- Lăng sư đệ!
La Mỹ Anh vui mừng kêu lên, đồng thời bổ nhào tới.
Lăng Tiếu thoáng khựng người, bị La Mỹ Anh ôm chặt, bộ ngực mềm mại chen chúc cơ hồ làm hắn không thở được.
Ba người Trần Văn Vũ đều há hốc mồm nhìn hai người.
Lăng Tiếu lộ ra biểu tình phi thường vô tội, vỗ nhẹ lên vai La Mỹ Anh hỏi:
- Sư…sư tỷ ngươi sao vậy?
- Ah!
La Mỹ Anh kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó đẩy Lăng Tiếu chạy tránh sau thân cây.
Lăng Tiếu gãi gãi đầu nhìn ba người khác hỏi:
- Sư tỷ nàng sao vậy?
Hắn vừa hỏi xong, ba người khác đều lật mắt xem thường nhìn hắn.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ nói:
- Đi thôi, đã trễ hai ngày, phải nhanh chạy tới chỗ tập hợp rồi nói sau.
La Mỹ Anh đi ra, gương mặt đỏ bừng có vẻ vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Lăng Tiếu thầm thở dài tự nhủ:
- Ai, lại có một nữ tử ngã rạp dưới mị lực của bổn thiếu, bổn thiếu thật sự không cố ý nha!
Lời này nếu bị người khác nghe được, chỉ sợ đã phun máu, tiểu tử này chính là được tiện nghi còn khoe mã, muốn ăn đòn.
Năm người đang chuẩn bị rời đi, Nghiêm Trạch lại hỏi:
- Lăng sư đệ, vừa rồi bên kia xảy ra chuyện gì? Chúng tôi đều cảm nhận được chân khí thật cường đại.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ trán nói:
- Đã quên nói cho các ngươi biết, vừa rồi bên kia xuất hiện một gốc linh thảo cao giai, khiến thật nhiều linh thú cao cấp tranh đoạt, cũng đưa tới cường giả vương cấp của các tông tạo ra chiến đấu đại quy mô, may mắn sư đệ chạy nhanh, bằng không đã bị liên lụy.
Không phải Lăng Tiếu không tin tưởng bọn họ, nhưng lực hấp dẫn của Hồ Lô Thánh Quả quá lớn, cho dù cường giả hoàng cấp nhìn thấy cũng phải điên cuồng huống chi là người khác.
Cho nên việc này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tuyệt đối không thể lộ ra chút tin tức.
Nghiêm Trạch nghi hoặc nhìn thoáng qua Lăng Tiếu không tiếp tục hỏi thêm.
Nhưng La Mỹ Anh lại hỏi:
- Rốt cục là linh thảo gì lại khiến linh thú cùng cường giả vương cấp phải điên cuồng?
Vấn đề này Lăng Tiếu cũng không giấu diếm:
- Là Ngũ Thải Hồ Lô Thánh Quả!
- Tê…
Nghe câu trả lời, bốn người đều hít sâu một hơi lạnh, nghĩ tới họ cũng biết công hiệu của Hồ Lô Thánh Quả.
- Thật sự khó trách, bậc linh thảo cao giai như thế ai mà không đỏ mắt!
Trần Văn Vũ thở dài nói.
- Đi thôi đi thôi, cơ duyên như vậy không phải mỗi người đều lấy được, bí cảnh mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.
Triệu Nam thúc giục nói.
- Triệu sư huynh nói đúng, nhưng các ngươi cũng không cần thất vọng, hành trình bí cảnh lần này mặc kệ mọi người có thu hoạch hay không, chỉ cần mọi người đạt tới linh sư đỉnh ta có thể luyện chế một viên Nhập Vương đan cho mọi người, hơn nữa chỉ lấy một phần tài liệu linh thảo.
Lăng Tiếu hứa hẹn.
Không phải một mình hắn phát hiện Hồ Lô Thánh Quả, một mình hắn chiếm hữu đã cảm thấy có chút áy náy, cho nên mới đưa ra hứa hẹn xem như bồi thường bọn họ.
