Mang chiếc mặt nạ minh linh, Triệu Thụy lúc này mới phát hiện lưng áo của mình ướt thẫm mồ hôi, hàn khí của tiên ma lăng viên thấm đẫm áo hắn, vô cùng lạnh lẽo.
Triệu Thụy điều động chân khí, hong khô quần áo, sau đó chậm rãi bỏ mặt nạ minh linh xuống, để vào càn khôn giới.
Làm xong mọi việc, hắn thông qua pháp trận tiên thuật tiến vào trung tâm lăng viên, rời tiên ma lăng viên về lại Đông Hồ.
Trở lại vườn hoa Tử Vân, vẫn là ban đêmm Triệu Thụy mới lấy ra mặt nạ minh linh ra ngắm nghía. Về phần tàn phiến Minh Hà chỉ chủy, hắn không lấy ra. Vật này đã bị hư hại không thể sử dụng được, xem sau này có thể làm nguyên liệu luyện chế bảo vật hay không.
Ngắm nghía một lúc, nhìn lên đồng hồ trên tường một chút, lúc này cũng không còn sớm nữa, Triệu Thụy rửa ráy qua rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Thụy như thường lệ rời khỏi giường, đên trường Thất Trung đi làm.
Mới vào cổng trường, một người bảo vệ cổng từ trong phòng trực ban thò đầu ra, hô: “Thầy tiểu Triệu, anh có một gói bưu kiện.”
Mặc dù Triệu Thụy đến Đông Hồ Thất Trung cũng không lâuu, nhưng từ lần trước ở giữa đám lưu manh mà không có chút xây xát nào mà rời đi, tất cả nhân viên bảo vệ cổng cơ bản đều nhận ra hắn.
“Bưu kiện?” Triệu Thụy có chút ngoài ý muốn, chuyện hắn làm giáo viên ở Đông Hồ Thất trung cực kì ít người biết, vậy ai gửi cho hắn gói đồ này?
Đi vào phòng bảo vệ, cầm gói bưu kiện nhìn một chút, thì ra là Vân Hùng gửi tới, bên trong là một hộp hình vuông bằng gỗ lim vô cùng tinh xảo, bên ngoài hộp gỗ có một mảnh giấy ghi chép, nói là cảm tạ việc hắn bảo vệ mẹ con Vân Phương, đặc biệt gửi cho hắn tiểu lễ vật, gọi là cảm ơn.
Triệu Thụy đọc hết tờ giấy, không khỏi cười cười, cảm giác rằng Vân Hùng thật sự là quá mức trịnh trọng, đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho hắn, lại khiến hắn lo sợ vui mừng lẫn lộn.
Đối với lễ vật của vân Hùng, Triệu Thụy kì thật cũng không chờ mong lắm. Bảo vật trong tay hắn tùy tiện đưa ra một thứ cũng đủ làm chấn động giới tu chân, mà Vân gia chỉ là một gia tộc vũ giả cổ, lễ vật có thể tạ lễ càng có hạn. Huống chi đêm qua hắn mới từ tiên ma lăng viên lấy được một kiện bảo vật, trong lòng càng không để ý đến.
Cầm giấy đóng gói vứt vào thùng rác, Triệu Thụy cũng không mở ngay hộp gỗ ra xem, xem bên trong rốt cuộc là vật phẩm gì.
Chẳng ai biết Vân Hùng tạ lễ là vật phẩm gì, vạn nhất trong đó là một thứ kinh thế hãi tục, để ra trước mặt mọi người khẳng định sẽ gây không ít phiền toái.
Vì vậy hắn cầm hộp gỗ lim vào phòng làm việc.
“Này, thầy tiểu Triệu, cầm đồ vật gì trên tay vậy? Quà bạn gái tặng hả?”
Thầy Lý dạy toán học vừa bước vào cửa nhìn thấy vậy, còn thấy hộp gỗ khá tinh xảo, vì vậy đứng một bên trêu chọc một câu.
Không phải, đây là của một người bạn mới gửi cho tôi, chưa có thời gian mở ra xem”. Triệu Thụy cười, rồi đi đến bàn làm việc của mình. Để hộp gỗ ở trên bàn, sau đó soạn giáo án chuẩn bị tí nữa lên lớp.
