“Đại khái là bình thường rèn luyện được tương đối nhiều đi.” Triệu Thụy cười nói nhìn về phía sau một chút quả nhiên thấy một cái nhẫn nằm ở góc tường.
Đại khái đúng là nhẫn cưới của Vân Phương không biết thế nào lại rơi tới chỗ này.
Triệu Thụy nhặt chiếc nhẫn lên, đưa tới trước mặt Vân Phuơng hỏi: “Cái này của cô phải không?”
“Đúng, đúng là cái này, cảm ơn.” Vân Phương gật đầu cảm tạ hắn, mặt lộ vẻ tươi cười sung sướng.
“Không có việc gì.”
Triệu Thụy phủi phủi tro bụi trên tay, đem giá sách để lại chỗ cũ, sau đó cười nói: “Sau này nếu muốn cần tìm người hỗ trợ, cô có thể tìm ta”
Vân Phương đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay, sau đó mời Triệu Thụy ra phòng khách rồi ôn nhu hỏi: “Thật vất vả cho ngươi, ngươi lại phải đi sao à, ngươi muốn uống trà hay cà phê?”
Vân Phương đối với mọi người vẫn có chung một thái độ, luôn luôn có vẻ lãnh đạm, chỉ với một số ít người mới tỏ thái độ ôn nhu, nhẹ nhàng. Nếu là người khác khẳng định họ sẽ vì được yêu mà kinh hãi.
Nhưng mà Triệu Thụy chỉ tùy ý trả lời: “Cho ta một li trà là được.”
Vân Phương liền đưa một chén trà long tỉnh đặt lên ban, để trước mặt hắn.
“Vân sư phụ, nữ nhi của người chắc là ở đây?” Triệu Thụy nâng chén trà, nhấp một ngụm trà hỏi Vân Phương.
“ Nó đang ở bên trong học tập.” Vân Phương ngồi lên chiếc ghế salon cạnh hắn hai chân trắng nõn khép lại rụt rè, hai tay đặt ở trên đùi: “Mặc dù hôm nay là mùng một nhưng công việc của nó cũng bề bộn lắm.”
“Ngươi quản chế nàng ấy như vậy thì chắc rằng cuộc sống của nữ nhi ngươi không tốt lắm nhỉ.” Triệu Thụy nói đùa.
Vân Phương cũng mở miệng tươi cười, nụ cười mang theo vẻ phong tình của một phu nhân:” Nó cũng thường xuyên oán giận ta đấy chứ, học tại trường cuả ta, chuyện gì cũng không thể giấu được, còn nói trung học nhất định không nên tại học ở Thất Trung.”
Triệu Thụy cười nói: “Nguyện vọng này của nàng muốn thực hiện được e rằng có chút khó khăn.”
Với mấy câu nói đó đã đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, đề tài nói chuyện cũng mở rộng hơn, không như câu nệ lúc ban đầu. ( Em phục anh )
Triệu thụy phát hiện Vân Phương mặc dù bề ngoài khoác vẻ lãnh đạm nhưng trên thực tế lại không phải thuộc dạng mỹ nhân băng giá. Bên trong con người vẫn có vẻ ôn nhu, bình thường biểu hiện bên ngoài dáng vẻ lãnh đạm chính là tự bảo vệ mình.
Hai người đang trò chuyện cao hứng thì điện thoại di động trên tay Vân Phương đột nhiên vang lên làm cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Vân Phương nói tiếng xin lỗi câm điện thoại lên nghe, thì ra là phụ huynh của một học sinh của mình đến đây nói là đến bái kiến một chút.
Bình thường mà nói phụ huynh của học sinh đến lễ bái sư phụ, tự nhiên sẽ hi vọng vì mình mà con của mình sẽ được sư phụ chiếu cố một chút.
Đặc biệt là đối với chủ nhiệm của lớp trung học, đó là điều tất nhiên.
