nhóm nữ nhân càng thêm vui vẻ.
Bình thường các nàng ngoại trừ tu luyện chỉ sống chung một chỗ trò chuyện cho qua thời gian, cuộc sống như vậy cảm giác như khuyết thiếu chút gì đó.
Hiện tại các nàng đều biết chính là khuyết thiếu nam nhân trong lòng mình yêu nhất. Có hắn ở đây, cuộc sống càng thêm phong phú mỹ mãn.
Lăng Tiếu trải qua một tháng sinh hoạt mơ mơ màng màng.
Cuộc sống như vậy thật sự làm người hâm mộ đến chết.
…
Trong sân viện, thanh âm tiếng đàn vừa dừng lại, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
- Tiếng đàn của Hân nhi đã xuất thần nhập hóa, có thể thôi miên lòng người, giết địch trong vô ảnh vô hình!
Lăng Tiếu khen ngợi.
- Phu quân quá lời, muội còn kém xa lắm đâu.
Cát Bội Hân khẽ cười đáp.
- Nghe xong tiếng đàn của muội một tháng, tâm tình của ta tốt hơn nhiều, tặng cho muội một cây đàn cổ, hi vọng muội có thể cho mọi người càng nhiều niềm vui!
Lăng Tiếu đưa một cây đàn cổ cho Cát Bội Hân.
Đây là một cây đàn bán cổ thần khí mà Lăng Tiếu chém giết một đỉnh thần vương tại Phong Thần đàn sau đó lấy được.
Cát Bội Hân nhẹ vuốt dây đàn, tươi cười nói:
- Đa tạ phu quân!
Dao Thanh Mẫn mang theo vẻ làm nũng nói:
- Phu quân thật thiên vị ah!
Ngọc Liệt Diễm liền nói:
- Phu quân sẽ không bất công, huynh ấy khẳng định đã chuẩn bị xong lễ vật cho chúng ta, nhưng có phần của muội hay không thì không biết.
Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương luôn luôn khiêu khích với Băng Nhược Thủy cùng Dao Thanh Mẫn không ngừng, giống như trời sinh đã đối đầu, nếu không phải Lăng Tiếu trở về các nàng cũng không ngồi chung một chỗ.
Dao Thanh Mẫn khiêu khích trừng mắt nhìn Ngọc Liệt Diễm, sau đó ôm cánh tay Lăng Tiếu lắc nhẹ nói:
- Phu quân hãy xem, nàng luôn khi dễ muội, huynh có giúp muội hay không!
Lăng Tiếu còn chưa nói chuyện, Phượng Tiêm Vận đã nói:
- Mọi người bớt tranh cãi, phu quân có khi nào bạc đãi qua các muội đây!
Lăng Tiếu cười nói:
- Vận nhi nói đúng, các nàng đều là tâm can của ta, dù bạc đãi chính mình cũng sẽ không bạc đãi các nàng đâu!
- Miệng của phu quân vẫn luôn ngọt như vậy, thưởng cho huynh một quả trái cây đây!
La Mỹ Anh cười khúc khích đứt một thánh quả cho Lăng Tiếu.
Ngay sau đó từng thanh âm tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.
Lăng Tiếu rất hài lòng cuộc sống hiện tại, nhưng có một điều làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối chính là Vân Mộng Kỳ vẫn không thể dung nhập vào trong tập thể.
Nàng đứng trên đỉnh núi, như Quảng Hàn tiên tử, cô độc phiêu nhiên.
Lăng Tiếu đi tới bên người nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng ôn nhu hỏi:
- Mộng Kỳ, đang suy nghĩ gì đấy?
Vân Mộng Kỳ dựa vào lòng hắn, như thật hưởng thụ loại cảm giác này, nhẹ giọng nói:
- Muội nhớ sư phụ bọn họ!
Hiện giờ Vân Mộng Kỳ đã đạt tới thần vương trung giai đỉnh, thần thể thủy hệ nên tiến giai cực nhanh là điều nằm trong dự liệu.
Vị sư phụ mà nàng nhắc đến chính là vị sư phụ trong Liên Hoa giáo ở Thiên Huyền địa vực.
Lăng Tiếu khẽ thở dài:
- Mấy năm nay ủy khuất cho muội.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Ít nhất cũng chờ khi nào muội đạt tới thần vương cao giai rồi trở về, bằng không sư phụ cùng sư tỷ của muội sẽ trách móc ta!
