An Thần Tuấn khoát tay nói:
- Sư muội hiểu lầm, đều là bởi vì ta Du sư đệ mới chết, ta nhất định phải nghĩ biện pháp báo thù cho Du sư đệ.
An Thần Tuấn nói xong, trong đôi mắt hiện lên vài tia ngoan độc, trong lòng kiên định nghĩ:
- Ta nhất định phải để cho hai nữ nhân phong tao kia hầu hạ dưới khố của ta!
- Đại sư huynh, ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Lưu Quyên Quyên nghĩ An Thần Tuấn hỏi thăm người của Tử Thiên tông là vì mấy nữ nhân kia, bây giờ nghe An Thần Tuấn nói như thế đương nhiên cảm thấy thật vui mừng.
- Đương nhiên là thật sự, bọn hắn đi đâu?
An Thần Tuấn gật gật đầu lại hỏi.
- Khi chúng ta đi, bọn hắn còn ở trong đại điện, nhưng cấm chế rất cường đại, có thể bọn hắn phá không được đã bỏ đi nơi khác cũng không chừng.
Lưu Quyên Quyên suy đoán.
- Đi thôi, chúng ta quay về đi xem.
An Thần Tuấn nghĩ nghĩ nói.
- Chẳng lẽ đại sư huynh cảm thấy bọn hắn có thể phá vỡ cấm chế sao?
Lưu Quyên Quyên hỏi ngược lại.
- Không biết, cho dù bọn hắn không phá được cấm chế, tin tưởng cũng sẽ không lập tức rời đi, nơi này tràn ngập nguy cơ, mà hai đầu Trọc Sư Ưng đã chết, nơi đó hẳn tạm thời không có nguy hiểm, ta nghĩ bọn hắn sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn, hoặc nghĩ biện pháp phá cấm chế.
An Thần Tuấn phân tích nói.
- Nhưng mà…chúng ta mạo muội đi qua, người của Tử Thiên tông sẽ…sẽ đối với chúng ta bất lợi.
Lưu Quyên Quyên nói.
An Thần Tuấn nhăn mày, cũng biết lời của Lưu Quyên Quyên nói đúng.
Bằng vào vài người bọn hắn muốn giết sạch người của Tử Thiên tông là không thể nào.
An Thần Tuấn rầu rĩ ngồi trở xuống.
Hắn ở trong Nam Dương tông đột phá linh sư cao giai lúc hai mươi bảy tuổi, được vinh dự thanh danh đệ nhất thiên tài trong tông môn, mặc kệ đi tới đâu các nữ tử đều yêu thích hắn, các sư tỷ sư muội trong tông môn đều thích cấu kết với hắn, nhưng hiện tại hắn xem trọng hai nữ tử của Tử Thiên tông lại cảm thấy có cảm giác vô lực thật sâu.
Bởi vì người ta không hề liếc mắt nhìn hắn chút nào, giao toàn bộ tâm tư đặt lên trên một thanh thiếu niên mà hắn thập phần chán ghét, trong lòng hắn thật sự vô cùng đố kỵ!
Đúng lúc này trong rừng cây truyền ra thanh âm tiếng bước chân đi tới.
Nhóm người An Thần Tuấn lập tức cảnh giác nhìn qua.
Một đạo thanh âm u u vang lên:
- Người của Tử Thiên tông ở đâu?
Ngay sau đó gần ba mươi nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt nhóm người An Thần Tuấn.
An Thần Tuấn nhìn thấy trang phục của nhóm người này, tinh thần chấn động chắp tay cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi chư vị chính là sư huynh cùng sư tỷ Thái Ly tông?
Đúng vậy, nhóm người vừa đến chính là đệ tử Thái Ly tông đứng hàng thứ tư.
Người vừa nói chuyện chính là thập tam thái tử Ly Du.
Ly Du ngẩng cao đầu nói:
- Nếu biết thì thành thật trả lời vấn đề của ta, các ngươi nhìn thấy người của Tử Thiên tông?
