Đỗ Khắc chiếm thượng phong, nhưng hắn không muốn hạ sát thủ xử lý Băng Nhược Thủy nhưng lại cố ý cắt rách y phục của nàng, làm da thịt nàng bại lộ bên ngoài.
- Chậc chậc, làn da thật trắng, thật không nỡ khiến nó chảy máu nha!
Đỗ Khắc thật đáng khinh nói, hai mắt hiện lên vẻ tham lam.
Gương mặt Băng Nhược Thủy càng ngày càng lạnh, trong lòng càng ngày càng phẫn nộ.
- Ta muốn ngươi chết!
Băng Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi nói một câu, linh lực toàn thân cấp tốc hội tụ, trường kiếm vung ra kiếm quang.
Trong lúc nhất thời quanh thân Băng Nhược Thủy kết thành băng mỏng lạnh buốt, ngay cả trường kiếm cũng kết thành băng.
Đây là tình hình nàng chuẩn bị xuất sát chiêu.
Sắc mặt Đỗ Khắc thu liễm, không dám khinh thường chút nào, một tầng minh kình thủ hộ màu lam thủy liên tục vây quanh thân thể, trường kiếm trong tay bắn ra chân khí cường đại.
- Đến đây đi, xem ta làm sao thu thập tiểu da nương ngươi!
Đỗ Khắc liếm môi trêu chọc.
- Hàn Băng Mạn Vũ!
Thân thể mềm mại của Băng Nhược Thủy nhảy lên giữa không trung, hừ lạnh một tiếng, băng hàn kiếm run lên, vô số băng nhũ giáng xuống, hướng Đỗ Khắc bao trùm tới.
Đỗ Khắc không lùi mà tiến tới, trường kiếm cấp tốc xoay chuyển, một màn thủy mạc chắn ngang trước người hắn.
Đinh đương đinh đương!
Băng nhũ đụng vào thủy mạc đều bị chắn rơi bên ngoài, không thể xuyên phá.
Đáng tiếc lực lượng giảm mất phân nửa nên không tạo thành tổn thương quá lớn đối với Đỗ Khắc.
- Ha ha, không còn khí lực nữa chứ, để ta bắt ngươi!
Đỗ Khắc đắc ý cười to một tiếng, sau đó huy kiếm chém rớt băng nhũ còn lại, hướng Băng Nhược Thủy lao tới.
Lúc này Băng Nhược Thủy ngước nhìn hắn, trong tay vẫn còn lưu ba khối băng.
Khi Đỗ Khắc vừa đi tới trước mặt nàng thì tay nàng run lên, ba khối băng theo ba phương hướng bất đồng vọt tới.
Một khối bắn thẳng thiên linh, một khối ngay ngực, cuối cùng bắn thẳng đan điền Đỗ Khắc.
Đỗ Khắc không ngờ Băng Nhược Thủy còn có hậu chiêu như vậy, kinh hãi nhanh chóng rút kiếm đón đỡ.
Đinh đương đinh đương!
Bởi vì khoảng cách quá gần, Đỗ Khắc chỉ đỡ được hai khối băng công kích thiên linh cùng đan điền, trước ngực bị khối băng thứ ba nặng nề oanh trúng.
Phốc!
Thân hình Đỗ Khắc bị chấn lui ra sau ba bước, miệng hộc máu tươi, hiển nhiên bị một kích của Băng Nhược Thủy tạo thành nội thương không nhỏ.
- Ngươi giỏi lắm, ta cũng phải cho ngươi biết tay!
Đỗ Khắc lộ vẻ dữ tợn, nhào lên một tay hóa trảo hướng bộ ngực Băng Nhược Thủy chộp tới.
Băng Nhược Thủy bị rút cạn linh lực, còn chưa kịp nuốt đan dược, chỉ có thể miễn cưỡng bức lui về phía sau.
Mắt thấy tay của Đỗ Khắc đã sắp chộp trúng bộ ngực của nàng, trên mặt hắn còn hiện lên vẻ dâm ô.
Sưu!
Đúng lúc này một thân ảnh cực nhanh biến mất bên cạnh Ôn Khả Điệp.