Đương nhiên là nếu đến “ thăm” thì bình thường có ai mang tay không. Ít nhất cũng phải đem một chút ít lễ vật cho có ý tứ ( ^-^ may mềnh đã qua thời kì này, không thì tốn tiền lắm @)
Vân Phương lại không thích loại lễ bái kiểu này, lại càng không thích người khác tặng lễ với mình (@ ngu thế làm nghề nhà giáo là ăn nhất đấy, tội gì không nhận ^-^ )
Nếu không thì lúc đầu cũng sẽ không vứt bỏ vinh hoa, rời khỏi Vân gia lại đi tới cái thành thị nhỏ Đông Hồ này, làm một chủ nhiệm lớp trung học rất bình thường này.
Nàng cảm giác được có chuyện gì đều có thể giải quyết qua điện thoại mà điều kiện đầu tiên là đối với tên học sinh kia nên chiếu cố một chút.
Vì vậy trong điện thoại nàng cự tuyệt phụ huynh vị học sinh kia đến bái phỏng
Mà hai vị phụ huynh kia lại nhất định đến bái phỏng, lại vừa nói đã đến trước cửa rồi.
Vân Phương hơi nhíu mày, đang muốn tiếp tục từ chối thì chuông cửa đột nhiên vang lên, xem ra đối phương đã tới từ trước rồi mới gọi điện cho mình.
Vân Phương không thể không đi ra mở cửa rồi nhìn thấy một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi cùng một đống lễ vật đang đứng ngoài cửa, bên cạnh hắn là một nam sinh mũm mĩm.
“À Vân sư phụ, chào ngươi.” Nam tử nọ trên mặt hiện lên nụ cười: “Ta là cha của Chu Đào, hôm nay đến bái phỏng sư phụ, không biết sư phụ có thời gian hay không”
“ Chu Đào?” Triệu Thụy nghe tên không khỏi hướng ra ngoài củă xem xét, quả nhiên là hắn đã từng hai lần cứu Chu Đào.
Chu Đào lúc này cũng đã thấy được Triệu Thụy không khỏi kêu lên: “Triệu sư phụ, người sao lại ở đây ?”
“ Triệu sư phụ?”
Cha của Chu Đào có chút kì quái hường qua cánh cửa nhìn thoáng qua, lúc này mới thấy Triệu Thụy, vì vậy cười cười cùng Triệu Thụy nhưng trong lòng đã có chút hối hận, cảm giác mình đến không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Hắn vội vàng nói tránh: “Ai nha, thật sự là không có ý tứ, không nghĩ tới Vân sư phụ có khách, thật sự là quấy rầy, quấy rầy a.”
“ Không có việc gì, không có việc gì.” Triệu Thụyvừa nói một mặt hướng tới cha của Chu Đào gật đầu, sau đó quay sang đối với Vân Phương nói “ Cô đã có khách, ta đây đi về trước.”
“Đi cho tốt nhé.”
“Ai, được mà.” Triệu Thụy biết đây là lời khách sáo của Vân Phương.
Thuân miệng đáp ứng một câu, sau đó quay về nhà.
Nhìn thời gian, thấy chưa muộn vì vậy Triều Thụy tiếp tục tu luyện Bát hoang lục tiên quyết, sau đó mới ngủ.
Triệu Thụy tu luyện luôn luôn phi thường cố gắng, cho tới bây giờ cũng không buông lỏng nửa phần.
Cho dù hắn đã tới cảnh giới sinh tức hậu kì, bên trong đan điền là tinh vân, có thể tự động sinh ra chân khí, không ngừng lớn mạnh.
Nhưng hắn chỉ cần có thời giờ rảnh, đều dành tu luyện cả.
Bởi vì dù sao khi chuyên tâm tu luyện chân khí tăng trưởng với tốc độ so với bình thường thì nhanh hơn vài lần.
Triệu Thụy trước mắt đã tới sinh tức hậu kì, kế tiếp chính là Bát hoang lục tiên giai đoạn ba: luyện thần.