Khi Ly Du nói ra lời này, ánh mắt liếc qua Lưu Quyên Quyên đứng bên cạnh An Thần Tuấn, trong ánh mắt hiện lên dâm quang.
An Thần Tuấn chớp mắt, lập tức cung kính đáp:
- Bọn hắn ở đại điện phía trước không xa, người Tử Thiên tông rất bá đạo, đại điện kia vốn do Nam Dương tông chúng tôi phát hiện trước, bọn hắn mạnh mẽ chiếm đi, còn giết chết mấy đồng bạn của chúng tôi.
An Thần Tuấn nghe ra được trong lời nói của Ly Du tỏ vẻ bất mãn Tử Thiên tong, hắn lập tức bịa đặt lời nói dối, hi vọng có thể mượn sức Thái La tông diệt người của Tử Thiên tông, cuối cùng đôi bên lưỡng bại câu thương, như vậy hắn có thể chiếm được tiện nghi.
- Ngươi xác định người của Tử Thiên tông ở bên kia?
Ly Du tiếp tục hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, nếu chư vị không tin ta có thể mang các vị đi qua.
An Thần Tuấn vỗ ngực đáp.
Ly Du thản nhiên nói:
- Không cần ngươi đi, mời nàng dẫn đường cho chúng ta!
Nói xong hắn chỉ chỉ Lưu Quyên Quyên.
- Vậy…
An Thần Tuấn do dự nhìn Lưu Quyên Quyên.
Lưu Quyên Quyên nhẹ nhàng lắc đầu, nàng dựa vào trực giác của nữ nhân có thể nhận thấy được Ly Du có lòng bất chính đối với nàng.
- Sao vậy, không muốn?
Ly Du lạnh giọng quát.
- Không phải…sư muội, phiền toái muội đưa chư vị sư huynh Thái Ly tông đi tìm người của Tử Thiên tông đi.
An Thần Tuấn lập tức xua tay nói.
Lưu Quyên Quyên làm sao đồng ý, lập tức cự tuyệt:
- Ai đi không phải cũng vậy thôi, sao lại gọi ta đi, ta không đi đâu.
Nàng nói ra lời này là vì nhắc nhở An Thần Tuấn, đối phương rõ ràng là cố ý gọi nàng cùng đi, nàng chỉ sợ chuyến đi này có đi không về.
An Thần Tuấn làm sao không nghe được ý tứ của Lưu Quyên Quyên, nhưng hắn không dám kháng cự người của Thái Ly tông, lập tức lớn tiếng nói:
- Ta lấy thân phận đại sư huynh mệnh lệnh ngươi lập tức đưa chư vị sư huynh Thái Ly tông đi qua.
- Ngươi…được…được lắm, ngươi đúng là đại sư huynh tốt của ta!
Lưu Quyên Quyên tức giận nói, trong mắt đảo quanh hơi nước.
Hiện tại nàng xem như đã nhìn thấu thái độ làm người của An Thần Tuấn, không ngờ đứng trước mặt cường thế lại yếu đuối như vậy, thật sự làm cho nàng vô cùng thất vọng, uổng công cho nàng một lòng hướng về hắn.
Giờ khắc này nàng hoàn toàn hết hi vọng đối với An Thần Tuấn.
Trong đôi mắt đẹp của Lưu Quyên Quyên lộ ra vẻ tuyệt vọng nhìn Ly Du nói:
- Ta biết ngươi vì sao muốn cho ta dẫn đường, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta, ta dẫn đường cho ngươi, bằng không…cho dù chết ta cũng sẽ không đi.
Ly Du nhướng mày nói:
- Ngươi dám uy hiếp ta?
- Ngươi có thể cho là như vậy.
Lưu Quyên Quyên đã bất cứ giá nào, không để ý đối đãi với Ly Du càng tồi tệ một ít.
- Nói thử xem, nhưng ta không nhất định sẽ đáp ứng ngươi.