“Ha ha, không chừng bên trong lại là tiền mặt đấy.” Thầy Lý cười đùa nói.
Thầy Lý tên đầy đủ là Lý Hoán Nhiên, cũng mới vào dạy ở Thất Trung không lâu, cũng làm quen với , nói chuyện không cần cố kị.
“Nếu có người cho tôi tiền thì cũng quá tốt rồi! Không cần đi làm, mỗi ngày nằm ở nhà đợi tiền đến!” Triệu Thụy lắc đầu cười. Để hộp gỗ vào ngăn kéo, khóa lại, rời khỏi phòng làm việc, đi đến lớp học.
Hắn vừa đi đến hành lang thì điện thoại di động trong tay hắn vang lên.
Triệu Thụy cầm lên xem xem, là số của Vân Hùng, vì vậy bật máy nghe.
“Đã nhận được món đồ đó chưa? Có hài lòng không?” Vân Hùng ở đầu kia điện thoại cười nói.
“Nhận được rồi nhưng vẫn chưa mở ra xem.” Triệu Thụy vừa đi vừa nói.
“Vậy cậu nên nhanh mở ra mà xem, lễ vật ta đưa cho cậu, khẳng định có ích với cậu. Cái này ta nhờ bằng hữu trong giới tu chân, dùng tài khí mạnh mới đến tay được đấy.” Vân Hùng trong điện thoại vừa cười vừa nói.
“A? Thật không? Lão gia từ, vậy trong hộp gỗ lim là cái gì vậy? Nói cho ta nghe một chút, hiện giờ ta đang lên lớp dạy học, không có thời gian trở về xem.” Triệu Thụy vốn không có hứng thú với món quà này, nhưng nghe ngữ khí của Vân Hùng khẳng định như vậy, không khỏi có vài phần tò mò.
Bằng vào thân phận của Vân Hùngm tuyệt đối không nói bừa, hắn đã nói vật đó rất hữu ích với mình, chắc chắn sẽ hữu ích.
Vân Hùng ở đầu kia điện thoại cười ha ha một tiếng, nói: “Triệu Thụy, vừa rồi cậu không yên tâm nhận món quà của ta sao! Ta chắc chắn sẽ không nói trực tiếp với cậu đâu, cậu muốn biết thì tự trở về mà xem.”
Nõi xong, hắn cúp điện thoại trong tiếng cười.
Triệu Thụy bị Vân Hùng bỗ bã vào mặt, có chút không có ý tứ, nhưng lòng hiếu kỳ bị Vân Hùng khơi dậy, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả lúc này đang lên lớp, có chút thất thần đi nhầm đường.
Thật vất vả để kết thúc buổi học, Triệu Thụy lập tức trở về phòng giáo viên, cầm hộp gỗ lim ra, sau đó xin phép ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh ngoài trường, bắt đầu nghiên cứu quà tặng của Vân Hùng.
Mở hộp gỗ lim ra, bên trong là một bọc vải lụa vàng bọc lấy một vật phẩm hình vuông hiện lên trước mắt.
Triệu Thụy mở tấm lụa ra, một khối ngọc bài hình vuông xuất hiện trước mặt Triệu Thụy.
Khối ngọc bài này, mặt trước khắc hai trận pháp cửu cung vô cùng kì quái, một lớn một nhỏ một nhỏ, không giống nhau.
Phía trên ngọc bài có khắc dòng chữ nhỏ li ti giải thích lai lịch của ngọc bài và cách dùng.
Thì ra, khối ngọc bài này tên là cửu cung xuyên không lệnh, không phải là vật gì quý hiếm, tu chân giả thông thường ai cũng có.
Nhưng nói cho cùng, mặc dù không phải là bảo vật gì quý hiếm, nhưng lệnh bài này đối với tu chân giả mà nói vô cùng trọng yếu.
Bởi có cửu cung xuyên không lệnh, tu chân giả mới có một tia nguyên thần, thôn qua lệnh bài này tiến vào huyễn cảnh thiên phúc.
Thiên phúc huyễn cảnh là nơi giới tu chân giả gặp gỡ, giao lưu trao đổi với nhau, một vùng đất hư ảo.
