- Ta biết rồi lão đại, ta đi rồi, đợi qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ trở về tìm lão đại.
Hỏa Kỳ Lân nói một tiếng, sau đó dần bay lên giữa không trung.
Lăng Tiếu trong nội tâm thật sự không bỏ được, nhưng hắn cũng biết có một số việc căn bản không phải hắn có thể ngăn cản được.
Ngay một khắc khi Hỏa Kỳ Lân phải rời đi Lăng Tiếu liền lớn tiếng kêu lên với nó:
- Phá sản tử, ngươi phải sớm trở về tìm lão đại, bằng không thì hỏa tinh của ngươi lão đại sẽ dùng một mình đấy.
- Lão đại ngươi cũng không thể như vậy ah!
Hỏa Kỳ Lân đạp chân nói, tiếp theo hướng phía Kim Sắc Lang Vương đê minh vài tiếng, rốt cục cũng bay về chỗ sâu nhất trong Hoang Tùng Sơn Mạch.
Nhìn qua Hỏa Kỳ Lân biến mất, Lăng Tiếu trong nội tâm chỉ cảm thấy một hồi khó chịu, tựa như trong lòng có thứ gì đó chặn nghẹn lấy vậy.
- Tiểu kim, vừa rồi phá sản tử nói gì với ngươi thế?
Lăng Tiếu vuốt lông Kim Sắc Lang Vương hỏi.
- Hoàng tử điện hạ nói sẽ mang đồ ăn ngon cho ta!
Kim Sắc Lang Vương đáp.
- Ha ha, vậy ngươi có có lộc ăn rồi.
Lăng Tiếu miễn cưỡng cười nói.
Theo Hỏa Kỳ Lân rời đi, Lăng Tiếu liên tiếp mấy ngày tầm tình không được tốt lắm, vốn định luyện chế tứ phẩm đan dược Hoạt Tạng Hoàn Phủ Đan, nhưng xem ra cũng chỉ có thể dời lại sau.
Lăng Tiếu đã không còn hứng thú săn giết linh thú nữa, liền cưỡi trên Kim Sắc Lang Vương lên đường trở về.
Từ lúc hắn rời khỏi Tử Thiên Tông đến giờ cũng đã mấy tháng rồi, tin tưởng hai vị sư phó trong tông cũng lo lắng rồi.
Vừa nghĩ tới quay lại tông môn, trong đầu Lăng Tiếu không tự giác xuất hiện gương mặt hai vị thầy trò Chư Như Thường, lần này sau khi trở về hắn vẫn quyết định dời khỏi Dược Phong, trở lại Mộc Kỳ Phong hảo hảo tu luyện mới là chính đạo.
Hắn dời xa Dược Phong chỉ vì tu luyện, cũng không phải đại biểu hắn sợ hai thầy trò Chư Như Thường
Lăng Tiếu chỉ là không muốn cùng hai người kia xung đột, miễn cho cả ngày ở bên tai mình nhao nhao đến nhao nhao đi quấy rầy tâm cảnh.
Trong nháy mắt, lại vài ngày qua đi.
Lăng Tiếu rốt cục cũng đến trước một thành trì.
Trên cửa thành trì này có khắc ba chữ to phong cách cổ xưa cứng cáp Cổ Tế Thành .
Không biết vì sao, Lăng Tiếu thấy mấy chữ này, chỉ cảm thấy trong nội tâm có chút sợ hãi.
Tên của thành trì này nghe thế nào lại khiến người cảm giác có chút ầm trầm.
- Sẽ không đi lầm đường đấy chứ?
Lăng Tiếu nghi hoặc nhìn thành trì trước mắt trong lòng thầm nghĩ.
Lúc đến Diễm Hỏa Cốc, hắn là cưỡi Tật Phong Ưng tới, cũng không biết đường xá thế nào, cũng không biết có từng đi qua cái Cổ Tế Thành này hay không. Hắn chỉ dựa vào cảm giác để trở về thôi.
