Mười mấy tên côn đồ cầm dao kiếm mã tấu mặt mũi ảo não xám xịt rời đi, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt đứng nhìn từ xa, những giáo viên của trường Thất Trung không biết sự việc càng cảm giác có chút lạ lùng.
Cái vị thầy giáo tiểu Triệu này không chút xây xước từ đám giữa đám côn đồ trở về!
Việc này khiến bọn họ không cách nào tưởng tượng được!
Bọn họ vốn tưởng rằng, vị thầy giáo tiểu Triệu này sẽ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, cả người đầy thương tích mới phải.
Hiệu trưởng thậm chí đã gọi 120 cuộc điện thoại.
Khi Triệu Thụy trở lại phòng giáo viên, các giáo viên trong phòng lập tức vây lấy hắn, tranh nhau hỏi thăm hắn, ai cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thầy Triệu, anh đã về rồi! Không có bị sao chứ!”
“Uh, không sao cả.”
“Mấy tên côn đồ đó thật sự đáng sợ, chúng tôi đều nghĩ thiếu chút nữa thầy không về được. Không ngờ thầy không bị sao cả, thật là may mắn, may mắn a! Thầy tiểu Triệu à!”
“Đúng rồi, thầy Triệu, tại sao bọn họ tìm anh gây phiền phức. Tại sao bọn chúng lại thả anh về?”
“…..”
“…..”
Triệu Thụy vô cùng vất vả mới tách ra khỏi đám người đang vây quanh để trở lại chỗ ngồi của mình.
Cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, làm bộ để thấm giọng, nhân cơ hội này hắn suy nghĩ thật kĩ những lời chuẩn bị nói.
“Thật ra chỉ là một chuyện hiểu lầm, ở ngoài trường lúc đó có một thanh niên không cẩn thận, ngã bị thương, lại đổ là do tôi đẩy hắn. Rồi hắn gọi huynh đệ của hắn đến đây, nhưng tôi có vừa mới quen một người trong đó, qua một hồi giải thích, mọi việc đều rõ ràng, rốt cuộc hóa giải mọi hiểu lầm.”
“Đơn giản vậy sao?” Các giáo viên khác sắc mặt đều lộ vẻ không tin lắm.
“Chỉ đơn giản vậy thôi.” Triệu Thụy khẳng định chắc chắn, gật gật đầu nói.
Trên thực tê, lời nói này của hắn cũng không tính là nói dối, chỉ là nửa thật nửa giả. Làm sao cho người ta không nắm được sơ hở.
Các giáo viên khác chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió, hy vọng có thể tìm ra điều gì khác, nhưng Triệu Thụy ngậm chặt miệng, bọn họ hỏi một cả nửa ngày cũng không moi thêm được điều gì, cũng không thể gây nhiều phiền toái được, không còn cách gì khác đành hậm hực trở về chỗ của mình.
Chờ các giáo viên khác đi hết, Vân Phương lúc này mới đi đến bên cạnh bàn của Triệu Thụy, mỉm cười an ui hắn:
“Thật mừng là anh trở về không bị sao cả. Không có việc gì là tốt rồi.”
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, nói: “Đúng vậy, người không bị sao cả là tốt rồi, vận khí của tôi đúng là tốt.”
“Vận khí? Ha ha, Vân khí của anh đúng là không tồi chút nào.”
Vân Phương cười cười, đôi mắt thật đẹp thật sâu nhìn chằm chằm Triệu Thụy một lúc lâu, tựa hồ muốn nhìn thấy đáy lòng của Triệu Thụy.
Không biết làm thế nào, nàng đột nhiên cảm giác được chuyện Triệu Thụy nói chuyện có chút không thành thật, dường như còn dấu nhiều điểm bí mật.
Mặc dù nàng đứng trong phòng trên lầu, cách hiện trường rất xa. Không biết Triệu Thụy nói chuyện gì với đám côn đồ.
Có thể khiến cho lũ côn đồ đang nổi giận đùng đùng này nghe lời rời đi, ngay cả bản thân mình còn nhất thời không lường trước nổi, một giáo viên bình thường nơi này làm gì có năng lực như vậy?
