Ngọc Liệt Diễm trong mắt đẹp dịu dàng mang theo ý tức hàm xúc, vểnh môi nhỏ nhắn lẩm bẩm.
- Vẫn xúc động như vậy, nhưng mà... Ta thích nam nhân như thế!
Bên kia có một đạo lệ ảnh, trong đôi mắt phượng hiện ra thần sắc phức tạp, trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ở trước người Lăng Tiếu, Vân Mộng Kỳ thì lo lắng nhìn qua Lăng Tiếu, trong nội tâm mắng.
- Thằng này làm gì xúc động như vậy, chẳng lẽ như vậy có ý định buông tha sao?
- Ha ha... Hảo hảo, lão phu sẽ xem ngươi làm thế nào cứu sống hắn!
Chư Như Thường cười lên ha hả.
Thế nhưng mà hắn hồn nhiên không cho rằng mình nói sai.
Hắn nói ra lời này hiển nhiên là hắn không muốn Quý Viêm Chiếu có thể sống lại mà!
- Nhược Thường, chú ý lời của ngươi!
Lực trưởng lão không vui nói.
Chư Như Thường sững sờ một chút, lúc này thu liễm thần sắc, đáp nhẹ một tiếng Vâng! , trong nội tâm càng chán ghét Lăng Tiếu vài phần.
- Còn không qua cứu người!
Lúc này Vân Mộng Kỳ có chút ảo não nói với Lăng Tiếu.
Từ khi trải qua sinh tử trong Hoang Tùng sơn mạch với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đã tiến vào trong lòng của nàng. Mỗi một lần nghĩ tới cảnh hắn liều lĩnh cứu nàng, mỗi cái nhìn, mỗi một động tác đều tràn ngập hương vị nam nhân, hơn nữa hắn còn mang công pháp Thất Điệp Lãng cho nàng.
Phải biết rằng Nhu Tịch Kiếm và công pháp Nhu Tịch Thất Điệp Lãng cái nào cũng nhấc lên gió tanh mưa máu, thế nhưng mà Lăng Tiếu vẫn không nhíu mày cho nàng, nam nhân khí độ lớn như vậy quá hi hữu.
Về sau chính mình đạt được truyền thừa đã khôi phục thực lực, càng bạo tăng đến Linh Sư đỉnh phong, lúc này nàng hiểu được chênh lệch thực lực với Lăng Tiếu quá lớn, nếu như phụ thân nàng biết rõ nàng có quan hệ với nam nhân tiểu gia tộc, chỉ sợ sẽ liên lụy tới gia tộc của Lăng Tiếu.
Cân nhắc chuyện này nàng mới lựa chọn rời khỏi Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà trước khi rời đi vẫn cho Lăng Tiếu một hy vọng, nếu như Lăng Tiếu có thể đuổi theo bước chân của nàng, nàng sẽ đáp ứng ở cùng với hắn.
Cho dù nàng nhìn không tốt Lăng Tiếu, nhưng mà trong nội tâm vẫn hy vọng Lăng Tiếu có thể không ngừng vươn lên.
Sau khi Lăng Tiếu trở thành đệ tử tông môn,, lại trở thành đệ tử tất cả các phong tranh đoạt, nàng cũng mừng rỡ và an ủi. Bởi vì nàng nam nhân nàng vừa ý đúng là rất ưu tú, nhưng khi Lăng Tiếu công bố hắn còn là nhị giai Luyện dược sư càng làm cho nàng kích động không thôi, bởi vì thân phận Luyện dược sư cho dù ở đâu cũng cực kỳ tôn quý.
NÀng ở gần với hắn, đã qua một năm nàng mấy lần muốn đi gặp hắn, thế nhưng vẫn nhịn xuống.
Một nguyên nhân là nàng sắp đột phá Vương giai, cần bế quan, một nguyên nhân khác là hy vọng Lăng Tiếu có thể chuyên tâm cường đại lên, nàng cảm thấy Lăng Tiếu cuối cùng sẽ có một ngày tới đón nàng.