- Được rồi, hay nên thu liễm chút, vào trong thành lại hỏi người khác xem thử.
Lăng Tiếu lắc đầu, nhảy xuống Kim Sắc Lang Vương, bắt nó trở về trong Linh Thú Hộ Oản, lúc này mới nhanh chóng đi vào thành.
Lăng Tiếu đi tới trước cửa thành, bị hai gã hộ vệ thủ vệ ngăn cản.
Một gã trong đó vươn tay ra nói:
- Trước tiên giao phí vào thành đã.
Lăng Tiếu đánh giá hai gã hộ vệ, hai người này rõ ràng có tu vị cao giai Huyền Sĩ, thầm nghĩ Cổ Tế Thành xem ra cũng là nơi tàng long ngọa hổ ah!
Lăng Tiếu lấy ra 100 kim tệ nhét vào tay tên hộ vệ kia, tiếp theo lại lấy ra 500 kim tệ nó:
- Chút kim tệ ấy là tiểu đệ hiếu kính hai vị đại ca.
Hai gã hộ vệ vui vẻ, lúc này cười nói với Lăng Tiếu:
- Tiểu tử ngươi không tệ, mau vào đi thôi, bằng không sẽ không kịp nữa.
Lăng Tiếu sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi thăm:
- Vị đại ca kia nói là?
- Tiểu đệ đừng giả bộ, nhìn ngươi áo quần tuy rằng kém một chút, nhưng cũng mạnh hơn đám công tử ca hung hăng càn quấy kia nhiều, vào đi thôi, hai anh em chúng ta coi trọng ngươi
Một gã hộ vệ vừa cười vừa nói.
Lăng Tiếu càng nghe càng nghi hoặc, vốn hỏi hai người bọn họ hương quay về Tử Thiên Tông nhưng lúc này chỉ có thể bỏ ý niệm này, vào thành xem thử đến cùng là thế nào.
Lăng Tiếu đi vào Cổ Tế Thành, chỉ thấy hai bên đường vô cùng quạnh quẽ.
Cái này khiến hắn buồn bực không thôi, chẳng lẽ đây là một tòa tử thành sao?
Lăng Tiếu đang muốn triển khai cảm ứng, lại phát hiện từ trong một gian phòng chạy ra một thanh niên tuổi tương tự như hắn, đang định chạy đến một hướng
Lăng Tiếu tiến lên hai bước giữ người trẻ tuổi kia lại nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi muốn đi nơi nào?
Người trẻ tuổi kia không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói:
- Bạn thân vừa nhìn đã biết ngươi là người bên ngoài rồi, muốn biết thì đi cùng ta, trên đường nói.
- Như thế làm phiền rồi
Lăng Tiếu không do dự lên tiếng liền sóng vai với người trẻ tuổi kia đi đến một phương hướng.
- Bạn thân ngươi thật không biết Cổ Tế Thành chúng ta xảy ra chuyện gì sao?
Người trẻ tuổi kia hỏi ngược lại.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Ta chỉ đi ngang qua đây thôi, thật không biết đến cùng xảy ra chuyện gì nữa.
- Vậy ngươi đã gặp may mắn rồi, hôm nay là thời gian Đại Tế Tự Cổ Tế Thành chúng ta tế thành, đồng thời cũng là lúc cháu gái Đại Tế Tự tuyển rể, tất cả công tử thiếu gia trong thành đều đi tham gia rồi, cũng không có không ít thanh niên tài tuấn của các đại gia tộc từ ngoài thành tới, bọn họ đều là vì cháu gái Đại Tế Tự mà đến cả, tất cả mọi người trong thành đều tập trung đến Tế Tự Điện tham gia náo nhiệt rồi
Người trẻ tuổi kia dương dương tự đắc nói.
Lăng Tiếu nhìn bộ dáng hưng phấn của hắn cười nói:
- Huynh đài xem ra có cơ hội trở thành rể hiền của Đại Tế Tự a!