Vì luyện thần chính là bên trong đan điền giữa tinh vân sẽ đản sinh ra một linh thể tương đương với phân thân của Triệu Thụy.
Nếu như tu luyện đến luyện thần hậu kì, linh thể lớn mạnh, thậm chí có thể thoát ly bản thể, một mình chiến đấu, uy lực kinh người!
Bất quá, từ sinh tức đến luyện thần, mặc dù chỉ cách xa nhau một cái cấp độ, nhưng là chênh lệch phi thường to lớn.
Tiến vào luyện thần kì sau này, thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, có sự nhảy vọt về chất. (Triết học Mác – Lê nin ảnh hưởng vào mấy tác giả Trung Quốc thật sâu sắc – lamsonquaikhach)
Nguyên nhân chính là vì như thế, nếu muốn đột phá chướng ngại, tiến vào luyện thần kì, cũng có khó khăn nhất định, phải trải qua tu hành một thời gian dài tích lũy, mới có thể đủ tới.
Triệu Thụy ngồi xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại, bỏ trừ tạp niệm, căn cứ vào khẩu quyết ghi trên Bát hoang lục tiên quyết, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, tiến vào trạng thái tu luyện.
Nhưng có chút kì quái là không biết tại sao hắn lại có cảm giác tâm thần luôn không yên, hình như có cái gì đó rất nguy hiểm, chỉ cần đi một bước nữa là tới gần, nhưng tận cùng cái gì là nguy hiểm thì hắn nghĩ không ra.
Triệu Thụy cố gắng phi thường tự nhủ tâm tình của mình phải bình tĩnh lại , nhưng thử thật lâu hắn vẫn không thể diệt trừ phần lo lắng trong lòng, không cách nào làm được tâm như nước lặng.
Hắn không khỏi thở dài, giương đôi mắt, cuối cùng bỏ tu luyện đêm nay.
Đến cùng là nguyên nhân gì làm cho tâm thần của ta không yên lặng?
Chẳng lẽ nói xích hoả lão yêu đã phát hiện chính mình bị mắc lừa?
Hay là vạn yêu môn đã phát hiện ra sự tồn tại của ta?
Triệu Thụy cau mày, ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng tự suy nghĩ, nhưng là hắn vừa lại cảm giác được rằng không phải chỉ có một sự việc như vậy.
Trời đêm rất đen, trên bầu trời ánh trăng bị đám mây đen che đi, chỉ còn lại màu ảm đạm.
Mây đen dày tầng tầng lớp lớp, nhiều đến mức ngoài dự đoán của mọi người, phảng phất trong đó chứa huyền cơ vô hạn.
Triệu Thụy kinh ngạc nhìn tầng mây dày đặc đó, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe sáng hiểu được nguyên nhân về tâm phiền ý loạn của mình.
Tiểu thiên kiếp!
Là tiểu thiên kiếp!
Bình thường tu chân giả, tiến vào nguyên anh kì, phải qua cửa đầu tiên là đạo tiểu thiên kiếp này.
Mà Triệu Thụy nếu như tiến vào luyện thần tiền kì, chính là tương đương với nguyên anh kì của tu chân giả.
Nếu bình thường tu chân giả tiến vào nguyên anh kì, phải qua được lịch tiểu thiên kiếp.
Như vậy Triệu Thụy muốn bước vào luyện thần tiền kì, tự nhiên cũng không thể thoát khỏi.
Tiểu thiên kiếp!
Đây chính là một cửa cực kì nguy hiểm, vạn lần mà không thể vượt qua thì nhẹ nguyên khí của hắn sẽ tổn thương, đánh quay về nguyên hình, nặng thì hồn phi phách tán!
Đương nhiên, một khi vượt qua tiểu thiên kiếp, vượt qua cửa này gọi là quỷ môn quan, như vậy thực lực của hắn cũng sẽ trên diện rộng tăng lên.
Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại.