Trong số các giáo viên trong phòng, đại khái mất hứng nhất là Chương chủ nhiệm
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Thụy, nhỏ giọng nguyền rủa một cách hung tợn, nói: “Đáng chết, vừa rồi đám lưu manh kia không chém cho hắn mấy nhát cho rồi! Cái lũ côn đồ cầm dao kiếm trông thì hung tợn hung hổ như thế, thì ra đều là toàn lũ vô dụng, quân tử động khẩu không động thủ. Tiểu tử Triệu Thụy gặp may đấy!”
Nguyền rủa xong, hắn cảm thấy rất mất mát, phẫn hẫn chắp tay sau lưng, quay về phía phòng làm việc của mình.
Khi Triệu Thụy trở về phòng làm việc, thiết đầu cũng mang đám tiểu đệ thủ hạ rời khỏi THất Trung, về Uy Hổ bang, báo cáo với lão đại Đao Ba.
Uy Hổ bang là Bang phái lớn nhất ở Đông Hồ, thế lực tập trung chủ yếu ở các tụ điểm ăn chơi giải trí ở Đông Hồ, cơ hồ các địa điểm giải trí ở đây đều phải nộp phí bảo kê cho bọn chúng, mà hộp đêm lớn nhất ở Đông Hồ là Kim Đế, còn lại đều là do bọn họ trực tiếp mở, tổng bộ của Uy Hổ bang đóng ở nơi này.
Thiết đầu tới câu lạc bộ đêm Kim Đế, đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phòng làm việc của tổng giám đốc rất có khí phái, diện tích gần hai trăm thước, phía sau bàn làm việc rộng thùng thình, là vị trí của lão đại Uy Hổ bang, tám gã đại hãn lực lưỡng đững bên cạnh hắn, ánh mắt túc sát.
Người nào lá gan hơi nhỏ, thấy trận thế này không khéo sợ đến nhũn chân ra, nửa lời cũng không nói được.
Lão đại Uy Hổ bang ngoại hiệu là Đao Ba, tên này xuất phát từ những vết đao thương trên nửa khuôn mặt của hắn, nghe nói vết đao này do người ta khảm lên mặt hắn khi hắn mới xuất đạo.
Đương nhiên người gây ra vết chém trên mặt hắn cũng phải trả giá khá đắt, vài năm sau, vào một đêm tối trời gió rét, người này bị Đao Ba phái người hạ sát, sau đó ném vào Động Đình hồ, vậy là từ nay cục cảnh sát lại thiếu đi một người.
Đao ba tâm ngoan thủ lạt, hoành hành hung hãn, danh tiếng ở thế giới ngầm Đông hồ cực kì vang dội, thậm chí ngay cả các khu vực lân cận đều biết ở Đông Hồ tồn tại một nhân vật bá đạo như vậy.
Bởi vì cái tên đao ba vô cùng nổi danh cho nên tên thật của hắn là gì cơ hồ không ai có khả năng nhớ được.
Khi thiết đầu đi vào phòng làm việc, Đao Ba đang ngồi dựa vào chiếc ghế da nhập khẩu từ Italy, vừa thở ra vài ngụm khói từ điếu xì gà, vừa cân nhắc làm thế nào mở rộng sinh ý của mình.
Hắn là người có dã tâm, biết không thể vĩnh viễn chém chém giết giết, hắn muổn giải nghệ, muốn mở mang sinh ý, thực tế, hắn đã bắt đầu phát triển ngành xây dựng, chỉ vì mới khởi đầu chưa lâu, nên cũng chưa có kêt quả lắm.
Thấy thiết đầu tiến vào, hắn có chút không vui, cau mày khiển trách: “Thiết đầu, anh nói với chú nhiều lần rồi, vào phải gõ cửa chứ? Mỗi điều này sao chú không nhớ được vậy.”
Thiết đầu đến trước bàn làm việc, thanh minh: “Lão đại, đệ quay về đây là có việc muốn báo cáo với huynh, cho nên có hơi nóng vội."
“Việc gấp? Việc gấp gì?” Đao Ba nhướng mày hỏi một câu, tỏ vẻ rất là lơ đễnh.
“Huynh còn nhớ chứ, lần trước ở khoang xe lửa lần trước gặp phải người trẻ tuổi kia, hôm nay đệ gặp lại hắn.”