Người trẻ tuổi kia bộ dáng cực kỳ lúng túng nói:
- Ta. . . Ta cũng chỉ là đi xem, thử thời vận thôi.
- Xem ra vị cháu gái Đại Tế Tự này nhất định là dung mạo như thiên tiên, nhân vật như huynh đài mà cũng bị mê hoặc, quả nhiên khó lường ah!
Lăng Tiếu mở miệng nói.
Mặc kệ là nam hay nữ, được người tán dương đều cảm thấy lâng lâng cả, người trẻ tuổi này cũng không ngoại lệ.
Trong lúc nhất thời, hắn liền nói với Lăng Tiếu:
- Huynh đệ nói đúng lắm, ta nói như thế nào cũng đường đường là đệ nhất mỹ nam tử Cổ Tuấn Nam của Cổ Tế Thành, nói không chừng thật sự có thể được cháu gái Đại Tế Tự nữ ưa thích đấy.
- Nhất định rồi, Cổ huynh nhất biểu nhân tài, thực lực bất phàm, khiến vô số nữ tử say mê cũng là việc đương nhiên.
Lăng Tiếu tiếp tục khích lệ Cổ Tuấn Nam.
- Huynh đệ cũng không tệ ah, không biết xưng hô như thế nào?
Cổ Tuấn Nam nghe xong vô cùng hưởng thụ, lúc này cao hứng dị thường ôm lấy bả vai Lăng Tiếu phá lên cười nói.
Người không biết còn tưởng rằng Lăng Tiếu và Cổ Tuấn Nam là bạn tốt nhiều năm, hảo huynh đệ nữa ấy chứ.
- Tiểu đệ Lăng Tiếu, quả thật kém xa Cổ huynh.
Lăng Tiếu liên tục khiêm tốn nói.
Tiếp theo, hai người kề vai sát cánh cười cười nói nói đi về phía quảng trưởng Tế Tự Điện.
Trên đường đi, Lăng Tiếu rốt cục cũng nói qua tình huống đại khái của Cổ Tế Thành.
Hỏa Kỳ Lân nói một tiếng, sau đó dần bay lên giữa không trung.
Lăng Tiếu trong nội tâm thật sự không bỏ được, nhưng hắn cũng biết có một số việc căn bản không phải hắn có thể ngăn cản được.
Ngay một khắc khi Hỏa Kỳ Lân phải rời đi Lăng Tiếu liền lớn tiếng kêu lên với nó:
- Phá sản tử, ngươi phải sớm trở về tìm lão đại, bằng không thì hỏa tinh của ngươi lão đại sẽ dùng một mình đấy.
- Lão đại ngươi cũng không thể như vậy ah!
Hỏa Kỳ Lân đạp chân nói, tiếp theo hướng phía Kim Sắc Lang Vương đê minh vài tiếng, rốt cục cũng bay về chỗ sâu nhất trong Hoang Tùng Sơn Mạch.
Nhìn qua Hỏa Kỳ Lân biến mất, Lăng Tiếu trong nội tâm chỉ cảm thấy một hồi khó chịu, tựa như trong lòng có thứ gì đó chặn nghẹn lấy vậy.
- Tiểu kim, vừa rồi phá sản tử nói gì với ngươi thế?
Lăng Tiếu vuốt lông Kim Sắc Lang Vương hỏi.
- Hoàng tử điện hạ nói sẽ mang đồ ăn ngon cho ta!
Kim Sắc Lang Vương đáp.
- Ha ha, vậy ngươi có có lộc ăn rồi.
Lăng Tiếu miễn cưỡng cười nói.
Theo Hỏa Kỳ Lân rời đi, Lăng Tiếu liên tiếp mấy ngày tầm tình không được tốt lắm, vốn định luyện chế tứ phẩm đan dược Hoạt Tạng Hoàn Phủ Đan, nhưng xem ra cũng chỉ có thể dời lại sau.
