Cùng lúc đó nó hú lên quái dị, miệng máu hung hăng táp thẳng về hướng Lăng Tiếu.
- Cẩn thận!
Mọi người đều kinh hô lên.
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần thật nhanh, liên tục nhảy lui ra sau hơn trăm thước.
Nào biết Tử Giao Long Khâu không tiếp tục co đầu rút cổ chui xuống đất mà lại dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo.
- Mọi người cùng nhau tiến lên!
Trần Văn Vũ kinh hô một tiếng, chính mình dẫn đầu phát ra công kích cường đại.
Những người khác toàn lực hướng Tử Giao Long Khâu oanh tới.
Oanh long!
Ở trước mặt Tử Giao Long Khâu khởi lên một mảnh bụi đất tung bay.
- Chạy mau, nó không có việc gì!
Lăng Tiếu biết rõ lực phòng ngự của Tử Giao Long Khâu thật kinh người, liền hô to.
Đáng tiếc Tử Giao Long Khâu làm sao chịu bỏ qua, nó bị mọi người công kích căn bản không chút tổn thương, thân hình tròn trịa khổng lồ hướng mọi người hung hăng quét qua.
Băng Nhược Thủy cách gần nhất không còn chỗ nào tránh né.
Đúng lúc này một thân hình lướt qua ôm lấy thân thể nàng vội vàng tránh né cực nhanh.
Nhưng vẫn muộn nửa bước.
Hai người bị va chạm trúng, thân hình bắn ra thật xa.
Oa!
Lăng Tiếu không nhịn được phun ra ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy thân thể mình như nứt vỡ, ngũ tạng lục phủ bị đánh lệch vị trí.
Băng Nhược Thủy nhìn thấy người ôm mình là Lăng Tiếu, trong lòng nhói đau vội vàng hỏi:
- Lăng Tiếu, ngươi không sao chứ?
- Ta…ta không sao, mau…mau rời đi nơi này.
Lăng Tiếu hữu khí vô lực nói.
Băng Nhược Thủy không dám chần chờ, vội vàng ôm chặt Lăng Tiếu bỏ chạy.
Những người khác cũng chạy theo.
Linh thú ngũ giai cao cấp đã tương đương với cường giả hoàng cấp nhân loại.
Muốn tiêu diệt hết bọn họ chỉ là chuyện dễ dàng.
May mắn Giao Long Khâu không phải loài động vật ăn thịt, tính tình hòa thuận hơn những loài linh thú khác, cho nên khi họ đã rút lui đủ xa, Giao Long Khâu chui xuống lòng đất không tiếp tục đuổi theo công kích bọn họ.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn sợ hãi, đều muốn nhanh chóng rời đi.
Băng Nhược Thủy ôm Lăng Tiếu, đặt hắn ngồi dựa vách đá, lộ ra ngữ khí ôn nhu chưa từng có hỏi:
- Lăng Tiếu, ngươi…ngươi không sao chứ?
Đồng thời nàng lấy ra đan dược đút cho Lăng Tiếu.
- Sư đệ không sao chứ?
Trần Văn Vũ bọn họ tiến lên hỏi thăm.
Ngọc Liệt Diễm ngồi xuống lấn Băng Nhược Thủy nhích sang bên, vuốt gương mặt tái nhợt của Lăng Tiếu hỏi:
- Sư đệ, ngươi…ngươi thế nào, đừng dọa ta, ngươi đừng làm sư tỷ còn trẻ tuổi như vậy mà phải thủ tiết…
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Băng Nhược Thủy trừng mắt nhìn Ngọc Liệt Diễm.
- Hừ, ngươi còn nói sao, nếu không phải sư đệ vì cứu nữ nhân ngu ngốc như ngươi thì sẽ bị thương sao?
Ngọc Liệt Diễm hừ lạnh nói.
- Ta…ta…ta tình nguyện chính mình bị thương cũng không hi vọng hắn bị thương.
Băng Nhược Thủy bất đắc dĩ nói thẳng lòng mình.
