Cuối cùng khiến hai đầu Trọc Sư Ưng không dám xông xuống lần nữa, lượn vòng trên đầu bọn họ nửa ngày phải rời đi.
Chứng kiến hai đầu Trọc Sư Ưng rời đi, mọi người thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này mọi người mới biết được vừa rồi bị Trọc Sư Ưng mổ chết là đệ tử của Xích Viêm phong.
Mới đi vào bí cảnh đã có một người chết, sắc mặt ai cũng lộ vẻ nặng nề.
Lăng Tiếu nhìn Trần Văn Vũ hỏi:
- Sư huynh, các ngươi gặp được Trọc Sư Ưng ở đâu?
- Ở ngọn núi phía trước, nơi đó hình như cũng có một tòa đại điện.
Trần Văn Vũ vẫn còn sợ hãi nói.
Lăng Tiếu trầm mặc một thoáng, nhìn mọi người nói:
- Việc này hung hiểm dị thường, trước khi tiến vào trưởng lão đã từng giao phó, hiện giờ chúng ta không còn bất kỳ đường lui, hoặc là ở trong này tìm kiếm đồ vật thích hợp với mình, hoặc là im lặng tránh ở ngõ ngách tu luyện chờ kỳ hạn một tháng đi qua.
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Trước đó không xa có một đại điện, chính là địa phương mà hai đầu Trọc Sư Ưng bảo hộ, nơi đó có lẽ sẽ có thứ tốt, nếu mọi người muốn đi thì cùng nhau đi, không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng.
Dứt lời Lăng Tiếu dẫn đầu nhảy lên Kim Sắc Lang Vương, chở theo Ôn Khả Điệp đi thẳng tới trước.
Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch, Triệu Nam, La Mỹ Anh, Băng Nhược Thủy cùng Ngọc Liệt Diễm không chút do dự đi theo sát hắn, những người khác chỉ thoáng do dự một chút cũng đi theo Lăng Tiếu.
- Sư huynh, thật xin lỗi!
Ôn Khả Điệp ngồi trước mặt Lăng Tiếu thấp giọng nói.
Lăng Tiếu thản nhiên đáp:
- Không sao, sau này nên cẩn thận một chút là được, ta đáp ứng qua Ôn các chủ phải chiếu cố cho muội.
Ôn Khả Điệp thoáng cúi đầu, siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kiên nghị.
Đoàn người đi về hướng Trần Văn Vũ chỉ dẫn.
Bởi vì vừa rồi Trọc Sư Ưng đột nhiên xuất hiện, mọi người đều đề cao cảnh giác, thời khắc chú ý hoàn cảnh quanh thân.
Đột nhiên có một người cả kinh kêu lên:
- Là Huyết Xuân Đằng tam giai!
Mọi người đều nhìn theo phương hướng người kia chỉ qua, quả nhiên nhìn thấy một gốc dây leo xích hồng sắc ở cách đó không xa.
Huyết Xuân Đằng là linh thảo dùng chế luyện đan dược chữa thương, có công hiệu bổ máu rất nhanh.
Tên đệ tử chân truyền vừa hô xong, liền chạy tới chỗ Huyết Xuân Đằng muốn hái xuống.
Nhưng thật không ngờ ở dưới gốc Huyết Xuân Đằng còn có một gốc linh thảo quỷ dị chợt dị biến.
- Không tốt, mau trở lại, đó là Thực Nhân Hoa!
Lăng Tiếu hét to một tiếng, Băng Hỏa kiếm trong tay chém ra một đạo hỏa mang oanh thẳng tới Thực Nhân Hoa.
Đệ tử kia giật mình, vội vàng bỏ lại Huyết Xuân Đằng chạy trở về.
Nhưng quanh thân nháy mắt lan tràn từng đạo thanh đằng hướng mọi người quấn tới.
- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm!
Lăng Tiếu hô lên một tiếng, Băng Hỏa kiếm trong tay càng không ngừng chém về hướng thanh đằng chung quanh.