Ly Du kinh ngạc nhìn thoáng qua Lưu Quyên Quyên, trong lòng thầm nhủ:
- Nữ nhân này thật có chút cá tính.
- Ngươi giết hắn cho ta, kiếp này làm trâu làm ngựa cho ngươi đều được.
Lưu Quyên Quyên chỉ vào An Thần Tuấn vẻ mặt kiên quyết nói.
- Sư…sư muội, ngươi nói đùa gì vậy, ta là đại sư huynh của ngươi, huống hồ ngươi chỉ là dẫn đường cho bọn hắn mà thôi, có cần phải làm như vậy sao?
An Thần Tuấn kinh hãi nói.
Hắn dù sao cũng không nghĩ tới Lưu Quyên Quyên nói ra lời quá khích như vậy, trong lòng lập tức đề phòng lên.
Ly Du liếc mắt nhìn An Thần Tuấn khẽ cười nói:
- Không thành vấn đề.
- Vị…vị sư huynh này, ngươi không phải xem là thật đi…
Thực lực của An Thần Tuấn tuy rằng mạnh hơn Ly Du, nhưng người của Thái Ly tông nhiều hơn không ít, chỉ bằng vài người bọn hắn căn bản không thể chống nổi.
Hắn vừa nói vừa bật lui ra sau.
Trên mặt Ly Du hiện lên tia cười lạnh, sau đó làm động tác gạt bỏ với hai gã cao giai linh sư phía sau.
An Thần Tuấn làm sao chịu ngồi chờ chết.
Ngay một khắc này hắn cũng chẳng quan tâm những đệ tử còn lại của Nam Dương tông, nhanh chóng hướng rừng rậm vọt tới.
- Hắc hắc, trốn được không?
Một gã linh sư cao giai của Thái Ly tông âm hiểm cười, thân hình như quỷ mị vọt về hướng An Thần Tuấn.
Tên linh sư cao giai còn lại chậm rãi đi về hướng An Thần Tuấn.
- Sư muội hiểu lầm, đều là bởi vì ta Du sư đệ mới chết, ta nhất định phải nghĩ biện pháp báo thù cho Du sư đệ.
An Thần Tuấn nói xong, trong đôi mắt hiện lên vài tia ngoan độc, trong lòng kiên định nghĩ:
- Ta nhất định phải để cho hai nữ nhân phong tao kia hầu hạ dưới khố của ta!
- Đại sư huynh, ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Lưu Quyên Quyên nghĩ An Thần Tuấn hỏi thăm người của Tử Thiên tông là vì mấy nữ nhân kia, bây giờ nghe An Thần Tuấn nói như thế đương nhiên cảm thấy thật vui mừng.
- Đương nhiên là thật sự, bọn hắn đi đâu?
An Thần Tuấn gật gật đầu lại hỏi.
- Khi chúng ta đi, bọn hắn còn ở trong đại điện, nhưng cấm chế rất cường đại, có thể bọn hắn phá không được đã bỏ đi nơi khác cũng không chừng.
Lưu Quyên Quyên suy đoán.
- Đi thôi, chúng ta quay về đi xem.
An Thần Tuấn nghĩ nghĩ nói.
- Chẳng lẽ đại sư huynh cảm thấy bọn hắn có thể phá vỡ cấm chế sao?
Lưu Quyên Quyên hỏi ngược lại.
- Không biết, cho dù bọn hắn không phá được cấm chế, tin tưởng cũng sẽ không lập tức rời đi, nơi này tràn ngập nguy cơ, mà hai đầu Trọc Sư Ưng đã chết, nơi đó hẳn tạm thời không có nguy hiểm, ta nghĩ bọn hắn sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn, hoặc nghĩ biện pháp phá cấm chế.
An Thần Tuấn phân tích nói.
- Nhưng mà…chúng ta mạo muội đi qua, người của Tử Thiên tông sẽ…sẽ đối với chúng ta bất lợi.
