Vốn dùng lĩnh ngộ củaLăng Tiếu và trình độ huyền lực hiện tại, xác thực có cơ hội nhất định lĩnh ngộ linh khí, thay thế cho huyền lực trong người, khiến hắn đạt tới Linh Sư giai.
Nhưng mà tâm tình của hắn hiện tại rất loạn, trạng thái ngồi xuống hiện tại cũng loạn, huyền lực trong người không có ngưng tụ mà nó lại tán loạn, khí tức hoàn toàn loạn và phun ra một ngụm tiên huyết.
Hai mắt của hắn đỏ bừng đáng sợ, một thân huyền lực trướng lên làm kinh mạch toàn thân đau đớn.
Ah ah!
Lăng Tiếu giống như con dã thú, hai đấm của hắn không ngừng vung loạn, từng đạo huyền lực đánh lên vách đá và hắn kêu gào loạn xạ.
Đám đệ tử tu luyện gần đó trên Mộc Kỳ Phong không ngừng bị âm thanh to lớn làm kinh hô, đánh gãy tĩnh tu, từ trong thạch động ra ngoài.
- Mẹ kiếp, làm cái quỷ gì, muốn hủy ngọn núi à?
- Người bế quan trong phòng số 8 là ai, quá đáng giận, lão tử thiếu chút nữa đã đột phá, như thế tốt rồi, lần sau không biết đột phá vào lúc nào nữa, lão tử đi liều mạng với hắn.
- Đừng có đi, không thấy người ta tạo động tĩnh như vậy còn không có gì sao? Ngươi đi vào chỉ tự đòi mất mặt.
- Mẹ kiếp, thật sự là biến thái, muốn đi luyện công cũng không được.
...
Không biết qua bao lâu, trong thạch động dần dần bình tĩnh lại.
Một đạo nhân ảnh té xuống đất, sống chết không rõ, hai đốt ngón tay đầy máu.
Giờ phút này kinh mạch trong người Lăng Tiếu thác loạn, nội tức mất trật tự không chịu nổi, thân thể hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài động khẩu một lão nhân hiện ra, thạch thất bị phong bế cũng mở ra.
Mộc Hòe chậm rãi đi vào, nhìn thấy Lăng Tiếu trên mặt đất, lắc lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ này, quả nhiên quá nóng vội.
Sau đó Mộc Hòe nâng Lăng Tiếu trên mặt đất lên, mang theo hắn bay ra ngoài.
Trở lại chỗ ở, Mộc Hòe đặt chưởng vào ngực của Lăng Tiếu, một dòng năng lượng màu xanh lá hiện truyền vào.
Ai ngờ dòng năng lượng này vừa vào trong người của Lăng Tiếu thì bị một đạo hấp lực hút vào sâu trong thức hải của Lăng Tiếu.
Mộc Hòe không biết xảy ra chuyện gì, hắn nhíu mày, cũng thúc dục nhiều linh lực hơn.
Thế nhưng mà thân thể của Lăng Tiếu giống như cái động koong đáy, mặc kệ hắn truyền bao nhiêu năng lượng cũng không đủ, chuyện này làm cho Mộc Hòe không hiểu nổi.
- Chẳng lẽ thân thể mộc thuộc tính của tiểu tử này cần quá nhiều linh lực sao?
Mộc Hòe tự nói một câu, không rót linh lực nữa, nhét hai viên đan dược vào trong người Lăng Tiếu.
Lúc này hắn ôm lăng Tiếu bay tới Dược Phong.
- Nam Cung lão đầu, mau ra đây cứu người.
Mộc Hòe nóng vội an nguy của Lăng Tiếu, vừa vào Dược Phong đã kêu to một tiếng.
Nam Cung Thường Nhạc từ một hướng bay nhanh ra.
- Lão Hòe, Lăng Tiếu như thế nào?