Quả nhiên bốn người nghe vậy đều lộ ra nụ cười vui sướng.
Đây cũng chính là nói họ đều có khả năng đặt chân lên vương cấp.
So sánh với gốc linh thảo chưa từng tận mắt nhìn thấy mà nói, Nhập Vương đan mới càng thêm thực tế.
Năm người tiếp tục lên đường, La Mỹ Anh khăng khăng cưỡi Kim Sắc Lang Vương cùng Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cũng không đành lòng từ chối nàng, bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhưng nữ nhân này tựa hồ có ý nghĩ khác, vừa ngồi lên liền vòng tay ôm chặt Lăng Tiếu không chịu buông ra.
Mấy ngày kế tiếp năm người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm hẹn trước tụ hợp lại.
Ngày thứ mười ba năm người rốt cục chạy tới một vùng tiên sơn phúc địa linh khí tràn đầy.
Linh khí nơi này nồng đậm như tầng thứ mười Tụ Linh tháp ở Tử Thiên tông, mọi người đứng nơi này đều cảm thấy toàn thân khoan khoái, xúc động muốn ngồi xuống tu luyện ngay tại chỗ.
Năm người Lăng Tiếu tìm tới nơi đóng quân của Tử Thiên tông.
Trong doanh địa, Tiêu Tùng Lâm, Ngô Hữu Lai cùng Ngô Hữu Khứ đều có mặt, các đệ tử chân truyền khác vẫn chưa chạy tới.
Lại qua thêm một ngày, tới ngày thứ mười bốn một tổ đệ tử khác cũng đã tới.
Nhưng nhìn bộ dạng của các đệ tử tựa hồ khá chật vật, còn vài người bị trọng thương, vạn hạnh không ai thương vong.
Nhưng Vân Mộng Kỳ cùng Hình Chiến Thiên lại bị trọng thương.
Thần sắc Tiêu Tùng Lâm tối sầm nhìn Liệt Minh Cường không chút vết thương hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trước khi đến bí cảnh Tiêu Tùng Lâm đã dặn dò Vân Mộng Kỳ, Hình Chiến Thiên cùng Liệt Minh Cường phụ trách hộ tống các đệ tử đến nơi đây, hắn cho rằng dựa vào thực lực ba vương cấp sẽ không có nguy hiểm quá lớn, bởi vì linh thú tứ giai ở vòng ngoài cũng không nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng hiện tại có hai cao thủ vương cấp đều trọng thương, khiến Tiêu Tùng Lâm dị thường phẫn nộ cùng khó hiểu.
Nhưng Tiêu Tùng Lâm vừa hỏi Liệt Minh Cường, liền phát hiện thật nhiều đệ tử nhìn về phía hắn đầy vẻ bất mãn.
Liệt Minh Cường xem thường ánh mắt những người kia, nhìn Tiêu Tùng Lâm chắp tay nói:
- Tiêu trưởng lão, chúng tôi ngộ nhập vào một ổ rắn, gặp phải bầy rắn công kích cho nên…
- Hừ, nếu không phải người nào đó lâm thời rút lui, Vân sư tỷ cùng Hình trưởng lão cũng không bị thương.
Băng Nhược Thủy lạnh lùng nói.
Ngọc Liệt Diễm cũng đứng bên Băng Nhược Thủy nhìn chằm chằm Liệt Minh Cường khó chịu nói:
- Có chút người chỉ là có được bề ngoài, nhìn qua giống như nam nhân tốt nhưng trên thực tế là nam nhân bất lực!
Lời này của Ngọc Liệt Diễm vô cùng độc ác, bất kỳ nam nhân nào nghe được sẽ không chịu nổi lời châm chọc như thế.
- Hừ, nữ nhân vô tri!
Liệt Minh Cường không ngụy biện, lạnh lùng trả lời một câu.