- Yên tâm đi, muội sẽ không cáo trạng, chỉ cảm thấy…cảm thấy ở nơi đây không có chuyện gì để làm, có chút chán nản thôi!
Vân Mộng Kỳ nói.
Nếu Lăng Tiếu mỗi lần rời đi là mấy chục năm, còn không bằng để nàng quay về Liên Hoa giáo, dù sao ở nơi đó nàng càng thêm tự tại.
- Nếu là như vậy ta phái người hộ tống muội quay về Liên Hoa giáo một thời gian, có lẽ ở lại bên kia cũng ích lợi cho việc muội tu luyện, huống hồ với thực lực bây giờ của ta muốn đến Thiên Huyền địa vực tìm muội cũng không phải việc khó.
Lăng Tiếu thoáng chút do dự, cuối cùng làm ra quyết định.
Tuy hắn thật yêu Vân Mộng Kỳ nhưng hắn luôn tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Tuy Vân Mộng Kỳ là nữ nhân mà Lăng Tiếu yêu nhất, vốn muốn kề cận với nàng, nhưng sự tình không thể lưỡng toàn.
Vì lão tổ tông, Lăng Tiếu không thể không đồng ý quyết định của Vân Mộng Kỳ.
- Có phải huynh đang ước gì muội rời đi huynh? Để cho huynh ở lại đây tiếp tục phong lưu khoái hoạt?
Vân Mộng Kỳ nghe được Lăng Tiếu đáp ứng, trong lòng ngược lại có chút không vui.
Lăng Tiếu vuốt mũi nàng, nói:
- Muội nghĩ gì thế, muội cũng biết ta cần đi tìm Thủy Nguyên Thạch, còn phải quay về Huyền Linh đại lục cứu lão tổ tông, bằng không sẽ không còn kịp, ta sẽ thành tội nhân trong tộc, cho nên chúng ta chia lìa thời gian ngắn ngủi chỉ là vì ngày sau thôi.
Ngừng một chút hắn lại nói:
- Trước kia vì không biết muội ở đâu, cho nên dù phải đi khắp thiên sơn vạn thủy cũng phải tìm được muội, ở chung với muội, hiện tại ta biết muội ở nơi nào, với thực lực của ta muốn đi tìm muội còn không dễ dàng sao?
Vân Mộng Kỳ hiểu được nỗi khổ của Lăng Tiếu, cảm động hôn hắn.
Vân Mộng Kỳ cũng không có ý định lập tức rời đi, nàng muốn chờ đợi khi nào Lăng Tiếu cần đi xa hoặc bế quan thời gian dài nàng mới khởi hành.
Bởi vì lần này trở về nàng muốn đến một tuyệt địa trong Thiên Huyền địa vực.
Tuyệt Hàn tử địa, nằm ở tận sâu phía bắc Thiên Huyền địa vực, là một nơi cực kỳ rét lạnh, đóng băng trăm vạn dặm, không có một ngọn cỏ, nghe đồn từng có hai loại thánh thú thái cổ băng thủy ẩn hiện.
Tuyệt Hàn tử địa còn là một trong tám cấm địa lớn của nhân loại, không ai dám dễ dàng đến gần nơi đó.
Sở dĩ Vân Mộng Kỳ muốn vào nơi đó là vì muốn tìm kiếm cơ duyên của mình, nàng phải nhanh chóng tiến giai, sớm một ngày đủ khả năng giúp đỡ được Lăng Tiếu.
Đây là chuyện vượt ngoài dự liệu của Lăng Tiếu, nhưng cũng xem như là chuyện tốt.
Lăng Tiếu vì chuyện của Lăng Vệ mà tâm tình thập phần trầm trọng, hắn quay về nơi ở của mình, nội tâm không cách nào bình tĩnh.
Bất kỳ một chí tôn thủy thần nào cũng có được tuổi thọ vô cùng vô tận, mà Lăng Vệ là một trong những thủy lão cường đại của Kim tộc, bởi vì hắn mà chiến vong, bất kể thế nào hắn cũng phải báo mối thù này.
Lăng Tiếu lưu lại trong tộc hai ngày, vốn định chờ Bại Gia Tử cùng Chu Tước đi ra tìm hắn, nhưng không thấy động tĩnh, vì vậy hắn quay về ngoại môn, cùng người thân đoàn tụ nghỉ ngơi, chờ thêm thời gian mới tính tiếp.