Các đệ tử không dám sơ sẩy, xuất ra huyền kỹ không ngừng oanh chém linh thảo khả nghi chung quanh.
Bỗng nhiên sau lưng một gã đệ tử một nụ hoa chợt nở rộ thành cự hoa, trực tiếp bao trùm tên đệ tử kia.
- Đáng chết!
Một gã đệ tử bên cạnh hắn mắng một tiếng, vung trọng đao trong tay chém thẳng lên cành hoa.
Phốc!
Đóa hoa rớt xuống, chảy ra máu loãng thật quỷ dị đáng sợ.
Đệ tử vừa thoát chết bị dọa đến tái mặt.
- Những linh vật này đều sợ hỏa thuộc tính, các sư huynh có hỏa thuộc tính đi phía trước mở đường.
Lăng Tiếu phát huy đầy đủ tính chất của người đứng đầu, quát to một tiếng, lại dẫn đầu đi trước, Băng Hỏa kiếm trong tay không ngừng chém ra hỏa diễm màu lam, đốt cháy linh vật quanh thân không ngừng phát ra thanh âm tư tư như rít lên.
Vài đệ tử của Xích Viêm phong cùng Luyện Khí phong đều hướng theo Lăng Tiếu hướng linh thảo khả nghi chém ra hỏa mang.
Nhất thời quanh thân bọn họ nổi lên một mảnh ánh lửa, khói đặc bốc lên bốn phía.
Khi bọn họ xuyên qua mảnh đất có Thực Nhân Hoa, rốt cục thấy được một tòa đại điện còn lớn hơn tòa đại điện khi nãy cách đó không xa.
Quan sát đại điện phía trước, mọi người không dám mạo muội xông vào, vẫn nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Trọc Sư Ưng từng tập kích bọn họ.
- Tất cả mọi người chú ý!
Lăng Tiếu nhắc nhở một tiếng, sau đó nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên mọi người đều nghe được thanh âm kinh hô thảm thiết.
- Ở trước điện, mọi người cẩn thận!
Lăng Tiếu nhắc nhở thêm một câu, sau đó điều khiển Kim Sắc Lang Vương hướng thanh âm kêu thảm kia đi tới.
Mới đi không bao xa, liền thấy được bảy tám thanh niên đang bị hai đầu Trọc Sư Ưng tập kích.
- Sư đệ, chúng ta có cần đi qua hỗ trợ hay không?
Tinh thần trọng nghĩa của La Mỹ Anh lại tràn ra, hỏi.
Lăng Tiếu trừng mắt nhìn La Mỹ Anh, sau đó chuyển mắt nhìn qua hai đầu Trọc Sư Ưng.
Trong nháy mắt trong bảy tám người bị công kích lại có một người chết dưới ưng trảo.
Lúc này có một người phát hiện được đoàn người của Lăng Tiếu, liền lớn tiếng cầu cứu:
- Thỉnh chư vị giúp đỡ!
- Nhìn trang phục của họ hẳn là người của Nam Dương tông!
Trần Văn Vũ đứng một bên nói.
Lăng Tiếu thoáng do dự nói:
- Mọi người cùng nhau qua giết hai đầu súc sinh kia!
Lăng Tiếu biết chờ sau khi hai đầu Trọc Sư Ưng giết hết nhóm người kia sẽ đến lượt bọn họ, nếu đã như vậy thì cùng nhau hợp lực xử lý hai đầu Trọc Sư Ưng trước rồi nói sau.
Dù sao đối phương chỉ ít người, hẳn sẽ không hình thành uy hiếp gì quá lớn đối với người của mình.
Nghe theo chỉ thị của Lăng Tiếu, người của Tử Thiên tông tận lực đánh tới hai đầu Trọc Sư Ưng.
Trọc Sư Ưng thật giảo hoạt, mỗi khi gặp nạn liền bay lên giữa không trung, sau đó mới đột nhiên công kích xuống.