Nhưng mà hôm nay Lăng Tiếu lại đột nhiên vì cứu Quý Viêm Chiếu mà quyết tuyệt như vậy.
Nàng cảm thấy Lăng Tiếu có thể bởi vì chênh lệch với nàng quá lớn cho nên vì vậy mà tự ti, cảm thấy không có khả năng đuổi theo bước chân của nàng mà bỏ cuộc?
Trong lúc nhất thời tâm hồn thiếu nữ của nàng đại loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lăng Tiếu nhìn qua Vân Mộng Kỳ cười nhẹ, nói:
- Vâng, sư tỷ!
Lúc này Lực trưởng lão đã thả Mạc Ái Liên ra, vẫn áp chế Quý Viêm Chiếu gắt gao, nhưng mà màu đỏ trên người của hắn quá đáng sợ, con mắt không còn chút nhân tính.
Lăng Tiếu đi tới bên cạnh Quý Viêm Chiếu, một tay điểm lên hôn huyệt của Quý Viêm Chiếu, khiến cho hắn mất đi tri giác ngắn ngủi.
- An bài cho ta nơi an tĩnh.
Lăng Tiếu ôm lấy Quý Viêm Chiếu nghiêm nghị nói ra.
Ngay sau đó Lực trưởng lão cho người mang Lăng Tiếu tới một gian phòng hoang phế.
- Tiểu tử không biết sống chết, ta nhìn ngươi cứu thế nào!
Thần sắc Chư Như Thường tái nhợt mắng thầm.
Hắn trở thành Tam phẩm Luyện dược sư nhiều năm còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù là sư huynh Nam Cung Thường Nhạc cũng nhường hắn vài phần, không nghĩ tới tiểu tử này không thèm nhìn, hắn thề nhất định phải trục xuất Lăng Tiếu khỏi Dược Phong, không... Hẳn là tông môn!
Thành trì nơi này đã sớm hoang phế, phòng óc nơi này đơn sơ, ngay cả giường gỗ cũng không có.
Nhưng mà Lăng Tiếu chỉ vì cứu người, không cho ai quấy rầy là được, lúc này đặt Quý Viêm Chiếu ngang trên mặt đất.
- Sư tỷ ngươi ra ngoài hộ pháp cho ta, không có ta gọi thì không cho kẻ nào tiến vào trong đây.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn qua Mạc Ái Liên nói ra.
Mạc Ái Liên thâm tình nhìn Quý Viêm Triêu, gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu hít một hơi, thì thào nói:
- Gặp gỡ ta xem như số ngươi may mắn.
Dứt lời một chưởng vỗ vào ngực Quý Viêm Chiếu, một đạo tiên thiên âm phong sát khí rót vào trong người Quý Viêm Chiếu.
Tiên thiên âm phong sát khí vốn là thứ tuyệt âm, dễ dàng khắc chế chí dương chi độc, huống hồ lúc trước hắn có kinh nghiệm cứu Lệ Dương, cho nên Lăng Tiếu mới dám lớn mật nhận lời.
Đồng thời hắn cũng là bị tình yêu của Mạc Ái Liên với Quý Viêm Chiếu cảm động.
Bằng không thì người khác chết sống liên quan gì tới hắn, hắn cũng không nhận ra mình là kẻ hiền lành tình yêu thương dạt dao.
Tiên thiên âm phong sát khí xâm nhập vào trong người Quý Viêm Chiếu, đỏ sậm toàn thân của hắn biến mất không ít.
Lăng Tiếu cũng không cảm thấy làm vậy là tiêu trừ hỏa độc, tiên thiên hỏa độc sẽ bị giấu kín, phi thường giảo hoạt, hỏa độc này làm đám trưởng lão và chấp sự Tử Thiên Tông vô cùng buồn bực.
Không nghĩ tới hỏa độc trong người Quý Viêm Chiếu yếu như vậy, chỉ trong khoảng khắc bị Lăng Tiếu dùng tiên thiên âm phong sát khí tiêu diệt sạch sẽ.
Lăng Tiếu không khỏi nghi hoặc nói thầm:
- Vì sao Diễm Hỏa Cốc kỳ lạ như thế, chẳng lẽ nơi này có cổ quái sao?