Những năm gần đây hắn chạy ngược chạy xuôi, không có thời gian bồi cạnh người nhà, trong lòng thật sự áy náy.
Ở trên đỉnh núi của hắn có mở một đại đình viện cho người nhà ở lại, bên trong trang nhã, kỳ hoa dị thảo, mỹ nhân lượn lờ, tiếng đàn du dương, vô cùng hài hòa xinh đẹp.
Thanh âm tiếng cười đùa khúc khích vang lên, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư tâm.
Lăng Tiếu vừa về đến trong sân viện, tâm tình hòa hoãn hơn thật nhiều.
Nhìn thấy những mỹ nhân oanh oanh yến yến, trong lòng Lăng Tiếu vô cùng tự hào, có thể khiến cho các nàng luôn đi theo hắn quả nhiên là phúc khí mà hắn đã tu luyện ba đời.
Lăng Tiếu về đến làm nhóm nữ nhân càng thêm vui vẻ.
Bình thường các nàng ngoại trừ tu luyện chỉ sống chung một chỗ trò chuyện cho qua thời gian, cuộc sống như vậy cảm giác như khuyết thiếu chút gì đó.
Hiện tại các nàng đều biết chính là khuyết thiếu nam nhân trong lòng mình yêu nhất. Có hắn ở đây, cuộc sống càng thêm phong phú mỹ mãn.
Lăng Tiếu trải qua một tháng sinh hoạt mơ mơ màng màng.
Cuộc sống như vậy thật sự làm người hâm mộ đến chết.
…
Trong sân viện, thanh âm tiếng đàn vừa dừng lại, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
- Tiếng đàn của Hân nhi đã xuất thần nhập hóa, có thể thôi miên lòng người, giết địch trong vô ảnh vô hình!
Lăng Tiếu khen ngợi.
- Phu quân quá lời, muội còn kém xa lắm đâu.
Cát Bội Hân khẽ cười đáp.
- Nghe xong tiếng đàn của muội một tháng, tâm tình của ta tốt hơn nhiều, tặng cho muội một cây đàn cổ, hi vọng muội có thể cho mọi người càng nhiều niềm vui!
Lăng Tiếu đưa một cây đàn cổ cho Cát Bội Hân.
Đây là một cây đàn bán cổ thần khí mà Lăng Tiếu chém giết một đỉnh thần vương tại Phong Thần đàn sau đó lấy được.
Cát Bội Hân nhẹ vuốt dây đàn, tươi cười nói:
- Đa tạ phu quân!
Dao Thanh Mẫn mang theo vẻ làm nũng nói:
- Phu quân thật thiên vị ah!
Ngọc Liệt Diễm liền nói:
- Phu quân sẽ không bất công, huynh ấy khẳng định đã chuẩn bị xong lễ vật cho chúng ta, nhưng có phần của muội hay không thì không biết.
Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương luôn luôn khiêu khích với Băng Nhược Thủy cùng Dao Thanh Mẫn không ngừng, giống như trời sinh đã đối đầu, nếu không phải Lăng Tiếu trở về các nàng cũng không ngồi chung một chỗ.
Dao Thanh Mẫn khiêu khích trừng mắt nhìn Ngọc Liệt Diễm, sau đó ôm cánh tay Lăng Tiếu lắc nhẹ nói:
- Phu quân hãy xem, nàng luôn khi dễ muội, huynh có giúp muội hay không!
Lăng Tiếu còn chưa nói chuyện, Phượng Tiêm Vận đã nói:
- Mọi người bớt tranh cãi, phu quân có khi nào bạc đãi qua các muội đây!
Lăng Tiếu cười nói:
- Vận nhi nói đúng, các nàng đều là tâm can của ta, dù bạc đãi chính mình cũng sẽ không bạc đãi các nàng đâu!
- Miệng của phu quân vẫn luôn ngọt như vậy, thưởng cho huynh một quả trái cây đây!
La Mỹ Anh cười khúc khích đứt một thánh quả cho Lăng Tiếu.
Ngay sau đó từng thanh âm tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.
Lăng Tiếu rất hài lòng cuộc sống hiện tại, nhưng có một điều làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối chính là Vân Mộng Kỳ vẫn không thể dung nhập vào trong tập thể.
Nàng đứng trên đỉnh núi, như Quảng Hàn tiên tử, cô độc phiêu nhiên.