Nam Cung Thường Nhạc nhìn thấy Mộc Hòe ôm Lăng Tiếu, lo lắng hỏi.
- Tiểu tử này muốn đột phá Linh Sư giai, tâm tính có chút nôn nóng, đoán chừng bị tẩu hỏa nhập ma, ngươi xem trước đi.
Mộc Hòe giải thích một câu, sau đó hạ xuống.
Nam Cung Thường Nhạc dẫn đường phía trước đi vào một gian phòng.
Mộc Hòe đặt Lăng Tiếu xuống, Nam Cung Thường Nhạc vội vàng bắt mạch môn của Lăng Tiếu.
- Thật sự là tẩu hỏa nhập ma.
Nam Cung Thường Nhạc sờ vào mạch môn của Lăng Tiếu, lập tức khẳng định Lăng Tiếu bị tẩu hỏa nhập ma, không nói hai lời lấy hai viên đan dược nhét vào trong miệng Lăng Tiếu.
Mộc Hòe lo lắng bên cạnh.
- Hắn không có việc gì chứ?
- Ăn Trấn Tâm Đan của ta, có lẽ rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể đột phá tiếp, hơn nữa kinh mạch tổn thất, có khả năng thực lực giảm xuống.
Nam Cung Thường Nhạc nói ra.
- Không có chuyện là tốt rồi, thực lực giảm còn tu trở lại được, nhưng mà tâm tính của tiểu tử này phải mài giũa mới được, bằng không thì lần sau còn như vậy, chỉ sợ...
Mộc Hòe buông lỏng một hơi nói ra.
- Người tuổi trẻ, có đôi khi luôn dễ dàng xúc động, lần này hắn ăn đau khổ chưa chắc không phải chuyện tốt, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, tiểu tử này trong thời gian ngắn không tỉnh lại đâu.
Nam Cung Thường Nhạc cười khổ một tiếng nói ra.
- Ân, ngươi nói đúng, dù sao hắn còn trẻ tuổi, chỉ cần trước hai mươi lăm tuổi đột phá Linh Sư giai thì không có vấn đề gì.
Mộc Hòe gật gật đầu đáp.
Hai người đi ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu nằm ở trên giường, phục dụng đan dược xong, tình huống trong người dần dần cải thiện, Kim Cương Ngũ Biến Quyết lại bắt đầu phát huy công hiệu thần kỳ của nó, những kinh mạch tổn thương được chữa trị, thân thể của hắn chậm rãi khôi phục lại.
Mà ý thức của Lăng Tiếu đang tiến vào trong tinh thần hải.
Hắn giống như đi vào trong thế giới khác, nhìn thấy cây nhỏ màu xanh trong thức hải của mình, lại có Thiên Âm Phong Châu, hắn kinh ngạc.
Thì ra trong thức hải của hắn có hia thứ này.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Tiếu khó hiểu, hắn chưa từng tiến vào nơi kỳ lạ như thế này.
Lúc này trong cây nhỏ có một thân ảnh màu xanh đi ra ngoài, không phải Lục Ông còn có ai.
- Tiểu hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Lục Ông vuốt râu tươi cười hỏi thăm.
- Lục lão, vì sao ta tiến vào thức hải vậy?
Lăng Tiếu khó hiểu hỏi thăm Lục Ông.
- Ha ha, chuyện này phải hỏi ngươi mới đúng, chẳng lẽ không phải chính ngươi tới sao?
Lục Ông cười nói.
- Ta cũng không biết vì sao ta đi vào đây đấy, cho nên mới hỏi ngươi ah, ta còn tưởng rằng là ngươi kéo ta tiến vào đây đấy.
Lăng Tiếu cười khổ nói.
Xem ra mình đang ở trạng thái không tốt.
- Vậy à, ta còn tưởng rằng ngươi đã tu luyện tới cảnh giới linh hồn xuất khiếu đấy!
Lục Ông kinh ngạc nói.
- Linh hồn xuất khiếu? Đó là cảnh giới gì?