Lưu Quyên Quyên nói.
An Thần Tuấn nhăn mày, cũng biết lời của Lưu Quyên Quyên nói đúng.
Bằng vào vài người bọn hắn muốn giết sạch người của Tử Thiên tông là không thể nào.
An Thần Tuấn rầu rĩ ngồi trở xuống.
Hắn ở trong Nam Dương tông đột phá linh sư cao giai lúc hai mươi bảy tuổi, được vinh dự thanh danh đệ nhất thiên tài trong tông môn, mặc kệ đi tới đâu các nữ tử đều yêu thích hắn, các sư tỷ sư muội trong tông môn đều thích cấu kết với hắn, nhưng hiện tại hắn xem trọng hai nữ tử của Tử Thiên tông lại cảm thấy có cảm giác vô lực thật sâu.
Bởi vì người ta không hề liếc mắt nhìn hắn chút nào, giao toàn bộ tâm tư đặt lên trên một thanh thiếu niên mà hắn thập phần chán ghét, trong lòng hắn thật sự vô cùng đố kỵ!
Đúng lúc này trong rừng cây truyền ra thanh âm tiếng bước chân đi tới.
Nhóm người An Thần Tuấn lập tức cảnh giác nhìn qua.
Một đạo thanh âm u u vang lên:
- Người của Tử Thiên tông ở đâu?
Ngay sau đó gần ba mươi nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt nhóm người An Thần Tuấn.
An Thần Tuấn nhìn thấy trang phục của nhóm người này, tinh thần chấn động chắp tay cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi chư vị chính là sư huynh cùng sư tỷ Thái Ly tông?
Đúng vậy, nhóm người vừa đến chính là đệ tử Thái Ly tông đứng hàng thứ tư.
Người vừa nói chuyện chính là thập tam thái tử Ly Du.
Ly Du ngẩng cao đầu nói:
- Nếu biết thì thành thật trả lời vấn đề của ta, các ngươi nhìn thấy người của Tử Thiên tông?
Khi Ly Du nói ra lời này, ánh mắt liếc qua Lưu Quyên Quyên đứng bên cạnh An Thần Tuấn, trong ánh mắt hiện lên dâm quang.
An Thần Tuấn chớp mắt, lập tức cung kính đáp:
- Bọn hắn ở đại điện phía trước không xa, người Tử Thiên tông rất bá đạo, đại điện kia vốn do Nam Dương tông chúng tôi phát hiện trước, bọn hắn mạnh mẽ chiếm đi, còn giết chết mấy đồng bạn của chúng tôi.
An Thần Tuấn nghe ra được trong lời nói của Ly Du tỏ vẻ bất mãn Tử Thiên tong, hắn lập tức bịa đặt lời nói dối, hi vọng có thể mượn sức Thái La tông diệt người của Tử Thiên tông, cuối cùng đôi bên lưỡng bại câu thương, như vậy hắn có thể chiếm được tiện nghi.
- Ngươi xác định người của Tử Thiên tông ở bên kia?
Ly Du tiếp tục hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, nếu chư vị không tin ta có thể mang các vị đi qua.
An Thần Tuấn vỗ ngực đáp.
Ly Du thản nhiên nói:
- Không cần ngươi đi, mời nàng dẫn đường cho chúng ta!
Nói xong hắn chỉ chỉ Lưu Quyên Quyên.
- Vậy…
An Thần Tuấn do dự nhìn Lưu Quyên Quyên.
Lưu Quyên Quyên nhẹ nhàng lắc đầu, nàng dựa vào trực giác của nữ nhân có thể nhận thấy được Ly Du có lòng bất chính đối với nàng.
- Sao vậy, không muốn?
Ly Du lạnh giọng quát.
- Không phải…sư muội, phiền toái muội đưa chư vị sư huynh Thái Ly tông đi tìm người của Tử Thiên tông đi.
An Thần Tuấn lập tức xua tay nói.
