Thần Ma Chi Mộ

Chương 105: Gặp lại Lâm Tuyết Di.

/635


Ba ngày trôi qua, Triệu Thụy vẫn ở trong khu nhà trọ, hắn không tới công viên bởi nới đó đã bị người khác phát hiện, không phải là một nơi an toàn.

Ba ngày này, hắn tu luyện suôt một ngày một đêm.

Mặc dù tu vi có tăng, nhưng hẳn cảm giác căn phòng của mình dường như nhanh chóng trở nên mốc meo.

Triệu Thụy nhận thấy mình còn chưa đạt tới trạng thái tu luyện tốt nhất, không màng thế sự, thật ra hắn tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, cũng không phải là pháp quyết tu thân dưỡng tính, không thể chịu nổi cái cảnh cô tịch lạnh lẽo như thế này.

Theo lịch mà tính, ngày mười năm tháng một, hắn nếu muốn tiên vào thần ma lăng viên, mở ra tiên mộ cấp bốn, thì phải mất hơn một tháng nữa.

Thời gian dài như vậy, khó có thể ở trong phòng tu luyện, Triệu Thụy nghĩ rằng mình nên tìm việc gì đó để làm, vừa có thể giết thời gian, lại vừa tăng lịch duyệt xã hội, rèn luyện tâm trí.

Tu chân giả cũng là người, cũng có đấu đá, lừa gạt gian lận, minh thương ám tiễn.

Nếu chỉ có thực lực mà không có đầu óc, cũng chỉ là bị thịt, sớm muộn gì cũng muộn gì cũng xong đời.

Quyết định chủ ý trong lòng, hắn bắt đầu cân nhắc, nên tìm công việc gì thích hợp cho mình.

Triệu Thụy biết, hiện giờ khó tìm được công việc thích hợp, hơn nữa hắn cũng không thành thạo nghề gì, thậm chí còn chưa có bằng tốt nghiệp, nếu muốn tìm được một công việc thích hợp chỉ sợ có chút phiền phức.

Đang ở đó cân nhắc, hắn đột nhiên nhớ tới cuộc gặp gỡ với thiếu phụ xinh đẹp trên xe lửa, lại nhớ đến danh thiếp nàng lưu lại cho mình.

Cẩn thận nhớ lại một chút, lúc ấy Lâm Tuyết Di tựa hồ có ý tứ mời hắn về làm việc cho công ty nàng.

Triệu Thụy không biết hiện tại Lâm Tuyết Di còn có ý định đó không, nhưng hắn thấy được đó là một cơ hội tốt, có thể thử một lần.

Lấy danh thiếp của Lâm Tuyết Di trong ví ra, rồi hắn gọi điện theo số ghi trên danh thiếp.

Một lát sau ở đầu kia điện thoại truyền đến một âm thanh dịu dàng nhu mì hỏi: “Alo, xin hỏi ai gọi đến vậy?”

Triệu Thụy cười nói: “Ta là Triệu Thụy! Lâm tỷ còn nhớ ta chứ?”

“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, cậu có đại ân với ta, ta sao có thể quên được? ” Lâm Tuyết Di cười cười,hỏi tiếp: “Triệu Thụy, cậu có tìm được công việc nào chưa?”

“Cũng chưa. Vì thế mới gọi điện cho Lâm tỷ, tỷ thấy công ty của mình có cần thêm nhân viên không?”

“Cậu nhớ đến công ty chúng ta như vậy, vô cùng hoan nghênh. Cậu có biết sử dụng máy tính không? Ah, cũng không cần phải thông thạo lắm, chỉ cần hơi hiểu chút là được.”

“Biết!” Triệu Thụy lập tức tra lời, mặc dù ngành hắn học là quản lý, nhưng có tật thường xuyên loay hoay mày mò sửa chữa máy móc. Bệnh lâu cũng thành lương y.

“Biết là được. Vậy trưa mai, tầm hai giờ, cậu đến chỗ này đi, công ty là tòa cao ốc 907, thuộc khu Nam Hồ, nằm ở phía đông đường Tam Nguyên. Tôi chờ cậu ở công ty.”

“Tốt. Cám ơn Lâm tỷ.” Triệu Thụy cười cất tiếng cảm ơn.

Lâm Tuyết Di nhẹ nhàng cười nói: “Cái này đáng gì để cảm ơn, ngày đó trên xe lửa, cậu còn giúp ta, đó mới là đại ân chứ!”

Hai người hàn huyên một lúc, sau đó cúp điện thoại.