- Khụ khụ…
Lăng Tiếu ho nhẹ một tiếng, hữu khí vô lực nói:
- Mọi…mọi người đừng cãi nữa, hộ pháp cho ta một chút, ta nghỉ ngơi một lát sẽ vô sự.
Dứt lời Lăng Tiếu ngồi dậy khoanh chân, song chưởng đặt dưới bụng, bắt đầu vận chuyển Kim Cương Ngũ Biến Quyết chữa trị thương thế.
Hai nữ nhân trừng mắt liếc nhau, cùng đứng lên đem Lăng Tiếu hộ phía sau.
La Mỹ Anh cùng Ôn Khả Điệp cũng lặng yên đứng hai bên nhìn quanh bốn phía.
Các đệ tử hâm mộ nhìn Lăng Tiếu, tự giác bước ra vài bước hộ pháp.
Lăng Tiếu mới đả tọa chừng nửa canh giờ, một trận thanh âm tiếng bước chân dồn dập từ đường núi truyền tới.
Trần Văn Vũ cau mày nói:
- Mọi người đề phòng, có người tới.
Lời của hắn vừa dứt, mười mấy thân ảnh lục tục xuất hiện trước bọn họ không xa.
Mười mấy thân ảnh đứng lại, phía sau truyền ra thanh âm, lại có thêm một nhóm người đi tới.
Không khí lập tức biến thành giương cung tuốt kiếm!
Hai nhóm người mới xuất hiện chính là Hà Minh tông cùng Lục Cực tông.
Bên Hà Minh tông tổng cộng có mười tám người, mỗi người mặc võ phục màu lam thêu đường vân cuộn sóng, trong tay mang theo đủ loại huyền khí. Bên Lục Cực tông mười sáu người, mặc võ phục thêu hình dạng lục giác cổ quái, đại bộ phận cầm vũ khí công kích hình tròn giống như bánh răng.
Loại vũ khí này là vũ khí công kích đặc hữu của Lục Cực tông gọi là Lục Giác Nha Luân.
Đệ tử Tử Thiên tông cảnh giác nhìn hai nhóm nhân mã, thập phần lo lắng đối phương đột nhiên ra tay làm khó dễ.
Khi nhân mã hai tông đi ngang qua người của Tử Thiên tông, trong ánh mắt lộ ra ý khinh thường cực độ.
Nhưng bên trong nhân mã hai tông vẫn luôn có những kẻ cuồng vọng thích khiêu khích gây chuyện.
Một gã đệ tử Hà Minh tông tên Đỗ Khắc, xem như người nổi bật trong hàng đệ tử, có thực lực linh sư cao giai, lúc trước chính hắn đi ra khỏi lầu các thét to với nhóm người Lăng Tiếu.
Đỗ Khắc đã có thói quen không xem ai ra gì, là người miệng mồm thật chanh chua cay nghiệt.
Khi hắn nhìn thấy bốn mỹ đang vây quanh bảo hộ cho Lăng Tiếu đả tọa, trên mặt khó chịu nói:
- Loại tiểu bạch kiểm vô dụng này chết thì chết, mấy nữ hài tử các ngươi còn che chở hắn có ích lợi gì, thật sự là lãng phí thời gian, không bằng các ngươi cùng nhau quy thuận Hà Minh tông chúng ta đi, sư huynh sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt nha.
Tiếp theo một linh sư cao giai Lục Cực tông tên Giang Chí Điền cũng đi theo châm chọc nói:
- Tuy tiểu bạch kiểm trông khá nhưng không dùng được, Lục Cực tông chúng ta cũng có không ít tiểu bạch kiểm như vậy, không bằng các ngươi gia nhập Lục Cực tông đi, huống hồ các ngươi xem bản nhân còn trắng hơn tiểu bạch kiểm kia không ít.
Khi Giang Chí Điền nói chuyện còn sờ sờ lên mặt của mình, trên mặt lộ vẻ thập phần đắc ý.
Lời hắn đúng vậy, mặt của hắn quả thật rất trắng, trắng bệch như người mới khỏi bệnh.