“Cái gì?” Đao Ba trở nên kích động, mở to mắt, hung quang bắn ra bốn phía, “Ngươi gặp ở đâu?”
“Đông Hồ thất trung, tên kia là một thầy giáo của Đông Hồ thất trung, tên của hắn đệ cũng hỏi thăm được, gọi là Triệu Thụy.”
“Thầy giáo? Tiểu tử đó là một thầy giáo?” Đao Ba nghe vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lần trước hắn cùng Triệu Thụy tao ngộ ở trong một phòng trên tàu, dẫn đến xung đột, cuối cùng chuốc lấy thất bại, đối với hắn đây là một sỉ nhục lớn đồng thời cũng là ác mộng khó quên của hắn.
Bởi vì đứng trước mặt Triệu Thụy hắn không có một chút đường để phản kháng.
Triệu Thụy mỉm cười cầm lấy súng trên tay hắn, dễ dàng vân vê thành một đống sắt vụn, đến giờ nhớ lại vẫn làm cho hắn đổ mồ hôi lưng.
Triệu Thụy thể hiện một thực lực kinh khủng, làm cho hắn có một cảm giác mãnh liệt vô dụng, hắn xuất đạo nhiều năm như vậy chưa từng trải qua cảm giác nào như thế.
Đao Ba không thể tưởng tượng ra rằng, Triệu Thụy có lực lượng khủng khiếp như vậy lại là một giáo viên của một trường trung học nhỏ bé.
Nếu hắn có được Triệu Thụy với thực lực như vậy, muốn làm đại sự thì quá mức dễ dàng.
“Lão đại, huynh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thiết đâu nhìn hắn, chờ quyết định của Đao Ba.
Đao Ba từ chỗ ngồi đứng lên, đi đi lại lại trong căn phòng rộng, bước tới bước lui tự hỏi phải xử lý việc này như thế nào.
Nếu đổi lại người khác, Đao Ba không chút do dự ra lênh cho thủ hạ giết chết cừu gia, nhưng Triệu Thụy không phải cừu gia bình thường.
Mặc dù hắn hận không thể lột da rút xương Triệu Thụy, rửa sạch mối nhục trước đây, nhưng thực lực của Triệu Thụy khiến cho hắn thật sự kiêng kị sâu sắc.
Hắn không biết đám thủ hạ của mình có thể đối phó với Triệu Thụy hay không?
Đao Ba rất lý trí, hắn muốn quên đi chuyện này, coi như chưa có việc gì xảy ra, nhưng nếu như không có phản ứng gì, như thế khác nào tỏ khiếp đảm trước mặt thủ hạ của mình, không chừng địa vị lãnh đạo của hắn bị ảnh hưởng sâu sắc.
Cân nhắc cẩn thận một hồi lâu, Đạo Ba mới trầm giọng nói: “Tiểu tử đó thực lực vô cùng cường đại, nhưng lại ẩn ở một trường trung học nhỏ làm thầy giáo, nói không chừng là có mục đích. Ta sẽ phái người điều tra cẩn thận, điều tra rõ ràng để còn tìm ra đối sách diệt trừ hắn.”
Đao Ba miệng nói cứng như vậy, nhưng thực tế lại không có cái ý đó, từ hắn mà suy ra, nếu như không nắm chắc một trăm phần trăm, tốt nhất là không nên xảy ra xung đột với Triệu Thụy, bởi vì một khi không thể dồn Triệu Thụy vào chỗ chết, khi đối phương trả thù, thì cực kì đáng sợ, chỉ sợ không cách nào chống trả được.
Hắn nói như vậy thật ra chỉ là kế hoãn binh, chuyện này kéo dài cũng không giải quyết được gì, dù sao thời gian cũng có thể thay đổi mọi thứ.
Thiết đầu cũng không đoán được tâm tư của Đao Ba, tưởng lão đại muốn động thủ thật, gật đầu liên tục, trong lòng cũng vài phần mong chờ, rất muốn giết Triệu Thụy vào một ngày không xa.
Vài ngày sau đó, cuộc sống trở nên yên bình, không chút sóng gió.
Hơn mười ngay trôi qua, cũng là ngày mười lăm âm lịch, là ngày tiên mộ động mở ra.