Ngọc Liệt Diễm tựa hồ càng thêm tức giận, chỉ vào Liệt Minh Cường nói:
- Ta vô tri, dù sao vẫn tốt hơn loại nam nhân bất lực như ngươi!
- Ta có bất lực hay không ngươi có thể thử xem.
Liệt Minh Cường nhăn mày, sâu kín nhìn Ngọc Liệt Diễm nói, đồng thời khí thế vương cấp hướng chỗ nàng áp tới.
Hắn đường đường cường giả vương cấp, từ khi nào đến phiên một linh sư soi mói.
Đúng lúc này Lăng Tiếu vững vàng chắn ngang người Ngọc Liệt Diễm, nói:
- Ta có thể giúp nàng thử một lần!
Liệt Minh Cường chỉ mới bước vào vương cấp, Lăng Tiếu không hề sợ hắn.
Thần sắc Liệt Minh Cường thật khó xem, Tiêu Tùng Lâm chỉ Băng Nhược Thủy nói:
- Không cần cãi, nữ oa nhi ngươi đem sự tình nói một lần.
Băng Nhược Thủy không phải là người thích quanh co lòng vòng, ngữ khí của nàng lộ vài phần lạnh băng.
Theo lời kể của nàng Lăng Tiếu mới biết được nguyên lai ở mấy ngày trước tổ của nàng rơi vào ổ rắn, bên trong có hai linh thú tứ giai đê cấp, có không ít linh thú nhị, tam giai.
Vốn lấy thực lực của Vân Mộng Kỳ, Hình Chiến Thiên cùng Liệt Minh Cường, muốn hộ tống các đệ tử an toàn rời khỏi thì không thành vấn đề.
Nhưng ở thời điểm nguy cấp Liệt Minh Cường lại đột nhiên rời đi.
Cuối cùng Vân Mộng Kỳ cùng Hình Chiến Thiên vì bảo hộ các đệ tử, đối chiến với hai linh thú tứ giai, tuy đánh lui chúng nhưng hai người đều bị trọng thương
La Mỹ Anh vui mừng kêu lên, đồng thời bổ nhào tới.
Lăng Tiếu thoáng khựng người, bị La Mỹ Anh ôm chặt, bộ ngực mềm mại chen chúc cơ hồ làm hắn không thở được.
Ba người Trần Văn Vũ đều há hốc mồm nhìn hai người.
Lăng Tiếu lộ ra biểu tình phi thường vô tội, vỗ nhẹ lên vai La Mỹ Anh hỏi:
- Sư…sư tỷ ngươi sao vậy?
- Ah!
La Mỹ Anh kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó đẩy Lăng Tiếu chạy tránh sau thân cây.
Lăng Tiếu gãi gãi đầu nhìn ba người khác hỏi:
- Sư tỷ nàng sao vậy?
Hắn vừa hỏi xong, ba người khác đều lật mắt xem thường nhìn hắn.
Lăng Tiếu bất đắc dĩ nói:
- Đi thôi, đã trễ hai ngày, phải nhanh chạy tới chỗ tập hợp rồi nói sau.
La Mỹ Anh đi ra, gương mặt đỏ bừng có vẻ vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Lăng Tiếu thầm thở dài tự nhủ:
- Ai, lại có một nữ tử ngã rạp dưới mị lực của bổn thiếu, bổn thiếu thật sự không cố ý nha!
Lời này nếu bị người khác nghe được, chỉ sợ đã phun máu, tiểu tử này chính là được tiện nghi còn khoe mã, muốn ăn đòn.
Năm người đang chuẩn bị rời đi, Nghiêm Trạch lại hỏi:
- Lăng sư đệ, vừa rồi bên kia xảy ra chuyện gì? Chúng tôi đều cảm nhận được chân khí thật cường đại.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ trán nói:
- Đã quên nói cho các ngươi biết, vừa rồi bên kia xuất hiện một gốc linh thảo cao giai, khiến thật nhiều linh thú cao cấp tranh đoạt, cũng đưa tới cường giả vương cấp của các tông tạo ra chiến đấu đại quy mô, may mắn sư đệ chạy nhanh, bằng không đã bị liên lụy.