Lăng Tiếu khó hiểu hỏi.
- Ách... Với thụ linh và linh thú chúng ta mà nói phải đạt tới ngoài bát giai mới ngưng tụ ra thần hồn, về phần nhân loại các ngươi thì ta không rõ.
Lục Ông giải thích nói ra.
- Bát giai!
Lăng Tiếu sắc mặt tối sầm.
Bát giai linh thú tương dudong với võ giả Huyền Đế đấy, đối với Lăng Tiếu mà nói không thể nghi ngờ là tồn tại như thần linh.
Lục Ông không biết hắn chưa tu luyện tới bát giai, lão gia hỏa này nói chuyện không có suy nghĩ nha.
Nhìn thấy bộ dáng im lặng của Lăng Tiếu, Lục Ông vỗ đầu mình nói:
- Ôi, thiếu chút nữa ta quên, ngươi còn trẻ tuổi như thế làm sao đạt tới cảnh giới bát giai, bằng không ta còn ở bộ dáng này sao?
- Đúng rồi, Lục lão, ta có được mộc thuộc tính, có phải là bởi vì ngươi hay không?
Lăng cười hỏi. Hắn nghi vấn chuyện này đã lâu, hắn vẫn cảm thấy đây là do Lục Ông hoặc Vạn Niên Thụ Nhũ Trấp, bằng không hắn làm sao có được mộc thuộc tính trăm phầm trăm cơ chứ!
- Ta nghĩ hẳn là do ta chiếm cứ thức hải của ngươi, kỳ thật cũng tương đương với một bộ phận thân thể của ngươi đấy, có lẽ cũng ảnh hưởng tới thể chất.
Lục Ông trầm tư nói ra.
- Quả là thế, vậy ngươi có biết nó là cái gì hay không?
Lăng Tiếu giật mình, chỉ vào Thiên Âm Phong Châu không xa hỏi.
- Cái gì, ngươi không biết nó là gì sao?
Lục Ông kinh ngạc nói.
- Không biết!
Lăng Tiếu lắc đầu đáp.
Nhưng mà tâm tình của hắn hiện tại rất loạn, trạng thái ngồi xuống hiện tại cũng loạn, huyền lực trong người không có ngưng tụ mà nó lại tán loạn, khí tức hoàn toàn loạn và phun ra một ngụm tiên huyết.
Hai mắt của hắn đỏ bừng đáng sợ, một thân huyền lực trướng lên làm kinh mạch toàn thân đau đớn.
Ah ah!
Lăng Tiếu giống như con dã thú, hai đấm của hắn không ngừng vung loạn, từng đạo huyền lực đánh lên vách đá và hắn kêu gào loạn xạ.
Đám đệ tử tu luyện gần đó trên Mộc Kỳ Phong không ngừng bị âm thanh to lớn làm kinh hô, đánh gãy tĩnh tu, từ trong thạch động ra ngoài.
- Mẹ kiếp, làm cái quỷ gì, muốn hủy ngọn núi à?
- Người bế quan trong phòng số 8 là ai, quá đáng giận, lão tử thiếu chút nữa đã đột phá, như thế tốt rồi, lần sau không biết đột phá vào lúc nào nữa, lão tử đi liều mạng với hắn.
- Đừng có đi, không thấy người ta tạo động tĩnh như vậy còn không có gì sao? Ngươi đi vào chỉ tự đòi mất mặt.
- Mẹ kiếp, thật sự là biến thái, muốn đi luyện công cũng không được.
...
Không biết qua bao lâu, trong thạch động dần dần bình tĩnh lại.
Một đạo nhân ảnh té xuống đất, sống chết không rõ, hai đốt ngón tay đầy máu.
Giờ phút này kinh mạch trong người Lăng Tiếu thác loạn, nội tức mất trật tự không chịu nổi, thân thể hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài động khẩu một lão nhân hiện ra, thạch thất bị phong bế cũng mở ra.