Đặc biệt đứng nhìn từ xa, những giáo viên của trường Thất Trung không biết sự việc càng cảm giác có chút lạ lùng.
Cái vị thầy giáo tiểu Triệu này không chút xây xước từ đám giữa đám côn đồ trở về!
Việc này khiến bọn họ không cách nào tưởng tượng được!
Bọn họ vốn tưởng rằng, vị thầy giáo tiểu Triệu này sẽ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, cả người đầy thương tích mới phải.
Hiệu trưởng thậm chí đã gọi 120 cuộc điện thoại.
Khi Triệu Thụy trở lại phòng giáo viên, các giáo viên trong phòng lập tức vây lấy hắn, tranh nhau hỏi thăm hắn, ai cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Thầy Triệu, anh đã về rồi! Không có bị sao chứ!”
“Uh, không sao cả.”
“Mấy tên côn đồ đó thật sự đáng sợ, chúng tôi đều nghĩ thiếu chút nữa thầy không về được. Không ngờ thầy không bị sao cả, thật là may mắn, may mắn a! Thầy tiểu Triệu à!”
“Đúng rồi, thầy Triệu, tại sao bọn họ tìm anh gây phiền phức. Tại sao bọn chúng lại thả anh về?”
“…..”
“…..”
Triệu Thụy vô cùng vất vả mới tách ra khỏi đám người đang vây quanh để trở lại chỗ ngồi của mình.
Cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, làm bộ để thấm giọng, nhân cơ hội này hắn suy nghĩ thật kĩ những lời chuẩn bị nói.
“Thật ra chỉ là một chuyện hiểu lầm, ở ngoài trường lúc đó có một thanh niên không cẩn thận, ngã bị thương, lại đổ là do tôi đẩy hắn. Rồi hắn gọi huynh đệ của hắn đến đây, nhưng tôi có vừa mới quen một người trong đó, qua một hồi giải thích, mọi việc đều rõ ràng, rốt cuộc hóa giải mọi hiểu lầm.”
“Đơn giản vậy sao?” Các giáo viên khác sắc mặt đều lộ vẻ không tin lắm.
“Chỉ đơn giản vậy thôi.” Triệu Thụy khẳng định chắc chắn, gật gật đầu nói.
Trên thực tê, lời nói này của hắn cũng không tính là nói dối, chỉ là nửa thật nửa giả. Làm sao cho người ta không nắm được sơ hở.
Các giáo viên khác chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió, hy vọng có thể tìm ra điều gì khác, nhưng Triệu Thụy ngậm chặt miệng, bọn họ hỏi một cả nửa ngày cũng không moi thêm được điều gì, cũng không thể gây nhiều phiền toái được, không còn cách gì khác đành hậm hực trở về chỗ của mình.
Chờ các giáo viên khác đi hết, Vân Phương lúc này mới đi đến bên cạnh bàn của Triệu Thụy, mỉm cười an ui hắn:
“Thật mừng là anh trở về không bị sao cả. Không có việc gì là tốt rồi.”
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, nói: “Đúng vậy, người không bị sao cả là tốt rồi, vận khí của tôi đúng là tốt.”
“Vận khí? Ha ha, Vân khí của anh đúng là không tồi chút nào.”
Vân Phương cười cười, đôi mắt thật đẹp thật sâu nhìn chằm chằm Triệu Thụy một lúc lâu, tựa hồ muốn nhìn thấy đáy lòng của Triệu Thụy.
Không biết làm thế nào, nàng đột nhiên cảm giác được chuyện Triệu Thụy nói chuyện có chút không thành thật, dường như còn dấu nhiều điểm bí mật.
Mặc dù nàng đứng trong phòng trên lầu, cách hiện trường rất xa. Không biết Triệu Thụy nói chuyện gì với đám côn đồ.
Có thể khiến cho lũ côn đồ đang nổi giận đùng đùng này nghe lời rời đi, ngay cả bản thân mình còn nhất thời không lường trước nổi, một giáo viên bình thường nơi này làm gì có năng lực như vậy?