Không phải Lăng Tiếu không tin tưởng bọn họ, nhưng lực hấp dẫn của Hồ Lô Thánh Quả quá lớn, cho dù cường giả hoàng cấp nhìn thấy cũng phải điên cuồng huống chi là người khác.
Cho nên việc này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tuyệt đối không thể lộ ra chút tin tức.
Nghiêm Trạch nghi hoặc nhìn thoáng qua Lăng Tiếu không tiếp tục hỏi thêm.
Nhưng La Mỹ Anh lại hỏi:
- Rốt cục là linh thảo gì lại khiến linh thú cùng cường giả vương cấp phải điên cuồng?
Vấn đề này Lăng Tiếu cũng không giấu diếm:
- Là Ngũ Thải Hồ Lô Thánh Quả!
- Tê…
Nghe câu trả lời, bốn người đều hít sâu một hơi lạnh, nghĩ tới họ cũng biết công hiệu của Hồ Lô Thánh Quả.
- Thật sự khó trách, bậc linh thảo cao giai như thế ai mà không đỏ mắt!
Trần Văn Vũ thở dài nói.
- Đi thôi đi thôi, cơ duyên như vậy không phải mỗi người đều lấy được, bí cảnh mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta.
Triệu Nam thúc giục nói.
- Triệu sư huynh nói đúng, nhưng các ngươi cũng không cần thất vọng, hành trình bí cảnh lần này mặc kệ mọi người có thu hoạch hay không, chỉ cần mọi người đạt tới linh sư đỉnh ta có thể luyện chế một viên Nhập Vương đan cho mọi người, hơn nữa chỉ lấy một phần tài liệu linh thảo.
Lăng Tiếu hứa hẹn.
Không phải một mình hắn phát hiện Hồ Lô Thánh Quả, một mình hắn chiếm hữu đã cảm thấy có chút áy náy, cho nên mới đưa ra hứa hẹn xem như bồi thường bọn họ.
Quả nhiên bốn người nghe vậy đều lộ ra nụ cười vui sướng.
Đây cũng chính là nói họ đều có khả năng đặt chân lên vương cấp.
So sánh với gốc linh thảo chưa từng tận mắt nhìn thấy mà nói, Nhập Vương đan mới càng thêm thực tế.
Năm người tiếp tục lên đường, La Mỹ Anh khăng khăng cưỡi Kim Sắc Lang Vương cùng Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cũng không đành lòng từ chối nàng, bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhưng nữ nhân này tựa hồ có ý nghĩ khác, vừa ngồi lên liền vòng tay ôm chặt Lăng Tiếu không chịu buông ra.
Mấy ngày kế tiếp năm người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm hẹn trước tụ hợp lại.
Ngày thứ mười ba năm người rốt cục chạy tới một vùng tiên sơn phúc địa linh khí tràn đầy.
Linh khí nơi này nồng đậm như tầng thứ mười Tụ Linh tháp ở Tử Thiên tông, mọi người đứng nơi này đều cảm thấy toàn thân khoan khoái, xúc động muốn ngồi xuống tu luyện ngay tại chỗ.
Năm người Lăng Tiếu tìm tới nơi đóng quân của Tử Thiên tông.
Trong doanh địa, Tiêu Tùng Lâm, Ngô Hữu Lai cùng Ngô Hữu Khứ đều có mặt, các đệ tử chân truyền khác vẫn chưa chạy tới.
Lại qua thêm một ngày, tới ngày thứ mười bốn một tổ đệ tử khác cũng đã tới.
Nhưng nhìn bộ dạng của các đệ tử tựa hồ khá chật vật, còn vài người bị trọng thương, vạn hạnh không ai thương vong.
Nhưng Vân Mộng Kỳ cùng Hình Chiến Thiên lại bị trọng thương.