Mộc Hòe chậm rãi đi vào, nhìn thấy Lăng Tiếu trên mặt đất, lắc lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ này, quả nhiên quá nóng vội.
Sau đó Mộc Hòe nâng Lăng Tiếu trên mặt đất lên, mang theo hắn bay ra ngoài.
Trở lại chỗ ở, Mộc Hòe đặt chưởng vào ngực của Lăng Tiếu, một dòng năng lượng màu xanh lá hiện truyền vào.
Ai ngờ dòng năng lượng này vừa vào trong người của Lăng Tiếu thì bị một đạo hấp lực hút vào sâu trong thức hải của Lăng Tiếu.
Mộc Hòe không biết xảy ra chuyện gì, hắn nhíu mày, cũng thúc dục nhiều linh lực hơn.
Thế nhưng mà thân thể của Lăng Tiếu giống như cái động koong đáy, mặc kệ hắn truyền bao nhiêu năng lượng cũng không đủ, chuyện này làm cho Mộc Hòe không hiểu nổi.
- Chẳng lẽ thân thể mộc thuộc tính của tiểu tử này cần quá nhiều linh lực sao?
Mộc Hòe tự nói một câu, không rót linh lực nữa, nhét hai viên đan dược vào trong người Lăng Tiếu.
Lúc này hắn ôm lăng Tiếu bay tới Dược Phong.
- Nam Cung lão đầu, mau ra đây cứu người.
Mộc Hòe nóng vội an nguy của Lăng Tiếu, vừa vào Dược Phong đã kêu to một tiếng.
Nam Cung Thường Nhạc từ một hướng bay nhanh ra.
- Lão Hòe, Lăng Tiếu như thế nào?
Nam Cung Thường Nhạc nhìn thấy Mộc Hòe ôm Lăng Tiếu, lo lắng hỏi.
- Tiểu tử này muốn đột phá Linh Sư giai, tâm tính có chút nôn nóng, đoán chừng bị tẩu hỏa nhập ma, ngươi xem trước đi.
Mộc Hòe giải thích một câu, sau đó hạ xuống.
Nam Cung Thường Nhạc dẫn đường phía trước đi vào một gian phòng.
Mộc Hòe đặt Lăng Tiếu xuống, Nam Cung Thường Nhạc vội vàng bắt mạch môn của Lăng Tiếu.
- Thật sự là tẩu hỏa nhập ma.
Nam Cung Thường Nhạc sờ vào mạch môn của Lăng Tiếu, lập tức khẳng định Lăng Tiếu bị tẩu hỏa nhập ma, không nói hai lời lấy hai viên đan dược nhét vào trong miệng Lăng Tiếu.
Mộc Hòe lo lắng bên cạnh.
- Hắn không có việc gì chứ?
- Ăn Trấn Tâm Đan của ta, có lẽ rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể đột phá tiếp, hơn nữa kinh mạch tổn thất, có khả năng thực lực giảm xuống.
Nam Cung Thường Nhạc nói ra.
- Không có chuyện là tốt rồi, thực lực giảm còn tu trở lại được, nhưng mà tâm tính của tiểu tử này phải mài giũa mới được, bằng không thì lần sau còn như vậy, chỉ sợ...
Mộc Hòe buông lỏng một hơi nói ra.
- Người tuổi trẻ, có đôi khi luôn dễ dàng xúc động, lần này hắn ăn đau khổ chưa chắc không phải chuyện tốt, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, tiểu tử này trong thời gian ngắn không tỉnh lại đâu.
Nam Cung Thường Nhạc cười khổ một tiếng nói ra.
- Ân, ngươi nói đúng, dù sao hắn còn trẻ tuổi, chỉ cần trước hai mươi lăm tuổi đột phá Linh Sư giai thì không có vấn đề gì.
Mộc Hòe gật gật đầu đáp.
