Bởi vì chút lực lượng cuối cùng hấp thu đều bị hắn áp súc, bằng không hắn ít nhất cũng có thể mượn nhờ những lực lượng kia đạt đến tình trạng Bán Thủy Thần viên mãn rồi!
Võ Bất Phàm rốt cục mở mắt, hai cổ Hỗn Độn chi khí bắn về phía Lăng Tiếu.
Chỉ là hai đạo đồng tử này rõ ràng đã vượt qua khỏi phạm vi lực lượng Thần Vương, đã đạt đến trình độ công kích của Bán Thủy Thần rồi!
Chiến thể thiên sinh quả thật không bình thường, thật sự không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá được
Bang bang!
Hai đạo lực lượng trùng kích đến trước Lăng Tiếu, bị hộ thể thần quang của Lăng Tiếu sinh sinh ngăn cản lại, căn bản không làm hắn bị thương chút nào cả.
Dù sao thực lực Lăng Tiếu hơn xa Võ Bất Phàm, chỉ dựa vào chút lực lượng này há có thể làm hắn bị thương được.
- Ha ha, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Vũ huynh quả nhiên là thật đáng mừng ah!
Lăng Tiếu cười sang sảng với Võ Bất Phàm.
Nhớ đến ngày đó hắn cùng Võ Bất Phàm đại chiến bảy ngày bảy đêm, cuối cùng mới dựa vào chênh lệch một chiêu miễn cưỡng đánh bại hắn, chuyện tới giờ đối với hắn vẫn cực kỳ mới mẻ.
Trên mặt Võ Bất Phàm lộ ra dáng cười thân thiết nói:
- Cái này đã chứng minh Võ Bất Phàm ta có duyên với Lăng huynh ngươi, lúc trước lần thất bại kia đến giờ ta vẫn không thể quên, vốn muốn thử xem lực lượng hiện giờ có thể đánh một trận với ngươi hay không, hôm nay xem ra, Lăng huynh lại đi trước ta một bược thật sự khiến người bội phục!
Võ Bất Phàm trời sinh đã có một cổ lực tương tác, mang đến cho người cảm giác như cậu trai hàng xóm, mỗi câu mỗi chữ đều có thể khiến người sinh ra hảo cảm.
- Ha ha, ta cũng chỉ may mắn thôi, Vũ huynh ngươi trời sinh Hỗn Độn Thần Thể, tốc độ tiến giai không ai bằng, ngày nay lại đạt được đại cơ duyên, chắc hẳn không lâu sau liền có thể vượt ta rồi!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Lăng Tiếu không khỏi suy nghĩ, nếu hắn và thần thú, thánh thú của hắn không phân phệ những Hỗn Độn lực kia, như vậy nếu để Võ Bất Phàm hấp thu toàn bộ, vậy hắn sẽ đạt đến loại cảnh giới nào đây?
Đây đúng là một vấn đề khiến người không thể không suy nghĩ.
- Nói thật ra tất cả còn phải đa tạ Lăng huynh ban tặng, bằng không Bất Phàm chắc chắn phải yên giấc ngàn thu, không biết năm nào tháng nào mới có thể tỉnh lại rồi, Bất Phàm xin tạ ơn Lăng huynh!
Võ Bất Phàm nói một tiếng, liền khom người hành lễ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mang theo vẻ khó hiểu nói:
- Vũ huynh nói vậy là có ý gì?
Hắn rõ ràng hấp thu Hỗn Độn lực lượng ở đây, Võ Bất Phàm nên hận hắn mới đúng a, sao lại tạ hắn?
Võ Bất Phàm khẽ thở dài:
- Lúc trước sau khi ngộ nhập nơi này, ta liền mất đi ý thức, không rõ ràng mọi chuyện xảy ra, về phần sau khi Lăng huynh xâm nhập nơi đây, phá hủy một ít cấu tạo và lực lượng ở đây, mới khiến ta khôi phục được một tia thanh minh, có thể lần nữa đạt được tân sinh, hơn nữa đạt tới cảnh giới bực này!
