Sự thần kỳ của Tam Phân Quy Nguyên Khí khiến cho Lăng Tiếu tặc lưỡi không dứt, không trách được năm đó Hùng Bá lấy được Tam Phân Quy Nguyên Khí liền có thể xưng bá võ lâm, quả nhiên là có chỗ độc đáo của mình.
Một lúc lâu sau, một ít dược thủy đen tuyền lại trở nên trong suốt, rất nhiển nhiên dược tính trong nước đều bị Lăng Tiếu hấp thu sạch sẽ rồi.
Nếu như Thái thượng trưởng lão ở nơi này mà nói, nhất định sẽ bị chấn kinh, lão ban đầu hấp thu nhiều dược lực như vậy cơ hồ tiêu tốn hơn phân nửa thời gian ban đêm, mà Lăng Tiếu lại chỉ dùng một canh giờ, tốc độ hấp thu này quá kinh khủng rồi!
- Thoải mái!
Lăng Tiếu giương đôi mắt, hai đạo nhãn thần sắc bén bạo xạ mà ra, không khỏi thở nhẹ một chút, từ trong thùng gỗ bắn ra ngoài, cả người ở giữa không trung xoay một vòng mới rơi xuống mặt đất.
- Thiếu gia, ngươi đã tốt rồi?
Bạch Vũ Tích lập tức từ trong đả tọa tỉnh lại, cao hứng thở nhẹ nói.
Lăng Tiếu nhìn Bạch Vũ Tích, mới vừa muốn nói chuyện, sắc mặt trong nháy mắt 'Xoát' một cái hồng lên, giống như một cái đại khuê nữ, mắc cỡ chết người. Hắn hiện tại mới nhớ toàn thân chính mình còn chưa mặc gì a.
Bạch Vũ Tích ở trong lúc Lăng Tiếu ngâm dược thủy đã nhìn qua thân thể của hắn, hiện nay lần nữa nhìn thấy thân thể hùng tráng của Lăng Tiếu đã không còn ngượng ngùng như mới vừa rồi, chỉ là thân thể mang theo mấy phần hồng nhuận đi tới trước mặt Lăng Tiếu, lớn mật ôm lấy eo hổ của Lăng Tiếu nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia, ngươi muốn ta đi!
- Oanh!
Nhất thời, Lăng Tiếu trừ hạ thân thẳng tắp như một cây trường thương ra, đầu óc hắn trong lúc này bất chợt trống rỗng.
Mặc dù hắn từng không ngừng ảo tưởng đem Bạch Vũ Tích đoạt lấy, nhưng thật đến lúc thời điểm phát sinh hắn giống như một tên tuyệt thế cao thủ biến thành một người bình thường tay trói gà không chặt, không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.
Bạch Vũ Tích đem gương mặt tinh xảo dán sát vào lồng ngực của Lăng Tiếu, nộn thủ ôm chặt lấy eo hổ của hắn, nàng là khuê nữ chưa hiểu việc đời, cũng không hiểu được như thế nào làm nam nhân vui mừng.
Lăng Tiếu hồi phục lại một tia thanh minh, sâu kín hỏi:
- Vũ Tích, ngươi thật không hối hận sao?
Lăng Tiếu hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt dần dần hiện lên vẻ tham lam chiếm hữu.
- Thiếu gia, kể từ một khắc kia khi ngươi cứu ta, Vũ Tích liền quyết định cả đời này chỉ làm nữ nhân của ngươi rồi, thiếu gia, ngươi muốn ta đi, Vũ Tích tuyệt không hối hận:
- Trong ngữ khí mềm mại kia của Bạch Vũ Tích có một cỗ giọng điệu vô cùng kiên định.
- Tốt, bổn thiếu gia thành toàn ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là nữ nhân của Lăng Tiếu ta!
Lăng Tiếu trong lòng triệt để bộc phát, sau khi nói một câu, thô lỗ ôm lấy Bạch Vũ Tích, đôi môi dày nặng nề đặt ở trên cánh môi mỏng của nàng, một tay thô bạo xé khai xiêm y của nàng.
- Hí!
Một đạo tiếng vải bị xé choi tai vang lên.
Mỹ nhân trong ngực, khuôn mặt như hoa, da thịt uyển chuyển như ngọc, thổ tức như lan, hấp dẫn động lòng người chí cực.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, kiều hoa như thế mặc cho người ngắt lấy, nếu không làm ra đáp lại xứng đáng, khẳng định bị thiên khiển.
Lăng Tiếu không muốn bị thiên khiển, hắn rốt cục làm một cái 'hành vi man rợ' mà bất kỳ một nam nhân nào đều biết làm.
- A!
Một đạo tiếng kiều mị vang lên, bên trong đan xen một khúc xuân ca động lòng người.