Triệu Thụy biết công việc của mình, về cơ bản đã giải quyết xong. Trong lòng cảm giác được, mặc dù Lâm Tuyết Di công việc bề bộn, tất bật nhưng luôn ghi tạc việc mình đã giúp đỡ cô ấy

Hai giờ chiều, hắn đi taxi đến công ty của Lâm Tuyết Di.

Công ty rất nhỏ, rộng tầm mấy chục mét vuông, có hai tầng, tầng một là phòng kỹ thuật, là nơi xủ lý công việc.

Tầng hai là phòng làm việc của Lâm Tuyết Di.

Trong công ty đồ đạc rất đơn sơ. Bốn phía là tường trắng, phía đông là một hàng giá sách, trên giá sách chứa đầy tư liệu, mấy gian làm việc nhỏ. Trong phòng phủ vài tấm thảm xám bình thường rẻ tiền.

Trong góc phòng có một đống dây điện và đồ đạc nằm hỗn độn.

Dưới sự hướng dẫn của một nữ nhân viên, Triệu Thụy trực tiếp lên tầng hai gặp Lâm Tuyết Di.

Lúc này gặp mặt, hình tượng của Lâm Tuyết Di có chút bất đồng, nàng mặc bộ quần áo công sở thẫm màu, bộ ngực sữa cao vút, càng làm tăng thêm phong vận thành thục hoàn mỹ của nàng.

Mái tóc mềm đậu trên bờ vai, thần thái rạng ngời.

“Triệu Thụy, cậu đến rồi, mau ngồi đi.”

Lâm Tuyết Di rất cao hứng khi thấy Triệu Thụy, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, ý bảo hắn ngồi xuống ghế salon. Sau đó hàn huyên với hắn vài câu, hiểu được hoàn cảnh hắn hiện tại.

Kì thật lúc ở trên tàu hỏa, hai người đã có chút hiểu rõ về nhau, bởi vậy lần nói chuyện này cũng không kéo dài thời gian, Lâm Tuyết Di gõ nhịp tay, để cho Triệu Thụy làm ở vị trí nhân viên kỹ thuật, đồng thời cũng là kỹ sư, tiền lương thử việc là hai ngàn, khi làm chính thức sẽ là hai ngàn rưỡi.

Ở Nam Phổ, tiền lương thế này có thể miễn cưỡng sống, nhưng đối với một người cầu an toàn thì quả thật không tồi.

Triệu Thụy cũng không để ý tiền lương ít nhiều, bởi vậy cũng không đề xuất thêm điều gì khác.

Quyết định xong mọi việc, Lâm Tuyết Di dẫn Triệu Thụy xuông tầng một để làm quen với các đông nghiệp.

Cả công ty trước sau chỉ có sáu ngươi, tính thêm cả Triệu Thụy nữa là bảy, không kể hai nhân viên đang làm việc bên ngoài, cùng một người kế toán kiêm thư ký ở lầu hai, ba nhân viên kỹ thuật đang làm việc trong phòng.

Ba nhân viên kỹ thuật này, một người đầu trọc, hơn ba mươi tuổi tên là Chung Quý, một người da ngăm ngăm đen, tên là Lý Lũy, một người tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt non nớt như búp bê, tên là Võ Ngang.

Triệu Thụy mới vào công ty, cũng chưa quen thuộc lắm với mọi người, ba người này chỉ đơn giản giới thiệu bản thân một chút, ngoài ra cũng không nói thêm gì cả.

Lâm Tuyết Di giới thiệu cho Triệu Thụy biết, Chung Quý là lão thành của công ty, kỹ thuật rất tốt, muôn Triệu Thụy theo hắn học hỏi thêm.

Đồng thời cũng dặn dò Chung Quý, muôn hắn truyền thêm kinh nghiệm và kỹ thuật cho Triệu Thụy.

Chung Quý cười gật gật đầu, khẳng định nói: “Không vấn đề gì, cứ để đó cho ta.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi nói như vậy, ta yên tâm.” Lâm Tuyết Di hài lòng gật gật đầu, sau đó đi lên lầu

Thân hình Lâm Tuyết Di vừa biến mất sau cầu thang, Chung Quý liền thu lại nụ cười, khuôn mặt lộ vẻ lãnh đạm.

Hắn đưa cho Triệu Thụy vài tư liệu về sản phẩm của công ty, lười nhác nói: “Ngươi cứ xem mấy cái này trước, ráng hiểu một chút đã.”