Cho nên, Lăng huynh phải nhận cái lễ này của Bất Phàm, ngày sau nếu có cơ hội, Bất Phàm sẽ trả ân tình này cho Lăng huynh!
- Ách, cái này dễ nói, dễ nói!
Lăng Tiếu lập tức có chút xấu hổ cười nói, trong lòng của hắn thầm nghĩ:
- Cũng may lúc trước không phá kén, bằng không có lỗi rồi!
- Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau, không gian này đã không còn bất kỳ giá trị nào nữa!
Võ Bất Phàm đề nghị nói.
Lăng Tiếu và Võ Bất Phàm chạy ra khỏi mảnh không gian này.
Đầu sơn mạch này cũng theo lúc trước Lăng Tiếu liên tục bị phá huỷ đại trận, mà hoàn toàn lõm xuống, không gian này cũng bị lấp đầy.
Dù sao nơi này đã không có sáng tạo chi vật, cũng không có Hỗn Độn chi khí, ngày sau cho dù có người tới cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào cả, không bằng phá hủy đi.
Trên đỉnh một sơn lĩnh, hai người trẻ tuổi. đón gió mà đứng!
Một người thoạt nhìn anh tuấn bất phàm, khí Võ hiên ngang, vẻ mặt hưng phấn; tên còn lại tướng mạo thường thường, nhưng lại lộ ra một cổ cảm giác thân thiết khiến người thân cận.
- Lúc đầu chỉ nghe nói ngươi đã đi Thiên Vực, không nghĩ quả nhiên là thế, xem ra trong Thiên Vực cũng đã lưu truyền chiến tích uy Võ của Lăng huynh ngươi rồi.
Võ Bất Phàm cười nhạt nói.
Hắn cùng với Lăng Tiếu chỉ mới gặp mặt mấy lần, nhưng hai người đều có một loại cảm giác hiểu rõ đối phương, hắn biết Lăng Tiếu tuyệt đối không phải là loại người nguyện tịch mịch, trong Thiên Vực khẳng định sớm vang lên uy danh Lăng Tiếu!
- Võ huynh chê cười, nếu như ngươi sớm đến Thiên Vực, chỉ sợ ngươi cũng đã dương danh Thiên Vực rồi!
Lăng Tiếu đáp, tiếp theo hắn còn nói:
- Võ huynh tình huống Huyền Linh đại lục hiện giờ ngươi cũng cảm ứng được rồi, căn bản không thích hợp ngươi tu luyện nữa, ngươi có tính toán gì không?
Võ Bất Phàm trầm ngâm một chút nói:
- Có thể có tính toán gì nữa, nếu muốn lại tiến một bước, chỉ có thể giống Lăng huynh tiến đến Thiên Vực thôi, ta cũng sớm muốn xem thử Thiên Vực đến cùng có bao nhiêu cường giả tụ tập rồi!
- Ha ha, Thiên Vực chỉ sợ cũng rất nhanh không chứa nổi đầu Giao Long như ngươi rồi, chỉ có Ngoại Vực mới là chiến trường chính thức của ngươi!
Lăng Tiếu cười nói.
- Ngoại Vực chiến trường?
Võ Bất Phàm lộ ra vẻ khó hiểu nói
Ngay sau đó, Lăng Tiếu lại nói các thường thức tại Thiên Vực cùng với Ngoại Vực cho Võ Bất Phàm nghe.
Võ Bất Phàm nghe đến nhiệt huyết sôi trào, sau lưng cũng hiện lên Tứ đại thần thú hư ảnh, cả người giống như từ một thanh niên bình thường hóa thành Đế Hoàng bễ nghễ tứ phương vậy, lộ ra vô cùng tôn quý!
Ngay cả Lăng Tiếu cũng cảm nhận được chiến ý lăng tiêu của Võ Bất Phàm, Võ Bất Phàm hấp thu Hỗn Độn chi khí, quả thật đã thức tỉnh tất cả thiên phú, con đường tương lai sẽ càng thêm rộng mở đối với hắn.