Trên bầu trường, trăng tròn lặng lẽ trốn vào trong tầng mây màu đen, tựa hồ không muốn thấy một màn khó xử này.
…
Phương đông dần sáng, một luồng dương quan chiếu sáng cả vùng đất.
Lăng Tiếu đã sớm ở ở ngoiaf động nhận lấy hành hạ tàn khốc rồi.
Đêm qua, trải qua hấp thu dược tính của các loại dược tài trân quý, thân thể của Lăng Tiếu đã lần nữa khôi phục, hơn nữa vừa phá cấm chế của hai đời, trở thành nam nhân chân chính, tinh thần là đặc biệt tràn đầy.
Hôm nay, công kích Lăng Tiếu chính là võ giả Mộc thuộc tính, từng đạo cây mây như bụi gai càng không ngừng quất ở trên thân thể Lăng Tiếu, từng đạo vết máu dữ tợn đáng sợ.
Đau đớn của Mộc thuộc tính cùng Kim thuộc tính không giống nhau, công kích Kim thuộc tính tới dứt khoát, đau đến khiến cho người ta thét chói tai không dứt, mà công kích của Mộc thuộc tính lại là trong nhu có cương, đau đến thấu tim can, chậm rãi kéo dài thần kinh các nơi, loại đau đớn này quả thật là cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lực độ công kích hôm nay đã có năm thành lực đạo của đê giai Huyền Sĩ, Lăng Tiếu càng không ngừng vận dụng Kim Cương Ngũ Biến quyết chống cự, nhưng mà hắn vẫn cảm giác được gân xanh ở trên tay chân chính mình tựa hồ đã bị xé rách rồi, khi hắn thật sự chống đỡ không nổi, mới miễn cưỡng nuốt vào một viên Hồi Lộ đan.
- Đến đây đi, lão tử chính là tiểu cường đánh không chết!
Sau khi phục dụng Hồi Lộ đan, Lăng Tiếu lần nữa phấn chấn quát to, khí thế kinh hồng, giống như chiến thần bất tử, đạo đạo vết thương như xà dữ tợn dọa người.
Ngay cả vũ giả Mộc thuộc tính chịu trách nhiệm công kích Lăng Tiếu cũng bị sợ hết hồn.
- Đấu chí thật đáng sợ!
Bốn gã võ giả ở một bên khác đều kinh hô ở trong lòng.
- Ba ba!
- Không đủ, lại đến cực phẩm nữ tiên!
Sau khi lại là một trận phong trừu, Lăng Tiếu tựa như có lẽ đã thích ứng với cường độ này, hướng về phía võ giả công kích hắn quát to.
Võ giả Mộc thuộc tính kia còn là lần đầu tiên hành hạ người như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy người chịu đòn như vậy, nhất thời dùng sức hướng về phía Lăng Tiếu điên cuồng tấn công, lực công kích của hắn đã dùng đến tám phần công lực của đê giai Huyền Sĩ rồi, đổi lại là Huyền Sĩ bình thường đón đỡ đều muốn gãy tay đứt chân rồi.
Lăng Tiếu cũng không ngoại lệ, tay chân của hắn đều bắt đầu biến hình rồi, cả người cũng sắp gục xuống, chỉ có một khỏa đấu chí không chịu thua còn đó.
Rốt cục, trước khi hắn ngã xuống, mặt trời không đành lòng rốt cục hạ xuống khỏi núi.
- Rốt cục lại qua một ngày!
Lăng Tiếu mơ hồ ngã xuống, trên mặt còn treo nụ cười chiến thắng.
Bạch Vũ Tích lại đưa cơm tới, nhìn Lăng Tiếu bị hành hạ đến bộ dạng tàn tật, trong lòng đau đến rỉ máu. Ban đêm ngày hôm qua nàng đã là người của thiếu gia, cả trái tim cũng là đọng ở trên người của Lăng Tiếu, nhìn vết thương của Lăng Tiếu, lòng như đao cắt.
Nhưng mà nàng biết Lăng Tiếu đang tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc nhất, chỉ có thể cắn răng cầu nguyện 'Thiếu gia nhất định có thể gánh vác được'.
Nàng đem Lăng Tiếu đưa vào trong thùng gỗ, để cho Lăng Tiếu lần nữa hấp thu dược lực chữa thương.
Ngoài động, năm tên võ giả thuộc tính bất đồng trong lòng vẫn còn sợ hãi trò chuyện với nhau.
- Thái thượng trưởng lão để cho Lăng Tiếu thiếu gia luyện cái gì mà huyền kỹ, cư nhiên nghiêm khắc như thế.