Mọi người không làm gì được chúng, mà bọn chúng lại tiêu hao lòng kiên nhẫn của đoàn người.
- Xem ra phải tự mình giải quyết bọn chúng!
Lăng Tiếu nhìn thấy đoàn người không biện pháp, chỉ đành lựa chọn ra tay.
Đoàn người không ai đạt tới vương cấp, căn bản không thể phi hành, mà người có phi hành linh thú lại không dám sử dụng, dù sao Trọc Sư Ưng đã tới tứ giai, trên không trung chúng nó là bá chủ.
Nếu như thế Lăng Tiếu chỉ có thể tự mình ra tay.
Lăng Tiếu ngồi trên lưng Kim Sắc Lang Vương, ánh mắt nhìn chằm chằm hai đầu Trọc Sư Ưng.
Sau một lúc lâu một đầu Trọc Sư Ưng không nhịn được đánh xuống.
Mọi người lại toàn lực công kích.
Tốc độ của Trọc Sư Ưng dị thường nhanh chóng, lần này đã bị nó dùng ưng trảo chộp được một người.
- Cơ hội tốt!
Lăng Tiếu nắm lấy thời gian, hai mắt bắn ra tia sáng kỳ dị, tinh thần lực nháy mắt hóa thành lưỡi đao nhọn hướng đầu Trọc Sư Ưng đang định bay lên trời chém tới.
Tinh thần lực vô ảnh vô hình, khó thể phát hiện.
Tinh thần lực như lưỡi đao chém thẳng vào nội đan của đầu linh thú.
U!
Trọc Sư Ưng bị thương, phát ra tiếng thét, ưng trảo buông ra, người bị bắt rơi xuống giữa không trung, thân thể khổng lồ bắt đầu lảo đảo rơi xuống dưới.
- Mọi người hợp lực giết nó!
Lăng Tiếu nhân cơ hội thét to.
Trọc Sư Ưng rơi xuống lập tức bị mọi người chém thành thịt vụn.
Con còn lại bay xuống cứu viện thì đã muộn.
Nó cũng gặp phải vận rủi như thế!
Chứng kiến hai đầu Trọc Sư Ưng rời đi, mọi người thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này mọi người mới biết được vừa rồi bị Trọc Sư Ưng mổ chết là đệ tử của Xích Viêm phong.
Mới đi vào bí cảnh đã có một người chết, sắc mặt ai cũng lộ vẻ nặng nề.
Lăng Tiếu nhìn Trần Văn Vũ hỏi:
- Sư huynh, các ngươi gặp được Trọc Sư Ưng ở đâu?
- Ở ngọn núi phía trước, nơi đó hình như cũng có một tòa đại điện.
Trần Văn Vũ vẫn còn sợ hãi nói.
Lăng Tiếu trầm mặc một thoáng, nhìn mọi người nói:
- Việc này hung hiểm dị thường, trước khi tiến vào trưởng lão đã từng giao phó, hiện giờ chúng ta không còn bất kỳ đường lui, hoặc là ở trong này tìm kiếm đồ vật thích hợp với mình, hoặc là im lặng tránh ở ngõ ngách tu luyện chờ kỳ hạn một tháng đi qua.
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Trước đó không xa có một đại điện, chính là địa phương mà hai đầu Trọc Sư Ưng bảo hộ, nơi đó có lẽ sẽ có thứ tốt, nếu mọi người muốn đi thì cùng nhau đi, không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng.
Dứt lời Lăng Tiếu dẫn đầu nhảy lên Kim Sắc Lang Vương, chở theo Ôn Khả Điệp đi thẳng tới trước.
Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch, Triệu Nam, La Mỹ Anh, Băng Nhược Thủy cùng Ngọc Liệt Diễm không chút do dự đi theo sát hắn, những người khác chỉ thoáng do dự một chút cũng đi theo Lăng Tiếu.
- Sư huynh, thật xin lỗi!
Ôn Khả Điệp ngồi trước mặt Lăng Tiếu thấp giọng nói.