“Mây đen thật là dày đặc, sẽ không cất giấu vạn quân lôi đình chứ! Ta muốn đi vào luyện thần kì, còn phải qua cửa này đây!” Triệu Thụy thầm nói, bắt đầu cân nhắc, như thế nào mới có thể đủ chống đỡ được công kích của đỡ tiểu thiên kiếp.
Lúc này cửa phòng của Vân Phương đã mở ra, dường như là Vân Phương cùng cha của Chu Đào đã nói chuyện xong, tiễn họ ra khỏi cửa.
Cha của Chu Đào muốn lưu lễ vật lại, nhưng mà Vân Phương kiên quyết không nhận (@ ngu thía ), chỉ cam đoan sẽ chiếu cố tốt đối với Chu Đào.
Hai người giằng co một hồi, cha của Chu Đào thấy thái độ kiên quyết của Vân Phương, không thể làm gì khác hơn là đem lễ vật trở về.
Triệu Thụy khôi phục bình tĩnh, cũng không có nghĩ ra phương pháp đặc biệt nào, hắn nhìn trời nghĩ đối với tiểu thiên kiếp cũng không biết gì nhiều, chỉ xem qua một ít trong tư liệu có ghi lại mà thôi.
Nếu có chút pháp bảo, có thể trợ giúp chống đỡ thiên kiếp, nhưng là Triệu Thụy không biết trong tay mình có huyết ma đao cùng ngũ phương luyện thần lô có thực lực như vậy hay không.
Mặc dù là hai viễn cổ bảo vật khác nhau, nhưng cả hai đều không phải là pháp bảo mang tính chất phòng ngự
Hơn nữa bởi vì cả hai đều bị tổn hại nghiêm trọng nên khi cần có thể phát huy thực lực cũng không lớn.
Đột nhiên Triệu Thụy nhớ tới luyện khí tông sư Huyền Linh đạo nhân hình như từng nói cấp cho hắn một kiện pháp khí phòng ngự.
Hắn hiện tại chỉ hi vọng kiện pháp khí kia có thể trợ giúp hắn chống đỡ thiên kiếp. Bất quá Huyền Linh đạo nhân muốn luyện chế pháp khí phải mất hai tháng, hắn bắt buộc phải chờ.
Đại khái đúng là nhẫn cưới của Vân Phương không biết thế nào lại rơi tới chỗ này.
Triệu Thụy nhặt chiếc nhẫn lên, đưa tới trước mặt Vân Phuơng hỏi: “Cái này của cô phải không?”
“Đúng, đúng là cái này, cảm ơn.” Vân Phương gật đầu cảm tạ hắn, mặt lộ vẻ tươi cười sung sướng.
“Không có việc gì.”
Triệu Thụy phủi phủi tro bụi trên tay, đem giá sách để lại chỗ cũ, sau đó cười nói: “Sau này nếu muốn cần tìm người hỗ trợ, cô có thể tìm ta”
Vân Phương đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay, sau đó mời Triệu Thụy ra phòng khách rồi ôn nhu hỏi: “Thật vất vả cho ngươi, ngươi lại phải đi sao à, ngươi muốn uống trà hay cà phê?”
Vân Phương đối với mọi người vẫn có chung một thái độ, luôn luôn có vẻ lãnh đạm, chỉ với một số ít người mới tỏ thái độ ôn nhu, nhẹ nhàng. Nếu là người khác khẳng định họ sẽ vì được yêu mà kinh hãi.
Nhưng mà Triệu Thụy chỉ tùy ý trả lời: “Cho ta một li trà là được.”
Vân Phương liền đưa một chén trà long tỉnh đặt lên ban, để trước mặt hắn.
“Vân sư phụ, nữ nhi của người chắc là ở đây?” Triệu Thụy nâng chén trà, nhấp một ngụm trà hỏi Vân Phương.
“ Nó đang ở bên trong học tập.” Vân Phương ngồi lên chiếc ghế salon cạnh hắn hai chân trắng nõn khép lại rụt rè, hai tay đặt ở trên đùi: “Mặc dù hôm nay là mùng một nhưng công việc của nó cũng bề bộn lắm.”