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, chỉ có Thái thượng trưởng lão nhân gia mới biết, Lăng Tiếu thiếu gia là tiếp ban đệ tử mà Thái thượng trưởng lão nhìn trúng, tự nhiên nghiêm khắc một chút.
Một lúc lâu sau, một ít dược thủy đen tuyền lại trở nên trong suốt, rất nhiển nhiên dược tính trong nước đều bị Lăng Tiếu hấp thu sạch sẽ rồi.
Nếu như Thái thượng trưởng lão ở nơi này mà nói, nhất định sẽ bị chấn kinh, lão ban đầu hấp thu nhiều dược lực như vậy cơ hồ tiêu tốn hơn phân nửa thời gian ban đêm, mà Lăng Tiếu lại chỉ dùng một canh giờ, tốc độ hấp thu này quá kinh khủng rồi!
- Thoải mái!
Lăng Tiếu giương đôi mắt, hai đạo nhãn thần sắc bén bạo xạ mà ra, không khỏi thở nhẹ một chút, từ trong thùng gỗ bắn ra ngoài, cả người ở giữa không trung xoay một vòng mới rơi xuống mặt đất.
- Thiếu gia, ngươi đã tốt rồi?
Bạch Vũ Tích lập tức từ trong đả tọa tỉnh lại, cao hứng thở nhẹ nói.
Lăng Tiếu nhìn Bạch Vũ Tích, mới vừa muốn nói chuyện, sắc mặt trong nháy mắt 'Xoát' một cái hồng lên, giống như một cái đại khuê nữ, mắc cỡ chết người. Hắn hiện tại mới nhớ toàn thân chính mình còn chưa mặc gì a.
Bạch Vũ Tích ở trong lúc Lăng Tiếu ngâm dược thủy đã nhìn qua thân thể của hắn, hiện nay lần nữa nhìn thấy thân thể hùng tráng của Lăng Tiếu đã không còn ngượng ngùng như mới vừa rồi, chỉ là thân thể mang theo mấy phần hồng nhuận đi tới trước mặt Lăng Tiếu, lớn mật ôm lấy eo hổ của Lăng Tiếu nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia, ngươi muốn ta đi!
- Oanh!
Nhất thời, Lăng Tiếu trừ hạ thân thẳng tắp như một cây trường thương ra, đầu óc hắn trong lúc này bất chợt trống rỗng.
Mặc dù hắn từng không ngừng ảo tưởng đem Bạch Vũ Tích đoạt lấy, nhưng thật đến lúc thời điểm phát sinh hắn giống như một tên tuyệt thế cao thủ biến thành một người bình thường tay trói gà không chặt, không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.
Bạch Vũ Tích đem gương mặt tinh xảo dán sát vào lồng ngực của Lăng Tiếu, nộn thủ ôm chặt lấy eo hổ của hắn, nàng là khuê nữ chưa hiểu việc đời, cũng không hiểu được như thế nào làm nam nhân vui mừng.
Lăng Tiếu hồi phục lại một tia thanh minh, sâu kín hỏi:
- Vũ Tích, ngươi thật không hối hận sao?
Lăng Tiếu hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt dần dần hiện lên vẻ tham lam chiếm hữu.
- Thiếu gia, kể từ một khắc kia khi ngươi cứu ta, Vũ Tích liền quyết định cả đời này chỉ làm nữ nhân của ngươi rồi, thiếu gia, ngươi muốn ta đi, Vũ Tích tuyệt không hối hận:
- Trong ngữ khí mềm mại kia của Bạch Vũ Tích có một cỗ giọng điệu vô cùng kiên định.
- Tốt, bổn thiếu gia thành toàn ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là nữ nhân của Lăng Tiếu ta!
Lăng Tiếu trong lòng triệt để bộc phát, sau khi nói một câu, thô lỗ ôm lấy Bạch Vũ Tích, đôi môi dày nặng nề đặt ở trên cánh môi mỏng của nàng, một tay thô bạo xé khai xiêm y của nàng.
- Hí!
Một đạo tiếng vải bị xé choi tai vang lên.
Mỹ nhân trong ngực, khuôn mặt như hoa, da thịt uyển chuyển như ngọc, thổ tức như lan, hấp dẫn động lòng người chí cực.
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, kiều hoa như thế mặc cho người ngắt lấy, nếu không làm ra đáp lại xứng đáng, khẳng định bị thiên khiển.
Lăng Tiếu không muốn bị thiên khiển, hắn rốt cục làm một cái 'hành vi man rợ' mà bất kỳ một nam nhân nào đều biết làm.
- A!
Một đạo tiếng kiều mị vang lên, bên trong đan xen một khúc xuân ca động lòng người.
Trên bầu trường, trăng tròn lặng lẽ trốn vào trong tầng mây màu đen, tựa hồ không muốn thấy một màn khó xử này.