Nói xong trở về chỗ làm của mình, tiếp tục lên mạng.

Mặt khác hai gã nhân viên kỹ thuật cũng vội vàng quay về việc của mình, không mất thời gian nói chuyện với Triệu Thụy.

Triệu Thụy cảm giác thái độ của Chung Quý có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, chỉ ghi nhớ trong lòng.

Cầm vài tờ sổ sách sản phầm một lúc, Lâm Tuyết Di vội vã từ trên lầu đi xuống.

“Chung Quý, bên siêu thị Cửu Châu vừa gọi điện đến đây, nói là thiết bị giám sát xảy ra vấn đề, có một camera không bị trục trặc, muốn chúng ta mau chóng cử người qua đó xem xét một chút. Chung Quý, anh mau đi đi, tiện thể mang Triệu Thụy đi cùng, giúp cậu ta nhận thức một chút.

“Được rồi.” Chung Quý đáp ứng ừ một tiếng, sau đó cho vào túi công cụ camera đã cài đặt sẵn mang đi.

Nhân cơ hội này, Lâm Tuyết Di nói với Triệu Thụy: “Siêu thị Cửu Châu là một siêu thị không lồ nổi tiếng ở Nam Phổ, công ty chúng ta ban đầu có thể làm các công trình bảo vệ có thể nói là không dễ dàng, cũng có phần may mắn, cậu đi theo Chung Quý, thái độ nhất định phải thật tốt, hiêu chứ?”

Triệu Thụy cười gật gật đầu nói rõ, rồi hỏi tiếp: “Có cần mang theo chút gì đó không?”

“Ừ, mang thiết bị chủ đi, ai biết máy móc xảy ra vấn đề ở đâu, tránh trường hợp đi không một chuyến.”

Thiết bị giám sát chủ tương đối nặng, một người hết sức mới có thể mang được, bình thường phải hai người mang, nhưng Triệu Thụy tùy ý nhấc một cái, cầm thiết bị máy chủ trong tay, khiến cho mọi người trong phòng nhất thời kinh hãi.

“A? Tiểu Triệu thật khỏe a!” Lý Lũy da ngăm đen tán thưởng một câu.

“cậu ta có học qua một võ thuật, công phu cũng không tồi, việc này cũng không là gì đối với cậu ta”. Lâm Tuyết Di cười giải thích một câu.

Ánh mắt của mọi người nhất thời bất đồng nhìn Triệu Thụy, mà trong ánh mắt Chung Quý, phần nhiều là mang vẻ đề phòng.

Lúc này, Lâm Tuyết Di hình như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên thêm một câu: “Đúng rồi! Chung Quý! Anh nếu gặp được tổng giám đốc Bằn Phi của siêu thị Cửu Châu, nhanh nhanh thục giục ông ây mau chong thanh toán khoản nợ nhé. Bọn họ nợ chúng ta ba mươi phần trăm phí dịch vụ, cũng mấy tháng rồi! Giờ vẫn kéo dài thời gian! Nhanh thúc dục nhé!”

Chung Quý vẻ mặt đau khổ, từ chối nói: “Lâm tổng giám đốc, cô không có biện pháp, tôi sao làm được chư? Lão Ngô tổng giám đốc rất giảo hoạt, lại có chút quan hệ với Công Tôn gia, nói nhẹ thì vô dụng, nói nặng thì người ta trở mặt, đối với hắn không có biện pháp. Muốn moi tiền của hắn so với việc lên trời còn khó hơn. Tôi căn bản là không làm được, không làm được.”

“Hắn không trả là một chuyện, anh có giục hay không lại là một chuyện khác. Gặp mặt, anh nhớ nhắc với hắn một câu, nhắc hắn mau mau chóng chóng thanh toán hết nợ nần đi.”

Chung Quý nói: “Chuyện này không bằng giao cho Triệu Thụy đi.”

“Như vậy sao được, cậu ta là người mới.” Lâm Tuyết Di hơi cau mày, có chút bất mãn đối với Chung Quý.

“Dù sao thúc dục không được, ai thúc dục mà chả giống nhau.” Chung Quý kể cả cười cười, hắn là nhân viên lão thành của công ty, lại là nhân viên kỹ thuật tốt nhât, hắn không rời công ty, cho nên có một số việc hắn có khả năng đùn đẩy.

Lâm Tuyết Di cũng không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì ngoài việc nhìn Triệu Thụy một chút, hướng hắn cầu sự trợ giúp. Triệu Thụy nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi sẽ làm hết sức.”


/635

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status