Phải biết rằng, bình thương tu chân giả phân tán khắp nơi trên thế giới, thậm chí cách xa nhau đến mấy vạn dặm, có đên chục năm , trăm năm mới gặp nhau một lần cũng là chuyện bình thường,
Tuy nói là trăm vạn dặm đối với tu chân giả chỉ là một cái nháy mắt nhưng cũng không nhiều người có được bản lĩnh ấy.
Hơn nữa, cứ cho là tu chân giả có bản lĩnh đi vạn dặm trong chớp mắt nhưng vốn tu chân giả thường xuyên bế quan tu luyện, ít thì mười năm, không thì cả trăm năm cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Cũng có khi đến nơi của một vài tu chân giả, nhưng họ lại đóng của không tiếp.
Do đó, con đường giao lưu giữa các tu chân giả ngày càng thu hẹp, gò bó.
Đặc biệt có một số ít tu chân giả tu luyện một mình lại càng ít tiếp xúc với giới tu chân.
Để giải quyết vấn đề này, ba trăm năm trước đây, có một vị tu chân giả sắp phi thăng, dùng pháp lực cường đại tuyệt luân của mình sáng tạo ra thiên phúc huyễn cảnh, đồng thời chế taok ra cửu cung xuyên không lệnh, một dạng giấy thông hành.
Vị tu chân giả kia sau khi phi thăng, các cao nhân của tu chân giới tiếp tục hoàn thiện mở rộng phát triển thiên phúc huyễn cảnh, đồng thời chế một số lượng lớn cửu cũng xuyên không lệnh phân phát cho môn hạ đệ tử.
Theo đó, cửu cung xuyên không lệnh được chế tạo ngày một nhiều, thiên phúc huyễn cảnh ngày càng náo nhiệt, ma cả yêu ma quỷ quái cũng thông qua khối lệnh bài này tiến vào thiên phúc huyễn cảnh tiến hành các loại giao dịch.
Nếu là lúc thường, tu chân giả cùng yêu ma quỷ quái là tử địch, gặp nhau là chém giết, làm gì có chuyện ngồi cùng bàn nói chuyện giao dịch như thế này.
Nhưng khi tiến vào thiên phúc huyễn cảnh lại khác, bởi vì tiến vào huyễn cảnh chỉ là một tia nguyên thần, có thể tùy ý biến thành những hình thái khác nhau, tướng mạo khác ở bên trong huyễn cảnh.
Kể cả biến thành tam thanh đại tôn hay xi vưu ma vương cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Bởi vì ai cũng biết người này là giả.
Nếu như muốn tiến hành giao dịch mua bán vật phẩm gì, chỉ cần thông qua pháp trận nhỏ hơn trên cửu cung xuyên không lệnh truyền đi, không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Triệu Thiệu qua một lúc nắm được công dụng của cửu cung xuyên không lệnh, không khỏi có cảm giác thần kỳ, trong lòng cũng muốn tiến vào thiên phúc huyễn cảnh để tìm hiểu xem cái huyễn cảnh này rốt cuộc là cái gì.
Hắn vẫn sống du ngoạn ở thế tục, mặc dù đã tu luyện tới sinh tức hậu kỳ, nhưng hình dạng của tu chân giới như thế nào, hắn vẫn không hiểu rõ.
Hiện tại có một cơ hội tốt như thế này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
“Vân lão gia tử đúng là tặng một món quà lớn cho ta a!”
Triệu Thụy có chút mừng rỡ thở dài một tiếng, rồi mang chân khí truyền vào cửu cung xuyên không lệnh, dương như ngay lúc đó, hai pháp trận lớn nhỏ trên cửu cung xuyên không lệnh đồng thời tỏa ánh sáng xanh mang hấp lực mãnh liệt từ bên trong truyền đến.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy một tia nguyên thần của mình, phảng phất như từ trong cơ thể bị kéo ra phiêu phiêu đãng đãng tiến vào bên trong huyễn cảnh.
Trong thiên phúc huyễn cảnh, khắp nơi đều là mây trắng mịt mù, ngẩng đầu không nhìn thấy trời, cúi xuống không nhìn thấy đất, không phân biệt được phương hướng, không xác định được khoảng cách.