Lăng Tiếu đi tới bên người nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng ôn nhu hỏi:
- Mộng Kỳ, đang suy nghĩ gì đấy?
Vân Mộng Kỳ dựa vào lòng hắn, như thật hưởng thụ loại cảm giác này, nhẹ giọng nói:
- Muội nhớ sư phụ bọn họ!
Hiện giờ Vân Mộng Kỳ đã đạt tới thần vương trung giai đỉnh, thần thể thủy hệ nên tiến giai cực nhanh là điều nằm trong dự liệu.
Vị sư phụ mà nàng nhắc đến chính là vị sư phụ trong Liên Hoa giáo ở Thiên Huyền địa vực.
Lăng Tiếu khẽ thở dài:
- Mấy năm nay ủy khuất cho muội.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Ít nhất cũng chờ khi nào muội đạt tới thần vương cao giai rồi trở về, bằng không sư phụ cùng sư tỷ của muội sẽ trách móc ta!
- Yên tâm đi, muội sẽ không cáo trạng, chỉ cảm thấy…cảm thấy ở nơi đây không có chuyện gì để làm, có chút chán nản thôi!
Vân Mộng Kỳ nói.
Nếu Lăng Tiếu mỗi lần rời đi là mấy chục năm, còn không bằng để nàng quay về Liên Hoa giáo, dù sao ở nơi đó nàng càng thêm tự tại.
- Nếu là như vậy ta phái người hộ tống muội quay về Liên Hoa giáo một thời gian, có lẽ ở lại bên kia cũng ích lợi cho việc muội tu luyện, huống hồ với thực lực bây giờ của ta muốn đến Thiên Huyền địa vực tìm muội cũng không phải việc khó.
Lăng Tiếu thoáng chút do dự, cuối cùng làm ra quyết định.
Tuy hắn thật yêu Vân Mộng Kỳ nhưng hắn luôn tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Tuy Vân Mộng Kỳ là nữ nhân mà Lăng Tiếu yêu nhất, vốn muốn kề cận với nàng, nhưng sự tình không thể lưỡng toàn.
Vì lão tổ tông, Lăng Tiếu không thể không đồng ý quyết định của Vân Mộng Kỳ.
- Có phải huynh đang ước gì muội rời đi huynh? Để cho huynh ở lại đây tiếp tục phong lưu khoái hoạt?
Vân Mộng Kỳ nghe được Lăng Tiếu đáp ứng, trong lòng ngược lại có chút không vui.
Lăng Tiếu vuốt mũi nàng, nói:
- Muội nghĩ gì thế, muội cũng biết ta cần đi tìm Thủy Nguyên Thạch, còn phải quay về Huyền Linh đại lục cứu lão tổ tông, bằng không sẽ không còn kịp, ta sẽ thành tội nhân trong tộc, cho nên chúng ta chia lìa thời gian ngắn ngủi chỉ là vì ngày sau thôi.
Ngừng một chút hắn lại nói:
- Trước kia vì không biết muội ở đâu, cho nên dù phải đi khắp thiên sơn vạn thủy cũng phải tìm được muội, ở chung với muội, hiện tại ta biết muội ở nơi nào, với thực lực của ta muốn đi tìm muội còn không dễ dàng sao?
Vân Mộng Kỳ hiểu được nỗi khổ của Lăng Tiếu, cảm động hôn hắn.
Vân Mộng Kỳ cũng không có ý định lập tức rời đi, nàng muốn chờ đợi khi nào Lăng Tiếu cần đi xa hoặc bế quan thời gian dài nàng mới khởi hành.
Bởi vì lần này trở về nàng muốn đến một tuyệt địa trong Thiên Huyền địa vực.
Tuyệt Hàn tử địa, nằm ở tận sâu phía bắc Thiên Huyền địa vực, là một nơi cực kỳ rét lạnh, đóng băng trăm vạn dặm, không có một ngọn cỏ, nghe đồn từng có hai loại thánh thú thái cổ băng thủy ẩn hiện.
Tuyệt Hàn tử địa còn là một trong tám cấm địa lớn của nhân loại, không ai dám dễ dàng đến gần nơi đó.
Sở dĩ Vân Mộng Kỳ muốn vào nơi đó là vì muốn tìm kiếm cơ duyên của mình, nàng phải nhanh chóng tiến giai, sớm một ngày đủ khả năng giúp đỡ được Lăng Tiếu.
/2767
|