“Ngươi quản chế nàng ấy như vậy thì chắc rằng cuộc sống của nữ nhi ngươi không tốt lắm nhỉ.” Triệu Thụy nói đùa.
Vân Phương cũng mở miệng tươi cười, nụ cười mang theo vẻ phong tình của một phu nhân:” Nó cũng thường xuyên oán giận ta đấy chứ, học tại trường cuả ta, chuyện gì cũng không thể giấu được, còn nói trung học nhất định không nên tại học ở Thất Trung.”
Triệu Thụy cười nói: “Nguyện vọng này của nàng muốn thực hiện được e rằng có chút khó khăn.”
Với mấy câu nói đó đã đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, đề tài nói chuyện cũng mở rộng hơn, không như câu nệ lúc ban đầu. ( Em phục anh )
Triệu thụy phát hiện Vân Phương mặc dù bề ngoài khoác vẻ lãnh đạm nhưng trên thực tế lại không phải thuộc dạng mỹ nhân băng giá. Bên trong con người vẫn có vẻ ôn nhu, bình thường biểu hiện bên ngoài dáng vẻ lãnh đạm chính là tự bảo vệ mình.
Hai người đang trò chuyện cao hứng thì điện thoại di động trên tay Vân Phương đột nhiên vang lên làm cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Vân Phương nói tiếng xin lỗi câm điện thoại lên nghe, thì ra là phụ huynh của một học sinh của mình đến đây nói là đến bái kiến một chút.
Bình thường mà nói phụ huynh của học sinh đến lễ bái sư phụ, tự nhiên sẽ hi vọng vì mình mà con của mình sẽ được sư phụ chiếu cố một chút.
Đặc biệt là đối với chủ nhiệm của lớp trung học, đó là điều tất nhiên.
Đương nhiên là nếu đến “ thăm” thì bình thường có ai mang tay không. Ít nhất cũng phải đem một chút ít lễ vật cho có ý tứ ( ^-^ may mềnh đã qua thời kì này, không thì tốn tiền lắm @)
Vân Phương lại không thích loại lễ bái kiểu này, lại càng không thích người khác tặng lễ với mình (@ ngu thế làm nghề nhà giáo là ăn nhất đấy, tội gì không nhận ^-^ )
Nếu không thì lúc đầu cũng sẽ không vứt bỏ vinh hoa, rời khỏi Vân gia lại đi tới cái thành thị nhỏ Đông Hồ này, làm một chủ nhiệm lớp trung học rất bình thường này.
Nàng cảm giác được có chuyện gì đều có thể giải quyết qua điện thoại mà điều kiện đầu tiên là đối với tên học sinh kia nên chiếu cố một chút.
Vì vậy trong điện thoại nàng cự tuyệt phụ huynh vị học sinh kia đến bái phỏng
Mà hai vị phụ huynh kia lại nhất định đến bái phỏng, lại vừa nói đã đến trước cửa rồi.
Vân Phương hơi nhíu mày, đang muốn tiếp tục từ chối thì chuông cửa đột nhiên vang lên, xem ra đối phương đã tới từ trước rồi mới gọi điện cho mình.
Vân Phương không thể không đi ra mở cửa rồi nhìn thấy một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi cùng một đống lễ vật đang đứng ngoài cửa, bên cạnh hắn là một nam sinh mũm mĩm.
“À Vân sư phụ, chào ngươi.” Nam tử nọ trên mặt hiện lên nụ cười: “Ta là cha của Chu Đào, hôm nay đến bái phỏng sư phụ, không biết sư phụ có thời gian hay không”
“ Chu Đào?” Triệu Thụy nghe tên không khỏi hướng ra ngoài củă xem xét, quả nhiên là hắn đã từng hai lần cứu Chu Đào.
Chu Đào lúc này cũng đã thấy được Triệu Thụy không khỏi kêu lên: “Triệu sư phụ, người sao lại ở đây ?”
“ Triệu sư phụ?”