Trong số các giáo viên trong phòng, đại khái mất hứng nhất là Chương chủ nhiệm
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Thụy, nhỏ giọng nguyền rủa một cách hung tợn, nói: “Đáng chết, vừa rồi đám lưu manh kia không chém cho hắn mấy nhát cho rồi! Cái lũ côn đồ cầm dao kiếm trông thì hung tợn hung hổ như thế, thì ra đều là toàn lũ vô dụng, quân tử động khẩu không động thủ. Tiểu tử Triệu Thụy gặp may đấy!”
Nguyền rủa xong, hắn cảm thấy rất mất mát, phẫn hẫn chắp tay sau lưng, quay về phía phòng làm việc của mình.
Khi Triệu Thụy trở về phòng làm việc, thiết đầu cũng mang đám tiểu đệ thủ hạ rời khỏi THất Trung, về Uy Hổ bang, báo cáo với lão đại Đao Ba.
Uy Hổ bang là Bang phái lớn nhất ở Đông Hồ, thế lực tập trung chủ yếu ở các tụ điểm ăn chơi giải trí ở Đông Hồ, cơ hồ các địa điểm giải trí ở đây đều phải nộp phí bảo kê cho bọn chúng, mà hộp đêm lớn nhất ở Đông Hồ là Kim Đế, còn lại đều là do bọn họ trực tiếp mở, tổng bộ của Uy Hổ bang đóng ở nơi này.
Thiết đầu tới câu lạc bộ đêm Kim Đế, đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phòng làm việc của tổng giám đốc rất có khí phái, diện tích gần hai trăm thước, phía sau bàn làm việc rộng thùng thình, là vị trí của lão đại Uy Hổ bang, tám gã đại hãn lực lưỡng đững bên cạnh hắn, ánh mắt túc sát.
Người nào lá gan hơi nhỏ, thấy trận thế này không khéo sợ đến nhũn chân ra, nửa lời cũng không nói được.
Lão đại Uy Hổ bang ngoại hiệu là Đao Ba, tên này xuất phát từ những vết đao thương trên nửa khuôn mặt của hắn, nghe nói vết đao này do người ta khảm lên mặt hắn khi hắn mới xuất đạo.
Đương nhiên người gây ra vết chém trên mặt hắn cũng phải trả giá khá đắt, vài năm sau, vào một đêm tối trời gió rét, người này bị Đao Ba phái người hạ sát, sau đó ném vào Động Đình hồ, vậy là từ nay cục cảnh sát lại thiếu đi một người.
Đao ba tâm ngoan thủ lạt, hoành hành hung hãn, danh tiếng ở thế giới ngầm Đông hồ cực kì vang dội, thậm chí ngay cả các khu vực lân cận đều biết ở Đông Hồ tồn tại một nhân vật bá đạo như vậy.
Bởi vì cái tên đao ba vô cùng nổi danh cho nên tên thật của hắn là gì cơ hồ không ai có khả năng nhớ được.
Khi thiết đầu đi vào phòng làm việc, Đao Ba đang ngồi dựa vào chiếc ghế da nhập khẩu từ Italy, vừa thở ra vài ngụm khói từ điếu xì gà, vừa cân nhắc làm thế nào mở rộng sinh ý của mình.
Hắn là người có dã tâm, biết không thể vĩnh viễn chém chém giết giết, hắn muổn giải nghệ, muốn mở mang sinh ý, thực tế, hắn đã bắt đầu phát triển ngành xây dựng, chỉ vì mới khởi đầu chưa lâu, nên cũng chưa có kêt quả lắm.
Thấy thiết đầu tiến vào, hắn có chút không vui, cau mày khiển trách: “Thiết đầu, anh nói với chú nhiều lần rồi, vào phải gõ cửa chứ? Mỗi điều này sao chú không nhớ được vậy.”
Thiết đầu đến trước bàn làm việc, thanh minh: “Lão đại, đệ quay về đây là có việc muốn báo cáo với huynh, cho nên có hơi nóng vội."
“Việc gấp? Việc gấp gì?” Đao Ba nhướng mày hỏi một câu, tỏ vẻ rất là lơ đễnh.
“Huynh còn nhớ chứ, lần trước ở khoang xe lửa lần trước gặp phải người trẻ tuổi kia, hôm nay đệ gặp lại hắn.”