Cũng không biết phiêu du bao lâu, đột nhiên vân vụ phía trước mở ra, một hòn đảo thật lớn giữa không trung hiện ra trước mắt Triệu Thụy.
Triệu Thụy điều động chân khí, hong khô quần áo, sau đó chậm rãi bỏ mặt nạ minh linh xuống, để vào càn khôn giới.
Làm xong mọi việc, hắn thông qua pháp trận tiên thuật tiến vào trung tâm lăng viên, rời tiên ma lăng viên về lại Đông Hồ.
Trở lại vườn hoa Tử Vân, vẫn là ban đêmm Triệu Thụy mới lấy ra mặt nạ minh linh ra ngắm nghía. Về phần tàn phiến Minh Hà chỉ chủy, hắn không lấy ra. Vật này đã bị hư hại không thể sử dụng được, xem sau này có thể làm nguyên liệu luyện chế bảo vật hay không.
Ngắm nghía một lúc, nhìn lên đồng hồ trên tường một chút, lúc này cũng không còn sớm nữa, Triệu Thụy rửa ráy qua rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu Thụy như thường lệ rời khỏi giường, đên trường Thất Trung đi làm.
Mới vào cổng trường, một người bảo vệ cổng từ trong phòng trực ban thò đầu ra, hô: “Thầy tiểu Triệu, anh có một gói bưu kiện.”
Mặc dù Triệu Thụy đến Đông Hồ Thất Trung cũng không lâuu, nhưng từ lần trước ở giữa đám lưu manh mà không có chút xây xát nào mà rời đi, tất cả nhân viên bảo vệ cổng cơ bản đều nhận ra hắn.
“Bưu kiện?” Triệu Thụy có chút ngoài ý muốn, chuyện hắn làm giáo viên ở Đông Hồ Thất trung cực kì ít người biết, vậy ai gửi cho hắn gói đồ này?
Đi vào phòng bảo vệ, cầm gói bưu kiện nhìn một chút, thì ra là Vân Hùng gửi tới, bên trong là một hộp hình vuông bằng gỗ lim vô cùng tinh xảo, bên ngoài hộp gỗ có một mảnh giấy ghi chép, nói là cảm tạ việc hắn bảo vệ mẹ con Vân Phương, đặc biệt gửi cho hắn tiểu lễ vật, gọi là cảm ơn.
Triệu Thụy đọc hết tờ giấy, không khỏi cười cười, cảm giác rằng Vân Hùng thật sự là quá mức trịnh trọng, đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho hắn, lại khiến hắn lo sợ vui mừng lẫn lộn.
Đối với lễ vật của vân Hùng, Triệu Thụy kì thật cũng không chờ mong lắm. Bảo vật trong tay hắn tùy tiện đưa ra một thứ cũng đủ làm chấn động giới tu chân, mà Vân gia chỉ là một gia tộc vũ giả cổ, lễ vật có thể tạ lễ càng có hạn. Huống chi đêm qua hắn mới từ tiên ma lăng viên lấy được một kiện bảo vật, trong lòng càng không để ý đến.
Cầm giấy đóng gói vứt vào thùng rác, Triệu Thụy cũng không mở ngay hộp gỗ ra xem, xem bên trong rốt cuộc là vật phẩm gì.
Chẳng ai biết Vân Hùng tạ lễ là vật phẩm gì, vạn nhất trong đó là một thứ kinh thế hãi tục, để ra trước mặt mọi người khẳng định sẽ gây không ít phiền toái.
Vì vậy hắn cầm hộp gỗ lim vào phòng làm việc.
“Này, thầy tiểu Triệu, cầm đồ vật gì trên tay vậy? Quà bạn gái tặng hả?”
Thầy Lý dạy toán học vừa bước vào cửa nhìn thấy vậy, còn thấy hộp gỗ khá tinh xảo, vì vậy đứng một bên trêu chọc một câu.
Không phải, đây là của một người bạn mới gửi cho tôi, chưa có thời gian mở ra xem”. Triệu Thụy cười, rồi đi đến bàn làm việc của mình. Để hộp gỗ ở trên bàn, sau đó soạn giáo án chuẩn bị tí nữa lên lớp.
“Ha ha, không chừng bên trong lại là tiền mặt đấy.” Thầy Lý cười đùa nói.