-Tính toán, dù sao cũng không phải chuyện của ta, tông môn lúc này khai thác tinh quáng, cũng không phải ta có thể nhúng chàm.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn rút chưởng thì bàn tay đặt vào ngực Quý Viêm Chiếu nóng lên, một dòng năng lượng cuồng bạo tập kích hắn.
Bỗng nhiên bàn tay Lăng Tiếu đặt trước ngực Quý Viêm Chiếu trở nên đỏ bừng, nóng lên giống như bàn ủi, đỏ đến dọa người, kinh mạch trên cánh tay trướng lên, toàn bộ bàn tay cực kỳ dỡ tợn.
- Ân, quả nhiên đủ âm hiểm!
Lăng Tiếu nhíu mày, nói nhỏ một tiếng.
Tiên thiên âm phong sát khí dường như cảm giác được địch nhân tồn tại, lập tức đánh giết hỏa độc.
- Đừng nóng vội, xem nó có thể làm bịp bợm gì.
Lăng Tiếu áp chế tiên thiên âm phong sát khí, tùy ý cho hỏa độc bao phủ mình.
Hành vi này nếu như bị người khác biết rõ, chỉ sợ sẽ mắng to Tên điên! .
Hỏa độc giày vò không có chút biện pháp nào, tên này lấy thân thử hỏa độc, lại đây chẳng lẽ là hắn không muốn sống?
Thời điểm Lăng Tiếu đang cứu người, Hoàng Dật Phong đi đến đi tới trước mặt Vân Mộng Kỳ ôn nhu nói:
- Chúc mừng sư muội đột phá Vương giai.
Lúc Vân Mộng Kỳ từ Hoang Tùng sơn mạch trở về, Vân Mộng Kỳ bất hòa với Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong tự nhiên biết được hành vi của mình làm Vân Mộng Kỳ thất vọng, hôm nay Vân Mộng Kỳ đột phá Vương giai, hắn không dám tưởng tượng gì với Vân Mộng Kỳ, nhưng mà nội tâm vẫn không tư vị như trước.
- Vẫn xúc động như vậy, nhưng mà... Ta thích nam nhân như thế!
Bên kia có một đạo lệ ảnh, trong đôi mắt phượng hiện ra thần sắc phức tạp, trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ở trước người Lăng Tiếu, Vân Mộng Kỳ thì lo lắng nhìn qua Lăng Tiếu, trong nội tâm mắng.
- Thằng này làm gì xúc động như vậy, chẳng lẽ như vậy có ý định buông tha sao?
- Ha ha... Hảo hảo, lão phu sẽ xem ngươi làm thế nào cứu sống hắn!
Chư Như Thường cười lên ha hả.
Thế nhưng mà hắn hồn nhiên không cho rằng mình nói sai.
Hắn nói ra lời này hiển nhiên là hắn không muốn Quý Viêm Chiếu có thể sống lại mà!
- Nhược Thường, chú ý lời của ngươi!
Lực trưởng lão không vui nói.
Chư Như Thường sững sờ một chút, lúc này thu liễm thần sắc, đáp nhẹ một tiếng Vâng! , trong nội tâm càng chán ghét Lăng Tiếu vài phần.
- Còn không qua cứu người!
Lúc này Vân Mộng Kỳ có chút ảo não nói với Lăng Tiếu.
Từ khi trải qua sinh tử trong Hoang Tùng sơn mạch với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đã tiến vào trong lòng của nàng. Mỗi một lần nghĩ tới cảnh hắn liều lĩnh cứu nàng, mỗi cái nhìn, mỗi một động tác đều tràn ngập hương vị nam nhân, hơn nữa hắn còn mang công pháp Thất Điệp Lãng cho nàng.
Phải biết rằng Nhu Tịch Kiếm và công pháp Nhu Tịch Thất Điệp Lãng cái nào cũng nhấc lên gió tanh mưa máu, thế nhưng mà Lăng Tiếu vẫn không nhíu mày cho nàng, nam nhân khí độ lớn như vậy quá hi hữu.