Lăng Tiếu đã không còn hứng thú săn giết linh thú nữa, liền cưỡi trên Kim Sắc Lang Vương lên đường trở về.
Từ lúc hắn rời khỏi Tử Thiên Tông đến giờ cũng đã mấy tháng rồi, tin tưởng hai vị sư phó trong tông cũng lo lắng rồi.
Vừa nghĩ tới quay lại tông môn, trong đầu Lăng Tiếu không tự giác xuất hiện gương mặt hai vị thầy trò Chư Như Thường, lần này sau khi trở về hắn vẫn quyết định dời khỏi Dược Phong, trở lại Mộc Kỳ Phong hảo hảo tu luyện mới là chính đạo.
Hắn dời xa Dược Phong chỉ vì tu luyện, cũng không phải đại biểu hắn sợ hai thầy trò Chư Như Thường
Lăng Tiếu chỉ là không muốn cùng hai người kia xung đột, miễn cho cả ngày ở bên tai mình nhao nhao đến nhao nhao đi quấy rầy tâm cảnh.
Trong nháy mắt, lại vài ngày qua đi.
Lăng Tiếu rốt cục cũng đến trước một thành trì.
Trên cửa thành trì này có khắc ba chữ to phong cách cổ xưa cứng cáp Cổ Tế Thành .
Không biết vì sao, Lăng Tiếu thấy mấy chữ này, chỉ cảm thấy trong nội tâm có chút sợ hãi.
Tên của thành trì này nghe thế nào lại khiến người cảm giác có chút ầm trầm.
- Sẽ không đi lầm đường đấy chứ?
Lăng Tiếu nghi hoặc nhìn thành trì trước mắt trong lòng thầm nghĩ.
Lúc đến Diễm Hỏa Cốc, hắn là cưỡi Tật Phong Ưng tới, cũng không biết đường xá thế nào, cũng không biết có từng đi qua cái Cổ Tế Thành này hay không. Hắn chỉ dựa vào cảm giác để trở về thôi.
- Được rồi, hay nên thu liễm chút, vào trong thành lại hỏi người khác xem thử.
Lăng Tiếu lắc đầu, nhảy xuống Kim Sắc Lang Vương, bắt nó trở về trong Linh Thú Hộ Oản, lúc này mới nhanh chóng đi vào thành.
Lăng Tiếu đi tới trước cửa thành, bị hai gã hộ vệ thủ vệ ngăn cản.
Một gã trong đó vươn tay ra nói:
- Trước tiên giao phí vào thành đã.
Lăng Tiếu đánh giá hai gã hộ vệ, hai người này rõ ràng có tu vị cao giai Huyền Sĩ, thầm nghĩ Cổ Tế Thành xem ra cũng là nơi tàng long ngọa hổ ah!
Lăng Tiếu lấy ra 100 kim tệ nhét vào tay tên hộ vệ kia, tiếp theo lại lấy ra 500 kim tệ nó:
- Chút kim tệ ấy là tiểu đệ hiếu kính hai vị đại ca.
Hai gã hộ vệ vui vẻ, lúc này cười nói với Lăng Tiếu:
- Tiểu tử ngươi không tệ, mau vào đi thôi, bằng không sẽ không kịp nữa.
Lăng Tiếu sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi thăm:
- Vị đại ca kia nói là?
- Tiểu đệ đừng giả bộ, nhìn ngươi áo quần tuy rằng kém một chút, nhưng cũng mạnh hơn đám công tử ca hung hăng càn quấy kia nhiều, vào đi thôi, hai anh em chúng ta coi trọng ngươi
Một gã hộ vệ vừa cười vừa nói.
Lăng Tiếu càng nghe càng nghi hoặc, vốn hỏi hai người bọn họ hương quay về Tử Thiên Tông nhưng lúc này chỉ có thể bỏ ý niệm này, vào thành xem thử đến cùng là thế nào.
Lăng Tiếu đi vào Cổ Tế Thành, chỉ thấy hai bên đường vô cùng quạnh quẽ.