- Giang Chí Điền, ngươi chính là thượng hạng trong tiểu bạch kiểm, không người có thể so sánh, nhưng nói tới có thể thỏa mãn nữ nhân Lục Cực tông các ngươi còn kém xa Hà Minh tông chúng ta, Hà Minh tông có công pháp lam giai song tu, chỉ cần mấy a đầu này theo ta song tu, ta cam đoan chỉ trong năm năm các nàng sẽ tiến giai vương cấp.
Đỗ Khắc cười nói.
Giang Chí Điền không cho là đúng nói:
- Song tu tính cái gì, Lục Cực tông còn có Âm Dương Lục Đao thuật, một mình ta tu luyện với các nàng không qua ba năm tuyệt đối khiến các nàng tiến giai vương cấp.
- Vô sỉ!
- Hỗn đản!
Hai thanh âm tiếng mắng đồng thời vang lên, hai thân ảnh bên Tử Thiên tông phóng ra ngoài.
Ra tay nhanh nhất chính là Băng Nhược Thủy, thanh huyền khí tứ giai băng hệ nàng lấy được trong mật thất tản ra khí tức băng hàn cường đại, một đầu băng điểm hóa thành lưu quang hướng Đỗ Khắc mổ tới cực nhanh.
Bên kia hỏa thương của Triệu Nam như một đầu hỏa long hướng Giang Chí Điền đâm thẳng tới.
Mặc dù hai người Đỗ Khắc cùng Giang Chí Điền có vẻ như đang nói giỡn, nhưng lại tràn ngập vẻ cười nhạo châm chọc vô cùng.
Băng Nhược Thủy chỉ hận không lập tức xé miệng Đỗ Khắc, mà tính tình Triệu Nam khá nóng nảy, là một người không dễ dàng nhẫn nhịn.
Tuy Băng Nhược Thủy là linh sư trung giai, nhưng trong tay sử dụng huyền khí tứ giai cao cấp, thực lực một chiêu không thua kém gì linh sư cao giai.
- Cẩn thận!
Mọi người đều kinh hô lên.
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần thật nhanh, liên tục nhảy lui ra sau hơn trăm thước.
Nào biết Tử Giao Long Khâu không tiếp tục co đầu rút cổ chui xuống đất mà lại dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo.
- Mọi người cùng nhau tiến lên!
Trần Văn Vũ kinh hô một tiếng, chính mình dẫn đầu phát ra công kích cường đại.
Những người khác toàn lực hướng Tử Giao Long Khâu oanh tới.
Oanh long!
Ở trước mặt Tử Giao Long Khâu khởi lên một mảnh bụi đất tung bay.
- Chạy mau, nó không có việc gì!
Lăng Tiếu biết rõ lực phòng ngự của Tử Giao Long Khâu thật kinh người, liền hô to.
Đáng tiếc Tử Giao Long Khâu làm sao chịu bỏ qua, nó bị mọi người công kích căn bản không chút tổn thương, thân hình tròn trịa khổng lồ hướng mọi người hung hăng quét qua.
Băng Nhược Thủy cách gần nhất không còn chỗ nào tránh né.
Đúng lúc này một thân hình lướt qua ôm lấy thân thể nàng vội vàng tránh né cực nhanh.
Nhưng vẫn muộn nửa bước.
Hai người bị va chạm trúng, thân hình bắn ra thật xa.
Oa!
Lăng Tiếu không nhịn được phun ra ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy thân thể mình như nứt vỡ, ngũ tạng lục phủ bị đánh lệch vị trí.
Băng Nhược Thủy nhìn thấy người ôm mình là Lăng Tiếu, trong lòng nhói đau vội vàng hỏi:
- Lăng Tiếu, ngươi không sao chứ?
- Ta…ta không sao, mau…mau rời đi nơi này.
Lăng Tiếu hữu khí vô lực nói.
Băng Nhược Thủy không dám chần chờ, vội vàng ôm chặt Lăng Tiếu bỏ chạy.