Ngay sau đó một trảo của Đỗ Khắc ngừng lại trước ngực Băng Nhược Thủy.
Bởi vì tay hắn đang bị một bàn tay mạnh mẽ khác gắt gao nắm chặt.
Đỗ Khắc nhăn mày, dùng hết toàn lực rút tay của mình nhưng phát hiện tay mình tựa hồ bị một gọng kìm sắt giữ chặt không cách nào động đậy.
Đỗ Khắc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh thiếu niên tuấn lãng bất phàm đang lạnh lùng nhìn mình, tay của hắn đang bị đối phương nắm giữ.
Người này không phải chính là người bị hắn cười nhạo là tiểu bạch kiểm hay sao?
- Dám đụng tới nữ nhân của ta, lá gan ngươi thật lớn!
Lăng Tiếu thản nhiên nói một câu, trong tay truyền ra lực đạo cường hãn.
Răng rắc!
Cổ tay Đỗ Khắc không chút khoan nhượng bị bóp nát.
Trước đó Lăng Tiếu vì tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết đã nếm nhiều đau khổ, thân thể mạnh mẽ mà người thường không cách nào tưởng tượng, thực lực còn hơn người cùng cấp mạnh vài lần.
Đỗ Khắc không hề có chút sức phản kháng đã bị phế đi một tay.
Tiếng kêu thảm của Đỗ Khắc khiến chiến trường đều phân ra, ánh mắt mọi người đều nhìn qua chỗ hắn.
- Ngươi đã thành phế nhân, còn sống vô dụng, không bằng đi chết đi!
Lăng Tiếu phi thường lãnh đạm nói.
Gương mặt Đỗ Khắc đang lộ ra thống khổ, mồ hôi lạnh tuôn tràn, vừa nghe Lăng Tiếu nói như vậy cả người càng thêm kinh hãi, hắn biết thực lực đối phương cực kỳ khủng bố, liền dùng kiếm bổ thẳng vào đầu đối phương.
Lăng Tiếu không hề tránh né làm đệ tử Tử Thiên tông đều kinh hô lên:
- Cẩn thận!
Gương mặt Lăng Tiếu không hề lộ chút kinh hoảng, chỉ thấy bàn tay đang nắm tay Đỗ Khắc bốc lên một luồng lam diễm.
Lam diễm cực kỳ yêu dị, chỉ nháy mắt đã thiêu hủy một bàn tay của Đỗ Khắc.
A!
Đỗ Khắc còn chưa chém trúng Lăng Tiếu đã phát ra thanh âm tiếng kêu thê lương.
Lam diễm tựa hồ không hề muốn ngừng lại, giống như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, hỏa tốc hướng toàn thân Đỗ Khắc lan tràn.
Chỉ trong chốc lát Đỗ Khắc đã biến thành hỏa nhân, không ngừng lăn lộn quay cuồng trên mặt đất kêu thảm thiết, thanh âm như cửu u lệ quỷ, nghe được khiến mọi người dựng đứng tóc gáy.
Không bao lâu Đỗ Khắc đã bị lam diễm thiêu đốt thành tro tàn.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cảm thấy toàn thân rét lạnh giá băng.
Lăng Tiếu giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không gì đáng kể, xoay người lại từ không gian giới lấy ra áo choàng khoác lên người Băng Nhược Thủy, nhu tình hỏi thăm:
- Không sao chứ?
Vẻ mặt băng sương của Băng Nhược Thủy thật hiếm hoi hiện lên vẻ tươi cười, lắc nhẹ đầu, khuôn mặt đỏ ửng, nội tâm lại dị thường thoải mái ấm áp.
Lăng Tiếu nhìn lướt quanh các đệ tử Tử Thiên tông nhỏ nhẹ nói:
- Mọi người lui ra, nơi này giao cho ta đi!
Hơn mười đệ tử Tử Thiên tông không một lời dị nghị, thập phần nghe lời lui ra sau Lăng Tiếu, yên lặng nhìn thân ảnh cao lớn của hắn.