…
Phương đông dần sáng, một luồng dương quan chiếu sáng cả vùng đất.
Lăng Tiếu đã sớm ở ở ngoiaf động nhận lấy hành hạ tàn khốc rồi.
Đêm qua, trải qua hấp thu dược tính của các loại dược tài trân quý, thân thể của Lăng Tiếu đã lần nữa khôi phục, hơn nữa vừa phá cấm chế của hai đời, trở thành nam nhân chân chính, tinh thần là đặc biệt tràn đầy.
Hôm nay, công kích Lăng Tiếu chính là võ giả Mộc thuộc tính, từng đạo cây mây như bụi gai càng không ngừng quất ở trên thân thể Lăng Tiếu, từng đạo vết máu dữ tợn đáng sợ.
Đau đớn của Mộc thuộc tính cùng Kim thuộc tính không giống nhau, công kích Kim thuộc tính tới dứt khoát, đau đến khiến cho người ta thét chói tai không dứt, mà công kích của Mộc thuộc tính lại là trong nhu có cương, đau đến thấu tim can, chậm rãi kéo dài thần kinh các nơi, loại đau đớn này quả thật là cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lực độ công kích hôm nay đã có năm thành lực đạo của đê giai Huyền Sĩ, Lăng Tiếu càng không ngừng vận dụng Kim Cương Ngũ Biến quyết chống cự, nhưng mà hắn vẫn cảm giác được gân xanh ở trên tay chân chính mình tựa hồ đã bị xé rách rồi, khi hắn thật sự chống đỡ không nổi, mới miễn cưỡng nuốt vào một viên Hồi Lộ đan.
- Đến đây đi, lão tử chính là tiểu cường đánh không chết!
Sau khi phục dụng Hồi Lộ đan, Lăng Tiếu lần nữa phấn chấn quát to, khí thế kinh hồng, giống như chiến thần bất tử, đạo đạo vết thương như xà dữ tợn dọa người.
Ngay cả vũ giả Mộc thuộc tính chịu trách nhiệm công kích Lăng Tiếu cũng bị sợ hết hồn.
- Đấu chí thật đáng sợ!
Bốn gã võ giả ở một bên khác đều kinh hô ở trong lòng.
- Ba ba!
- Không đủ, lại đến cực phẩm nữ tiên!
Sau khi lại là một trận phong trừu, Lăng Tiếu tựa như có lẽ đã thích ứng với cường độ này, hướng về phía võ giả công kích hắn quát to.
Võ giả Mộc thuộc tính kia còn là lần đầu tiên hành hạ người như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy người chịu đòn như vậy, nhất thời dùng sức hướng về phía Lăng Tiếu điên cuồng tấn công, lực công kích của hắn đã dùng đến tám phần công lực của đê giai Huyền Sĩ rồi, đổi lại là Huyền Sĩ bình thường đón đỡ đều muốn gãy tay đứt chân rồi.
Lăng Tiếu cũng không ngoại lệ, tay chân của hắn đều bắt đầu biến hình rồi, cả người cũng sắp gục xuống, chỉ có một khỏa đấu chí không chịu thua còn đó.
Rốt cục, trước khi hắn ngã xuống, mặt trời không đành lòng rốt cục hạ xuống khỏi núi.
- Rốt cục lại qua một ngày!
Lăng Tiếu mơ hồ ngã xuống, trên mặt còn treo nụ cười chiến thắng.
Bạch Vũ Tích lại đưa cơm tới, nhìn Lăng Tiếu bị hành hạ đến bộ dạng tàn tật, trong lòng đau đến rỉ máu. Ban đêm ngày hôm qua nàng đã là người của thiếu gia, cả trái tim cũng là đọng ở trên người của Lăng Tiếu, nhìn vết thương của Lăng Tiếu, lòng như đao cắt.
Nhưng mà nàng biết Lăng Tiếu đang tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc nhất, chỉ có thể cắn răng cầu nguyện 'Thiếu gia nhất định có thể gánh vác được'.
Nàng đem Lăng Tiếu đưa vào trong thùng gỗ, để cho Lăng Tiếu lần nữa hấp thu dược lực chữa thương.
Ngoài động, năm tên võ giả thuộc tính bất đồng trong lòng vẫn còn sợ hãi trò chuyện với nhau.
- Thái thượng trưởng lão để cho Lăng Tiếu thiếu gia luyện cái gì mà huyền kỹ, cư nhiên nghiêm khắc như thế.
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, chỉ có Thái thượng trưởng lão nhân gia mới biết, Lăng Tiếu thiếu gia là tiếp ban đệ tử mà Thái thượng trưởng lão nhìn trúng, tự nhiên nghiêm khắc một chút.
/2767
|