Về sau chính mình đạt được truyền thừa đã khôi phục thực lực, càng bạo tăng đến Linh Sư đỉnh phong, lúc này nàng hiểu được chênh lệch thực lực với Lăng Tiếu quá lớn, nếu như phụ thân nàng biết rõ nàng có quan hệ với nam nhân tiểu gia tộc, chỉ sợ sẽ liên lụy tới gia tộc của Lăng Tiếu.
Cân nhắc chuyện này nàng mới lựa chọn rời khỏi Lăng Tiếu.
Thế nhưng mà trước khi rời đi vẫn cho Lăng Tiếu một hy vọng, nếu như Lăng Tiếu có thể đuổi theo bước chân của nàng, nàng sẽ đáp ứng ở cùng với hắn.
Cho dù nàng nhìn không tốt Lăng Tiếu, nhưng mà trong nội tâm vẫn hy vọng Lăng Tiếu có thể không ngừng vươn lên.
Sau khi Lăng Tiếu trở thành đệ tử tông môn,, lại trở thành đệ tử tất cả các phong tranh đoạt, nàng cũng mừng rỡ và an ủi. Bởi vì nàng nam nhân nàng vừa ý đúng là rất ưu tú, nhưng khi Lăng Tiếu công bố hắn còn là nhị giai Luyện dược sư càng làm cho nàng kích động không thôi, bởi vì thân phận Luyện dược sư cho dù ở đâu cũng cực kỳ tôn quý.
NÀng ở gần với hắn, đã qua một năm nàng mấy lần muốn đi gặp hắn, thế nhưng vẫn nhịn xuống.
Một nguyên nhân là nàng sắp đột phá Vương giai, cần bế quan, một nguyên nhân khác là hy vọng Lăng Tiếu có thể chuyên tâm cường đại lên, nàng cảm thấy Lăng Tiếu cuối cùng sẽ có một ngày tới đón nàng.
Nhưng mà hôm nay Lăng Tiếu lại đột nhiên vì cứu Quý Viêm Chiếu mà quyết tuyệt như vậy.
Nàng cảm thấy Lăng Tiếu có thể bởi vì chênh lệch với nàng quá lớn cho nên vì vậy mà tự ti, cảm thấy không có khả năng đuổi theo bước chân của nàng mà bỏ cuộc?
Trong lúc nhất thời tâm hồn thiếu nữ của nàng đại loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lăng Tiếu nhìn qua Vân Mộng Kỳ cười nhẹ, nói:
- Vâng, sư tỷ!
Lúc này Lực trưởng lão đã thả Mạc Ái Liên ra, vẫn áp chế Quý Viêm Chiếu gắt gao, nhưng mà màu đỏ trên người của hắn quá đáng sợ, con mắt không còn chút nhân tính.
Lăng Tiếu đi tới bên cạnh Quý Viêm Chiếu, một tay điểm lên hôn huyệt của Quý Viêm Chiếu, khiến cho hắn mất đi tri giác ngắn ngủi.
- An bài cho ta nơi an tĩnh.
Lăng Tiếu ôm lấy Quý Viêm Chiếu nghiêm nghị nói ra.
Ngay sau đó Lực trưởng lão cho người mang Lăng Tiếu tới một gian phòng hoang phế.
- Tiểu tử không biết sống chết, ta nhìn ngươi cứu thế nào!
Thần sắc Chư Như Thường tái nhợt mắng thầm.
Hắn trở thành Tam phẩm Luyện dược sư nhiều năm còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù là sư huynh Nam Cung Thường Nhạc cũng nhường hắn vài phần, không nghĩ tới tiểu tử này không thèm nhìn, hắn thề nhất định phải trục xuất Lăng Tiếu khỏi Dược Phong, không... Hẳn là tông môn!
Thành trì nơi này đã sớm hoang phế, phòng óc nơi này đơn sơ, ngay cả giường gỗ cũng không có.
Nhưng mà Lăng Tiếu chỉ vì cứu người, không cho ai quấy rầy là được, lúc này đặt Quý Viêm Chiếu ngang trên mặt đất.