Lăng Tiếu thản nhiên đáp:
- Không sao, sau này nên cẩn thận một chút là được, ta đáp ứng qua Ôn các chủ phải chiếu cố cho muội.
Ôn Khả Điệp thoáng cúi đầu, siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kiên nghị.
Đoàn người đi về hướng Trần Văn Vũ chỉ dẫn.
Bởi vì vừa rồi Trọc Sư Ưng đột nhiên xuất hiện, mọi người đều đề cao cảnh giác, thời khắc chú ý hoàn cảnh quanh thân.
Đột nhiên có một người cả kinh kêu lên:
- Là Huyết Xuân Đằng tam giai!
Mọi người đều nhìn theo phương hướng người kia chỉ qua, quả nhiên nhìn thấy một gốc dây leo xích hồng sắc ở cách đó không xa.
Huyết Xuân Đằng là linh thảo dùng chế luyện đan dược chữa thương, có công hiệu bổ máu rất nhanh.
Tên đệ tử chân truyền vừa hô xong, liền chạy tới chỗ Huyết Xuân Đằng muốn hái xuống.
Nhưng thật không ngờ ở dưới gốc Huyết Xuân Đằng còn có một gốc linh thảo quỷ dị chợt dị biến.
- Không tốt, mau trở lại, đó là Thực Nhân Hoa!
Lăng Tiếu hét to một tiếng, Băng Hỏa kiếm trong tay chém ra một đạo hỏa mang oanh thẳng tới Thực Nhân Hoa.
Đệ tử kia giật mình, vội vàng bỏ lại Huyết Xuân Đằng chạy trở về.
Nhưng quanh thân nháy mắt lan tràn từng đạo thanh đằng hướng mọi người quấn tới.
- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm!
Lăng Tiếu hô lên một tiếng, Băng Hỏa kiếm trong tay càng không ngừng chém về hướng thanh đằng chung quanh.
Các đệ tử không dám sơ sẩy, xuất ra huyền kỹ không ngừng oanh chém linh thảo khả nghi chung quanh.
Bỗng nhiên sau lưng một gã đệ tử một nụ hoa chợt nở rộ thành cự hoa, trực tiếp bao trùm tên đệ tử kia.
- Đáng chết!
Một gã đệ tử bên cạnh hắn mắng một tiếng, vung trọng đao trong tay chém thẳng lên cành hoa.
Phốc!
Đóa hoa rớt xuống, chảy ra máu loãng thật quỷ dị đáng sợ.
Đệ tử vừa thoát chết bị dọa đến tái mặt.
- Những linh vật này đều sợ hỏa thuộc tính, các sư huynh có hỏa thuộc tính đi phía trước mở đường.
Lăng Tiếu phát huy đầy đủ tính chất của người đứng đầu, quát to một tiếng, lại dẫn đầu đi trước, Băng Hỏa kiếm trong tay không ngừng chém ra hỏa diễm màu lam, đốt cháy linh vật quanh thân không ngừng phát ra thanh âm tư tư như rít lên.
Vài đệ tử của Xích Viêm phong cùng Luyện Khí phong đều hướng theo Lăng Tiếu hướng linh thảo khả nghi chém ra hỏa mang.
Nhất thời quanh thân bọn họ nổi lên một mảnh ánh lửa, khói đặc bốc lên bốn phía.
Khi bọn họ xuyên qua mảnh đất có Thực Nhân Hoa, rốt cục thấy được một tòa đại điện còn lớn hơn tòa đại điện khi nãy cách đó không xa.
Quan sát đại điện phía trước, mọi người không dám mạo muội xông vào, vẫn nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Trọc Sư Ưng từng tập kích bọn họ.
- Tất cả mọi người chú ý!
Lăng Tiếu nhắc nhở một tiếng, sau đó nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên mọi người đều nghe được thanh âm kinh hô thảm thiết.
- Ở trước điện, mọi người cẩn thận!