Thầy Lý tên đầy đủ là Lý Hoán Nhiên, cũng mới vào dạy ở Thất Trung không lâu, cũng làm quen với , nói chuyện không cần cố kị.
“Nếu có người cho tôi tiền thì cũng quá tốt rồi! Không cần đi làm, mỗi ngày nằm ở nhà đợi tiền đến!” Triệu Thụy lắc đầu cười. Để hộp gỗ vào ngăn kéo, khóa lại, rời khỏi phòng làm việc, đi đến lớp học.
Hắn vừa đi đến hành lang thì điện thoại di động trong tay hắn vang lên.
Triệu Thụy cầm lên xem xem, là số của Vân Hùng, vì vậy bật máy nghe.
“Đã nhận được món đồ đó chưa? Có hài lòng không?” Vân Hùng ở đầu kia điện thoại cười nói.
“Nhận được rồi nhưng vẫn chưa mở ra xem.” Triệu Thụy vừa đi vừa nói.
“Vậy cậu nên nhanh mở ra mà xem, lễ vật ta đưa cho cậu, khẳng định có ích với cậu. Cái này ta nhờ bằng hữu trong giới tu chân, dùng tài khí mạnh mới đến tay được đấy.” Vân Hùng trong điện thoại vừa cười vừa nói.
“A? Thật không? Lão gia từ, vậy trong hộp gỗ lim là cái gì vậy? Nói cho ta nghe một chút, hiện giờ ta đang lên lớp dạy học, không có thời gian trở về xem.” Triệu Thụy vốn không có hứng thú với món quà này, nhưng nghe ngữ khí của Vân Hùng khẳng định như vậy, không khỏi có vài phần tò mò.
Bằng vào thân phận của Vân Hùngm tuyệt đối không nói bừa, hắn đã nói vật đó rất hữu ích với mình, chắc chắn sẽ hữu ích.
Vân Hùng ở đầu kia điện thoại cười ha ha một tiếng, nói: “Triệu Thụy, vừa rồi cậu không yên tâm nhận món quà của ta sao! Ta chắc chắn sẽ không nói trực tiếp với cậu đâu, cậu muốn biết thì tự trở về mà xem.”
Nõi xong, hắn cúp điện thoại trong tiếng cười.
Triệu Thụy bị Vân Hùng bỗ bã vào mặt, có chút không có ý tứ, nhưng lòng hiếu kỳ bị Vân Hùng khơi dậy, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả lúc này đang lên lớp, có chút thất thần đi nhầm đường.
Thật vất vả để kết thúc buổi học, Triệu Thụy lập tức trở về phòng giáo viên, cầm hộp gỗ lim ra, sau đó xin phép ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh ngoài trường, bắt đầu nghiên cứu quà tặng của Vân Hùng.
Mở hộp gỗ lim ra, bên trong là một bọc vải lụa vàng bọc lấy một vật phẩm hình vuông hiện lên trước mắt.
Triệu Thụy mở tấm lụa ra, một khối ngọc bài hình vuông xuất hiện trước mặt Triệu Thụy.
Khối ngọc bài này, mặt trước khắc hai trận pháp cửu cung vô cùng kì quái, một lớn một nhỏ một nhỏ, không giống nhau.
Phía trên ngọc bài có khắc dòng chữ nhỏ li ti giải thích lai lịch của ngọc bài và cách dùng.
Thì ra, khối ngọc bài này tên là cửu cung xuyên không lệnh, không phải là vật gì quý hiếm, tu chân giả thông thường ai cũng có.
Nhưng nói cho cùng, mặc dù không phải là bảo vật gì quý hiếm, nhưng lệnh bài này đối với tu chân giả mà nói vô cùng trọng yếu.
Bởi có cửu cung xuyên không lệnh, tu chân giả mới có một tia nguyên thần, thôn qua lệnh bài này tiến vào huyễn cảnh thiên phúc.
Thiên phúc huyễn cảnh là nơi giới tu chân giả gặp gỡ, giao lưu trao đổi với nhau, một vùng đất hư ảo.