Cha của Chu Đào có chút kì quái hường qua cánh cửa nhìn thoáng qua, lúc này mới thấy Triệu Thụy, vì vậy cười cười cùng Triệu Thụy nhưng trong lòng đã có chút hối hận, cảm giác mình đến không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Hắn vội vàng nói tránh: “Ai nha, thật sự là không có ý tứ, không nghĩ tới Vân sư phụ có khách, thật sự là quấy rầy, quấy rầy a.”
“ Không có việc gì, không có việc gì.” Triệu Thụyvừa nói một mặt hướng tới cha của Chu Đào gật đầu, sau đó quay sang đối với Vân Phương nói “ Cô đã có khách, ta đây đi về trước.”
“Đi cho tốt nhé.”
“Ai, được mà.” Triệu Thụy biết đây là lời khách sáo của Vân Phương.
Thuân miệng đáp ứng một câu, sau đó quay về nhà.
Nhìn thời gian, thấy chưa muộn vì vậy Triều Thụy tiếp tục tu luyện Bát hoang lục tiên quyết, sau đó mới ngủ.
Triệu Thụy tu luyện luôn luôn phi thường cố gắng, cho tới bây giờ cũng không buông lỏng nửa phần.
Cho dù hắn đã tới cảnh giới sinh tức hậu kì, bên trong đan điền là tinh vân, có thể tự động sinh ra chân khí, không ngừng lớn mạnh.
Nhưng hắn chỉ cần có thời giờ rảnh, đều dành tu luyện cả.
Bởi vì dù sao khi chuyên tâm tu luyện chân khí tăng trưởng với tốc độ so với bình thường thì nhanh hơn vài lần.
Triệu Thụy trước mắt đã tới sinh tức hậu kì, kế tiếp chính là Bát hoang lục tiên giai đoạn ba: luyện thần.
Vì luyện thần chính là bên trong đan điền giữa tinh vân sẽ đản sinh ra một linh thể tương đương với phân thân của Triệu Thụy.
Nếu như tu luyện đến luyện thần hậu kì, linh thể lớn mạnh, thậm chí có thể thoát ly bản thể, một mình chiến đấu, uy lực kinh người!
Bất quá, từ sinh tức đến luyện thần, mặc dù chỉ cách xa nhau một cái cấp độ, nhưng là chênh lệch phi thường to lớn.
Tiến vào luyện thần kì sau này, thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, có sự nhảy vọt về chất. (Triết học Mác – Lê nin ảnh hưởng vào mấy tác giả Trung Quốc thật sâu sắc – lamsonquaikhach)
Nguyên nhân chính là vì như thế, nếu muốn đột phá chướng ngại, tiến vào luyện thần kì, cũng có khó khăn nhất định, phải trải qua tu hành một thời gian dài tích lũy, mới có thể đủ tới.
Triệu Thụy ngồi xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại, bỏ trừ tạp niệm, căn cứ vào khẩu quyết ghi trên Bát hoang lục tiên quyết, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, tiến vào trạng thái tu luyện.
Nhưng có chút kì quái là không biết tại sao hắn lại có cảm giác tâm thần luôn không yên, hình như có cái gì đó rất nguy hiểm, chỉ cần đi một bước nữa là tới gần, nhưng tận cùng cái gì là nguy hiểm thì hắn nghĩ không ra.
Triệu Thụy cố gắng phi thường tự nhủ tâm tình của mình phải bình tĩnh lại , nhưng thử thật lâu hắn vẫn không thể diệt trừ phần lo lắng trong lòng, không cách nào làm được tâm như nước lặng.
Hắn không khỏi thở dài, giương đôi mắt, cuối cùng bỏ tu luyện đêm nay.
Đến cùng là nguyên nhân gì làm cho tâm thần của ta không yên lặng?
Chẳng lẽ nói xích hoả lão yêu đã phát hiện chính mình bị mắc lừa?
Hay là vạn yêu môn đã phát hiện ra sự tồn tại của ta?