Những người khác cũng chạy theo.
Linh thú ngũ giai cao cấp đã tương đương với cường giả hoàng cấp nhân loại.
Muốn tiêu diệt hết bọn họ chỉ là chuyện dễ dàng.
May mắn Giao Long Khâu không phải loài động vật ăn thịt, tính tình hòa thuận hơn những loài linh thú khác, cho nên khi họ đã rút lui đủ xa, Giao Long Khâu chui xuống lòng đất không tiếp tục đuổi theo công kích bọn họ.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn sợ hãi, đều muốn nhanh chóng rời đi.
Băng Nhược Thủy ôm Lăng Tiếu, đặt hắn ngồi dựa vách đá, lộ ra ngữ khí ôn nhu chưa từng có hỏi:
- Lăng Tiếu, ngươi…ngươi không sao chứ?
Đồng thời nàng lấy ra đan dược đút cho Lăng Tiếu.
- Sư đệ không sao chứ?
Trần Văn Vũ bọn họ tiến lên hỏi thăm.
Ngọc Liệt Diễm ngồi xuống lấn Băng Nhược Thủy nhích sang bên, vuốt gương mặt tái nhợt của Lăng Tiếu hỏi:
- Sư đệ, ngươi…ngươi thế nào, đừng dọa ta, ngươi đừng làm sư tỷ còn trẻ tuổi như vậy mà phải thủ tiết…
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Băng Nhược Thủy trừng mắt nhìn Ngọc Liệt Diễm.
- Hừ, ngươi còn nói sao, nếu không phải sư đệ vì cứu nữ nhân ngu ngốc như ngươi thì sẽ bị thương sao?
Ngọc Liệt Diễm hừ lạnh nói.
- Ta…ta…ta tình nguyện chính mình bị thương cũng không hi vọng hắn bị thương.
Băng Nhược Thủy bất đắc dĩ nói thẳng lòng mình.
- Khụ khụ…
Lăng Tiếu ho nhẹ một tiếng, hữu khí vô lực nói:
- Mọi…mọi người đừng cãi nữa, hộ pháp cho ta một chút, ta nghỉ ngơi một lát sẽ vô sự.
Dứt lời Lăng Tiếu ngồi dậy khoanh chân, song chưởng đặt dưới bụng, bắt đầu vận chuyển Kim Cương Ngũ Biến Quyết chữa trị thương thế.
Hai nữ nhân trừng mắt liếc nhau, cùng đứng lên đem Lăng Tiếu hộ phía sau.
La Mỹ Anh cùng Ôn Khả Điệp cũng lặng yên đứng hai bên nhìn quanh bốn phía.
Các đệ tử hâm mộ nhìn Lăng Tiếu, tự giác bước ra vài bước hộ pháp.
Lăng Tiếu mới đả tọa chừng nửa canh giờ, một trận thanh âm tiếng bước chân dồn dập từ đường núi truyền tới.
Trần Văn Vũ cau mày nói:
- Mọi người đề phòng, có người tới.
Lời của hắn vừa dứt, mười mấy thân ảnh lục tục xuất hiện trước bọn họ không xa.
Mười mấy thân ảnh đứng lại, phía sau truyền ra thanh âm, lại có thêm một nhóm người đi tới.
Không khí lập tức biến thành giương cung tuốt kiếm!
Hai nhóm người mới xuất hiện chính là Hà Minh tông cùng Lục Cực tông.
Bên Hà Minh tông tổng cộng có mười tám người, mỗi người mặc võ phục màu lam thêu đường vân cuộn sóng, trong tay mang theo đủ loại huyền khí. Bên Lục Cực tông mười sáu người, mặc võ phục thêu hình dạng lục giác cổ quái, đại bộ phận cầm vũ khí công kích hình tròn giống như bánh răng.
Loại vũ khí này là vũ khí công kích đặc hữu của Lục Cực tông gọi là Lục Giác Nha Luân.