Lúc này Ngọc Liệt Diễm đi tới bên cạnh Lăng Tiếu nghiêng người dựa vào người hắn, chỉ vào một đệ tử Hà Minh tông nói:
- Sư đệ, vừa rồi hắn cũng muốn khinh bạc người ta!
Lăng Tiếu đưa mắt lạnh lùng nhìn đệ tử kia.
Tên đệ tử Hà Minh tông không khỏi khiếp đảm lui một bước, cuối cùng cắn chặt răng dồn can đảm nói:
- Ngươi dám giết Đỗ sư huynh, mọi người cùng nhau tiến lên giết hắn!
Lời của hắn hô to, nhưng đệ tử Hà Minh tông không ai dám tiến lên nửa bước.
Chính vì thủ đoạn vừa rồi của Lăng Tiếu đã hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ.
Trong bọn họ Đỗ Khắc được xem là người đứng đầu, nhưng ở trong tay thanh niên kia thậm chí một chiêu cũng không chống được, trực tiếp bị đốt thành tro bụi, điều này có thể làm bọn họ không kiêng kỵ sao?
Bọn hắn cảm giác được thanh niên trước mặt có tu vi nửa bước vương cấp!
- Ngươi rất không tệ!
Lăng Tiếu khinh miệt nhìn đệ tử Hà Minh tông châm chọc một câu, sau đó hai mắt phát lạnh, nói:
- Ngươi có thể đi chết đi!
Thanh âm Lăng Tiếu như ma chú, giống như một lời có thể phán sự sống chết của người khác.
Tên đệ tử Hà Minh tông thần sắc ngẩn ngơ, hai mắt còn chưa tỉnh lại toàn thân đã nặng nề té ngã xuống đất.
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Bọn hắn chưa từng nghĩ đến lại có người làm tới cảnh giới nói ra tất sát.
Bọn họ căn bản không thấy được Lăng Tiếu động thủ, nhưng tên đệ tử kia xác thực ngã chết trước mặt bọn họ.
Mọi người không khỏi lui ra sau mấy bước, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi khó nén, trong lòng hận chết Đỗ Khắc cùng Giang Chí Điền, không có việc gì đi trêu chọc vị sát thần kia làm chi đây!
- Chậc chậc, làn da thật trắng, thật không nỡ khiến nó chảy máu nha!
Đỗ Khắc thật đáng khinh nói, hai mắt hiện lên vẻ tham lam.
Gương mặt Băng Nhược Thủy càng ngày càng lạnh, trong lòng càng ngày càng phẫn nộ.
- Ta muốn ngươi chết!
Băng Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi nói một câu, linh lực toàn thân cấp tốc hội tụ, trường kiếm vung ra kiếm quang.
Trong lúc nhất thời quanh thân Băng Nhược Thủy kết thành băng mỏng lạnh buốt, ngay cả trường kiếm cũng kết thành băng.
Đây là tình hình nàng chuẩn bị xuất sát chiêu.
Sắc mặt Đỗ Khắc thu liễm, không dám khinh thường chút nào, một tầng minh kình thủ hộ màu lam thủy liên tục vây quanh thân thể, trường kiếm trong tay bắn ra chân khí cường đại.
- Đến đây đi, xem ta làm sao thu thập tiểu da nương ngươi!
Đỗ Khắc liếm môi trêu chọc.
- Hàn Băng Mạn Vũ!
Thân thể mềm mại của Băng Nhược Thủy nhảy lên giữa không trung, hừ lạnh một tiếng, băng hàn kiếm run lên, vô số băng nhũ giáng xuống, hướng Đỗ Khắc bao trùm tới.
Đỗ Khắc không lùi mà tiến tới, trường kiếm cấp tốc xoay chuyển, một màn thủy mạc chắn ngang trước người hắn.
Đinh đương đinh đương!
Băng nhũ đụng vào thủy mạc đều bị chắn rơi bên ngoài, không thể xuyên phá.
Đáng tiếc lực lượng giảm mất phân nửa nên không tạo thành tổn thương quá lớn đối với Đỗ Khắc.
- Ha ha, không còn khí lực nữa chứ, để ta bắt ngươi!