Triệu Thụy cau mày, ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng tự suy nghĩ, nhưng là hắn vừa lại cảm giác được rằng không phải chỉ có một sự việc như vậy.
Trời đêm rất đen, trên bầu trời ánh trăng bị đám mây đen che đi, chỉ còn lại màu ảm đạm.
Mây đen dày tầng tầng lớp lớp, nhiều đến mức ngoài dự đoán của mọi người, phảng phất trong đó chứa huyền cơ vô hạn.
Triệu Thụy kinh ngạc nhìn tầng mây dày đặc đó, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe sáng hiểu được nguyên nhân về tâm phiền ý loạn của mình.
Tiểu thiên kiếp!
Là tiểu thiên kiếp!
Bình thường tu chân giả, tiến vào nguyên anh kì, phải qua cửa đầu tiên là đạo tiểu thiên kiếp này.
Mà Triệu Thụy nếu như tiến vào luyện thần tiền kì, chính là tương đương với nguyên anh kì của tu chân giả.
Nếu bình thường tu chân giả tiến vào nguyên anh kì, phải qua được lịch tiểu thiên kiếp.
Như vậy Triệu Thụy muốn bước vào luyện thần tiền kì, tự nhiên cũng không thể thoát khỏi.
Tiểu thiên kiếp!
Đây chính là một cửa cực kì nguy hiểm, vạn lần mà không thể vượt qua thì nhẹ nguyên khí của hắn sẽ tổn thương, đánh quay về nguyên hình, nặng thì hồn phi phách tán!
Đương nhiên, một khi vượt qua tiểu thiên kiếp, vượt qua cửa này gọi là quỷ môn quan, như vậy thực lực của hắn cũng sẽ trên diện rộng tăng lên.
Nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại.
“Mây đen thật là dày đặc, sẽ không cất giấu vạn quân lôi đình chứ! Ta muốn đi vào luyện thần kì, còn phải qua cửa này đây!” Triệu Thụy thầm nói, bắt đầu cân nhắc, như thế nào mới có thể đủ chống đỡ được công kích của đỡ tiểu thiên kiếp.
Lúc này cửa phòng của Vân Phương đã mở ra, dường như là Vân Phương cùng cha của Chu Đào đã nói chuyện xong, tiễn họ ra khỏi cửa.
Cha của Chu Đào muốn lưu lễ vật lại, nhưng mà Vân Phương kiên quyết không nhận (@ ngu thía ), chỉ cam đoan sẽ chiếu cố tốt đối với Chu Đào.
Hai người giằng co một hồi, cha của Chu Đào thấy thái độ kiên quyết của Vân Phương, không thể làm gì khác hơn là đem lễ vật trở về.
Triệu Thụy khôi phục bình tĩnh, cũng không có nghĩ ra phương pháp đặc biệt nào, hắn nhìn trời nghĩ đối với tiểu thiên kiếp cũng không biết gì nhiều, chỉ xem qua một ít trong tư liệu có ghi lại mà thôi.
Nếu có chút pháp bảo, có thể trợ giúp chống đỡ thiên kiếp, nhưng là Triệu Thụy không biết trong tay mình có huyết ma đao cùng ngũ phương luyện thần lô có thực lực như vậy hay không.
Mặc dù là hai viễn cổ bảo vật khác nhau, nhưng cả hai đều không phải là pháp bảo mang tính chất phòng ngự
Hơn nữa bởi vì cả hai đều bị tổn hại nghiêm trọng nên khi cần có thể phát huy thực lực cũng không lớn.
Đột nhiên Triệu Thụy nhớ tới luyện khí tông sư Huyền Linh đạo nhân hình như từng nói cấp cho hắn một kiện pháp khí phòng ngự.
Hắn hiện tại chỉ hi vọng kiện pháp khí kia có thể trợ giúp hắn chống đỡ thiên kiếp. Bất quá Huyền Linh đạo nhân muốn luyện chế pháp khí phải mất hai tháng, hắn bắt buộc phải chờ.
/635
|