Đệ tử Tử Thiên tông cảnh giác nhìn hai nhóm nhân mã, thập phần lo lắng đối phương đột nhiên ra tay làm khó dễ.
Khi nhân mã hai tông đi ngang qua người của Tử Thiên tông, trong ánh mắt lộ ra ý khinh thường cực độ.
Nhưng bên trong nhân mã hai tông vẫn luôn có những kẻ cuồng vọng thích khiêu khích gây chuyện.
Một gã đệ tử Hà Minh tông tên Đỗ Khắc, xem như người nổi bật trong hàng đệ tử, có thực lực linh sư cao giai, lúc trước chính hắn đi ra khỏi lầu các thét to với nhóm người Lăng Tiếu.
Đỗ Khắc đã có thói quen không xem ai ra gì, là người miệng mồm thật chanh chua cay nghiệt.
Khi hắn nhìn thấy bốn mỹ đang vây quanh bảo hộ cho Lăng Tiếu đả tọa, trên mặt khó chịu nói:
- Loại tiểu bạch kiểm vô dụng này chết thì chết, mấy nữ hài tử các ngươi còn che chở hắn có ích lợi gì, thật sự là lãng phí thời gian, không bằng các ngươi cùng nhau quy thuận Hà Minh tông chúng ta đi, sư huynh sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt nha.
Tiếp theo một linh sư cao giai Lục Cực tông tên Giang Chí Điền cũng đi theo châm chọc nói:
- Tuy tiểu bạch kiểm trông khá nhưng không dùng được, Lục Cực tông chúng ta cũng có không ít tiểu bạch kiểm như vậy, không bằng các ngươi gia nhập Lục Cực tông đi, huống hồ các ngươi xem bản nhân còn trắng hơn tiểu bạch kiểm kia không ít.
Khi Giang Chí Điền nói chuyện còn sờ sờ lên mặt của mình, trên mặt lộ vẻ thập phần đắc ý.
Lời hắn đúng vậy, mặt của hắn quả thật rất trắng, trắng bệch như người mới khỏi bệnh.
- Giang Chí Điền, ngươi chính là thượng hạng trong tiểu bạch kiểm, không người có thể so sánh, nhưng nói tới có thể thỏa mãn nữ nhân Lục Cực tông các ngươi còn kém xa Hà Minh tông chúng ta, Hà Minh tông có công pháp lam giai song tu, chỉ cần mấy a đầu này theo ta song tu, ta cam đoan chỉ trong năm năm các nàng sẽ tiến giai vương cấp.
Đỗ Khắc cười nói.
Giang Chí Điền không cho là đúng nói:
- Song tu tính cái gì, Lục Cực tông còn có Âm Dương Lục Đao thuật, một mình ta tu luyện với các nàng không qua ba năm tuyệt đối khiến các nàng tiến giai vương cấp.
- Vô sỉ!
- Hỗn đản!
Hai thanh âm tiếng mắng đồng thời vang lên, hai thân ảnh bên Tử Thiên tông phóng ra ngoài.
Ra tay nhanh nhất chính là Băng Nhược Thủy, thanh huyền khí tứ giai băng hệ nàng lấy được trong mật thất tản ra khí tức băng hàn cường đại, một đầu băng điểm hóa thành lưu quang hướng Đỗ Khắc mổ tới cực nhanh.
Bên kia hỏa thương của Triệu Nam như một đầu hỏa long hướng Giang Chí Điền đâm thẳng tới.
Mặc dù hai người Đỗ Khắc cùng Giang Chí Điền có vẻ như đang nói giỡn, nhưng lại tràn ngập vẻ cười nhạo châm chọc vô cùng.
Băng Nhược Thủy chỉ hận không lập tức xé miệng Đỗ Khắc, mà tính tình Triệu Nam khá nóng nảy, là một người không dễ dàng nhẫn nhịn.
Tuy Băng Nhược Thủy là linh sư trung giai, nhưng trong tay sử dụng huyền khí tứ giai cao cấp, thực lực một chiêu không thua kém gì linh sư cao giai.
/2767
|