Đỗ Khắc đắc ý cười to một tiếng, sau đó huy kiếm chém rớt băng nhũ còn lại, hướng Băng Nhược Thủy lao tới.
Lúc này Băng Nhược Thủy ngước nhìn hắn, trong tay vẫn còn lưu ba khối băng.
Khi Đỗ Khắc vừa đi tới trước mặt nàng thì tay nàng run lên, ba khối băng theo ba phương hướng bất đồng vọt tới.
Một khối bắn thẳng thiên linh, một khối ngay ngực, cuối cùng bắn thẳng đan điền Đỗ Khắc.
Đỗ Khắc không ngờ Băng Nhược Thủy còn có hậu chiêu như vậy, kinh hãi nhanh chóng rút kiếm đón đỡ.
Đinh đương đinh đương!
Bởi vì khoảng cách quá gần, Đỗ Khắc chỉ đỡ được hai khối băng công kích thiên linh cùng đan điền, trước ngực bị khối băng thứ ba nặng nề oanh trúng.
Phốc!
Thân hình Đỗ Khắc bị chấn lui ra sau ba bước, miệng hộc máu tươi, hiển nhiên bị một kích của Băng Nhược Thủy tạo thành nội thương không nhỏ.
- Ngươi giỏi lắm, ta cũng phải cho ngươi biết tay!
Đỗ Khắc lộ vẻ dữ tợn, nhào lên một tay hóa trảo hướng bộ ngực Băng Nhược Thủy chộp tới.
Băng Nhược Thủy bị rút cạn linh lực, còn chưa kịp nuốt đan dược, chỉ có thể miễn cưỡng bức lui về phía sau.
Mắt thấy tay của Đỗ Khắc đã sắp chộp trúng bộ ngực của nàng, trên mặt hắn còn hiện lên vẻ dâm ô.
Sưu!
Đúng lúc này một thân ảnh cực nhanh biến mất bên cạnh Ôn Khả Điệp.
Ngay sau đó một trảo của Đỗ Khắc ngừng lại trước ngực Băng Nhược Thủy.
Bởi vì tay hắn đang bị một bàn tay mạnh mẽ khác gắt gao nắm chặt.
Đỗ Khắc nhăn mày, dùng hết toàn lực rút tay của mình nhưng phát hiện tay mình tựa hồ bị một gọng kìm sắt giữ chặt không cách nào động đậy.
Đỗ Khắc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh thiếu niên tuấn lãng bất phàm đang lạnh lùng nhìn mình, tay của hắn đang bị đối phương nắm giữ.
Người này không phải chính là người bị hắn cười nhạo là tiểu bạch kiểm hay sao?
- Dám đụng tới nữ nhân của ta, lá gan ngươi thật lớn!
Lăng Tiếu thản nhiên nói một câu, trong tay truyền ra lực đạo cường hãn.
Răng rắc!
Cổ tay Đỗ Khắc không chút khoan nhượng bị bóp nát.
Trước đó Lăng Tiếu vì tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết đã nếm nhiều đau khổ, thân thể mạnh mẽ mà người thường không cách nào tưởng tượng, thực lực còn hơn người cùng cấp mạnh vài lần.
Đỗ Khắc không hề có chút sức phản kháng đã bị phế đi một tay.
Tiếng kêu thảm của Đỗ Khắc khiến chiến trường đều phân ra, ánh mắt mọi người đều nhìn qua chỗ hắn.
- Ngươi đã thành phế nhân, còn sống vô dụng, không bằng đi chết đi!
Lăng Tiếu phi thường lãnh đạm nói.
Gương mặt Đỗ Khắc đang lộ ra thống khổ, mồ hôi lạnh tuôn tràn, vừa nghe Lăng Tiếu nói như vậy cả người càng thêm kinh hãi, hắn biết thực lực đối phương cực kỳ khủng bố, liền dùng kiếm bổ thẳng vào đầu đối phương.
Lăng Tiếu không hề tránh né làm đệ tử Tử Thiên tông đều kinh hô lên:
- Cẩn thận!