- Xem ra ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng rồi!
Võ Bất Phàm nhịn không được khẽ thở dài.
- Võ huynh khiêm tốn rồi, đợi sau khi ngươi đến Thiên Vực, ngươi sẽ rất nhanh thích ứng được, dùng thực lực của ngươi, ở trong Thiên Vực cũng thuộc về đỉnh tiêm rồi, đợi đến khi ngươi lại tiến một bước, chỉ sợ rằng sẽ vô địch khắp thiên hạ!
Lăng Tiếu nói.
- Ha ha, trước khi ta vô địch khắp thiên hạ, Lăng huynh ngươi chỉ sợ cũng đã hùng bá Ngoại Vực rồi!
Võ Bất Phàm cười nhạt nói.
Hai tuấn kiệt trẻ tuổi cung kính kiêng kị lẫn nhau, đều là ý chân thành phát ra từ nội tâm!
- Đúng rồi, nếu Lăng huynh đã ở Thiên Vực lạc địa sinh căn, sao lại quay về Huyền Linh đại lục? Chẳng lẽ là nhớ tình bạn cũ sao?
Võ Bất Phàm hỏi.
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu, hết sức trịnh trọng nói:
- Ta quay lại đây, thật ra là có một đại sự muốn làm.
Dừng chút hắn còn nói:
- Võ huynh, không biết ngươi ngày sau lực lượng đạt tới đỉnh phong, có nghĩ tới sẽ nhớ mọi thứ ở đây, có nghĩ tới muốn Linh Võ Các các ngươi một mực tồn tại không?
Võ Bất Phàm có chút không rõ ý của Lăng Tiếu
Hắn nghĩ nghĩ mới nói:
- Người không phải cây cỏ, há có thể vô tình, ta từ nhỏ lớn lên ở Võ Các, chỗ đó chính là nhà của ta, mặc kệ ta cường đại cỡ nào, Võ Các ở trong lòng ta vĩnh viễn là nơi đáng để ta thủ hộ, nếu ai diệt Võ Các, Võ Bất Phàm ta tất nhiên sẽ lấy mạng bọn hắn!
Võ Bất Phàm rốt cục mở mắt, hai cổ Hỗn Độn chi khí bắn về phía Lăng Tiếu.
Chỉ là hai đạo đồng tử này rõ ràng đã vượt qua khỏi phạm vi lực lượng Thần Vương, đã đạt đến trình độ công kích của Bán Thủy Thần rồi!
Chiến thể thiên sinh quả thật không bình thường, thật sự không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá được
Bang bang!
Hai đạo lực lượng trùng kích đến trước Lăng Tiếu, bị hộ thể thần quang của Lăng Tiếu sinh sinh ngăn cản lại, căn bản không làm hắn bị thương chút nào cả.
Dù sao thực lực Lăng Tiếu hơn xa Võ Bất Phàm, chỉ dựa vào chút lực lượng này há có thể làm hắn bị thương được.
- Ha ha, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Vũ huynh quả nhiên là thật đáng mừng ah!
Lăng Tiếu cười sang sảng với Võ Bất Phàm.
Nhớ đến ngày đó hắn cùng Võ Bất Phàm đại chiến bảy ngày bảy đêm, cuối cùng mới dựa vào chênh lệch một chiêu miễn cưỡng đánh bại hắn, chuyện tới giờ đối với hắn vẫn cực kỳ mới mẻ.
Trên mặt Võ Bất Phàm lộ ra dáng cười thân thiết nói:
- Cái này đã chứng minh Võ Bất Phàm ta có duyên với Lăng huynh ngươi, lúc trước lần thất bại kia đến giờ ta vẫn không thể quên, vốn muốn thử xem lực lượng hiện giờ có thể đánh một trận với ngươi hay không, hôm nay xem ra, Lăng huynh lại đi trước ta một bược thật sự khiến người bội phục!
Võ Bất Phàm trời sinh đã có một cổ lực tương tác, mang đến cho người cảm giác như cậu trai hàng xóm, mỗi câu mỗi chữ đều có thể khiến người sinh ra hảo cảm.