“Cái gì?” Đao Ba trở nên kích động, mở to mắt, hung quang bắn ra bốn phía, “Ngươi gặp ở đâu?”
“Đông Hồ thất trung, tên kia là một thầy giáo của Đông Hồ thất trung, tên của hắn đệ cũng hỏi thăm được, gọi là Triệu Thụy.”
“Thầy giáo? Tiểu tử đó là một thầy giáo?” Đao Ba nghe vậy trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lần trước hắn cùng Triệu Thụy tao ngộ ở trong một phòng trên tàu, dẫn đến xung đột, cuối cùng chuốc lấy thất bại, đối với hắn đây là một sỉ nhục lớn đồng thời cũng là ác mộng khó quên của hắn.
Bởi vì đứng trước mặt Triệu Thụy hắn không có một chút đường để phản kháng.
Triệu Thụy mỉm cười cầm lấy súng trên tay hắn, dễ dàng vân vê thành một đống sắt vụn, đến giờ nhớ lại vẫn làm cho hắn đổ mồ hôi lưng.
Triệu Thụy thể hiện một thực lực kinh khủng, làm cho hắn có một cảm giác mãnh liệt vô dụng, hắn xuất đạo nhiều năm như vậy chưa từng trải qua cảm giác nào như thế.
Đao Ba không thể tưởng tượng ra rằng, Triệu Thụy có lực lượng khủng khiếp như vậy lại là một giáo viên của một trường trung học nhỏ bé.
Nếu hắn có được Triệu Thụy với thực lực như vậy, muốn làm đại sự thì quá mức dễ dàng.
“Lão đại, huynh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thiết đâu nhìn hắn, chờ quyết định của Đao Ba.
Đao Ba từ chỗ ngồi đứng lên, đi đi lại lại trong căn phòng rộng, bước tới bước lui tự hỏi phải xử lý việc này như thế nào.
Nếu đổi lại người khác, Đao Ba không chút do dự ra lênh cho thủ hạ giết chết cừu gia, nhưng Triệu Thụy không phải cừu gia bình thường.
Mặc dù hắn hận không thể lột da rút xương Triệu Thụy, rửa sạch mối nhục trước đây, nhưng thực lực của Triệu Thụy khiến cho hắn thật sự kiêng kị sâu sắc.
Hắn không biết đám thủ hạ của mình có thể đối phó với Triệu Thụy hay không?
Đao Ba rất lý trí, hắn muốn quên đi chuyện này, coi như chưa có việc gì xảy ra, nhưng nếu như không có phản ứng gì, như thế khác nào tỏ khiếp đảm trước mặt thủ hạ của mình, không chừng địa vị lãnh đạo của hắn bị ảnh hưởng sâu sắc.
Cân nhắc cẩn thận một hồi lâu, Đạo Ba mới trầm giọng nói: “Tiểu tử đó thực lực vô cùng cường đại, nhưng lại ẩn ở một trường trung học nhỏ làm thầy giáo, nói không chừng là có mục đích. Ta sẽ phái người điều tra cẩn thận, điều tra rõ ràng để còn tìm ra đối sách diệt trừ hắn.”
Đao Ba miệng nói cứng như vậy, nhưng thực tế lại không có cái ý đó, từ hắn mà suy ra, nếu như không nắm chắc một trăm phần trăm, tốt nhất là không nên xảy ra xung đột với Triệu Thụy, bởi vì một khi không thể dồn Triệu Thụy vào chỗ chết, khi đối phương trả thù, thì cực kì đáng sợ, chỉ sợ không cách nào chống trả được.
Hắn nói như vậy thật ra chỉ là kế hoãn binh, chuyện này kéo dài cũng không giải quyết được gì, dù sao thời gian cũng có thể thay đổi mọi thứ.
Thiết đầu cũng không đoán được tâm tư của Đao Ba, tưởng lão đại muốn động thủ thật, gật đầu liên tục, trong lòng cũng vài phần mong chờ, rất muốn giết Triệu Thụy vào một ngày không xa.
Vài ngày sau đó, cuộc sống trở nên yên bình, không chút sóng gió.
Hơn mười ngay trôi qua, cũng là ngày mười lăm âm lịch, là ngày tiên mộ động mở ra.
/635
|