- Sư tỷ ngươi ra ngoài hộ pháp cho ta, không có ta gọi thì không cho kẻ nào tiến vào trong đây.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn qua Mạc Ái Liên nói ra.
Mạc Ái Liên thâm tình nhìn Quý Viêm Triêu, gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu hít một hơi, thì thào nói:
- Gặp gỡ ta xem như số ngươi may mắn.
Dứt lời một chưởng vỗ vào ngực Quý Viêm Chiếu, một đạo tiên thiên âm phong sát khí rót vào trong người Quý Viêm Chiếu.
Tiên thiên âm phong sát khí vốn là thứ tuyệt âm, dễ dàng khắc chế chí dương chi độc, huống hồ lúc trước hắn có kinh nghiệm cứu Lệ Dương, cho nên Lăng Tiếu mới dám lớn mật nhận lời.
Đồng thời hắn cũng là bị tình yêu của Mạc Ái Liên với Quý Viêm Chiếu cảm động.
Bằng không thì người khác chết sống liên quan gì tới hắn, hắn cũng không nhận ra mình là kẻ hiền lành tình yêu thương dạt dao.
Tiên thiên âm phong sát khí xâm nhập vào trong người Quý Viêm Chiếu, đỏ sậm toàn thân của hắn biến mất không ít.
Lăng Tiếu cũng không cảm thấy làm vậy là tiêu trừ hỏa độc, tiên thiên hỏa độc sẽ bị giấu kín, phi thường giảo hoạt, hỏa độc này làm đám trưởng lão và chấp sự Tử Thiên Tông vô cùng buồn bực.
Không nghĩ tới hỏa độc trong người Quý Viêm Chiếu yếu như vậy, chỉ trong khoảng khắc bị Lăng Tiếu dùng tiên thiên âm phong sát khí tiêu diệt sạch sẽ.
Lăng Tiếu không khỏi nghi hoặc nói thầm:
- Vì sao Diễm Hỏa Cốc kỳ lạ như thế, chẳng lẽ nơi này có cổ quái sao?
-Tính toán, dù sao cũng không phải chuyện của ta, tông môn lúc này khai thác tinh quáng, cũng không phải ta có thể nhúng chàm.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn rút chưởng thì bàn tay đặt vào ngực Quý Viêm Chiếu nóng lên, một dòng năng lượng cuồng bạo tập kích hắn.
Bỗng nhiên bàn tay Lăng Tiếu đặt trước ngực Quý Viêm Chiếu trở nên đỏ bừng, nóng lên giống như bàn ủi, đỏ đến dọa người, kinh mạch trên cánh tay trướng lên, toàn bộ bàn tay cực kỳ dỡ tợn.
- Ân, quả nhiên đủ âm hiểm!
Lăng Tiếu nhíu mày, nói nhỏ một tiếng.
Tiên thiên âm phong sát khí dường như cảm giác được địch nhân tồn tại, lập tức đánh giết hỏa độc.
- Đừng nóng vội, xem nó có thể làm bịp bợm gì.
Lăng Tiếu áp chế tiên thiên âm phong sát khí, tùy ý cho hỏa độc bao phủ mình.
Hành vi này nếu như bị người khác biết rõ, chỉ sợ sẽ mắng to Tên điên! .
Hỏa độc giày vò không có chút biện pháp nào, tên này lấy thân thử hỏa độc, lại đây chẳng lẽ là hắn không muốn sống?
Thời điểm Lăng Tiếu đang cứu người, Hoàng Dật Phong đi đến đi tới trước mặt Vân Mộng Kỳ ôn nhu nói:
- Chúc mừng sư muội đột phá Vương giai.
Lúc Vân Mộng Kỳ từ Hoang Tùng sơn mạch trở về, Vân Mộng Kỳ bất hòa với Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong tự nhiên biết được hành vi của mình làm Vân Mộng Kỳ thất vọng, hôm nay Vân Mộng Kỳ đột phá Vương giai, hắn không dám tưởng tượng gì với Vân Mộng Kỳ, nhưng mà nội tâm vẫn không tư vị như trước.
/2767
|