- Ha ha, ta cũng chỉ may mắn thôi, Vũ huynh ngươi trời sinh Hỗn Độn Thần Thể, tốc độ tiến giai không ai bằng, ngày nay lại đạt được đại cơ duyên, chắc hẳn không lâu sau liền có thể vượt ta rồi!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Lăng Tiếu không khỏi suy nghĩ, nếu hắn và thần thú, thánh thú của hắn không phân phệ những Hỗn Độn lực kia, như vậy nếu để Võ Bất Phàm hấp thu toàn bộ, vậy hắn sẽ đạt đến loại cảnh giới nào đây?
Đây đúng là một vấn đề khiến người không thể không suy nghĩ.
- Nói thật ra tất cả còn phải đa tạ Lăng huynh ban tặng, bằng không Bất Phàm chắc chắn phải yên giấc ngàn thu, không biết năm nào tháng nào mới có thể tỉnh lại rồi, Bất Phàm xin tạ ơn Lăng huynh!
Võ Bất Phàm nói một tiếng, liền khom người hành lễ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu mang theo vẻ khó hiểu nói:
- Vũ huynh nói vậy là có ý gì?
Hắn rõ ràng hấp thu Hỗn Độn lực lượng ở đây, Võ Bất Phàm nên hận hắn mới đúng a, sao lại tạ hắn?
Võ Bất Phàm khẽ thở dài:
- Lúc trước sau khi ngộ nhập nơi này, ta liền mất đi ý thức, không rõ ràng mọi chuyện xảy ra, về phần sau khi Lăng huynh xâm nhập nơi đây, phá hủy một ít cấu tạo và lực lượng ở đây, mới khiến ta khôi phục được một tia thanh minh, có thể lần nữa đạt được tân sinh, hơn nữa đạt tới cảnh giới bực này!
Cho nên, Lăng huynh phải nhận cái lễ này của Bất Phàm, ngày sau nếu có cơ hội, Bất Phàm sẽ trả ân tình này cho Lăng huynh!
- Ách, cái này dễ nói, dễ nói!
Lăng Tiếu lập tức có chút xấu hổ cười nói, trong lòng của hắn thầm nghĩ:
- Cũng may lúc trước không phá kén, bằng không có lỗi rồi!
- Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau, không gian này đã không còn bất kỳ giá trị nào nữa!
Võ Bất Phàm đề nghị nói.
Lăng Tiếu và Võ Bất Phàm chạy ra khỏi mảnh không gian này.
Đầu sơn mạch này cũng theo lúc trước Lăng Tiếu liên tục bị phá huỷ đại trận, mà hoàn toàn lõm xuống, không gian này cũng bị lấp đầy.
Dù sao nơi này đã không có sáng tạo chi vật, cũng không có Hỗn Độn chi khí, ngày sau cho dù có người tới cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào cả, không bằng phá hủy đi.
Trên đỉnh một sơn lĩnh, hai người trẻ tuổi. đón gió mà đứng!
Một người thoạt nhìn anh tuấn bất phàm, khí Võ hiên ngang, vẻ mặt hưng phấn; tên còn lại tướng mạo thường thường, nhưng lại lộ ra một cổ cảm giác thân thiết khiến người thân cận.
- Lúc đầu chỉ nghe nói ngươi đã đi Thiên Vực, không nghĩ quả nhiên là thế, xem ra trong Thiên Vực cũng đã lưu truyền chiến tích uy Võ của Lăng huynh ngươi rồi.
Võ Bất Phàm cười nhạt nói.
Hắn cùng với Lăng Tiếu chỉ mới gặp mặt mấy lần, nhưng hai người đều có một loại cảm giác hiểu rõ đối phương, hắn biết Lăng Tiếu tuyệt đối không phải là loại người nguyện tịch mịch, trong Thiên Vực khẳng định sớm vang lên uy danh Lăng Tiếu!