Thần sắc Tiêu Tùng Lâm tối sầm nhìn Liệt Minh Cường không chút vết thương hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trước khi đến bí cảnh Tiêu Tùng Lâm đã dặn dò Vân Mộng Kỳ, Hình Chiến Thiên cùng Liệt Minh Cường phụ trách hộ tống các đệ tử đến nơi đây, hắn cho rằng dựa vào thực lực ba vương cấp sẽ không có nguy hiểm quá lớn, bởi vì linh thú tứ giai ở vòng ngoài cũng không nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng hiện tại có hai cao thủ vương cấp đều trọng thương, khiến Tiêu Tùng Lâm dị thường phẫn nộ cùng khó hiểu.
Nhưng Tiêu Tùng Lâm vừa hỏi Liệt Minh Cường, liền phát hiện thật nhiều đệ tử nhìn về phía hắn đầy vẻ bất mãn.
Liệt Minh Cường xem thường ánh mắt những người kia, nhìn Tiêu Tùng Lâm chắp tay nói:
- Tiêu trưởng lão, chúng tôi ngộ nhập vào một ổ rắn, gặp phải bầy rắn công kích cho nên…
- Hừ, nếu không phải người nào đó lâm thời rút lui, Vân sư tỷ cùng Hình trưởng lão cũng không bị thương.
Băng Nhược Thủy lạnh lùng nói.
Ngọc Liệt Diễm cũng đứng bên Băng Nhược Thủy nhìn chằm chằm Liệt Minh Cường khó chịu nói:
- Có chút người chỉ là có được bề ngoài, nhìn qua giống như nam nhân tốt nhưng trên thực tế là nam nhân bất lực!
Lời này của Ngọc Liệt Diễm vô cùng độc ác, bất kỳ nam nhân nào nghe được sẽ không chịu nổi lời châm chọc như thế.
- Hừ, nữ nhân vô tri!
Liệt Minh Cường không ngụy biện, lạnh lùng trả lời một câu.
Ngọc Liệt Diễm tựa hồ càng thêm tức giận, chỉ vào Liệt Minh Cường nói:
- Ta vô tri, dù sao vẫn tốt hơn loại nam nhân bất lực như ngươi!
- Ta có bất lực hay không ngươi có thể thử xem.
Liệt Minh Cường nhăn mày, sâu kín nhìn Ngọc Liệt Diễm nói, đồng thời khí thế vương cấp hướng chỗ nàng áp tới.
Hắn đường đường cường giả vương cấp, từ khi nào đến phiên một linh sư soi mói.
Đúng lúc này Lăng Tiếu vững vàng chắn ngang người Ngọc Liệt Diễm, nói:
- Ta có thể giúp nàng thử một lần!
Liệt Minh Cường chỉ mới bước vào vương cấp, Lăng Tiếu không hề sợ hắn.
Thần sắc Liệt Minh Cường thật khó xem, Tiêu Tùng Lâm chỉ Băng Nhược Thủy nói:
- Không cần cãi, nữ oa nhi ngươi đem sự tình nói một lần.
Băng Nhược Thủy không phải là người thích quanh co lòng vòng, ngữ khí của nàng lộ vài phần lạnh băng.
Theo lời kể của nàng Lăng Tiếu mới biết được nguyên lai ở mấy ngày trước tổ của nàng rơi vào ổ rắn, bên trong có hai linh thú tứ giai đê cấp, có không ít linh thú nhị, tam giai.
Vốn lấy thực lực của Vân Mộng Kỳ, Hình Chiến Thiên cùng Liệt Minh Cường, muốn hộ tống các đệ tử an toàn rời khỏi thì không thành vấn đề.
Nhưng ở thời điểm nguy cấp Liệt Minh Cường lại đột nhiên rời đi.
Cuối cùng Vân Mộng Kỳ cùng Hình Chiến Thiên vì bảo hộ các đệ tử, đối chiến với hai linh thú tứ giai, tuy đánh lui chúng nhưng hai người đều bị trọng thương
/2767
|