Lưu Quyên Quyên làm sao đồng ý, lập tức cự tuyệt:
- Ai đi không phải cũng vậy thôi, sao lại gọi ta đi, ta không đi đâu.
Nàng nói ra lời này là vì nhắc nhở An Thần Tuấn, đối phương rõ ràng là cố ý gọi nàng cùng đi, nàng chỉ sợ chuyến đi này có đi không về.
An Thần Tuấn làm sao không nghe được ý tứ của Lưu Quyên Quyên, nhưng hắn không dám kháng cự người của Thái Ly tông, lập tức lớn tiếng nói:
- Ta lấy thân phận đại sư huynh mệnh lệnh ngươi lập tức đưa chư vị sư huynh Thái Ly tông đi qua.
- Ngươi…được…được lắm, ngươi đúng là đại sư huynh tốt của ta!
Lưu Quyên Quyên tức giận nói, trong mắt đảo quanh hơi nước.
Hiện tại nàng xem như đã nhìn thấu thái độ làm người của An Thần Tuấn, không ngờ đứng trước mặt cường thế lại yếu đuối như vậy, thật sự làm cho nàng vô cùng thất vọng, uổng công cho nàng một lòng hướng về hắn.
Giờ khắc này nàng hoàn toàn hết hi vọng đối với An Thần Tuấn.
Trong đôi mắt đẹp của Lưu Quyên Quyên lộ ra vẻ tuyệt vọng nhìn Ly Du nói:
- Ta biết ngươi vì sao muốn cho ta dẫn đường, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta, ta dẫn đường cho ngươi, bằng không…cho dù chết ta cũng sẽ không đi.
Ly Du nhướng mày nói:
- Ngươi dám uy hiếp ta?
- Ngươi có thể cho là như vậy.
Lưu Quyên Quyên đã bất cứ giá nào, không để ý đối đãi với Ly Du càng tồi tệ một ít.
- Nói thử xem, nhưng ta không nhất định sẽ đáp ứng ngươi.
Ly Du kinh ngạc nhìn thoáng qua Lưu Quyên Quyên, trong lòng thầm nhủ:
- Nữ nhân này thật có chút cá tính.
- Ngươi giết hắn cho ta, kiếp này làm trâu làm ngựa cho ngươi đều được.
Lưu Quyên Quyên chỉ vào An Thần Tuấn vẻ mặt kiên quyết nói.
- Sư…sư muội, ngươi nói đùa gì vậy, ta là đại sư huynh của ngươi, huống hồ ngươi chỉ là dẫn đường cho bọn hắn mà thôi, có cần phải làm như vậy sao?
An Thần Tuấn kinh hãi nói.
Hắn dù sao cũng không nghĩ tới Lưu Quyên Quyên nói ra lời quá khích như vậy, trong lòng lập tức đề phòng lên.
Ly Du liếc mắt nhìn An Thần Tuấn khẽ cười nói:
- Không thành vấn đề.
- Vị…vị sư huynh này, ngươi không phải xem là thật đi…
Thực lực của An Thần Tuấn tuy rằng mạnh hơn Ly Du, nhưng người của Thái Ly tông nhiều hơn không ít, chỉ bằng vài người bọn hắn căn bản không thể chống nổi.
Hắn vừa nói vừa bật lui ra sau.
Trên mặt Ly Du hiện lên tia cười lạnh, sau đó làm động tác gạt bỏ với hai gã cao giai linh sư phía sau.
An Thần Tuấn làm sao chịu ngồi chờ chết.
Ngay một khắc này hắn cũng chẳng quan tâm những đệ tử còn lại của Nam Dương tông, nhanh chóng hướng rừng rậm vọt tới.
- Hắc hắc, trốn được không?
Một gã linh sư cao giai của Thái Ly tông âm hiểm cười, thân hình như quỷ mị vọt về hướng An Thần Tuấn.
Tên linh sư cao giai còn lại chậm rãi đi về hướng An Thần Tuấn.
/2767
|