- Võ huynh chê cười, nếu như ngươi sớm đến Thiên Vực, chỉ sợ ngươi cũng đã dương danh Thiên Vực rồi!
Lăng Tiếu đáp, tiếp theo hắn còn nói:
- Võ huynh tình huống Huyền Linh đại lục hiện giờ ngươi cũng cảm ứng được rồi, căn bản không thích hợp ngươi tu luyện nữa, ngươi có tính toán gì không?
Võ Bất Phàm trầm ngâm một chút nói:
- Có thể có tính toán gì nữa, nếu muốn lại tiến một bước, chỉ có thể giống Lăng huynh tiến đến Thiên Vực thôi, ta cũng sớm muốn xem thử Thiên Vực đến cùng có bao nhiêu cường giả tụ tập rồi!
- Ha ha, Thiên Vực chỉ sợ cũng rất nhanh không chứa nổi đầu Giao Long như ngươi rồi, chỉ có Ngoại Vực mới là chiến trường chính thức của ngươi!
Lăng Tiếu cười nói.
- Ngoại Vực chiến trường?
Võ Bất Phàm lộ ra vẻ khó hiểu nói
Ngay sau đó, Lăng Tiếu lại nói các thường thức tại Thiên Vực cùng với Ngoại Vực cho Võ Bất Phàm nghe.
Võ Bất Phàm nghe đến nhiệt huyết sôi trào, sau lưng cũng hiện lên Tứ đại thần thú hư ảnh, cả người giống như từ một thanh niên bình thường hóa thành Đế Hoàng bễ nghễ tứ phương vậy, lộ ra vô cùng tôn quý!
Ngay cả Lăng Tiếu cũng cảm nhận được chiến ý lăng tiêu của Võ Bất Phàm, Võ Bất Phàm hấp thu Hỗn Độn chi khí, quả thật đã thức tỉnh tất cả thiên phú, con đường tương lai sẽ càng thêm rộng mở đối với hắn.
- Xem ra ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng rồi!
Võ Bất Phàm nhịn không được khẽ thở dài.
- Võ huynh khiêm tốn rồi, đợi sau khi ngươi đến Thiên Vực, ngươi sẽ rất nhanh thích ứng được, dùng thực lực của ngươi, ở trong Thiên Vực cũng thuộc về đỉnh tiêm rồi, đợi đến khi ngươi lại tiến một bước, chỉ sợ rằng sẽ vô địch khắp thiên hạ!
Lăng Tiếu nói.
- Ha ha, trước khi ta vô địch khắp thiên hạ, Lăng huynh ngươi chỉ sợ cũng đã hùng bá Ngoại Vực rồi!
Võ Bất Phàm cười nhạt nói.
Hai tuấn kiệt trẻ tuổi cung kính kiêng kị lẫn nhau, đều là ý chân thành phát ra từ nội tâm!
- Đúng rồi, nếu Lăng huynh đã ở Thiên Vực lạc địa sinh căn, sao lại quay về Huyền Linh đại lục? Chẳng lẽ là nhớ tình bạn cũ sao?
Võ Bất Phàm hỏi.
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu, hết sức trịnh trọng nói:
- Ta quay lại đây, thật ra là có một đại sự muốn làm.
Dừng chút hắn còn nói:
- Võ huynh, không biết ngươi ngày sau lực lượng đạt tới đỉnh phong, có nghĩ tới sẽ nhớ mọi thứ ở đây, có nghĩ tới muốn Linh Võ Các các ngươi một mực tồn tại không?
Võ Bất Phàm có chút không rõ ý của Lăng Tiếu
Hắn nghĩ nghĩ mới nói:
- Người không phải cây cỏ, há có thể vô tình, ta từ nhỏ lớn lên ở Võ Các, chỗ đó chính là nhà của ta, mặc kệ ta cường đại cỡ nào, Võ Các ở trong lòng ta vĩnh viễn là nơi đáng để ta thủ hộ, nếu ai diệt Võ Các, Võ Bất Phàm ta tất nhiên sẽ lấy mạng bọn hắn!
/2767
|