Cái này khiến hắn buồn bực không thôi, chẳng lẽ đây là một tòa tử thành sao?
Lăng Tiếu đang muốn triển khai cảm ứng, lại phát hiện từ trong một gian phòng chạy ra một thanh niên tuổi tương tự như hắn, đang định chạy đến một hướng
Lăng Tiếu tiến lên hai bước giữ người trẻ tuổi kia lại nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi muốn đi nơi nào?
Người trẻ tuổi kia không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói:
- Bạn thân vừa nhìn đã biết ngươi là người bên ngoài rồi, muốn biết thì đi cùng ta, trên đường nói.
- Như thế làm phiền rồi
Lăng Tiếu không do dự lên tiếng liền sóng vai với người trẻ tuổi kia đi đến một phương hướng.
- Bạn thân ngươi thật không biết Cổ Tế Thành chúng ta xảy ra chuyện gì sao?
Người trẻ tuổi kia hỏi ngược lại.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Ta chỉ đi ngang qua đây thôi, thật không biết đến cùng xảy ra chuyện gì nữa.
- Vậy ngươi đã gặp may mắn rồi, hôm nay là thời gian Đại Tế Tự Cổ Tế Thành chúng ta tế thành, đồng thời cũng là lúc cháu gái Đại Tế Tự tuyển rể, tất cả công tử thiếu gia trong thành đều đi tham gia rồi, cũng không có không ít thanh niên tài tuấn của các đại gia tộc từ ngoài thành tới, bọn họ đều là vì cháu gái Đại Tế Tự mà đến cả, tất cả mọi người trong thành đều tập trung đến Tế Tự Điện tham gia náo nhiệt rồi
Người trẻ tuổi kia dương dương tự đắc nói.
Lăng Tiếu nhìn bộ dáng hưng phấn của hắn cười nói:
- Huynh đài xem ra có cơ hội trở thành rể hiền của Đại Tế Tự a!
Người trẻ tuổi kia bộ dáng cực kỳ lúng túng nói:
- Ta. . . Ta cũng chỉ là đi xem, thử thời vận thôi.
- Xem ra vị cháu gái Đại Tế Tự này nhất định là dung mạo như thiên tiên, nhân vật như huynh đài mà cũng bị mê hoặc, quả nhiên khó lường ah!
Lăng Tiếu mở miệng nói.
Mặc kệ là nam hay nữ, được người tán dương đều cảm thấy lâng lâng cả, người trẻ tuổi này cũng không ngoại lệ.
Trong lúc nhất thời, hắn liền nói với Lăng Tiếu:
- Huynh đệ nói đúng lắm, ta nói như thế nào cũng đường đường là đệ nhất mỹ nam tử Cổ Tuấn Nam của Cổ Tế Thành, nói không chừng thật sự có thể được cháu gái Đại Tế Tự nữ ưa thích đấy.
- Nhất định rồi, Cổ huynh nhất biểu nhân tài, thực lực bất phàm, khiến vô số nữ tử say mê cũng là việc đương nhiên.
Lăng Tiếu tiếp tục khích lệ Cổ Tuấn Nam.
- Huynh đệ cũng không tệ ah, không biết xưng hô như thế nào?
Cổ Tuấn Nam nghe xong vô cùng hưởng thụ, lúc này cao hứng dị thường ôm lấy bả vai Lăng Tiếu phá lên cười nói.
Người không biết còn tưởng rằng Lăng Tiếu và Cổ Tuấn Nam là bạn tốt nhiều năm, hảo huynh đệ nữa ấy chứ.
- Tiểu đệ Lăng Tiếu, quả thật kém xa Cổ huynh.
Lăng Tiếu liên tục khiêm tốn nói.
Tiếp theo, hai người kề vai sát cánh cười cười nói nói đi về phía quảng trưởng Tế Tự Điện.
Trên đường đi, Lăng Tiếu rốt cục cũng nói qua tình huống đại khái của Cổ Tế Thành.
/2767
|