Lăng Tiếu nhắc nhở thêm một câu, sau đó điều khiển Kim Sắc Lang Vương hướng thanh âm kêu thảm kia đi tới.
Mới đi không bao xa, liền thấy được bảy tám thanh niên đang bị hai đầu Trọc Sư Ưng tập kích.
- Sư đệ, chúng ta có cần đi qua hỗ trợ hay không?
Tinh thần trọng nghĩa của La Mỹ Anh lại tràn ra, hỏi.
Lăng Tiếu trừng mắt nhìn La Mỹ Anh, sau đó chuyển mắt nhìn qua hai đầu Trọc Sư Ưng.
Trong nháy mắt trong bảy tám người bị công kích lại có một người chết dưới ưng trảo.
Lúc này có một người phát hiện được đoàn người của Lăng Tiếu, liền lớn tiếng cầu cứu:
- Thỉnh chư vị giúp đỡ!
- Nhìn trang phục của họ hẳn là người của Nam Dương tông!
Trần Văn Vũ đứng một bên nói.
Lăng Tiếu thoáng do dự nói:
- Mọi người cùng nhau qua giết hai đầu súc sinh kia!
Lăng Tiếu biết chờ sau khi hai đầu Trọc Sư Ưng giết hết nhóm người kia sẽ đến lượt bọn họ, nếu đã như vậy thì cùng nhau hợp lực xử lý hai đầu Trọc Sư Ưng trước rồi nói sau.
Dù sao đối phương chỉ ít người, hẳn sẽ không hình thành uy hiếp gì quá lớn đối với người của mình.
Nghe theo chỉ thị của Lăng Tiếu, người của Tử Thiên tông tận lực đánh tới hai đầu Trọc Sư Ưng.
Trọc Sư Ưng thật giảo hoạt, mỗi khi gặp nạn liền bay lên giữa không trung, sau đó mới đột nhiên công kích xuống.
Mọi người không làm gì được chúng, mà bọn chúng lại tiêu hao lòng kiên nhẫn của đoàn người.
- Xem ra phải tự mình giải quyết bọn chúng!
Lăng Tiếu nhìn thấy đoàn người không biện pháp, chỉ đành lựa chọn ra tay.
Đoàn người không ai đạt tới vương cấp, căn bản không thể phi hành, mà người có phi hành linh thú lại không dám sử dụng, dù sao Trọc Sư Ưng đã tới tứ giai, trên không trung chúng nó là bá chủ.
Nếu như thế Lăng Tiếu chỉ có thể tự mình ra tay.
Lăng Tiếu ngồi trên lưng Kim Sắc Lang Vương, ánh mắt nhìn chằm chằm hai đầu Trọc Sư Ưng.
Sau một lúc lâu một đầu Trọc Sư Ưng không nhịn được đánh xuống.
Mọi người lại toàn lực công kích.
Tốc độ của Trọc Sư Ưng dị thường nhanh chóng, lần này đã bị nó dùng ưng trảo chộp được một người.
- Cơ hội tốt!
Lăng Tiếu nắm lấy thời gian, hai mắt bắn ra tia sáng kỳ dị, tinh thần lực nháy mắt hóa thành lưỡi đao nhọn hướng đầu Trọc Sư Ưng đang định bay lên trời chém tới.
Tinh thần lực vô ảnh vô hình, khó thể phát hiện.
Tinh thần lực như lưỡi đao chém thẳng vào nội đan của đầu linh thú.
U!
Trọc Sư Ưng bị thương, phát ra tiếng thét, ưng trảo buông ra, người bị bắt rơi xuống giữa không trung, thân thể khổng lồ bắt đầu lảo đảo rơi xuống dưới.
- Mọi người hợp lực giết nó!
Lăng Tiếu nhân cơ hội thét to.
Trọc Sư Ưng rơi xuống lập tức bị mọi người chém thành thịt vụn.
Con còn lại bay xuống cứu viện thì đã muộn.
Nó cũng gặp phải vận rủi như thế!
/2767
|