Phải biết rằng, bình thương tu chân giả phân tán khắp nơi trên thế giới, thậm chí cách xa nhau đến mấy vạn dặm, có đên chục năm , trăm năm mới gặp nhau một lần cũng là chuyện bình thường,
Tuy nói là trăm vạn dặm đối với tu chân giả chỉ là một cái nháy mắt nhưng cũng không nhiều người có được bản lĩnh ấy.
Hơn nữa, cứ cho là tu chân giả có bản lĩnh đi vạn dặm trong chớp mắt nhưng vốn tu chân giả thường xuyên bế quan tu luyện, ít thì mười năm, không thì cả trăm năm cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Cũng có khi đến nơi của một vài tu chân giả, nhưng họ lại đóng của không tiếp.
Do đó, con đường giao lưu giữa các tu chân giả ngày càng thu hẹp, gò bó.
Đặc biệt có một số ít tu chân giả tu luyện một mình lại càng ít tiếp xúc với giới tu chân.
Để giải quyết vấn đề này, ba trăm năm trước đây, có một vị tu chân giả sắp phi thăng, dùng pháp lực cường đại tuyệt luân của mình sáng tạo ra thiên phúc huyễn cảnh, đồng thời chế taok ra cửu cung xuyên không lệnh, một dạng giấy thông hành.
Vị tu chân giả kia sau khi phi thăng, các cao nhân của tu chân giới tiếp tục hoàn thiện mở rộng phát triển thiên phúc huyễn cảnh, đồng thời chế một số lượng lớn cửu cũng xuyên không lệnh phân phát cho môn hạ đệ tử.
Theo đó, cửu cung xuyên không lệnh được chế tạo ngày một nhiều, thiên phúc huyễn cảnh ngày càng náo nhiệt, ma cả yêu ma quỷ quái cũng thông qua khối lệnh bài này tiến vào thiên phúc huyễn cảnh tiến hành các loại giao dịch.
Nếu là lúc thường, tu chân giả cùng yêu ma quỷ quái là tử địch, gặp nhau là chém giết, làm gì có chuyện ngồi cùng bàn nói chuyện giao dịch như thế này.
Nhưng khi tiến vào thiên phúc huyễn cảnh lại khác, bởi vì tiến vào huyễn cảnh chỉ là một tia nguyên thần, có thể tùy ý biến thành những hình thái khác nhau, tướng mạo khác ở bên trong huyễn cảnh.
Kể cả biến thành tam thanh đại tôn hay xi vưu ma vương cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Bởi vì ai cũng biết người này là giả.
Nếu như muốn tiến hành giao dịch mua bán vật phẩm gì, chỉ cần thông qua pháp trận nhỏ hơn trên cửu cung xuyên không lệnh truyền đi, không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Triệu Thiệu qua một lúc nắm được công dụng của cửu cung xuyên không lệnh, không khỏi có cảm giác thần kỳ, trong lòng cũng muốn tiến vào thiên phúc huyễn cảnh để tìm hiểu xem cái huyễn cảnh này rốt cuộc là cái gì.
Hắn vẫn sống du ngoạn ở thế tục, mặc dù đã tu luyện tới sinh tức hậu kỳ, nhưng hình dạng của tu chân giới như thế nào, hắn vẫn không hiểu rõ.
Hiện tại có một cơ hội tốt như thế này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
“Vân lão gia tử đúng là tặng một món quà lớn cho ta a!”
Triệu Thụy có chút mừng rỡ thở dài một tiếng, rồi mang chân khí truyền vào cửu cung xuyên không lệnh, dương như ngay lúc đó, hai pháp trận lớn nhỏ trên cửu cung xuyên không lệnh đồng thời tỏa ánh sáng xanh mang hấp lực mãnh liệt từ bên trong truyền đến.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy một tia nguyên thần của mình, phảng phất như từ trong cơ thể bị kéo ra phiêu phiêu đãng đãng tiến vào bên trong huyễn cảnh.
Trong thiên phúc huyễn cảnh, khắp nơi đều là mây trắng mịt mù, ngẩng đầu không nhìn thấy trời, cúi xuống không nhìn thấy đất, không phân biệt được phương hướng, không xác định được khoảng cách.
Cũng không biết phiêu du bao lâu, đột nhiên vân vụ phía trước mở ra, một hòn đảo thật lớn giữa không trung hiện ra trước mắt Triệu Thụy.
/635
|