Gương mặt Lăng Tiếu không hề lộ chút kinh hoảng, chỉ thấy bàn tay đang nắm tay Đỗ Khắc bốc lên một luồng lam diễm.
Lam diễm cực kỳ yêu dị, chỉ nháy mắt đã thiêu hủy một bàn tay của Đỗ Khắc.
A!
Đỗ Khắc còn chưa chém trúng Lăng Tiếu đã phát ra thanh âm tiếng kêu thê lương.
Lam diễm tựa hồ không hề muốn ngừng lại, giống như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, hỏa tốc hướng toàn thân Đỗ Khắc lan tràn.
Chỉ trong chốc lát Đỗ Khắc đã biến thành hỏa nhân, không ngừng lăn lộn quay cuồng trên mặt đất kêu thảm thiết, thanh âm như cửu u lệ quỷ, nghe được khiến mọi người dựng đứng tóc gáy.
Không bao lâu Đỗ Khắc đã bị lam diễm thiêu đốt thành tro tàn.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cảm thấy toàn thân rét lạnh giá băng.
Lăng Tiếu giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không gì đáng kể, xoay người lại từ không gian giới lấy ra áo choàng khoác lên người Băng Nhược Thủy, nhu tình hỏi thăm:
- Không sao chứ?
Vẻ mặt băng sương của Băng Nhược Thủy thật hiếm hoi hiện lên vẻ tươi cười, lắc nhẹ đầu, khuôn mặt đỏ ửng, nội tâm lại dị thường thoải mái ấm áp.
Lăng Tiếu nhìn lướt quanh các đệ tử Tử Thiên tông nhỏ nhẹ nói:
- Mọi người lui ra, nơi này giao cho ta đi!
Hơn mười đệ tử Tử Thiên tông không một lời dị nghị, thập phần nghe lời lui ra sau Lăng Tiếu, yên lặng nhìn thân ảnh cao lớn của hắn.
Lúc này Ngọc Liệt Diễm đi tới bên cạnh Lăng Tiếu nghiêng người dựa vào người hắn, chỉ vào một đệ tử Hà Minh tông nói:
- Sư đệ, vừa rồi hắn cũng muốn khinh bạc người ta!
Lăng Tiếu đưa mắt lạnh lùng nhìn đệ tử kia.
Tên đệ tử Hà Minh tông không khỏi khiếp đảm lui một bước, cuối cùng cắn chặt răng dồn can đảm nói:
- Ngươi dám giết Đỗ sư huynh, mọi người cùng nhau tiến lên giết hắn!
Lời của hắn hô to, nhưng đệ tử Hà Minh tông không ai dám tiến lên nửa bước.
Chính vì thủ đoạn vừa rồi của Lăng Tiếu đã hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ.
Trong bọn họ Đỗ Khắc được xem là người đứng đầu, nhưng ở trong tay thanh niên kia thậm chí một chiêu cũng không chống được, trực tiếp bị đốt thành tro bụi, điều này có thể làm bọn họ không kiêng kỵ sao?
Bọn hắn cảm giác được thanh niên trước mặt có tu vi nửa bước vương cấp!
- Ngươi rất không tệ!
Lăng Tiếu khinh miệt nhìn đệ tử Hà Minh tông châm chọc một câu, sau đó hai mắt phát lạnh, nói:
- Ngươi có thể đi chết đi!
Thanh âm Lăng Tiếu như ma chú, giống như một lời có thể phán sự sống chết của người khác.
Tên đệ tử Hà Minh tông thần sắc ngẩn ngơ, hai mắt còn chưa tỉnh lại toàn thân đã nặng nề té ngã xuống đất.
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Bọn hắn chưa từng nghĩ đến lại có người làm tới cảnh giới nói ra tất sát.
Bọn họ căn bản không thấy được Lăng Tiếu động thủ, nhưng tên đệ tử kia xác thực ngã chết trước mặt bọn họ.
Mọi người không khỏi lui ra sau mấy bước, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi khó nén, trong lòng hận chết Đỗ Khắc cùng Giang Chí Điền, không có việc gì đi trêu chọc vị sát thần kia làm chi đây!
/2767
|