Hai người đi ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu nằm ở trên giường, phục dụng đan dược xong, tình huống trong người dần dần cải thiện, Kim Cương Ngũ Biến Quyết lại bắt đầu phát huy công hiệu thần kỳ của nó, những kinh mạch tổn thương được chữa trị, thân thể của hắn chậm rãi khôi phục lại.
Mà ý thức của Lăng Tiếu đang tiến vào trong tinh thần hải.
Hắn giống như đi vào trong thế giới khác, nhìn thấy cây nhỏ màu xanh trong thức hải của mình, lại có Thiên Âm Phong Châu, hắn kinh ngạc.
Thì ra trong thức hải của hắn có hia thứ này.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Tiếu khó hiểu, hắn chưa từng tiến vào nơi kỳ lạ như thế này.
Lúc này trong cây nhỏ có một thân ảnh màu xanh đi ra ngoài, không phải Lục Ông còn có ai.
- Tiểu hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Lục Ông vuốt râu tươi cười hỏi thăm.
- Lục lão, vì sao ta tiến vào thức hải vậy?
Lăng Tiếu khó hiểu hỏi thăm Lục Ông.
- Ha ha, chuyện này phải hỏi ngươi mới đúng, chẳng lẽ không phải chính ngươi tới sao?
Lục Ông cười nói.
- Ta cũng không biết vì sao ta đi vào đây đấy, cho nên mới hỏi ngươi ah, ta còn tưởng rằng là ngươi kéo ta tiến vào đây đấy.
Lăng Tiếu cười khổ nói.
Xem ra mình đang ở trạng thái không tốt.
- Vậy à, ta còn tưởng rằng ngươi đã tu luyện tới cảnh giới linh hồn xuất khiếu đấy!
Lục Ông kinh ngạc nói.
- Linh hồn xuất khiếu? Đó là cảnh giới gì?
Lăng Tiếu khó hiểu hỏi.
- Ách... Với thụ linh và linh thú chúng ta mà nói phải đạt tới ngoài bát giai mới ngưng tụ ra thần hồn, về phần nhân loại các ngươi thì ta không rõ.
Lục Ông giải thích nói ra.
- Bát giai!
Lăng Tiếu sắc mặt tối sầm.
Bát giai linh thú tương dudong với võ giả Huyền Đế đấy, đối với Lăng Tiếu mà nói không thể nghi ngờ là tồn tại như thần linh.
Lục Ông không biết hắn chưa tu luyện tới bát giai, lão gia hỏa này nói chuyện không có suy nghĩ nha.
Nhìn thấy bộ dáng im lặng của Lăng Tiếu, Lục Ông vỗ đầu mình nói:
- Ôi, thiếu chút nữa ta quên, ngươi còn trẻ tuổi như thế làm sao đạt tới cảnh giới bát giai, bằng không ta còn ở bộ dáng này sao?
- Đúng rồi, Lục lão, ta có được mộc thuộc tính, có phải là bởi vì ngươi hay không?
Lăng cười hỏi. Hắn nghi vấn chuyện này đã lâu, hắn vẫn cảm thấy đây là do Lục Ông hoặc Vạn Niên Thụ Nhũ Trấp, bằng không hắn làm sao có được mộc thuộc tính trăm phầm trăm cơ chứ!
- Ta nghĩ hẳn là do ta chiếm cứ thức hải của ngươi, kỳ thật cũng tương đương với một bộ phận thân thể của ngươi đấy, có lẽ cũng ảnh hưởng tới thể chất.
Lục Ông trầm tư nói ra.
- Quả là thế, vậy ngươi có biết nó là cái gì hay không?
Lăng Tiếu giật mình, chỉ vào Thiên Âm Phong Châu không xa hỏi.
- Cái gì, ngươi không biết nó là gì sao?
Lục Ông kinh ngạc nói.
- Không biết!
Lăng Tiếu lắc đầu đáp.
/2767
|